Đây chính là kế hoạch của Tô Minh. Hắn muốn đánh một trận với Chưởng Duyên này, cân nhắc chiến lực của bản thân, tìm được phương hướng của mình, khiêu chiến với cường giả để tìm điểm đột phá của mình.
Sau đó hắn lại dùng yêu cầu đầu tiên với Sa Thổ linh là nếu có thể giết thì giết, nếu không cách nào giết được thì vây lại, tranh thủ thời gian một tháng cho Tô Minh.
Trên thực tế, Tô Minh hoàn toàn có thể biến yêu cầu này thành để Sa Thổ linh ra tay diệt sát toàn bộ Hoành Thiên tộc. Nhưng việc này Tô Minh sau khi suy nghĩ liền không làm như vậy.
Nếu Sa Thổ linh ra tay, vậy thì Chưởng Duyên của Hoành Thiên tộc xuất hiện kiềm chế, Tô Minh vẫn sẽ như bây giờ.
Mà quan trọng hơn đó là Tô Minh muốn ăn miếng trả miếng, không chỉ đơn thuần là diệt sát mà còn khiến Hoành Thiên tộc đều phải trả giá vì việc đuổi giết Thiên Tà Tử nhiều năm trước, khiến bọn họ diệt vong trong khi chạy trốn.
Có lẽ đứng tại góc độ của Hoành Thiên tộc, hành động này của Tô Minh là vạn ác bất xá, tội nghiệt ngập trời, đáng bị thiên địa khiển trách, cũng là tàn khốc máu lạnh. Dù sao thì đuổi giết Thiên Tà Tử năm đó cũng chỉ có những cường giả của Hoành Thiên tộc, không phải là tộc nhân của hắn.
Nhưng Tô Minh vẫn làm như vậy. Cường giả cũng tốt, tộc nhân cũng vậy. Bọn họ đều là Hoành Thiên tộc. Trong mắt Tô Minh không có thiện ác, chỉ có điều mà hắn cho rằng nên làm, vậy thì cứ làm. Dù là hành động này bị người khác thấy không cách nào thuyết phục được, là tràn đầy tà khí hay thậm chí là vui giận thất thường.
Tô Minh vẫn muốn làm như vậy, là sự cố chấp của hắn, là suy nghĩ của hắn.
Hắn nói đạo lý nhưng đạo lý này là do chính bản thân hắn định ra. Hắn cũng nói nguyên tắc nhưng cũng là nguyên tắc do bản thân hắn định ra. Hắn sở hữu tất cả quy luật và nguyên tắc. Hạch tâm của hắn chính là... Đừng chọc ta, đừng chọc bằng hữu của ta, cũng đừng chọc thân nhân ta, không chọc vào sư môn của ta.
Xúc phạm sẽ phải trả một giá lớn, đó là... Diệt tộc!
Tiếng nổ vang vọng khắp tinh không, xen lẫn tiếng gào thét của Hoành Thiên lão tổ. Giờ phút này thân thể hắn bị vô số đất cát vây lại, nhìn giống như một thân thể người cực lớn bằng đất đang uốn lượn điên cuồng vậy.
Bên ngoài thân thể của Hoành Thiên lão tổ lúc này càng ngày càng nhiều đất cát. Đám đất cả kia tạo thành cả một ngôi sao cực lớn. Mà hạch tâm của ngôi sao này không ngờ lại chính là Hoành Thiên lão tổ.
Từng tiếng nổ vang trầm trầm truyền ra từ ngs này. Có thể thấy ngôi sao càng lúc càng lớn, tiếng nổ kia cũng càng ngày càng bị che dấu đi. Thân thể Sa Thổ linh cũng theo đó mà thu nhỏ lại, cuối cuối xuất hiện trước Tô Minh là một ngôi sao khổng lồ. Trên ngôi sao này có một lão già tang thương đang ngồi khoanh chân.
