Sau khi Khô Mộc rời đi, trong động phủ, Mục Đồng biểu tình phức tpạ. Mục Đồng biết tính cách của Khô Mộc, nhưng lão dù gì là người nó mời tới, không tiện nói cái gì, chỉ có thể nhìn Tô Minh. Ông lão áo tím bên cạnh Mục Đồng đã hồi phục biểu tình bình tĩnh, thầm thở dài, nhủ thầm xem ra Tô Minh chưa đủ độc ác, nếu không thì đã không để Khô Mộc chạy ra khỏi đây. Thanh niên áo trắng liếc mắt Tô Minh, biểu tình bình tĩnh, không nhìn thấu lòng gã nghĩ gì.
Dù gì ba người lần đầu tiên gặp Tô Minh, chỉ hiểu sơ, không biết tính cách thật sự của hắn. Nếu ở đây có người quen biết Tô Minh, thấy tình hình này thì hiểu rằng Khô Mộc kia tám, chín phần mười dữ nhiều lành ít.
Tô Minh giơ tay phải chộp, ly rượu chứa đầy máu của Khô Mộc rơi vào tay hắn. Tô Minh nhìn máu bên trong, con mắt thứ ba ở trán chợt lóe, lực lượng nguyền rủa dung nhập vào máu. Máu sôi sục trong ly rượu, trong ánh mắt của bốn người Mục Đồng nhìn chăm chú, tinh thần họ chấn động thấy máu bay ra khỏi ly, ở giữa không trung biến thành tiểu nhân máu. Bộ dạng tiểu nhân giống y Khô Mộc. Bốn người nhìn chằm chằm, tiểu nhân run rẩy, tỏa khói đen lan nhanh tới toàn thân. Đây là thuật nguyền rủa của Tô Minh. Chỉ vài giây sau, tiểu nhân đã hoàn toàn thành màu đen, bùm một tiếng vỡ vụn ra, hóa thành khói đen tan biến.
Cùng lúc đó, trong trời sao, Khô Mộc ôm đầy cục tức đang lao nhanh chợt run lên, cúi đầu, hoảng sợ thấy thân hình khô gầy xuất hiện nhiều đốm đen. Những đốm đen phủ lên toàn thân Khô Mộc, lão kinh khủng, thân thể bị ăn mòn. Khô Mộc hét thảm, chỉ vài giây sau, cường giả nổi tiếng như cồn trong giới này hình thần đều diệt giữa không trung.
Ba người Mục Đồng không thấy hình ảnh đó nhưng lấy tu vi, kiến thức của họ thì khi trông thấy tiểu nhân đỏ biến thành màu đen tan biến lập tức hiểu ra ngay. Ánh ắmt bọn họ nhìn Tô Minh biến đổi hẳn.
Mục Đồng cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Mới nãy ta chưa giới thiệu vị Tô Minh đạo hữu này cho các vị biết, chắc hai vị trước đó đã phát hiện thần niệm, tu vi của Tô đạo hữu không tầm thường, lai lịch bí ẩn, chúng ta nên thân cận nhiều hơn.
Mục Đồng không nhắc tới chuyện Khô Mộc, nói xong chắp tay hướng Tô Minh.
Ông lão áo tím cười thân thiện, hiền hòa nhìn Tô Minh, chắp tay chào.
Thanh niên áo trắng không còn vẻ mặt lạnh băng, biểu tình nhìn Tô Minh có kính nể, chắp tay cười với hắn.
Tô Minh đứng dậy chắp tay hướng ba người. Chào nhau xong Mục Đồng chiêu đãi, bọn họ cùng uống rượu ngon, có hai nữ nhân xinh đẹp xuất hiện nhảy múa, không khí náo nhiệt.
Rượu qua ba tuần, ông lão áo tím do dự nhìn Tô Minh hỏi:
- Chắc Tô đạo hữu từ... Bên ngoài tới, không biết đến giới này có chuyện gì không?
Mục Đồng nghe câu hỏi thì đưa mắt nhìn Tô Minh, vung tay phải lên, nữ nhân nhảy múa và con nít xung quanh tự động lùi ra, động phủ lại biến yên tĩnh.
Tô Minh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói:
- Muốn đến xem lỗ hổng thông hướng thương mang, chuyện liên quan đến lỗ hổng đó cần các vị chỉ giáo cho.
Ông lão áo tím trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
- Chỗ đó là Thiên Khuyết giới đối với chúng ta thì là một trong hai khu vực bí ẩn.
Thanh niên áo trắng hớp ngụm rượu, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy. Đây là hai khu vực bí ẩn, một là lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói, thứ hai là thần mộc mẫu thuyền.
Mục Đồng suy tư một lúc sau nói hết mọi chuyện, không chút giữ lại:
- Lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói thì ta có đi qua vài lần rồi, một khi bước ra ngoài là thương mang giới hạn. Từng có một số đạo hữu định tìm kiếm trong thương mang, nhưng chỉ cần mở rộng phạm vi ra ngoài thì hầu như không ai trở về, đều chết hết. Nơi đó có gió có thể xé rách chúng ta, có sương nhấn chìm linh hồn, có các sinh linh kỳ dị. Chẳng qua đa số sinh linh không có lý trí, thậm chí không có thân thể thực chất, như sinh ra từ hư vô. Chúng nó sẽ không đến gần giới chúng ta ở.
Tô Minh ngẫm nghĩ, hỏi:
Thanh niên áo trắng đáp lời:
- Đó là một cái gỗ to hiếm ai biết cụ thể nó xuất hiện tại giới này từ bao giờ. Gỗ này có cấm chế thiên nhiên, có thể ngăn cản mọi thần thức, bên trong rất thích hợp cho chúng ta ngủ say. Bởi vậy mỗi khi đến kỳ ngủ là chúng ta sẽ vào trong đó. Tùy theo tu vi, thể chất của người khác nhau, thời gian ngủ sẽ khác đi. Có người cần mấy ngàn năm, có cần mấy vạn năm. Nhưng dù sao sự tồn ại của thần mộc giảm bớt thời gian chúng ta ngủ rất nhiều. Chắc Tô đạo hữu là đại năng dung hợp một bản thân khác, vậy chắc cũng nên tranh thủ một động phủ trong thần mộc đi, để sau này ngủ say chờ nhất kỷ tiếp theo đến.
