Phàm là kiếm tu, thật ra trong lòng đều chất chứa ngạo khí.
Đây cũng bởi vì thực lực của bọn họ thông thường đều vượt xa cảnh giới của những người cùng thế hệ, kiếm tu lại độc lai độc vãng, thế nên bản thân cũng khó tránh khỏi việc hình thành nên bộ dạng kiêu ngạo bễ nghễ. Kiếm tu thật sự đã trút rất nhiều tâm huyết vào thanh kiếm của mình, thế nên đối với những chuyện tình cảm thông thường cũng vô thức lãnh đạm đi nhiều, Tu Chân giới dù có rộng lớn hơn nữa, cũng rất khó gặp được một kiếm tu khác, cho dù có gặp, bọn họ cũng không giống như những cao thủ phàm thế khác, ngay cả khi đối chiến, cũng rất khó nảy sinh thứ tình cảm hữu nghị tán thưởng lẫn nhau —— bởi vì kiếm là Đạo của mỗi người bọn họ, Đạo bất đồng thì đương nhiên bất tương vi mưu*.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận được.
Vậy nên, cho dù Tần Phong kiếm tiên là người bị ăn hành nhiều nhất trong Đoạn Thiên Môn, trên có một sư phụ lười biếng, dưới còn phải trông nom sư đệ, bản thân lại không có đồ đệ, lời nói cũng không kiên định quả quyết được như người ta, nhưng năm xưa ở Tu Chân giới, ông ta tuyệt đối cũng là một vị cao nhân vũ lực siêu việt rất khó tới gần!
Được rồi, về phần bốn vị kiếm tiên không thuộc truyền thừa của Đoạn Thiên Môn, truyền thuyết mà bọn họ lưu lại Tu Chân giới cũng phải nói là vô cùng vang dội, trăm ngàn năm qua vẫn có vô số hồ yêu lấy sự tích của bọn họ ra mà hù dọa mấy nhóc hồ ly ưa khóc lóc vòi vĩnh đòi ăn thịt gà.
Thế nhưng một sớm phi thăng, ngàn năm thành tiên, trở về Nhân gian, hình tượng của bọn họ lại... hoàn toàn sụp đổ!
Khụ khụ, không phải là sau khi thành tiên, thứ ngạo khí kia đã bị mài mòn không còn sót lại chút gì, mà sự thật là một đám kiếm tiên cùng ở dưới một mái hiên, không phải tai họa thì cũng thành ra tai họa: sư đồ chướng mắt lẫn nhau, tính tình lại không được hòa hợp, đều cảm thấy rằng bản thân không nhất thiết phải chịu đựng đối phương, mà quan trọng nhất chính là thực lực của cả hai đều cao, tùy tiện đánh nhau cũng sẽ không quậy ra tai nạn chết người, thế nên ——
Ngạo khí trong lòng, cộng thêm tư tưởng tự đánh giá cao bản thân từ khi còn ở Nhân gian khiến cho họ cảm thấy không thể so đo với người có thực lực kém , không muốn ngộ thương mạng người để tránh động chạm đến Thiên Đạo , tất cả những băn khoăn này giờ đây đều bị rũ sạch, áp lực quá lâu thì tính cách cũng trở nên táo bạo chẳng kiêng nể gì.
Dù sao tất cả mọi người đều là kiếm tiên, lại còn là đồng môn, đã vậy rồi thì ai sợ ai nào, rút kiếm ra chiến thôi.
Lúc có mặt Trường Thừa môn chủ, bọn họ còn biết cẩn thận dè chừng, mà một khi môn chủ bế quan, đám kiếm tiên ngoại trừ không dám dỡ nóc phá nát luôn cả Thanh Hoàn Động Thiên, thì khi đã đóng cửa lại là chuyện mất mặt tổn hại thân phận đến mức nào cũng dám làm, nào là đánh lén sau lưng, bố trí bẫy rập, ném kiếm vung đấm đập cho đối phương sưng tím con mắt... lấy tiên nhưỡng là phí qua đường do người ta nộp lên bày ra uống đến say quắc cần câu, cùng đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi khác.
Đây đều là những việc mà bọn họ chưa bao giờ làm, cũng sẽ không đời nào làm khi còn ở Tu Chân giới.
Cửu Trọng Thiên Kiếp, Tử Tiêu Thần Lôi.
Có thể qua được cửa ải này, không chỉ là phi thăng, đồng thời tâm cảnh cũng sẽ theo đó mà sáng tỏ thông suốt, dù sao mỗi vị kiếm tu bắt đầu từ ngày bước chân trên con đường cầu Đạo, đã biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với Thiên Kiếp đáng sợ nhất. Việc này cũng giống như ngàn vạn người chen chân lên một con đò, nơm nớp lo sợ chờ đợi đến lúc có thể thoát ly phàm thế đến bờ bên kia, duy chỉ có ta là mang theo tâm tính ngạo mạn tiêu sái bước trên cây cầu độc mộc, thậm chí còn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Nhưng khi gặp được kiếm tiên khác có xuất thân tương tự, việc đó sẽ không còn gì đáng để nói nữa, vả lại trong tiềm thức cũng đã tự động đem sự tồn tại của các kiếm tiên khác lên vị trí ngang bằng với chính mình. Ba năm ở trong cùng một ký túc xá tập thể, đến người thường còn đùa giỡn cãi nhau ầm ĩ gia tăng tình cảm, huống chi là các kiếm tiên trăm ngàn năm ở chung dưới một mái nhà.
Nói đơn giản chính là, trước khi gia nhập Đoạn Thiên Môn, mấy vị kiếm tiên nào đó đều tự nhận rằng bản thân mình chính là tuyệt thế cao nhân thiên tính lạnh lùng, mà sau này —— bọn họ chợt phát hiện tính cách của mình còn có một mặt khác.
Thật ra trong mỗi con người đều tồn tại tế bào ngu ngốc, chỉ là phải xem bạn đang ở trong hoàn cảnh nào, gặp được loại người nào.
Hung danh của Linh Hoán kiếm tiên, từ tầng trời thứ mười tám trở xuống, phải nói là không ai không biết.
Thật ra cái sự lười biếng của ông ta chỉ khá hơn được đồ đệ Lạc Trì có một chút xíu thôi, cũng thuộc vào loại tử trạch trong Thanh Hoàn Động Thiên, nhưng cớ vì sao mười tám tầng trời ai ai cũng đều biết đến thanh danh hung hãn của ông ta? Lúc ban đầu vốn là ông ta vừa phi thăng lên, không muốn đi tìm Trường Thừa môn chủ, kết quả là lạc đường hết chỗ này tới chỗ khác, mà Cổ tiên lại hết sức kỳ thị những người phi thăng đến từ Nhân gian.
