Thành phố B.
Cố Hoài Nam xuống máy bay, bấm số điện thoại của Sách Thế Kỳ, vang lên mấy tiếng bên kia mới chuyển được. Bên kia, thanh âm Sách Thế Kỳ rất nhỏ, "Nam Nam, xin lỗi, chỗ này của tôi có một bệnh nhân, là người nhà của một người bạn."
"Như vậy à, không có chuyện gì, anh trước bận rộn, xong chuyện thì gọi điện thoại cho tôi." Cố Hoài Nam lập tức hểu, vội vàng kết thúc trò chuyện.
Đến khách sạn đặt tốt gian phòng, Cố Hoài Nam nghỉ ngơi sơ qua, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố B, chợt nhớ tới một người.
Giang Thiệu thẩm vấn trở lại, dọn dẹp một chút, đang chuẩn bị tan việc thì thuộc hạ tới gõ cửa: "Giang đội, có một cô nhóc xinh đẹp tìm ngài."
"Nói tôi không có ở đây, tan việc rồi." Giang Thiệu không để ở trong lòng, thuận miệng có lệ.
"Nghe giọng nói không phải là người địa phương, hình dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, cao như vậy." Thuộc hạ lấy tay khoa tay múa chân. "Tóc dài quăn, rất gầy, ánh mắt kia, tối đen, quá có phần câu người."
Giang Thiệu vặn eo bẻ cổ, nghe lời này động Sách ngừng phút chốc, "Tên gọi là gì?"
"Không có hỏi, đã nói là chị dâu của chúng tôi."
Lời của thuộc hạ còn chưa nói hết, Giang Thiệu đã như một trận gió vọt ra ngoài.
Diệp Tiểu An!
Trong đầu Giang Thiệu đều là Diệp Tiểu An, cô đã trở lại! Nhưng là, tâm tình kích động hưng phấn của anh vẫn không thể giữ vững được bao lâu, lúc nhìn thấy bóng dáng cô gái chờ anh ngoài đại sảnh thì đã bị vô tình đâm phá.
Anh gần như hoảng hốt chạy đến, khi bước xuống bậc thềm suýt nữa té vì lảo đảo. Cố Hoài Nam quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy, thổi phù một tiếng bật cười. "Đã nói anh chấp nhận bằng lòng gặp đến tôi, cũng không cần nóng lòng như thế chứ?"
Giang Thiệu kịp thời ổn định thân thể, bởi vì nghĩ tới sắp nhìn thấy Diệp Tiểu An mà khẩn trương, mồ hôi cũng càng chảy xuống dưới, một khắc kia đáy mắt tràn đầy thất vọng, sợ run chừng nửa phút. Có nhân viên cảnh sát đi ngang qua gặp tình hình này không nhịn được liền đi lên hỏi: "Giang đội, đây là. . . . . . Chị dâu?"
Giang Thiệu mím môi, nghiêng đầu tự giễu khẽ cười một tiếng, trong giây lát khôi phục bộ dạng bình thường. "Đâu? Là chị dâu, chị dâu."
Đợi người bên cạnh rời đi, Cố Hoài Nam càng nhếch, hơi có chút đắc ý. "Hiện tại đem chị dâu gọi thuận miệng như vậy, tương lai nếu như Tiểu An không muốn anh, đây không phải là hư danh? Lại nói Diệp Tích Thượng vẫn không có thừa nhận anh là em rể đâu."
Giang Thiệu khinh thường, "Anh ta là ca ca của Tiểu An, nếu không có Tiểu Diệp Tử nhà tôi, người nào cần có nửa xu quan hệ với anh ta? Tiểu Diệp Tử thật đúng là mạng khổ, gặp phải người ca ca mặt than, người anh trai này cười cũng không cười một chút, không phải là đoàn trưởng sao? Cả ngày nghiêm túc cứ như anh đó thiếu của anh ta hơn 800 xâu tiền không bằng, Cố Hoài Nam, cô ở cùng anh ta đã lâu có thể hay không bị chứng uất ức? Cả người bất lợi khỏe mạnh."