Dáng vẻ của lão già này đúng là dáng vẻ của Sa Thổ linh. Hắn ngồi khoan chân ở đó, trấn áp chặt chẽ Hoành Thiên lão tổ.
- Ta đã tới thời kỳ suy kiệt, tu vi mỗi ngày đều suy yếu đi, chỉ có thể giúp ngươi vây khốn người này một tháng...
Lão già do Sa Thổ linh biến thành ngẩng đầu nhìn Tô Minh trong tinh không, lạnh nhạt nói.
Giọng nói của hắn mang theo cảm giác mục nát, dường như là khí tức của hắn đang chậm rãi hư thối đi vậy. Một cảm giác già nua và tử khí nồng đậm vây quanh hắn.
- Một tháng, vậy là đủ rồi.
Tô Minh cúi đầu nhìn thân thể mình. Giờ phút này thân thể hắn trọng thương nhưng thương thế này Tô Minh hoàn toàn chấp nhận. Bởi thương thế này mang lại lợi ích quá lớn.
Hắn có thể cảm giác linh hồn mình đang lột xác, có thể cảm nhân Ách Thương phân thân sau trận chiến này hiểu rõ được rất nhiều, Phệ Không phân thân cũng dường như đụng chạm tới một loại tồn tại trong thiên địa, có thể cảm thụ được lực lượng của Chưởng cảnh.
Còn phân thân tu vi của hắn dưới trận chiến này cũng đã cảm ngộ được rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là nội tâm của Tô Minh đã không còn sợ hãi đối với Chưởng cảnh. Chuyện này đối với hắn mà nói là rất trọng yếu bởi sâu trong nội tâm Tô Minh hắn dù sao vẫn không quên được chuyện chạy trối chết người trấn thủ Tứ Đại Chân giới kia. Vị đại năng Chưởng cảnh kia đã chôn trong đáy lòng hắn cảm giác khó có thể chống cự.
Thứ đó giống như một hạt giống, tồn tại trong tâm thần Tô Minh, một ngày nào đó sẽ nảy mầm lên. Đến lúc đó thì sợ rằng tu vi của Tô Minh cũng bị nó ràng buộc mà lui bước.
Nhưng bây giờ loại ảnh hưởng này cũng chấm dứt với trận chiến này, đã bị xóa khỏi tâm thần Tô Minh!
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, quay người đi thẳng về phía tinh không xa xa. Phương hướng hắn tới không phải là Hoành Thiên tộc mà là ngoài tinh hải. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, chớp mắt đã biến mất.
Một lát sau, Tô Minh bay nhanh trong tinh không. Tay phải hắn nâng lên hất một cái. Lập tức đồ đằng Xích Hỏa trên cánh tay lập tức biến mất. Xích Hỏa hầu biến ảo ra trước người Tô Minh, cung kính cúi đầu với hắn.
- Mấy ngày này ngươi bảo hộ cho ta, dựa theo kế hoạch ta nói lúc trước mà chấp hành đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói. Xích Hỏa hầu chần chừ một chút rồi cúi đầu nghe lệnh.
Sau đó tay phải Tô Minh vỗ lên túi trữ vật, lập tức hai đạo cầu vồng một vàng một đen bay ra, hóa thành Hạc trọc lông và minh long. Hai kẻ này bị Tô Minh nhốt trong túi trữ vật không ít năm rồi, xem như trừng phạt với hành vi của bọn họ tại Hắc Mặc tinh.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, Hạc trọc lông lập tức ngẩng đầu gào thét thê lương, giống như sắp khóc tới nơi rồi vậy.
- Trời xanh ơi. Cái tên đáng chết này nhốt ta trọn vẹn mười hai năm bảy tháng, hai mươi bốn ngày rồi. Ta đã có mười hai năm, bảy tháng hai mươi bốn ngày chưa nhìn thấy tinh thạch rồi. Ta có tội, trời xanh ơi, ngươi không cần trừng phạt ta như vậy chứ. Lần sau nhốt ta ở trong tinh thạch đi... Ta thề ta muốn một đao cắt đứt với Tô Minh. Ta thề!!