Hiển nhiên bọn họ không biết rằng có lẽ không có nhấtk ỷ tiếp theo.
Tô Minh im lặng lặng giây lát sau lại lên tiếng:
- Chỗ này có... Một chiếc thuyền cổ xưa không?
Ánh mắt Tô Minh lướt qua ba người.
Nghe câu hỏi, ba người con ngươi co rút, không ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng, dường như tiếng nổ ầm ĩ quanh năm bên ngoài tinh cầu cũng biến mất.
Khóe môi Tô Minh cong lên.
Ông lão áo tím ho khan, nhìn Mục Đồng. Thanh niên áo trắng cúi đầu, giống như không nghe thấy câu Tô Minh hỏi. Mục Đồng hiếm khi có biểu tình do dự, thật lâu sau nó cười khổ lắc đầu với Tô Minh.
- Ta biết nhưng không thể nói, ta chỉ có thể nói là trong Thiên Khuyết giới tồn tại một tông môn bí ẩn có tên gọi là Diệt Sinh Điện. Nói đến mức độ cường đại của tông môn này thì dù là ba người chúng ta cũng là thành viên bên ngoài của tông môn. Trong thần mộc gần như là người của tông này hết. Chắc Tô đạo hữu có biết đôi chút về sức mạnh của tông môn đó.
Mục Đồng nói đến đây thì ngừng.
Tô Minh gật đầu, Mục Đồng đã đối xử với hắn đầy đủ lễ nghi, vậy nó không muốn nói thì chắc là có chuyện khó mở miệng, hắn sẽ không cưỡng ép hỏi. Tô Minh đứng dậy, chắp tay hướng ba người.
Tô Minh nói:
- Vậy thì Tô ta xin đi trước, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tô Minh lắc người định đi, bỗng nhiên Mục Đồng ánh mắt dứt khoát tiến lên một bước.
- Tô đạo hữu đừng vội đi, ta có ba lời muốn hỏi, nếu đạo hữu giải thích được nghi hoặc của ta thì Bán Bổ Tử bất chấp sinh mạng nói cho đạo hữu một số bí ẩn.
Tô Minh khựng lại, xoay người nhìn Mục Đồng. Khi Mục Đồng thốt lời thì ông lão áo tím biến sắc mặt, dường như muốn đi. Nhưng rồi ông lão áo tím cắn răng, giơ tay phải vung hướng bên trên cửa động phủ, sương khói tràn ngập che lối vào. Thanh niên áo trắng không lên tiếng nhưng dùng hành động biểu đạt lòng mình, kiếm sau lưng gã rít gào bay ra nhưng không có sát khí, hóa thành lực lượng bàng bạc phát ra mấy trăm vạn hồn quanh sương mù, hình thành phong ấn.
Cùng lúc đó, Mục Đồng giẫm chân, động phủ lắc lư kịch liệt, có dấu hiệu trầm xuống. Nếu từ trời sao nhìn thì sẽ thấy sơn mạch như bị đất nuốt, nếu dùng ý chí nhìn thì sẽ thấy rõ trên lưng sinh linh cục thịt to lớn có khe nứt, nuốt mất động phủ, dùng thân hình phong ấn.
Tô Minh biểu tình như thường, không chút thay đổi. Khi ông lão áo tím bày ra sương thì Tô Minh đã nhìn ra đối phương không phải muốn xuống tay với hắn mà là phong ấn chỗ này, mục đích không phải giam cầm người bne trong mà là khiến thần thức, ý chí bên ngoài không thể lan tràn tới đây. Tô Minh thấy Mục Đồng giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một khối gỗ xanh to cỡ bàn tay. Mục Đồng cẩn thận đặt khúc gỗ lên bàn, Tô Minh nhìn sang, tầm mắt vặn vẹo, thần thức không thể chạm đến khúc gỗ.
Tô Minh từ từ hỏi:
- Thần mộc?
Mục Đồng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Đây là ta lấy được từ thương mang, bây giờ lần đầu tiên đem ra.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn thần mộc chuyển sang Mục Đồng, lên tiếng:
- Ngươi có ba lời muốn hỏi ta cái gì, nói đi.
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng im lặng ngồi bên cạnh Mục Đồng, rõ ràng hai người đã sớm biết nó muốn hỏi cái gì.
Mục Đồng lên tiếng:
- Câu thứ nhất, lần này sắp giáng xuống tai kiếp là chung kết bản kỷ hay là Tang Tương?
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nhìn Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng chú trọng Mục Đồng hơn, người có thể hỏi ra câu này tuyệt đối không bình thường.
- Tại sao hỏi như vậy?
Mục Đồng chua xót nói:
- Bởi vì ta từng đi thương mang, trông thấy Tang Tương mà chúng ta ở tựa như truyền thuyết nói, nó đúng là một con bươm bướm. Ta nhìn thấy tử khí đậm đặc trên người nó, đặc biệt là nhất kỷ này, tử khí đậm như người chết. Bởi vì ngươi khác với chúng ta, ngươi là người bản kỷ, nếu ngươi là người mạnh nhất bản kỷ thì ngươi rõ ràng vượt xa người mạnh nhất bất cứ kỷ nguyên nào ta từng thấy. Dựa theo giống loài bắt đầu và cách xa hủy diệt, chỉ khi một sinh mệnh đến lúc chết thì trên người nó mới sinh ra một loại mạnh nhất trong điên cuồng. Nếu ngươi không phải mạnh nhất bản kỷ thì chuyện này... Đáng sợ.
Tô Minh im lặng giây lát, khẽ thở dài nói:
- Là bản kỷ chậm dứt, có lẽ cũng là phút cuối của Tang Tương.
