Thần Cơ Tử có thâm ý khác mà nhìn mọi người xung quanh. Mặc dù ông ta không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt rất rõ ràng: các ngươi nhất định đã nhúng tay vào chuyện không nên quản rồi chứ gì!
Trật tự Thiên Đạo vô hình vô chất, nếu như bị nó ghi nợ, chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem!
Bạch Thuật Chân Nhân dòm sàn nhà, Sa Sâm cùng Khai Sơn Phủ chăm chú nhìn những ngôi sao trên trần, Dư Côn bứt rứt vò vò đầu, ngượng ngùng nói: Chuyện này... Tinh Vệ hạ giới, oán khí tạo thành bão tuyết ở Nhân gian, chúng ta liền...
Nguyên lai là nó. Thần Cơ Tử thì thào.
Một lúc sau, vẻ mặt ông ta chợt nghiêm túc hẳn, ngón tay múa lượn như ảo ảnh, dường như là đang kết pháp quyết, nhưng động tác thật sự quá nhanh, không có cách nào nhìn rõ được, ông ta cứ như vậy cho đến một hồi lâu sau mới dừng lại, tiếp đó trầm ngâm đưa tay vuốt râu: Thiên cơ cho thấy... không chỉ có mấy kẻ các ngươi phi thăng. Ngoại trừ vị Phật tông viên mãn mười thế kia, vẫn còn một người khác.
Hở?
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lúc ấy tình huống quỷ dị, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho dù đây là đi nhờ xe mà phi thăng, nhưng nghe đồn Tiên giới đang trong tình cảnh hỗn loạn, có ai lại vui vẻ chấp nhận tới nơi này kia chứ. Người nào đầu óc không tốt mới —— khoan đã, lúc ấy trong đám người tụ tập bên dưới Kiến Mộc, quả thực có một kẻ sẽ vui sướng như điên mà lao vào.
Hình Thiên!! Tuyệt đối chỉ có người kia.
Hai tay Thần Cơ Tử run lên, sắc mặt lập tức biến đổi: Cái gì?
Bộ dáng lần này của ông ta khiến cho mọi người nghi hoặc, ngay cả Linh Hoán kiếm tiên cũng mỉa mai nói: Một tên ngay cả đầu mình cũng tìm không được, có gì phải sợ?
Dựa theo cách tính ở Nhân gian, Thần Cơ Tử thành tiên ước chừng cũng đã được bốn ngàn năm, hơn nữa vào thời của Linh Hoán kiếm tiên, yêu ma U Minh giới cũng không kiêu ngạo như vậy, Nhân gian linh khí dồi dào, đám yêu ma lại càng thích quấy nhiễu phàm nhân hơn, Hình Thiên thì vẫn luôn ngủ say ở một nơi sâu trong U Minh giới, đừng nói Nhị Phụ, ngay cả Cùng Kỳ cũng rất ít khi trông thấy gã, thực lực hiện nay của Linh Hoán kiếm tiên, hoàn toàn là nhờ sau khi ông ta phi thăng mới đánh ra được trình độ này, lúc trước ở tại Đông Hải, ông ta cũng thuộc vào loại trạch đến mức có thể mọc ra nấm.
Bọn Dư Côn cũng rất buồn bực.
Chỉ là Hình Thiên mà thôi, cái đám người Tu Chân giới bọn họ còn dám bao vây quần ẩu, vậy thì tại sao đường đường là tổ sư lập phái của Thừa Thiên tông, một vị tiên nhân chính quy, khi nhận được tin lại lập tức biến sắc, là do thực lực Thiên giới chẳng vào đâu, hay vẫn còn duyên cớ khác?
Thần Cơ Tử cười khổ nói: Các ngươi vẫn chưa biết một điều, Hình Thiên này, ở Tiên giới quả thực ác danh vang xa.
Không phải chỉ là từng đánh lên Thiên giới rồi chém Hoàng Đế sao? Khai Sơn Phủ không thể hiểu nổi.
Thế gian nói là Thiên Đế, nhưng kỳ thật gã chỉ xông được tới tầng thứ mười tám. Thần Cơ Tử bình tĩnh ung dung lấy tay chỉ chỉ lên trời, giọng điệu cứ như đang nói về hàng xóm sống ở tầng trên, Trung tâm của tầng thứ chín chính là Bạch Ngọc Kinh, tầng thứ mười tám là Cơ Thủy Thiên Cung, Công Tôn Hiên Viên trước đây ngụ tại nơi đó.
Trước đây? Đỗ Hành hỏi lại.
Chính là bây giờ không thấy hắn đâu nữa. Thần Cơ Tử xòe tay nhún vai.
Thẩm Đông càng buồn bực: Chuyện này thì có liên quan gì với Hình Thiên?
