Từ khi hơi thở này xuất hiện đến lúc tan biến, quá trình chỉ hơn mười giây. Mảnh đá cỡ móng tay không còn chút hơi thở không thuộc về Tang Tương. Mắt Tô Minh chợt lóe.
Tô Minh lộ biểu tình suy tư.
"Thế giới bên ngoài Tang Tương sao."
Viêm Bùi Thần Hoàng thấy bộ dạng Tô Minh như vậy thì ngây ra, gã cảm nhận hơi thở bên trong mảnh đá này rồi, chỉ cảm thấy xa lạ chứ không có gì khác.
Những mảnh đá này là đá vụn trên tế đàn thứ hai, chẳng qua vì hơi thở đặc biệt, không ngừng mất đi, có lẽ không bao nhiêu năm sau sẽ hoàn toàn biến mất nên mới được Hùng Đồ bộ lạc ở nhiều năm tháng trước dùng cách phong ấn giữ lại mớ cuối cùng. Nhưng loại lưu trữ này không hoàn mỹ, cho nên mỗi một mảnh đá bị mở phong ấn ra thì chỉ có mười giây để cảm nhận hơi thở này, thời gian qua đi, hơi thở tan biến hết.
Không chỉ Viêm Bùi Thần Hoàng ngẩn ngơ, mười mấy người Hùng Đồ bộ lạc có mặt nhìn thấy Tô Minh suy tư thì không hiểu lý do. Hơi thở này chỉ là xa lạ, trừ điều đó ra Hùng Đồ bộ lạc có nghiên cứu cỡ nào cũng không tìm được điều khác.
"Tế đàn thứ hai này trông thật sự là truyền tống trận, chẳng qua không truyền tống đến các giới Tam Hoang Tang Tương mà là... đưa người ra khỏi bươm bướm Tang Tương."
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Minh dậy sóng. Lấy tu vi của Tô Minh mấy năm nay ít khi như thế này, nhưng hơi thở này, tế đàn này làm hắn nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ khi từng kỷ bốn cánh bươm bướm Tang Tương chồng lên, giãn ra thì có tu sĩ lựa chọn dung hợp một bản thân khác để sống sót, có lựa chọn đoạt xá, có để lại truyền thừa Chúng Linh điện, nhưng cũng có người... lựa chọn rời đi.
Rời đi này là đi thật sự, rời khỏi thân thể bươm bướm Tang Tương, đi bên ngoài, đi thương mang khác nơi có tám con bươm bướm. Ở đó rốt cuộc có cái gì? Tô Minh không biết, dù tu vi của hắn tới trình độ này rồi thì hắn vẫn không biết được. So với cả khung trời, Tô Minh nhỏ bé như con kiến.
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng.
Tô Minh nói:
-Lấy hết tảng đá như vậy cho ta!
Tinh thần Viêm Bùi Thần Hoàng rung lên, ánh mắt của Tô Minh không tha nghi ngờ, khiến gã có cảm giác da đầu mát lạnh, không dám nói không. Viêm Bùi Thần Hoàng lập tức nhìn hướng tộc công của Hùng Đồ bộ lạc.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc liên tục biến sắc mặt, cắn răng tự mình bay đi xa. Chỉ mười lăm phút, trong thời gian này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, dần khiến chỗ này tràn ngập áp lực, làm tu vi của họ không vận chuyển trôi chảy được. Mười lăm phút sau, gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc xé gió lao tới, gã không đưa cho Viêm Bùi Thần Hoàng mà tự mình cung kính giao lên ba hộp ngọc cho Tô Minh. Tô Minh nhận lấy, liếc người đàn ông trước mặt, gật đầu.
Tô Minh lên tiếng:
-Tô ta sẽ không lấy không vật của tộc ngươi.
