Lại là một buổi sáng sớm yên bình, sau khi
ăn sáng xong, cô đi dạo ở vườn hoa nhà họ
Quách.
Kiều Bích Ngọc luôn cảm thấy có chút kỳ lạ,
cô cau mày, cảnh giác xoay người lại.
“Không có ai cả.”
Cô lẩm bẩm một mình, sau lưng cô quả thật
không có gì khác thường, tất cả đều rất bình
thường, nhưng hết lần này đến lần khác, cô luôn
cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đại khái là do suy nghĩ nhiều, cô nhớ chuyên
gia dinh dưỡng đã nói phụ nữ có thai rất dễ suy
nghĩ lung tung.
Đem tất cả lo lắng đẩy lên song bào thai của
mình, tâm trạng của cô đã thông suốt hơn, hiện
tại nguyện vọng lớn nhất của cô chính là thuận
lợi sinh đứa nhỏ, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Hôm nay là thứ bảy, Quách Cao Minh không
đến công ty, buổi sáng anh bận rộn ở trong
phòng làm việc, đám người Lục Khánh Nam
cũng đến đây, cảm giác không giống như bận
rộn công việc.
Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng ghé vào trên lan
can hành lang gấp khúc, ngẩng đầu nhìn sắc mặt
Bùi Hưng Nam, Lục Khánh Nam còn có… Hà
Thủy Tiên, bọn họ vừa đi vừa thì thầm.
Cô không biết bọn họ đang bận rộn chuyện
gì, Quách Cao Minh không cho cô tham dự.
Cô cúi đầu ngẩn người nhìn hồ sen, đột
nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, Kiều
Bích Ngọc có chút ngoài ý muốn, Hà Thủy Tiên
thế mà đi về phía cô.
“Xem ra hai tháng nữa là đứa nhỏ có thể ra
đời.”
Giọng điệu này của Hà Thủy Tiên không có
ác ý, rất bình tĩnh lạnh nhạt, giống như là nhàm
chán cho nên đến tìm cô tán gẫu giết thời gian
mà thôi.
“Dự tính ngày sinh là tháng 10.“ Kiều Bích
Ngọc không muốn để ý đến cô ta, tùy ý trả lời
một câu.
“Tháng 10 ư, như vậy nhất định ông nội sẽ
rất vui, chắt của ông cụ ra đời vào tháng sinh
của ông cụ, tháng 10 này, nhà họ Quách nhất
định sẽ náo nhiệt, năm nay ông cụ mừng thọ 80
tuổi.”
Nghe thấy những lời này của Hà Thủy Tiên,
Kiều Bích Ngọc nhíu mày, thì ra ông cụ sắp
mừng thọ 80 tuổi.
Làm cháu dâu, Kiều Bích Ngọc quả thật cảm
thấy bản thân mình không đủ trách nhiệm, bắt
đầu so sánh, cô ả họ Hà này giống như một
thành viên của nhà họ Quách, cho dù cô có
muốn hỏi, tảng băng Quách Cao Minh kia cũng
không cho cô nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì.
Sau khi ông cụ từ Seattle trở về, ông cụ đối xử
với cô rất lạnh lùng, cô muốn hỏi lại sợ bị người
ta chê nhiều chuyện.
Hà Thủy Tiên cũng không có ý định rời đi,
cô ta cũng nằm sấp trên lan can, tiếp tục tán gẫu
với cô: “Kiều Bích Ngọc, có phải cô vẫn còn vì
chuyện từ chức của Châu Mỹ Duy mà tức giận
hay không, mấy ngày trước tôi gọi điện thoại cho
Châu Mỹ Duy, việc này quả thật là do tôi xử lý
không chu đáo, tôi có thể giúp cô ấy…”
“Cô Hà, có phải cô lạc đường không, phòng
làm việc của Quách Cao Minh ở bên kia.”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không cảm xúc, chỉ
tay về phía bên trái, ý tứ đuổi người đã rất rõ
ràng.
“Cô không cần thiết phải có địch ý lớn như
vậy với tôi đâu.”
“Đối mặt với một người trong lòng có quỷ,
tôi không đấu lại cô, vậy tôi chỉ có thể trốn tránh
cô, Hà Thủy Tiên, chúng ta không phải người
cùng một đường, cô đừng ở đây giả bộ làm gì.”
Trên mặt Kiều Bích Ngọc hơi không kiên
nhẫn, đứng thẳng người lên, ngay cả một ánh
mắt cũng chẳng muốn cho cô ta, dự định đi dọc
theo hành lang gấp khúc trở về.