Hình Thiên một thân thực lực phi phàm. Thần Cơ Tử vuốt râu, phát hiện tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không tán thành, ông ta liền không nhịn được mà thở dài, Các ngươi thử nghĩ lại xem, đã đánh mất đầu mà vẫn có thể giữ được chiến lực khủng khiếp đến thế, vậy thì Hình Thiên lúc đầu đương nhiên sẽ càng lợi hại hơn, huống chi linh khí ở Nhân gian thiếu thốn, không thể duy trì chiến lực của Hình Thiên được, hiện giờ người này đã đến Thiên giới, quả thực là như cá gặp nước, nếu như Công Tôn Hiên Viên không có việc gì, chúng ta còn có thể vây xem náo nhiệt, mà giờ đây...
Thần Cơ Tử chỉ có thể cười khổ.
Hình Thiên không tìm thấy kẻ thù, đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình, chém giết lung tung.
—— đây quả thực là phiền càng thêm phiền.
Linh lực... Đỗ Hành đột nhiên hỏi, Nếu Hình Thiên vì đang ở Tiên giới mà thực lực tăng cao, vậy những người tu chân phi thăng từ Nhân gian lên cũng sẽ như vậy?
Không tồi! Quả thực là như vậy. Thần Cơ Tử vỗ tay cười nói, Những thần tiên ở tầng mười tám trở xuống, đại khái có thể chia làm bốn loại, một là tiểu tiên được các Thiên Tôn Tinh Quân với thực lực từ Đại La Kim Tiên trở lên làm phép biến ra, chiếm số lượng đông đảo nhất, thực lực cũng kém cỏi nhất; sau đó chính là thần tiên dựa vào linh đan diệu dược truyền lại từ thời hồng hoang mà biến hình độ kiếp, cá biệt hơn, vài người còn có pháp bảo vô cùng lợi hại; tiếp theo chính là những Cổ Tiên đã lên Thiên giới trước khi thang trời bị chặt đứt, trừ phi là dị vật đắc đạo thì mới phải tu luyện hóa thành hình người để có thể độ kiếp, còn những người còn lại thậm chí không cần phải thành tiên, chỉ cần thông qua thang trời là có thể đi lên Thiên giới, đơn giản rất nhiều so với hiện nay, mà năm đó vào thời điểm thành tiên bọn họ có tu vi gì, thì bây giờ vẫn là tu vi đó, gần như không hề tăng tiến.
Thần Cơ Tử bỏ lửng câu nói, chẳng qua hàm ý đã rất rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Sau này, những người tu chân xui xẻo phải chịu sét đánh mới được phi thăng kia, ở Thiên giới có thể nói là tương lai vô cùng sáng lạn.
Chỉ cần nghĩ sơ là có thể hiểu, cho dù linh khí trên trời không thiếu thốn, thậm chí số lượng còn có thể vứt xa Nhân gian mấy con phố, nhưng những người đã từng tu luyện trong hoàn cảnh ác liệt kia, bước lên Tiên giới, quả thật cứ như sinh vật ở sa mạc khô cằn ăn không đủ no, chợt một ngày có một bữa tiệc thịnh soạn bày ra trước mặt, bọn họ có muốn tùy ý phung phí ra sao cũng chẳng thành vấn đề, từ tu vi đến công pháp, thậm chí một phép thuật nho nhỏ, hiệu quả còn có thể nhân lên gấp mấy lần.
Hơn nữa Tiên giới còn có ba mươi ba tầng trời, nồng độ linh khí cũng theo từng tầng mà gia tăng, người tu chân hoàn toàn có thể thong thả chậm rãi leo lên từng tầng một, hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn trí nghĩ cách tìm thêm các tiên pháp mới, cho dù có tiếp tục luyện thứ công pháp tông phái rách nát lấy từ Nhân gian lên, tu vi bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tăng tiến, thường xuyên đổi nhà mới (dọn lên tầng trên).
Hình như bọn họ kéo giá trị cừu hận hơi lố rồi thì phải, Thẩm Đông nghĩ.
Dư Côn cười đắc ý, quả nhiên lúc trước không chịu lên trời là quyết định đúng đắn! Từ thời hồng hoang viễn cổ cứ nhất mực chơi xấu ở lì tại Nhân gian là đúng!
Bạch Thuật Chân Nhân cũng nhẹ nhàng thở phào, phải biết rằng, từ đó tới nay, chuyện khiến cho đám người Tu Chân giới bọn họ lo lắng nhất, đầu tiên phải kể đến vấn đề thực lực, ném lên Thiên giới ngay cả một cái bọt nước cũng không bằng thì thôi không nói, ngược lại tâm lý còn chênh lệch rất lớn, mà e rằng ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, vậy thì phải sống thế nào đây?
Ánh mắt Đỗ Hành ngưng trọng, không dấu vết mà liếc nhìn Linh Hoán kiếm tiên.
