Bất kể là có thay đổi gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hình Thiên dù đã mất đầu nhưng còn phải lăn lộn kiếm sống kia kìa, mà tên Nhị Phụ toàn thân quấn đầy xiềng xích kia cũng không hăng hái tìm vui như trước nữa? Có thể rời khỏi nhân gian hay không là một chuyện, mà an nhàn thoải mái sống tiếp mới là chuyện quan trọng nhất.
Thẩm Đông hiểu sai cái câu đắc đạo mà lão đại phu đã nói, thành ra hiện giờ hắn cho rằng mình đã trở thành một con người có tay có chân có thể tu chuyện, nghe cũng khá là nghịch thiên. Hắn ngu người ở Thần Nông Cốc chẩn bệnh ba ngày không ăn không uống cũng chẳng thấy đói, vừa ra ngoài thì ngay cả nhà cũng không kịp về, đã bị Đỗ Hành kéo lên xe, một đường chạy thẳng tới siêu thị Sơn Hải.
Ưu điểm của Thẩm Đông có lẽ là chưa bao giờ cảm thấy mình có gì quá tài giỏi, còn khuyết điểm là không biết nhìn xa trông rộng. Ví dụ như hiện giờ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhớ tới bao dép lê hình thú còn để ở nhà chưa kịp bán, gửi bán ở siêu thị Sơn Hải cũng không được, có người nào ở giới Tu Chân lại muốn mang dép lê đâu, còn không bằng bày hàng ngoài vỉa hè. Trời cũng ngày càng chuyển lạnh rồi, không đúng, trong nhà ngoại trừ đống dép còn có cả Thạch Lưu nữa!
Không được, tôi còn phải về nhà một chuyến, không là Thạch Lưu chết đói mất!
Đỗ Hành thuận tay lấy từ trong hộp giấy đặt trước bảng điều khiển ra lá bùa màu vàng được gấp thành một con hạc giấy, dùng ngón tay kéo cho cánh hạc thẳng đứng xòe ra, sau đó tiện tay ném ra ngoài cửa sổ xe.
Con hạc giấy bên ngoài cửa kính lập tức hóa thành một luồng sáng vàng rồi nhanh chóng bay đi.
Nó biết tự ra ngoài tìm đồ ăn, cậu không cần phải lo. Thiên Cẩu mà chết đói ở nhà thì mới là chuyện lạ đấy.
Sao tôi cứ có cảm giác như đang bị anh bắt cóc? Siêu thị Sơn Hải chỉ có nhân viên chết đi, không có nhân viên từ chức, nếu tôi không chịu làm việc ở đó nữa, vậy chẳng lẽ toàn thể giới Tu Chân đều sẽ đuổi giết tôi hay sao? Giả thiết này hoàn toàn không thực tế. Thẩm Đông ngửa người ra sau dựa vào trên ghế, chỗ ngồi của hắn chính là ghế phó lái, lúc trước khi nằm bên cạnh Đỗ Hành hắn còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nếu không thì cũng như đang ngồi trên chông, mà hiện giờ thì đã hoàn toàn mặc kệ.
Chẳng lẽ đây chính là bình mẻ chẳng sợ nứt?
Không phải, đó chính là thói quen.
Ý thức của linh thạch cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, đó đều chỉ là những hình ảnh mơ hồ liên tiếp mà thôi, nhưng trước khi thành kiếm, hắn vẫn luôn được Đỗ Hành ngày ngày mang theo bên người, nếu không phải trên cơ thể người tu chân bình thường đều không có vết sẹo hay vết bớt gì, Thẩm Đông dám chắc mình cũng có thể rành rẽ như lòng bàn tay.
Mà cũng phải nói, hình như chỉ có Đỗ Hành là thua thiệt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Đông liền đắc ý, dù sao bọn họ đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, sống hay chết cũng chạy không thoát.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đỗ Hành hẳn là còn có thể an an ổn ổn sống thêm mấy trăm năm nữa, giới Tu Chân ở phương Đông này chẳng có chút hứng thú gì với mấy mục tiêu to lớn như thống nhất thế giới, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại không có chuyện ngấm ngầm tính kế hãm hại nhau. Dù sao mọi người đều đã đặt nặng tâm trí vào chuyện đắc đạo thành tiên, thỉnh thoảng cũng phân ra chút tinh lực để đối phó với cuộc sát hạch, bản thân giới Tu Chân vốn không có bất kỳ quyền lực gì, đương nhiên cũng sẽ chẳng có ai muốn đi chém Dư Côn để thay thế vị trí người lãnh đạo —— có ai rảnh để liều chết liều sống, dựng sào khởi nghĩa chỉ vì tranh đoạt chức vụ giám đốc siêu thị không?
Thẩm Đông đợi cả nửa ngày cũng không nghe được Đỗ Hành trả lời, sau khi thất thần một hồi lâu, Thẩm Đông thế nhưng dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Thành phố này mặc dù ở tại phía nam, nhưng cũng không thật sự được tính là đô thị lớn nhân khẩu đông gì, bởi vì siêu thị Sơn Hải tọa lạc ở đây, cho nên y viện Thần Nông Cốc, nhà hàng Bóng Đêm cùng mấy chỗ cổ quái hiếm lạ khác đều đồng thời trú đóng ở nơi này.
Chiếc ô tô màu đen từ từ chạy vào khu thành đông cũ kỹ, rồi dừng lại trước cửa chính siêu thị Sơn Hải.
Dư Côn đứng ở trước cửa siêu thị hết nhìn đông đến nhìn tây nhìn luôn tới bầu trời, sau đó không kiên nhẫn liếc mắt nhìn sang ven đường mới phát hiện được một chiếc xe ô tô màu đen, lập tức vọt qua bên này, cách một lớp cửa kính xe mà om sòm:
Di động của ngươi đâu? Còn tưởng ngươi cũng bị đuổi giết rồi chứ!
