Câu Dẫn Tiểu Tam (Sắc)

Chương 16

/145


Chương 16:

 

“Oanh Oanh, cháu uống chè đậu xanh không?. Dì mới nấu lúc trưa biết cháu không thích lạnh nên dì đã để ở ngoài, đường cũng vừa vặn nữa!”

 

Âm thanh dì Lý từ ngoài cửa truyền vào làm Lâm Oanh lấy lại tinh thần.

 

Video trong điện thoại đã phát được 30 phút nhưng ký ức của nàng chỉ đang dừng lại ở lúc thầy giáo chào hỏi mọi người.

 

“Hoan nghênh các em.”

 

Đã gần nửa tháng kể từ ngày Tần Diễn rời đi, tháng tám cũng đã kết thúc, đón mừng một mùa khai giảng. Lâm Oanh cảm thấy nửa tháng này hiệu suất học tập của nàng là cực kỳ tệ.

 

Thỉnh thoảng lại thất thần, phát ngốc, rõ ràng ngồi một buổi chiều ở phòng học nhưng lại chỉ làm hai ba đề ít ỏi.

 

Cô gái nhỏ mở cửa bước xuống tầng một, uống một chén chè đậu xanh, cảm thấy chính mình không thể cứ tiếp tục như vậy.

 

Nàng quyết định bỏ qua chương trình học cùng với sách bài tập, đi mua một chút sách chủ đề khác để phân tán sự chú ý của mình. Vì thế ngay khi nói với dì, sáng sớm mai nàng nhanh chóng ngồi lên xe buýt công cộng đi đến thư viện.

 

Nàng tới rất sớm, nhưng bởi vì là mùa hè nên thư viện vẫn có rất nhiều người. Lâm Oanh được quản lý hướng dẫn tạo thẻ mượn sách, chỉ mất một lúc nàng đã được vào một nơi như trời sao rộng lớn.

 

Trước đó Lâm Oanh thậm chí không hề biết trên đời có nhiều loại sách như vậy. Nàng cứ ngỡ những cuốn sách Tần diễn nhờ người đem vào núi cho nàng là tất cả.

 

Lâm Oanh dạo qua một vòng thư viên, nhưng mãi vẫn không có một cuốn nào ưng ý. Trên kệ sách nàng đều muốn mở ra nghiên cứu nhưng lại sợ không đủ thời gian, kết quả đi tìm nửa giờ đồng hồ vẫn không thu được gì.

 

Nàng đứng gần kệ sách tác phẩm nước ngoài, mọi người cứ lặng lẽ bước qua, Lâm Oanh ý thức được chính mình sẽ chắn đường cho nên liền lấy tạm một quyển.

 

Nhưng mà nàng tìm mọi cách vẫn không thể đυ.ng tới kệ sách, đến khi đầu ngón tay chạm vào thì lại bị người khác lấy mất.

 

Lâm Oanh ngoảnh đầu lại liền thấy một chàng trai cao gầy:

 

“Cho cô nè.”

 

Diện mạo chàng trai thanh tú, cặp kính bạc toát ra vẻ nho nhã thoạt nhìn qua cứ nghĩ là cùng khoá với nàng nhưng lại mang hơi thở trầm ổn.

 

Lâm Oanh nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, là cậu lấy trước mà.”

 

Hắn cũng không quá khách khí, thu sách về: “Bằng không cô chờ tôi một lúc, tôi đọc xong sẽ đưa cho cô.”

 

Lời nói “một lúc” nhanh chóng gợi lên hứng thú của nàng, Lâm Oanh vốn dĩ cũng chưa thấy rõ quyển sách này là gì, ngược lại bây giờ lại có hứng thú

 

“Một lúc là bao lâu?”

 

Quyển sách này không tính là dày nhưng chắc chắn không dễ để đọc nhanh được. Lâm Oanh cảm thấy dựa theo tốc độ của bản thân thì chắc tầm 3-4 tiếng.

 

“Nửa giờ đi.” Chàng trai rũ mắt nhìn lướt qua quyển sách,không chút để ý đáp, “Cũng có thể hai mươi phút”.

 

Lâm Oanh sửng sốt một chút: “Nhanh như vậy?”

 

Đại khái là nàng phản ứng xác thật đại đến quá mức chân thật, thiếu niên biểu tình cũng xuất hiện một dấu hiệu thả lỏng.

 

“Quyển này vốn là tiểu thuyết, đọc tương đối nhanh.”

 

Cậu đang nói nhưng vẫn từ trên kệ sách rút ra một quyển, “Nếu cô chưa đọc tác phẩm Kafka thì có thể đọc lúc đợi tôi.”

 

Cuốn này so với cái mà cậu cầm trên tay thì mỏng hơn, nàng gật gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

 

Nàng nhận lấy sách, đang muốn đứng đọc ngay tại đây thì chàng trai đi được hai bước bước lại quay đầu: “Bên này có khu đọc sách, cô có thể đi theo tôi.”

 

Xem ra mặc dù đã đọc không ít sách vở, nhưng ra thế giới ngoài kia còn phải trải nghiệm rất nhiều. Lâm Oanh nghe lời, đi theo chàng trai kia tới khu đọc sách. Sau khi ổn định chỗ ngồi liền thấy cậu tùy ý mở quyển sách ra đọc.

 

Chỉ thấy trang sách ở trong tay cậu lật đến chóng mặt, Lâm Oanh chỉ mới đọc qua nửa quyển sách thì cậu cũng đã khép lại sách đưa cho nàng. “Xong rồi nhé.”

 

Cuối cùng Lâm Oanh mượn hai quyển sách về, lúc ra khỏi thư viện còn có chút ngây ngốc.

 

Thì ra người trong thành phố đều lợi hại như vậy.

 

 

Nhận thức mới mẻ này khiến nàng cảm thấy vô cùng hối hận khi bỏ phí nửa tháng không làm được gì cả. Ra đến thư viện liền chạy nhanh về nhà để hoàn thành bài tập hôm trước.

 

 

Nửa giờ sau, Tần Diễn ở văn phòng nhận được cuộc điện thoại của dì Lý.

 

 

“Chào cậu. Thật là xấu hổ khi gọi điện cho cậu đường đột như vậy….Không có quấy rầy công việc của cậu chứ?”

 

 

“Không có, dì cứ nói đi.”

 

 

“Là như này, cậu hôm nay nếu rảnh có thể đến bệnh viện số 1 thăm Oanh Oanh được không, nó hôm nay đi thư viện, trên đường về nhà gặp một tai nạn nhỏ”.

 

 

Tai nạn nhỏ?————

 

 

————

 

 

Xin lỗi mọi người vì đã để mọi ng đợi lâu, hôm nay mình bão 4c để chuộc lỗi hu hu

 

 

 


/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status