Linh Hoán là một tên bên ngoài ngang ngược, bên trong yếu nhược điển hình.
Ở bên ngoài, không cần biết là có lý hay vô lý, kiếm của ông ta chính là đạo lý! Rất nhiều Hoang thú Cổ tiên cũng bởi vì vậy mà chịu không ít thua thiệt trong tay ông ta.
Còn tại Thanh Hoàn Động Thiên ấy hả, không cần biết là có lý hay vô lý, môn chủ chính là đạo lý! Linh Hoán kiếm tiên tuyệt chẳng dám nói ra dù chỉ là nửa chữ không .
Mà các vị kiếm tiên còn lại cũng chả khác là bao, cho dù lúc ở nhà hình tượng gì cũng vứt xó hết không thèm quan tâm, nhưng một khi đi ra ngoài hoặc là đơn độc đối mặt với thần tiên khác, bọn họ sẽ bày ra nụ cười nhạt hoặc là vẻ ngạo mạn lạnh lùng cố hữu của mình, hai mắt chỉ hận không thể mọc luôn trên đỉnh đầu, lúc nói chuyện có thể lược bớt thì liền lược bớt, chẳng bao giờ chịu nhả quá hai ba chữ.
Cho nên thỉnh thoảng có thần tiên đi ngang qua Thanh Hoàn Động Thiên, trông thấy Linh Hoán ôm đầu chạy trốn lại còn kêu gào thảm thiết, phía sau là Trường Thừa môn chủ nổi giận đùng đùng xách kiếm đuổi theo, bọn họ cũng nhịn không được mà rùng mình. Sau đó chúng tiên liền âm thầm dán nhãn cho Trường Thừa môn chủ là Trông thì dễ nói chuyện lại đức cao vọng trọng, nhưng thực tế là tính toán chi li nhỏ nhen hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho người khác ... Bởi vì tất cả mọi người đều không thể hiểu được, một đồ đệ vừa thực lực cao siêu lại vừa biết nghe lời như Linh Hoán kiếm tiên, Trường Thừa còn gì để bất mãn nữa chứ?
Trường Thừa đối xử với Linh Hoán như vậy, nhưng Linh Hoán kiếm tiên lại không dám phản kháng, cũng không dám thí sư, việc này chứng tỏ điều gì?
Trường Thừa môn chủ lại càng đáng sợ hơn chứ sao!
Vì thế cái danh tiếng kinh khủng của Đoạn Thiên Môn trên Thiên giới mỗi ngày một nghiêm trọng thêm.
—— ngài môn chủ đúng là đáng thương quá chừng, bởi vì lúc đầu ông ấy chiếm cứ Thanh Hoàn Động Thiên thu phí qua đường, thật ra chỉ là muốn chờ đợi ở cái nơi đầu mối giao thông quan trọng này, nhằm tiện bề tìm kiếm vị sư phụ tự xưng là Đông Hải Tán Tiên kia mà thôi...
Đám kiếm tiên rất ít khi rời khỏi Thanh Hoàn Động Thiên, sau bao nhiêu năm rộng tháng dài ru rú trong nhà quá nhiều, bọn họ lại phát triển một tính cách mới không được tốt cho lắm: có dấu hiệu tâm thần phân liệt.
Câu trước còn đặc sệt giọng điệu khinh miệt với người ngoài, không đợi người ta rời đi, quay qua quay lại đã bắt đầu tán phét tự hủy hình tượng với các kiếm tiên khác...
Cũng đành bó tay, bọn họ đều đã quá quen với việc phá đám đâm chọt lẫn nhau rồi.
Bất kể là lối sống như thế nào, một khi đã quen, sẽ hoàn toàn chẳng thể phát hiện ra được những chuyện mình làm có gì là không đúng cả!!
Mà sau khi trở lại Tu Chân giới, Linh Hoán kiếm tiên chợt phát hiện những tháng ngày tu hành còn khốn khổ hơn cả năm xưa lại kéo đến, trong mắt ông ta, mớ tài liệu ôn tập cấp bốn còn khó gặm hơn cả Thiên Thư nữa ( đương nhiên, Linh Hoán có thể đọc hiểu được thiên thư), ông ta là đồ đệ của môn chủ, không tránh khỏi việc đứng mũi chịu sào. Mỗi ngày môn chủ đều phải đến kiểm tra xem xét, Linh Hoán vì để giảm thiểu cái kết quả đáng sợ là bị hỏi mà đáp không được, thế là bộ dạng ngày đêm cầm sách liền đổi thành tay không rời bài thi, khổ luyện học hành, nhưng thật ra đầu óc đã sớm bay tới tận nơi nảo nơi nao rồi.
Vì tránh cho bản thân mình lười biếng ngủ gà ngủ gật bị môn chủ phát hiện, Linh Hoán còn noi theo điển cố, tìm một sợi dây thừng buộc tóc treo lên xà nhà —— được rồi, nhà cửa hiện đại không có xà nhà, cho nên chỉ có thể treo lên trên đèn huỳnh quang.
Lạc Trì kiếm tiên lại còn cố ý chọc phá quấy rối ông ta, đặc biệt đưa tới một cái dùi.
Linh Hoán tức giận đến mức trực tiếp xem cái dùi thành phi tiêu mà phóng, ông ta cảm thấy mình đã làm ra hai sai lầm rất lớn trong cuộc đời, bái sai sư phụ, thu sai đồ đệ... mà cái sau lại còn nghiêm trọng hơn cái trước gấp mấy lần.
Thái Nhạc kiếm tiên khẩn cấp truyền tin, bảo rằng bên Thẩm Đông lại xảy ra chuyện, Trường Thừa mới vừa bước chân ra khỏi cửa, Linh Hoán dùng thần thức cảm nhận được, liền lập tức thở phào một hơi, dùng sách tài liệu đậy lên trên mặt, yên tâm mạnh dạn bắt đầu công cuộc đào ngũ.
Dạo gần đây Đỗ Hành đang chọn đồ đệ.
Việc này toàn bộ Đoạn Thiên Môn đều biết, vốn cũng chẳng thể xem là chuyện lớn lao gì, thế nhưng Trường Thừa môn chủ lại rất xem trọng. Hơn nữa tình huống của Đỗ Hành cũng khá đặc biệt, kiếm của y có thể biến hóa, mối quan hệ với Đỗ Hành lại là... Khụ khụ!