Ai xảy ra chuyện rồi?
Đỗ Hành tháo dây an toàn ra, vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Đông vừa mơ mơ màng màng mở mắt, ý bảo rằng đã đến nơi.
Là Trịnh Xương Hầu, hình như hắn bị Nhị Phụ theo dõi.
Ngay tại đây?
Đúng, hẳn là ngay trong thành phố. Dư Côn gật đầu lia lịa, nhà hàng Bóng Đêm vừa bị Quách đầu bếp nhà lão đập phá chưa tới vài ngày, ngay cả trang hoàng còn chưa xong, Trịnh Xương Hầu sao lại chạy đến thành phố khác được, đương nhiên chuyện này cũng không phải trọng điểm, bằng chứng là ——
Cuộc gọi có hiển thị địa điểm!
...
Cái lý do thiệt chính đáng thiệt mạnh mẽ làm sao.
Nhưng Dư Côn cũng không có tâm trạng đùa giỡn, Nhị Phụ đang ở ngay trong thành phố này, điều đó nghĩa là gì?
Siêu thị Sơn Hải đang có ý định tổ chức lễ mua sắm, một phần tử nguy hiểm lượn tới lượn lui ở chỗ này, không đưa gã ra trước ánh sáng thì quả thật không thể nào an tâm dược.
Ngươi có khả năng xóa sổ tên Nhị Phụ kia không?
Kẻ gọi là Nguy thì không thành vấn đề, còn Nhị Phụ... Đỗ Hành dừng lại, vẻ mặt biểu lộ rất rõ ràng.
Ở vào thời kỳ cường thịnh nhất của giới Tu Chân, ước chừng có mười ba vị tu chân giả sắp độ kiếp cùng tồn tại, trong đó có hai người là kiếm tu, đội hình như vậy mà cũng không thể đánh tan giới U Minh tiêu diệt Nhị Phụ, cho nên giấc mộng này chỉ thích hợp để mơ vào ban ngày thôi.
Vậy thì đuổi hắn trở về đi!
Dư Côn vuốt cái trán bóng lưỡng, căm giận mà nghĩ Hình Thiên đúng là vô dụng, ngay cả lão Nhị trong nhà cũng không giải quyết được, các ngươi mâu thuẫn cãi cọ thì cứ cãi đi, mắc chi thả Nhị Phụ ra ngoài làm gì?
Ngày mai chính là lễ mua sắm Trung thu, phải thu phục hắn ngay trong tối nay!
Dư Côn lập tức ra quyết định, Hình Thiên là chiến thần cổ đại, một kẻ vung búa là có thể đánh lên tới trời, lão không thể chọc vào mà chỉ có thể trốn tránh, nhưng tên Nhị Phụ nho nhỏ kia, không đáng để lão phải tiếp tục phiền muộn.
Ta cùng lão Quách liên thủ, bao vây chặn đánh phía trước hắn, các ngươi ở phía sau bọc hậu!
Thẩm Đông nhìn chằm chặp lão Quách đang gật gà gật gù ngủ gật cạnh cửa nhà bếp, hắn còn chưa kịp phản ứng, thế nhưng ngay cả kế hoạch tác chiến đều đã được vạch ra —— có điều người đang nói chỉ có một mình Dư Côn, Thao Thiết cùng Đỗ Hành còn chưa hé răng.
Khoan đã, ông biết bọn chúng đang ở đâu sao?
Không thể tin mà nhìn giám đốc Dư, bị rút lại thành soái ca là chuyện tốt đó, nhưng không phải đầu óc cũng bị héo luôn rồi chứ. Bộ tưởng đây là phim truyền hình à, tùy tiện bọc đánh một chút là có thể giải quyết gọn gàng kẻ địch, Nhị Phụ cũng đâu phải BOSS phó bản chỉ biết ngu ngơ đứng ở một vị trí cố định chờ người ta đến tập kích, tên kia nếu biến về nguyên hình chạy trốn, không tính đến chi phí thiệt hại cơ sở hạ tầng, lập tức được lên đầu đề bảng tin thời sự thành phố cũng không phải chuyện khó đâu.
Ở đâu không phải đều như nhau cả sao. Dư Côn không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu cho lão Quách nhanh chóng chạy tới.
Tôi biết cậu còn đang muốn nói cái gì mà địa hình rồi chiến thuật này nọ, nhưng mà Nhạc tướng quân còn đang ở núi Bắc Mang, tiểu Nhạc tướng quân thì đang thủ Kiến Mộc, cũng không phải đánh giặc, mấy thứ binh pháp linh tinh này hay là thôi đi.
Thẩm Đông gian nan trợn tròn mắt.
Nhạc tướng quân... Không phải vị Nhạc tướng quân hắn đang nghĩ đến chứ.
Thảo nào lúc giới Tu Chân chuẩn bị đánh giặc, Đỗ Hành không ở núi Bắc Mang, những trưởng lão trưởng môn giới Tu Chân còn có thể cùng Dư Côn chạy đến khách sạn bốn sao mở hội nghị, té ra mấy chuyện này đã có người chuyên phụ trách, những đại cao thủ cảnh giới cao thực lực mạnh cũng sẽ không can thiệp đến chuyện chỉ huy chiến đấu, mà là đảm nhiệm việc áp trận và viện trợ bên ngoài?
Khó trách giới Tu Chân có thể trong thời đại linh khí ngày càng giảm bớt, sau 400 năm thực lực tổng thể liên tiếp suy giảm, mà vẫn có thể ngăn cản được U Minh yêu ma công kích như cũ.
Ai nói giới Tu Chân không lớn mạnh, nhanh giơ ngón tay ra đếm coi từ xưa đến nay danh tướng uổng mạng có bao nhiêu người đi.
Mau, đuổi theo!
Thẩm Đông còn đang sững sờ, phát hiện Dư Côn đã kích động hướng theo lão Quách chạy về phía trước.
