Anh nhắm mắt lại, cố gắng xua tan tâm tình hiện giờ. Ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Lộ Chi Phán, anh nhớ tới nụ hôn vừa nãy của cô.
"Nhìn em làm gì?" Lộ Chi Phán khó hiểu hỏi.
Anh cười, "Không được nhìn à?"
Nhóc Thành Húc hết nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn bố, "Bố, bố nhìn con này, con cho phép bố nhìn".
Nụ cười trên gương mặt Giang Thiệu Minh càng thêm rạng rỡ. Hai người này là vợ anh, là con trai anh, vậy mà vừa rồi anh đã làm cái gì? Sao anh có thể vì những suy nghĩ mơ hồ kia mà bắt đầu nảy sinh hoài nghi? Cho dù những điều anh nghi ngờ có thật đi chăng nữa thì sao? Sự việc mà mọi người giấu giếm ắt hẳn là ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, đến mối quan hệ giữa vợ chồng anh, hoàn toàn không đáng phải đánh đổi nhiều như thế. Việc anh cần làm bây giờ là thực hiện tốt vai trò của một người con ngoan, một người chồng, người cha tốt.
"Không làm nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát!" Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Giang Thiệu Minh thấy tâm trạng tốt lên nhiều.
"Đừng, anh làm cho xong đi đã, sau đó mình đem đi đóng chai. Rượu này đích thân anh cất mà, rất có ý nghĩa". Lộ Chi Phán tiếc nuối nhìn về số nho mà Giang Thiệu Minh đang làm đó.
Thấy cô luyến tiếc, anh đành làm nốt rồi căn dặn công nhân trông coi cẩn thận, nếu để mẻ rượu hỏng thì sẽ bị "hỏi tội". Mấy người công nhân gượng gạo cười, nói nhất định sẽ chú ý quan sát.
Vừa ra khỏi xưởng, nhóc Thành Húc liền chạy đi hái nho. Lộ Chi Phán phải lớn tiếng bảo thằng bé đi cẩn thận kẻo ngã. Giang Thiệu Minh nhìn vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt vợ, khẽ lắc đầu. Quả nhiên, mối bận tâm lớn nhất của phụ nữ luôn là con cái.
Lộ Chi Phán nhìn theo Thành Húc hồi lâu mới phát hiện Giang Thiệu Minh đang quan sát mình. Cô lấy làm lạ, vì ánh mắt của anh rất kì quái, nửa cười nửa không.
"Nhìn em kiểu gì vậy?"
"Em nói xem, cả ngày hôm nay em nhìn đến anh được mấy lần?"
"Ơ..." Lộ Chi Phán cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ giúp hai người bắt đầu có rào cản trong giao tiếp sao?
Giang Thiệu Minh làm bộ hờn mát, "Anh là chồng em, là người thân cận nhất với em, thế mà em chỉ chăm chăm để mắt đến con, em có nhìn anh cái nào đâu".
Anh đang ghen sao? Lộ Chi Phán hào hứng quan sát Giang Thiệu Minh từ đầu đến chân, "Tiểu Húc là con trai chúng ta đó."
Con trai cũng là người thân cận nhất kia mà, ai lại nói con mình như thế chứ?
"Con trai lớn lên rồi sẽ gặp được người quan trọng nhất đối với nó, còn anh mới là người ở bên em suốt cuộc đời."
Nói xong những lời này, Giang Thiệu Minh không hề phát hiện ra sắc mặt Lộ Chi Phán có chút biến đổi, bởi vì chính anh cũng đã khựng người lại. Hóa ra sâu thẳm trong lòng anh đã mặc định như vậy, anh muốn cùng cô đi hết quãng đường đời phía trước. Cô không phải là người vợ do bố mẹ cưới về cho anh, mà thực lòng anh đã nhận định như thế.
Bất luận hôm nay phát hiện ra điều gì không đúng, bất luận quá khứ của anh ẩn chứa bí mật gì, cũng đều không dính dáng tới hiện tại nữa. Anh chỉ cần đối xử tốt với bố mẹ, với vợ con của mình là được.
Lộ Chi Phán ngơ ngác nhìn Giang Thiệu Minh, như thể đang mải nghĩ điều gì, lại như thể chưa kịp phản ứng với lời nói của anh. Giang Thiệu Minh đi tới trước mặt cô, vuốt mái tóc cô, "Sao thế?".
Cô mím chặt bờ môi, bỗng nhào vào lòng anh.
Để cô ích kỷ như vậy một lần thôi, để cô được một lần lựa chọn hạnh phúc này cho riêng mình.