Cố Hoài Nam hừ cười. "Cho tôi nhắc nhở các hạ, anh nói người này trùng hợp với người đàn ông của tôi."
"Tôi nói chính là lời nói thật, không phải cô cũng không ít oán trách anh ta vô cùng nghiêm túc không có tình thú chứ?"
"Theo anh nói, những tật xấu này của anh ấy quả thật có, vậy cũng chỉ tôi có thể nói, từ trong miệng người khác nghe đến mấy lời nói này thì tôi khó chịu."
Cố Hoài Nam một chút cũng không nể mặt, Giang Thiệu nhất thời nở nụ cười, trên dưới đánh giá cô một phen. "Thật lâu không thấy, xem ra tình cảm của hai người đã phát triển khá tốt, bắt đầu bao che cho con rồi."
Cố Hoài Nam trừng mắt, Giang Thiệu lập tức đổi lời nói: "Bao che khuyết điểm, thành bao che khuyết điểm?"
Nếu đến khu vực của Giang Thiệu, đương nhiên Giang Thiệu làm ông chủ mời khách, lúc ăn cơm anh mới biết Cố Hoài Nam vì chuyện gì bỗng nhiên bay tới thành phố B. "Hóa ra là vì một người đàn ông khác, chậc, như vậy không thích hợp nhỉ? Mặc dù cô cùng Diệp Tích Thượng là cưới ngầm, nhưng cô cũng không thể coi bản thân là độc thân nữ thanh niên nói đi gặp tình lang là tình lang, tốt xấu gì anh ta cũng là đoàn trưởng, cô để cho anh ta còn mặt mũi nào nữa đây?"
"Phi." Cố Hoài Nam lườm anh một cái. "Nói chuyện với anh làm sao giống như cánh cửa thế? Người nào có tình lang rồi hả?"
Những gì anh ta nói không quan trọng, tiếng nói không nhỏ để cho người chung quanh cũng nghe thấy, bọ liếc mắt nhìn cô.
"Đó là người bạn tốt nhất của tôi ở nước Mĩ, là anh em hiểu không? Đối với tôi là có ơn cứu mạng."
Cố Hoài Nam thản lời nói, Giang Thiệu nâng lông mày. "Đối với cô có ơn cứu mạng?" Thân thể anh tiến về phía trước đối mặt, hạ giọng. "Chẳng lẽ cô đối với Sách Thế Kỳ gì đó cũng lấy thân báo đáp à? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, này cũng không thích hợp, phá hỏng quân hôn cũng không phải là chuyện đùa."
Cố Hoài Nam nheo híp mắt. "Anh có yên hay không? Có thể đứng đắn hơn chút không?"
Giang Thiệu nghiêm mặt, vẻ mặt thật tình, nhưng hỏi vấn đề cần ăn đòn: "Cô cùng tiểu tình nhân và cùng người đàn ông của cô, người nào kỹ thuật tốt hơn? Tôi đoán là tiểu tình nhân? Thân thể của gã Diệp Tích Thượng đến tận bây giờ mới phá, ở đâu ra kỹ thuật có thể nói, chậc chậc."
Là kỹ thuật gì, Cố Hoài Nam thoáng cái liền minh bạch, gương mặt phút chốc đỏ hồng, cắn răng vung qua một quyền. "Chán sống có phải không? Tôi coi như là rõ ràng tại sao Diệp Tích Thượng không muốn gặp anh rồi, miệng tiện."
"Tiểu Diệp Tử cũng đã nói tôi rồi."
Cố Hoài Nam cười, "Anh có bao nhiêu yêu vợ con Diệp Tử? Ngay cả lời của cô ấy mắng qua anh cũng ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng nếu cô ấy thật cả đời không trở lại, tôi liền thật là cả đời lưu manh một cây rồi." Giang Thiệu vẫn cong khóe miệng lên. "Hoàn hảo, Tiểu Diệp Tử nhất định sẽ trở lại, bất kể là ba năm, hay là ba mươi năm, cô ấy nhất định sẽ trở lại, tiểu nha đầu kia sẽ nhớ tôi mà chịu không được."