Tô Minh giơ tay trái lên chỉ vào trán người đàn ông, tốc độ cực nhanh. Người đàn ông chưa kịp phản ứng người đã run lên, liên tục lùi vài bước, hộc ra ngụm máu đen, người run bần bật, toàn thân trào ra nhiều máu đen từ lỗ chân lông. Các tộc nhân xung quanh biến sắc mặt, người đàn ông vội giơ tay lên ý bảo họ đừng xúc động. Người đàn ông khó khăn ngẩng đầu, biểu tình lộ ra mừng như điên, kích động, cùng với khó tin.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc cảm nhận rõ rệt huyết mạch trong chớp mắt này tinh thuần gấp mười lần. Cùng với máu đen trào ra, bóng dáng gấu to sau lưng gã tăng vọt, không là ảo ảnh mà như thực chất. Có thể nói đây là tạo hóa lớn nhất đời tộc công của Hùng Đồ bộ lạc, tịnh hóa huyết mạch, khiến tu vi tăng vọt hơi thở ngày càng mạnh. Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động cúi gập đầu hướng Tô Minh.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động nói:
-Đa... đa tạ ơn tái tạo của đại nhân!
Tô Minh không nói chuyện, cúi đầu nhìn hộp ngọc trong tay, biểu tình âm trầm khó đoán, lát sau lộ vẻ dứt khoát.
-Thôi cứ nhìn xem, thế giới có hơi thở đó có bộ dạng gì.
Tô Minh vung tay phải, tiếng bùm bùm vang vọng. Năm hộp ngọc xung quanh hắn có hai cái vỡ vụn, lộ ra hai miếng đá bất quy tắc nằm bên trong, hơi thở xa lạ đậm đặc phát ra. Khi hơi thở phát ra, tay phải Tô Minh hư không chộp, những hơi thở nhanh chóng ngưng tụ, biến thành quả cầu nhỏ nhanh chóng tan biến trong lòng bàn tay, bị hắn vấn vào trán. Tô Minh nhắm mắt lại.
Khi Tô Minh nhắm mắt, khoảnh khắc ý chí bùng phát, ngưng tụ vào quả cầu nhỏ ở trán, tràn ngập bên trong. Đầu óc Tô Minh ầm vang, hắn lấy hơi thở này làm dẫn, ý chí bản thân làm cầu, thuật năm tháng làm thần thông triển khai ra thần thuật hồi quá khứ chỉ mình Tô Minh có thể thi triển ra.
Tô Minh chấn động toàn thân, ý chí trong chớp mắt như xuyên qua năm tháng, lướt qua từng kỷ, cho đến khi trước mắt hắn xuất hiện một vùng trời. Hắn từng thấy vùng trời này, giống hệt như thế giới chín con bươm bướm bay.
Tràn ngập sương khói cuồn cuộn, khi Tô Minh nhìn chúng thì có cảm giác mãnh liệt là lực lượng mỗi lần sương khói khuấy động có thể chớp mắt hủy diệt cường giả bất khả ngôn. Dù là Tô Minh, nếu đụng phải sương khói thì sẽ khó thể chịu đựng. Đây mới chỉ là sương khói bình thường nhất trong khung trời.
Trong sương mù đôi khi có tia chớp lóe qua, mỗi một tia chớp vặn vẹo dữ tợn. Chúng nó không phải là tia chớp thật sự, chỉ là lằn chỉ sáng rực bất quy tắc. Nhưng lằn chỉ bất quy tắc này khiến Tô Minh cảm nhận được chết chóc.
Tô Minh rõ ràng phán đoán ra lấy thân hình, tu vi hiện tại của hắn mà trúng tia chớp là hình thần đều diệt, chỉ còn lại ý chí, nhưng xem như là chỉ còn lại ý chí bị tia chớp đụng vài cái thì chắc chắn sẽ chết.
Tô Minh im lặng đi theo hơi thở chỉ dẫn xuyên qua năm tháng, sương khói cuồn cuộn, tia chớp không chân thật, mãi khi ở trong tầng tầng sương khói, Tô Minh nhìn thấy một con bươm bướm.
Đó không phải là Tang Tương, bởi vì hoa văn trên cánh khác biệt. Con bươm bướm đang run rẩy, sắp tan vỡ. Bên trên nó có một la bàn to cỡ người nó đang hút thứ gì từ người nó, mãi khi bươm bướm run lên biến thành từng đốm sáng bị la bàn hấp thu hết. Tô Minh thấy trên la bàn có một thanh niên mặc áo đen khoanh chân ngồi, tay cầm một chuỗi hạt châu.
-Nghịch linh thứ sáu vào tay, nhưng không biết nghịch linh thứ bảy trốn ở đâu.