Giang Thiệu Minh cảm nhận rõ sự ỷ lại của cô, anh ôm cô thật chặt, bất đắc dĩ thở dài. Chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác hai người giống một cặp tình nhân hơn là vợ chồng. Nhưng không sao cả, bất luận thế nào, số phận đã định sẵn kiếp này hai người phải ở bên nhau.
"Thiệu Minh!"
"Ừ?"
"Đừng rời bỏ em."
Giang Thiệu Minh nhíu mày, rõ ràng đang cảm thấy lời nói của cô rất kì lạ.
"Nói đi, anh sẽ không rời bỏ em!"
"Được, anh sẽ không rời bỏ em!"
Thấy xe của Giang Thiệu Minh về đến nhà, Ôn Khả Vân lập tức ra đón cháu trai.
"Nói cho bà nghe, hôm này Tiểu Húc chơi có vui không?"
Thành Húc gật đầu đáp: "Vui lắm ạ", sau đó chìa chùm nho đến trước mặt bà nội, đắc ý khoe: "Bà ăn nho đi, cháu tự hái đấy!".
Ôn Khả Vân mở to hai mắt, vui vẻ nói: "Tiểu Húc nhà ta thật giỏi, tự mình hái được nho rồi!".
Được khen, nhóc Thành Húc thích chí nhào vào lòng bà nội.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán nhìn nhau cười. Có mặt Thành Húc, hai người họ liền bị thất sủng. Anh cầm tay cô đi vào nhà.
Ôn Khả Vân nhìn theo vợ chồng con trai, thấy giữa họ có một thứ cảm giác ấm áp không nói thành lời, trong lòng bà cũng bớt lo lắng hơn. Vừa vào nhà, Ôn Khả Vân liền vui vẻ khoe với chồng rằng Thành Húc đã hái nho về cho mình, tỏ ý không có phần cho ông nội. Ông Giang chỉ thở dài nhìn vợ, không biết học ai cái kiểu ấu trĩ đó.
Lộ Chi Phán thấy bố mẹ chồng ở bên nhau nhiều năm vẫn có thể hạnh phúc như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Ăn cơm xong, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán lên phòng riêng nghỉ ngơi. Anh nằm trên giường, nhìn cô ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc. Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng lên, nhưng anh tuyệt nhiên không di dời ánh nhìn, cô đành làm bộ như không thấy, ngồi xuống tiếp tục lau tóc. Lát sau, Lộ Chi Phán cảm nhận được tóc mình bị cầm lấy. Giang Thiệu Minh cắm máy sấy, để độ nóng vừa phải, giúp cô sấy tóc.
Những ngón tay đang cầm khăn tắm của cô khựng lại. Cô hơi nghiêng đầu nhìn qua tấm gương khung tím sẫm kiểu cổ. Người đàn ông trong gương mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt, thong thả sấy tóc cho cô gái. Hình ảnh hài hòa toát lên khí chất thanh tao của cả hai.
Lộ Chi Phán yên lặng quan sát chính mình và Giang Thiệu Minh trong gương, chợt cảm thấy hóa ra những việc hết sức bình dị như vậy cũng mang lại một cảm giác ấm áp lạ kì. Trước kia, cô từng cho rằng chỉ những sự kiện rầm rộ mới có thể chứng minh mức độ sâu đậm tình yêu, mới có thể khiến tình cảm càng thêm nóng bỏng. Nhưng giờ cô đã biết, mọi thé không cần quá phức tạp, những điều nhỏ bé nhất cũng đủ để nói lên tất cả.
Cảm nhận được mái tóc mềm mại trơn tuột trên đầu ngón tay, Giang Thiệu Minh bây giờ mới hiểu vì sao có rất nhiều người đàn ông thích phụ nữ để tóc dài.
Mái tóc được sấy khô còn vương lại chút hơi ấm. Anh bỏ máy sấy xuống, đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô đối diện với tấm gương.
"Giờ có thể tiếp tục nhìn được rồi!"
Anh vừa nói vừa mỉm cười khiến gò má cô thoáng ửng đỏ. Cô xấu hổ muốn đứng dậy nhưng anh đã giữ cô lại, bởi vì lúc này anh đang chăm chú nhìn vào hình ảnh hai người trong gương, tựa hồ rất hài lòng.
Lộ Chi Phán càng thêm lúng túng, "Em muốn đi ngủ".
Giang Thiệu Minh nhướn mày, cười đầy ẩn ý, "Chắc không?".
Chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô lên khiến cô giật mình kêu lên tiếng. Khi định thần lại, cô đã bị anh đặt trên giường. Giang Thiệu Minh cúi xuống bên tai cô, thì thầm: "Anh muốn có một đứa con gái".