Nói đến Diệp Tiểu An, cả người Giang Thiệu cũng không giống nhau, không phải một hai từ ngữ đơn thuần là có thể hình dung. Cố Hoài Nam hồi tưởng lại bộ dạng bối rối luống cuống lúc trước khi anh lầm tưởng mình là Diệp Tiểu An, trong lòng hơi xúc động.
Phải yêu nhiều bao nhiêu, mới có thể để cho người đàn ông này có kiên định-tín niệm cùng đau khổ chấp nhất chờ đợi, đáy mắt anh toát ra yêu thương cho dù ai cũng nhìn ra được. Cố Hoài Nam bĩu môi, từ trong túi móc ra một búp bê đưa cho anh.
Ánh mắt Giang Thiệu nhất thời sáng lên, cầm vật trong tay lăn qua lộn lại nhìn.
"Cô ấy gửi trở lại." Cố Hoài Nam đem dây chuyền con nít lôi ra, "Cùng cái này là một bộ, hoàn hảo nhiều nhân duyên con nít bị Diệp Tích Thượng thu, trước lúc tôi đi len lén lấy ra một cái cho anh nhìn vật nhớ người."
"Chúng chị em gái đạt đến một trình độ nào đó!" Giang Thiệu giơ ngón tay cái lên, mặc kệ cô châm chọc. "Cũng chỉ có Tiểu Diệp Tử mới có thể tin tưởng loại vật này."
Có một thứ mềm mại thông thấu tâm cô ấy, ánh mắt của cô ấy nhìn thấy đều là tốt đẹp, cùng Diệp Tích Thượng giống nhau làm cho người ta thấy tất cả đều là ấm áp. Cố Hoài Nam vừa cho anh một tờ bưu điện, "Hòm thư từ trên xuống dưới, bất quá trong lòng cô ấy không muốn để cho mọi người biết cô ấy ở nơi nào, đoán chừng dựa vào địa chỉ phía trên này thì anh tra ra được nhưng cũng không có Sách dụng lớn. Chỗ Diệp Tích Thượng và Diệp ba ba tôi cũng có nghe ngóng qua, ngay cả chỗ Tiết Thần tôi cũng đã hỏi, quả thật không biết hành tung của cô ấy."
Giang Thiệu có hơi thất vọng, "Tôi không tin, Tiểu An từ nhỏ đã nghe anh ta, anh ta nói gì là cái đó, so sánh với ba cô ấy còn hơn ba cô ấy, không thể nào không đem hành tung của cô ấy nói cho Diệp Tích Thượng." Dứt lời khinh bỉ nhìn Hoài Nam. "Cô được không? Đừng mù quáng, khuôn mặt và dáng người tốt, bên gối gió thổi qua, xương Diệp Tích Thượng cũng có thể yêu mềm, lâu như vậy còn làm không được chuyện này, thật là phụ lòng tổ chức và tín nhiệm đối với cô."
"Biến, coi tôi như cái gì hả? Coi anh ta như cái gì hả? Quy tắc giữ bí mật không đảm nhiệm qua?"
Giang Thiệu cười: "Quy tắc giữ bí mật vừa không để cho cô giữ kín, cái này gọi là tri tình bất báo (biết tình hình nhưng không báo)."
"Bệnh nghề nghiệp." Cố Hoài Nam lườm anh một cái. "Nhiều nhất thì tôi tiếp tục giúp anh lưu ý là được."
"Nam Nam cục cưng bé nhỏ!" Lúc hai người đang trò chuyện, một giọng nói to lớn của người đàn ông bỗng dưng sáp đi vào. Cố Hoài Nam vui mừng quay đầu lại, một hình người khỏe mạnh mặc Tây phục, trên mặt người đàn ông nở nụ cười đã hướng mình đi tới.
Cố Hoài Nam hưng phấn nhảy dựng lên, vội vàng đứng dậy đi nghênh anh.
Sách Thế Kỳ một phát bế cô lên, ôm thật chặt, ở cái trán cô hôn ba cái vang dội. "Rốt cục nhìn thấy em, anh nhớ muốn chết!"