Phỏng chừng lo rằng việc bay lên trời tìm kiếm sẽ khiến linh lực xao động rồi bứt dây động rừng, cho nên bốn người đúng nghĩa là chạy qua ba con phố và một cái chợ đêm.
Đây đúng là một cảnh tượng quái dị, lão Quách với diện mạo quả thật không dám khen tặng, lại cắm đầu vội vã chạy ở đằng trước, thêm một anh soái ca đầu trọc hai mắt tỏa sáng chạy theo phía sau, cuối cùng là Thẩm Đông Đỗ Hành sóng vai cùng đi, chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu, thậm chí từ bóng lưng đến hình thể cũng chẳng có khác biệt gì nhiều nhặn. Thẩm Đông vốn mang vẻ ngoài trung bình dễ bị trộn lẫn trong đám đông, hiện giờ đi cùng Đỗ Hành, khí tràng không hiểu sao lại rất hợp, người qua đường xôn xao bình luận đủ điều, kỳ quái nhất là có người còn nói lão Quách dẫn đường phía trước chính là đang dắt mối, dẫn theo ba người phía sau đi tìm vui.
—— nếu chuyện đi tìm hai con rắn để đánh nhau có thể xem là tìm vui.
Thẩm Đông đang nghĩ xem đợi chút nữa hắn phải làm thế nào đây, nhặt gạch dưới đất lên mà chọi sao?
Cứ như vậy cắm đầu đi gần 40 phút, lão Quách đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà lấp lóe ánh đèn nê ông ở cách đó không xa:
Chính là nơi này.
Giương mắt lên nhìn, nhà tắm Trân Châu Tuyền.
Khóe mắt Thẩm Đông chợt co rút, căn cứ vào những lời đồn đại nghe được hồi còn làm chuyển phát ở tiệm ăn, nhà tắm Trân Châu Tuyền trong thành phố này có thể được xem là tiếng tăm lừng lẫy, suối nước nóng đương nhiên không có, chủ yếu là dịch vụ mát xa, có kỹ thuật mát xa thật sự, đương nhiên cũng có kỹ thuật mát xa giả, chính là dịch vụ đặc biệt trá hình. Trên cơ bản vừa vào cửa là người ta sẽ nhận ra có gì đó không đúng ngay, bởi vì nó chỉ tiếp đãi khách nam!
Ngay lúc Thẩm Đông bình tĩnh nghĩ rằng mình dù sao cũng là người từng trải, thì lại phát hiện người ngồi trước quầy thu phí lại là bạn học cũ của hắn.
Thế nên chỉ có thể kiên trì làm ra vẻ như không có việc gì, bạn học mà thôi, qua vài ba năm nữa thì ngay cả tên còn không nhớ được ấy chứ, đừng nói hắn đến để làm chuyện đứng đắn, cho dù có là thật sự đi ăn chơi, vậy thì đã sao nào?
Vì thế Thẩm Đông lập tức thẳng sống lưng, đi qua nhận lấy một chiếc vòng đeo tay từa tựa như một cái khóa cảm ứng rồi vào cửa.
Đây là mấy vật dụng mà nhà tắm thông thường đều có, ngăn tủ gửi đồ có đánh số, đồng thời còn có sổ ghi chép thông tin khách hàng cùng một loạt các thứ sổ sách khác, nhà tắm Trân Châu Tuyền này bề ngoài trông vẫn rất bình thường. Còn những thứ mờ ám kia thì đều diễn ra trong rạp chiếu phim phía sau dãy phòng riêng cho khách hàng.
Sau khi đi vòng qua hành lang đến được phòng thay đồ, bốn người bọn họ đương nhiên sẽ không thành thành thật thật mà cởi quần áo, thay vào áo choàng tắm mà nhà tắm cung cấp rồi đi vào trong tìm, mà là trực tiếp sử dụng thuật ẩn nấp, sau đó Thẩm Đông liền được mở rộng tầm mắt.
Hồ tắm lớn như vậy, được trang hoàng đến cực kỳ xa xỉ, bên cạnh còn có một bể nước nóng kích thước nhỏ hơn, chưa tới nửa tiếng thì được thay nước một lần. Bên cạnh hồ tắm là một cái bàn cà phê tròn màu trắng, trần nhà cao cao treo đầy những chiếc đèn chùm hình thù kỳ lạ, trong số mấy thứ vật dụng ở đây có hơn phân nửa là dụng cụ chăm sóc da thường dùng trong các thẩm mỹ viện.
Chín giờ tối, nhà tắm vẫn đông đúc như thường, có chừng mười người đang tắm ở đây, trông khá giống người làm ăn, mỗi người đều bệ vệ bê theo một cái bụng bia.
Dư Côn đến liếc nhìn một cái cũng chẳng cần, nói với hắn cái hồ tắm này vô dụng, hiểu chứ.
Trịnh Xương Hầu có thể trốn đến nơi này sao? Thẩm Đông còn đang ngó dáo dác xung quanh.
Ai nói Trịnh Xương Hầu ở đây? Lão Quách đầu bếp hai mắt bắt đầu phát sáng, hưng phấn thấp giọng nói, Ở ngay phía trước, hương vị thật ngon lành, nếu không ăn được Nhị Phụ, vậy để tên tay sai của hắn cho ta lấp bụng cũng không tồi.
...
Cho nên bọn họ căn bản không phải sử dụng phép thuật định vị yêu khí, mà là thuần túy dựa vào bản năng kiếm ăn của Thao Thiết để tìm tới đây sao?
Tuy rằng Thao Thiết đưa gì cũng ăn không bao giờ từ chối, thế nhưng là một kẻ sành ăn chỉ thích mỹ thực, thứ càng hiếm có khó tìm thì nó lại càng muốn ăn, có mỹ vị đến nhường này ở phía trước, phỏng chừng những thứ đồ ăn khác trong thành phố cũng không thể lọt vào mắt xanh của Thao Thiết nó nữa.