Truyền thừa kiếm tu của Trường Thừa môn chủ chính là: tuyệt đối không thể để cho đồ đệ nhìn thấy kiếm của sư phụ, tốt nhất cũng không được nhìn thấy bất kỳ thanh kiếm của kiếm tu nào khác! Trong khoảng thời gian 300 năm, phải để cho đệ tử mình từ từ lĩnh ngộ, lựa chọn một con đường thích hợp, cầu một Đạo chỉ thuộc về bản thân mình.
Cho nên kiếm tu Đoạn Thiên Môn đều là đến Độ Kiếp kỳ mới bắt đầu thu đồ đệ, vừa lúc phong ấn lại kiếm của mình để kéo dài thời gian phi thăng, nhân tiện củng cố tu vi, lúc sư phụ truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi vấn cho đệ tử còn có thể ôn lại cái cũ biết thêm cái mới, một lần nữa tìm lại được cảm ngộ về Đạo của mình, sự an bài sắp xếp hết sức hợp lý ổn thỏa như vậy, chứng minh môn chủ đích thực là thiên tài, Đoạn Thiên Môn mỗi đời đều có thể thuận lợi phi thăng không phải là không có lý do!
Thế nhưng Đỗ Hành cũng đã qua được Thiên Kiếp, kiếm của y lại là khí linh, vậy thì có lý do gì để phong ấn lại Thẩm Đông kia chứ?
Đừng nói là Đỗ Hành không đồng ý, mà ngay cả các kiếm tiên cũng nhất trí cảm thấy không ổn.
Khí linh ngay cả khi không biến về nguyên hình, phần lớn thời điểm khi cảm xúc dao động thì vẫn sẽ để lộ sát khí ra ngoài như thường. Thẩm Đông càng hiểu rõ hơn ai hết về điểm này, thậm chí lúc hắn nằm mơ cũng có thể phóng ra sát khí phá hủy nhà cửa, hung binh bậc này! Tuyệt đối không thể để cho một đứa trẻ tâm trí ngây thơ, hoàn toàn chưa biết gì về Đạo nhìn thấy được!
Vậy thì chỉ còn cách giấu đi thôi, giấu được ngày nào hay ngày nấy.
Chẳng qua, 300 năm...
Linh Hoán kiếm tiên mỉm cười, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Không phải là ông ta vui vẻ thích thú muốn xem náo nhiệt gì, mà là Trường Thừa môn chủ một khi bị chuyện này dẫn dắt đi sự chú ý càng nhiều, thì Linh Hoán ông ta đương nhiên lại càng an toàn, mỗi ngày càng thêm sung sướng nhàn hạ chứ sao.
Nghĩ đến Thái Nhạc đang đau khổ nằm gác đêm trong hành lang của cái tòa nhà xập xệ nào đó, Linh Hoán liền muốn há mồm cười nhạo.
Trong đám kiếm tiên không có lấy một kẻ đồng tình với Thái Nhạc, cũng sẽ không có ai đi thay ca cho Thái Nhạc, lý do rất đơn giản —— Đỗ Hành là đồ đệ của Thái Nhạc ngươi, ngươi không lo thì ai lo?
Điều mà đám kiếm tiên cảm thấy hứng thú chính là Đỗ Hành rốt cuộc dựa trên tiêu chuẩn gì để thu đồ đệ.
Nghe nói Linh Hoán là do Trường Thừa môn chủ vớt ra từ trong nồi... bởi năm ấy tại Nhân gian đang có nạn đói lớn hoành hành, đó cũng đồng thời là ơn cứu mạng, Linh Hoán trăm ngàn năm qua lúc nào cũng bị đánh cho bầm dập, này có lẽ cũng là nhân quả do Thiên Đạo an bài nhỉ, vì dù sao mệnh số của Linh Hoán vốn chính là phải chết mà.
Còn Lạc Trì là do Linh Hoán chạy đến Nhân gian, la liếm nằm bò trên vô số mái nhà của các học đường, cuối cùng lại bốc trúng.
Lý do chính là vào thời điểm ấy, đứa trẻ này học chữ đặc biệt nhanh, đến tiên sinh dạy học còn phải khen ngợi, mà bộ dạng của nó cũng tốt, dựa theo cách nói thời nay, Linh Hoán chính là muốn tìm một đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang về nhiều mặt, đặng về sau trở thành tinh anh mà gánh vác mọi chuyện giúp ông ta.
Ai ngờ đâu, những thứ này đều chỉ là do Linh Hoán tự thẩm mà thôi!
Lạc Trì là con cháu nhà thế gia, lại không thuộc chi trưởng của dòng họ, bằng không gia tộc cũng sẽ không thoải mái thả cho ông ta đi ra ngoài học đạo cầu tiên như vậy... Chẳng qua năm xưa Lạc Trì học chữ vừa nhanh vừa giỏi gì đó chỉ là do ông ta quá làm biếng mà thôi!
Trở thành người tu chân không những không thể trị được tật xấu của Lạc Trì, ngược lại càng khiến cho ông ta ngày một thậm tệ thêm.
Sau khi Ích Cốc, người tu chân liền có thể mượn linh khí thiên địa mà sống, không còn phải ăn ngũ cốc nữa, mấy người nói xem việc này có thích hợp với kẻ lười hay không? Sau khi tu vi đạt đến một ngưỡng nhất định, trong ngoài thanh minh, không vương trần ai, không cần giặt quần áo, mà thật ra cũng không cần phải tắm rửa nữa, mấy người nói xem việc này có thích hợp với kẻ lười hay không?
Về phần một lần bế quan chính là vài thập niên, không cần nói chuyện khỏi phải phí sức, quả đúng là tuyệt hết chỗ chê mà!
—— cho nên đây chính là chân tướng vì sao Chu Nhu kiếm một khi rời vỏ, kiếm khí lại biến thành tiếng gào rít chói tai đáng sợ như vậy! Đến kiếm cũng chả chịu nổi cái lối sống lờ đờ, tĩnh mịch, trầm muộn của Lạc Trì... thế nên mỗi lần đi ra đều phải gân cổ kêu gào xả stress một chút.
Lạc Trì lười như hủi là thế, mấy người còn cho rằng ông ta sẽ nghiêm túc đi chọn đồ đệ sao?
Không có đâu, trên thực tế là ông ta chọn bừa một cái ngã ba, nằm đu đưa trên tán cây đếm thầm tới một trăm, sau đó mở mắt ra dòm một cái, nếu gặp phải người tuổi tác không hợp căn cốt không đủ thì sẽ nhắm mắt đếm lại một trăm.
Đến cuối cùng thì lại phiêu diêu bay xuống, bảo rằng ngô đang tạm trú chân tại nơi thế ngoại Đông Hải, ít ngày nữa sẽ phi thăng thành tiên, kẻ nào cùng ta hữu duyên, ta sẽ truyền lại công pháp môn phái, từ nay về sau không vướng bụi trần, trường sinh bất tử, ngày sau cũng sẽ tương phùng cùng ta tại Tiên giới.