Giang Thiệu trợn mắt hốc mồm, này. . . . . . Tình huống nào? Thật làm cho anh nói qua rồi hả? Sách Thế Kỳ là tiểu tình nhân của Cố Hoài Nam sao?
Này nhưng hư, anh vợ của anh bị đội nón xanh rồi.
Sách Thế Kỳ nhiệt tình lại nhiệt tình, phản ứng cũng cực nhanh , nhìn thấy Giang Thiệu một bên liền đem Cố Hoài Nam để xuống, cười hỏi Cố Hoài Nam: "Vị này là ban của em?" Tiếp đó lại nhìn về phía Giang Thiệu, "Cám ơn anh theo Nam Nam chờ tôi, tôi là Sách Thế Kỳ."
Anh ta vươn tay, Giang Thiệu cầm một chút, khí chất nhanh nhẹn cười xuống. "Quá khách khí rồi, tôi là Giang Thiệu, là Nam Nam . . . . . . Người một nhà."
Lông mày anh tuấn của Sách Thế Kỳ nhướng cao, "Cậu cũng là người theo đuổi Nam Nam?"
Lời này vừa nói ra, Giang Thiệu cho Cố Hoài Nam một ánh mắt "Cô xong rồi, cô thực có can đảm dấu Diệp Tích Thượng trộm đàn ông", đối với bộ dạng đẹp trai không phải giả mạo, người đàn ông lắc đầu. "Không, cô ấy là chị dâu của tôi."
Lúc này đến phiên Sách Thế Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu mới kịp phản ứng, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Hoài Nam. "Em lập gia đình?"
Cố Hoài Nam đem Giang Thiệu ở trong lòng mắng một vạn lần, lúng túng nhếch miệng cười với Sách Thế Kỳ. "Ừ, không cẩn thận phải gả đi."
"Chuyện khi nào?" Hai đầu lông mày của anh nhíu chặt, bộ dạng rất không vui mừng. "Em trở về nước chưa tới nửa năm, làm sao bỗng nhiên lập gia đình?"
Cố Hoài Nam cắn cắn đôi môi, kiên trì thẳng thắn được khoan hồng: "Thật ra thì, lúc anh biết em thì em đã lập gia đình. . . . . ."
Sắc mặt Sách Thế Kỳ nhất thời càng thêm khó coi, quay mặt lại hướng Giang Thiệu chứng thực. "Cô ấy nói là sự thật? Cô ấy đã kết hôn rồi?"
Khuôn mặt Giang Thiệu cười thành một đóa hoa, nhún nhún vai. "Theo tôi được biết, cô ấy gả cho một quân nhân."
Cố Hoài Nam liều mạng trừng Giang Thiệu, lần này tới đây cô chính là chuẩn bị đem chuyện này nói rõ với Sách Thế Kỳ, không nghĩ tới lại làm cho anh cứ như vậy cho bạo ra ngoài.
"Làm sao em đã lập gia đình chứ? Anh không tin, đừng để anh quá thương tâm." Sách Thế Kỳ làm ra một bộ dạng đau lòng vạn phần, kéo Cố Hoài Nam hướng trong ngực của mình ôm, không nghĩ tới nửa đường bị một cái tay của Giang Thiệu nhẹ nhàng cản trở, đem Cố Hoài Nam cùng anh Sáchh rời ra một chút khoảng cách.
"Sách tiên sinh, cho anh lời khuyên thiện ý, người đàn ông của cô ấy không thích cô gái của mình bị người đàn ông khác ôm tới ôm lui hôn tới hôn lui."
Thần sắc của Sách Thế Kỳ hơi hơi rung mìn, "Anh ta không xứng làm người đàn ông của cô ấy, lúc Nam Nam thống khổ nhất anh ta không theo bên người cô ấy."
Giang Thiệu cũng không phải là ngồi không, một bên khóe miệng rỗi rãnh câu lên. "À? Nghe ý tứ của anh thì là anh xứng hơn rồi sao?"
