CHƯƠNG 28
“Mỗi ngày mẹ cháu đều nói với cháu, bảo cháu đừng ỷ thế hiếp người tɾong trường, đừng giả làm phú nhị đại, cháu đều hiểu được…”
Văn Uyển có thể không hiểu ý mẹ sao, chính là thấy anh họ của cô từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực bị bác gái quản thành phế vật, cho nên hiện giờ bà ấy muốn dưỡng nghèo đứa bé của mình.
Phí sinh hoạt mỗi tháng ít đến đáng thươռg, nếu không Diệp Liệt Thanh cũng không đến mức lén chuyển khoản cho cô.
Cho nên nói từ một mức độ nào đó, điều kiện sinh hoạt của cô thật sự rất“cực khổ”.
“Cháu… Haizz…” Người phụ nữ nói được một nửa, thì thở dài một hơi “Dì sẽ nói chuyện với các giáo viên, nhưng mà cháu đừng làm bậy ở trường là được ”
Có người phụ nữ đảm bảo, Văn Uyển gật đầu như gà con mổ thóc “Nhất định không xằng bậy, ¢hắc chắn không gây thêm phiền phức cho dì ”
“Cháu đó, từ nhỏ đã miệng lưỡi lanh lợi… Tương lai trưởng thành không biết bao nhiêu người sẽ thảm vì cái miệng của cháụ”
“Ha ha sao có thể chứ?”
“Sao không thể? Mới ít tuổi cái miệng đã quen nói lời ngon tiếng ngọt, may mà cháu là con gái, nếu đổi giới tính sẽ có không biết bao nhiêu cô gái gặp tao ương ”
Khi Văn Uyển về đội ngũ, cố ý cúi đầu thấp hơn, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi như bị giáo viên phê bình rấthăng, cảm xúc có chút tệ.
Hoa Nguyên đứng phía trước đội ngũ, thản nhiên liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái “Về hàng.”
Văn Uyển đi tới bên cạnh anh ta, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Nghe thấy giọng mũi rấtnặng̝ của cô gái, Hoa Nguyên cau mày, liếc mắt nhìn cô một cái không nói gì.
Sau khi kết thúc bảy ngày huấn luyện quân sự, Hoa Nguyên trả di động lại cho Văn Uyển.
Trước khi đi, anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nói “Lúc trước tôi đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của em, không cần phải có gánh nặng̝ tâm lý, có vấn đề gì có thể tìm giáo viên giải quyết.”
Văn Uyển im lặng cúi đầu trước mặt người đàn ông, tɾong mắt tràn ngập ý cười, đáp “Vâng…”
“Có chuyện cũng có thể gọi cho tôi…”
Nghe thấy thế Văn Uyển ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ hàm chứa nước mắt, cố nén cười hỏi
“Không có việc gì có thể gọi đïện cho huấn luyện viên không?”
Hoa Nguyên nhíu mày nghĩ một lát “Thường ngày bọn tôi quản lý tương đối nghiêm.”
“Vậy được rồi…” Sau khi Văn Uyển nói xong, cúi đầu thấp xuống.
“Có thể nhắn cho tôi, tôi thấy tin nhắn sẽ trả lời em.”
“Ồ.”
Huấn luyện viên đồng hành cách đó không xa kêu to với hai người “Hoa Nguyên Nhanh lên xe Phải đi rồi ”
/486
|