—— nhìn cái kiểu cách thần tiên đắc đạo này đi!
Tần Phong, Thái Nhạc cũng chính là như vậy mà bị ông ta lừa tới...
Được rồi, cũng không hẳn là lừa, là bị cha mẹ trưởng bối nhà mình cam tâm tình nguyện dâng lên.
Năm ấy, trong nhà mỗi dân chúng đều có rất nhiều trẻ nhỏ, có người quả thật là nuôi không nổi, ngay cả khi mẹ đứa trẻ đau lòng không nỡ, nhưng dù sao đó cũng không phải là con trai độc nhất trong nhà, hơn nữa lúc nào cũng có đứa chết non, nếu như cứ mất một đứa là lại đau buồn khóc lóc ỉ ôi, vậy thì những tháng ngày kế tiếp làm sao mà sống cho nổi đây.
Bởi vì đệ tử là do Lạc Trì kiếm tiên tùy tiện tìm, chỉ miễn cưỡng đủ tư cách, cho nên tu vi của Tần Phong Thái Nhạc khó tránh khỏi bị thiếu hụt, dựa theo lời của Trường Thừa môn chủ chính là tư chất quá kém, ngay cả kỹ năng thiên nhân cảm ứng cũng chẳng đủ để qua cửa, đã thành tiên rồi mà vẫn cứ râu ria bạc trắng như mấy ông già lọm khọm... khụ!
Thật ra vận khí của sư huynh đệ Tần Phong Thái Nhạc cũng không đến nỗi tệ, trước đây cũng có không ít ma đầu thuộc bàng môn tả đạo giả dạng thành thần tiên, bảo dân chúng dâng tặng trẻ con, nói là thu đồ đệ, nhưng trên thực tế thì đã sớm giết... Thế nên biện pháp phân biệt thông dụng nhất chính là! Nếu như các thần tiên kia nhìn trúng mấy đứa bé cực kỳ thông minh xinh xắn đáng yêu, vậy thì phải cảnh giác, bởi vì Tu Chân giới ngoại trừ lấy khả năng cảm ứng linh khí tốt làm tiêu chuẩn, thì thông thường khi đi tìm đồ đệ đều sẽ chọn những đứa trẻ cực kỳ bình thường, tính tình thành thật, không chút thu hút thậm chí là hoàn toàn không có ưu điểm, phản ứng cũng chậm chạp, vậy mới có thể gọi là căn cốt tốt! Tu hành không được nóng vội, tính tình điềm đạm không hay sinh sự, quy củ nề nếp, không tự cho mình là thông minh mà đi vào oai môn tà đạo ( lúc Linh Hoán chọn đồ đệ thì không áp dụng cái tiêu chuẩn thông thường này, bởi vì ổng có mục đích khác).
Tần Phong, Thái Nhạc tuyệt đối phù hợp với cái tiêu chuẩn này!
Nghe nói lúc Lạc Trì thu đồ đệ, Tần Phong đã năm tuổi thế nhưng còn chưa nói ra được một câu đầy đủ, Thái Nhạc thì càng là tay chân vụng về, ngay cả cái việc đơn giản như kiếm củi cũng không làm được, khiến cho phụ thân vốn là tiều phu lúc nào cũng bực mình véo tai mắng chửi.
Còn về lai lịch của Đỗ Hành... vẫn là đừng nên nói tiếp thì hơn.
Đương nhiên Linh Hoán không biết, cái kỷ lục về quá trình thu đồ đệ khó đỡ nhất, căn bản không phải là do Thái Nhạc kiếm tiên lập nên, mà là —— bắt đầu từ Trường Thừa môn chủ! Trường Thừa là do Vân Trung Tử mua về!! Cái thị tộc kia căn bản cũng không phải là đưa Trường Thừa đi tu đạo cầu tiên, mà là bán đi như một đứa nô lệ, chẳng qua giá cả hơi cao chút thôi...
Đoạn lịch sử đen tối này, Trường Thừa sao có thể nói ra.
Những tháng ngày đắc ý của Linh Hoán kiếm tiên cũng không kéo dài lâu, khoảng chừng nửa tháng sau, ông ta chợt trông thấy Trường Thừa môn chủ dắt theo một thằng nhóc mập mạp xuất hiện.
Đây, đây là? Linh Hoán khiếp đảm hỏi.
Đồ đệ do Đỗ Hành thu, ngày mai đi chọn linh thạch.
Không không, ý ta là, Đỗ Hành đâu? Tóc Linh Hoán hãy còn buộc dựng đứng treo trên đèn huỳnh quang, tạo hình cực kỳ quỷ dị.
Nhóc con kia cười trộm, Linh Hoán lúc này liền cảm thấy đây quả nhiên là đồ tôn của Thái Nhạc đồ đệ của Đỗ Hành, ông ta nhìn mà chướng mắt quá chừng!! Khí tràng tuyệt đối không hợp!!
Trường Thừa môn chủ nhíu mày nói: Trong vòng một tháng ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, ta đương nhiên phải mang đứa nhỏ này theo bên mình, để tiện bề cho bọn Đỗ Hành đổi nơi ở, Đỗ Hành có thể dạy dỗ đứa trẻ này, chẳng lẽ ta lại không thể sao?
Tuyệt đối dạy còn tốt hơn!
Linh Hoán kiếm tiên trố mắt đứng nhìn, nhìn môn chủ dẫn theo đứa bé kia rời đi, sau đó ông ta chợt quát to một tiếng, tóc tai gì cũng thiếu điều kéo đứt luôn:
Không đúng! Sư phụ ngươi bị lừa rồi! Đỗ Hành đây là đang tính kế ngươi đó, y chính là vì muốn thoát khỏi Đoạn Thiên Môn —— sư phụ ngươi hãy nghe ta nói, úi!
Linh Hoán bị một luồng kình khí vô hình đánh cho dán chặt lên vách tường.
Trường Thừa môn chủ gầm lên: Không cần nói nhiều, ta chính là muốn để cho ngươi thấy, nếu đồ đệ của ta là người khác, bất cứ người nào cũng đều có thể giỏi giang hơn ngươi!
...
Đỗ Hành: Thế nào là dương mưu?
Chính là quang minh chính đại công khai tính kế, tính là tính nhân tâm! Cho dù đối phương thừa biết mình có mưu đồ khác có dụng ý khác, nhưng thường thường vẫn sẽ cam tâm tình nguyện mắc mưu.
