Tô Minh áo trắng, tóc dài ở giữa không trung lạnh nhạt nói:
- Cút trở về nơi ngươi ngủ say đi, bây giờ chưa phải là lúc các ngươi thức tỉnh!
Thanh âm vang vọng, từ người Tô Minh phát ra khí thế người mạnh nhất kỷ này, càn quét trời đất, khiến cả chân giới chấn động. Hư không quanh Tô Minh vặn vẹo hóa thành một bàn tay to chộp hướng bóng đỏ.
Đôi mắt bóng đỏ có tia điên cuồng, hai tay ấn pháp quyết chỉ tới trước, không khí xung quanh gã vặn vẹo, sương đỏ ngập trời phát ra tiếng lệ quỷ rít gào. Sương đỏ biến thành mặt quỷ dữ tợn lao hướng bàn tay to, hai bên va chạm vào nhau, bùng phát tiếng nổ kinh thiên động địa.
Trong tiếng nổ, bàn tay to vỡ, mặt quỷ phát ra tiếng rít chói tai tan vỡ theo. Tô Minh vung tay áo, mắt lóe tia sáng lạnh. Bóng đỏ lắc người một cái lùi vài bước, ngẩng đẩu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, khóe môi nở nụ cười nanh tranh, dường như không thèm để ý mình yếu thế.
Bóng đỏ cuồng cười:
- Không uổng là người mạnh nhất kỷ này, nhưng quá cuồng vọng rồi, ngươi chưa có tư cách lão phu tiếp tục ngủ say, ngươi giết được lão phu! Tai kiếp Tam Hoang còn không thể diệt được lão phu, tới trình độ như ngươi và ta đã là thân bất tử!
Bóng đỏ vung tay phải cào hướng bầu trời.
Bóng đỏ hét:
- Ngũ Diện Thần Thú giáng xuống kỷ này!
Trời đất ầm vang, một khe hở to lớn xé rách không trung, hơi thở tà ác ùa ra, bên trong có năm uy nhiếp đan xen cực kỳ kinh người. Đây là Ngũ Diện Thần Thú nổi tiếng lừng lẫy trong nhất kỷ trước, con thú này không phải bị tu sĩ luyện hóa mà sinh ra từ căn nguyên trời đất. Lúc nó xuất hiện là bất khả ngôn, cắn nuốt tu sĩ, ở kỷ trước dấy lên tai kiếp. Mấy sinh linh chết đi, dù tập hợp lực lượng toàn cường giả chân giới cũng vẫn bị Ngũ Diện Thần Thú công phá từng phần, nó càng cắn nuốt thì càng cường đại, cho đến cuối cùng mở ra linh trí, tu vi đạt tới cực độ. Đoạn thời gian đó có thể nói là không địch thủ. Con thú ngửa đầu rít gào, cảm nhận ý chí Tam Hoang tồn tại, bóng đỏ khiêu chiến với ý chí Tam Hoang.
Trận chiến đó bóng đỏ hoàn toàn thua, thân thể vỡ nát, hồn phi phách tán, diệt vong trong ý chí Tam Hoang. Dù bản thể của nó đã chết nhưng trong nhất kỷ, mấy ngàn năm sau có tu sĩ mơ hồ cảm giác tàn hồn của nó tồn tại.
Ngày càng nhiều tu sĩ giống nhau, Ngũ Diện Thần Thú sinh ra, người trong giáo đều là hạng giết chóc ngập trời, lòng dạ độc ác. Bọn họ tín phụng Ngũ Diện Thần Thú, họ xây pho tượng, cả ngày bái lạy. Thời gian trôi qua, mấy thủ lĩnh trong giáo dần có thể kêu gọi ra ảo ảnh Ngũ Diện Thần Thú, nhnưg đa số là một đầu, tối đa là ba cái đầu. Chỉ ba cái đã khiến họ có tu vi cường đại có thể so với bất khả ngôn.
Mới tới thời kỳ cuối nhất kỷ, trong Ngũ Diện Thần Thú giáo xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, tư chất của y có thể nói là tuyệt đỉnh, dường như trời sinh đã thích hợp dung với hồn Ngũ Diện Thần Thú. Y nổi lên, trong vạn năm ngắn ngủi ngưng tụ ra ba đầu Ngũ Diện Thần Thú, từ nay tìm khắp đại giới, ngưng tụ gần tám phần hồn của Ngũ Diện Thần Thú, khiến y thi triển ra ảo ảnh là năm cái đầu của Ngũ Diện Thần Thú sau khi nó chết lần đầu tiên hiện ra trong khung trời.
Y chính là bóng đỏ này đây, năm đó thiên tài của Ngũ Diện Thần Thú giáo, dung hợp bản thân khác, trở thành sự tồn tại bất diệt, Dịch Mặc Khả.