Nhà tắm có ba tầng, ít nhất mười phòng, bao gồm cả quán cơm Tây và rạp chiếu phim, Thẩm Đông nhìn thấy một người đàn ông áo phanh phân nửa, trên ngực toàn lông, còn xăm thêm một cái đầu hổ, dáng vẻ trông khá là khí phách, bên cạnh gã là một chàng trai trẻ tuổi có cơ bụng sáu múi, vóc dáng cực tốt, cái eo nhỏ nhắn, khoác áo choàng tắm quả thực trông cứ như người mẫu tạp chí.
Thẩm Đông nhìn lại tay chân người ngợm của mình, người so với người đúng là tức chết người! Bao nhiêu cơm nước hắn ăn lúc trước giờ dồn vô chỗ nào hết rồi? Cánh tay hắn mang sức lực lớn đến như vậy mà nhìn cũng chẳng có miếng thịt nào là sao?
Cậu đang nhìn gì?
Thẩm Đông cho rằng Đỗ Hành đang thúc giục hắn đi nhanh hơn, vì thế liền ủ rũ đuổi theo.
Các ngươi ở đây chặn đường hắn! Dư Côn sau khi bỏ lại một câu liền vội vàng đuổi theo lão Quách chạy về phía trước.
Thẩm Đông không nói gì mà nhìn quanh xem xét dãy hành lang này, bên cạnh là một phòng KTV nhỏ, hắn bước vào ngồi trong một gian phòng không người, Thẩm Đông vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy người đàn ông có hình xăm và chàng người mẫu kia đột nhiên sóng vai đi tới.
Có thuật ẩn nấp, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được Thẩm Đông Đỗ Hành.
Hai người kia sau khi vào phòng thế nhưng lại lập tức rầm một tiếng đóng cửa lại, còn cùng nhau dựa vào trên cửa thầm thì gì đó. Chung quanh là những gian phòng KTV âm thanh ồn ã, hoàn toàn không thể nghe được bọn họ đang nói gì, Thẩm Đông đương lúc não bổ về mấy thứ giao dịch chợ đen, chợt phát hiện hai người kia dường như đang kích động, liều mạng xé quần áo đối phương, thế nhưng cảnh tượng tay đấm chân đá không thấy đâu, ngược lại là một loạt động tác chỉ có trong phim hành động HD không che.
Thẩm Đông hoàn toàn ngu người, chuẩn bị quay đầu sang chỗ khác để tránh lẹo mắt.
Đàn ông và đàn ông, rốt cuộc phải làm cái chuyện 18+ kia như thế nào, hắn thật sự rất tò mò.
Kết quả thân thể chỉ vừa hơi nghiêng về phía trước, đã bị ai đó kéo về, đúng rồi, Đỗ Hành còn đang đứng bên cạnh hắn. Thẩm Đông nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, đã vậy tiếng thở dốc và rên – rỉ trong phòng còn lớn hơn nữa, ngay cả người nghe cũng cảm thấy chộn rộn, Thẩm Đông cảm thấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Đỗ Hành hình như càng dùng sức, chẳng lẽ muốn hắn mắt điếc tai ngơ, tận tâm tận lực vì sự nghiệp mai phục hay sao?
Giỡn à, tuy rằng trong phòng tối đen, nhưng hiện giờ hai mắt hắn lại tốt đến không tả nổi, nếu không nhìn thì ảnh hưởng càng lớn, âm thanh phát ra từ những động tác chỉ có trong phim đen kia khiến hô hấp của Thẩm Đông theo bản năng càng thêm nặng nề, thân thể nóng rang, một luồng nhiệt khí tụ ở bụng dưới không tan, còn ngày càng nghiêm trọng hơn, đúng lúc này.
Bùm ——
Trong nháy mắt, cửa phòng bị đánh bay, hai con người xui xẻo đang dựa trên cánh cửa lập tức lăn ra sàn, có lẽ là bị đập đến hôn mê rồi, lúc Thẩm Đông bước ra còn bối rối nhìn hai người thân thể trần truồng đang nằm lăn lóc trên thảm kia.
Bên ngoài đã đánh nhau, bạch xà vung người quét bay một loạt cửa phòng, vài cô em trên người chỉ còn mặc đồ lót lập tức té xỉu, tiếng gào thét hoảng sợ không ngừng vang lên.
Thao Thiết cũng trở về nguyên hình, cứng rắn đè lại cái đuôi nhọn của bạch xà.
Toàn bộ thân thể bạch xà cuộn thành một vòng, cứ như đang bảo vệ thứ gì đó ở giữa, Thao Thiết mang bộ dạng của một con sơn dương màu đen trực tiếp xé xuống một mảng thịt rướm máu trên người nó, bạch xà đau đớn rống một tiếng, cuộn người đứng lên, đột nhiên phá nát trần nhà chạy trốn.
Muốn chạy đi đâu! Dư Côn là người thứ nhất xông lên, Thao Thiết cũng không cam lòng để mỹ thực chạy mất, lập tức đuổi theo.
Một đoạn ống trúc lăn lông lốc đến bên chân Thẩm Đông.
Thẩm Đông nhặt lên, phát hiện nó thế nhưng khá nặng, Đỗ Hành không nói một lời sải bước lại đây, bắt lấy tay Thẩm Đông, đột nhiên bổ xuống ống trúc một cái, một tiếng vang thật lớn khiến cả tòa nhà gần như chao đảo, ống trúc bị đập đến vỡ nát, từ bên trong lăn ra một lão đạo sĩ lôi thôi trên đầu quấn đầy bao.
Phá Hồ đạo trưởng?
A, cứu... cứu mạng! Đạo sĩ lôi thôi nằm rạp trên mặt đất mơ màng thều thào.
