A... đau chết ta mất!
Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời chói chang như thiêu như đốt. Cũng không biết đã qua bao lâu từ sau lúc đó, Hạc Hiên cuối cùng cũng dãy dụa mà tỉnh lại.
Hắn cố gắng kéo thân thể lên để đi vài bước nhưng chỉ mới nhấc lên được chút ít thì một trận kịch liệt đau đớn kéo đến khiến hắn không khỏi ngã quỵ.
Xong... phen này phải xong đời rồi!
Ông trời thật thích trêu đùa người khác, thà cho ta chết một phát cho xong đằng này lại cho ta dày vò kéo chút hơi tàn trong đau đớn thế này Hạc Hiên bắt đầu trầm mặc.
Nằm bẹp dí một chỗ, thân thể đau đớn đói khát Hạc Hiên chả còn biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện một phép màu.
Trời cũng dần nghiêng về chiều, ánh sáng lắt láy qua hàng cây. Hạc Hiên cố gắng đưa đầu về phía mặt trời, cố nhìn ngắm hoàng hôn lần cuối. Hắn đã không còn hi vọng gì nữa, hắn biết hôm nay hắn phải chết chắc chắn.
Quái... mặt trời sao lại xuất hiện một chấm đen? Hạc Hiên chuẩn bị buông xuôi thì phát hiện ra điều kì lạ.
Sau vài hơi, hắn cũng biết được chấm đen ấy là gì. Đó là hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang bay tới trên nền trời với tốc độ rất nhanh. Hai thân ảnh bay tới trên đầu hắn thì dừng lại một chút rồi bay xuống chỗ hắn. Hắn có thể thấy rõ được hai thân ảnh, lớn là một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào màu xám tay áo rộng thình, nhỏ là một tiểu nữ hài mười một mười hai tuổi cũng mặc một bộ trường bào màu hồng nhạt thêu đầy cánh hoa. Tiểu nữ hài khả ái đáng yêu đang lắc lắc tay lão giả, thủ thỉ điều gì đó.
Đến rồi...! Hạc Hiên đại ngộ, hắn biết đây sẽ là cọng rơm cứu mạng nhỏ của hắn. Hắn cố gắng đưa mắt nhìn tiểu nữ hài, đưa ra ánh mắt đáng thương cầu cứu nữ hài.
Cũng không biết có phải ánh mắt đáng thương của hắn có tác dụng hay không, nữ hài dường như lắc tay áo của lão giả một mạnh bạo hơn. Lão giả cuối cùng cũng gật đầu rồi phất ống tay áo lên, một cỗ kinh phong nhẹ hút lấy Hạc Hiên vào trong một cái túi nhỏ.
Sống rồi... Hạc Hiên thều thào rồi ngất đi.
Ta... còn sống! Ta chưa chết.. hahaha.. ta chưa chết.. hahaha.. Hạc Hiên tỉnh lại từ cơn mê, quá vui sướng hắn điên cuồng gào rống nhưng... chỉ toàn là tiếng chó sủa!
Cún con đừng sợ! Ngoan, có ta đây rồi ngươi không sao nữa đâu. thanh âm êm tai vang lên, từng trận vuốt ve lên thân cẩu của Hạc Hiên. Đúng là tiểu nữ hài hắn nhìn thấy lúc trước.
Cún con ngoan, ngươi còn đau chỗ nào nữa không? nữ hài nhẹ nhàng hỏi.
Lắc lắc Hạc Hiên cảm thấy thân thể mình rất ổn liền cố gắng lắc cái đầu của mình.
A ngươi thật giỏi! nữ hài lại tiếp tục xoa xoa cái đầu Hạc Hiên.
Ngươi may mắn lắm đấy biết không, may mà có ta cùng ngoại công đi ngang qua chứ không thì ngươi xong đời rồi. Ngươi yên tâm, giờ ngươi không sao nữa rồi. Đây sẽ là nhà mới của ngươi, nơi này gọi Bách Hoa sơn. Ở đây ngoại công ta là lớn nhất, sẽ chẳng ai dám bắt nạt ngươi đâu! tiểu nữ hài nhoẻn miệng cười xoa xoa lên bộ lông Hạc Hiên. Tiểu TÙNG TÙNG! Xuống núi dạo phố cùng ta nào. một thanh âm mềm mại tràn đầy yêu thương cất lên.
Gâu Gâu! Hạc Hiên rống lên lao ra từ một bụi cỏ cây nhảy sổ vào liếm láp Tuyết Mai.
Tiểu TÙNG thật hư... A không được cắn mông ta! ... một người một chó bắt đầu đi xuống núi.
Thấm thoát cũng đã mấy tháng trôi qua, Hạc Hiên đã có một cái tên mới: Tùng! Cái tên này hắn mới có được ít lâu, là lão giả Tiêu Bắc ngoại công của Hứa Tuyết Mai cũng là người cứu hắn đặt cho. Tùng tức nghĩa bất khuất, không gãy, không đổ.