Mục Đồng chua xót nói:
- Đúng như ta đã đoán.
Mục Đồng nhìn hướng ông lão áo tím, thanh niên áo trắng. Hai người kia lặng im không nói. Tu vi đến trình độ như họ có thể tồn tại rất lâu thật lâu, nếu nói năm xưa không nhìn thấu sinh tử nhưng bây giờ nhiều ít không để ý tới nữa. Bọn họ để ý là tu vi, đến đẳng cấp như họ có lẽ không thể thay đổi sinh mệnh nhưng lòng cố chấp tu hành theo năm tháng lắng đọng biến thành khát vọng nhất trong sinh mệnh. Sống không chỉ vì để sống mà là cho mình tư cách cơ bản nhất để tiếp tục tu luyện, đây là nguyên nhân bọn họ im lặng. Người tồn tại nhiều năm như vậy không có mấy ai tham sống sợ chết nhưng tu hành chưa đạt tới tận cùng, đa số nguyên nhân là vì tuổi thọ không đủ, loại cảm giác không cam lòng này mới là trọng điểm.
Thanh niên áo trắng cười cười, trong nụ cười không có cay đắng mà là quyết đoán:
- Nói vậy là chỉ có vài trăm năm sao.
Ông lão áo tím khẽ thở dài nói:
- Mấy trăm năm...
Ông lão áo tím còn có rất nhiều chuyện cần làm nhưng giờ thời gian ngắn ngủi, mấy trăm năm đối với họ tựa như người thường cảm giác vài ngày.
Ông lão áo tím biểu tình dứt khoát nói:
- Nếu mọi thứ phải hry diệt thì cho dù để lại đạo quả, để lại truyền thừa mà lão phu tu cả đời cũng không có cơ hội lưu trữ, nhưng vẫn phải thử một lần!
Giờ phút này, trên người ông lão áo tím phát ra bá khí, rõ ràng đây là khí thế đối diện tai kiếp thật sự sắp đến vẫn không e sợ.
Mục Đồng cũng tốt, ông lão áo tím cũng vậy, và cả thanh niên áo trắng, ba người là bạn thân thiết, cùng nhau qua bao nhiêu kỷ nguyên, tình cảm tích lũy theo thời gian có thể vượt qua mọi giông tố. Còn ông lão Khô Mộc thì không quá thân với ba người, nếu không lúc trước đã chẳng xảy ra chuyện như vậy. Nếu đổi lại là ông lão áo tím, thanh niên áo trắng thì chắc chắn Mục Đồng sẽ ngăn cản.
Tô Minh đã phân tích ra từ khi mấy người đó giáng xuống đây, cách hành xử, biểu tình, lời nói với nhau, cho nên hắn mới không do dự ra tay tàn nhẫn chấn nhiếp.
Ba người tin tưởng câu trả lời của Tô Minh. Dù gì lúc trước họ có nói chuyện với nhau về chuyện này rồi, có suy đoán riêng, cộng thêm Tô Minh, tu vi của hắn mạnh mẽ vượt bọn họ, mọi thứ đều có câu giải thích hợp lý. Huống chi ba người sống nhiều năm rồi, có phán đoán riêng, bọn họ không nghi ngờ Tô Minh.
Mục Đồng nhìn Tô Minh, hỏi:
- Câu hỏi thứ hai của ta là muốn hỏi Tô đạo hữu nếu trong tai kiếp hủy diệt thật sự thì ngươi... Có mấy phần nắm chắc sống tiếp?
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng cùng nhìn Tô Minh, chờ đợi đáp án.
Tô Minh im lặng thật lâu sau chậm rãi nói:
- Nửa phần.
Mục Đồng nghe đáp dù lòng đã có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại, không thể giữ giọng bình tĩnh:
- Là năm phần hay...
Tô Minh nhìn Mục Đồng:
- Là một nửa trong một phần.
Ba người im lặng. Tô Minh không giấu giếm, hắn đúng là chỉ có nửa phần nắm chắc có thể tồn tại trong tai kiếp này.
Thật lâu sau Mục Đồng tiếp tục bảo:
- Dùng cách gì? Thương mang sao?
Ông lão áo tím thở dài, bình tĩnh nói:
- Nhưng sương, sinh mệnh trong thương mang giới hạn kia đều ẩn chứa lực lượng cường đại, chúng ta căn bản không chống đỡ được lâu bên trong, không quá trăm năm sẽ chết.
Ông lão áo tím nói là sự thật, dù có tu vi như Tô Minh cũng không thể sống lâu trong thương mang, trừ phi tu vi của hắn đã đạt tới đại viên mãn bất khả ngôn, đến cảnh giới này thì giống như chín con Tang Tương, có tư cách đi trong thương mang.
Tô Minh khẽ thở dài, mắt lướt qua mọi người, chậm rãi nói:
- Đó là một lựa chọn.
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc lại hỏi:
- Đạo hữu còn có lựa chọn khác? Có thể nói cho biết được không?
Tô Minh từ nói:
- Lựa chọn thứ hai là khiến tu vi của mình đạt tới trình độ như Tang Tương này, nhưng dù là vậy thì trong tai kiếp nguy hiểm hơn thương mang rất nhiều lần vẫn chỉ có nửa phần cơ may. Lựa chọn thứ ba là Tô ta từng trong một lần cảm ngộ trực giác có lẽ mấy năm sau, hoặc mấy năm trước trong thương mang này, hoặc là một nơi cách chốn này cực kỳ xa xôi tồn tại một thế giới khác. Ta từng đưa vong hồn cả tộc quần mang theo nguyền rủa của ta vào thế giới kia, nhưng ta không biết nó có thật sự tồn tại không, có lẽ mọi thứ là giả dối, hoặc là thật sự tồn tại. Ta sẽ đưa người quan trọng trong đời ta cùng với chúc phúc của ta đến thế giới ta không thể xác định, đây là lựa chọn cuối cùng. Bởi vì ta không biết thế giới kia có thật sự tồn tại không, bọn họ vào đó rồi có còn là chính mình không, có còn ký ức không, chúng ta... Có ngày gặp lại không.