Mà Thẩm Đông chợt phát hiện, hắn vẫn còn một thứ phiền toái chết người chưa giải quyết xong.
Thẩm Đông hiểu sai cái câu đắc đạo mà lão đại phu đã nói, thành ra hiện giờ hắn cho rằng mình đã trở thành một con người có tay có chân có thể tu chuyện, nghe cũng khá là nghịch thiên. Hắn ngu người ở Thần Nông Cốc chẩn bệnh ba ngày không ăn không uống cũng chẳng thấy đói, vừa ra ngoài thì ngay cả nhà cũng không kịp về, đã bị Đỗ Hành kéo lên xe, một đường chạy thẳng tới siêu thị Sơn Hải.
Ưu điểm của Thẩm Đông có lẽ là chưa bao giờ cảm thấy mình có gì quá tài giỏi, còn khuyết điểm là không biết nhìn xa trông rộng. Ví dụ như hiện giờ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhớ tới bao dép lê hình thú còn để ở nhà chưa kịp bán, gửi bán ở siêu thị Sơn Hải cũng không được, có người nào ở giới Tu Chân lại muốn mang dép lê đâu, còn không bằng bày hàng ngoài vỉa hè. Trời cũng ngày càng chuyển lạnh rồi, không đúng, trong nhà ngoại trừ đống dép còn có cả Thạch Lưu nữa!
Không được, tôi còn phải về nhà một chuyến, không là Thạch Lưu chết đói mất!
Đỗ Hành thuận tay lấy từ trong hộp giấy đặt trước bảng điều khiển ra lá bùa màu vàng được gấp thành một con hạc giấy, dùng ngón tay kéo cho cánh hạc thẳng đứng xòe ra, sau đó tiện tay ném ra ngoài cửa sổ xe.
Con hạc giấy bên ngoài cửa kính lập tức hóa thành một luồng sáng vàng rồi nhanh chóng bay đi.
Nó biết tự ra ngoài tìm đồ ăn, cậu không cần phải lo. Thiên Cẩu mà chết đói ở nhà thì mới là chuyện lạ đấy.
Sao tôi cứ có cảm giác như đang bị anh bắt cóc? Siêu thị Sơn Hải chỉ có nhân viên chết đi, không có nhân viên từ chức, nếu tôi không chịu làm việc ở đó nữa, vậy chẳng lẽ toàn thể giới Tu Chân đều sẽ đuổi giết tôi hay sao? Giả thiết này hoàn toàn không thực tế. Thẩm Đông ngửa người ra sau dựa vào trên ghế, chỗ ngồi của hắn chính là ghế phó lái, lúc trước khi nằm bên cạnh Đỗ Hành hắn còn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nếu không thì cũng như đang ngồi trên chông, mà hiện giờ thì đã hoàn toàn mặc kệ.
Chẳng lẽ đây chính là bình mẻ chẳng sợ nứt?
Không phải, đó chính là thói quen.
Ý thức của linh thạch cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, đó đều chỉ là những hình ảnh mơ hồ liên tiếp mà thôi, nhưng trước khi thành kiếm, hắn vẫn luôn được Đỗ Hành ngày ngày mang theo bên người, nếu không phải trên cơ thể người tu chân bình thường đều không có vết sẹo hay vết bớt gì, Thẩm Đông dám chắc mình cũng có thể rành rẽ như lòng bàn tay.
Mà cũng phải nói, hình như chỉ có Đỗ Hành là thua thiệt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Đông liền đắc ý, dù sao bọn họ đã trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, sống hay chết cũng chạy không thoát.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đỗ Hành hẳn là còn có thể an an ổn ổn sống thêm mấy trăm năm nữa, giới Tu Chân ở phương Đông này chẳng có chút hứng thú gì với mấy mục tiêu to lớn như thống nhất thế giới, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn nhau không vừa mắt, nhưng lại không có chuyện ngấm ngầm tính kế hãm hại nhau. Dù sao mọi người đều đã đặt nặng tâm trí vào chuyện đắc đạo thành tiên, thỉnh thoảng cũng phân ra chút tinh lực để đối phó với cuộc sát hạch, bản thân giới Tu Chân vốn không có bất kỳ quyền lực gì, đương nhiên cũng sẽ chẳng có ai muốn đi chém Dư Côn để thay thế vị trí người lãnh đạo —— có ai rảnh để liều chết liều sống, dựng sào khởi nghĩa chỉ vì tranh đoạt chức vụ giám đốc siêu thị không?
Thẩm Đông đợi cả nửa ngày cũng không nghe được Đỗ Hành trả lời, sau khi thất thần một hồi lâu, Thẩm Đông thế nhưng dựa vào lưng ghế mà ngủ.
Thành phố này mặc dù ở tại phía nam, nhưng cũng không thật sự được tính là đô thị lớn nhân khẩu đông gì, bởi vì siêu thị Sơn Hải tọa lạc ở đây, cho nên y viện Thần Nông Cốc, nhà hàng Bóng Đêm cùng mấy chỗ cổ quái hiếm lạ khác đều đồng thời trú đóng ở nơi này.
Chiếc ô tô màu đen từ từ chạy vào khu thành đông cũ kỹ, rồi dừng lại trước cửa chính siêu thị Sơn Hải.
Dư Côn đứng ở trước cửa siêu thị hết nhìn đông đến nhìn tây nhìn luôn tới bầu trời, sau đó không kiên nhẫn liếc mắt nhìn sang ven đường mới phát hiện được một chiếc xe ô tô màu đen, lập tức vọt qua bên này, cách một lớp cửa kính xe mà om sòm:
Di động của ngươi đâu? Còn tưởng ngươi cũng bị đuổi giết rồi chứ!
Ai xảy ra chuyện rồi?
Đỗ Hành tháo dây an toàn ra, vỗ nhẹ lên bả vai Thẩm Đông vừa mơ mơ màng màng mở mắt, ý bảo rằng đã đến nơi.