Giả như có thời gian, y chắc chắn rằng bản thân mình nhất định có thể vượt qua vị tổ sư này, thế nhưng... chỉ sợ thời gian không còn nhiều!
Thiên giới rốt cuộc có chuyện gì? Câu hỏi này Đỗ Hành đã hỏi tới người thứ ba, Tinh Vệ biết rất ít, Linh Hoán kiếm tiên lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mặc kệ sự đời, hỏi một không biết ba, cuối cùng cũng gặp được một vị tiền bối phi thăng đáng tin, quả là khó khăn!
Thần Cơ Tử lập tức cười khổ: Ta cũng không nói rõ được.
Cái gì? Trong mắt Dư Côn là vẻ không thể tin được,
Câu này người khác nói thì không sao, nhưng mà, nè, ngươi chính là cao thủ suy tính thiên cơ đó!
Lúc chuyện mới xảy ra, chẳng có người nào phát hiện được cả, dù sao cấp bậc Đại La Kim Tiên, dưới tầng thứ mười tám rất hiếm khi gặp được, dần dà, nơi này tựa như đã phân thành hai thế giới, chỉ khi thỉnh thoảng có mệnh lệnh từ thiên đình, Cơ Thủy Thiên Cung mới phụng mệnh truyền ra, nhưng bỗng có một ngày, có người phát hiện Công Tôn Hiên Viên mất tích. Thần Cơ Tử bùi ngùi thở dài.
Sau đó thì sao? Bình thường chân tướng chỉ có một. Khai Sơn Phủ hưng trí bừng bừng, hai mắt sáng lên.
Thẩm Đông im lặng hắc tuyến, thằng cha này chắc coi nhiều phim hoạt hình trinh thám quá nên bị tẩy não rồi.
Ừm, không được mắng chửi, phải nhịn xuống. Nếu không còn phải giải thích cho cái đám người kia trinh thám là gì, phim hoạt hình là gì.
Không ai biết cả, sau đó linh khí ở tầng mười tám đột nhiên gia tăng, mặc dù có không ít thần tiên mang lòng nghi ngờ, nhưng vẫn không thể bỏ qua cơ hội tốt để gia tăng tu vi này được, trong đó cũng có đại đồ đệ của ta, thế nhưng... Trong mắt Thần Cơ Tử thoáng hiện vẻ bi thương, đã làm thần tiên nhiều năm như vậy, còn có chuyện gì không thể nhìn ra? Ông ta đột nhiên để lộ ra vẻ mặt đó, ngược lại khiến cho Linh Hoán kiếm tiên lấy làm kinh hãi, không nhịn được mà truy hỏi:
Chẳng lẽ bọn họ cũng mất tích?
Không phải, bọn họ... chết.
Mọi người đều hoảng sợ, ngay cả ở Tu Chân giới cũng có rất ít người chết, bình thường đều là tu vi không đủ mà chết già, hoặc là bị Thiên lôi đánh, ngay cả khi giao chiến với U Minh giới, người chết đều là các tiểu bối thực lực kém cỏi, bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không đến mức bỏ mạng. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua thần tiên... Mà có khả năng là thần tiên trên tầng mười tám đều đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Bọn họ chết như thế nào? Linh Hoán kiếm tiên cũng không dám tin.
Tầng thứ mười tám, niết diệt.
Thần Cơ Tử bình tĩnh nhìn những ngôi sao lấp lánh đang di động trên trần nhà: Chỉ có hơn mười thần tiên là thành công trốn về được tầng mười bảy, mà những thần tiên còn lại đã cùng Cơ Thủy Thiên Cung, hóa, thành, hư, vô.
Chuyện đó là không có khả năng!
Linh Hoán kiếm tiên đầu tiên là gầm lên một tiếng, sau đó hai mắt đăm đăm, miệng liên tục thì thào: Thảo nào... thảo nào.
Đỗ Hành lập tức hỏi: Thảo nào cái gì?
Thảo nào đồ đệ ta đang yên đang lành lại kéo ta chạy xuống tầng mười ba, Đoạn Thiên Môn chúng ta ở tại Thanh Hoàn Động Thiên tầng mười bốn. Ừm, cũng không khác Bạch Ngọc Kinh hay Cơ Thủy Thiên Cung là bao.
Đầu mối giao thông quan trọng đó nha! Phỏng chừng mỗi tầng trời đều có một cái.
Thẩm Đông đầu đầy mồ hôi lạnh mà nhìn Đỗ Hành, lặng lẽ làm ra một động tác vê ngón tay.
Đỗ Hành nhướng mày, thấu hiểu mà nghĩ, ừm, với tính cách của sư môn y, Thanh Hoàn Động Thiên này tám phần mười là do bọn họ chiếm đoạt được, lúc cao hứng biết đâu chừng lại đi thu phí qua đường của người khác, có thể lắm.
