Câu Dẫn Lên Ngôi

Chương 11

/103


Tô Mặc Huy phát hiện mặc kệ là vẻ mặt nào thì cô cũng đều đáng yêu động lòng người, thẹn thùng, tức giận, làm nũng, ma mị hay là động tình...

"Thầy ơi, em nói xong rồi trong lòng cũng thoải mái hơn, thầy sẽ chán ghét sự yêu thích của em ạ?"

Tô Mặc Huy nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, ôn nhu cười, "Sao có thể thế được? Được Tô Mông ưu tú như vậy thích là vinh hạnh của tôi."

Sao anh chán ghét cô được đây, không chỉ không chán ghét, có lẽ anh còn thích sự yêu thích của cô, thậm chí...

"Thầy ơi, em rất yêu thầy, nhưng em không muốn tình yêu của em sẽ làm người khác tổn thương."

"Tuy rằng em chưa gặp cô bao giờ, nhưng em nghĩ nhất định cô là người rất tốt, nếu không thầy cũng sẽ không yêu cô." Giọng Tô Mông mờ mịt mang theo chút nức nở, có thể nghe thấy được cô yêu người đàn ông trước mắt này đến đau lòng.


"Thầy, có phải em là một cô gái hư hỏng không?" Tô Mông rơi lệ bộ dáng như thể đặt trọn hết niềm tin vào anh, phảng phất như cực kỳ để ý cái nhìn của anh.

"Sao lại thế được, đã là yêu thì không có sai, em lại càng không sai."

Hết thảy đều là do anh sai.

Tô Mông vẫn thấp giọng khóc nức nở, một lát sau, cô lấy hết can đảm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc nhìn về phía anh, "Thầy ơi, em muốn ích kỷ một lần, đời này của em chỉ muốn ích kỷ ngay bây giờ, liệu chúng ta có thể như đôi người yêu bình thường ở cùng nhau trong tháng này được không ạ? Chờ sau khi cô Tôn nghỉ sinh trở về dạy lại em sẽ rời khỏi cuộc sống của thầy, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến thầy nữa, cũng sẽ không làm bất cứ ai tổn thương, coi như... Coi như là để lại cho em một đoạn ký ức đẹp."

Lúc cô nói ra, nước mắt cũng không kiềm nén được lăn xuống, tựa như chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó liền đau lòng khó có thể nói ra, cuối cùng cô cúi đầu thật thấp, hệt như những lời này đã rút hết toàn bộ sức lực của cô.

Tô Mặc Huy nhìn cô gái nhỏ xinh đáng yêu trước mặt, cô xinh đẹp như thế, ưu tú như thế lại trẻ tuổi như vậy. Nếu không phải trước kia anh không kiềm được thú tính của mình, thì cả đời này cô sẽ chôn suy nghĩ ấy thật sâu dưới tận đáy lòng tìm một người đàn ông tốt để yêu thương, kết hôn và sinh con.

Là anh cho cô hy vọng, ngàn sai vạn sai đều là anh sai, làm sao có thể để mình cô chịu đựng nỗi đau đớn này?

Bây giờ cô cũng chỉ đưa ra một nguyện vọng hèn mọn như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm không đồng ý được?

Huống hồ đây chẳng phải là cơ hội để anh phóng túng một lần sao, chỉ một tháng, anh có thể dựa theo suy nghĩ của chính mình mà tùy tâm sở dục một tháng.

Sau đó anh sẽ trở về khuôn mẫu cũ, làm một người thầy tốt, người chồng tốt...

Anh dịu giọng đáp "Được."

Tô Mông không thể tin được vào chính mình, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh, cẩn thận túm ống tay áo của anh "Thầy nói là 'được' ạ? Em không nghe lầm chứ?"

Tô Mặc Huy nhìn bộ dạng không thể tin của cô, càng thêm đau lòng, anh dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến giờ nói, "Đương nhiên, tôi đồng ý với em, từ hôm nay trở đi tôi chính là bạn trai của em."

Lần này cô nghe rất rõ ràng, kích động ôm anh, "Cảm ơn, cảm ơn thầy."