Là Trịnh Xương Hầu, hình như hắn bị Nhị Phụ theo dõi.
Ngay tại đây?
Đúng, hẳn là ngay trong thành phố. Dư Côn gật đầu lia lịa, nhà hàng Bóng Đêm vừa bị Quách đầu bếp nhà lão đập phá chưa tới vài ngày, ngay cả trang hoàng còn chưa xong, Trịnh Xương Hầu sao lại chạy đến thành phố khác được, đương nhiên chuyện này cũng không phải trọng điểm, bằng chứng là ——
Cuộc gọi có hiển thị địa điểm!
...
Cái lý do thiệt chính đáng thiệt mạnh mẽ làm sao.
Nhưng Dư Côn cũng không có tâm trạng đùa giỡn, Nhị Phụ đang ở ngay trong thành phố này, điều đó nghĩa là gì?
Siêu thị Sơn Hải đang có ý định tổ chức lễ mua sắm, một phần tử nguy hiểm lượn tới lượn lui ở chỗ này, không đưa gã ra trước ánh sáng thì quả thật không thể nào an tâm dược.
Ngươi có khả năng xóa sổ tên Nhị Phụ kia không?
Kẻ gọi là Nguy thì không thành vấn đề, còn Nhị Phụ... Đỗ Hành dừng lại, vẻ mặt biểu lộ rất rõ ràng.
Ở vào thời kỳ cường thịnh nhất của giới Tu Chân, ước chừng có mười ba vị tu chân giả sắp độ kiếp cùng tồn tại, trong đó có hai người là kiếm tu, đội hình như vậy mà cũng không thể đánh tan giới U Minh tiêu diệt Nhị Phụ, cho nên giấc mộng này chỉ thích hợp để mơ vào ban ngày thôi.
Vậy thì đuổi hắn trở về đi!
Dư Côn vuốt cái trán bóng lưỡng, căm giận mà nghĩ Hình Thiên đúng là vô dụng, ngay cả lão Nhị trong nhà cũng không giải quyết được, các ngươi mâu thuẫn cãi cọ thì cứ cãi đi, mắc chi thả Nhị Phụ ra ngoài làm gì?
Ngày mai chính là lễ mua sắm Trung thu, phải thu phục hắn ngay trong tối nay!
Dư Côn lập tức ra quyết định, Hình Thiên là chiến thần cổ đại, một kẻ vung búa là có thể đánh lên tới trời, lão không thể chọc vào mà chỉ có thể trốn tránh, nhưng tên Nhị Phụ nho nhỏ kia, không đáng để lão phải tiếp tục phiền muộn.
Ta cùng lão Quách liên thủ, bao vây chặn đánh phía trước hắn, các ngươi ở phía sau bọc hậu!
Thẩm Đông nhìn chằm chặp lão Quách đang gật gà gật gù ngủ gật cạnh cửa nhà bếp, hắn còn chưa kịp phản ứng, thế nhưng ngay cả kế hoạch tác chiến đều đã được vạch ra —— có điều người đang nói chỉ có một mình Dư Côn, Thao Thiết cùng Đỗ Hành còn chưa hé răng.
Khoan đã, ông biết bọn chúng đang ở đâu sao?
Không thể tin mà nhìn giám đốc Dư, bị rút lại thành soái ca là chuyện tốt đó, nhưng không phải đầu óc cũng bị héo luôn rồi chứ. Bộ tưởng đây là phim truyền hình à, tùy tiện bọc đánh một chút là có thể giải quyết gọn gàng kẻ địch, Nhị Phụ cũng đâu phải BOSS phó bản chỉ biết ngu ngơ đứng ở một vị trí cố định chờ người ta đến tập kích, tên kia nếu biến về nguyên hình chạy trốn, không tính đến chi phí thiệt hại cơ sở hạ tầng, lập tức được lên đầu đề bảng tin thời sự thành phố cũng không phải chuyện khó đâu.
Ở đâu không phải đều như nhau cả sao. Dư Côn không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu cho lão Quách nhanh chóng chạy tới.
Tôi biết cậu còn đang muốn nói cái gì mà địa hình rồi chiến thuật này nọ, nhưng mà Nhạc tướng quân còn đang ở núi Bắc Mang, tiểu Nhạc tướng quân thì đang thủ Kiến Mộc, cũng không phải đánh giặc, mấy thứ binh pháp linh tinh này hay là thôi đi.
Thẩm Đông gian nan trợn tròn mắt.
Nhạc tướng quân... Không phải vị Nhạc tướng quân hắn đang nghĩ đến chứ.
Thảo nào lúc giới Tu Chân chuẩn bị đánh giặc, Đỗ Hành không ở núi Bắc Mang, những trưởng lão trưởng môn giới Tu Chân còn có thể cùng Dư Côn chạy đến khách sạn bốn sao mở hội nghị, té ra mấy chuyện này đã có người chuyên phụ trách, những đại cao thủ cảnh giới cao thực lực mạnh cũng sẽ không can thiệp đến chuyện chỉ huy chiến đấu, mà là đảm nhiệm việc áp trận và viện trợ bên ngoài?
Khó trách giới Tu Chân có thể trong thời đại linh khí ngày càng giảm bớt, sau 400 năm thực lực tổng thể liên tiếp suy giảm, mà vẫn có thể ngăn cản được U Minh yêu ma công kích như cũ.
Ai nói giới Tu Chân không lớn mạnh, nhanh giơ ngón tay ra đếm coi từ xưa đến nay danh tướng uổng mạng có bao nhiêu người đi.
Mau, đuổi theo!
Thẩm Đông còn đang sững sờ, phát hiện Dư Côn đã kích động hướng theo lão Quách chạy về phía trước.