Ba người cảm nhận nỗi phiền muộn chất chứa trong thanh âm, bọn họ lặng im.
Tô Minh chắp tay hướng ba người:
- Câu thứ ba chắc đã hỏi xong? Còn về Diệt Sinh Điện, nếu ngươi không muốn nói thì thôi, Tô ta xin từ biệt, nếu có duyên thì có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, đa tạ rượu ngon của đạo hữu.
Mục Đồng lên tiếng:
- Tô đạo hữu!
Tô Minh nhìn sang. Mục Đồng chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh. Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng biểu tình nghiêm túc cũng chắp tay, cúi gập đầu.
- Không có gì không thể nói, chiếc thuỳen cổ xưa kia sẽ xuất hiện ở một chỗ, đó là bên cạnh lỗ hổng thương mang, nhưng nó đôi khi ẩn hình, chúng ta không thể xác định nó ở đâu. Còn Diệt Sinh lão nhân, người này quanh năm chỉ ngồi trên thuyền cổ.
Mục Đồng ngẩng đầu, biểu tình dứt khoát, nói liền mạch.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào Mục Đồng, dù lần đầu tiên biết nhau nhưng nó cho hắn cảm giác rất đặc biệt, là cường giả có đại trí tuệ trong kỷ nguyên nào đó.
Tô Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Mục Đồng biểu tình quyết đoán, dứt khoát, lên tiếng:
- Không dám nhận, ta muốn xin Tô đạo hữu có thể đồng ý một chuyện.
Mục Đồng trông chờ nhìn Tô Minh.
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nói:
- Đạo của Bán Bổ Tử ta khác với người ngoài, trong các tu sĩ mấy kỷ nguyên toàn khung trời này thì đạo của ta là độc nhất. Đạo của ta là cảm ngộ của ta, trong cảm ngộ của ta thì trời đất này, khung trời này, Tang Tương này, thậm chí là mọi sinh mệnh đều có hai hình dạng. Khi mọi người nhắm mắt thì tất cả là hư, đều là từng hạt không thể nhìn thấy. Khi mọi người mở mắt thì các hạt sẽ ngưng tụ lại biến thành thế giới này. Đây là đạo của Bán Bổ Tử ta, cũng là nguồn gốc đạo hiệu. Ta chỉ hy vọng đạo này sẽ không đứt truyền thừa, xin Tô đạo hữu đồng ý đưa đạo của ta vào thế giới có lẽ tồn tại hoặc không, để nó ở đó mang theo hy vọng.
Mục Đồng cúi đầu thật sâu hướng Tô Minh.
Ông lão áo tím vung tay áo, chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh:
- Lão phu cũng vậy, xin Tô đạo hữu thành toàn, đưa cảm ngộ của lão phu với Thiên địa, lĩnh ngộ tu hành cả đời ngưng tụ thành truyền vừa vào thế giới không tồn tại cũng không sao.
Thanh niên áo trắng cười nhưng biểu tình kiên quyết, cũng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh:
- Nếu hai người kia đã làm vậy thì ta cũng hy vọng không sống uổng phí, nếu thế giới kia thật sự tồn tại thì kiếm ý của ta sẽ lại truyền thừa, nếu không có... Vậy mọi thứ về cát bụi cũng không sao.
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tô Minh nhìn ba người chắp tay hướng mình, thầm thở dài. Tô Minh biết ba người kia không cần sống chết nhưng không thể không để ý truyền thừa tu hành cả đời, bởi vậy trước khi hủy diệt giáng xuống bọn họ mới sốt ruột truyền thừa, tranh thủ một đường sự sống.
Mục Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh:
- Không cần nghĩ nữa.
Tô Minh im lặng một lúc sau dứt khoát nói:
- Tốt, ta không xác định ở giới này bao lâu, nhanh thì mấy tháng, chậm thì lâu... Ba tháng sau ta sẽ lại tới đây thi triển thần thông đưa vật truyền thừa của ba người vào thế giới kia.
Tô Minh kính nể ba người như vậy.
Mục Đồng ngập ngừng hỏi:
- Nếu như người khác...
- Chỉ cần là người có sự kiên định như các ngươi thì dù Tô ta hao phí nhiều tu vi hơn chút cũng sẽ giúp các ngươi một lần. Nhưng ta không thể bảo đảm đưa truyền thừa của các ngươi đi rồi thế giới kia có tồn tại hay không, không thể bảo đảm dù nó thật sự tồn tại thì truyền thừa của các ngươi có bị thay đổi không.
Tô Minh nhìn Mục Đồng, gật đầu với hai người khác, chắp tay xoay người đi. Tô Minh vọt lên cửa động phủ bị phong ấn, chớp mắt biến mất.
Tô Minh rời đi, trong động phủ chỉ còn lại ba người Mục Đồng. Bọn họ im lặng giây lát sau ông lão áo tím thở dài, mặt tăng thêm nếp nhăn.
Ông lão áo tím lắc đầu, nói:
- Lão phu phải trở về chuẩn bị dấu ấn truyền thừa, xin từ biệt, mấy trăm năm...
Ông lão áo tím chắp tay, cất bước đi ra khỏi hang.
Thanh niên áo trắng không nói chuyện, gật đầu với Mục Đồng, lắc người rời đi.
Trong động phủ chỉ có một mình Mục Đồng, nó chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm ly rượu uống một hớp, biểu tình càng kiên quyết hơn.
- Mấy trăm năm sao... Có thể chính mắt nhìn thấy loại hủy diệt này, dù phải chết cũng không uổng đời này. Chỉ khác với người ngoài là truyền thừa của ta ẩn chứa cảm ngộ cũng chứa truyền thừa sinh mệnh của ta. Không biết đưa vào thế giới có lẽ tồn tại kia thì con cháu chứa truyền thừa của ta sẽ biến thành bộ dạng gì, có nhớ tại đây tồn tại tổ tiên của họ.
