Mạch Đinh cũng nhanh chóng bắt một chiếc taxi vội vã chạy đến nhà Tô Tiểu Mễ. Cậu theo lời hứa mua 10 gói snack mang tới. Gõ cửa. Không bao lâu thì Tô Tiểu Mễ tóc tai ướt nhẹp xuất hiện trước cửa. Nhìn thấy túi đồ trên tay Mạch Đinh, cậu ta lấm lét nhìn xung quanh: “Mang đồ tới phải cẩn thận chứ. Nhỡ ai thấy thì sao?”
“Có ai quan tâm?”
“Mau vào đi”.
Hai người ngồi trên ghế salon. Tô Tiểu Mễ bẻ đôi thanh socola cho Mạch Đinh. Vừa nhai socola vừa nói: “An Tử Yến không nghi ngờ gì chứ?”. Mạch Đinh cũng cắn một miếng socola: “Không có. May mà Nghiêm Ngôn gọi điện đến. Cậu làm sao mà anh ấy gọi điện cho An Tử Yến hay thế?”. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện như thể mấy đứa học sinh nói dối bố mẹ trốn học. Ở chung với Tô Tiểu Mễ rất dễ không tự chủ mà biến thành dạng ngây thơ luôn.
“Tôi nói cái bí quyết này không phải phát huy tác dụng trong ngày một ngày hai đâu. Hôm nay tôi trực tiếp vào phòng làm việc của anh ấy. Nói lát nữa bọn em có chuyện nên cho ảnh ra ngoài chơi. Không được quấy rầy tôi. Hơn nữa, không có sự cho phép của tôi thì không được về nhà”. Cái cảnh ăn xin mấy chục phút trước là của ai vậy?
“Anh ta sẽ làm vậy à? Không nói gì thêm?”
“Hừm. Anh ta dám nói cái gì? Nếu chọc tôi mất hứng, tôi bỏ luôn. Cho anh ta khóc đến mù mắt luôn!”. Biết Mạch Đinh không kể cho ai, Tô Tiểu Mễ càng hăng.
“Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi. Tôi cũng muốn biết cách thu phục An Tử Yến. Đem hắn giẫm dưới chân. Để cho hắn cả đời không thoát ra được. Cậu không biết tôi uất ức thế nào đâu. Vừa mới nghĩ đến mấy cái trò hắn đùa giỡn, tôi liền cảm thấy đau. Tôi cũng muốn cho hắn quỳ dưới đất, nước mắt giàn dụa mà cầu xin tôi”. Mạch Đinh biết Tô Tiểu Mễ sẽ không bán đứng mình nên đem tất cả đau khổ cùng mong muốn xả hết ra.
“Đừng nóng vội”.
Mạch Đinh làm sao có thể không vội?
Tô Tiểu Mễ cắn miếng socola, đứng lên, nhìn bốn phía: “Trước hết phải xem có camera không đã”.
“Làm sao có được?”
“Chẳng qua là tôi diễn chút thôi”.
“Cậu có thể bớt bớt được không!?”. Mạch Đinh sốt ruột. Tô Tiểu Mễ kéo rèm cửa sổ lại. Cả căn phòng trầm xuống. Không biết từ đâu mà cậu ta lấy ra một cây nến. Dùng bật lửa thắp lên. Sau đó đội cái mũ phía sau áo lên. Cố tình kéo sâu xuống che kín đôi mắt. Giọng nói của Tô Tiểu Mễ đổi sang tông trầm: “Nói cho cậu biết, trước tiên phải làm nghi thức thanh tẩy cơ thể. Tôi tắm rồi. Giờ đến phiên cậu”. Mạch Đinh là một người đầy lý trí lại rất thông minh. Cậu đứng lên, nghiêm túc nhìn Tô Tiểu Mễ: “Trong phòng tắm có khăn mới không?”. Hẳn còn lịch sự sợ làm bẩn khăn của chủ nhà.
“Đã giúp cậu chuẩn bị đâu vào đấy rồi”. Bình thường cũng không thấy cái người này suy tính chu toàn như vậy a.
Mạch Đinh chưa từng tắm một cách nghiêm túc như vậy. Sau khi tắm xong, cậu quay trở ra. Lúc này trong tay Tô Tiểu Mễ đã cầm hai cây nến. Cậu ta đưa một cây cho Mạch Đinh: “Ở phương diện này cậu rất có khả năng. Quần áo cũng rất phù hợp”. Mạch Đinh chỉ vừa vặn mặc một chiếc áo có mũ. Tô Tiểu Mễ lôi cái mũ sau áo Mạch Đinh đội lên đầu cậu.
“Có thể nói chưa?”