Phỏng chừng lo rằng việc bay lên trời tìm kiếm sẽ khiến linh lực xao động rồi bứt dây động rừng, cho nên bốn người đúng nghĩa là chạy qua ba con phố và một cái chợ đêm.
Đây đúng là một cảnh tượng quái dị, lão Quách với diện mạo quả thật không dám khen tặng, lại cắm đầu vội vã chạy ở đằng trước, thêm một anh soái ca đầu trọc hai mắt tỏa sáng chạy theo phía sau, cuối cùng là Thẩm Đông Đỗ Hành sóng vai cùng đi, chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu, thậm chí từ bóng lưng đến hình thể cũng chẳng có khác biệt gì nhiều nhặn. Thẩm Đông vốn mang vẻ ngoài trung bình dễ bị trộn lẫn trong đám đông, hiện giờ đi cùng Đỗ Hành, khí tràng không hiểu sao lại rất hợp, người qua đường xôn xao bình luận đủ điều, kỳ quái nhất là có người còn nói lão Quách dẫn đường phía trước chính là đang dắt mối, dẫn theo ba người phía sau đi tìm vui.
—— nếu chuyện đi tìm hai con rắn để đánh nhau có thể xem là tìm vui.
Thẩm Đông đang nghĩ xem đợi chút nữa hắn phải làm thế nào đây, nhặt gạch dưới đất lên mà chọi sao?
Cứ như vậy cắm đầu đi gần 40 phút, lão Quách đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà lấp lóe ánh đèn nê ông ở cách đó không xa:
Chính là nơi này.
Giương mắt lên nhìn, nhà tắm Trân Châu Tuyền.
Khóe mắt Thẩm Đông chợt co rút, căn cứ vào những lời đồn đại nghe được hồi còn làm chuyển phát ở tiệm ăn, nhà tắm Trân Châu Tuyền trong thành phố này có thể được xem là tiếng tăm lừng lẫy, suối nước nóng đương nhiên không có, chủ yếu là dịch vụ mát xa, có kỹ thuật mát xa thật sự, đương nhiên cũng có kỹ thuật mát xa giả, chính là dịch vụ đặc biệt trá hình. Trên cơ bản vừa vào cửa là người ta sẽ nhận ra có gì đó không đúng ngay, bởi vì nó chỉ tiếp đãi khách nam!
Ngay lúc Thẩm Đông bình tĩnh nghĩ rằng mình dù sao cũng là người từng trải, thì lại phát hiện người ngồi trước quầy thu phí lại là bạn học cũ của hắn.
Thế nên chỉ có thể kiên trì làm ra vẻ như không có việc gì, bạn học mà thôi, qua vài ba năm nữa thì ngay cả tên còn không nhớ được ấy chứ, đừng nói hắn đến để làm chuyện đứng đắn, cho dù có là thật sự đi ăn chơi, vậy thì đã sao nào?
Vì thế Thẩm Đông lập tức thẳng sống lưng, đi qua nhận lấy một chiếc vòng đeo tay từa tựa như một cái khóa cảm ứng rồi vào cửa.
Đây là mấy vật dụng mà nhà tắm thông thường đều có, ngăn tủ gửi đồ có đánh số, đồng thời còn có sổ ghi chép thông tin khách hàng cùng một loạt các thứ sổ sách khác, nhà tắm Trân Châu Tuyền này bề ngoài trông vẫn rất bình thường. Còn những thứ mờ ám kia thì đều diễn ra trong rạp chiếu phim phía sau dãy phòng riêng cho khách hàng.
Sau khi đi vòng qua hành lang đến được phòng thay đồ, bốn người bọn họ đương nhiên sẽ không thành thành thật thật mà cởi quần áo, thay vào áo choàng tắm mà nhà tắm cung cấp rồi đi vào trong tìm, mà là trực tiếp sử dụng thuật ẩn nấp, sau đó Thẩm Đông liền được mở rộng tầm mắt.
Hồ tắm lớn như vậy, được trang hoàng đến cực kỳ xa xỉ, bên cạnh còn có một bể nước nóng kích thước nhỏ hơn, chưa tới nửa tiếng thì được thay nước một lần. Bên cạnh hồ tắm là một cái bàn cà phê tròn màu trắng, trần nhà cao cao treo đầy những chiếc đèn chùm hình thù kỳ lạ, trong số mấy thứ vật dụng ở đây có hơn phân nửa là dụng cụ chăm sóc da thường dùng trong các thẩm mỹ viện.
Chín giờ tối, nhà tắm vẫn đông đúc như thường, có chừng mười người đang tắm ở đây, trông khá giống người làm ăn, mỗi người đều bệ vệ bê theo một cái bụng bia.
Dư Côn đến liếc nhìn một cái cũng chẳng cần, nói với hắn cái hồ tắm này vô dụng, hiểu chứ.
Trịnh Xương Hầu có thể trốn đến nơi này sao? Thẩm Đông còn đang ngó dáo dác xung quanh.
Ai nói Trịnh Xương Hầu ở đây? Lão Quách đầu bếp hai mắt bắt đầu phát sáng, hưng phấn thấp giọng nói, Ở ngay phía trước, hương vị thật ngon lành, nếu không ăn được Nhị Phụ, vậy để tên tay sai của hắn cho ta lấp bụng cũng không tồi.
...
Cho nên bọn họ căn bản không phải sử dụng phép thuật định vị yêu khí, mà là thuần túy dựa vào bản năng kiếm ăn của Thao Thiết để tìm tới đây sao?
Tuy rằng Thao Thiết đưa gì cũng ăn không bao giờ từ chối, thế nhưng là một kẻ sành ăn chỉ thích mỹ thực, thứ càng hiếm có khó tìm thì nó lại càng muốn ăn, có mỹ vị đến nhường này ở phía trước, phỏng chừng những thứ đồ ăn khác trong thành phố cũng không thể lọt vào mắt xanh của Thao Thiết nó nữa.