Sáng hôm sau, Lộ Chi Phán tỉnh lại khá muộn. Nửa giường trống không bên cạnh đã lạnh ngắt, Giang Thiệu Minh rời đi từ lúc nào mà cô cũng không biết, đúng là đêm qua cô đã ngủ say quên cả trời đất. Cô ảo não ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể dưới tấm chăn, gương mặt bất giác ửng hồng. Cô kéo chăn trùm kín đầu. Một người phụ nữ đã kết hôn vài năm chắc chắn phải quá quen thuộc với việc này, vậy mà cô vẫn không thể tỏ ra tự nhiên được. Cô thở dài, chậm rãi rời giường mặc quần áo rồi xuống lầu.
Ôn Khả Vân lúc này đang ngồi ở sofa đan áo len. Gần đây bà nổi hứng thích đan lát nên mua len về để đan cho cháu nội một chiếc áo.
Lộ Chi Phán bước xuống cầu thang, cảm thấy ngượng ngùng vì dậy muộn, cô vừa gãi đầu vừa cười, "Mẹ!".
Ôn Khả Vân cười vẻ thần bí, "Sáng nay Thiệu Minh dậy muộn, không kịp đưa Tiểu Húc đi học mà vội vàng đến công ty luôn, cuối cùng ông nội phải đưa thằng bé đi".
Tuy giọng nói của bà rất bình thường nhưng Lộ Chi Phán vẫn có thể cảm nhận được ý tứ trêu chọc trong đó.
Thấy con dâu khó xử, Ôn Khả Vân mới chịu thôi. Bà vỗ vai Lộ Chi Phán, nói: "Được rồi, chắc con đói rồi phải không? Mau đi ăn đi!".
Nghe vậy, Lộ Chi Phán như chợt nhớ ra điều gì, "Mẹ, sáng nay chồng con đã ăn chưa?".
Ôn Khả Vân ngẩn ra một lát rồi nói: "Nó đi vội nên không ăn".
Lộ Chi Phán lập tức vào bếp, ăn qua loa bữa sáng mà dì giúp việc đã chuẩn bị, sau đó bắt đầu làm vài món ăn và hầm canh. Ôn Khả Vân vừa ngồi đan áo vừa quan sát con dâu tất bật trong bếp, nét mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Làm xong xuôi hết thảy thì đã gần trưa, Lộ Chi Phán đựng đồ ăn vào bình giữ nhiệt rồi rời khỏi nhà, gọi tài xế đưa mình tới công ty của Giang Thiệu Minh. Đây là lần đầu tiên cô đến đó, vốn định tạo bất ngờ cho anh nhưng thật không dễ dàng. Muốn vào được công ty, cô vẫn phải đến quầy lễ tân xưng danh, rồi đợi lễ tân gọi điện lên bộ phận thư kí để thông báo tới Giang Thiệu Minh.
Lát sau, có một người đàn ông rất trẻ đi thang máy xuống đón Lộ Chi Phán. Anh ta đối với cô rất lễ độ nhưng không hề nói bất cứ một câu dư thừa nào.
Ra khỏi thang máy, trông thấy cảnh tượng mọi người bận tới bận lui, cô bắt đầu lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Giang Thiệu Minh. Tới phòng làm việc của anh, cô đẩy cửa bước vào đã lên tiếng: "Anh cũng thật "VIP" quá đi. Muốn gặp được anh còn phải thông qua mấy trạm kiểm soát".
Giang Thiệu Minh rời khỏi ghế, đi về phía cô, nhỏ giọng giải thích: "Quy định cần thiết thì vẫn phải tuân theo, nếu không, ai cũng có thể lên đây tìm anh thì sẽ rất phiền phức".
Lộ Chi Phán mỉm cười, "Em biết chứ, nói đùa vậy thôi, anh cần gì mà nghiêm túc như vậy...".
"Biết mà em còn làm mặt giận à?" Anh phụng phịu.
Cô đi về phía bàn làm việc của anh, vừa đi vừa nói: "Thì vốn định đến đột xuất để kiểm tra xem anh có giấu người đẹp nào ở đây không. Ấy vậy mà phải thông báo trước mới được lên gặp anh, chẳng hóa ra hôm nay em mất công rồi sao! Không tức giận mới lạ đó".
"Vậy để anh lệnh xuống cho nhân viên biết, từ nay về sau hễ em đến liền để em lên đây tự do. Em muốn tới kiểm tra lúc nào thì đến, được chưa?"
"Cũng được!" Cô cười, lấy đồ ăn trong bình giữ nhiệt ra.