Vì thế Đỗ Hành khẽ gật đầu, Thẩm Đông liền hít mạnh vào một hơi, sau đó lặng lẽ lủi qua ngồi xổm trong góc.
Công khai chiếm đoạt rồi thu phí trên tuyến đường cao tốc đầu mối giao thông quan trọng của Tiên giới, Đoạn Thiên Môn này quả đúng là trâu bò, dù rất muốn mắng chửi nhưng thôi, vẫn nên nhịn đi.
Linh Hoán kiếm tiên vẫn còn đang thì thào: Ta còn thắc mắc sao hắn bỗng dưng lại chịu khó như vậy, thì ra là đã xảy ra chuyện... Thảo nào cứ phải liên tục dọn xuống, thậm chí còn dọn luôn tới tầng thứ chín này...
Dư Côn nghẹn họng trân trối nhìn ông ta: Ngươi cũng không chịu hỏi rõ ràng sao?
Linh Hoán kiếm tiên nói như đúng rồi: Những chuyện hao tâm tổn trí đều là do bọn chúng lo liệu.
Vậy cũng không đúng, cho dù là đồ đệ ngươi có đích thân tới đây bắt người, ngươi cũng không chịu đi theo đúng không? Thần Cơ Tử gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp vạch trần chân tướng mà ngài kiếm tiên nào đó vẫn luôn né tránh, Chứ đừng nói chi là kéo ngươi từ tầng mười bốn xuống thẳng tầng chín này, đồ đệ ngươi nếu dám không nói tiếng nào mà làm như vậy, phỏng chừng ngươi đã sớm trở mặt đánh người.
Linh Hoán kiếm tiên nghẹn lời, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai mắt ông ta khẽ đảo, nhỏ giọng nói:
Người không ngừng kéo ta đi chính là...
Đồ đệ của đồ đệ ngươi?
Không, sư phụ ta. Giọng nói của Linh hoán kiếm tiên nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy được.
...
Sau một khoảng thời gian im lặng.
Ha ha ha! Dư Côn vỗ đất cười như điên.
Mọi người cũng nhịn không được, ngài kiếm tiên nào đó thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát lên:
Có cái gì buồn cười? Nếu sư phụ ngươi trước khi phi thăng lại vì một miếng vải rách nát, dù có vừa chạy vừa bị Cửu Trọng Thiên Kiếp đuổi đánh cũng nhất quyết phải đưa cho ngươi, độc đoán đến mức độ này, sau này ngươi còn có chuyện gì dám không nghe theo ông ta kia chứ?
Thậm chí ngay cả một câu cũng không dám hỏi nhiều!
Năm xưa cũng vì nhiều lời thêm vài câu... Ừm, mấy người hiểu mà, Cửu Trọng Thiên Kiếp càng về sau lại càng đáng sợ, không thể tiếp tục dây dưa mãi được!
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu người tu chân chết dưới Thiên Kiếp, nhưng bởi vì trước khi phi thăng sư phụ vẫn chưa giao phó xong, cho nên hại đồ đệ bị sét đánh đến mức phải ôm đầu chạy thục mạng, chỉ một lần như vậy.
Thế mà câu chuyện này ở Tu Chân giới lại lan truyền nhanh đến mức không ai không biết không người không hiểu, mọi người chỉ cười ba giây rồi dừng lại, sau đó cẩn thận ngẫm lại cái trình độ cố chấp của vị sư phụ kia, lại nhịn không được mà lập tức cười to.
Vậy đồ đệ ngươi cũng có thể giải thích cho ngươi một chút... Thần Cơ Tử co rút khóe miệng.
Hắn còn lười hơn cả ta, sao có thể phí sức giải thích cho ta kia chứ. Năm đó chính là Linh Hoán Tán Nhân cùng đồ đệ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, lười đến mức không thèm lui tới Tu Chân giới, cũng vì cảm thấy mấy chuyện lặt vặt kia rất phiền, cho nên liền phong bế hòn đảo nhỏ ở Đông Hải kia, cuối cùng dứt khoát giải tán luôn môn phái, ai nói sư phụ không đáng tin thì đồ đệ có thể sớm quản việc nhà hả?
Lỡ đâu gặp phải một tên đồ đệ cũng mang thuộc tính phủi tay trốn việc như mình luôn thì sao?
Truyền thừa của Đoạn Thiên Môn thế nhưng lại bị chặt đứt trong tay Đỗ Hành chứ không phải thế hệ của hai sư đồ kia, chuyện này quả thật là không có đạo lý = 皿 =
Thẩm Đông vươn tay kéo Đỗ Hành qua, ánh mắt nhìn y ý bảo: anh thật sự không định đổi môn phái sao?
