Kiều Bích Ngọc khẽ quay đầu lại không
muốn nhìn anh, cô cũng không thèm hét lớn nữa,
cô cảm thấy bản thân mình luôn chật vật khi ở
trước mặt anh.
Cả hai đều im lặng không lên tiếng.
Quách Cao Minh tức giận trừng cô, nhưng
ánh mắt sắc nhọn ấy dần dần trở nên bình tĩnh
và nhu hòa… Sau đó anh hơi nhíu mày, suy nghĩ
một lát rồi cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt của cô.
Không bao lâu sau, từ ngoài cửa một cô y tá
trẻ tuổi vội vàng đi đến hỏi: “Bệnh nhân xảy ra
chuyện gì sao?”
Lúc này Quách Cao Minh mới ngồi dậy, đứng
trong phòng bệnh chật hẹp, ánh đèn chiếu vào
dáng người cao lớn anh tuấn của anh, anh quay
người lại liếc nhìn y tá.
“Gọi bác sĩ đến đây.” Anh vừa mở miệng đã
ra lệnh.
Có lẽ do khí chất của Quách Cao Minh quá
mạnh mẽ và cao quý nên cô y tá nhỏ rất sợ anh,
vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
Sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô y tá nhỏ nói khẽ với bác sĩ rằng bệnh
nhân mới đến rất khó tính, bảo ông cẩn thận một chút.
Vị bác sĩ trung niên đẹp trai không quan tâm
lắm, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt vẫn
như bình thường đứng ngoài phòng bệnh trò
chuyện một lát với Quách Cao Minh. Sau khi đã
hiểu rõ tình hình, đầu tiên ông nhìn qua người
phụ nữ đang nằm trên giường bằng ánh mắt
phức tạp, sau đó đi sang phòng khám bên cạnh
tìm một số vật dụng y tế để điều trị.
Kiều Bích Ngọc biết bác sĩ đến khám vết
thương ở mắt cá chân của cô nhưng vẫn nằm im
trên giường bệnh, không thèm quan tâm đến vết
thương trên chân mình, ánh mắt mơ màng nhìn
chằm chằm vào trần nhà trắng toát.
Mãi cho đến khi bác sĩ bôi thuốc vào vết
thương trên chân, sau đó băng bó xong xuôi mới
lên tiếng: “Vết thương trên chân không có gì
đáng ngại, chỉ cần tiêm ba mũi, ở lại bệnh viện
theo dõi một đêm là được.”
Kiều Bích Ngọc bị giọng nói của bác sĩ làm
cho giật mình, cô đưa mắt nhìn về phía vị bác sĩ
mặc áo blouse trắng đang đứng ở cuối giường
kia, người đó không phải ai xa lạ mà chính là chủ
nhiệm An.
Buổi sáng chủ nhiệm An gọi điện cho cô,
ngày hôm đó người cầm dao tiến hành phẫu
thuật mổ bụng cô cũng là chủ nhiệm An.
“Sao ông lại ở đây?”
“Rốt cuộc thì ông muốn gì? Ông làm việc
cho ai? Mục đích là gì hả?”
Kiều Bích Ngọc đột nhiên trở nên nóng nảy,
cô điên cuồng hét lên với người bác sĩ dáng vẻ
hiền lành kia. Sau đó cô giống như đang sợ hãi,
vội vã nâng người dậy, hoảng loạn muốn rời khỏi
giường, cô muốn lập tức rời khỏi nơi này.
“Nổi điên cái gì vậy?”
Giọng nói của Quách Cao Minh đầy lạnh
lùng và gắt gỏng, anh rất không hài lòng với
cách cư xử của cô. Anh bực bội dùng tay phải
giữ lấy vai cô, sau đó thô lỗ đẩy cô về phía
giường bệnh.
Cơ thể của Kiểu Bích Ngọc hướng về phía
sau, gáy đập vào đầu giường, đau đớn ập đến
khiến cô rớm nước mắt.
Cô vẫn tiếp tục giãy giụa, kiên trì muốn đứng
lên, muốn nhanh chóng đi khỏi đây.
“Quách Cao Minh, anh không biết bản thân
tôi đã phải chịu đựng những gì, vậy nên anh
không có tư cách để xoi mói tôi. Đồ khốn nạn!
Đồ khốn nạn!”
Cuối cùng cô cũng không kìm được mà rơi
nước mắt.
Chủ nhiệm An đứng bên cạnh sợ bọn họ
đánh nhau nên vội vàng đi tới khuyên can: “Hai
người đừng cãi nhau nữa, bình tĩnh đi.”
Vẻ mặt Quách Cao Minh u ám, anh đứng ở
đầu giường, bàn tay to dùng sức giữ lấy vai cô,
dù cho cô có cố gắng thế nào cũng không thể
thoát ra được.
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc đầy nước mắt, cô
dùng hết sức đẩy anh ra, cố gắng giãy giụa. Cô
ghét cảm giác này, ghét cảm giác vùng vẫy
không thoát ra được, dù cho bản thân có cố
gắng thế nào cũng vô ích. Bản thân bị người
khác nắm trong tay giống như thịt cá, lúc nào
cũng phải lo lắng sợ hãi.
“Quách Cao Minh, đừng ép tôi hận anh.” Đôi
mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm khuôn
mặt quen thuộc của người đàn ông kia, khóe mắt
đẫm nước mắt, cô khóc đầy bất lực như một đứa
trẻ con.
“Đừng ép tôi hận anh.” Cô khàn giọng hét
lên, dường như tuyệt vọng hơn. Cô không biết
phải làm sao.
Quách Cao Minh đột nhiên yên lặng.
Cơ thể anh hơi cứng ngắc, nhìn thấy cô thế
này khiến lồng ngực anh trong phút chốc như bị
đánh mạnh, cảm giác vô cùng khó chịu.
Chủ nhiệm An liếc nhìn giường bệnh, sau đó
hơi cúi đầu, dường như không đành lòng nhìn
dáng vẻ này của Kiều Bích Ngọc, trong mắt ông
ta xuất hiện cảm xúc phức tạp.
Phòng bệnh bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường.
Cuối cùng, nghe thấy tiếng bước chân xa
dần, giọng nói trầm thấp lạnh lùng kia mới vang
lên: “Đêm nay cô ấy ở lại bệnh viện.”
/837
|