Mục Đồng cay đắng uống rượu, vị chua cay cuối cùng ngọt ngào tựa như năm tháng, tang thương.
Dù gì ba người lần đầu tiên gặp Tô Minh, chỉ hiểu sơ, không biết tính cách thật sự của hắn. Nếu ở đây có người quen biết Tô Minh, thấy tình hình này thì hiểu rằng Khô Mộc kia tám, chín phần mười dữ nhiều lành ít.
Tô Minh giơ tay phải chộp, ly rượu chứa đầy máu của Khô Mộc rơi vào tay hắn. Tô Minh nhìn máu bên trong, con mắt thứ ba ở trán chợt lóe, lực lượng nguyền rủa dung nhập vào máu. Máu sôi sục trong ly rượu, trong ánh mắt của bốn người Mục Đồng nhìn chăm chú, tinh thần họ chấn động thấy máu bay ra khỏi ly, ở giữa không trung biến thành tiểu nhân máu. Bộ dạng tiểu nhân giống y Khô Mộc. Bốn người nhìn chằm chằm, tiểu nhân run rẩy, tỏa khói đen lan nhanh tới toàn thân. Đây là thuật nguyền rủa của Tô Minh. Chỉ vài giây sau, tiểu nhân đã hoàn toàn thành màu đen, bùm một tiếng vỡ vụn ra, hóa thành khói đen tan biến.
Cùng lúc đó, trong trời sao, Khô Mộc ôm đầy cục tức đang lao nhanh chợt run lên, cúi đầu, hoảng sợ thấy thân hình khô gầy xuất hiện nhiều đốm đen. Những đốm đen phủ lên toàn thân Khô Mộc, lão kinh khủng, thân thể bị ăn mòn. Khô Mộc hét thảm, chỉ vài giây sau, cường giả nổi tiếng như cồn trong giới này hình thần đều diệt giữa không trung.
Ba người Mục Đồng không thấy hình ảnh đó nhưng lấy tu vi, kiến thức của họ thì khi trông thấy tiểu nhân đỏ biến thành màu đen tan biến lập tức hiểu ra ngay. Ánh ắmt bọn họ nhìn Tô Minh biến đổi hẳn.
Mục Đồng cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Mới nãy ta chưa giới thiệu vị Tô Minh đạo hữu này cho các vị biết, chắc hai vị trước đó đã phát hiện thần niệm, tu vi của Tô đạo hữu không tầm thường, lai lịch bí ẩn, chúng ta nên thân cận nhiều hơn.
Mục Đồng không nhắc tới chuyện Khô Mộc, nói xong chắp tay hướng Tô Minh.
Ông lão áo tím cười thân thiện, hiền hòa nhìn Tô Minh, chắp tay chào.
Thanh niên áo trắng không còn vẻ mặt lạnh băng, biểu tình nhìn Tô Minh có kính nể, chắp tay cười với hắn.
Tô Minh đứng dậy chắp tay hướng ba người. Chào nhau xong Mục Đồng chiêu đãi, bọn họ cùng uống rượu ngon, có hai nữ nhân xinh đẹp xuất hiện nhảy múa, không khí náo nhiệt.
Rượu qua ba tuần, ông lão áo tím do dự nhìn Tô Minh hỏi:
- Chắc Tô đạo hữu từ... Bên ngoài tới, không biết đến giới này có chuyện gì không?
Mục Đồng nghe câu hỏi thì đưa mắt nhìn Tô Minh, vung tay phải lên, nữ nhân nhảy múa và con nít xung quanh tự động lùi ra, động phủ lại biến yên tĩnh.
Tô Minh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói:
- Muốn đến xem lỗ hổng thông hướng thương mang, chuyện liên quan đến lỗ hổng đó cần các vị chỉ giáo cho.
Ông lão áo tím trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
- Chỗ đó là Thiên Khuyết giới đối với chúng ta thì là một trong hai khu vực bí ẩn.
Thanh niên áo trắng hớp ngụm rượu, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy. Đây là hai khu vực bí ẩn, một là lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói, thứ hai là thần mộc mẫu thuyền.
Mục Đồng suy tư một lúc sau nói hết mọi chuyện, không chút giữ lại:
- Lỗ hổng mà Tô đạo hữu nói thì ta có đi qua vài lần rồi, một khi bước ra ngoài là thương mang giới hạn. Từng có một số đạo hữu định tìm kiếm trong thương mang, nhưng chỉ cần mở rộng phạm vi ra ngoài thì hầu như không ai trở về, đều chết hết. Nơi đó có gió có thể xé rách chúng ta, có sương nhấn chìm linh hồn, có các sinh linh kỳ dị. Chẳng qua đa số sinh linh không có lý trí, thậm chí không có thân thể thực chất, như sinh ra từ hư vô. Chúng nó sẽ không đến gần giới chúng ta ở.
Tô Minh ngẫm nghĩ, hỏi:
Thanh niên áo trắng đáp lời:
- Đó là một cái gỗ to hiếm ai biết cụ thể nó xuất hiện tại giới này từ bao giờ. Gỗ này có cấm chế thiên nhiên, có thể ngăn cản mọi thần thức, bên trong rất thích hợp cho chúng ta ngủ say. Bởi vậy mỗi khi đến kỳ ngủ là chúng ta sẽ vào trong đó. Tùy theo tu vi, thể chất của người khác nhau, thời gian ngủ sẽ khác đi. Có người cần mấy ngàn năm, có cần mấy vạn năm. Nhưng dù sao sự tồn ại của thần mộc giảm bớt thời gian chúng ta ngủ rất nhiều. Chắc Tô đạo hữu là đại năng dung hợp một bản thân khác, vậy chắc cũng nên tranh thủ một động phủ trong thần mộc đi, để sau này ngủ say chờ nhất kỷ tiếp theo đến.
