Cầu Ma

Chương 228: Thằng nhóc thật to gan!

/1485


"Kêu sư thúc!"

"Thằng nhóc không lớn không nhỏ. Sư phụ ngươi chưa cho ngươi biết bối phận của lão phu ư. Hiện nay cả Thiên Hàn Tông trừ mấy lão già trên trời ra còn ai bối phận lớn hơn ta? Chưởng giáo còn phải gọi lão phu là sư thúc, ngươi cùng thế hệ với chưởng giáo, không biết xưng hô như thế nào à? Thằng nhóc nhà ngươi, mạo phạm trưởng bối, để ta xem coi, ngươi phạm môn quy điều thứ hai, thứ năm, thứ bảy ~~~" Trên đỉnh Cửu Phong Thiên Hàn Tông, Thiên Tà Tử ngáp dài nhàn nhã nói, thanh âm lộ ra lười biếng, không trầm thấp như ông lão áo tím đỏ, cũng không truyền đi quá xa.

Ông lão mặc áo dài tím đỏ biểu tình như cũ, bình tĩnh đứng giữa trời, nhìn Thiên Tà Tử đứng trên đỉnh núi Cửu Phong. Nếu không phải bất đắc dĩ thì lão thật không muốn đi tới Cửu Phong này. Không phải vì lão kính sợ tin đồn liên quan đến Thiên Tà Tử, mà vì bối phận của ông thật sự quá cao.

Im lặng lát sau, lão chắp tay hướng Thiên Tà Tử.

"Vãn bối Du Long Tử xin chào sư thúc."

"Ừm, thế này mới phải chứ. Lúc lão phu lên núi thì chắc chắn ngươi còn chưa sinh ra đời, không thể không lớn không nhỏ như vậy, lần sau phải chú ý biết chưa hả?" Thiên Tà Tử vuốt râu cằm, nhìn ông lão áo dài tím đỏ, vừa lòng gật đầu.

"Vậy xin sư thúc thả đệ tử của vãn bối ra, ta muốn đem hắn đi." Ông lão áo tím đỏ biểu tình bình thường, làm như không nghe thấy mấy lời Thiên Tà Tử nói, chậm rãi lên tiếng.

"Sao chứ, Nhị sư huynh ngươi trách phạt đệ tử của ngươi, ngươi có ý kiến à?" Thiên Tà Tử lộ vẻ sửng sốt.

Ông lão im lặng. Lão không thể không chấp nhận sự thật rằng, bối phận người trong Cửu Phong bởi vì một mình Thiên Tà Tử mà cao hơn không ít. Ví dụ người đàn ông tổn thương đồ đệ mình, người này…đích thật là cùng thế hệ với lão.

Còn về là sư huynh hay sư đệ thì một lời khó nói rõ.

"Thiên Tà Tử, lão phu không có thời gian giằng co với ngươi! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thả Tử Xa hay không!?" Ông lão nhíu mày, biểu tình dần biến lạnh lùng. Lão đã hết sức lễ độ rồi, giờ có nói như vậy thì cũng cho qua được.

"Ố ồ, hù ta hả? Không thả đó, thì sao!?" Thiên Tà Tử trợn mắt toát ra sự bướng bỉnh.

Ông lão trầm mặt, hừ lạnh.

Lão không ra tay, nhưng chỉ một tiếng hừ lạnh tựa như sấm đánh, khiến cả Cửu Phong bỗng rung động. Thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, từng vết rách mỏng manh tràn ngập trên băng tầng Cửu Phong.

Thiên Tà Tử trừng mắt, trên đỉnh núi lùi ra sau vài bước, phát ra tiếng hét thê lương. Thanh âm thê thảm kia đủ khiến người nghe động lòng trắc ẩn.

Hổ Tử ở trong động phủ của mình, đã sớm túm Tử Xa về, bây giờ ném qua một bên, ngồi xổm bên cạnh gã, vừa uống rượu vừa cười xấu xa mà dữ tợn.