“Ừ. Cậu biết không? Trên thế giới này có rất nhiều điều bí ẩn mà nhiều nhà khoa học cũng không thể giải thích được. Trung Quốc có câu: Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô*. Cho nên điều tôi sắp nói đây, cậu sẽ cảm thấy không thể được. Cậu có thể chọn không tin tôi. Nhưng cậu không thể phủ nhận điều thần kì đã xảy ra với tôi”. Mạch Đinh một bên nghiêm túc lắng nghe, một bên gật đầu đồng ý. Tô Tiểu Mễ nói tiếp: “Chuyện này là từ mấy ngày trước. Hôm đó trời có mưa. Tôi đang đi dạo thì vô tình phát hiện mấy chỗ bán hàng vớ vẫn. Nhàm chán quá nên cứ đi đi vậy thôi. Rồi tôi cảm thấy cơ thể như có một lực vào đó kéo đến sạp hàng trước mặt. Mơ hồ lắm. Tôi cũng không biết nói sao. Tôi liếc mắt nhìn thấy vài món đồ. Cái này tạm thời kính cẩn gọi là đại tiên đi. Đại Tiên dựa vào món đồ ở trên cùng. Khiến cho nó có linh tính tâm linh luôn. Lúc này tôi quyết định mua nó. Sau đó thì cẩn thận mang về nhà. Rồi tôi nảy ra ý nói cho Đại Tiên biết nguyện vọng của mình. Ai ngờ, điều tôi không ngờ lại xuất hiện. Nghiêm Ngôn không có lớn tiếng với tôi nữa. Có nhiều lần tôi làm chuyện sai mà anh ấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở thôi”. Tô Tiểu Mễ không nói thêm gì nữa, chẳng qua là đợi phản ứng của Mạch Đinh. Mạch Đinh cúi đầu trầm tư một hồi, lại ngẩng đầu lên: “Có thể cho tôi thấy Đại Tiên không?”
(*Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô: Thà tin có thật còn hơn không tin.)
“Tấm lòng của cậu không đủ thành khẩn hả? Nếu như cậu nửa tin nửa ngờ thì chắc chắn Đại Tiên sẽ không giúp cậu đâu”.
“Rồi. Tôi tuyệt đối tin tưởng mà”.
“Đi theo tôi”.
Cảnh tượng hai người cầm cây nến vào phòng đọc sách không khác gì mấy tổ chức tà giáo trong phim. Mạch Đinh nín thở. Tô Tiểu Mễ đẩy cửa bước vào. Kéo rèm cửa sổ ra. Mở khóa tủ đem Đại Tiên đặt trên bàn. Vốn nghe lời kể của Tô Tiểu Mễ quá thần thánh. Mạch Đinh còn có chút lo lắng, sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Đại Tiên cũng dễ thương a. Chính là SpongeBob nhồi bông. Nhìn vào thì không thể tạo cảm giác sợ hãi cho người đối diện được. Tô Tiểu Mễ cung kính quỳ gối trước Đại Tiên. Mạch Đinh cũng không dám chậm trễ. Quỳ xuống bên cạnh cậu ta. Bắt chước động tác hai tay xếp thành hình chữ tập như Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ nói nhỏ: “Cậu có nguyện vọng thầm kín gì, đừng cầu lớn tiếng. Có bao nhiêu nguyện vọng cũng được. Nhưng nhớ, nhất định phải thành khẩn. Những thứ khác cậu làm theo tôi là được”.
“Được”.
Hai người quỳ gối trong phòng, mỗi người mỗi nguyện vọng. Đoán chừng cả bốn năm đại học, Tô Tiểu Mễ cũng không nghiêm túc như vậy. Mà Mạch Đinh làm cái gì cũng rất nghiêm túc. Mấy phút sau, Tô Tiểu Mễ giơ tay lên, giống kiểu đầu hàng, hô lớn: “SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế!”. Sau đó thì trườn dài xuống sàn. Mạch Đinh cũng làm theo y chang: “SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế!”
Thật sự không nhịn được mà nghĩ đến ba chữ: Hai thằng điên.
Sau khi nghi thức trang trọng kết thúc, cả hai ra khỏi phòng. Thổi tắt nến. Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ vai Mạch Đinh: “Đợi bản lĩnh của Đại Tiên đi. Gần đây mỗi ngày nhân lúc Nghiêm Ngôn ra ngoài, tôi đều bái lạy Đại Tiên hết đó”.
“Ngày nào cậu cũng lạy hả? Vậy tôi phải làm sao? Ai da, còn không biết ở đây bao lâu nữa. Có thể chỉ vài ngày thôi. Ngày mai cậu nhất định phải gọi tôi đó”.