Hiển nhiên bọn họ không biết rằng có lẽ không có nhấtk ỷ tiếp theo.
Tô Minh im lặng lặng giây lát sau lại lên tiếng:
- Chỗ này có... Một chiếc thuyền cổ xưa không?
Ánh mắt Tô Minh lướt qua ba người.
Nghe câu hỏi, ba người con ngươi co rút, không ai lên tiếng, không gian tĩnh lặng, dường như tiếng nổ ầm ĩ quanh năm bên ngoài tinh cầu cũng biến mất.
Khóe môi Tô Minh cong lên.
Ông lão áo tím ho khan, nhìn Mục Đồng. Thanh niên áo trắng cúi đầu, giống như không nghe thấy câu Tô Minh hỏi. Mục Đồng hiếm khi có biểu tình do dự, thật lâu sau nó cười khổ lắc đầu với Tô Minh.
- Ta biết nhưng không thể nói, ta chỉ có thể nói là trong Thiên Khuyết giới tồn tại một tông môn bí ẩn có tên gọi là Diệt Sinh Điện. Nói đến mức độ cường đại của tông môn này thì dù là ba người chúng ta cũng là thành viên bên ngoài của tông môn. Trong thần mộc gần như là người của tông này hết. Chắc Tô đạo hữu có biết đôi chút về sức mạnh của tông môn đó.
Mục Đồng nói đến đây thì ngừng.
Tô Minh gật đầu, Mục Đồng đã đối xử với hắn đầy đủ lễ nghi, vậy nó không muốn nói thì chắc là có chuyện khó mở miệng, hắn sẽ không cưỡng ép hỏi. Tô Minh đứng dậy, chắp tay hướng ba người.
Tô Minh nói:
- Vậy thì Tô ta xin đi trước, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Tô Minh lắc người định đi, bỗng nhiên Mục Đồng ánh mắt dứt khoát tiến lên một bước.
- Tô đạo hữu đừng vội đi, ta có ba lời muốn hỏi, nếu đạo hữu giải thích được nghi hoặc của ta thì Bán Bổ Tử bất chấp sinh mạng nói cho đạo hữu một số bí ẩn.
Tô Minh khựng lại, xoay người nhìn Mục Đồng. Khi Mục Đồng thốt lời thì ông lão áo tím biến sắc mặt, dường như muốn đi. Nhưng rồi ông lão áo tím cắn răng, giơ tay phải vung hướng bên trên cửa động phủ, sương khói tràn ngập che lối vào. Thanh niên áo trắng không lên tiếng nhưng dùng hành động biểu đạt lòng mình, kiếm sau lưng gã rít gào bay ra nhưng không có sát khí, hóa thành lực lượng bàng bạc phát ra mấy trăm vạn hồn quanh sương mù, hình thành phong ấn.
Cùng lúc đó, Mục Đồng giẫm chân, động phủ lắc lư kịch liệt, có dấu hiệu trầm xuống. Nếu từ trời sao nhìn thì sẽ thấy sơn mạch như bị đất nuốt, nếu dùng ý chí nhìn thì sẽ thấy rõ trên lưng sinh linh cục thịt to lớn có khe nứt, nuốt mất động phủ, dùng thân hình phong ấn.
Tô Minh biểu tình như thường, không chút thay đổi. Khi ông lão áo tím bày ra sương thì Tô Minh đã nhìn ra đối phương không phải muốn xuống tay với hắn mà là phong ấn chỗ này, mục đích không phải giam cầm người bne trong mà là khiến thần thức, ý chí bên ngoài không thể lan tràn tới đây. Tô Minh thấy Mục Đồng giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một khối gỗ xanh to cỡ bàn tay. Mục Đồng cẩn thận đặt khúc gỗ lên bàn, Tô Minh nhìn sang, tầm mắt vặn vẹo, thần thức không thể chạm đến khúc gỗ.
Tô Minh từ từ hỏi:
- Thần mộc?
Mục Đồng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Đây là ta lấy được từ thương mang, bây giờ lần đầu tiên đem ra.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn thần mộc chuyển sang Mục Đồng, lên tiếng:
- Ngươi có ba lời muốn hỏi ta cái gì, nói đi.
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng im lặng ngồi bên cạnh Mục Đồng, rõ ràng hai người đã sớm biết nó muốn hỏi cái gì.
Mục Đồng lên tiếng:
- Câu thứ nhất, lần này sắp giáng xuống tai kiếp là chung kết bản kỷ hay là Tang Tương?
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nhìn Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng chú trọng Mục Đồng hơn, người có thể hỏi ra câu này tuyệt đối không bình thường.
- Tại sao hỏi như vậy?
Mục Đồng chua xót nói:
- Bởi vì ta từng đi thương mang, trông thấy Tang Tương mà chúng ta ở tựa như truyền thuyết nói, nó đúng là một con bươm bướm. Ta nhìn thấy tử khí đậm đặc trên người nó, đặc biệt là nhất kỷ này, tử khí đậm như người chết. Bởi vì ngươi khác với chúng ta, ngươi là người bản kỷ, nếu ngươi là người mạnh nhất bản kỷ thì ngươi rõ ràng vượt xa người mạnh nhất bất cứ kỷ nguyên nào ta từng thấy. Dựa theo giống loài bắt đầu và cách xa hủy diệt, chỉ khi một sinh mệnh đến lúc chết thì trên người nó mới sinh ra một loại mạnh nhất trong điên cuồng. Nếu ngươi không phải mạnh nhất bản kỷ thì chuyện này... Đáng sợ.
Tô Minh im lặng giây lát, khẽ thở dài nói:
- Là bản kỷ chậm dứt, có lẽ cũng là phút cuối của Tang Tương.
Mục Đồng chua xót nói:
- Đúng như ta đã đoán.
