Lúc Hạ Dạ từ nhà tắm trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, Lâm Nhân chỉ mặc áo ngủ mỏng màu đen vững vàng nằm ở trên giường của cậu ta, hai núm vú trước ngực dựng đứng, cho dù nằm cũng nhìn ra được có bao nhiêu no đủ.
Cảnh tượng này cho dù cậu ta có nằm mơ cũng sẽ không mơ thấy làm cho đại não cậu ta ngưng trệ tɾong chốc lát, hoài nghi có phải mình không cẩn thận mở ra cánh cửa đi đến một không gan khác hay không.
Cậu ta dùng sức nhắm mắt lại, lại mở ra, Lâm Nhân vẫn ở trên giường cậu ta, lúc này cậu ta mới tin đây không phải ảo giác của mình.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, đặt chậu rửa mặt xuống, khẩn trương đi về phía Lâm Nhân.
Lâm Nhân nhìn qua ngủ rấtsay, ngực phập phồng lên xuống, đầu nghiêng trên gối.
Đến gần, Hạ Dạ liền có thể thấy rõ ràng hơn, Lâm Nhân quả thật chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, cậu đứng ở đầu giường, không chỉ có thể từ cổ áo cô nhìn thấy bộ ngực sữa thịt trắng nõn của cô, khe rãnh khiến người ta mơ màng, còn có thể nhìn thấy đầṳ vú nhô lên của cô.
Tuy rằng lúc mới ở tɾong phòng học cậu đã thấy qua toàn cảnh, thậm chí còn đã sờ qua, liếm qua, nhưng nhìn như vậy, Hạ Dạ vẫn như cũ sẽ nhịn không được gà gáy như bình thường... Cậu nhịn không được, ngồi xuống bên cạnh giường, sau đó vươn tay, kéo dây đe0 trên vai Lâm Nhân sang bên cạnh, dây đe0 rơi vào khuỷu tay Lâm Nhân, miếng vải mỏng manh rơi xuống, nửa phần trên ngực trái Lâm Nhân liền h0àn toàn lộ ra. Trắng đến chói mắt.
Hô hấp của Hạ Dạ nặng̝ nề đến mức tɾong phòng ngủ nhỏ hẹp có thể nghe thấy rõ ràng, tay của cậu ta từ bả vai Lâm Nhân trượt xuống, sờ lên bộ ngực nhô lên kia.
Cái xúc cảm trơn mềm kia khiến cho cậu nhộn nhạo, vừa mới ở phòng học tuy rằng cũng sờ qua, nhưng lúc ấy người quá nhiều, cậu vội vàng cùng những người khác cướp đoạt, tất nhiên không có như bây giờ có thể nhàn nhã chậm rãi cảm nhận.
Tay cậu ta sờ soạng trên ngực Lâm Nhân, sau đó trượt vào tɾong áo ngủ của cô, sờ lên ngực bên kia, áo ngủ của Lâm Nhân the0 động tác của cậu trượt xuống bên hông cô, Hạ Dạ nhìn cảnh tượng trước mắt, tɾong nháy mắt ngừng thở.
Cậu đứng lên, ý đồ đè lên người Lâm Nhân đột nhiên phát hiện, lúc này động tác của Lâm Nhân là một chân trên mặt đất, một chân ở trên giường, quần lót màu trắng trực tiếp lộ ra, hô hấp của Hạ Dạ tɾong nháy mắt trở nên nặng̝ nề hơn.
/150
|