“Chúng ta là ai chứ. Tôi sẽ không quên cậu đâu”.
Tình bạn của họ lại thăng hoa thêm một nấc nữa rồi.
_________________
BTS_A.R.M.Y_ Bangtansoyeondan
“Có ai quan tâm?”
“Mau vào đi”.
Hai người ngồi trên ghế salon. Tô Tiểu Mễ bẻ đôi thanh socola cho Mạch Đinh. Vừa nhai socola vừa nói: “An Tử Yến không nghi ngờ gì chứ?”. Mạch Đinh cũng cắn một miếng socola: “Không có. May mà Nghiêm Ngôn gọi điện đến. Cậu làm sao mà anh ấy gọi điện cho An Tử Yến hay thế?”. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện như thể mấy đứa học sinh nói dối bố mẹ trốn học. Ở chung với Tô Tiểu Mễ rất dễ không tự chủ mà biến thành dạng ngây thơ luôn.
“Tôi nói cái bí quyết này không phải phát huy tác dụng trong ngày một ngày hai đâu. Hôm nay tôi trực tiếp vào phòng làm việc của anh ấy. Nói lát nữa bọn em có chuyện nên cho ảnh ra ngoài chơi. Không được quấy rầy tôi. Hơn nữa, không có sự cho phép của tôi thì không được về nhà”. Cái cảnh ăn xin mấy chục phút trước là của ai vậy?
“Anh ta sẽ làm vậy à? Không nói gì thêm?”
“Hừm. Anh ta dám nói cái gì? Nếu chọc tôi mất hứng, tôi bỏ luôn. Cho anh ta khóc đến mù mắt luôn!”. Biết Mạch Đinh không kể cho ai, Tô Tiểu Mễ càng hăng.
“Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi. Tôi cũng muốn biết cách thu phục An Tử Yến. Đem hắn giẫm dưới chân. Để cho hắn cả đời không thoát ra được. Cậu không biết tôi uất ức thế nào đâu. Vừa mới nghĩ đến mấy cái trò hắn đùa giỡn, tôi liền cảm thấy đau. Tôi cũng muốn cho hắn quỳ dưới đất, nước mắt giàn dụa mà cầu xin tôi”. Mạch Đinh biết Tô Tiểu Mễ sẽ không bán đứng mình nên đem tất cả đau khổ cùng mong muốn xả hết ra.
“Đừng nóng vội”.
Mạch Đinh làm sao có thể không vội?
Tô Tiểu Mễ cắn miếng socola, đứng lên, nhìn bốn phía: “Trước hết phải xem có camera không đã”.
“Làm sao có được?”
“Chẳng qua là tôi diễn chút thôi”.
“Cậu có thể bớt bớt được không!?”. Mạch Đinh sốt ruột. Tô Tiểu Mễ kéo rèm cửa sổ lại. Cả căn phòng trầm xuống. Không biết từ đâu mà cậu ta lấy ra một cây nến. Dùng bật lửa thắp lên. Sau đó đội cái mũ phía sau áo lên. Cố tình kéo sâu xuống che kín đôi mắt. Giọng nói của Tô Tiểu Mễ đổi sang tông trầm: “Nói cho cậu biết, trước tiên phải làm nghi thức thanh tẩy cơ thể. Tôi tắm rồi. Giờ đến phiên cậu”. Mạch Đinh là một người đầy lý trí lại rất thông minh. Cậu đứng lên, nghiêm túc nhìn Tô Tiểu Mễ: “Trong phòng tắm có khăn mới không?”. Hẳn còn lịch sự sợ làm bẩn khăn của chủ nhà.
“Đã giúp cậu chuẩn bị đâu vào đấy rồi”. Bình thường cũng không thấy cái người này suy tính chu toàn như vậy a.
Mạch Đinh chưa từng tắm một cách nghiêm túc như vậy. Sau khi tắm xong, cậu quay trở ra. Lúc này trong tay Tô Tiểu Mễ đã cầm hai cây nến. Cậu ta đưa một cây cho Mạch Đinh: “Ở phương diện này cậu rất có khả năng. Quần áo cũng rất phù hợp”. Mạch Đinh chỉ vừa vặn mặc một chiếc áo có mũ. Tô Tiểu Mễ lôi cái mũ sau áo Mạch Đinh đội lên đầu cậu.
“Có thể nói chưa?”