Gã giết chóc rất nhiều, ở nhất kỷ nổi như cồn, một trong hai cường giả mạnh nhất, sống sót qua tai kiếp Tam Hoang. Tiếc rằng gần trăm năm sau không thể không ngủ say, trăm năm kỷ đó có hơn một nửa thời gian gã sử dụng vào truyền thừa tạo ra Ngũ Diện Thần Thú giáo, bởi vậy đa số hậu nhân không biết gã tồn tại.
Bây giờ xuất hiện trong khe hở trời đất là dấu hiệu Ngũ Diện Thần Thú sắp hiện ra. Hơi thở tà ác khuếch tán, trong khe nứt có tiếng rít gào điếc tai. Ngay sau đó, một cái đầu to chợt lộ ra, như đầu mánh thú rắn, lưỡi đỏ rực phun ra nuốt vào, tiếng rít sắc nhọn truyền vào tai. Cái đầu rắn to lao vọt ra khỏi khe nứt nhanh như tia chớp. Đầu rắn này là cái đầu thứ nhất của Ngũ Diện Thần Thú.
Đó là khí thế cường đại so với tám lần linh tiên, nhưng ở trước mặt Tô Minh thì nhiêu đó chưa đủ. Dù gì đều là người mạnh nhất các kỷ của mình, tuy nhiên vẫn có sự so sánh mạnh yếu, điều này không thể đánh đồng.
Khi Tô Minh lên tiếng, Ngũ Diện Thần Thú rít gào tới gần, tay hắn hư không cộp, một thanh kiếm màu tím xuất hiện trong tay toát ra sự sắc bén khó tả, đây là Tuyệt Ý kiếm.
Phẩm cấp kiếm này từng vượt qua Tô Minh, là kiếm đang ngự người chứ không phải người ngự kiếm. Nhưng hôm nay, kiếm trong tay Tô Minh chỉ là vũ khí, bản thân thanh kiếm không thể nào chặt được đầu Ngũ Diện Thần Thú nhưng khi được hắn nắm trong tay thì nó có thể.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tay phải cầm kiếm không lùi còn tiến lên, khoảnh khắc xuất hiện trước đầu rắn. Khi đầu rắn táp tới, kiếm tỏa ánh sáng tím ngập trời, ánh sáng đâm vào mắt mọi tu sĩ chú ý trận chiến này. Khi ánh sáng tím tràn ngập trong mắt khiến tầm mắt mọi người tối đen thì có tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng rắn.
Tiếng nổ điếc tai, tiếng rít cực kỳ thê lương như sắp giãy chết vang khắp tám hướng, tiếng nổ càng mãnh liệt hơn. Nhưng chưa xong, cùng với tiếng hét vùng vẫy thứ ba phát ra, khi mắt mọi người không còn một màu đen, tầm mắt trở lại bình thường, bọn họ nhìn thấy mãnh thú năm đầu lúc trước còn hùng hổ hiện giờ đầu rắn bị chém xuống, đầu sói rớt xuống đất, trán đầu hổ tràn ra nhiều vệt đỏ như bị một kiếm xuyên thủng. Còn đầu rồng và đầu con nít thì lộ vẻ rung động, chưa kịp lùi lại bỗng mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải giơ lên xa xa chỉ, chặt xuống. Đầu hổ hét thảm, đầu vỡ ra bên trong bắn ra tia sáng tím, lấp lánh quanh đầu rồng và đầu con nít, không thấy bóng dáng.
Trong phút chốc trước mặt Tô Minh chợt lóe tia sáng tím, Tuyệt Ý kiếm biến ảo ra, một giọt máu màu đen nhỏ từ mũi kiếm. Đầu rồng rung lên, bị chặt xuống, đầu con nít phát ra tiếng gào không cam lòng, trán có vết chém, bùm một tiếng trở thành hai nửa.
Tuyệt Ý kiếm run rẩy, đó là sự kích động, vì đi theo chủ nhân cường đại chặt đầu kẻ địch mạnh nhất cả đời nó, hút máu cường giả, hưng phấn, kích động vô cùng. Nó có thể cảm giác được hình như không lâu sau có thể tăng tiến một bước.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngũ Diện Thần Thú chỉ có thế.
Tô Minh giơ lên tay phải, cách không ấn hướng người khổng lồ mất năm cái đầu.
- Từ đâu đến, đi về đâu, gió!
Một câu lạnh nhạt, chỉ bảy chữ đã khiến khe hở trên trời khoảnh khắc hóa thành vòng xoáy, ầm ầm chuyển động, lực hút bàng bạc bỗng truyền ra. Mặc kệ người khổng lồ có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thay đổi sự thật bị hút vào vòng xoáy. Người khổng lồ bị hút vào, vòng xoáy biến mất, bầu trời trở lại bình thường.
