CHƯƠNG 13
“Nơi này rất tốt.” Viễn Chu nghiêm túc nói “Tôi và Bác sĩ Thời cùng quê, nếu ở đây cần gì thì có thể tìm tôi.”
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, vẫy vẫy với cô.
Thời Di bật cười, mục đích của Viễn Chu quá mạnh mẽ, thậm chí còn không thèm che giấu, nhưng lại không khiến người khác khó chịụ
Đôi mắt tươi cười của cô hơi nheo lại, khi cô định từ chối cậu ta, cô vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên lan can tầng hai.
Anh mặc áo khoác trắng, cầm bình cà phê hôm nay cô đưa, ánh mắt lạnh lùng như một bức tượng hoàn mỹ không có du͙c vọng, cúi đầu nhìn họ từ xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Lời từ chối đến môi chợt thu lại, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên. “Được, giờ làm việc từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, nếu vượt quá giờ làm việc sẽ trả lời vào ngày làm việc tiếp theo.”
Viễn Chu mỉm cười đắc ý, thành công lấy được thông tin liên lạc của Thời Di “Nhưng mà thời gian của bác sĩ cũng không cố định, nếu làm phiền cô tăng ca, tôi có thể đền bù bằng một bữa tối thịnh soạn được không?”
Người hài hước dù có được voi đòi tiên cũng không làm người khác khó chịu, nếu cô thực sự là một cô gái thất tình vì bị lừa dối đến đây chữa bệnh, cô nhất định sẽ tìm kiếm sự an ủi ở Viễn Chu người thích hợp để chữa lành, nhưng chắc chắn cậu ta không phải người đàn ông cô muốn ôm vào lòng, cô không muốn cho cậu ta quá nhiều kỳ vọng.
“Cái này còn tùy tình hình, có lẽ anh có thể hỏi Bác sĩ Thời của chúng ta.”
Cô chỉ về phía tầng hai, cô và Viễn Chu đồng thời nhìn Thời Dung đứng ở lan can thủy tinh.
Thời Dung đã đứng đó một lúc, cuối cùng khi hai người cũng chú ý tới anh, anh chỉ vào đồng hồ trong đại sảnh, ra hiệu cho Viễn Chu chú ý thời gian, cuộc họp sắp bắt đầụ
Mặc dù Viễn Chu không hề xấu hổ, nhưng Thời Dung vẫn đứng trên lầu hai nhìn cậu ta khiến cậu ta chịu không ít áp lực, cậu ta vẫy tay chào Thời Dung rồi tạm biệt Thời Di.
Trước khi lên lầu còn vẫy tay ra hiệu có thể liên lạc qua điện thoại.
Thời Di mỉm cười tạm biệt, đôi mắt tươi cười lướt về phía tầng hai, tìm kiếm ánh mắt của anh như thể đang tìm kiếm lời khen ngợi.
Khi bắt gặp ánh mắt cô, Thời Dung im lặng nhấp một ngụm cà phê, những suy nghĩ đằng sau cặp kính khiến người ta khó nhìn rõ.
Cô vẫy tay, nói lời tạm biệt với anh từ xa.
Thời Dung gật đầu với cô, nhìn cô xoay người rời đi trên đôi giày cao gót.
Anh nắm chặt cốc giữ nhiệt trong tay, quay người đi về phía phòng làm việc.
/153
|