Cầu Ma

Chương 86: Hắc Sơn bộ lạc truy sát!

/1485


Gió bắc rít gào thổi tuyết đọng trên mặt đất trong rừng. Bông tuyết bay trong gió như không có gốc rễ, không biết đi nơi nào. Tuyết rơi vào hàng người chậm rãi rời xa bộ lạc đời đời sinh sống, lặng lẽ đi trong rừng.

Dần dần, không ai nói chuyện, dù là tiếng Lạp Tô khóc cũng rất nhanh dừng lại, hoặc là bị người thân nhỏ giọng khuyên nhủ, hoặc là cắn răng đem bi thương hóa thành kiên cường và thù hận.

Mấy trăm người, đa số là tộc nhân bình thường, còn có già yếu bệnh tật, tốc độ tiến lên không thể mau chóng được. Lại thêm gió lạnh thấm tận xương, tuyết đóng đất rất dày, khiến tốc độ càng chậm hơn.

Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc vây xung quanh, từng người bi ai vẫn không quên cảnh giác. Họ không dám thả lỏng, bởi vì tùy thời sẽ xảy ra trận chiến sinh tử. Một khi họ chết, tộc nhân không còn ai bảo vệ sẽ yếu ớt chịu không nổi một đòn.

Tô Minh ôm bé gái trong ngực, cô bé nắm áo Tô Minh, gió rất lạnh, càng lạnh là giấc mơ của bé. Nhưng có lẽ vì ôm ấp của Tô Minh ấm áp, khiến cô bé chậm rãi bình tĩnh lại, dần yên tĩnh trong mộng. Chỉ là giọt nước nơi khóe mắt vẫn thỉnh thoảng lăn dài xuống.

Nhẹ ôm bé, Tô Minh đạp lớp tuyết, tiến lên trước. Mắt hắn không ngừng quét xung quanh, khi thấy từng tộc nhân quen thuộc đi bên cạnh, hắn trông thấy đau thương, biệt ly và lưu luyến, thêm nhiều sự kiên cường và cố chấp.

Cắn chặt răng, trong mắt Tô Minh lộ thù hận, từng bước một lặng lẽ đi, đôi khi tiến lên dìu một số ông lão, giúp đỡ thân hình run rẩy đi nhanh chút trên mặt tuyết.

"Theo tốc độ các tộc nhân ngày đêm đi không ngừng, tới Phong Quyến bộ lạc nhanh nhất cũng cần ba ngày. Ba ngày…không biết đi tới cuối cùng, có thể sống được…bao nhiêu…" Lòng Tô Minh đang chảy máu. Hắn sợ, không phải sợ bản thân gặp nguy hiểm, mà là những khuôn mặt quen thuộc vào ba ngày sau sẽ có mấy người không thể trông thấy nữa.

Tô Minh biết, có cách nào thì A Công sẽ sử dụng hết, để các tộc nhất nhanh chóng tới Phong Quyến. Nhưng dù tốc độ rắn đen nhanh, không thể một lần cõng quá nhiều người, lại thêm bay nhanh trên trời, tộc nhân bình thường không thể chịu đựng được, cần vài cường giả giống Tiễn Thủ bảo vệ.

Nhưng bây giờ trong bộ lạc, một khi vài cường giả rời đi, người ở lại rất khó sống sót.

"Mẹ…" Tô Minh im lặng, cô bé trong ngực hắn nói mớ, ôm chặt cổ Tô Minh, giống như buông tay ra sẽ mất đi yên bình.

"Mình đúng là nên trở về!" Tô Minh nhẹ vỗ lưng cô bé.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi sắc trời sắp hoàng hôn, hàng người Ô Sơn bộ lạc đã rời quê hương rất xa, trong giá rét, ở sâu trong rừng cắn răng tiến lên. Bỗng phía sau đám người truyền đến tiếng rít sắc nhọn chói tai.

Tiếng huýt gió chói tai vang lên, từng tiếng hú hưng phấn cũng theo đó vang vọng. Cùng lúc đó, phương xa trong rừng, từng bóng dáng chạy nhanh tới.

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status