Chương 3:
Lâm Oanh cũng được coi là đứa trẻ đầu óc rất lanh lợi, nhưng muốn thi đậu vào trường trung học thực nghiệm Mịch Thành, chỉ dựa vào trí thông minh hiển nhiên là còn lâu mới đủ được.
Trong cả năm học lớp 9, Lâm Oanh không có một ngày nào ngủ quá sáu tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó chỉ có điểm thi mỗi tháng ổn định mới có thể khiến nàng yên tâm một chút, nhưng loại yên tâm này vỏn vẹn chỉ trong giây phút nhìn thấy thành tích đó thôi, sau khi từ văn phòng giáo viên nhận hết lời khen ngợi trở về phòng học thì lại bắt đầu dồn hết sức học tập.
Mà thứ có thể chống đỡ nàng làm được hết tất cả những chuyện này không phải điều gì khác, chính là Tần Diễn.
Nàng thích Tần Diễn, ỷ lại vào Tần Diễn, một cuộc điện thoại mỗi nửa học kỳ kia chính là chuyện nàng chờ mong nhất trong cuộc sống cằn cỗi của mình. Vậy cho nên nàng liều mạng học tập, từ trong núi lớn vùng vẫy ra ngoài, so với nói là vì tương lai của bản thân, chi bằng nói là vì tới gặp Tần Diễn, đi đến bên cạnh hắn.
Nhìn góc nghiêng cương nghị tuấn lãng của người đàn ông, Lâm Oanh gần như đã không còn cảm nhận được nhịp đập của chính mình.
Chỉ một lần thôi
Chỉ cần có thể làm người phụ nữ của Tần Diễn, một lần là được.
Chỉ cần đêm nay thôi, sau đêm nay, nàng sẽ ngoan ngoãn quay trở lại với thân phận cô bé vùng núi được giúp đỡ ——
“Sao vậy, trên tay anh có gì à,”
Người đàn ông lại vào đúng lúc này từ trong giấc ngủ ngắn ngủi tỉnh dậy, nắm lấy bả vai gầy yếu của Lâm Oanh, ấn đầu nàng vào trong l*иg ngực.
“Hứa Oánh?”
Cả người Lâm Oanh cứng đờ mà dựa vào trong l*иg ngực của người đàn ông, gương mặt kề sát ngực hắn, nghe thấy hắn mơ hồ gọi một cái tên xa lạ, hốc mắt lại không nhịn được mà nóng lên.
Nàng đã hạ quyết tâm, nhưng bản thân đối với chuyện nam nữ khá là lơ mơ, ngẩng đầu lên cũng chỉ biết vụng về hôn mυ"ŧ cằm của người đàn ông.
Tần Diễn xem tài liệu cả một ngày trời, đôi mắt không được thoải mái lắm, hiện tại tác dụng chậm của rượu cũng đã bắt đầu rồi, híp mắt lại để mặc cho nàng chơi một lát sau đó liền cúi đầu cướp lấy quyền chủ động.
Khi Lâm Oanh bị người đàn ông hôn xuống, cả người ngây ngốc vài giây mới giấu đầu lòi đuôi mà duỗi tay ra che mắt hắn lại, nhưng bàn tay nhỏ mới vừa đυ.ng vào ấn đường của người đàn ông, khớp hàm của nàng đã tuyên bố thất thủ.
Đầu lưỡi rắn chắc của người đàn ông tiến vào, tùy ý mà khuấy đảo lưỡi nhỏ mềm mại cùng với nước bọt của nàng.
Lâm Oanh nào biết rằng hôn môi còn có loại chuyện như vậy, khó tránh phút chốc trước mắt là một mảng choáng váng, hai chân run rẩy, ở chỗ sâu trong cổ họng không thể kiềm chế được mà phát ra tiếng ô ô xin tha.
“Làm sao vậy, thế này đã chịu hết nổi rồi?”
