“Quách Cao Minh.”
“Quách Cao Minh…”
Cô gọi hai lần, thế nhưng người đàn ông
đang ngồi im trên giường lớn lại không để ý đến
cô, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Từ sau khi Quách Cao Minh quay về phòng
ngủ, anh vẫn ngồi im như thế, nửa cúi đầu, ánh
mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm hai tay của
mình, hơi nắm lại rồi mở ra, giống như đang kiểm
tra gì đó, suy nghĩ đến thất thần.
Mãi cho đến khi Kiểu Bích Ngọc đi đến bên
cạnh anh, một lần nữa gọi tên anh: “Quách Cao
Minh.”
Cô gọi tên anh lên như thế, hình như Quách
Cao Minh rất sửng sốt, anh đột nhiên ngẩng đầu
lên, trong đáy mắt có phần bối rối rất khó hiểu.
“Rốt cuộc anh sao thế?”
Kiều Bích Ngọc vội vàng ngồi xuống bên
cạnh anh, ánh mắt cô mang theo nghi ngờ nhìn
anh, suy đoán hỏi một câu: “Quách Cao Minh,
vừa rồi anh không nghe được giọng nói của em à?”
Rõ ràng dáng vẻ vừa rồi của anh rất khiếp Sợ.
Giống như đối với việc cô đột nhiên xuất
hiện ở bên cạnh anh, anh rất giật mình, hoặc có
lẽ là vì chuyện khác.
“Không có gì.” Anh đột nhiên khôi phục lại
vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, hơi nghiêng
đầu, né tránh khỏi ánh mắt của cô, giọng nói có
phần khàn khàn: “Không cần uống thuốc, đầu
của anh đã hết đau rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng,
giống như không sao cả.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên cạnh anh, mấp
máy môi, đột nhiên yên tĩnh trở lại, rõ ràng anh
không muốn nói cho cô biết.
Bọn họ vừa mới ăn cơm trưa xong, ngoài
cửa sổ, ánh nắng ngày hè chói chang, rất nóng,
bầu trời trong xanh, một màu xanh thăm thẳm,
nhưng ở trong căn phòng ngủ rộng rãi này, có lẽ
là do điều hòa không khí để ở mức nhiệt hơi
thấp, cô luôn cảm thấy lành lạnh.
Không hiểu sao Kiều Bích Ngọc lại cảm thấy
tâm trạng của mình giống như sa sút, cô tìm
kiếm một chiếc nhiệt kế điện tử trong hòm
thuốc, nắm chặt trong bàn tay phải, vẻ mặt xoắn
xuýt.
Anh nói không có gì, không cần uống thuốc,
nói cách khác anh không cần cô.
Nhiệt kế trong tay bị Kiều Bích Ngọc dùng
sức giữ chặt, không cẩn thận đè vào khóa điện
tử, đột nhiên phát ra một tiếng “đinh”.
Trong lúc còn đang tức giận, cô bị tiếng
vang này dọa đến mức chột dạ, vội vàng cất
nhiệt kế đi.
“Giúp anh kiểm tra qua nhiệt độ cơ thể nhé?”
So với việc cô hấp tấp thu dọn đồ, người đàn
ông ở bên cạnh dặn dò một tiếng, giọng điệu lại
có phần bất đắc dĩ.
Vẻ mặt của cô hơi ngạc nhiên, nhìn thẳng
vào mắt anh một lúc lâu, xác định mình không
nghe lầm.
Kiều Bích Ngọc lập tức lên dây cót, cơ thể
đến gần anh hơn, quan tâm hỏi: “Quách Cao
Minh sao anh lại trở nên mảnh mai như thế”
Mảnh mai ư? Cô thế mà dùng từ này để hình dung anh.
Anh không lên tiếng, chỉ nghiêng người, cười
như không cười nhìn người phụ nữ ở bên cạnh
đang tràn đầy phấn khởi giày vò anh.
“Đã 38.5 độ rồi, thế mà anh còn nói không sao.”