Hạc trọc lông gào rút xong, hung dữ nhìn Tô Minh, nghiến răng nghiến lợi, mang vẻ thù sâu như biển.
- Tô Minh, hạc gia gia vĩ đại anh tuấn, túi phình muốn chúng ta mỗi người đi một ngả... Thế bất lưỡng lập với ngươi!! Hừ hừ, ta cho ngươi biết, không có ai có thể nhốt hạc gia gia mười hai năm, bảy tháng, hai mươi mốt ngày, không có...
Hạc trọc lông phẫn nộ gào thét. Còn chưa đợi nó nói xong, Tô Minh lạnh nhạt nói một câu khiến lập tức khiến nó cứng họng, tắt tiếng ngay tại chỗ.
- Số lượng tinh thạch của một tộc đàn.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy một cái, lập tức mở to mắt, trong mắt lộ ánh sáng mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Minh Long một bên thở dài lắc đầu, cảm thấy Hạc trọc lông này cả đời này chắc chắn bị Tô Minh xơi tái rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, nó vẫn cảm thấy mình còn thông minh hơn một chút, tối thiểu thứ ưa thích nhất vẫn không phải là tinh thạch.
Nghĩ tới đây, Minh Long vô thức nhìn bụng mình một chút. Bên trong đó là vô số bảo vật lóng lánh mà nó đã vụng trộm giấu đi những năm qua.
- Không phải muốn một đao cắt đứt sao? Ngươi đi đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
- Ai nói chứ. Đáng chết, là kẻ nào t*ng trùng thượng não nói tế. Hạc trọc lông ta và Tô Minh tu vi cao thâm, vĩ đại anh tuấn chính là huynh đệ tốt nhất. Là ai muốn ly gián chúng ta? Là ngươi hả?
Hạc trọc lông hung ác nhìn Minh Long mặt mũi đầy vô tội bên cạnh.
- Không phải muốn mỗi người đi một ngả sao? Ngươi có thể đi rồi đó.
Tô Minh liếc Hạc trọc lông một cái, mặt không chút thay đổi.
- Đáng chém ngàn đao. Rốt cục là ai? Nếu để cho hạc gia gia biết kẻ nào ác độc như vậy thì ta sẽ cắn rụng mông hắn. Thật quá đáng hận rồi. Quá vô sỉ rồi. Một con hạc thiên lương giống như ta làm sao có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy được chứ? Tô Minh, chúng ta quý trọng nhau như vậy, chúng ta yêu nhau như vậy... À không, chúng ta là như thế...
- Không đúng, trong này nhất định có vấn đề.
Vẻ mặt Hạc trọc lông lo lắng, nghiến răng nghiến lợi quay phắt đầu nhìn vào Xích Hỏa hầu, ra vẻ như sắp nhào tới.
- Chính là ngươi. Cái lão già này ghen ghét tình cảm tốt đẹp của ta và chủ nhân, ngươi...
Tô Minh nhíu mày. Con Hạc trọc lông này càng nói càng không biên giới. Hắn hừ lạnh một tiếng.
Hạc trọc lông trừng mắt nhìn, lập tức nắm thân thể trụi lủi của mình, dáng vẻ hối tiếc, tội nghiệp nhìn Tô Minh.
- Chủ nhân anh tuấn à, chủ nhân vĩ đại à, trọc lông sai rồi. Ngàn sai vạn lỗi đều là của ta. Có thể có nhiều tinh thạch vậy à? Ngươi vừa nói là tinh thạch của cả một tộc đàn à?
Thần sắc Hạc trọc lông lộ vẻ kích động.
- Ừ, không phải là một tộc đàn bình thường mà là một trong Tứ đại tôn tộc của Thần Nguyên tinh hải, tinh thạch tích lũy qua vô số năm.