Mục Đồng nhìn hướng ông lão áo tím, thanh niên áo trắng. Hai người kia lặng im không nói. Tu vi đến trình độ như họ có thể tồn tại rất lâu thật lâu, nếu nói năm xưa không nhìn thấu sinh tử nhưng bây giờ nhiều ít không để ý tới nữa. Bọn họ để ý là tu vi, đến đẳng cấp như họ có lẽ không thể thay đổi sinh mệnh nhưng lòng cố chấp tu hành theo năm tháng lắng đọng biến thành khát vọng nhất trong sinh mệnh. Sống không chỉ vì để sống mà là cho mình tư cách cơ bản nhất để tiếp tục tu luyện, đây là nguyên nhân bọn họ im lặng. Người tồn tại nhiều năm như vậy không có mấy ai tham sống sợ chết nhưng tu hành chưa đạt tới tận cùng, đa số nguyên nhân là vì tuổi thọ không đủ, loại cảm giác không cam lòng này mới là trọng điểm.
Thanh niên áo trắng cười cười, trong nụ cười không có cay đắng mà là quyết đoán:
- Nói vậy là chỉ có vài trăm năm sao.
Ông lão áo tím khẽ thở dài nói:
- Mấy trăm năm...
Ông lão áo tím còn có rất nhiều chuyện cần làm nhưng giờ thời gian ngắn ngủi, mấy trăm năm đối với họ tựa như người thường cảm giác vài ngày.
Ông lão áo tím biểu tình dứt khoát nói:
- Nếu mọi thứ phải hry diệt thì cho dù để lại đạo quả, để lại truyền thừa mà lão phu tu cả đời cũng không có cơ hội lưu trữ, nhưng vẫn phải thử một lần!
Giờ phút này, trên người ông lão áo tím phát ra bá khí, rõ ràng đây là khí thế đối diện tai kiếp thật sự sắp đến vẫn không e sợ.
Mục Đồng cũng tốt, ông lão áo tím cũng vậy, và cả thanh niên áo trắng, ba người là bạn thân thiết, cùng nhau qua bao nhiêu kỷ nguyên, tình cảm tích lũy theo thời gian có thể vượt qua mọi giông tố. Còn ông lão Khô Mộc thì không quá thân với ba người, nếu không lúc trước đã chẳng xảy ra chuyện như vậy. Nếu đổi lại là ông lão áo tím, thanh niên áo trắng thì chắc chắn Mục Đồng sẽ ngăn cản.
Tô Minh đã phân tích ra từ khi mấy người đó giáng xuống đây, cách hành xử, biểu tình, lời nói với nhau, cho nên hắn mới không do dự ra tay tàn nhẫn chấn nhiếp.
Ba người tin tưởng câu trả lời của Tô Minh. Dù gì lúc trước họ có nói chuyện với nhau về chuyện này rồi, có suy đoán riêng, cộng thêm Tô Minh, tu vi của hắn mạnh mẽ vượt bọn họ, mọi thứ đều có câu giải thích hợp lý. Huống chi ba người sống nhiều năm rồi, có phán đoán riêng, bọn họ không nghi ngờ Tô Minh.
Mục Đồng nhìn Tô Minh, hỏi:
- Câu hỏi thứ hai của ta là muốn hỏi Tô đạo hữu nếu trong tai kiếp hủy diệt thật sự thì ngươi... Có mấy phần nắm chắc sống tiếp?
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng cùng nhìn Tô Minh, chờ đợi đáp án.
Tô Minh im lặng thật lâu sau chậm rãi nói:
- Nửa phần.
Mục Đồng nghe đáp dù lòng đã có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại, không thể giữ giọng bình tĩnh:
- Là năm phần hay...
Tô Minh nhìn Mục Đồng:
- Là một nửa trong một phần.
Ba người im lặng. Tô Minh không giấu giếm, hắn đúng là chỉ có nửa phần nắm chắc có thể tồn tại trong tai kiếp này.
Thật lâu sau Mục Đồng tiếp tục bảo:
- Dùng cách gì? Thương mang sao?
Ông lão áo tím thở dài, bình tĩnh nói:
- Nhưng sương, sinh mệnh trong thương mang giới hạn kia đều ẩn chứa lực lượng cường đại, chúng ta căn bản không chống đỡ được lâu bên trong, không quá trăm năm sẽ chết.
Ông lão áo tím nói là sự thật, dù có tu vi như Tô Minh cũng không thể sống lâu trong thương mang, trừ phi tu vi của hắn đã đạt tới đại viên mãn bất khả ngôn, đến cảnh giới này thì giống như chín con Tang Tương, có tư cách đi trong thương mang.
Tô Minh khẽ thở dài, mắt lướt qua mọi người, chậm rãi nói:
- Đó là một lựa chọn.
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc lại hỏi:
- Đạo hữu còn có lựa chọn khác? Có thể nói cho biết được không?
Tô Minh từ nói:
- Lựa chọn thứ hai là khiến tu vi của mình đạt tới trình độ như Tang Tương này, nhưng dù là vậy thì trong tai kiếp nguy hiểm hơn thương mang rất nhiều lần vẫn chỉ có nửa phần cơ may. Lựa chọn thứ ba là Tô ta từng trong một lần cảm ngộ trực giác có lẽ mấy năm sau, hoặc mấy năm trước trong thương mang này, hoặc là một nơi cách chốn này cực kỳ xa xôi tồn tại một thế giới khác. Ta từng đưa vong hồn cả tộc quần mang theo nguyền rủa của ta vào thế giới kia, nhưng ta không biết nó có thật sự tồn tại không, có lẽ mọi thứ là giả dối, hoặc là thật sự tồn tại. Ta sẽ đưa người quan trọng trong đời ta cùng với chúc phúc của ta đến thế giới ta không thể xác định, đây là lựa chọn cuối cùng. Bởi vì ta không biết thế giới kia có thật sự tồn tại không, bọn họ vào đó rồi có còn là chính mình không, có còn ký ức không, chúng ta... Có ngày gặp lại không.
Ba người cảm nhận nỗi phiền muộn chất chứa trong thanh âm, bọn họ lặng im.
