“Có phải đang chờ điện thoại của chồng cậu không?”
Châu Mỹ Duy nhìn cô bạn thân của mình, bà tám trêu chọc cô:
“Kiều Bích Ngọc, cậu cứ như thế bỏ nhà ra ngoài, cậu không sợ anh
nhà cậu cuống cuồng đi khắp nơi tìm cậu à?”
“Tài xế trong nhà đưa mình đến đây.”
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc có chút buồn.
Châu Mỹ Duy nghe được cô nói như thế, lập tức kích động: “Nói
cách khác, thật ra cậu đang đợi Mark tự mình đến “tiếp giá” à?“
Cái gì mà tiếp giá chứ, cô đâu phải hoàng đế đi tuần.
Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc mang theo sát khí liếc thoáng qua
cô ấy: “Tâm trạng của mình không tốt.”
Hiện tại ai chọc giận cô, cô đánh bị thương hay tàn phế người đó,
cô cũng không chịu trách nhiệm.
Châu Mỹ Duy nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, ngược lại không
để bụng, cười to một tiếng.
“Cậu đừng nói với mình là, đợi một lúc nữa, sếp mình sẽ đích
thân đến đây đấy nhé, mình có xíu khẩn trương.”
Sau khi nói xong, Châu Mỹ Duy còn nhìn nhà mình một lượt: “Có
phải rất bừa bộn không, mình có cần dọn dẹp lại không.”
“Châu Mỹ Duy, cậu chết đi.“
Kiều Bích Ngọc cầm một chiếc gối ôm hình bọt biển đập về phía
cô ấy, cô đang rất phiền não, thân là bạn tốt của cô, Châu Mỹ Duy
chẳng những không an ủi, còn cười trên nỗi đau của người khác.
Châu Mỹ Duy nhận lấy chiếc gối ôm đáng yêu của mình, suy nghĩ
một lúc, bỗng nhiên có hơi bận tâm: “Kiều Bích Ngọc, cậu nói xem,
ngộ nhỡ Mark thật sự mặc kệ cậu, cậu phải làm sao bây giờ?”
Ở trong lòng Châu Mỹ Duy, Quách Cao Minh có địa vị rất cao, rất
thần thánh, con hàng Kiều Bích Ngọc này chỉ là một phàm nhân, thế
mà lại dám to gan lớn mật, dám ở trước mặt anh kêu gào, hơn nữa
còn rời nhà đi ra ngoài.
Có nhiều người phụ nữ ngấp nghé nam thần như thế, ngộ nhỡ
anh thật sự tức giận, trực tiếp đẩy cô bạn tốt của cô ấy vào “lãnh
cung” đây chẳng phải là rất thê lương hay sao.
“Kiều Bích Ngọc, hay là cậu nhận thua đi.”
“Cậu gọi điện thoại cho Mark để nhận sai, chúng ta là anh hùng,
sợ gì chuyện nhận sai chứ, nếu thật sự không được, cậu hãy giả bộ
đáng yêu làm nũng, ôm bắp đùi của anh ấy, ngộ nhỡ anh ấy thật sự
không để ý đến cậu, cậu đừng hối hận đấy nhé.”
Đối với lời để nghị này của cô ấy, Kiểu Bích Ngọc rất khinh
thường, ý tứ sâu xa khen ngợi: “Châu Mỹ Duy, mình cảm thấy nơi này
của cậu có hoàn cảnh khá tốt.“
Vẫn luôn nhìn căn nhà đơn giản này, Kiều Bích Ngọc đột nhiên từ
trên ghế sofa đứng lên, đi về phía phòng ngủ nhỏ, nhìn chiếc giường
đơn một mét năm bên trong.
“Mình quyết định sẽ ở lại nhà cậu.”
“Cái gì?”
“Này, Kiều Bích Ngọc, đó là áo ngủ của mình đấy… Cậu thật sự
không về à, như thế sao được, ngộ nhỡ Mark đến đòi người với mình
thì phải làm sao bây giờ, cơ thể nhỏ bé này của mình, không gánh vác
được đâu.”