Tô Minh bình thản nói.
Sau đó hắn lại dùng yêu cầu đầu tiên với Sa Thổ linh là nếu có thể giết thì giết, nếu không cách nào giết được thì vây lại, tranh thủ thời gian một tháng cho Tô Minh.
Trên thực tế, Tô Minh hoàn toàn có thể biến yêu cầu này thành để Sa Thổ linh ra tay diệt sát toàn bộ Hoành Thiên tộc. Nhưng việc này Tô Minh sau khi suy nghĩ liền không làm như vậy.
Nếu Sa Thổ linh ra tay, vậy thì Chưởng Duyên của Hoành Thiên tộc xuất hiện kiềm chế, Tô Minh vẫn sẽ như bây giờ.
Mà quan trọng hơn đó là Tô Minh muốn ăn miếng trả miếng, không chỉ đơn thuần là diệt sát mà còn khiến Hoành Thiên tộc đều phải trả giá vì việc đuổi giết Thiên Tà Tử nhiều năm trước, khiến bọn họ diệt vong trong khi chạy trốn.
Có lẽ đứng tại góc độ của Hoành Thiên tộc, hành động này của Tô Minh là vạn ác bất xá, tội nghiệt ngập trời, đáng bị thiên địa khiển trách, cũng là tàn khốc máu lạnh. Dù sao thì đuổi giết Thiên Tà Tử năm đó cũng chỉ có những cường giả của Hoành Thiên tộc, không phải là tộc nhân của hắn.
Nhưng Tô Minh vẫn làm như vậy. Cường giả cũng tốt, tộc nhân cũng vậy. Bọn họ đều là Hoành Thiên tộc. Trong mắt Tô Minh không có thiện ác, chỉ có điều mà hắn cho rằng nên làm, vậy thì cứ làm. Dù là hành động này bị người khác thấy không cách nào thuyết phục được, là tràn đầy tà khí hay thậm chí là vui giận thất thường.
Tô Minh vẫn muốn làm như vậy, là sự cố chấp của hắn, là suy nghĩ của hắn.
Hắn nói đạo lý nhưng đạo lý này là do chính bản thân hắn định ra. Hắn cũng nói nguyên tắc nhưng cũng là nguyên tắc do bản thân hắn định ra. Hắn sở hữu tất cả quy luật và nguyên tắc. Hạch tâm của hắn chính là... Đừng chọc ta, đừng chọc bằng hữu của ta, cũng đừng chọc thân nhân ta, không chọc vào sư môn của ta.
Xúc phạm sẽ phải trả một giá lớn, đó là... Diệt tộc!
Tiếng nổ vang vọng khắp tinh không, xen lẫn tiếng gào thét của Hoành Thiên lão tổ. Giờ phút này thân thể hắn bị vô số đất cát vây lại, nhìn giống như một thân thể người cực lớn bằng đất đang uốn lượn điên cuồng vậy.
Bên ngoài thân thể của Hoành Thiên lão tổ lúc này càng ngày càng nhiều đất cát. Đám đất cả kia tạo thành cả một ngôi sao cực lớn. Mà hạch tâm của ngôi sao này không ngờ lại chính là Hoành Thiên lão tổ.
Từng tiếng nổ vang trầm trầm truyền ra từ ngs này. Có thể thấy ngôi sao càng lúc càng lớn, tiếng nổ kia cũng càng ngày càng bị che dấu đi. Thân thể Sa Thổ linh cũng theo đó mà thu nhỏ lại, cuối cuối xuất hiện trước Tô Minh là một ngôi sao khổng lồ. Trên ngôi sao này có một lão già tang thương đang ngồi khoanh chân.
Dáng vẻ của lão già này đúng là dáng vẻ của Sa Thổ linh. Hắn ngồi khoan chân ở đó, trấn áp chặt chẽ Hoành Thiên lão tổ.