Tô Minh chắp tay hướng ba người:
- Câu thứ ba chắc đã hỏi xong? Còn về Diệt Sinh Điện, nếu ngươi không muốn nói thì thôi, Tô ta xin từ biệt, nếu có duyên thì có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, đa tạ rượu ngon của đạo hữu.
Mục Đồng lên tiếng:
- Tô đạo hữu!
Tô Minh nhìn sang. Mục Đồng chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh. Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng biểu tình nghiêm túc cũng chắp tay, cúi gập đầu.
- Không có gì không thể nói, chiếc thuỳen cổ xưa kia sẽ xuất hiện ở một chỗ, đó là bên cạnh lỗ hổng thương mang, nhưng nó đôi khi ẩn hình, chúng ta không thể xác định nó ở đâu. Còn Diệt Sinh lão nhân, người này quanh năm chỉ ngồi trên thuyền cổ.
Mục Đồng ngẩng đầu, biểu tình dứt khoát, nói liền mạch.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào Mục Đồng, dù lần đầu tiên biết nhau nhưng nó cho hắn cảm giác rất đặc biệt, là cường giả có đại trí tuệ trong kỷ nguyên nào đó.
Tô Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Mục Đồng biểu tình quyết đoán, dứt khoát, lên tiếng:
- Không dám nhận, ta muốn xin Tô đạo hữu có thể đồng ý một chuyện.
Mục Đồng trông chờ nhìn Tô Minh.
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nói:
- Đạo của Bán Bổ Tử ta khác với người ngoài, trong các tu sĩ mấy kỷ nguyên toàn khung trời này thì đạo của ta là độc nhất. Đạo của ta là cảm ngộ của ta, trong cảm ngộ của ta thì trời đất này, khung trời này, Tang Tương này, thậm chí là mọi sinh mệnh đều có hai hình dạng. Khi mọi người nhắm mắt thì tất cả là hư, đều là từng hạt không thể nhìn thấy. Khi mọi người mở mắt thì các hạt sẽ ngưng tụ lại biến thành thế giới này. Đây là đạo của Bán Bổ Tử ta, cũng là nguồn gốc đạo hiệu. Ta chỉ hy vọng đạo này sẽ không đứt truyền thừa, xin Tô đạo hữu đồng ý đưa đạo của ta vào thế giới có lẽ tồn tại hoặc không, để nó ở đó mang theo hy vọng.
Mục Đồng cúi đầu thật sâu hướng Tô Minh.
Ông lão áo tím vung tay áo, chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh:
- Lão phu cũng vậy, xin Tô đạo hữu thành toàn, đưa cảm ngộ của lão phu với Thiên địa, lĩnh ngộ tu hành cả đời ngưng tụ thành truyền vừa vào thế giới không tồn tại cũng không sao.
Thanh niên áo trắng cười nhưng biểu tình kiên quyết, cũng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh:
- Nếu hai người kia đã làm vậy thì ta cũng hy vọng không sống uổng phí, nếu thế giới kia thật sự tồn tại thì kiếm ý của ta sẽ lại truyền thừa, nếu không có... Vậy mọi thứ về cát bụi cũng không sao.
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tô Minh nhìn ba người chắp tay hướng mình, thầm thở dài. Tô Minh biết ba người kia không cần sống chết nhưng không thể không để ý truyền thừa tu hành cả đời, bởi vậy trước khi hủy diệt giáng xuống bọn họ mới sốt ruột truyền thừa, tranh thủ một đường sự sống.
Mục Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh:
- Không cần nghĩ nữa.
Tô Minh im lặng một lúc sau dứt khoát nói:
- Tốt, ta không xác định ở giới này bao lâu, nhanh thì mấy tháng, chậm thì lâu... Ba tháng sau ta sẽ lại tới đây thi triển thần thông đưa vật truyền thừa của ba người vào thế giới kia.
Tô Minh kính nể ba người như vậy.
Mục Đồng ngập ngừng hỏi:
- Nếu như người khác...
- Chỉ cần là người có sự kiên định như các ngươi thì dù Tô ta hao phí nhiều tu vi hơn chút cũng sẽ giúp các ngươi một lần. Nhưng ta không thể bảo đảm đưa truyền thừa của các ngươi đi rồi thế giới kia có tồn tại hay không, không thể bảo đảm dù nó thật sự tồn tại thì truyền thừa của các ngươi có bị thay đổi không.
Tô Minh nhìn Mục Đồng, gật đầu với hai người khác, chắp tay xoay người đi. Tô Minh vọt lên cửa động phủ bị phong ấn, chớp mắt biến mất.
Tô Minh rời đi, trong động phủ chỉ còn lại ba người Mục Đồng. Bọn họ im lặng giây lát sau ông lão áo tím thở dài, mặt tăng thêm nếp nhăn.
Ông lão áo tím lắc đầu, nói:
- Lão phu phải trở về chuẩn bị dấu ấn truyền thừa, xin từ biệt, mấy trăm năm...
Ông lão áo tím chắp tay, cất bước đi ra khỏi hang.
Thanh niên áo trắng không nói chuyện, gật đầu với Mục Đồng, lắc người rời đi.
Trong động phủ chỉ có một mình Mục Đồng, nó chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm ly rượu uống một hớp, biểu tình càng kiên quyết hơn.
- Mấy trăm năm sao... Có thể chính mắt nhìn thấy loại hủy diệt này, dù phải chết cũng không uổng đời này. Chỉ khác với người ngoài là truyền thừa của ta ẩn chứa cảm ngộ cũng chứa truyền thừa sinh mệnh của ta. Không biết đưa vào thế giới có lẽ tồn tại kia thì con cháu chứa truyền thừa của ta sẽ biến thành bộ dạng gì, có nhớ tại đây tồn tại tổ tiên của họ.
Mục Đồng cay đắng uống rượu, vị chua cay cuối cùng ngọt ngào tựa như năm tháng, tang thương.
/1485
|