Cố Hoài Nam xuống máy bay, bấm số điện thoại của Sách Thế Kỳ, vang lên mấy tiếng bên kia mới chuyển được. Bên kia, thanh âm Sách Thế Kỳ rất nhỏ, "Nam Nam, xin lỗi, chỗ này của tôi có một bệnh nhân, là người nhà của một người bạn."
"Như vậy à, không có chuyện gì, anh trước bận rộn, xong chuyện thì gọi điện thoại cho tôi." Cố Hoài Nam lập tức hểu, vội vàng kết thúc trò chuyện.
Đến khách sạn đặt tốt gian phòng, Cố Hoài Nam nghỉ ngơi sơ qua, nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố B, chợt nhớ tới một người.
Giang Thiệu thẩm vấn trở lại, dọn dẹp một chút, đang chuẩn bị tan việc thì thuộc hạ tới gõ cửa: "Giang đội, có một cô nhóc xinh đẹp tìm ngài."
"Nói tôi không có ở đây, tan việc rồi." Giang Thiệu không để ở trong lòng, thuận miệng có lệ.
"Nghe giọng nói không phải là người địa phương, hình dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, cao như vậy." Thuộc hạ lấy tay khoa tay múa chân. "Tóc dài quăn, rất gầy, ánh mắt kia, tối đen, quá có phần câu người."
Giang Thiệu vặn eo bẻ cổ, nghe lời này động Sách ngừng phút chốc, "Tên gọi là gì?"
"Không có hỏi, đã nói là chị dâu của chúng tôi."
Lời của thuộc hạ còn chưa nói hết, Giang Thiệu đã như một trận gió vọt ra ngoài.
Diệp Tiểu An!
Trong đầu Giang Thiệu đều là Diệp Tiểu An, cô đã trở lại! Nhưng là, tâm tình kích động hưng phấn của anh vẫn không thể giữ vững được bao lâu, lúc nhìn thấy bóng dáng cô gái chờ anh ngoài đại sảnh thì đã bị vô tình đâm phá.
Anh gần như hoảng hốt chạy đến, khi bước xuống bậc thềm suýt nữa té vì lảo đảo. Cố Hoài Nam quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy, thổi phù một tiếng bật cười. "Đã nói anh chấp nhận bằng lòng gặp đến tôi, cũng không cần nóng lòng như thế chứ?"
Giang Thiệu kịp thời ổn định thân thể, bởi vì nghĩ tới sắp nhìn thấy Diệp Tiểu An mà khẩn trương, mồ hôi cũng càng chảy xuống dưới, một khắc kia đáy mắt tràn đầy thất vọng, sợ run chừng nửa phút. Có nhân viên cảnh sát đi ngang qua gặp tình hình này không nhịn được liền đi lên hỏi: "Giang đội, đây là. . . . . . Chị dâu?"
Giang Thiệu mím môi, nghiêng đầu tự giễu khẽ cười một tiếng, trong giây lát khôi phục bộ dạng bình thường. "Đâu? Là chị dâu, chị dâu."
Đợi người bên cạnh rời đi, Cố Hoài Nam càng nhếch, hơi có chút đắc ý. "Hiện tại đem chị dâu gọi thuận miệng như vậy, tương lai nếu như Tiểu An không muốn anh, đây không phải là hư danh? Lại nói Diệp Tích Thượng vẫn không có thừa nhận anh là em rể đâu."
Giang Thiệu khinh thường, "Anh ta là ca ca của Tiểu An, nếu không có Tiểu Diệp Tử nhà tôi, người nào cần có nửa xu quan hệ với anh ta? Tiểu Diệp Tử thật đúng là mạng khổ, gặp phải người ca ca mặt than, người anh trai này cười cũng không cười một chút, không phải là đoàn trưởng sao? Cả ngày nghiêm túc cứ như anh đó thiếu của anh ta hơn 800 xâu tiền không bằng, Cố Hoài Nam, cô ở cùng anh ta đã lâu có thể hay không bị chứng uất ức? Cả người bất lợi khỏe mạnh."