- Ta đã tới thời kỳ suy kiệt, tu vi mỗi ngày đều suy yếu đi, chỉ có thể giúp ngươi vây khốn người này một tháng...
Lão già do Sa Thổ linh biến thành ngẩng đầu nhìn Tô Minh trong tinh không, lạnh nhạt nói.
Giọng nói của hắn mang theo cảm giác mục nát, dường như là khí tức của hắn đang chậm rãi hư thối đi vậy. Một cảm giác già nua và tử khí nồng đậm vây quanh hắn.
- Một tháng, vậy là đủ rồi.
Tô Minh cúi đầu nhìn thân thể mình. Giờ phút này thân thể hắn trọng thương nhưng thương thế này Tô Minh hoàn toàn chấp nhận. Bởi thương thế này mang lại lợi ích quá lớn.
Hắn có thể cảm giác linh hồn mình đang lột xác, có thể cảm nhân Ách Thương phân thân sau trận chiến này hiểu rõ được rất nhiều, Phệ Không phân thân cũng dường như đụng chạm tới một loại tồn tại trong thiên địa, có thể cảm thụ được lực lượng của Chưởng cảnh.
Còn phân thân tu vi của hắn dưới trận chiến này cũng đã cảm ngộ được rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là nội tâm của Tô Minh đã không còn sợ hãi đối với Chưởng cảnh. Chuyện này đối với hắn mà nói là rất trọng yếu bởi sâu trong nội tâm Tô Minh hắn dù sao vẫn không quên được chuyện chạy trối chết người trấn thủ Tứ Đại Chân giới kia. Vị đại năng Chưởng cảnh kia đã chôn trong đáy lòng hắn cảm giác khó có thể chống cự.
Thứ đó giống như một hạt giống, tồn tại trong tâm thần Tô Minh, một ngày nào đó sẽ nảy mầm lên. Đến lúc đó thì sợ rằng tu vi của Tô Minh cũng bị nó ràng buộc mà lui bước.
Nhưng bây giờ loại ảnh hưởng này cũng chấm dứt với trận chiến này, đã bị xóa khỏi tâm thần Tô Minh!
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, quay người đi thẳng về phía tinh không xa xa. Phương hướng hắn tới không phải là Hoành Thiên tộc mà là ngoài tinh hải. Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, chớp mắt đã biến mất.
Một lát sau, Tô Minh bay nhanh trong tinh không. Tay phải hắn nâng lên hất một cái. Lập tức đồ đằng Xích Hỏa trên cánh tay lập tức biến mất. Xích Hỏa hầu biến ảo ra trước người Tô Minh, cung kính cúi đầu với hắn.
- Mấy ngày này ngươi bảo hộ cho ta, dựa theo kế hoạch ta nói lúc trước mà chấp hành đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói. Xích Hỏa hầu chần chừ một chút rồi cúi đầu nghe lệnh.
Sau đó tay phải Tô Minh vỗ lên túi trữ vật, lập tức hai đạo cầu vồng một vàng một đen bay ra, hóa thành Hạc trọc lông và minh long. Hai kẻ này bị Tô Minh nhốt trong túi trữ vật không ít năm rồi, xem như trừng phạt với hành vi của bọn họ tại Hắc Mặc tinh.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, Hạc trọc lông lập tức ngẩng đầu gào thét thê lương, giống như sắp khóc tới nơi rồi vậy.
- Trời xanh ơi. Cái tên đáng chết này nhốt ta trọn vẹn mười hai năm bảy tháng, hai mươi bốn ngày rồi. Ta đã có mười hai năm, bảy tháng hai mươi bốn ngày chưa nhìn thấy tinh thạch rồi. Ta có tội, trời xanh ơi, ngươi không cần trừng phạt ta như vậy chứ. Lần sau nhốt ta ở trong tinh thạch đi... Ta thề ta muốn một đao cắt đứt với Tô Minh. Ta thề!!