- Cút trở về nơi ngươi ngủ say đi, bây giờ chưa phải là lúc các ngươi thức tỉnh!
Thanh âm vang vọng, từ người Tô Minh phát ra khí thế người mạnh nhất kỷ này, càn quét trời đất, khiến cả chân giới chấn động. Hư không quanh Tô Minh vặn vẹo hóa thành một bàn tay to chộp hướng bóng đỏ.
Đôi mắt bóng đỏ có tia điên cuồng, hai tay ấn pháp quyết chỉ tới trước, không khí xung quanh gã vặn vẹo, sương đỏ ngập trời phát ra tiếng lệ quỷ rít gào. Sương đỏ biến thành mặt quỷ dữ tợn lao hướng bàn tay to, hai bên va chạm vào nhau, bùng phát tiếng nổ kinh thiên động địa.
Trong tiếng nổ, bàn tay to vỡ, mặt quỷ phát ra tiếng rít chói tai tan vỡ theo. Tô Minh vung tay áo, mắt lóe tia sáng lạnh. Bóng đỏ lắc người một cái lùi vài bước, ngẩng đẩu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, khóe môi nở nụ cười nanh tranh, dường như không thèm để ý mình yếu thế.
Bóng đỏ cuồng cười:
- Không uổng là người mạnh nhất kỷ này, nhưng quá cuồng vọng rồi, ngươi chưa có tư cách lão phu tiếp tục ngủ say, ngươi giết được lão phu! Tai kiếp Tam Hoang còn không thể diệt được lão phu, tới trình độ như ngươi và ta đã là thân bất tử!
Bóng đỏ vung tay phải cào hướng bầu trời.
Bóng đỏ hét:
- Ngũ Diện Thần Thú giáng xuống kỷ này!
Trời đất ầm vang, một khe hở to lớn xé rách không trung, hơi thở tà ác ùa ra, bên trong có năm uy nhiếp đan xen cực kỳ kinh người. Đây là Ngũ Diện Thần Thú nổi tiếng lừng lẫy trong nhất kỷ trước, con thú này không phải bị tu sĩ luyện hóa mà sinh ra từ căn nguyên trời đất. Lúc nó xuất hiện là bất khả ngôn, cắn nuốt tu sĩ, ở kỷ trước dấy lên tai kiếp. Mấy sinh linh chết đi, dù tập hợp lực lượng toàn cường giả chân giới cũng vẫn bị Ngũ Diện Thần Thú công phá từng phần, nó càng cắn nuốt thì càng cường đại, cho đến cuối cùng mở ra linh trí, tu vi đạt tới cực độ. Đoạn thời gian đó có thể nói là không địch thủ. Con thú ngửa đầu rít gào, cảm nhận ý chí Tam Hoang tồn tại, bóng đỏ khiêu chiến với ý chí Tam Hoang.
Trận chiến đó bóng đỏ hoàn toàn thua, thân thể vỡ nát, hồn phi phách tán, diệt vong trong ý chí Tam Hoang. Dù bản thể của nó đã chết nhưng trong nhất kỷ, mấy ngàn năm sau có tu sĩ mơ hồ cảm giác tàn hồn của nó tồn tại.
Ngày càng nhiều tu sĩ giống nhau, Ngũ Diện Thần Thú sinh ra, người trong giáo đều là hạng giết chóc ngập trời, lòng dạ độc ác. Bọn họ tín phụng Ngũ Diện Thần Thú, họ xây pho tượng, cả ngày bái lạy. Thời gian trôi qua, mấy thủ lĩnh trong giáo dần có thể kêu gọi ra ảo ảnh Ngũ Diện Thần Thú, nhnưg đa số là một đầu, tối đa là ba cái đầu. Chỉ ba cái đã khiến họ có tu vi cường đại có thể so với bất khả ngôn.
Mới tới thời kỳ cuối nhất kỷ, trong Ngũ Diện Thần Thú giáo xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, tư chất của y có thể nói là tuyệt đỉnh, dường như trời sinh đã thích hợp dung với hồn Ngũ Diện Thần Thú. Y nổi lên, trong vạn năm ngắn ngủi ngưng tụ ra ba đầu Ngũ Diện Thần Thú, từ nay tìm khắp đại giới, ngưng tụ gần tám phần hồn của Ngũ Diện Thần Thú, khiến y thi triển ra ảo ảnh là năm cái đầu của Ngũ Diện Thần Thú sau khi nó chết lần đầu tiên hiện ra trong khung trời.
Y chính là bóng đỏ này đây, năm đó thiên tài của Ngũ Diện Thần Thú giáo, dung hợp bản thân khác, trở thành sự tồn tại bất diệt, Dịch Mặc Khả.