Cố Hoài Nam hừ cười. "Cho tôi nhắc nhở các hạ, anh nói người này trùng hợp với người đàn ông của tôi."
"Tôi nói chính là lời nói thật, không phải cô cũng không ít oán trách anh ta vô cùng nghiêm túc không có tình thú chứ?"
"Theo anh nói, những tật xấu này của anh ấy quả thật có, vậy cũng chỉ tôi có thể nói, từ trong miệng người khác nghe đến mấy lời nói này thì tôi khó chịu."
Cố Hoài Nam một chút cũng không nể mặt, Giang Thiệu nhất thời nở nụ cười, trên dưới đánh giá cô một phen. "Thật lâu không thấy, xem ra tình cảm của hai người đã phát triển khá tốt, bắt đầu bao che cho con rồi."
Cố Hoài Nam trừng mắt, Giang Thiệu lập tức đổi lời nói: "Bao che khuyết điểm, thành bao che khuyết điểm?"
Nếu đến khu vực của Giang Thiệu, đương nhiên Giang Thiệu làm ông chủ mời khách, lúc ăn cơm anh mới biết Cố Hoài Nam vì chuyện gì bỗng nhiên bay tới thành phố B. "Hóa ra là vì một người đàn ông khác, chậc, như vậy không thích hợp nhỉ? Mặc dù cô cùng Diệp Tích Thượng là cưới ngầm, nhưng cô cũng không thể coi bản thân là độc thân nữ thanh niên nói đi gặp tình lang là tình lang, tốt xấu gì anh ta cũng là đoàn trưởng, cô để cho anh ta còn mặt mũi nào nữa đây?"
"Phi." Cố Hoài Nam lườm anh một cái. "Nói chuyện với anh làm sao giống như cánh cửa thế? Người nào có tình lang rồi hả?"
Những gì anh ta nói không quan trọng, tiếng nói không nhỏ để cho người chung quanh cũng nghe thấy, bọ liếc mắt nhìn cô.
"Đó là người bạn tốt nhất của tôi ở nước Mĩ, là anh em hiểu không? Đối với tôi là có ơn cứu mạng."
Cố Hoài Nam thản lời nói, Giang Thiệu nâng lông mày. "Đối với cô có ơn cứu mạng?" Thân thể anh tiến về phía trước đối mặt, hạ giọng. "Chẳng lẽ cô đối với Sách Thế Kỳ gì đó cũng lấy thân báo đáp à? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, này cũng không thích hợp, phá hỏng quân hôn cũng không phải là chuyện đùa."
Cố Hoài Nam nheo híp mắt. "Anh có yên hay không? Có thể đứng đắn hơn chút không?"
Giang Thiệu nghiêm mặt, vẻ mặt thật tình, nhưng hỏi vấn đề cần ăn đòn: "Cô cùng tiểu tình nhân và cùng người đàn ông của cô, người nào kỹ thuật tốt hơn? Tôi đoán là tiểu tình nhân? Thân thể của gã Diệp Tích Thượng đến tận bây giờ mới phá, ở đâu ra kỹ thuật có thể nói, chậc chậc."
Là kỹ thuật gì, Cố Hoài Nam thoáng cái liền minh bạch, gương mặt phút chốc đỏ hồng, cắn răng vung qua một quyền. "Chán sống có phải không? Tôi coi như là rõ ràng tại sao Diệp Tích Thượng không muốn gặp anh rồi, miệng tiện."
"Tiểu Diệp Tử cũng đã nói tôi rồi."
Cố Hoài Nam cười, "Anh có bao nhiêu yêu vợ con Diệp Tử? Ngay cả lời của cô ấy mắng qua anh cũng ghi nhớ trong lòng."
"Nhưng nếu cô ấy thật cả đời không trở lại, tôi liền thật là cả đời lưu manh một cây rồi." Giang Thiệu vẫn cong khóe miệng lên. "Hoàn hảo, Tiểu Diệp Tử nhất định sẽ trở lại, bất kể là ba năm, hay là ba mươi năm, cô ấy nhất định sẽ trở lại, tiểu nha đầu kia sẽ nhớ tôi mà chịu không được."