Lời nói đến sau cùng, Châu Mỹ Duy tuyệt vọng gầm lên: “Kiều
Bích Ngọc, cậu đi chết đi, nếu như chồng cậu nghi ngờ mình bao che
cho cậu, cậu nhớ rõ phải giải thích với anh ấy, ngàn vạn sai lầm đều là
do cậu sai, không được liên lụy đến mình, có biết không hả.”
Trong phòng tắm, Kiểu Bích Ngọc quang minh chính đại dùng
sữa tắm của Châu Mỹ Duy xoa lên người, hoàn toàn không để ý đến
người bên ngoài đang kêu rên.
Châu Mỹ Duy đối với hành vi vô sỉ tu hú chiếm tổ chim khách này
của cô, không ngừng biểu thị thống hận, chết tiệt, cô nhóc này chính
là một kẻ lưu manh.
Sao sếp lớn của cô ấy lại coi trọng mẫu người phụ nữ như thế này
nhỉ.
“Kiều Bích Ngọc, cậu nghe cho rõ đây, mình chỉ là một con tôm
nhỏ làm công ăn lương mà thôi, mình và cậu không giống nhau, bà
đây còn phải nhìn sắc mặt của anh ấy mà ăn cơm.” Châu Mỹ Duy đến
gần sát cánh cửa, tiếp tục giãy dụa.
“Sau khi tắm xong, một lúc nữa anh ấy đến đón cậu, cậu thành
thật đi về cùng với anh ấy, đã biết chưa.”
Châu Mỹ Duy đã nghĩ sai rồi, thật ra không tính là Kiều Bích Ngọc
sai, bởi vì vào ban đêm, Quách Cao Minh căn bản không đến đón cô.
Vừa khéo hôm sau là ngày cuối tuần, Châu Mỹ Duy không cần đi
làm, nếu là thường lệ, cô ấy nhất định sẽ nằm ngủ nướng.
“Cậu đừng ngủ nữa, đã sáu giờ rồi, nhanh dậy đi ăn sáng, con
trai mình đói bụng rồi.”
Bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, mới sáng sớm đã quấy
rây đến cô ấy, làm cho cô ấy không ngủ được yên giấc.
Ở nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc đã dưỡng thành thói quen, đến
giờ là tự nhiên tỉnh, nhất là hiện tại cô đang mang thai, cộng thêm để
bụng đói rất khó chịu, lại còn dễ bị đói, sao cô có thể bỏ đói con trai
mình.
Châu Mỹ Duy mang theo quầng thâm mắt gấu trúc, vẻ mặt tiều
tụy.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía cô gái có tỉnh thần sáng láng kia:
“Cô chủ của tôi ơi, hiện tại mới là sáu giờ, cậu là người tiền sử à,
những người hiện đại như chúng ta đều không dậy sớm như thế đâu,
mình muốn ngủ tiếp.“ Kéo chăn lên, dự định giãy chết.
Đáng tiếc, Châu Mỹ Duy giãy dụa chỉ phí công mà thôi.
“Cậu có thể tự mình đi ăn, cần gì phải nhất định kéo theo mình đi
ăn cùng chứ? Kiều Bích Ngọc, cậu là cái đồ biến thái.
Châu Mỹ Duy rất ai oán, cô ấy còn rất buồn ngủ, vừa mộng du,
vừa ăn bánh bao thịt.
“Mình đã quen có người ăn cùng mình.”
Vẻ mặt của Kiểu Bích Ngọc có phần phức tạp, Quách Cao Minh
quả thật dậy rất sớm, buổi tối cũng thường xuyên rạng sáng mới về
nhà, chẳng qua trừ những lúc anh đi công tác, những lúc còn lại, cho
dù buổi sáng anh thức dậy sớm như thế nào, khoảng chừng 7 giờ 30
đều sẽ đến nhà ăn, cùng cô ăn sáng.
Trước kia, ông cụ Quách thường ăn sáng vào lúc 5 giờ, nhưng từ
sau khi cô đến nhà họ Quách, thời gian ăn sáng dần dần đổi thành 7
giờ 30, ông cụ không nói gì, nhưng thật ra là Quách Cao Minh theo
giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô.