Ở tại nơi này ít lâu, Tùng cũng đã nắm bắt được chút ít thông tin cơ bản về thế giới mới này qua lời kể của Tuyết Mai. Thế giới này có tên là Lưu Dương giới. Lưu Dương là một vị tu tiên giả Hóa Thần đầu tiên ở giới này phi thăng, để tưởng nhớ công lao đóng góp của hắn mà người ta đã đặt tên giới này theo tên hắn.
Nơi này tu tiên hưng thịnh, tu chân giả ngàn vạn tông môn vô số. Bách Hoa sơn nơi hắn ở cũng là một cái trung lưu tông môn ở Nam Cương chi địa một nơi hẻo lánh tiếp giáp Quỷ Lâm cấm địa. Bách Hoa sơn từng là một cái tông môn tưởng đối lớn do lão tổ Nguyên Anh kỳ khởi dựng, nhưng từ khi lão tổ ngã xuống thì đã không còn Nguyên Anh. Trong tông môn giờ chỉ có ba lão đầu Kết Đan kỳ hai sơ một hậu, tu vi cao nhất là Tiêu Bắc.
Bách Hoa tiên môn chủ tu luyện đan thuật, đạo pháp thần thông không mạnh lắm. Bách Hoa sơn chỉ có một đỉnh chia làm ba bộ phận sơn môn, theo thứ tự trên xuống là thượng phong trung phong và hạ phong, ngoại sơn. Thượng phong là nơi các lão tổ ở và chưởng môn chư vị trưởng lão ở, trung phong là nơi cư ngụ của nội môn đệ tử, hạ phong cho ngoại môn đệ tử còn ngoại sơn là vòng ngoài nơi tạp dịch và người phàm sinh sống. Cạnh Bách Hoa sơn cũng có một cái tông môn cỡ trung khác tên là Vạn Độc cốc, hai bên quan hệ không được tốt cho lắm.
Qua lời Tuyết Mai thì Tùng biết được thế giới này có một vài loại năng lượng đặc thù có thể giúp người ta nâng cao tuổi thọ, có năng lực thần tiên nghịch sơn đảo hải. Một cái là thiên địa linh khí, một cái là thiên địa ma khí còn cái cuối cùng là tinh hồn chi khí bất kì thứ gì có linh tính trên thế giới này đều có khả năng hấp thu ba loại khí nay để tu luyện. Cũng từ ba loại khí này mà phân thành ba trường phái, chính đạo tu linh lực, ma đạo tu ma lực còn quỷ đạo tu hồn lực.
Một sinh vật muốn tu luyện thì bắt đầu phải có linh tính, là khả năng suy nghĩ hành động. Một cục đá cũng có thể thành tiên nếu nó có linh.
Động vật là sinh vật dễ tu luyện nhất vì thiên sinh đã có linh, còn cỏ cây hoa lá, sơn phong núi đá thì muốn tu luyện cực khó. Ngoài linh tính là yêu cầu tối cần để tu luyện thì thiên phú cũng vô cùng quan trọng.
Thiên phú tức trời cho được hiểu là nhưng thứ tu sĩ sinh ra đã có khác với người thường, nhưng cái gọi là thiên phú này hậu thiên tu luyện lên tầng cao vẫn có thể bổ khuyết. Thiên phú gồm linh căn, thể chất và ngộ tính. Linh căn là một loại năng lượng đặc biệt có săn trong cơ thể tu đạo giả, linh căn có nhiều loại có thể chia làm ngũ hành và biến dị. Ngũ hành gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Biến dị gồm có Băng, Lôi, Phong,...
Linh căn càng nhiều thì càng khó tu luyện, khả năng tu luyện lên đỉnh cao rất khó.
Thể chất là một dạng sinh ra có sẵn thần lực nào đó, thường yêu tu sinh ra là có do huyết mạch di truyền để lại. Thể chất có rất nhiều chia làm hai bộ phận, có lợi hoặc có hại. Thể chất có lợi thì tu luyện cực nhanh thuận lợi trôi chảy sức mạnh cực lớn. Thể chất có hại thì sức mạnh rất lớn nhưng lại gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể, nếu không chịu được sẽ tự bạo tứ phân ngũ liệt mà chết.
Ngộ tính cũng chính là linh trí, lính trí càng cao, càng thông minh thì càng dễ tu luyện. Dễ dàng học được công pháp, học một hiểu mười thậm chí thông thiên triệt địa ngộ ra đại đạo một bước thành tiên.
Thiên phú ảnh hưởng lớn đến khởi đầu tu luyện nhưng tâm tính mới là thứ quyết định số phận tu chân giả.
Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời chói chang như thiêu như đốt. Cũng không biết đã qua bao lâu từ sau lúc đó, Hạc Hiên cuối cùng cũng dãy dụa mà tỉnh lại.
Hắn cố gắng kéo thân thể lên để đi vài bước nhưng chỉ mới nhấc lên được chút ít thì một trận kịch liệt đau đớn kéo đến khiến hắn không khỏi ngã quỵ.
Xong... phen này phải xong đời rồi!
Ông trời thật thích trêu đùa người khác, thà cho ta chết một phát cho xong đằng này lại cho ta dày vò kéo chút hơi tàn trong đau đớn thế này Hạc Hiên bắt đầu trầm mặc.
Nằm bẹp dí một chỗ, thân thể đau đớn đói khát Hạc Hiên chả còn biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện một phép màu.
Trời cũng dần nghiêng về chiều, ánh sáng lắt láy qua hàng cây. Hạc Hiên cố gắng đưa đầu về phía mặt trời, cố nhìn ngắm hoàng hôn lần cuối. Hắn đã không còn hi vọng gì nữa, hắn biết hôm nay hắn phải chết chắc chắn.
Quái... mặt trời sao lại xuất hiện một chấm đen? Hạc Hiên chuẩn bị buông xuôi thì phát hiện ra điều kì lạ.
Sau vài hơi, hắn cũng biết được chấm đen ấy là gì. Đó là hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang bay tới trên nền trời với tốc độ rất nhanh. Hai thân ảnh bay tới trên đầu hắn thì dừng lại một chút rồi bay xuống chỗ hắn. Hắn có thể thấy rõ được hai thân ảnh, lớn là một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào màu xám tay áo rộng thình, nhỏ là một tiểu nữ hài mười một mười hai tuổi cũng mặc một bộ trường bào màu hồng nhạt thêu đầy cánh hoa. Tiểu nữ hài khả ái đáng yêu đang lắc lắc tay lão giả, thủ thỉ điều gì đó.
Đến rồi...! Hạc Hiên đại ngộ, hắn biết đây sẽ là cọng rơm cứu mạng nhỏ của hắn. Hắn cố gắng đưa mắt nhìn tiểu nữ hài, đưa ra ánh mắt đáng thương cầu cứu nữ hài.
Cũng không biết có phải ánh mắt đáng thương của hắn có tác dụng hay không, nữ hài dường như lắc tay áo của lão giả một mạnh bạo hơn. Lão giả cuối cùng cũng gật đầu rồi phất ống tay áo lên, một cỗ kinh phong nhẹ hút lấy Hạc Hiên vào trong một cái túi nhỏ.
Sống rồi... Hạc Hiên thều thào rồi ngất đi.
Ta... còn sống! Ta chưa chết.. hahaha.. ta chưa chết.. hahaha.. Hạc Hiên tỉnh lại từ cơn mê, quá vui sướng hắn điên cuồng gào rống nhưng... chỉ toàn là tiếng chó sủa!
Cún con đừng sợ! Ngoan, có ta đây rồi ngươi không sao nữa đâu. thanh âm êm tai vang lên, từng trận vuốt ve lên thân cẩu của Hạc Hiên. Đúng là tiểu nữ hài hắn nhìn thấy lúc trước.
Cún con ngoan, ngươi còn đau chỗ nào nữa không? nữ hài nhẹ nhàng hỏi.
Lắc lắc Hạc Hiên cảm thấy thân thể mình rất ổn liền cố gắng lắc cái đầu của mình.
A ngươi thật giỏi! nữ hài lại tiếp tục xoa xoa cái đầu Hạc Hiên.
Ngươi may mắn lắm đấy biết không, may mà có ta cùng ngoại công đi ngang qua chứ không thì ngươi xong đời rồi. Ngươi yên tâm, giờ ngươi không sao nữa rồi. Đây sẽ là nhà mới của ngươi, nơi này gọi Bách Hoa sơn. Ở đây ngoại công ta là lớn nhất, sẽ chẳng ai dám bắt nạt ngươi đâu! tiểu nữ hài nhoẻn miệng cười xoa xoa lên bộ lông Hạc Hiên. Tiểu TÙNG TÙNG! Xuống núi dạo phố cùng ta nào. một thanh âm mềm mại tràn đầy yêu thương cất lên.
Gâu Gâu! Hạc Hiên rống lên lao ra từ một bụi cỏ cây nhảy sổ vào liếm láp Tuyết Mai.
Tiểu TÙNG thật hư... A không được cắn mông ta! ... một người một chó bắt đầu đi xuống núi.
Thấm thoát cũng đã mấy tháng trôi qua, Hạc Hiên đã có một cái tên mới: Tùng! Cái tên này hắn mới có được ít lâu, là lão giả Tiêu Bắc ngoại công của Hứa Tuyết Mai cũng là người cứu hắn đặt cho. Tùng tức nghĩa bất khuất, không gãy, không đổ.