Nói đến Diệp Tiểu An, cả người Giang Thiệu cũng không giống nhau, không phải một hai từ ngữ đơn thuần là có thể hình dung. Cố Hoài Nam hồi tưởng lại bộ dạng bối rối luống cuống lúc trước khi anh lầm tưởng mình là Diệp Tiểu An, trong lòng hơi xúc động.
Phải yêu nhiều bao nhiêu, mới có thể để cho người đàn ông này có kiên định-tín niệm cùng đau khổ chấp nhất chờ đợi, đáy mắt anh toát ra yêu thương cho dù ai cũng nhìn ra được. Cố Hoài Nam bĩu môi, từ trong túi móc ra một búp bê đưa cho anh.
Ánh mắt Giang Thiệu nhất thời sáng lên, cầm vật trong tay lăn qua lộn lại nhìn.
"Cô ấy gửi trở lại." Cố Hoài Nam đem dây chuyền con nít lôi ra, "Cùng cái này là một bộ, hoàn hảo nhiều nhân duyên con nít bị Diệp Tích Thượng thu, trước lúc tôi đi len lén lấy ra một cái cho anh nhìn vật nhớ người."
"Chúng chị em gái đạt đến một trình độ nào đó!" Giang Thiệu giơ ngón tay cái lên, mặc kệ cô châm chọc. "Cũng chỉ có Tiểu Diệp Tử mới có thể tin tưởng loại vật này."
Có một thứ mềm mại thông thấu tâm cô ấy, ánh mắt của cô ấy nhìn thấy đều là tốt đẹp, cùng Diệp Tích Thượng giống nhau làm cho người ta thấy tất cả đều là ấm áp. Cố Hoài Nam vừa cho anh một tờ bưu điện, "Hòm thư từ trên xuống dưới, bất quá trong lòng cô ấy không muốn để cho mọi người biết cô ấy ở nơi nào, đoán chừng dựa vào địa chỉ phía trên này thì anh tra ra được nhưng cũng không có Sách dụng lớn. Chỗ Diệp Tích Thượng và Diệp ba ba tôi cũng có nghe ngóng qua, ngay cả chỗ Tiết Thần tôi cũng đã hỏi, quả thật không biết hành tung của cô ấy."
Giang Thiệu có hơi thất vọng, "Tôi không tin, Tiểu An từ nhỏ đã nghe anh ta, anh ta nói gì là cái đó, so sánh với ba cô ấy còn hơn ba cô ấy, không thể nào không đem hành tung của cô ấy nói cho Diệp Tích Thượng." Dứt lời khinh bỉ nhìn Hoài Nam. "Cô được không? Đừng mù quáng, khuôn mặt và dáng người tốt, bên gối gió thổi qua, xương Diệp Tích Thượng cũng có thể yêu mềm, lâu như vậy còn làm không được chuyện này, thật là phụ lòng tổ chức và tín nhiệm đối với cô."
"Biến, coi tôi như cái gì hả? Coi anh ta như cái gì hả? Quy tắc giữ bí mật không đảm nhiệm qua?"
Giang Thiệu cười: "Quy tắc giữ bí mật vừa không để cho cô giữ kín, cái này gọi là tri tình bất báo (biết tình hình nhưng không báo)."
"Bệnh nghề nghiệp." Cố Hoài Nam lườm anh một cái. "Nhiều nhất thì tôi tiếp tục giúp anh lưu ý là được."
"Nam Nam cục cưng bé nhỏ!" Lúc hai người đang trò chuyện, một giọng nói to lớn của người đàn ông bỗng dưng sáp đi vào. Cố Hoài Nam vui mừng quay đầu lại, một hình người khỏe mạnh mặc Tây phục, trên mặt người đàn ông nở nụ cười đã hướng mình đi tới.
Cố Hoài Nam hưng phấn nhảy dựng lên, vội vàng đứng dậy đi nghênh anh.
Sách Thế Kỳ một phát bế cô lên, ôm thật chặt, ở cái trán cô hôn ba cái vang dội. "Rốt cục nhìn thấy em, anh nhớ muốn chết!"