Đây cũng bởi vì thực lực của bọn họ thông thường đều vượt xa cảnh giới của những người cùng thế hệ, kiếm tu lại độc lai độc vãng, thế nên bản thân cũng khó tránh khỏi việc hình thành nên bộ dạng kiêu ngạo bễ nghễ. Kiếm tu thật sự đã trút rất nhiều tâm huyết vào thanh kiếm của mình, thế nên đối với những chuyện tình cảm thông thường cũng vô thức lãnh đạm đi nhiều, Tu Chân giới dù có rộng lớn hơn nữa, cũng rất khó gặp được một kiếm tu khác, cho dù có gặp, bọn họ cũng không giống như những cao thủ phàm thế khác, ngay cả khi đối chiến, cũng rất khó nảy sinh thứ tình cảm hữu nghị tán thưởng lẫn nhau —— bởi vì kiếm là Đạo của mỗi người bọn họ, Đạo bất đồng thì đương nhiên bất tương vi mưu*.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng quan niệm thì không thể hợp tác bàn luận được.
Vậy nên, cho dù Tần Phong kiếm tiên là người bị ăn hành nhiều nhất trong Đoạn Thiên Môn, trên có một sư phụ lười biếng, dưới còn phải trông nom sư đệ, bản thân lại không có đồ đệ, lời nói cũng không kiên định quả quyết được như người ta, nhưng năm xưa ở Tu Chân giới, ông ta tuyệt đối cũng là một vị cao nhân vũ lực siêu việt rất khó tới gần!
Được rồi, về phần bốn vị kiếm tiên không thuộc truyền thừa của Đoạn Thiên Môn, truyền thuyết mà bọn họ lưu lại Tu Chân giới cũng phải nói là vô cùng vang dội, trăm ngàn năm qua vẫn có vô số hồ yêu lấy sự tích của bọn họ ra mà hù dọa mấy nhóc hồ ly ưa khóc lóc vòi vĩnh đòi ăn thịt gà.
Thế nhưng một sớm phi thăng, ngàn năm thành tiên, trở về Nhân gian, hình tượng của bọn họ lại... hoàn toàn sụp đổ!
Khụ khụ, không phải là sau khi thành tiên, thứ ngạo khí kia đã bị mài mòn không còn sót lại chút gì, mà sự thật là một đám kiếm tiên cùng ở dưới một mái hiên, không phải tai họa thì cũng thành ra tai họa: sư đồ chướng mắt lẫn nhau, tính tình lại không được hòa hợp, đều cảm thấy rằng bản thân không nhất thiết phải chịu đựng đối phương, mà quan trọng nhất chính là thực lực của cả hai đều cao, tùy tiện đánh nhau cũng sẽ không quậy ra tai nạn chết người, thế nên ——
Ngạo khí trong lòng, cộng thêm tư tưởng tự đánh giá cao bản thân từ khi còn ở Nhân gian khiến cho họ cảm thấy không thể so đo với người có thực lực kém , không muốn ngộ thương mạng người để tránh động chạm đến Thiên Đạo , tất cả những băn khoăn này giờ đây đều bị rũ sạch, áp lực quá lâu thì tính cách cũng trở nên táo bạo chẳng kiêng nể gì.
Dù sao tất cả mọi người đều là kiếm tiên, lại còn là đồng môn, đã vậy rồi thì ai sợ ai nào, rút kiếm ra chiến thôi.
Lúc có mặt Trường Thừa môn chủ, bọn họ còn biết cẩn thận dè chừng, mà một khi môn chủ bế quan, đám kiếm tiên ngoại trừ không dám dỡ nóc phá nát luôn cả Thanh Hoàn Động Thiên, thì khi đã đóng cửa lại là chuyện mất mặt tổn hại thân phận đến mức nào cũng dám làm, nào là đánh lén sau lưng, bố trí bẫy rập, ném kiếm vung đấm đập cho đối phương sưng tím con mắt... lấy tiên nhưỡng là phí qua đường do người ta nộp lên bày ra uống đến say quắc cần câu, cùng đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi khác.
Đây đều là những việc mà bọn họ chưa bao giờ làm, cũng sẽ không đời nào làm khi còn ở Tu Chân giới.
Cửu Trọng Thiên Kiếp, Tử Tiêu Thần Lôi.
Có thể qua được cửa ải này, không chỉ là phi thăng, đồng thời tâm cảnh cũng sẽ theo đó mà sáng tỏ thông suốt, dù sao mỗi vị kiếm tu bắt đầu từ ngày bước chân trên con đường cầu Đạo, đã biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với Thiên Kiếp đáng sợ nhất. Việc này cũng giống như ngàn vạn người chen chân lên một con đò, nơm nớp lo sợ chờ đợi đến lúc có thể thoát ly phàm thế đến bờ bên kia, duy chỉ có ta là mang theo tâm tính ngạo mạn tiêu sái bước trên cây cầu độc mộc, thậm chí còn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Nhưng khi gặp được kiếm tiên khác có xuất thân tương tự, việc đó sẽ không còn gì đáng để nói nữa, vả lại trong tiềm thức cũng đã tự động đem sự tồn tại của các kiếm tiên khác lên vị trí ngang bằng với chính mình. Ba năm ở trong cùng một ký túc xá tập thể, đến người thường còn đùa giỡn cãi nhau ầm ĩ gia tăng tình cảm, huống chi là các kiếm tiên trăm ngàn năm ở chung dưới một mái nhà.
Nói đơn giản chính là, trước khi gia nhập Đoạn Thiên Môn, mấy vị kiếm tiên nào đó đều tự nhận rằng bản thân mình chính là tuyệt thế cao nhân thiên tính lạnh lùng, mà sau này —— bọn họ chợt phát hiện tính cách của mình còn có một mặt khác.
Thật ra trong mỗi con người đều tồn tại tế bào ngu ngốc, chỉ là phải xem bạn đang ở trong hoàn cảnh nào, gặp được loại người nào.
Hung danh của Linh Hoán kiếm tiên, từ tầng trời thứ mười tám trở xuống, phải nói là không ai không biết.
Thật ra cái sự lười biếng của ông ta chỉ khá hơn được đồ đệ Lạc Trì có một chút xíu thôi, cũng thuộc vào loại tử trạch trong Thanh Hoàn Động Thiên, nhưng cớ vì sao mười tám tầng trời ai ai cũng đều biết đến thanh danh hung hãn của ông ta? Lúc ban đầu vốn là ông ta vừa phi thăng lên, không muốn đi tìm Trường Thừa môn chủ, kết quả là lạc đường hết chỗ này tới chỗ khác, mà Cổ tiên lại hết sức kỳ thị những người phi thăng đến từ Nhân gian.