Tô Mặc Huy thầm than đứa bé ngốc này, loại chuyện này còn muốn nói cảm ơn.



Tô Mông nhanh miệng nhẹ mổ lên trên mặt Tô Mặc Huy một cái, "Đóng dấu, bạn trai."

Đang lúc cô chuẩn bị rời đi, Tô Mặc Huy duỗi tay kéo cô một cái, đáy mắt mang theo ý cười đùa giỡn, "Như vậy là em thỏa mãn rồi sao? Xem ra tôi vẫn phải dạy em thế nào là bạn trai rồi."

Tô Mặc Huy hôn lên hai mắt đẫm lệ mênh mông vừa khóc của cô, giờ phút này cô mềm mại yếu ớt, lại tràn ngập tình yêu, làm anh càng không nhịn được muốn bắt nạt cô, nhưng anh nhịn xuống suy nghĩ cầm thú của mình, chỉ ôm lấy cô thật chặt, tiếp thêm sức mạnh cho cô, nhẹ nhàng hôn môi cô, để cô cảm nhận được tâm tình của mình cũng đang rất vui vẻ.

Giờ phút này anh không thể không thừa nhận, anh cũng thích cô, điều này so với những học sinh chín tuổi, giống như là đánh rơi chiếc xương sườn vậy, chọc trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng mình, muốn xoa nát cô vào trong ngực mình.

Lúc này đây tất cả đều có lời giải thích, lần ấy liếc mắt một cái đã nhận ra, anh dung túng cho sự tiếp cận của cô, mỗi đêm anh đều dành ra thời gian để đưa cô đi chơi, lúc đó anh đã sống một cách thật vui vẻ.

Có lẽ anh vẫn luôn động lòng với cô, chỉ là cứ luôn cố trốn tránh.

Dôi người yêu vừa xác định quan hệ vẫn luôn hôn nhau không biết mệt, Tô Mặc Huy yêu thương vuốt ve sợi tóc cô, cái trán trơn bóng đầy đặn, sống mũi cao thẳng, da trắng như tuyết rồi anh thả xuống một nụ hôn triền miên trên má cô lần nữa.

Tô Mông nhắm mắt lại hưởng thụ, chỉ là khởi đầu đã tốt đẹp thế này, từ nay về sau Tô Mặc Huy chỉ có thể thuộc về mình cô.

Cô đợi thật lâu, nhưng nụ hôn của anh không rơi xuống nữa, cô hé mắt ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy anh đang đùa giỡn nhìn mình, cô có chút thẹn quá hóa giận, không ngờ cái người đứng đắn trên lớp học lại xấu xa như thế.

Cô trực tiếp đâm đầu gục vào ngực anh, anh vừa mới tắm xong, trên người có một mùi hương sữa tắm tươi mới, cô đuổi theo hôn anh, cánh môi mềm mại dán lên, cô vươn đầu lưỡi liếm liếm, rồi xâm nhập vào miệng anh, nhưng cô lại không biết làm thế nào.

Cô ngây ngô lấy lòng anh như thế, vốn anh còn định trêu đùa cô một lát, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn như thế.

Anh xoay người đứng dậy đè cô ở dưới thân, đoạt lại quyền chủ động.

Anh kéo tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, mười ngón tay đan xen vào nhau, cuốn lấy chiếc lưỡi hoang mang không rõ trong miệng, quấn lấy, mút vào, khẽ cắn... Phát ra tiếng nước chậc chậc, hỗn hợp nước miếng men theo khóe miệng cô chảy xuống.

Tô Mặc Huy tạm thời buông tha lưỡi của cô, đổi lại anh hôn lên mặt cô, cuối cùng hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng bỏng làm cô ngưa ngứa, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ anh lại ngậm lấy thùy tay cô, nơi đó của cô rất mẫn cảm, cô khó chịu kêu rên ra tiếng, "Ư ~"

Sau khi Tô Mặc Huy phát hiện càng dùng sức đùa giỡn nó, khẽ cắn một cái, rồi lại dùng đầu lưỡi liếm láp mút vào theo nhịp.