Nhà tắm có ba tầng, ít nhất mười phòng, bao gồm cả quán cơm Tây và rạp chiếu phim, Thẩm Đông nhìn thấy một người đàn ông áo phanh phân nửa, trên ngực toàn lông, còn xăm thêm một cái đầu hổ, dáng vẻ trông khá là khí phách, bên cạnh gã là một chàng trai trẻ tuổi có cơ bụng sáu múi, vóc dáng cực tốt, cái eo nhỏ nhắn, khoác áo choàng tắm quả thực trông cứ như người mẫu tạp chí.
Thẩm Đông nhìn lại tay chân người ngợm của mình, người so với người đúng là tức chết người! Bao nhiêu cơm nước hắn ăn lúc trước giờ dồn vô chỗ nào hết rồi? Cánh tay hắn mang sức lực lớn đến như vậy mà nhìn cũng chẳng có miếng thịt nào là sao?
Cậu đang nhìn gì?
Thẩm Đông cho rằng Đỗ Hành đang thúc giục hắn đi nhanh hơn, vì thế liền ủ rũ đuổi theo.
Các ngươi ở đây chặn đường hắn! Dư Côn sau khi bỏ lại một câu liền vội vàng đuổi theo lão Quách chạy về phía trước.
Thẩm Đông không nói gì mà nhìn quanh xem xét dãy hành lang này, bên cạnh là một phòng KTV nhỏ, hắn bước vào ngồi trong một gian phòng không người, Thẩm Đông vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy người đàn ông có hình xăm và chàng người mẫu kia đột nhiên sóng vai đi tới.
Có thuật ẩn nấp, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được Thẩm Đông Đỗ Hành.
Hai người kia sau khi vào phòng thế nhưng lại lập tức rầm một tiếng đóng cửa lại, còn cùng nhau dựa vào trên cửa thầm thì gì đó. Chung quanh là những gian phòng KTV âm thanh ồn ã, hoàn toàn không thể nghe được bọn họ đang nói gì, Thẩm Đông đương lúc não bổ về mấy thứ giao dịch chợ đen, chợt phát hiện hai người kia dường như đang kích động, liều mạng xé quần áo đối phương, thế nhưng cảnh tượng tay đấm chân đá không thấy đâu, ngược lại là một loạt động tác chỉ có trong phim hành động HD không che.
Thẩm Đông hoàn toàn ngu người, chuẩn bị quay đầu sang chỗ khác để tránh lẹo mắt.
Đàn ông và đàn ông, rốt cuộc phải làm cái chuyện 18+ kia như thế nào, hắn thật sự rất tò mò.
Kết quả thân thể chỉ vừa hơi nghiêng về phía trước, đã bị ai đó kéo về, đúng rồi, Đỗ Hành còn đang đứng bên cạnh hắn. Thẩm Đông nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, đã vậy tiếng thở dốc và rên – rỉ trong phòng còn lớn hơn nữa, ngay cả người nghe cũng cảm thấy chộn rộn, Thẩm Đông cảm thấy bàn tay đang đặt trên vai mình của Đỗ Hành hình như càng dùng sức, chẳng lẽ muốn hắn mắt điếc tai ngơ, tận tâm tận lực vì sự nghiệp mai phục hay sao?
Giỡn à, tuy rằng trong phòng tối đen, nhưng hiện giờ hai mắt hắn lại tốt đến không tả nổi, nếu không nhìn thì ảnh hưởng càng lớn, âm thanh phát ra từ những động tác chỉ có trong phim đen kia khiến hô hấp của Thẩm Đông theo bản năng càng thêm nặng nề, thân thể nóng rang, một luồng nhiệt khí tụ ở bụng dưới không tan, còn ngày càng nghiêm trọng hơn, đúng lúc này.
Bùm ——
Trong nháy mắt, cửa phòng bị đánh bay, hai con người xui xẻo đang dựa trên cánh cửa lập tức lăn ra sàn, có lẽ là bị đập đến hôn mê rồi, lúc Thẩm Đông bước ra còn bối rối nhìn hai người thân thể trần truồng đang nằm lăn lóc trên thảm kia.
Bên ngoài đã đánh nhau, bạch xà vung người quét bay một loạt cửa phòng, vài cô em trên người chỉ còn mặc đồ lót lập tức té xỉu, tiếng gào thét hoảng sợ không ngừng vang lên.
Thao Thiết cũng trở về nguyên hình, cứng rắn đè lại cái đuôi nhọn của bạch xà.
Toàn bộ thân thể bạch xà cuộn thành một vòng, cứ như đang bảo vệ thứ gì đó ở giữa, Thao Thiết mang bộ dạng của một con sơn dương màu đen trực tiếp xé xuống một mảng thịt rướm máu trên người nó, bạch xà đau đớn rống một tiếng, cuộn người đứng lên, đột nhiên phá nát trần nhà chạy trốn.
Muốn chạy đi đâu! Dư Côn là người thứ nhất xông lên, Thao Thiết cũng không cam lòng để mỹ thực chạy mất, lập tức đuổi theo.
Một đoạn ống trúc lăn lông lốc đến bên chân Thẩm Đông.
Thẩm Đông nhặt lên, phát hiện nó thế nhưng khá nặng, Đỗ Hành không nói một lời sải bước lại đây, bắt lấy tay Thẩm Đông, đột nhiên bổ xuống ống trúc một cái, một tiếng vang thật lớn khiến cả tòa nhà gần như chao đảo, ống trúc bị đập đến vỡ nát, từ bên trong lăn ra một lão đạo sĩ lôi thôi trên đầu quấn đầy bao.
Phá Hồ đạo trưởng?
A, cứu... cứu mạng! Đạo sĩ lôi thôi nằm rạp trên mặt đất mơ màng thều thào.
Mà Thẩm Đông chợt phát hiện, hắn vẫn còn một thứ phiền toái chết người chưa giải quyết xong.
/171
|