Linh Hoán là một tên bên ngoài ngang ngược, bên trong yếu nhược điển hình.
Ở bên ngoài, không cần biết là có lý hay vô lý, kiếm của ông ta chính là đạo lý! Rất nhiều Hoang thú Cổ tiên cũng bởi vì vậy mà chịu không ít thua thiệt trong tay ông ta.
Còn tại Thanh Hoàn Động Thiên ấy hả, không cần biết là có lý hay vô lý, môn chủ chính là đạo lý! Linh Hoán kiếm tiên tuyệt chẳng dám nói ra dù chỉ là nửa chữ không .
Mà các vị kiếm tiên còn lại cũng chả khác là bao, cho dù lúc ở nhà hình tượng gì cũng vứt xó hết không thèm quan tâm, nhưng một khi đi ra ngoài hoặc là đơn độc đối mặt với thần tiên khác, bọn họ sẽ bày ra nụ cười nhạt hoặc là vẻ ngạo mạn lạnh lùng cố hữu của mình, hai mắt chỉ hận không thể mọc luôn trên đỉnh đầu, lúc nói chuyện có thể lược bớt thì liền lược bớt, chẳng bao giờ chịu nhả quá hai ba chữ.
Cho nên thỉnh thoảng có thần tiên đi ngang qua Thanh Hoàn Động Thiên, trông thấy Linh Hoán ôm đầu chạy trốn lại còn kêu gào thảm thiết, phía sau là Trường Thừa môn chủ nổi giận đùng đùng xách kiếm đuổi theo, bọn họ cũng nhịn không được mà rùng mình. Sau đó chúng tiên liền âm thầm dán nhãn cho Trường Thừa môn chủ là Trông thì dễ nói chuyện lại đức cao vọng trọng, nhưng thực tế là tính toán chi li nhỏ nhen hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho người khác ... Bởi vì tất cả mọi người đều không thể hiểu được, một đồ đệ vừa thực lực cao siêu lại vừa biết nghe lời như Linh Hoán kiếm tiên, Trường Thừa còn gì để bất mãn nữa chứ?
Trường Thừa đối xử với Linh Hoán như vậy, nhưng Linh Hoán kiếm tiên lại không dám phản kháng, cũng không dám thí sư, việc này chứng tỏ điều gì?
Trường Thừa môn chủ lại càng đáng sợ hơn chứ sao!
Vì thế cái danh tiếng kinh khủng của Đoạn Thiên Môn trên Thiên giới mỗi ngày một nghiêm trọng thêm.
—— ngài môn chủ đúng là đáng thương quá chừng, bởi vì lúc đầu ông ấy chiếm cứ Thanh Hoàn Động Thiên thu phí qua đường, thật ra chỉ là muốn chờ đợi ở cái nơi đầu mối giao thông quan trọng này, nhằm tiện bề tìm kiếm vị sư phụ tự xưng là Đông Hải Tán Tiên kia mà thôi...
Đám kiếm tiên rất ít khi rời khỏi Thanh Hoàn Động Thiên, sau bao nhiêu năm rộng tháng dài ru rú trong nhà quá nhiều, bọn họ lại phát triển một tính cách mới không được tốt cho lắm: có dấu hiệu tâm thần phân liệt.
Câu trước còn đặc sệt giọng điệu khinh miệt với người ngoài, không đợi người ta rời đi, quay qua quay lại đã bắt đầu tán phét tự hủy hình tượng với các kiếm tiên khác...
Cũng đành bó tay, bọn họ đều đã quá quen với việc phá đám đâm chọt lẫn nhau rồi.
Bất kể là lối sống như thế nào, một khi đã quen, sẽ hoàn toàn chẳng thể phát hiện ra được những chuyện mình làm có gì là không đúng cả!!
Mà sau khi trở lại Tu Chân giới, Linh Hoán kiếm tiên chợt phát hiện những tháng ngày tu hành còn khốn khổ hơn cả năm xưa lại kéo đến, trong mắt ông ta, mớ tài liệu ôn tập cấp bốn còn khó gặm hơn cả Thiên Thư nữa ( đương nhiên, Linh Hoán có thể đọc hiểu được thiên thư), ông ta là đồ đệ của môn chủ, không tránh khỏi việc đứng mũi chịu sào. Mỗi ngày môn chủ đều phải đến kiểm tra xem xét, Linh Hoán vì để giảm thiểu cái kết quả đáng sợ là bị hỏi mà đáp không được, thế là bộ dạng ngày đêm cầm sách liền đổi thành tay không rời bài thi, khổ luyện học hành, nhưng thật ra đầu óc đã sớm bay tới tận nơi nảo nơi nao rồi.
Vì tránh cho bản thân mình lười biếng ngủ gà ngủ gật bị môn chủ phát hiện, Linh Hoán còn noi theo điển cố, tìm một sợi dây thừng buộc tóc treo lên xà nhà —— được rồi, nhà cửa hiện đại không có xà nhà, cho nên chỉ có thể treo lên trên đèn huỳnh quang.
Lạc Trì kiếm tiên lại còn cố ý chọc phá quấy rối ông ta, đặc biệt đưa tới một cái dùi.
Linh Hoán tức giận đến mức trực tiếp xem cái dùi thành phi tiêu mà phóng, ông ta cảm thấy mình đã làm ra hai sai lầm rất lớn trong cuộc đời, bái sai sư phụ, thu sai đồ đệ... mà cái sau lại còn nghiêm trọng hơn cái trước gấp mấy lần.
Thái Nhạc kiếm tiên khẩn cấp truyền tin, bảo rằng bên Thẩm Đông lại xảy ra chuyện, Trường Thừa mới vừa bước chân ra khỏi cửa, Linh Hoán dùng thần thức cảm nhận được, liền lập tức thở phào một hơi, dùng sách tài liệu đậy lên trên mặt, yên tâm mạnh dạn bắt đầu công cuộc đào ngũ.
Dạo gần đây Đỗ Hành đang chọn đồ đệ.
Việc này toàn bộ Đoạn Thiên Môn đều biết, vốn cũng chẳng thể xem là chuyện lớn lao gì, thế nhưng Trường Thừa môn chủ lại rất xem trọng. Hơn nữa tình huống của Đỗ Hành cũng khá đặc biệt, kiếm của y có thể biến hóa, mối quan hệ với Đỗ Hành lại là... Khụ khụ!