Giang Thiệu trợn mắt hốc mồm, này. . . . . . Tình huống nào? Thật làm cho anh nói qua rồi hả? Sách Thế Kỳ là tiểu tình nhân của Cố Hoài Nam sao?
Này nhưng hư, anh vợ của anh bị đội nón xanh rồi.
Sách Thế Kỳ nhiệt tình lại nhiệt tình, phản ứng cũng cực nhanh , nhìn thấy Giang Thiệu một bên liền đem Cố Hoài Nam để xuống, cười hỏi Cố Hoài Nam: "Vị này là ban của em?" Tiếp đó lại nhìn về phía Giang Thiệu, "Cám ơn anh theo Nam Nam chờ tôi, tôi là Sách Thế Kỳ."
Anh ta vươn tay, Giang Thiệu cầm một chút, khí chất nhanh nhẹn cười xuống. "Quá khách khí rồi, tôi là Giang Thiệu, là Nam Nam . . . . . . Người một nhà."
Lông mày anh tuấn của Sách Thế Kỳ nhướng cao, "Cậu cũng là người theo đuổi Nam Nam?"
Lời này vừa nói ra, Giang Thiệu cho Cố Hoài Nam một ánh mắt "Cô xong rồi, cô thực có can đảm dấu Diệp Tích Thượng trộm đàn ông", đối với bộ dạng đẹp trai không phải giả mạo, người đàn ông lắc đầu. "Không, cô ấy là chị dâu của tôi."
Lúc này đến phiên Sách Thế Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu mới kịp phản ứng, xoay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Hoài Nam. "Em lập gia đình?"
Cố Hoài Nam đem Giang Thiệu ở trong lòng mắng một vạn lần, lúng túng nhếch miệng cười với Sách Thế Kỳ. "Ừ, không cẩn thận phải gả đi."
"Chuyện khi nào?" Hai đầu lông mày của anh nhíu chặt, bộ dạng rất không vui mừng. "Em trở về nước chưa tới nửa năm, làm sao bỗng nhiên lập gia đình?"
Cố Hoài Nam cắn cắn đôi môi, kiên trì thẳng thắn được khoan hồng: "Thật ra thì, lúc anh biết em thì em đã lập gia đình. . . . . ."
Sắc mặt Sách Thế Kỳ nhất thời càng thêm khó coi, quay mặt lại hướng Giang Thiệu chứng thực. "Cô ấy nói là sự thật? Cô ấy đã kết hôn rồi?"
Khuôn mặt Giang Thiệu cười thành một đóa hoa, nhún nhún vai. "Theo tôi được biết, cô ấy gả cho một quân nhân."
Cố Hoài Nam liều mạng trừng Giang Thiệu, lần này tới đây cô chính là chuẩn bị đem chuyện này nói rõ với Sách Thế Kỳ, không nghĩ tới lại làm cho anh cứ như vậy cho bạo ra ngoài.
"Làm sao em đã lập gia đình chứ? Anh không tin, đừng để anh quá thương tâm." Sách Thế Kỳ làm ra một bộ dạng đau lòng vạn phần, kéo Cố Hoài Nam hướng trong ngực của mình ôm, không nghĩ tới nửa đường bị một cái tay của Giang Thiệu nhẹ nhàng cản trở, đem Cố Hoài Nam cùng anh Sáchh rời ra một chút khoảng cách.
"Sách tiên sinh, cho anh lời khuyên thiện ý, người đàn ông của cô ấy không thích cô gái của mình bị người đàn ông khác ôm tới ôm lui hôn tới hôn lui."
Thần sắc của Sách Thế Kỳ hơi hơi rung mìn, "Anh ta không xứng làm người đàn ông của cô ấy, lúc Nam Nam thống khổ nhất anh ta không theo bên người cô ấy."
Giang Thiệu cũng không phải là ngồi không, một bên khóe miệng rỗi rãnh câu lên. "À? Nghe ý tứ của anh thì là anh xứng hơn rồi sao?"
/77
|