Tần Diễn chỉ coi như là nàng đang hưởng thụ, tranh thủ buông ra một câu trêu chọc rồi lại tiếp tục hôn càng sâu.
Lúc này đây Lâm Oanh ngay cả hô hấp cũng sắp bị hắn cướp mất, ý thức mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến mức đỏ bừng, hốc mắt bởi vì thiếu oxy đã chứa đầy nước mắt.
“Ô……”
Tiếng của bà xã hôm nay nghe dường như cực kỳ non nớt, cũng không biết ở đâu học được kiểu khóc nức nở này, thật sự mê người.
Tần Diễn nghe được cả người khô nóng, cởϊ áσ khoác ném sang cái ghế đơn bên cạnh, bàn tay cấp bách mà trượt vào giữa hai chân của nàng.
Lâm Oanh nhìn Tầnhai đùi cứ như vậy dang rộng mặc cho người dâʍ ɭσạи.
Trước mắt Tần Diễn vẫn còn là mơ hồ, coi sự kinh hoảng của nàng thành sự phối hợp, cười một tiếng lại cúi người xuống hôn nàng.
“Hôm nay không mang theo bao, lười đi tìm quá, em không phải vẫn luôn muốn có một đứa con sao, nếu như có thai thì vừa hay.”
Tần Diễn lúc này đây không hôn quá sâu quá dài, mà lại lướt qua phía sau để đầu ngón tay giữa ở bên ngoài qυầи ɭóŧ của nàng, vuốt ve tiểu mầm thịt mẫn cảm, vân vê tới lui, đôi môi dán lên vành tai nàng cọ xát thì thầm.
Lâm Oanh hầu như là không nghe rõ hắn đang nói gì, toàn bộ đại não đã rơi vào trạng thái tê liệt, chỉ có thể ừ một tiếng đáp lại, trên thực tế căn bản không biết bản thân mình đã đồng ý chuyện gì.
Nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nơi tư mật nhất của bản thân đang bị một người khác chạm vào, quan trọng hơn chính là nàng còn cảm thấy bị hắn sờ như vậy rất thoải mái, thật giống như là cả người bắt đầu từ điểm đó muốn hòa tan hết ở trên tay hắn vậy.
“Đừng, ưm……”
Thậm chí cả cổ họng của nàng cũng bắt đầu không nghe theo sai khiến nữa, không ngừng làm trái ý chí của nàng mà phát ra những âm thanh kỳ quái.
Cái loại âm thanh này khiến Lâm Oanh nhớ đến tiếng kêu khó nghe của mấy con mèo ở cửa thôn mỗi khi đến mùa xuân lại bắt đầu động dục.
“Vừa nói muốn có con là em đã cao hứng rồi,” Tần Diễn hừ cười một tiếng, ngón tay tiến vào sâu bên trong qυầи ɭóŧ của nàng, “Kêu phóng túng như vậy.”
Lâm Oanh bị Tần Diễn nói phóng túng, ngay tức khắc thịt kho tàu* trên mặt tới tận mang tai, nàng lớn như vậy trước nay chưa từng bị người khác nói như vậy, hơn nữa người kia lại còn là Tần Diễn nữa chứ.
“Em mới…… Ô……”
Nàng theo bản năng liền muốn phản bác lại, nhưng lại bị tiếng rêи ɾỉ của chính mình cắt ngang.
Tần Diễn không nghe ra manh mối, dùng tay lại mò vào bên trong xem thử, thấy nàng cũng đã đủ thấm ướt, mới nắm làn váy của nàng kéo lên trên, lộ ra mông thịt tươi non phía dưới.
Hắn hoa mắt kịch liệt, ngón tay từ bên cạnh qυầи ɭóŧ nàng cọ qua cọ lại rất nhiều lần, dứt khoát duỗi tay vỗ vỗ mông của bà xã: “Em tự mình cởi đi.”
*Thịt kho tàu: ý là đỏ mặt
/145
|