“Làm sao trong lòng tôi lại mang theo ý đồ
xấu chứ. Cô cũng đánh giá tôi như thế này trước
mặt Cao Minh ư?”
Trên mặt Hà Thủy Tiên mang theo khẩn
trương, bước nhanh về phía trước, đứng chắn
trước mặt cô.
“Kiều Bích Ngọc, tôi thừa nhận có đôi khi
mình nói chuyện quá mức sắc bén, nhưng những
chuyện kia, tôi tự nhận mình không xử lý sai. Tôi
nhắc nhở cô đừng kéo chân sau của Cao Minh,
đó cũng là sự thật. Hiện tại tôi định hòa hoãn
quan hệ của mình và cô, đó là do không muốn để
anh ấy khó xử, cô đừng liên tục dùng tính tình cô
chủ nhà giàu làm hao hết kiên nhẫn của người
khác, sớm muộn cũng có ngày khiến cho người
ta chán ghét.”
“Vậy có phải tôi nên cảm ơn cô đã khoan
dung độ lượng không, cảm ơn cô hết lần này đến
lần khác đã nhắc nhở tôi không xứng với Quách
Cao Minh, cô tát tôi một cái, lại cho tôi một quả
táo, tiếp theo lại dùng lời lẽ hùng hồn đến dạy dỗ
tôi, Hà Thủy Tiên à, cô đừng hy vọng tôi sẽ nghe
theo mấy lời nói nhảm của cô, cô tốt nhất đừng
nên làm phiền đến tôi.”
Kiều Bích Ngọc tức đến mức xì khói, trực
tiếp lên tiếng đuổi người.
Hà Thủy Tiên thấy cô nói thế, cô ta không
tức giận, cô ta đã tiếp xúc với nhiều khách hàng
khó chơi hơn, cô ta có phần hiếu kỳ hỏi: “Hình
như cô rất ghét tôi thì phải?”
Ghét cô ta, từ trước đến giờ Kiều Bích Ngọc
đều không che giấu cảm xúc chán ghét của
mình.
“Hà Thủy Tiên, chẳng bằng trước tiên cô
giải thích cho tôi biết, tại sao cô phải đóng giả
làm bạn gái của Đường Tuấn Nghĩa?”
Ánh mắt Kiều Bích Ngọc nhìn thẳng vào cô
ta, nhìn thẳng vào sự chột dạ trong mắt cô ta.
“Cô… Cô và Đường Tuấn Nghĩa rất quen
thuộc ư?”
Ở trước mặt Kiều Bích Ngọc, Hà Thủy Tiên
không giả bộ được, bởi vì giọng điệu của Kiều
Bích Ngọc quá chắc chắn, hơn nữa ánh mắt cô
trong veo.
“Hai ngày trước Lục Khánh Nam đã từng
nhắc đến, nói cô khi còn bé thường hay chạy
đến nhà họ Đường… Nhưng nhà họ Kiều ở thành
phố Hải Châu cách nhà họ Đường ở thành phố
Đà Lạt rất xa, lái xe nhanh cũng phải mất ba
tiếng, nhà họ Kiều các cô tùy ý để cô chạy lung
tung như vậy à.”
Cho dù Kiều Bích Ngọc không được cưng
chiều thì cô vẫn là con gái của nhà họ Kiều, nhất
là khi cô còn bé, Kiều Văn Vũ vẫn là một người
chồng an phận, sao ông ta có thể để cho đứa
con gái duy nhất của mình chạy loạn.
Hà Thủy Tiên nghe xong thì không quá tin
tưởng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, ngộ
nhỡ Kiều Bích Ngọc theo đám người Quách Cao
Minh nói gì đó.
“Sao thế, quản lý Hà lo lắng à?”
Kiều Bích Ngọc nhướng mày, giọng điệu
mang theo khiêu khích: “Cô không cần quá lo
lắng đâu, Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam
hoàn toàn không để tôi ở trong lòng, sao tôi có
thể so được với một người hết lòng cố gắng vì
tập đoàn tập đoàn IP&G chứ.”
Kiều Bích Ngọc thật sự không muốn vì một
người ngoài mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng
của mình, cô nghiêm mặt, xoay người rời đi.