Trật tự Thiên Đạo vô hình vô chất, nếu như bị nó ghi nợ, chắc chắn sẽ có chuyện vui để xem!
Bạch Thuật Chân Nhân dòm sàn nhà, Sa Sâm cùng Khai Sơn Phủ chăm chú nhìn những ngôi sao trên trần, Dư Côn bứt rứt vò vò đầu, ngượng ngùng nói: Chuyện này... Tinh Vệ hạ giới, oán khí tạo thành bão tuyết ở Nhân gian, chúng ta liền...
Nguyên lai là nó. Thần Cơ Tử thì thào.
Một lúc sau, vẻ mặt ông ta chợt nghiêm túc hẳn, ngón tay múa lượn như ảo ảnh, dường như là đang kết pháp quyết, nhưng động tác thật sự quá nhanh, không có cách nào nhìn rõ được, ông ta cứ như vậy cho đến một hồi lâu sau mới dừng lại, tiếp đó trầm ngâm đưa tay vuốt râu: Thiên cơ cho thấy... không chỉ có mấy kẻ các ngươi phi thăng. Ngoại trừ vị Phật tông viên mãn mười thế kia, vẫn còn một người khác.
Hở?
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lúc ấy tình huống quỷ dị, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho dù đây là đi nhờ xe mà phi thăng, nhưng nghe đồn Tiên giới đang trong tình cảnh hỗn loạn, có ai lại vui vẻ chấp nhận tới nơi này kia chứ. Người nào đầu óc không tốt mới —— khoan đã, lúc ấy trong đám người tụ tập bên dưới Kiến Mộc, quả thực có một kẻ sẽ vui sướng như điên mà lao vào.
Hình Thiên!! Tuyệt đối chỉ có người kia.
Hai tay Thần Cơ Tử run lên, sắc mặt lập tức biến đổi: Cái gì?
Bộ dáng lần này của ông ta khiến cho mọi người nghi hoặc, ngay cả Linh Hoán kiếm tiên cũng mỉa mai nói: Một tên ngay cả đầu mình cũng tìm không được, có gì phải sợ?
Dựa theo cách tính ở Nhân gian, Thần Cơ Tử thành tiên ước chừng cũng đã được bốn ngàn năm, hơn nữa vào thời của Linh Hoán kiếm tiên, yêu ma U Minh giới cũng không kiêu ngạo như vậy, Nhân gian linh khí dồi dào, đám yêu ma lại càng thích quấy nhiễu phàm nhân hơn, Hình Thiên thì vẫn luôn ngủ say ở một nơi sâu trong U Minh giới, đừng nói Nhị Phụ, ngay cả Cùng Kỳ cũng rất ít khi trông thấy gã, thực lực hiện nay của Linh Hoán kiếm tiên, hoàn toàn là nhờ sau khi ông ta phi thăng mới đánh ra được trình độ này, lúc trước ở tại Đông Hải, ông ta cũng thuộc vào loại trạch đến mức có thể mọc ra nấm.
Bọn Dư Côn cũng rất buồn bực.
Chỉ là Hình Thiên mà thôi, cái đám người Tu Chân giới bọn họ còn dám bao vây quần ẩu, vậy thì tại sao đường đường là tổ sư lập phái của Thừa Thiên tông, một vị tiên nhân chính quy, khi nhận được tin lại lập tức biến sắc, là do thực lực Thiên giới chẳng vào đâu, hay vẫn còn duyên cớ khác?
Thần Cơ Tử cười khổ nói: Các ngươi vẫn chưa biết một điều, Hình Thiên này, ở Tiên giới quả thực ác danh vang xa.
Không phải chỉ là từng đánh lên Thiên giới rồi chém Hoàng Đế sao? Khai Sơn Phủ không thể hiểu nổi.
Thế gian nói là Thiên Đế, nhưng kỳ thật gã chỉ xông được tới tầng thứ mười tám. Thần Cơ Tử bình tĩnh ung dung lấy tay chỉ chỉ lên trời, giọng điệu cứ như đang nói về hàng xóm sống ở tầng trên, Trung tâm của tầng thứ chín chính là Bạch Ngọc Kinh, tầng thứ mười tám là Cơ Thủy Thiên Cung, Công Tôn Hiên Viên trước đây ngụ tại nơi đó.
Trước đây? Đỗ Hành hỏi lại.
Chính là bây giờ không thấy hắn đâu nữa. Thần Cơ Tử xòe tay nhún vai.
Thẩm Đông càng buồn bực: Chuyện này thì có liên quan gì với Hình Thiên?