Chợt, cốc cốc cốc ~ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

"Tô Mông, cậu ở đâu?" Là giọng của Lưu Oánh.

Vì tăng thêm tính chân thật, Tô Mông cố tình gọi điện cho Lưu Oánh khi cô ấy đang tắm, không nghĩ tới cô ấy lại có trách nhiệm như vậy.

Tô Mông đẩy Tô Mặc Huy đang vùi bên tai cô ra, "Lưu Oánh tới, thầy trốn trước đi."

Lấy bộ dạng bây giờ của hai người, ai nhìn thấy cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, ngược lại Tô Mặc Huy cũng rất phối hợp.



Cô vừa sửa sang lại quần áo, vừa trấn an đáp, "Tới liền."

Cô mở cửa phòng ra, Lưu Oánh nôn nóng đang đứng ở bên ngoài, Tô Mông mời cô ấy đi vào, "Cậu gấp gáp gọi cho tớ là có việc gì đấy? Vừa rồi tớ gọi lại, cậu cũng không nghe máy."

Thấy cô ấy thật lòng quan tâm mình, Tô Mông cũng có chút ấm áp, "Không có việc gì, vừa rồi tớ bị chuột rút, không nhúc nhích được, đợi một chút thì không sao rồi."

"Vậy là tốt rồi, nếu chân cậu dễ bị chuột rút, cậu phải..."

Tuổi của Lưu Oánh không lớn, lại là một cô gái rất biết dưỡng sinh, cô ấy nói từng loại thức ăn dinh dưỡng, Tô Mông kiên nhẫn nghe xong.

"Được rồi, tớ biết rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cậu trở về nghỉ ngơi đi."

"Đúng là không còn sớm nữa, tớ đi nhé."

"Ừm ừ, mai gặp."

Tô Mông chờ Lưu Oánh đi rồi mới tìm Tô Mặc Huy, anh đang ngồi trên giường chắp tay lại, có cảm giác bé rất là ngoan ngoãn.

Tô Mặc Huy nhướng mày, "Tiếp tục?"

Tô Mông ngượng ngùng từ chối, "Sáng mai còn tiết tự học phải dậy sớm kìa."

Tô Mặc Huy thầm than anh lại quên mất chuyện này, "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Tô Mông nghi hoặc hỏi, "Hả?"

Anh kéo tay cô để xuống dưới thân mình, "Em châm lửa, nhưng không chịu trách nhiệm sao?"

Tô Mông bị bỏng thu tay lại, giận dỗi anh, "Lưu manh."

Tô Mặc Huy cũng không ép cô, anh kéo cô sang bên cạnh hung hăng hôn cô, "Tôi đi đây."

Cô lại có hơi không nỡ, "Ngủ ngon."

Con ngươi anh dần thâm sâu, "Còn dùng ánh mắt đấy nhìn tôi lần nữa, tôi sẽ không đi đâu đấy."

Tô Mông bị dọa nhanh chân chạy khỏi tầm mắt anh.

Ban đêm, Tô Mặc Huy nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, tâm tình trống trải mấy ngày nay như hóa thành vô nghĩa, nhưng lại có loại cảm giác hưng phấn không nói thành lời, đây là loại cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm.

Lâm Viện là con gái của giảng viên đại học của anh, có một lần anh đến nhà thầy lấy tài liệu, anh gặp cô ấy, lúc ấy chỉ cảm thấy tính cách của cô ấy dịu dàng nhỏ nhẹ, cũng không có cảm giác gì nhiều.

Mãi đến năm tư đại học, anh bị bạn bè hãm hại, đồng thời cũng mất đi sự nghiệp và vinh quang phía trước, anh gặp phải cú sốc lớn như vậy, nhưng Lâm Viện vẫn luôn ở bên cạnh anh làm bạn cùng anh an ủi anh, khi đó anh cảm thấy lấy vợ phải lấy vợ hiền, cũng dần chấp nhận cô ấy, hai người bắt đầu yêu đương, đến tuổi thì kết hôn.

Anh đã từng cho rằng đấy là cuộc sống, nhưng... Chung quy anh không dám nghĩ quá nhiều.


/103

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status