“Ừ. Cậu biết không? Trên thế giới này có rất nhiều điều bí ẩn mà nhiều nhà khoa học cũng không thể giải thích được. Trung Quốc có câu: Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô*. Cho nên điều tôi sắp nói đây, cậu sẽ cảm thấy không thể được. Cậu có thể chọn không tin tôi. Nhưng cậu không thể phủ nhận điều thần kì đã xảy ra với tôi”. Mạch Đinh một bên nghiêm túc lắng nghe, một bên gật đầu đồng ý. Tô Tiểu Mễ nói tiếp: “Chuyện này là từ mấy ngày trước. Hôm đó trời có mưa. Tôi đang đi dạo thì vô tình phát hiện mấy chỗ bán hàng vớ vẫn. Nhàm chán quá nên cứ đi đi vậy thôi. Rồi tôi cảm thấy cơ thể như có một lực vào đó kéo đến sạp hàng trước mặt. Mơ hồ lắm. Tôi cũng không biết nói sao. Tôi liếc mắt nhìn thấy vài món đồ. Cái này tạm thời kính cẩn gọi là đại tiên đi. Đại Tiên dựa vào món đồ ở trên cùng. Khiến cho nó có linh tính tâm linh luôn. Lúc này tôi quyết định mua nó. Sau đó thì cẩn thận mang về nhà. Rồi tôi nảy ra ý nói cho Đại Tiên biết nguyện vọng của mình. Ai ngờ, điều tôi không ngờ lại xuất hiện. Nghiêm Ngôn không có lớn tiếng với tôi nữa. Có nhiều lần tôi làm chuyện sai mà anh ấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở thôi”. Tô Tiểu Mễ không nói thêm gì nữa, chẳng qua là đợi phản ứng của Mạch Đinh. Mạch Đinh cúi đầu trầm tư một hồi, lại ngẩng đầu lên: “Có thể cho tôi thấy Đại Tiên không?”
(*Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô: Thà tin có thật còn hơn không tin.)
“Tấm lòng của cậu không đủ thành khẩn hả? Nếu như cậu nửa tin nửa ngờ thì chắc chắn Đại Tiên sẽ không giúp cậu đâu”.
“Rồi. Tôi tuyệt đối tin tưởng mà”.
“Đi theo tôi”.
Cảnh tượng hai người cầm cây nến vào phòng đọc sách không khác gì mấy tổ chức tà giáo trong phim. Mạch Đinh nín thở. Tô Tiểu Mễ đẩy cửa bước vào. Kéo rèm cửa sổ ra. Mở khóa tủ đem Đại Tiên đặt trên bàn. Vốn nghe lời kể của Tô Tiểu Mễ quá thần thánh. Mạch Đinh còn có chút lo lắng, sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Đại Tiên cũng dễ thương a. Chính là SpongeBob nhồi bông. Nhìn vào thì không thể tạo cảm giác sợ hãi cho người đối diện được. Tô Tiểu Mễ cung kính quỳ gối trước Đại Tiên. Mạch Đinh cũng không dám chậm trễ. Quỳ xuống bên cạnh cậu ta. Bắt chước động tác hai tay xếp thành hình chữ tập như Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ nói nhỏ: “Cậu có nguyện vọng thầm kín gì, đừng cầu lớn tiếng. Có bao nhiêu nguyện vọng cũng được. Nhưng nhớ, nhất định phải thành khẩn. Những thứ khác cậu làm theo tôi là được”.
“Được”.
Hai người quỳ gối trong phòng, mỗi người mỗi nguyện vọng. Đoán chừng cả bốn năm đại học, Tô Tiểu Mễ cũng không nghiêm túc như vậy. Mà Mạch Đinh làm cái gì cũng rất nghiêm túc. Mấy phút sau, Tô Tiểu Mễ giơ tay lên, giống kiểu đầu hàng, hô lớn: “SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế!”. Sau đó thì trườn dài xuống sàn. Mạch Đinh cũng làm theo y chang: “SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế! SpongeBob vạn tuế!”
Thật sự không nhịn được mà nghĩ đến ba chữ: Hai thằng điên.
Sau khi nghi thức trang trọng kết thúc, cả hai ra khỏi phòng. Thổi tắt nến. Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ vai Mạch Đinh: “Đợi bản lĩnh của Đại Tiên đi. Gần đây mỗi ngày nhân lúc Nghiêm Ngôn ra ngoài, tôi đều bái lạy Đại Tiên hết đó”.
“Ngày nào cậu cũng lạy hả? Vậy tôi phải làm sao? Ai da, còn không biết ở đây bao lâu nữa. Có thể chỉ vài ngày thôi. Ngày mai cậu nhất định phải gọi tôi đó”.
“Chúng ta là ai chứ. Tôi sẽ không quên cậu đâu”.
Tình bạn của họ lại thăng hoa thêm một nấc nữa rồi.
_________________
BTS_A.R.M.Y_ Bangtansoyeondan
/163
|