Bên tai vang vọng tiếng hét thê thảm của Thiên Tà Tử khiến Hổ Tử ngẩng đầu nhìn vách đá trên đỉnh động, biểu tình quái lạ.

"Giả bộ nữa đi, lão già ngươi giỏi làm bộ làm tịch. Đừng tưởng Hổ gia gia nhà ngươi..a, đừng tưởng Hổ gia gia nhà nó không biết hôm nay ngươi mặc đồ trắng."

Tiếng hét thê lương truyền khắp Cửu Phong, cũng truyền vào tai Nhị sư huynh bên cạnh Tô Minh. Nhị sư huynh cúi đầu, sắp xếp hoa cỏ trước người, làm như không hề nghe thấy gì.

"Sư tôn à, ta trông thấy hôm nay ngươi mặc áo trắng." Nhị sư huynh lắc đầu, biểu tình rất ôn hòa như đang thì thầm với hoa cỏ trước mặt.

Cùng lúc đó, bên dưới Cửu Phong, sâu trong khe nứt băng tầng chỗ có lòng chảo, nơi này vốn nên hoàn toàn tĩnh lặng nhưng lúc này lại có tiếng thì thào yếu ớt vang lên.

"Chắc hôm nay sư tôn mặc đồ trắng." Thanh âm kia là của Đại sư huynh.

Đỉnh núi Cửu Phong, Thiên Tà Tử hét thảm lùi ra sau, mắt thấy ông lão áo dài tím đen từ giữa hư không cất bước đến, ông lại lớn tiếng hét thảm.

"Tiểu Hổ, mau tới cứu vi sư, vi sư hứa sau này sẽ không lấy rượu của ngươi nữa!"

Trong động phủ, Hổ Tử uống rượu trừng mắt Tử Xa trước mặt mình. Tát một cái vào đầu Tử Xa, khiến thân thể gã rung động, lửa giận hừng hực, nhìn chằm chằm Hổ Tử.

"Ê, ngươi còn dám trừng Hổ gia gia nhà ngươi nữa là ta đánh chết à!" Hổ Tử tìm ra việc khiến mình không rảnh để ý sư tôn hét thảm nữa, vươn tay, lại vỗ đầu Tử Xa một cái.

Thiên Tà Tử đứng trên đỉnh núi kêu mấy câu, thấy ông lão ngày càng tới gần, đã đạp trên núi Cửu Phong. Khoảnh khắc lão đạp chân xuống, Cửu Phong phát ra tiếng chấn kịch liệt.

"Lão nhị, lão nhị…nếu ngươi không đến cứu sư tôn nữa thì ta cho ngươi biết, ta sẽ xới hết hoa cỏ trên núi cho biết tay!"

Nhị sư huynh ngồi bên cạnh Tô Minh làm như không nghe thấy, sờ hoa cỏ trước mặt, dịu giọng khẽ nói.

"Xới thì cứ xới đi, xới xong ta lại gieo trồng là được, không sao. Ngươi nói có đúng không, tiểu sư đệ?" Nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn Tô Minh nhắm mắt, mỉm cười.

Trên đỉnh núi, ông lão áo tím đến từ Nhị Phong bây giờ lạnh lùng nhìn Thiên Tà Tử ở đó gào la, cau mày, nâng lên chân phải tiến lên một bước.

"Đại đệ tử, con bà nó, đều là lúc nào rồi ngươi còn bế quan! Ngươi có biết cứ bế quan thì sư phụ ngươi tiêu đời không? Ngươi còn không ra nữa là ta để tiểu Hổ ngày nào cũng tìm ngươi đun rượu!"

Sâu trong Cửu Phong, chỗ lòng chảo vẫn tĩnh lặng. Đại sư huynh chọn bế quan tại đây giả bộ không nghe thấy, chìm đắm trong tĩnh tọa.

Chẳng qua thanh âm của Thiên Tà Tử quá thê lương, cho nên lát sau, trong lòng chảo truyền ra tiếng thở dài.

"Sư phụ, đừng quậy nữa…"

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status