Khi giọng thanh niên áo đen rơi vào tai Tô Minh thì gã chợt ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa hư vô liếc hắn.
Tô Minh lộ biểu tình suy tư.
"Thế giới bên ngoài Tang Tương sao."
Viêm Bùi Thần Hoàng thấy bộ dạng Tô Minh như vậy thì ngây ra, gã cảm nhận hơi thở bên trong mảnh đá này rồi, chỉ cảm thấy xa lạ chứ không có gì khác.
Những mảnh đá này là đá vụn trên tế đàn thứ hai, chẳng qua vì hơi thở đặc biệt, không ngừng mất đi, có lẽ không bao nhiêu năm sau sẽ hoàn toàn biến mất nên mới được Hùng Đồ bộ lạc ở nhiều năm tháng trước dùng cách phong ấn giữ lại mớ cuối cùng. Nhưng loại lưu trữ này không hoàn mỹ, cho nên mỗi một mảnh đá bị mở phong ấn ra thì chỉ có mười giây để cảm nhận hơi thở này, thời gian qua đi, hơi thở tan biến hết.
Không chỉ Viêm Bùi Thần Hoàng ngẩn ngơ, mười mấy người Hùng Đồ bộ lạc có mặt nhìn thấy Tô Minh suy tư thì không hiểu lý do. Hơi thở này chỉ là xa lạ, trừ điều đó ra Hùng Đồ bộ lạc có nghiên cứu cỡ nào cũng không tìm được điều khác.
"Tế đàn thứ hai này trông thật sự là truyền tống trận, chẳng qua không truyền tống đến các giới Tam Hoang Tang Tương mà là... đưa người ra khỏi bươm bướm Tang Tương."
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Minh dậy sóng. Lấy tu vi của Tô Minh mấy năm nay ít khi như thế này, nhưng hơi thở này, tế đàn này làm hắn nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ khi từng kỷ bốn cánh bươm bướm Tang Tương chồng lên, giãn ra thì có tu sĩ lựa chọn dung hợp một bản thân khác để sống sót, có lựa chọn đoạt xá, có để lại truyền thừa Chúng Linh điện, nhưng cũng có người... lựa chọn rời đi.
Rời đi này là đi thật sự, rời khỏi thân thể bươm bướm Tang Tương, đi bên ngoài, đi thương mang khác nơi có tám con bươm bướm. Ở đó rốt cuộc có cái gì? Tô Minh không biết, dù tu vi của hắn tới trình độ này rồi thì hắn vẫn không biết được. So với cả khung trời, Tô Minh nhỏ bé như con kiến.
Tô Minh trầm ngâm, mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Viêm Bùi Thần Hoàng.
Tô Minh nói:
-Lấy hết tảng đá như vậy cho ta!
Tinh thần Viêm Bùi Thần Hoàng rung lên, ánh mắt của Tô Minh không tha nghi ngờ, khiến gã có cảm giác da đầu mát lạnh, không dám nói không. Viêm Bùi Thần Hoàng lập tức nhìn hướng tộc công của Hùng Đồ bộ lạc.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc liên tục biến sắc mặt, cắn răng tự mình bay đi xa. Chỉ mười lăm phút, trong thời gian này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, dần khiến chỗ này tràn ngập áp lực, làm tu vi của họ không vận chuyển trôi chảy được. Mười lăm phút sau, gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc xé gió lao tới, gã không đưa cho Viêm Bùi Thần Hoàng mà tự mình cung kính giao lên ba hộp ngọc cho Tô Minh. Tô Minh nhận lấy, liếc người đàn ông trước mặt, gật đầu.
Tô Minh lên tiếng:
-Tô ta sẽ không lấy không vật của tộc ngươi.
Tô Minh giơ tay trái lên chỉ vào trán người đàn ông, tốc độ cực nhanh. Người đàn ông chưa kịp phản ứng người đã run lên, liên tục lùi vài bước, hộc ra ngụm máu đen, người run bần bật, toàn thân trào ra nhiều máu đen từ lỗ chân lông. Các tộc nhân xung quanh biến sắc mặt, người đàn ông vội giơ tay lên ý bảo họ đừng xúc động. Người đàn ông khó khăn ngẩng đầu, biểu tình lộ ra mừng như điên, kích động, cùng với khó tin.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc cảm nhận rõ rệt huyết mạch trong chớp mắt này tinh thuần gấp mười lần. Cùng với máu đen trào ra, bóng dáng gấu to sau lưng gã tăng vọt, không là ảo ảnh mà như thực chất. Có thể nói đây là tạo hóa lớn nhất đời tộc công của Hùng Đồ bộ lạc, tịnh hóa huyết mạch, khiến tu vi tăng vọt hơi thở ngày càng mạnh. Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động cúi gập đầu hướng Tô Minh.
Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc kích động nói:
-Đa... đa tạ ơn tái tạo của đại nhân!
Tô Minh không nói chuyện, cúi đầu nhìn hộp ngọc trong tay, biểu tình âm trầm khó đoán, lát sau lộ vẻ dứt khoát.
-Thôi cứ nhìn xem, thế giới có hơi thở đó có bộ dạng gì.
Tô Minh vung tay phải, tiếng bùm bùm vang vọng. Năm hộp ngọc xung quanh hắn có hai cái vỡ vụn, lộ ra hai miếng đá bất quy tắc nằm bên trong, hơi thở xa lạ đậm đặc phát ra. Khi hơi thở phát ra, tay phải Tô Minh hư không chộp, những hơi thở nhanh chóng ngưng tụ, biến thành quả cầu nhỏ nhanh chóng tan biến trong lòng bàn tay, bị hắn vấn vào trán. Tô Minh nhắm mắt lại.
Khi Tô Minh nhắm mắt, khoảnh khắc ý chí bùng phát, ngưng tụ vào quả cầu nhỏ ở trán, tràn ngập bên trong. Đầu óc Tô Minh ầm vang, hắn lấy hơi thở này làm dẫn, ý chí bản thân làm cầu, thuật năm tháng làm thần thông triển khai ra thần thuật hồi quá khứ chỉ mình Tô Minh có thể thi triển ra.
Tô Minh chấn động toàn thân, ý chí trong chớp mắt như xuyên qua năm tháng, lướt qua từng kỷ, cho đến khi trước mắt hắn xuất hiện một vùng trời. Hắn từng thấy vùng trời này, giống hệt như thế giới chín con bươm bướm bay.
Tràn ngập sương khói cuồn cuộn, khi Tô Minh nhìn chúng thì có cảm giác mãnh liệt là lực lượng mỗi lần sương khói khuấy động có thể chớp mắt hủy diệt cường giả bất khả ngôn. Dù là Tô Minh, nếu đụng phải sương khói thì sẽ khó thể chịu đựng. Đây mới chỉ là sương khói bình thường nhất trong khung trời.
Trong sương mù đôi khi có tia chớp lóe qua, mỗi một tia chớp vặn vẹo dữ tợn. Chúng nó không phải là tia chớp thật sự, chỉ là lằn chỉ sáng rực bất quy tắc. Nhưng lằn chỉ bất quy tắc này khiến Tô Minh cảm nhận được chết chóc.
Tô Minh rõ ràng phán đoán ra lấy thân hình, tu vi hiện tại của hắn mà trúng tia chớp là hình thần đều diệt, chỉ còn lại ý chí, nhưng xem như là chỉ còn lại ý chí bị tia chớp đụng vài cái thì chắc chắn sẽ chết.
Tô Minh im lặng đi theo hơi thở chỉ dẫn xuyên qua năm tháng, sương khói cuồn cuộn, tia chớp không chân thật, mãi khi ở trong tầng tầng sương khói, Tô Minh nhìn thấy một con bươm bướm.
Đó không phải là Tang Tương, bởi vì hoa văn trên cánh khác biệt. Con bươm bướm đang run rẩy, sắp tan vỡ. Bên trên nó có một la bàn to cỡ người nó đang hút thứ gì từ người nó, mãi khi bươm bướm run lên biến thành từng đốm sáng bị la bàn hấp thu hết. Tô Minh thấy trên la bàn có một thanh niên mặc áo đen khoanh chân ngồi, tay cầm một chuỗi hạt châu.
-Nghịch linh thứ sáu vào tay, nhưng không biết nghịch linh thứ bảy trốn ở đâu.
Khi giọng thanh niên áo đen rơi vào tai Tô Minh thì gã chợt ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa hư vô liếc hắn.
/1485
|