Hình Thiên một thân thực lực phi phàm. Thần Cơ Tử vuốt râu, phát hiện tất cả mọi người đều mang vẻ mặt không tán thành, ông ta liền không nhịn được mà thở dài, Các ngươi thử nghĩ lại xem, đã đánh mất đầu mà vẫn có thể giữ được chiến lực khủng khiếp đến thế, vậy thì Hình Thiên lúc đầu đương nhiên sẽ càng lợi hại hơn, huống chi linh khí ở Nhân gian thiếu thốn, không thể duy trì chiến lực của Hình Thiên được, hiện giờ người này đã đến Thiên giới, quả thực là như cá gặp nước, nếu như Công Tôn Hiên Viên không có việc gì, chúng ta còn có thể vây xem náo nhiệt, mà giờ đây...
Thần Cơ Tử chỉ có thể cười khổ.
Hình Thiên không tìm thấy kẻ thù, đương nhiên sẽ nổi trận lôi đình, chém giết lung tung.
—— đây quả thực là phiền càng thêm phiền.
Linh lực... Đỗ Hành đột nhiên hỏi, Nếu Hình Thiên vì đang ở Tiên giới mà thực lực tăng cao, vậy những người tu chân phi thăng từ Nhân gian lên cũng sẽ như vậy?
Không tồi! Quả thực là như vậy. Thần Cơ Tử vỗ tay cười nói, Những thần tiên ở tầng mười tám trở xuống, đại khái có thể chia làm bốn loại, một là tiểu tiên được các Thiên Tôn Tinh Quân với thực lực từ Đại La Kim Tiên trở lên làm phép biến ra, chiếm số lượng đông đảo nhất, thực lực cũng kém cỏi nhất; sau đó chính là thần tiên dựa vào linh đan diệu dược truyền lại từ thời hồng hoang mà biến hình độ kiếp, cá biệt hơn, vài người còn có pháp bảo vô cùng lợi hại; tiếp theo chính là những Cổ Tiên đã lên Thiên giới trước khi thang trời bị chặt đứt, trừ phi là dị vật đắc đạo thì mới phải tu luyện hóa thành hình người để có thể độ kiếp, còn những người còn lại thậm chí không cần phải thành tiên, chỉ cần thông qua thang trời là có thể đi lên Thiên giới, đơn giản rất nhiều so với hiện nay, mà năm đó vào thời điểm thành tiên bọn họ có tu vi gì, thì bây giờ vẫn là tu vi đó, gần như không hề tăng tiến.
Thần Cơ Tử bỏ lửng câu nói, chẳng qua hàm ý đã rất rõ ràng, không cần nói cũng hiểu.
Sau này, những người tu chân xui xẻo phải chịu sét đánh mới được phi thăng kia, ở Thiên giới có thể nói là tương lai vô cùng sáng lạn.
Chỉ cần nghĩ sơ là có thể hiểu, cho dù linh khí trên trời không thiếu thốn, thậm chí số lượng còn có thể vứt xa Nhân gian mấy con phố, nhưng những người đã từng tu luyện trong hoàn cảnh ác liệt kia, bước lên Tiên giới, quả thật cứ như sinh vật ở sa mạc khô cằn ăn không đủ no, chợt một ngày có một bữa tiệc thịnh soạn bày ra trước mặt, bọn họ có muốn tùy ý phung phí ra sao cũng chẳng thành vấn đề, từ tu vi đến công pháp, thậm chí một phép thuật nho nhỏ, hiệu quả còn có thể nhân lên gấp mấy lần.
Hơn nữa Tiên giới còn có ba mươi ba tầng trời, nồng độ linh khí cũng theo từng tầng mà gia tăng, người tu chân hoàn toàn có thể thong thả chậm rãi leo lên từng tầng một, hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn trí nghĩ cách tìm thêm các tiên pháp mới, cho dù có tiếp tục luyện thứ công pháp tông phái rách nát lấy từ Nhân gian lên, tu vi bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tăng tiến, thường xuyên đổi nhà mới (dọn lên tầng trên).
Hình như bọn họ kéo giá trị cừu hận hơi lố rồi thì phải, Thẩm Đông nghĩ.
Dư Côn cười đắc ý, quả nhiên lúc trước không chịu lên trời là quyết định đúng đắn! Từ thời hồng hoang viễn cổ cứ nhất mực chơi xấu ở lì tại Nhân gian là đúng!
Bạch Thuật Chân Nhân cũng nhẹ nhàng thở phào, phải biết rằng, từ đó tới nay, chuyện khiến cho đám người Tu Chân giới bọn họ lo lắng nhất, đầu tiên phải kể đến vấn đề thực lực, ném lên Thiên giới ngay cả một cái bọt nước cũng không bằng thì thôi không nói, ngược lại tâm lý còn chênh lệch rất lớn, mà e rằng ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, vậy thì phải sống thế nào đây?
Ánh mắt Đỗ Hành ngưng trọng, không dấu vết mà liếc nhìn Linh Hoán kiếm tiên.