Kiều Bích Ngọc nhìn chằm chằm vào nhiệt
kế, lo lắng phàn nàn một câu, đang định xoay
người đi bảo người làm gọi bác sĩ đến.
“Không cần đâu.”
Quách Cao Minh giữ lấy cổ tay phải của cô,
có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: “Kiều Bích Ngọc,
em nằm với anh một lát.”
“Đừng lộn xôn.”
“Không phải, em chỉ muốn hạ sốt trước cho
anh mà thôi.“ Cô nằm trên giường không an lòng,
lật qua lật lại, kéo chăn, ấn nút điều chỉnh nhiệt
độ của điều hòa không khí, cứ mười phút lại kiểm
tra nhiệt độ cho anh.
“Quách Cao Minh, các con của anh ngủ rất
nhiều rồi, bọn nhỏ không buồn ngủ nữa.”
Cô lấy con trai ra làm cớ, muốn dứt khoát
đứng lên dùng khăn mát làm giảm nhiệt độ cho
anh bằng cách vật lý.
“Nhưng cha của bọn nhỏ rất buồn ngủ đấy”
Quách Cao Minh tức giận túm cô về.
Anh ôm cô từ phía sau, cơ thể của cô rất
mềm, đại khái bởi vì mang thai, trên người cô
còn có mùi sữa thơm thoang thoảng, đôi môi
mỏng của Quách Cao Minh đến gần phía sau cổ
cô, giọng nói trầm thấp thương lượng với cô.
“Kiều Bích Ngọc, nếu sau một tiếng, nhiệt
độ cao hơn 39 độ, anh sẽ đồng ý truyền dịch,
được không?”
Cô do dự khoảng nửa phút, sau cùng chỉ có
thể đồng ý: “Được.”
Thật ra Quách Cao Minh chỉ coi cô là gối
ôm, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã
có thói quen như vậy, Kiều Bích Ngọc nheo mắt
lại, quay đầu lén nhìn anh.
“Nhìn gì thế?”
Anh không ngủ, chỉ mệt mỏi mà thôi.
Cô có chút lúng túng, lập tức quay đầu đi,
giả vờ bình tĩnh: “Nhìn xem anh có vì sốt cao mà
ngất đi hay không”
“Không biết.”
Giọng điệu của anh bình tĩnh, nghe rất bình
thường, Kiều Bích Ngọc lật người lại, đối diện với anh.
Hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, cô
nhíu mày nhìn kỹ anh: “Quách Cao Minh.”
“Chuyện gì thế?”
Lần này anh trả lời hơi nôn nóng, giống như
đang che giấu chuyện gì đó.
Kiều Bích Ngọc không chú ý lắm, tiếp tục
hỏi anh: “Vừa rồi anh đau đầu.”
Lời nói đến bên môi lại dừng một lúc:
“Quách Cao Minh, anh có thể đồng ý với em một
chuyện không?”
Cô đột nhiên cao giọng nói, chuyển đề tài.
Gương mặt lạnh lùng của anh hơi ngẩn ra,
trong mắt đè nén một số cảm xúc.
Nhìn về phía đôi mắt trong veo của cô, ánh
mắt cô cố chấp như thế.
“Chuyện gì?” Anh khàn giọng hỏi lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt hơi
nheo lại: “Em gọi anh… Anh nhất định phải trả lời
em nhé.”
Vụ tai nạn xe lần trước, anh hôn mê, cô vẫn
luôn gọi tên anh, nhưng anh không trả lời cô,
bốn phía chỉ có mùi máu tanh, tuy tai nạn xe đó
đã qua một thời gian, nhưng không biết vì sao
trong lòng cô luôn cảm thấy bất an.
Cô nhếch môi, gần từng chữ nói cho anh
biết: “Quách Cao Minh, sau này, cho dù bao lâu,
cho dù xảy ra chuyện gì, nếu như em gọi tên của
anh, em gọi anh ba lần, lần thứ ba, anh nhất định
phải trả lời em nhé.”
Anh không thể bỏ lai em.
/837
|