Lâm Tiểu Sách tỉnh dậy, không thấy bóng dáng của người yêu ở bên cạnh, chỉ thấy mình đang mặc một chiếc áo ngủ nhẹ nhàng thoải mái còn có thân thể rõ ràng đã được tẩy sạch qua, cậu xấu hổ cúi đầu. Ánh mắt lại liếc tới tờ giấy nhỏ trên tủ đầu giường.
Tiểu Sách, anh đến công ty trước đây, hôm nay em cũng không cần đến làm, thân thể là quan trọng hơn, còn có, nghìn vạn lần đừng giặt drap giường nữa! Tiểu Sách đang cầm cháo người yêu nấu trên tay ngây ngốc nở nụ cười, Ha hả, lần trước giặt drap giường vẫn bị là anh phát hiện.
Ngay lúc Tiểu Sách vẫn còn ngơ ngác ngồi ở nhà nhìn vào tấm drap giường, Trần Nghệ Phong ở bên kia đã tìm được chút manh mối. Lăng, cậu tra được gì rồi?
Yên tâm, tiếp qua không lâu sau, bên phía Sảng Sảng sẽ gửi tin về, tuy rằng nhất định là ả làm, thế nhưng cậu cũng biết chỉ bằng chút chuyện nhỏ này là không đủ để buộc người đó ra tay.
Uh, tớ đã biết, thế nhưng tớ không hy vọng Tiểu Sách sẽ gặp lại loại chuyện này! Trần Nghệ Phong trầm mặt nói.
Đương nhiên, Tiểu Sách là người thân duy nhất của tôi, mới không cần đến anh nói đâu! Hạ Sảng mới vừa vào cửa bình tĩnh nói, hoàn toàn không thấy biểu tình cô đơn của Vĩ Lăng.
Trần Nghệ Phong nghe vậy liền gật đầu, cầm điện thoại lên nhấn vào dãy số quen thuộc, Tiểu Sách, thân thể đã khá hơn chút nào chưa, đừng, ân, vậy được rồi, anh chờ em.
Dùng ánh mắt ý bảo hai người kia không nên làm kỳ đà cản mũi, ngón tay Trần Nghệ Phong khách khí chỉ ra cửa.
Cái gì!! Cái tên không biết xấu hổ kia dám da mặt dày tiến vào nhà của Nghệ Phong sao? Một giọng nữ cao ở trong phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt khác thường.
Như con mà cũng không giành nổi Trần Nghệ Phong! Một giọng nam già gặn lên tiếng, lại thành công khiến Hác Giai ngậm miệng lại.
Ba! Làm sao đây, con thích anh ấy, nhất định phải cướp anh ấy về! Hơn nữa ba cũng đã nói anh ấy là bảo chứng tốt nhất có thể giúp chúng ta phát triển 'Phong Thành' mà.
Sao con có thể ngu như vậy được chứ hả! Lão nhân liếc ả một cái, Loại thời điểm này cần phải xài não, cái kiểu đi kêu người đánh thằng nhóc ấy của con, căn bản kà vô dụng! Ngày mai con đi mời Trần Nghệ Phong tới dùng cơm, coi như không biết chuyện của nó và thằng nhóc kia, đến lúc đó ba sẽ có cách. Hác Bằng nói.
Vậy tất cả đều nhờ vào ba, nhất định con phải chiếm được Nghệ Phong! Hác Giai nũng nịu dựa vào bên người lão nhân nói, Hác Bằng không mở miệng, thế nhưng trong căho mắt khôn khéo cũng không chỉ đơn giản là giúp con gái chiếm được nam nhân kia.
Phong, em tới rồi. Tiểu Sách lộ đầu ra từ trong khe cửa, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Nghệ Phong.