Giả như có thời gian, y chắc chắn rằng bản thân mình nhất định có thể vượt qua vị tổ sư này, thế nhưng... chỉ sợ thời gian không còn nhiều!
Thiên giới rốt cuộc có chuyện gì? Câu hỏi này Đỗ Hành đã hỏi tới người thứ ba, Tinh Vệ biết rất ít, Linh Hoán kiếm tiên lại chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mặc kệ sự đời, hỏi một không biết ba, cuối cùng cũng gặp được một vị tiền bối phi thăng đáng tin, quả là khó khăn!
Thần Cơ Tử lập tức cười khổ: Ta cũng không nói rõ được.
Cái gì? Trong mắt Dư Côn là vẻ không thể tin được,
Câu này người khác nói thì không sao, nhưng mà, nè, ngươi chính là cao thủ suy tính thiên cơ đó!
Lúc chuyện mới xảy ra, chẳng có người nào phát hiện được cả, dù sao cấp bậc Đại La Kim Tiên, dưới tầng thứ mười tám rất hiếm khi gặp được, dần dà, nơi này tựa như đã phân thành hai thế giới, chỉ khi thỉnh thoảng có mệnh lệnh từ thiên đình, Cơ Thủy Thiên Cung mới phụng mệnh truyền ra, nhưng bỗng có một ngày, có người phát hiện Công Tôn Hiên Viên mất tích. Thần Cơ Tử bùi ngùi thở dài.
Sau đó thì sao? Bình thường chân tướng chỉ có một. Khai Sơn Phủ hưng trí bừng bừng, hai mắt sáng lên.
Thẩm Đông im lặng hắc tuyến, thằng cha này chắc coi nhiều phim hoạt hình trinh thám quá nên bị tẩy não rồi.
Ừm, không được mắng chửi, phải nhịn xuống. Nếu không còn phải giải thích cho cái đám người kia trinh thám là gì, phim hoạt hình là gì.
Không ai biết cả, sau đó linh khí ở tầng mười tám đột nhiên gia tăng, mặc dù có không ít thần tiên mang lòng nghi ngờ, nhưng vẫn không thể bỏ qua cơ hội tốt để gia tăng tu vi này được, trong đó cũng có đại đồ đệ của ta, thế nhưng... Trong mắt Thần Cơ Tử thoáng hiện vẻ bi thương, đã làm thần tiên nhiều năm như vậy, còn có chuyện gì không thể nhìn ra? Ông ta đột nhiên để lộ ra vẻ mặt đó, ngược lại khiến cho Linh Hoán kiếm tiên lấy làm kinh hãi, không nhịn được mà truy hỏi:
Chẳng lẽ bọn họ cũng mất tích?
Không phải, bọn họ... chết.
Mọi người đều hoảng sợ, ngay cả ở Tu Chân giới cũng có rất ít người chết, bình thường đều là tu vi không đủ mà chết già, hoặc là bị Thiên lôi đánh, ngay cả khi giao chiến với U Minh giới, người chết đều là các tiểu bối thực lực kém cỏi, bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không đến mức bỏ mạng. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua thần tiên... Mà có khả năng là thần tiên trên tầng mười tám đều đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Bọn họ chết như thế nào? Linh Hoán kiếm tiên cũng không dám tin.
Tầng thứ mười tám, niết diệt.
Thần Cơ Tử bình tĩnh nhìn những ngôi sao lấp lánh đang di động trên trần nhà: Chỉ có hơn mười thần tiên là thành công trốn về được tầng mười bảy, mà những thần tiên còn lại đã cùng Cơ Thủy Thiên Cung, hóa, thành, hư, vô.
Chuyện đó là không có khả năng!
Linh Hoán kiếm tiên đầu tiên là gầm lên một tiếng, sau đó hai mắt đăm đăm, miệng liên tục thì thào: Thảo nào... thảo nào.
Đỗ Hành lập tức hỏi: Thảo nào cái gì?
Thảo nào đồ đệ ta đang yên đang lành lại kéo ta chạy xuống tầng mười ba, Đoạn Thiên Môn chúng ta ở tại Thanh Hoàn Động Thiên tầng mười bốn. Ừm, cũng không khác Bạch Ngọc Kinh hay Cơ Thủy Thiên Cung là bao.
Đầu mối giao thông quan trọng đó nha! Phỏng chừng mỗi tầng trời đều có một cái.
Thẩm Đông đầu đầy mồ hôi lạnh mà nhìn Đỗ Hành, lặng lẽ làm ra một động tác vê ngón tay.
Đỗ Hành nhướng mày, thấu hiểu mà nghĩ, ừm, với tính cách của sư môn y, Thanh Hoàn Động Thiên này tám phần mười là do bọn họ chiếm đoạt được, lúc cao hứng biết đâu chừng lại đi thu phí qua đường của người khác, có thể lắm.
