Khi tiếng hét sắc nhọn của hạc trọc lông vang lên thì tinh thần Tô Minh biến đổi chưa từng có, hắn không thể tin mọi chuyện. Tô Minh càng khó tin, sâu trong lòng hắn không muốn tin tưởng. Tô Minh không muốn tin thân thể của mình, cơ thể hắn vẫn nghĩ đến thuộc loại mình lại là ác động thi bị người chế tạo từ mười triệu thi thể.
Tô Minh không muốn tin là Tô Hiên Y không hay biết cái gì, hắn không muốn tin tại sao thân thể bản tôn của Tô Minh lại thành như vậy!
Điều này hoàn toàn đảo điên tất cả trí nhớ của Tô Minh, xoay chuyển suy nghĩ của hắn. Lấy định lực, trí tuệ như Tô Minh vào giây phút này mờ mịt. Trong mờ mịt có chua xót chưa từng có, mang theo bi thương, mang theo đau đớn khó tả. Giống như trái tim của Tô Minh bị người đào sống, giống như tất cả điều hắn biết vào giây phút này theo thiên địa nghịch chuyển.
Từ năm đó biết được chính mình là một lũ hồn, biết thân thể bản tôn của Tô Minh ở đất tiên tộc, Tô Minh xem nó như khao khát trong cuộc đời, khao khát tìm lại thân thể. Nhưng hôm nay, khi hắn gần bản tôn hơn bao giờ hết, lời hạc trọc lông nói tựa cây gậy đập vào đầu, khiến tinh thần Tô Minh chấn động, làm linh hồn, nguyên thần của hắn như bị xé rách.
"Tại sao... Tại sao..." Tô Minh thì thào.
"Đi mau, chết tiệt, Tô Minh, ngươi mau rời khỏi đây! Thân thể chết tiệt này không phải của ngươi mà là cạm bẫy to lớn bị chế tạo ra, đi mau!!!" Hạc trọc lông cất tiếng nói sắc nhọn, thanh âm có lo lắng, điên cuồng trước kia chưa từng xuất hiện.
Nhưng Tô Minh lờ hạc trọc lông đi, hắn không rời khỏi, bởi vì hắn không tin, hắn không tin thân thể bản tôn của mình là giả dối. Ô Sơn là giả, đây vốn là đả kích cực kỳ nghiêm trọng với Tô Minh, theo năm tháng trôi qua, miệng vết thương rốt cục chậm rãi khép lại, nhưng hôm nay... Bạn đang xem tại
Tô Minh không muốn tin là Tô Hiên Y không hay biết cái gì, hắn không muốn tin tại sao thân thể bản tôn của Tô Minh lại thành như vậy!
Điều này hoàn toàn đảo điên tất cả trí nhớ của Tô Minh, xoay chuyển suy nghĩ của hắn. Lấy định lực, trí tuệ như Tô Minh vào giây phút này mờ mịt. Trong mờ mịt có chua xót chưa từng có, mang theo bi thương, mang theo đau đớn khó tả. Giống như trái tim của Tô Minh bị người đào sống, giống như tất cả điều hắn biết vào giây phút này theo thiên địa nghịch chuyển.
Từ năm đó biết được chính mình là một lũ hồn, biết thân thể bản tôn của Tô Minh ở đất tiên tộc, Tô Minh xem nó như khao khát trong cuộc đời, khao khát tìm lại thân thể. Nhưng hôm nay, khi hắn gần bản tôn hơn bao giờ hết, lời hạc trọc lông nói tựa cây gậy đập vào đầu, khiến tinh thần Tô Minh chấn động, làm linh hồn, nguyên thần của hắn như bị xé rách.
"Tại sao... Tại sao..." Tô Minh thì thào.
"Đi mau, chết tiệt, Tô Minh, ngươi mau rời khỏi đây! Thân thể chết tiệt này không phải của ngươi mà là cạm bẫy to lớn bị chế tạo ra, đi mau!!!" Hạc trọc lông cất tiếng nói sắc nhọn, thanh âm có lo lắng, điên cuồng trước kia chưa từng xuất hiện.
Nhưng Tô Minh lờ hạc trọc lông đi, hắn không rời khỏi, bởi vì hắn không tin, hắn không tin thân thể bản tôn của mình là giả dối. Ô Sơn là giả, đây vốn là đả kích cực kỳ nghiêm trọng với Tô Minh, theo năm tháng trôi qua, miệng vết thương rốt cục chậm rãi khép lại, nhưng hôm nay... Bạn đang xem tại
/1485
|