Cầu Ma

Chương 870: Nhật nguyệt đồng huy

/1485


Hiện tại Ngọc Trần Hải biểu tình kích động. Còn năm ông lão Ngọc gia thì sắc mặt âm trầm.

Tô Minh mỉm cười, bỗng đáp xuống, khoảnh khắc đó cơ mặt hăn co giật, bên tai vang giọng nói ôn hòa từ từ quanh quẩn.

"Thiên địa chúng sinh có mệnh, mệnh này không dài lâu, tuy nhiên tộc ta phá vỡ thiên cơ, phụng sinh linh, có thể bất tử. "

"Ngươi có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên lấy được bất tử. Ngươi thành công xông cửa thứ nhất, ban cho thuật đoạt mệnh, có thể đoạt tuổi thọ của người để bản thân vĩnh viễn. "

Thanh âm này đến từ miệng lệ quỷ Đạo Quỳ sơn, truyền vào tai Tô Minh, vào tinh thần của hắn, những văn tự lập tức hóa thành vòng xoáy. Vòng xoáy từ từ chuyển động, sức sống dạt dào tỏa ra từ bên trong.

Tô Minh ngẩn ra.

Trong khi hắn ngẩn ra thì đã từ trên trời đáp xuống đất.

Ngọc Trần Hải vội bước tới vài bước đi đến trước mặt Tô Minh, khom lưng cúi đầu, biểu tình kích động, định nói chuyện thì bỗng biến sắc mặt.

"Tô tiền bối, ngươi... Ngươi... "

Giọng của Ngọc Trần Hải chớp mắt biến thành tiếng hét thảm. Gã vội thụt lùi, thân hình nhanh chóng mục rữa, chỉ chớp mắt mục nát còn lại bộ xương. Trong ánh mắt của Tô Minh, *bùm* một tiếng, thân hình Ngọc Trần Hải tan vỡ thành tro bụi. Nhưng có tia sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, sức sống ẩn chứa tuổi thọ, cảm giác khó ta lập tức hiện ra trên người hắn.

Tô Minh cảm giác rõ rệt sinh mệnh của mình càng thịnh vượng, nhưng hắn thay đổi sắc mặt, đây không phải điều hắn muộn, hắn thậm chí không có ý định giết chết Ngọc Trần Hải.

" Sao có thể như vậy, này..." Tô Minh ngơ ngẩn nhìn Ngọc Trần Hải chết, thần thức khuếch tán nhanh, mãi đến khi hắn không cảm nhận được hơi thở của gã, tất cả đều biểu thị Ngọc Trần Hải...thật sự đã chết.

Khi Tô Minh bị tình hình này chấn động thì phía xa năm ông lão Ngọc gia biến sắc mặt, đứng bật dậy lộ vẻ không thể tin, hình như không ngờ Tô Minh sẽ giết người, lại còn giết chết Ngọc Trần Hải.

" Dám ở Ngọc gia giết người, ngươi thật to gan! "

Năm người biến sắc mặt, có bốn người lao tới Tô Minh, một người khác thì giơ lên tay phải vung hướng bầu trời, lập tức trời nổ ầm vang, xuất hiện một mảng áng mây đỏ. Tầng mây kia xuất hiện chớp mắt hóa thành chữ ngọc to lớn. Hiển nhiên đó là một tín hiệu, tín hiệu báo cho người gia tộc.

Tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột làm Tô Minh không chút chuẩn bị. Hiện tại có bốn trong năm ông lão khẽ quát vọt đến, nhưng khi họ đến gần, Tô Minh nhìn sang thì bỗng năm người này phát ra tiếng hét thê lương, biểu tình hoảng sợ xen lẫn thống khổ, từ bỏ tiến tới mà nhanh chóng thụt lùi.

Nhưng họ chỉ lùi mấy mét thì thân hình giống như Ngọc Trần Hải, nhanh chóng mục rữa, phút chốc hóa thành tro bụi, sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, khiến hắn mờ mịt lại cảm nhận thoải mái vì sinh mệnh càng thịnh vượng. Loại cảm giác này đủ khiến người si mê, đắm chìm, đó là cảm giác rất khó hình dung.

Ông lão duy nhất còn sống mặt trắng bệch, vội thụt lùi, xung quanh có từng vệt sáng rít gào lao đến, đó là tộc nhân Ngọc gia trông thấy mây đỏ thì vội tới.

" Sao có thể như vậy..." Tô Minh cố nén cảm giác thoải mái khó tả trong người, loại cảm giác này khiến hắn hơi mê đắm, có loại ảo giác muốn được càng nhiều thoải mái như vậy hơn nhưng bị hắn đè nén.

" Lực lượng trong người ta không ổn! "

Tô Minh cắn răng, bỗng bay lên lao hướng chân trời, hắn bản năng muốn rời đi, không muốn ở lại đây.

Nhưng khi hắn mới bay lên thì tộc nhân Ngọc gia bỗng nhiên đến, có gần trăm người vòng quanh, lao hướng Tô Minh. Thân thể họ mới tới gần Tô Minh trong ba trăm mét thì liền phát ra tiếng hét thảm, thân thể họ hóa thành tro bụi, từng sự sống ùa vào người Tô Minh. Cảm giác thoải mái khiến Tô Minh không thể ức chế ngửa đầu gầm lên.

" Đây rốt cuộc là lực lượng gì!? "

Tô Minh cảm thấy khó khống chế thân thể, hắn lại nghiến răng, lao nhanh. Nhưng từ bốn phương tám hướng tộc nhân Ngọc gia xuất hiện gần ngàn, từng bóng dáng mang theo tức giận thi triển thần thông vô tận.

" Đừng lại đây, cút đi!!! "

Tô Minh gầm lên, nhưng đã muộn. Xung quanh gần ngàn người khi đến gần Tô Minh thì cùng phát ra tiếng hét thảm, hóa thành tro bụi. Cảm giác thoải mái trong người gần như dấy lên bão tố trong đầu Tô Minh, khiến lý trí của hắn trong một giây mơ hồ, ngoài người xuát hiện ảo ảnh dơi to lớn. ảo ảnh này dường như dang nhe răng cười, nhanh chóng ngưng tụ. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status