Phong, em tới rồi. Tiểu Sách nhìn nam nhân hoàn toàn không có phản ứng, nhịn không được đi tới trước mặt anh. Phong, em… a… Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Sách đã bị ôm vào một cái lồng ngực ấm áp, cảm giác quen thuộc khiến khóe miệng Tiểu Sách hơi hơi nhếch lên.
Tiểu Sách, đang cười cái gì đó. Trần Nghệ Phong yêu thương hôn lên khóe môi cậu.
Ha hả, không có, không có gì cả. Lâm Tiểu Sách xấu hổ né tránh cái hôn của người yêu, lắc lư trên thân thể của anh.
Nhất định là Tiểu Sách đang cảm thấy rất hạnh phúc đi, còn đang cười trộm nữa kìa! Trần Nghệ Phong cười hôn lên môi của cậu, Hở, sao anh lại biết, sao lại biết được vậy. Tiểu Sách giật mình nhìn anh, ngơ ngác tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt xông vào miệng của mình.
Đầu lưỡi như một con rắn chơi đùa trong miệng Tiểu Sách, nhẹ nhàng tiếp xúc với đầu lưỡi e lệ của cậu, triền miên trao đổi nước bọt. Ân… Phong… Tiểu Sách tránh thoát Trần Nghệ Phong còn chưa thỏa mãn, Đừng mà… đây là phòng làm việc đó…
Đây đều là lỗi của Tiểu Sách, ai kêu em dụ dỗ anh làm chi? Trần Nghệ Phong ra vẻ hợp lý nói, Em? Nào có? Tiểu Sách vươn đầu ngón tay chỉ vào mình, hoàn toàn không hiểu.
Vậy chỗ này là sao đây? Trần Nghệ Phong chỉ vào chỗ Tiểu Sách đang ngồi lên xuất hiện một vật thật to đội lên.
Này… này… này… này… Phong… Tiểu Sách ngây ngốc nhìn thẳng vào một điểm, căn bản là đã bị dọa sợ đến mức nói không ra lời.
Trần Nghệ Phong đang chuẩn bị tha Tiểu Sách vào phòng ngoạn trò dập lửa, lại đúng vào lúc này cửa bị mở ra.
Nghệ Phong~ ngày mai anh có rảnh không? Ba em mời anh đến nhà của em ăn cơm đó~
Tiểu Sách, anh đến công ty trước đây, hôm nay em cũng không cần đến làm, thân thể là quan trọng hơn, còn có, nghìn vạn lần đừng giặt drap giường nữa! Tiểu Sách đang cầm cháo người yêu nấu trên tay ngây ngốc nở nụ cười, Ha hả, lần trước giặt drap giường vẫn bị là anh phát hiện.
Ngay lúc Tiểu Sách vẫn còn ngơ ngác ngồi ở nhà nhìn vào tấm drap giường, Trần Nghệ Phong ở bên kia đã tìm được chút manh mối. Lăng, cậu tra được gì rồi?
Yên tâm, tiếp qua không lâu sau, bên phía Sảng Sảng sẽ gửi tin về, tuy rằng nhất định là ả làm, thế nhưng cậu cũng biết chỉ bằng chút chuyện nhỏ này là không đủ để buộc người đó ra tay.
Uh, tớ đã biết, thế nhưng tớ không hy vọng Tiểu Sách sẽ gặp lại loại chuyện này! Trần Nghệ Phong trầm mặt nói.
Đương nhiên, Tiểu Sách là người thân duy nhất của tôi, mới không cần đến anh nói đâu! Hạ Sảng mới vừa vào cửa bình tĩnh nói, hoàn toàn không thấy biểu tình cô đơn của Vĩ Lăng.
Trần Nghệ Phong nghe vậy liền gật đầu, cầm điện thoại lên nhấn vào dãy số quen thuộc, Tiểu Sách, thân thể đã khá hơn chút nào chưa, đừng, ân, vậy được rồi, anh chờ em.
Dùng ánh mắt ý bảo hai người kia không nên làm kỳ đà cản mũi, ngón tay Trần Nghệ Phong khách khí chỉ ra cửa.