Gã giết chóc rất nhiều, ở nhất kỷ nổi như cồn, một trong hai cường giả mạnh nhất, sống sót qua tai kiếp Tam Hoang. Tiếc rằng gần trăm năm sau không thể không ngủ say, trăm năm kỷ đó có hơn một nửa thời gian gã sử dụng vào truyền thừa tạo ra Ngũ Diện Thần Thú giáo, bởi vậy đa số hậu nhân không biết gã tồn tại.
Bây giờ xuất hiện trong khe hở trời đất là dấu hiệu Ngũ Diện Thần Thú sắp hiện ra. Hơi thở tà ác khuếch tán, trong khe nứt có tiếng rít gào điếc tai. Ngay sau đó, một cái đầu to chợt lộ ra, như đầu mánh thú rắn, lưỡi đỏ rực phun ra nuốt vào, tiếng rít sắc nhọn truyền vào tai. Cái đầu rắn to lao vọt ra khỏi khe nứt nhanh như tia chớp. Đầu rắn này là cái đầu thứ nhất của Ngũ Diện Thần Thú.
Đó là khí thế cường đại so với tám lần linh tiên, nhưng ở trước mặt Tô Minh thì nhiêu đó chưa đủ. Dù gì đều là người mạnh nhất các kỷ của mình, tuy nhiên vẫn có sự so sánh mạnh yếu, điều này không thể đánh đồng.
Khi Tô Minh lên tiếng, Ngũ Diện Thần Thú rít gào tới gần, tay hắn hư không cộp, một thanh kiếm màu tím xuất hiện trong tay toát ra sự sắc bén khó tả, đây là Tuyệt Ý kiếm.
Phẩm cấp kiếm này từng vượt qua Tô Minh, là kiếm đang ngự người chứ không phải người ngự kiếm. Nhưng hôm nay, kiếm trong tay Tô Minh chỉ là vũ khí, bản thân thanh kiếm không thể nào chặt được đầu Ngũ Diện Thần Thú nhưng khi được hắn nắm trong tay thì nó có thể.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, tay phải cầm kiếm không lùi còn tiến lên, khoảnh khắc xuất hiện trước đầu rắn. Khi đầu rắn táp tới, kiếm tỏa ánh sáng tím ngập trời, ánh sáng đâm vào mắt mọi tu sĩ chú ý trận chiến này. Khi ánh sáng tím tràn ngập trong mắt khiến tầm mắt mọi người tối đen thì có tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng rắn.
Tiếng nổ điếc tai, tiếng rít cực kỳ thê lương như sắp giãy chết vang khắp tám hướng, tiếng nổ càng mãnh liệt hơn. Nhưng chưa xong, cùng với tiếng hét vùng vẫy thứ ba phát ra, khi mắt mọi người không còn một màu đen, tầm mắt trở lại bình thường, bọn họ nhìn thấy mãnh thú năm đầu lúc trước còn hùng hổ hiện giờ đầu rắn bị chém xuống, đầu sói rớt xuống đất, trán đầu hổ tràn ra nhiều vệt đỏ như bị một kiếm xuyên thủng. Còn đầu rồng và đầu con nít thì lộ vẻ rung động, chưa kịp lùi lại bỗng mắt Tô Minh lóe sáng, tay phải giơ lên xa xa chỉ, chặt xuống. Đầu hổ hét thảm, đầu vỡ ra bên trong bắn ra tia sáng tím, lấp lánh quanh đầu rồng và đầu con nít, không thấy bóng dáng.
Trong phút chốc trước mặt Tô Minh chợt lóe tia sáng tím, Tuyệt Ý kiếm biến ảo ra, một giọt máu màu đen nhỏ từ mũi kiếm. Đầu rồng rung lên, bị chặt xuống, đầu con nít phát ra tiếng gào không cam lòng, trán có vết chém, bùm một tiếng trở thành hai nửa.
Tuyệt Ý kiếm run rẩy, đó là sự kích động, vì đi theo chủ nhân cường đại chặt đầu kẻ địch mạnh nhất cả đời nó, hút máu cường giả, hưng phấn, kích động vô cùng. Nó có thể cảm giác được hình như không lâu sau có thể tăng tiến một bước.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Ngũ Diện Thần Thú chỉ có thế.
Tô Minh giơ lên tay phải, cách không ấn hướng người khổng lồ mất năm cái đầu.
- Từ đâu đến, đi về đâu, gió!
Một câu lạnh nhạt, chỉ bảy chữ đã khiến khe hở trên trời khoảnh khắc hóa thành vòng xoáy, ầm ầm chuyển động, lực hút bàng bạc bỗng truyền ra. Mặc kệ người khổng lồ có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thay đổi sự thật bị hút vào vòng xoáy. Người khổng lồ bị hút vào, vòng xoáy biến mất, bầu trời trở lại bình thường.
/1485
|