“Kiều Bích Ngọc, hôm nay cậu có về không?”
“Cậu không thể như vậy được, giữa vợ chồng với nhau, nhất định
sẽ có tranh cãi, cậu rời nhà trốn đi như vậy là không đúng.“ Châu Mỹ
Duy không ngừng ở bên cạnh giáo dục cô.
Đêm hôm qua, hai người bọn họ ngủ chung trên chiếc giường
một mét năm, vốn dĩ còn miễn cưỡng ngủ chung được, nhưng không
biết có phải do ở nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc đã quen hưởng thụ
chiếc giường lớn hai mét kia hay không, tối hôm qua, Châu Mỹ Duy
nhiều lần bị cô chen đến mép giường, thiếu chút nữa đã lăn xuống
đất.
“Kiều Bích Ngọc, tướng ngủ của cậu… Rất không tốt, Mark có nói
qua với cậu không?”
Kiều Bích Ngọc đang ăn mì, mơ hồ nói ra hai chữ: “Không nói.”
Châu Mỹ Duy rất đau lòng, tướng ngủ của cô nhóc này xấu như
thế, sếp nhà mình thật đúng là không dễ dàng.
Ăn sáng xong, Kiều Bích Ngọc thế mà rất chịu khó, tìm một số
dụng cụ làm vệ sinh, nói là muốn tổng vệ sinh nhà cho cô ấy.
Nhìn dáng vẻ này của Kiều Bích Ngọc, cô giống như muốn ở đây
lâu dài, chuẩn bị trận đánh trường kỳ với người đàn ông nhà cô ấy.
Đây có phải là bị tai bay vạ gió không? Châu Mỹ Duy bi phẫn
nghĩ.
“Kiều Bích Ngọc, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải
ngồi xuống bàn bạc, không có chuyện gì là không giải quyết được.”
Châu Mỹ Duy mang theo vẻ mặt nghiêm túc, cướp lấy đồ lau nhà
trên tay cô, kéo tay cô đi đến phòng khách ngồi xuống.
“Có phải Quách Cao Minh đối xử với cậu không tốt?”
“Anh ấy ngược đãi cậu?”
“Anh ấy ở bên ngoài có người phụ nữ khác?”
Vẻ mặt Châu Mỹ Duy sốt ruột, liên tiếp đặt câu hỏi: “Có phải
giống như người ta thường nói, gả vào hào môn sâu như biển, Kiểu
Bích Ngọc, cậu không chịu đựng được quy củ ở đó à?”
“Không phải.”
Kiều Bích Ngọc bị cô ấy nhìn chằm chằm như thế, vẻ mặt không
được tự nhiên.
“Anh ấy chuyện gì cũng không chịu để cho mình biết, mình cảm
thấy…”
Châu Mỹ Duy nghe thấy cô nói như thế, ngược lại cảm thấy chút
ngoài ý muốn: “Quách Cao Minh không nói cho cậu biết, đó cũng là vì
muốn tốt cho cậu, chúng ta không thể lý giải được thế giới của bọn
họ u ám đến mức nào, mình nói cho cậu biết, chỉ đơn giản là chuyện
mình đi làm trong công ty, những người đó lục đục với nhau, mình đã
gặp nhiều, cho nên có đôi khi, thật sự hâm mộ cậu chuyện gì cũng
không biết.”
“Mình không muốn như thế.”
Kiểu Bích Ngọc nhíu mày, rũ mắt xuống.
“Châu Mỹ Duy, cậu hiểu tính tình của mình mà, mình không sợ bị
thương, cũng không sợ chịu khổ, mình không cần anh ấy trông coi
mình, mình không muốn làm một người phụ nữ ngu ngốc.”
Cô dừng một lúc, tay phải cầm điện thoại di động, nhìn chằm
chằm vào một dãy số quen thuộc, giọng điệu mang theo chấp nhất.
“Nếu như chuyện gì mình cũng không biết, như vậy mình sẽ
không có cảm giác an toàn, nếu có một ngày, anh ấy quên đi phải tìm
mình, vậy mình phải làm sao mới tìm được anh ấy.”
/837
|