Hạc trọc lông gào rút xong, hung dữ nhìn Tô Minh, nghiến răng nghiến lợi, mang vẻ thù sâu như biển.
- Tô Minh, hạc gia gia vĩ đại anh tuấn, túi phình muốn chúng ta mỗi người đi một ngả... Thế bất lưỡng lập với ngươi!! Hừ hừ, ta cho ngươi biết, không có ai có thể nhốt hạc gia gia mười hai năm, bảy tháng, hai mươi mốt ngày, không có...
Hạc trọc lông phẫn nộ gào thét. Còn chưa đợi nó nói xong, Tô Minh lạnh nhạt nói một câu khiến lập tức khiến nó cứng họng, tắt tiếng ngay tại chỗ.
- Số lượng tinh thạch của một tộc đàn.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Thân thể Hạc trọc lông run rẩy một cái, lập tức mở to mắt, trong mắt lộ ánh sáng mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Minh Long một bên thở dài lắc đầu, cảm thấy Hạc trọc lông này cả đời này chắc chắn bị Tô Minh xơi tái rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, nó vẫn cảm thấy mình còn thông minh hơn một chút, tối thiểu thứ ưa thích nhất vẫn không phải là tinh thạch.
Nghĩ tới đây, Minh Long vô thức nhìn bụng mình một chút. Bên trong đó là vô số bảo vật lóng lánh mà nó đã vụng trộm giấu đi những năm qua.
- Không phải muốn một đao cắt đứt sao? Ngươi đi đi.
Tô Minh lạnh nhạt nói.
- Ai nói chứ. Đáng chết, là kẻ nào t*ng trùng thượng não nói tế. Hạc trọc lông ta và Tô Minh tu vi cao thâm, vĩ đại anh tuấn chính là huynh đệ tốt nhất. Là ai muốn ly gián chúng ta? Là ngươi hả?
Hạc trọc lông hung ác nhìn Minh Long mặt mũi đầy vô tội bên cạnh.
- Không phải muốn mỗi người đi một ngả sao? Ngươi có thể đi rồi đó.
Tô Minh liếc Hạc trọc lông một cái, mặt không chút thay đổi.
- Đáng chém ngàn đao. Rốt cục là ai? Nếu để cho hạc gia gia biết kẻ nào ác độc như vậy thì ta sẽ cắn rụng mông hắn. Thật quá đáng hận rồi. Quá vô sỉ rồi. Một con hạc thiên lương giống như ta làm sao có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy được chứ? Tô Minh, chúng ta quý trọng nhau như vậy, chúng ta yêu nhau như vậy... À không, chúng ta là như thế...
- Không đúng, trong này nhất định có vấn đề.
Vẻ mặt Hạc trọc lông lo lắng, nghiến răng nghiến lợi quay phắt đầu nhìn vào Xích Hỏa hầu, ra vẻ như sắp nhào tới.
- Chính là ngươi. Cái lão già này ghen ghét tình cảm tốt đẹp của ta và chủ nhân, ngươi...
Tô Minh nhíu mày. Con Hạc trọc lông này càng nói càng không biên giới. Hắn hừ lạnh một tiếng.
Hạc trọc lông trừng mắt nhìn, lập tức nắm thân thể trụi lủi của mình, dáng vẻ hối tiếc, tội nghiệp nhìn Tô Minh.
- Chủ nhân anh tuấn à, chủ nhân vĩ đại à, trọc lông sai rồi. Ngàn sai vạn lỗi đều là của ta. Có thể có nhiều tinh thạch vậy à? Ngươi vừa nói là tinh thạch của cả một tộc đàn à?
Thần sắc Hạc trọc lông lộ vẻ kích động.
- Ừ, không phải là một tộc đàn bình thường mà là một trong Tứ đại tôn tộc của Thần Nguyên tinh hải, tinh thạch tích lũy qua vô số năm.
Tô Minh bình thản nói.
/1485
|