Cầu Ma

Chương 158: Số mệnh!

/1485


Đông Phương Hoa không ngừng đi qua đi lại trước mặt Tô Minh. Ông cười lớn, thanh âm vui sướng so với lúc trước cẩn thận, nương tựa cường giả thì hoàn toàn khác hẳn. Bây giờ ông biến thành người khác, vẻ mặt đắc ý, mắt sáng ngời lộ ra bí ẩn trong lòng.

"Hôm nay lão phu bước vào Man Hồn, nếu các vị đã đến xem lễ vậy sẽ cho các ngươi chính mắt thấy, Man Hồn cảnh làm thế nào ngưng tụ ra Man tượng của mình!" Đông Phương Hoa lớn tiếng hô, nâng đôi tay vung loạn.

Tô Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Hoa. Hắn không hiểu biết nhiều về người này nhưng trải qua đoạn thời gian tiếp xúc, hắn có thể thấy ra đây là tiểu nhân vật cẩn thận và giống như mình, khát vọng biến mạnh. Cùng lúc đó, ở trước mặt kẻ yếu thích hưởng thụ cảm giác được cung phụng.

"Bây giờ ông ta biểu hiện mới là bản thân thật sự. Nhưng có gì giống với hư ảo mình trông thấy nhỉ…" Tô Minh nhìn Đông Phương Hoa thật lâu sau, ánh mắt rơi vào người Sửu Nộ.

Sửu Nộ quỳ trên mặt đất, thở dốc, sắc mặt dữ tợn, thấp giọng gầm cho người cảm giác điên cuồng bùng nổ. Hai mắt gã lộ ra yếu đuối thì không phối hợp với biểu tình chút nào.

"Nếu bây giờ biểu lộ là bản tính thật sự, vậy Sửu Nộ trong cái tên có chữ "nộ", mình không biết có phải tên khai sinh không, nhưng nếu không phải thì chứng minh gã thấy mình cần nhất là "nộ". Điều cần nhất cũng chứng minh gã thiếu "nộ"." Tô Minh thì thào, hắn cảm thấy dường như mình đã nắm được cái gì nhưng vẫn cách một tầng giấy.

"Mình cần nhất là cái gì…" Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra nhìn Nam Thiên.

Nam Thiên đứng đó, khép mắt, sắc mặt biến đổi không chừng, đắc ý, vặn vẹo, âm trầm, cười nhạt, từng loại biểu tình dung hợp một chỗ, nhưng chiếm cứ nhiều nhất là vẻ đắc ý.

"Người này thích nhất tính kế, thích đùa giỡn tâm kế. Thời gian mình tiếp xúc với y không nhiều, nhưng thông qua vài việc có thể thấy người này rất tự tin tâm kế của mình. Y luôn cảm thấy mình có thể thông qua dấu vết khống chế mọi người, làm theo ý nghĩ của y, không thể không tuân theo." Tô Minh nhìn Nam Thiên, nhìn biểu tình của y, lẩm bẩm.

"Còn có y…" Ánh mắt Tô Minh rơi vào người Huyền Luân.

"Y là một người tàn nhẫn, điểm này có thể thấy lúc Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích, y lấy hồn thân nhân cha mẹ của Hòa Phong ra bóp nát. Y tàn nhẫn, hung ác, lời nói không hợp liền muốn giết người. Bản thân là cường giả Khai Trần, vượt trên Ngưng Huyết, tính cách như vậy e rằng cả đời giết không ít người…" Tô Minh nhìn trên mặt Huyền Luân có vẻ hung tàn, dường như thích giết chóc, nhưng dưới ác độc ẩn giấu sự bất lực, có vẻ quái dị.

"Mình hiểu rồi." Tô Minh nhỏ giọng lầm bầm, mang theo chua xót. Hắn vốn là người rất thông mình, biểu tình và động tác của bốn người dung hợp một chỗ, hắn đương nhiên hiểu đáp án của mình là gì.

"Ngươi muốn thứ gì nhất thì chính là thứ ngươi thiếu nhất."

"Ngươi muốn để người ta biết ngươi đã có được, kỳ thật là thứ ngươi muốn có nhất."

"Huyền Luân tàn nhẫn, hung ác, tính tình thích giết chóc, đây là điều y muốn nhất, cũng khiến nhiều người biết. Nhưng thật ra đây là điều y thiếu thốn nhất. Có lẽ y giết không ít người, nhưng mọi thứ là vì che giấu sự bất lực, y không có cảm giác an toàn. Y cảm thấy mình không an toàn, cần dùng tàn sát, cần để người biết y thích giết chóc, biết tàn nhẫn thấm vào xương cốt y, che giấu đi nỗi sợ trong lòng. Y cần tàn nhẫn cho nên nhìn thấy tàn nhẫn. Lòng y sợ hãi, khao khát an toàn, vậy nên trên mặt lộ ra bất lực." Tô Minh chua xót lầm bầm, hắn đã hiểu. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status