Vì thế Đỗ Hành khẽ gật đầu, Thẩm Đông liền hít mạnh vào một hơi, sau đó lặng lẽ lủi qua ngồi xổm trong góc.
Công khai chiếm đoạt rồi thu phí trên tuyến đường cao tốc đầu mối giao thông quan trọng của Tiên giới, Đoạn Thiên Môn này quả đúng là trâu bò, dù rất muốn mắng chửi nhưng thôi, vẫn nên nhịn đi.
Linh Hoán kiếm tiên vẫn còn đang thì thào: Ta còn thắc mắc sao hắn bỗng dưng lại chịu khó như vậy, thì ra là đã xảy ra chuyện... Thảo nào cứ phải liên tục dọn xuống, thậm chí còn dọn luôn tới tầng thứ chín này...
Dư Côn nghẹn họng trân trối nhìn ông ta: Ngươi cũng không chịu hỏi rõ ràng sao?
Linh Hoán kiếm tiên nói như đúng rồi: Những chuyện hao tâm tổn trí đều là do bọn chúng lo liệu.
Vậy cũng không đúng, cho dù là đồ đệ ngươi có đích thân tới đây bắt người, ngươi cũng không chịu đi theo đúng không? Thần Cơ Tử gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp vạch trần chân tướng mà ngài kiếm tiên nào đó vẫn luôn né tránh, Chứ đừng nói chi là kéo ngươi từ tầng mười bốn xuống thẳng tầng chín này, đồ đệ ngươi nếu dám không nói tiếng nào mà làm như vậy, phỏng chừng ngươi đã sớm trở mặt đánh người.
Linh Hoán kiếm tiên nghẹn lời, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai mắt ông ta khẽ đảo, nhỏ giọng nói:
Người không ngừng kéo ta đi chính là...
Đồ đệ của đồ đệ ngươi?
Không, sư phụ ta. Giọng nói của Linh hoán kiếm tiên nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy được.
...
Sau một khoảng thời gian im lặng.
Ha ha ha! Dư Côn vỗ đất cười như điên.
Mọi người cũng nhịn không được, ngài kiếm tiên nào đó thẹn quá thành giận, phẫn nộ quát lên:
Có cái gì buồn cười? Nếu sư phụ ngươi trước khi phi thăng lại vì một miếng vải rách nát, dù có vừa chạy vừa bị Cửu Trọng Thiên Kiếp đuổi đánh cũng nhất quyết phải đưa cho ngươi, độc đoán đến mức độ này, sau này ngươi còn có chuyện gì dám không nghe theo ông ta kia chứ?
Thậm chí ngay cả một câu cũng không dám hỏi nhiều!
Năm xưa cũng vì nhiều lời thêm vài câu... Ừm, mấy người hiểu mà, Cửu Trọng Thiên Kiếp càng về sau lại càng đáng sợ, không thể tiếp tục dây dưa mãi được!
Từ xưa đến nay không biết đã có bao nhiêu người tu chân chết dưới Thiên Kiếp, nhưng bởi vì trước khi phi thăng sư phụ vẫn chưa giao phó xong, cho nên hại đồ đệ bị sét đánh đến mức phải ôm đầu chạy thục mạng, chỉ một lần như vậy.
Thế mà câu chuyện này ở Tu Chân giới lại lan truyền nhanh đến mức không ai không biết không người không hiểu, mọi người chỉ cười ba giây rồi dừng lại, sau đó cẩn thận ngẫm lại cái trình độ cố chấp của vị sư phụ kia, lại nhịn không được mà lập tức cười to.
Vậy đồ đệ ngươi cũng có thể giải thích cho ngươi một chút... Thần Cơ Tử co rút khóe miệng.
Hắn còn lười hơn cả ta, sao có thể phí sức giải thích cho ta kia chứ. Năm đó chính là Linh Hoán Tán Nhân cùng đồ đệ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, lười đến mức không thèm lui tới Tu Chân giới, cũng vì cảm thấy mấy chuyện lặt vặt kia rất phiền, cho nên liền phong bế hòn đảo nhỏ ở Đông Hải kia, cuối cùng dứt khoát giải tán luôn môn phái, ai nói sư phụ không đáng tin thì đồ đệ có thể sớm quản việc nhà hả?
Lỡ đâu gặp phải một tên đồ đệ cũng mang thuộc tính phủi tay trốn việc như mình luôn thì sao?
Truyền thừa của Đoạn Thiên Môn thế nhưng lại bị chặt đứt trong tay Đỗ Hành chứ không phải thế hệ của hai sư đồ kia, chuyện này quả thật là không có đạo lý = 皿 =
Thẩm Đông vươn tay kéo Đỗ Hành qua, ánh mắt nhìn y ý bảo: anh thật sự không định đổi môn phái sao?
/171
|