Truyền thừa kiếm tu của Trường Thừa môn chủ chính là: tuyệt đối không thể để cho đồ đệ nhìn thấy kiếm của sư phụ, tốt nhất cũng không được nhìn thấy bất kỳ thanh kiếm của kiếm tu nào khác! Trong khoảng thời gian 300 năm, phải để cho đệ tử mình từ từ lĩnh ngộ, lựa chọn một con đường thích hợp, cầu một Đạo chỉ thuộc về bản thân mình.
Cho nên kiếm tu Đoạn Thiên Môn đều là đến Độ Kiếp kỳ mới bắt đầu thu đồ đệ, vừa lúc phong ấn lại kiếm của mình để kéo dài thời gian phi thăng, nhân tiện củng cố tu vi, lúc sư phụ truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi vấn cho đệ tử còn có thể ôn lại cái cũ biết thêm cái mới, một lần nữa tìm lại được cảm ngộ về Đạo của mình, sự an bài sắp xếp hết sức hợp lý ổn thỏa như vậy, chứng minh môn chủ đích thực là thiên tài, Đoạn Thiên Môn mỗi đời đều có thể thuận lợi phi thăng không phải là không có lý do!
Thế nhưng Đỗ Hành cũng đã qua được Thiên Kiếp, kiếm của y lại là khí linh, vậy thì có lý do gì để phong ấn lại Thẩm Đông kia chứ?
Đừng nói là Đỗ Hành không đồng ý, mà ngay cả các kiếm tiên cũng nhất trí cảm thấy không ổn.
Khí linh ngay cả khi không biến về nguyên hình, phần lớn thời điểm khi cảm xúc dao động thì vẫn sẽ để lộ sát khí ra ngoài như thường. Thẩm Đông càng hiểu rõ hơn ai hết về điểm này, thậm chí lúc hắn nằm mơ cũng có thể phóng ra sát khí phá hủy nhà cửa, hung binh bậc này! Tuyệt đối không thể để cho một đứa trẻ tâm trí ngây thơ, hoàn toàn chưa biết gì về Đạo nhìn thấy được!
Vậy thì chỉ còn cách giấu đi thôi, giấu được ngày nào hay ngày nấy.
Chẳng qua, 300 năm...
Linh Hoán kiếm tiên mỉm cười, nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Không phải là ông ta vui vẻ thích thú muốn xem náo nhiệt gì, mà là Trường Thừa môn chủ một khi bị chuyện này dẫn dắt đi sự chú ý càng nhiều, thì Linh Hoán ông ta đương nhiên lại càng an toàn, mỗi ngày càng thêm sung sướng nhàn hạ chứ sao.
Nghĩ đến Thái Nhạc đang đau khổ nằm gác đêm trong hành lang của cái tòa nhà xập xệ nào đó, Linh Hoán liền muốn há mồm cười nhạo.
Trong đám kiếm tiên không có lấy một kẻ đồng tình với Thái Nhạc, cũng sẽ không có ai đi thay ca cho Thái Nhạc, lý do rất đơn giản —— Đỗ Hành là đồ đệ của Thái Nhạc ngươi, ngươi không lo thì ai lo?
Điều mà đám kiếm tiên cảm thấy hứng thú chính là Đỗ Hành rốt cuộc dựa trên tiêu chuẩn gì để thu đồ đệ.
Nghe nói Linh Hoán là do Trường Thừa môn chủ vớt ra từ trong nồi... bởi năm ấy tại Nhân gian đang có nạn đói lớn hoành hành, đó cũng đồng thời là ơn cứu mạng, Linh Hoán trăm ngàn năm qua lúc nào cũng bị đánh cho bầm dập, này có lẽ cũng là nhân quả do Thiên Đạo an bài nhỉ, vì dù sao mệnh số của Linh Hoán vốn chính là phải chết mà.
Còn Lạc Trì là do Linh Hoán chạy đến Nhân gian, la liếm nằm bò trên vô số mái nhà của các học đường, cuối cùng lại bốc trúng.
Lý do chính là vào thời điểm ấy, đứa trẻ này học chữ đặc biệt nhanh, đến tiên sinh dạy học còn phải khen ngợi, mà bộ dạng của nó cũng tốt, dựa theo cách nói thời nay, Linh Hoán chính là muốn tìm một đứa trẻ ngoan ngoãn giỏi giang về nhiều mặt, đặng về sau trở thành tinh anh mà gánh vác mọi chuyện giúp ông ta.
Ai ngờ đâu, những thứ này đều chỉ là do Linh Hoán tự thẩm mà thôi!
Lạc Trì là con cháu nhà thế gia, lại không thuộc chi trưởng của dòng họ, bằng không gia tộc cũng sẽ không thoải mái thả cho ông ta đi ra ngoài học đạo cầu tiên như vậy... Chẳng qua năm xưa Lạc Trì học chữ vừa nhanh vừa giỏi gì đó chỉ là do ông ta quá làm biếng mà thôi!
Trở thành người tu chân không những không thể trị được tật xấu của Lạc Trì, ngược lại càng khiến cho ông ta ngày một thậm tệ thêm.
Sau khi Ích Cốc, người tu chân liền có thể mượn linh khí thiên địa mà sống, không còn phải ăn ngũ cốc nữa, mấy người nói xem việc này có thích hợp với kẻ lười hay không? Sau khi tu vi đạt đến một ngưỡng nhất định, trong ngoài thanh minh, không vương trần ai, không cần giặt quần áo, mà thật ra cũng không cần phải tắm rửa nữa, mấy người nói xem việc này có thích hợp với kẻ lười hay không?
Về phần một lần bế quan chính là vài thập niên, không cần nói chuyện khỏi phải phí sức, quả đúng là tuyệt hết chỗ chê mà!
—— cho nên đây chính là chân tướng vì sao Chu Nhu kiếm một khi rời vỏ, kiếm khí lại biến thành tiếng gào rít chói tai đáng sợ như vậy! Đến kiếm cũng chả chịu nổi cái lối sống lờ đờ, tĩnh mịch, trầm muộn của Lạc Trì... thế nên mỗi lần đi ra đều phải gân cổ kêu gào xả stress một chút.
Lạc Trì lười như hủi là thế, mấy người còn cho rằng ông ta sẽ nghiêm túc đi chọn đồ đệ sao?
Không có đâu, trên thực tế là ông ta chọn bừa một cái ngã ba, nằm đu đưa trên tán cây đếm thầm tới một trăm, sau đó mở mắt ra dòm một cái, nếu gặp phải người tuổi tác không hợp căn cốt không đủ thì sẽ nhắm mắt đếm lại một trăm.
Đến cuối cùng thì lại phiêu diêu bay xuống, bảo rằng ngô đang tạm trú chân tại nơi thế ngoại Đông Hải, ít ngày nữa sẽ phi thăng thành tiên, kẻ nào cùng ta hữu duyên, ta sẽ truyền lại công pháp môn phái, từ nay về sau không vướng bụi trần, trường sinh bất tử, ngày sau cũng sẽ tương phùng cùng ta tại Tiên giới.
