CHƯƠNG 20
Nghe Tô Bối uyển chuyển gọi một tiếng “cha”, tuy không nghĩ tới sâu hơn, nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Trong lòng có rất nhiều lời răn dạy, cuối cùng tới bên miệng chỉ còn một câu “Thời tiết lạnh, trở về sớm một chút.”
“Văn Uyển dán túi giữ ấm cho con… Không lạnh…”
Sau khi Tô Bối nói xong, còn vén một góc sườn xám ra, lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.
Người đàn ông bên cạnh Văn Quốc Đống thấy thế, vội vàng rời mắt nhìn về phía khác.
“…”
Văn Quốc Đống không nhìn chân Tô Bối, mà nặng nề nhìn gương mặt ngây thơ vô tội của người phụ nữ “Được rồi, làm xong sớm một chút trở về đi.”
Tô Bối buông làn váy, nắm chặt lấy áo choàng trượt xuống, dịu dàng đáp “Vâng…”
Khi Tô Bối đi rồi, người đàn ông kia mới quay đầu “Anh cả… Cô ấy là…”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Bối rời đi, trong mắt là tối đen không rõ “Bà xã Văn Lê…”
“Khụ khụ khụ…”
Người đàn ông suýt bị nước bọt của mình làm sặc “Chuyện này… Hiểu lầm, hiểu lầm…”
Văn Quốc Đống lấy lại tinh thần, nhìn mặt nước yên bình không có một chút gợn sóng trước mặt “Chị dâu em vẫn luôn không thích con bé… Mấy năm nay không dẫn con bé ra ngoài…”
“Chuyện này là vì sao thế? Cháu dâu nhìn có vẻ không tệ lắm…”
Văn Quốc Đống cởi kính mắt, xoa giữa mày “Từ cổ chí kim có mấy mẹ chồng nàng dâu có quan hệ tốt chung sống hòa bình?”
Huống chi vào đêm giao thừa, Tô Bối chủ trì nghi thức tế tổ xong, thì chú định cả đời này cô và Lâm Quyên không thể thân như người một nhà.
Hắn bảo Văn Lê mau chóng làm Tô Bối có con, một phương diện là vì Văn Lê, một phương diện khác cũng vì cô có thể bịt miệng Lâm Quyên.
quá thù hận Tô Bối.
“Ha ha… Như vậy à…” Người đàn ông như nhớ tới gì đó gật đầu, nói “Không phải là năm đó chị dâu cũng… Haizz… Anh nói xem sao phụ nữ cứ gây khó dễ cho phụ nữ như vậy…”
Văn Quốc Đống nhìn mặt nước không nói tiếp, một lát sau dây câu hơi giật giật, trực tiếp kéo cần câu lên.
Một con cá mập quẫy đạp, cá ở đập chứa nước thuần nuôi thả hoang dại, nuôi vừa mập vừa to.
Người đàn ông thấy cá to, trên mặt là nụ cười tươi như hoa “Anh cả, đây là điềm tốt đấy ”
Văn Quốc Đống không nhanh không chậm lấy con cá to ra, nhìn chỗ mang cá thiếu ít vảy cá.
Tiện tay ném con cá mập này trở về đập chứa nước.
Người đàn ông thấy thế, sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng.
“Anh cả… Anh có ý gì thế…”
/547
|