Ở tại nơi này ít lâu, Tùng cũng đã nắm bắt được chút ít thông tin cơ bản về thế giới mới này qua lời kể của Tuyết Mai. Thế giới này có tên là Lưu Dương giới. Lưu Dương là một vị tu tiên giả Hóa Thần đầu tiên ở giới này phi thăng, để tưởng nhớ công lao đóng góp của hắn mà người ta đã đặt tên giới này theo tên hắn.
Nơi này tu tiên hưng thịnh, tu chân giả ngàn vạn tông môn vô số. Bách Hoa sơn nơi hắn ở cũng là một cái trung lưu tông môn ở Nam Cương chi địa một nơi hẻo lánh tiếp giáp Quỷ Lâm cấm địa. Bách Hoa sơn từng là một cái tông môn tưởng đối lớn do lão tổ Nguyên Anh kỳ khởi dựng, nhưng từ khi lão tổ ngã xuống thì đã không còn Nguyên Anh. Trong tông môn giờ chỉ có ba lão đầu Kết Đan kỳ hai sơ một hậu, tu vi cao nhất là Tiêu Bắc.
Bách Hoa tiên môn chủ tu luyện đan thuật, đạo pháp thần thông không mạnh lắm. Bách Hoa sơn chỉ có một đỉnh chia làm ba bộ phận sơn môn, theo thứ tự trên xuống là thượng phong trung phong và hạ phong, ngoại sơn. Thượng phong là nơi các lão tổ ở và chưởng môn chư vị trưởng lão ở, trung phong là nơi cư ngụ của nội môn đệ tử, hạ phong cho ngoại môn đệ tử còn ngoại sơn là vòng ngoài nơi tạp dịch và người phàm sinh sống. Cạnh Bách Hoa sơn cũng có một cái tông môn cỡ trung khác tên là Vạn Độc cốc, hai bên quan hệ không được tốt cho lắm.
Qua lời Tuyết Mai thì Tùng biết được thế giới này có một vài loại năng lượng đặc thù có thể giúp người ta nâng cao tuổi thọ, có năng lực thần tiên nghịch sơn đảo hải. Một cái là thiên địa linh khí, một cái là thiên địa ma khí còn cái cuối cùng là tinh hồn chi khí bất kì thứ gì có linh tính trên thế giới này đều có khả năng hấp thu ba loại khí nay để tu luyện. Cũng từ ba loại khí này mà phân thành ba trường phái, chính đạo tu linh lực, ma đạo tu ma lực còn quỷ đạo tu hồn lực.
Một sinh vật muốn tu luyện thì bắt đầu phải có linh tính, là khả năng suy nghĩ hành động. Một cục đá cũng có thể thành tiên nếu nó có linh.
Động vật là sinh vật dễ tu luyện nhất vì thiên sinh đã có linh, còn cỏ cây hoa lá, sơn phong núi đá thì muốn tu luyện cực khó. Ngoài linh tính là yêu cầu tối cần để tu luyện thì thiên phú cũng vô cùng quan trọng.
Thiên phú tức trời cho được hiểu là nhưng thứ tu sĩ sinh ra đã có khác với người thường, nhưng cái gọi là thiên phú này hậu thiên tu luyện lên tầng cao vẫn có thể bổ khuyết. Thiên phú gồm linh căn, thể chất và ngộ tính. Linh căn là một loại năng lượng đặc biệt có săn trong cơ thể tu đạo giả, linh căn có nhiều loại có thể chia làm ngũ hành và biến dị. Ngũ hành gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Biến dị gồm có Băng, Lôi, Phong,...
Linh căn càng nhiều thì càng khó tu luyện, khả năng tu luyện lên đỉnh cao rất khó.
Thể chất là một dạng sinh ra có sẵn thần lực nào đó, thường yêu tu sinh ra là có do huyết mạch di truyền để lại. Thể chất có rất nhiều chia làm hai bộ phận, có lợi hoặc có hại. Thể chất có lợi thì tu luyện cực nhanh thuận lợi trôi chảy sức mạnh cực lớn. Thể chất có hại thì sức mạnh rất lớn nhưng lại gây ảnh hưởng lớn tới cơ thể, nếu không chịu được sẽ tự bạo tứ phân ngũ liệt mà chết.
Ngộ tính cũng chính là linh trí, lính trí càng cao, càng thông minh thì càng dễ tu luyện. Dễ dàng học được công pháp, học một hiểu mười thậm chí thông thiên triệt địa ngộ ra đại đạo một bước thành tiên.
Thiên phú ảnh hưởng lớn đến khởi đầu tu luyện nhưng tâm tính mới là thứ quyết định số phận tu chân giả.
/8
|