—— nhìn cái kiểu cách thần tiên đắc đạo này đi!
Tần Phong, Thái Nhạc cũng chính là như vậy mà bị ông ta lừa tới...
Được rồi, cũng không hẳn là lừa, là bị cha mẹ trưởng bối nhà mình cam tâm tình nguyện dâng lên.
Năm ấy, trong nhà mỗi dân chúng đều có rất nhiều trẻ nhỏ, có người quả thật là nuôi không nổi, ngay cả khi mẹ đứa trẻ đau lòng không nỡ, nhưng dù sao đó cũng không phải là con trai độc nhất trong nhà, hơn nữa lúc nào cũng có đứa chết non, nếu như cứ mất một đứa là lại đau buồn khóc lóc ỉ ôi, vậy thì những tháng ngày kế tiếp làm sao mà sống cho nổi đây.
Bởi vì đệ tử là do Lạc Trì kiếm tiên tùy tiện tìm, chỉ miễn cưỡng đủ tư cách, cho nên tu vi của Tần Phong Thái Nhạc khó tránh khỏi bị thiếu hụt, dựa theo lời của Trường Thừa môn chủ chính là tư chất quá kém, ngay cả kỹ năng thiên nhân cảm ứng cũng chẳng đủ để qua cửa, đã thành tiên rồi mà vẫn cứ râu ria bạc trắng như mấy ông già lọm khọm... khụ!
Thật ra vận khí của sư huynh đệ Tần Phong Thái Nhạc cũng không đến nỗi tệ, trước đây cũng có không ít ma đầu thuộc bàng môn tả đạo giả dạng thành thần tiên, bảo dân chúng dâng tặng trẻ con, nói là thu đồ đệ, nhưng trên thực tế thì đã sớm giết... Thế nên biện pháp phân biệt thông dụng nhất chính là! Nếu như các thần tiên kia nhìn trúng mấy đứa bé cực kỳ thông minh xinh xắn đáng yêu, vậy thì phải cảnh giác, bởi vì Tu Chân giới ngoại trừ lấy khả năng cảm ứng linh khí tốt làm tiêu chuẩn, thì thông thường khi đi tìm đồ đệ đều sẽ chọn những đứa trẻ cực kỳ bình thường, tính tình thành thật, không chút thu hút thậm chí là hoàn toàn không có ưu điểm, phản ứng cũng chậm chạp, vậy mới có thể gọi là căn cốt tốt! Tu hành không được nóng vội, tính tình điềm đạm không hay sinh sự, quy củ nề nếp, không tự cho mình là thông minh mà đi vào oai môn tà đạo ( lúc Linh Hoán chọn đồ đệ thì không áp dụng cái tiêu chuẩn thông thường này, bởi vì ổng có mục đích khác).
Tần Phong, Thái Nhạc tuyệt đối phù hợp với cái tiêu chuẩn này!
Nghe nói lúc Lạc Trì thu đồ đệ, Tần Phong đã năm tuổi thế nhưng còn chưa nói ra được một câu đầy đủ, Thái Nhạc thì càng là tay chân vụng về, ngay cả cái việc đơn giản như kiếm củi cũng không làm được, khiến cho phụ thân vốn là tiều phu lúc nào cũng bực mình véo tai mắng chửi.
Còn về lai lịch của Đỗ Hành... vẫn là đừng nên nói tiếp thì hơn.
Đương nhiên Linh Hoán không biết, cái kỷ lục về quá trình thu đồ đệ khó đỡ nhất, căn bản không phải là do Thái Nhạc kiếm tiên lập nên, mà là —— bắt đầu từ Trường Thừa môn chủ! Trường Thừa là do Vân Trung Tử mua về!! Cái thị tộc kia căn bản cũng không phải là đưa Trường Thừa đi tu đạo cầu tiên, mà là bán đi như một đứa nô lệ, chẳng qua giá cả hơi cao chút thôi...
Đoạn lịch sử đen tối này, Trường Thừa sao có thể nói ra.
Những tháng ngày đắc ý của Linh Hoán kiếm tiên cũng không kéo dài lâu, khoảng chừng nửa tháng sau, ông ta chợt trông thấy Trường Thừa môn chủ dắt theo một thằng nhóc mập mạp xuất hiện.
Đây, đây là? Linh Hoán khiếp đảm hỏi.
Đồ đệ do Đỗ Hành thu, ngày mai đi chọn linh thạch.
Không không, ý ta là, Đỗ Hành đâu? Tóc Linh Hoán hãy còn buộc dựng đứng treo trên đèn huỳnh quang, tạo hình cực kỳ quỷ dị.
Nhóc con kia cười trộm, Linh Hoán lúc này liền cảm thấy đây quả nhiên là đồ tôn của Thái Nhạc đồ đệ của Đỗ Hành, ông ta nhìn mà chướng mắt quá chừng!! Khí tràng tuyệt đối không hợp!!
Trường Thừa môn chủ nhíu mày nói: Trong vòng một tháng ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, ta đương nhiên phải mang đứa nhỏ này theo bên mình, để tiện bề cho bọn Đỗ Hành đổi nơi ở, Đỗ Hành có thể dạy dỗ đứa trẻ này, chẳng lẽ ta lại không thể sao?
Tuyệt đối dạy còn tốt hơn!
Linh Hoán kiếm tiên trố mắt đứng nhìn, nhìn môn chủ dẫn theo đứa bé kia rời đi, sau đó ông ta chợt quát to một tiếng, tóc tai gì cũng thiếu điều kéo đứt luôn:
Không đúng! Sư phụ ngươi bị lừa rồi! Đỗ Hành đây là đang tính kế ngươi đó, y chính là vì muốn thoát khỏi Đoạn Thiên Môn —— sư phụ ngươi hãy nghe ta nói, úi!
Linh Hoán bị một luồng kình khí vô hình đánh cho dán chặt lên vách tường.
Trường Thừa môn chủ gầm lên: Không cần nói nhiều, ta chính là muốn để cho ngươi thấy, nếu đồ đệ của ta là người khác, bất cứ người nào cũng đều có thể giỏi giang hơn ngươi!
...
Đỗ Hành: Thế nào là dương mưu?
Chính là quang minh chính đại công khai tính kế, tính là tính nhân tâm! Cho dù đối phương thừa biết mình có mưu đồ khác có dụng ý khác, nhưng thường thường vẫn sẽ cam tâm tình nguyện mắc mưu.
/171
|