Cái gì!! Cái tên không biết xấu hổ kia dám da mặt dày tiến vào nhà của Nghệ Phong sao? Một giọng nữ cao ở trong phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt khác thường.
Như con mà cũng không giành nổi Trần Nghệ Phong! Một giọng nam già gặn lên tiếng, lại thành công khiến Hác Giai ngậm miệng lại.
Ba! Làm sao đây, con thích anh ấy, nhất định phải cướp anh ấy về! Hơn nữa ba cũng đã nói anh ấy là bảo chứng tốt nhất có thể giúp chúng ta phát triển 'Phong Thành' mà.
Sao con có thể ngu như vậy được chứ hả! Lão nhân liếc ả một cái, Loại thời điểm này cần phải xài não, cái kiểu đi kêu người đánh thằng nhóc ấy của con, căn bản kà vô dụng! Ngày mai con đi mời Trần Nghệ Phong tới dùng cơm, coi như không biết chuyện của nó và thằng nhóc kia, đến lúc đó ba sẽ có cách. Hác Bằng nói.
Vậy tất cả đều nhờ vào ba, nhất định con phải chiếm được Nghệ Phong! Hác Giai nũng nịu dựa vào bên người lão nhân nói, Hác Bằng không mở miệng, thế nhưng trong căho mắt khôn khéo cũng không chỉ đơn giản là giúp con gái chiếm được nam nhân kia.
Phong, em tới rồi. Tiểu Sách lộ đầu ra từ trong khe cửa, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Nghệ Phong.
Phong, em tới rồi. Tiểu Sách nhìn nam nhân hoàn toàn không có phản ứng, nhịn không được đi tới trước mặt anh. Phong, em… a… Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Sách đã bị ôm vào một cái lồng ngực ấm áp, cảm giác quen thuộc khiến khóe miệng Tiểu Sách hơi hơi nhếch lên.
Tiểu Sách, đang cười cái gì đó. Trần Nghệ Phong yêu thương hôn lên khóe môi cậu.
Ha hả, không có, không có gì cả. Lâm Tiểu Sách xấu hổ né tránh cái hôn của người yêu, lắc lư trên thân thể của anh.
Nhất định là Tiểu Sách đang cảm thấy rất hạnh phúc đi, còn đang cười trộm nữa kìa! Trần Nghệ Phong cười hôn lên môi của cậu, Hở, sao anh lại biết, sao lại biết được vậy. Tiểu Sách giật mình nhìn anh, ngơ ngác tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt xông vào miệng của mình.
Đầu lưỡi như một con rắn chơi đùa trong miệng Tiểu Sách, nhẹ nhàng tiếp xúc với đầu lưỡi e lệ của cậu, triền miên trao đổi nước bọt. Ân… Phong… Tiểu Sách tránh thoát Trần Nghệ Phong còn chưa thỏa mãn, Đừng mà… đây là phòng làm việc đó…
Đây đều là lỗi của Tiểu Sách, ai kêu em dụ dỗ anh làm chi? Trần Nghệ Phong ra vẻ hợp lý nói, Em? Nào có? Tiểu Sách vươn đầu ngón tay chỉ vào mình, hoàn toàn không hiểu.
Vậy chỗ này là sao đây? Trần Nghệ Phong chỉ vào chỗ Tiểu Sách đang ngồi lên xuất hiện một vật thật to đội lên.
Này… này… này… này… Phong… Tiểu Sách ngây ngốc nhìn thẳng vào một điểm, căn bản là đã bị dọa sợ đến mức nói không ra lời.
Trần Nghệ Phong đang chuẩn bị tha Tiểu Sách vào phòng ngoạn trò dập lửa, lại đúng vào lúc này cửa bị mở ra.
Nghệ Phong~ ngày mai anh có rảnh không? Ba em mời anh đến nhà của em ăn cơm đó~
/42
|