“Đúng rồi, có một việc tôi muốn nói cho cô
biết, khoảng cách giữa nhà họ Kiều và nhà họ
Đường là rất xa, chẳng qua lúc ông ngoại tôi còn
sống lại dưỡng lão ở bên ngoại thành, cách nhà
họ Đường không xa, tôi muốn đến gặp ông ngoại
tôi, nhà họ Kiều ai dám ngăn cản chứ”
“Cung tướng quân.”
Sắc mặt Hà Thủy Tiên thay đổi, giống như
nghĩ đến điều gì.
Thật ra xuất thân của Kiều Bích Ngọc rất ưu
việt, cô không chỉ là con gái duy nhất của nhà họ
Kiểu, còn là cháu gái của vị Cung tướng quân
lừng lẫy đã về hưu, Cung tướng quân rất yêu
thương cô.
Cô ta đã từng đọc qua về cuộc đời của Cung
tướng quân, có ký giả đã từng phỏng vấn qua
ông ấy, ông cụ còn cố ý nhắc đến cháu gái ngoại
của mình rất nghịch ngợm, còn nói nhất định
phải giao cho cháu trai của chiến hữu mình chăm
sóc cô, như thế ông cụ mới yên tâm.
Chiến hữu của Cung tướng quân.
“Kiều Bích Ngọc, Đường Tuấn Nghĩa là con
riêng, bên nhà ngoại của anh ta có quan hệ như
thế nào với ông ngoại cô?“ Hà Thủy Tiên nói một
câu với bóng lưng Kiều Bích Ngọc, giọng hơi lớn,
rất sốt ruột.
“Muốn biết à?”
Bước chân của Kiều Bích Ngọc hơi dừng lại,
quay đầu nhìn thoáng qua cô ta, lạnh lùng nói:
“Muốn biết thì đi điều tra, chẳng phải đây chính
là tác phong cường thế của mấy người à, đúng
rồi, cô có thể nói cho Quách Cao Minh, anh ấy sẽ
điều tra được nhanh hơn cô.”
Hà Thủy Tiên cứng đờ, nhìn cô dần dần đi
xa, sắc mặt của Hà Thủy Tiên trở nên rất khó coi.
“Anh cảm thấy Kiều Bích Ngọc và Đường
Tuấn Nghĩa có quan hệ gì?”
Trong phòng làm việc trên tầng hai của biệt
thự Uyển Như nhà họ Quách, ánh nắng mặt trời
chiếu vào phòng làm việc, chẳng qua bầu không
khí ở nơi này lại có phần âm trầm, ngột ngạt.
Lục Khánh Nam rất tùy ý ngồi trên sofa,
nhàm chán pha trà, uống một ngụm, ngẩng đầu
lên nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở
trước cửa sổ, nghĩ đến chuyện thú vị, trên mặt
anh ta đều là cười cợt.
“Cao Minh, anh còn đang nghĩ đến những lời
Mạc Cảnh Sơn nói trong bữa tiệc nhà họ Đường
à?”
“Người phụ nữ mà Mạc Cảnh Sơn nhắc đến
nhất định là Hà Thủy Tiên, đại khái là vì nhìn thấy
anh và Hà Thủy Tiên khá thân thiết, đầu óc bị
nước vào cho nên mới nói lung tung cái gì mà
cướp người phụ nữ của anh em tốt.”
“Lại nói tính tình đó của Kiều Bích Ngọc, ông
ngoại của cô ấy là Cung tướng quân là người
nghiêm khắc như thế, còn cả ngày bị cô ấy nói là
hổ giấy, từ nhỏ cô ấy đã không sợ trời không sợ
đất, rất tùy hứng, nếu như đặt Kiều Bích Ngọc và
Đường Tuấn Nghĩa ở chung một chỗ, ha ha ha,
tôi cũng không dám tưởng tượng Đường Tuấn
Nghĩa có bao nhiêu thê thảm.”
Cuối tuần là thời gian để buông lỏng, cậu
chủ nhà họ Lục vừa tưởng tượng, vừa cười như
điên.
Thế nhưng hai người đàn ông khác trong
phòng làm việc lại không cười nổi, ánh mắt của
Bùi Hưng Nam nhìn về phía người đàn ông lẳng
lặng đứng trước cửa sổ, trên tay phải của Quách
Cao Minh cầm một thứ, cho dù bọn họ có suy
đoán gì, anh đều không lên tiếng.
Bùi Hưng Nam nhướng mày, vẻ mặt hiếu kỳ:
“Một hộp gỗ nhỏ.”
Chiếc hộp gỗ nhỏ này… Hình như là của Kiều
Bích Ngoc.
/837
|