Cầu Ma

Chương 175: Bảo vật vô giá!

/1485


"Khiêu chiến Hàm Sơn Xích!" Tô Minh không ngoái đầu, nắm đấm lại rơi vào chuông cổ gióng tiếng chuông thứ mười chín!

Tiếng chuông ngân vang, đá núi lăn cuồn cuộn, Bối Sơn Quy Huyền trên trời lại phát ra tiếng gào sắc bén.

"Mười chín tiếng! Rốt cuộc hắn muốn gióng bao nhiêu chứ, cực hạn của hắn ở đâu!"

"Hắn còn muốn khiêu chiến Hàm Sơn Xích hay không. Nếu trong quá trình gióng chuông bị thương, vậy khiêu chiến Hàm Sơn Xích tương đương với tìm cái chết!"

"Người này hành động huênh hoang, ngươi xem coi người Nhan Trì bộ lạc đã tới mà hắn đáp lại xong vẫn gióng tiếng chuông thứ mười chín!"

Tiếng bàn tán như gió lốc quanh quẩn bốn phía. Ông lão Nhan Trì bộ lạc nhìn Tô Minh chằm chằm, từ trong ngực móc ra lệnh bài quăng hướng Tô Minh.

"Theo lệnh tộc trưởng, thừa nhận tư cách khiêu chiến Hàm Sơn của người, Nhan Trì bộ lạc ta mong chờ người đến!"

Thấy Tô Minh nhận lấy lệnh bài, ông lão xoay người, nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng chạy nhanh đi thẳng tới núi Nhan Trì.

Những người trong ba ngọn núi giờ đây không thể im lặng được nữa. Sau Nhan Trì bộ lạc là núi An Đông cũng có cầu vồng lao đến, người này chính là Chiến Thủ!

Tự mình đến gần Hàm Sơn, gã xuất hiện lập tức khiến mọi người chú ý.

"An Đông Chiến Thủ!"

"Không ngờ gã tự đến!"

"Đương nhiên gã phải đến rồi, đây chính là người có thể gióng mười chín tiếng chuông!"

An Đông Chiến Thủ tới gần, gã không đứng giữa không trung mà đáp xuống cách Tô Minh mười mét. Nhìn hắn, mắt gã lấp lóe, thật lâu sau chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.

"Theo lệnh Man Công thừa nhận tư cách khiêu chiến Hàm Sơn Xích của người, An Đông bộ lạc ta mong chờ người đến!" Nói xong An Đông Chiến Thủ lấy ra lệnh bài cung kính đưa, ẩn ý nhìn Tô Minh, xoay người đi nhanh.

Gã nhận ra người trước mắt, chính là Mặc Tô!

Nhưng gã không muốn làm người này phật lòng, đặc biệt là khi gã phát hiện khí thế của Tô Minh và Tư Mã Tín cực kỳ giống, điều này khiến gã có một suy đoán, càng không muốn đắc tội.

"Ba bộ lạc chỉ kém Phổ Khương!"

"Theo lý thì người của Phổ Khương bộ lạc chắc cũng nên đến."

"Đáng tiếc khi người Phổ Khương bộ lạc tới, người bí ẩn khiêu chiến Hàm Sơn Xích chỉ sợ sẽ ngừng gióng chuông, không thể trông thấy mãnh thú thứ ba chuông cổ Hàm Sơn."

Tô Minh đứng trước chuông cổ, không gióng tiếp, hắn có thể cảm giác lực phản chấn trong chuông cổ ngày càng mạnh. Lần thứ hai mươi tuyệt đối không đơn giản, một khi gióng lên thì lực phản chấn sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã là nửa tiếng đồng hồ. Trong nửa tiếng này người xung quanh ngày càng nhiều, cuối cùng trừ người không thể tiến vào tầng thứ ba ra, còn lại đều tập trung tại đây.

Từng ánh mắt rơi vào người Tô Minh, thật lâu không tán đi, dường như muốn xuyên qua mũ và đồ đen nhìn xem hình dạng của hắn ra sao, xem xem hắn rốt cuộc là ai!

"Gióng mười chín tiếng chuông, nếu hắn có thể vượt qua Hàm Sơn Xích, danh tiếng người này sẽ như mặt trời ban trưa, không phải không có khả năng tiến vào Thiên Hàn tông!"

"Không cần như vậy, bây giờ hắn đã rất nổi tiếng rồi!"

"Kỳ lạ là sao Phổ Khương bộ lạc đến giờ còn chưa có ai tới?" Tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều đưa mắt hướng về núi Phổ Khương quanh quẩn khói đen.

Tô Minh nhíu mày, hắn đã đợi nửa tiếng nhưng Phổ Khương bộ lạc vẫn không có hành động.

"Mình rất ít tiếp xúc với Phổ Khương bộ lạc, không quá hiểu biết bộ lạc này, nhưng có thể cảm giác được bộ lạc này rất bí ẩn." Tô Minh ngẩng đầu liếc núi Phổ Khương. Ngọn núi dày đặc sương khói tràn ngập hơi thở tử vong.

Lại chờ giây lát, dần dần người xung quanh đều phát hiện không thích hợp, lần lượt nhìn hướng núi Phổ Khương. Ngay cả tộc nhân Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc cũng nhìn về Phổ Khương bộ lạc.

"Thật đủ kiêu ngạo!" Mắt Tô Minh có tia sáng lạnh, nhìn núi Phổ Khương. Hắn lờ mờ đoán được ý định của Phổ Khương bộ lạc, là muốn mượn cơ hội không đưa lệnh bài biểu hiện sự bí ẩn và uy nghiêm.

Phổ Khương bộ lạc càng là im lặng vào lúc này thì càng khiến người chú ý. Họ sẽ không đưa lệnh bài nhưng cố ý muốn Tô Minh chờ thêm lát nữa, để đạt mục đích nâng cao mình.

"Phổ Khương bộ lạc hơi quá đáng." Núi Nhan Trì, Nhan Loan thu lại tầm mắt nhìn núi Phổ Khương, bình tĩnh mở miệng.

Lời tương tự cũng phát ra từ miệng An Đông Man Công.

Ngay lúc này, trong khói đen núi Phổ Khương bỗng khuấy động đi ra một người. Người này mặc đồ đen, vẻ mặt kiêu ngạo đi thẳng đến Hàm Sơn Thành. Giữa không trung gã cúi đầu nhìn Tô Minh ở bên dưới.

"Man Công chưa xuất quan, làm phiền người đợi chút." Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status