Giang Thiệu Minh bỗng nhiên tiến lại gần, ôm cô từ sau lưng, thì thầm: "Em nên yên tâm mới phải. Em cũng thấy rồi đấy, bộ phận thư kí phần lớn là nam giới. Có bốn cô thì hai cô đã kết hôn, hai cô độc thân kia lại không xinh đẹp bằng em. Anh là người thông minh, sao có thể đưa ra quyết định sai lầm được chứ?".
"Thôi thôi được rồi, ở đâu ra cái kiểu tự khen mình như thế? Ngồi xuống ăn cơm đi!"
Lúc này Giang Thiệu Minh mới buông tay ra. Anh cũng biết cô không hề tức giận. Sáng nay vừa dậy anh liền đến công ty, không ăn sáng nhưng cũng không thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì bụng đã đói meo.
Lộ Chi Phán đưa đũa cho anh, "Mẹ nói sáng nay anh không kịp ăn gì nên bảo em mang đến cho anh".
"Nghĩa là nếu mẹ không bảo thì em không mang hả?", anh nếm thử một miếng rồi nói: "Đồ ăn mẹ làm hình như không phải vị này".
"Vị giác của anh có vấn đề rồi!"
Giang Thiệu Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn vợ mà lắc đầu cười.
Lộ Chi Phán cũng ngồi xuống cùng ăn với anh. Mùi vị tạm ổn, cô chỉ không biết anh có thích hay không thôi.
"Ngon không?"
"Mẹ nấu đương nhiên là ngon rồi!"
Cô trừng mắt lườm anh.
Giang Thiệu Minh bật cười, "Ngon lắm, anh rất thích. Hài lòng chưa?".
Lúc này sắc mặt của cô mới trở nên tươi tỉnh.
Ăn cơm xong, Lộ Chi Phán đang định thu dọn bát đũa thì Giang Thiệu Minh đã ngăn cô lại để tự mình dọn dẹp.
"Em đến đây có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không đâu", anh thốt lên. "Chẳng những không quấy rầy mà anh còn rất vui."
Lộ Chi Phán tươi cười, "Vậy thì em...".
"Không cần đâu." Chưa đợi cô nói hết, anh đã ngắt lời, "Em cứ làm việc của em, không cần lo cho anh. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, rắc rối vậy làm gì".
Cô gật đầu.
Anh biết rõ, một bữa cơm nhìn qua có vẻ đơn giản, người ăn thì thấy nhanh, nhưng người làm đã phải tốn rất nhiều công sức và thời gian. Anh không muốn cô vất vả.
Hai người ngồi trò chuyện một lát, sau đó, anh đưa cô rời khỏi văn phòng.
"Nhìn em làm gì?" Lộ Chi Phán khó hiểu hỏi.
Anh cười, "Không được nhìn à?"
Nhóc Thành Húc hết nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn bố, "Bố, bố nhìn con này, con cho phép bố nhìn".
Nụ cười trên gương mặt Giang Thiệu Minh càng thêm rạng rỡ. Hai người này là vợ anh, là con trai anh, vậy mà vừa rồi anh đã làm cái gì? Sao anh có thể vì những suy nghĩ mơ hồ kia mà bắt đầu nảy sinh hoài nghi? Cho dù những điều anh nghi ngờ có thật đi chăng nữa thì sao? Sự việc mà mọi người giấu giếm ắt hẳn là ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của anh, đến mối quan hệ giữa vợ chồng anh, hoàn toàn không đáng phải đánh đổi nhiều như thế. Việc anh cần làm bây giờ là thực hiện tốt vai trò của một người con ngoan, một người chồng, người cha tốt.
"Không làm nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát!" Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Giang Thiệu Minh thấy tâm trạng tốt lên nhiều.
"Đừng, anh làm cho xong đi đã, sau đó mình đem đi đóng chai. Rượu này đích thân anh cất mà, rất có ý nghĩa". Lộ Chi Phán tiếc nuối nhìn về số nho mà Giang Thiệu Minh đang làm đó.
Thấy cô luyến tiếc, anh đành làm nốt rồi căn dặn công nhân trông coi cẩn thận, nếu để mẻ rượu hỏng thì sẽ bị "hỏi tội". Mấy người công nhân gượng gạo cười, nói nhất định sẽ chú ý quan sát.
Vừa ra khỏi xưởng, nhóc Thành Húc liền chạy đi hái nho. Lộ Chi Phán phải lớn tiếng bảo thằng bé đi cẩn thận kẻo ngã. Giang Thiệu Minh nhìn vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt vợ, khẽ lắc đầu. Quả nhiên, mối bận tâm lớn nhất của phụ nữ luôn là con cái.
Lộ Chi Phán nhìn theo Thành Húc hồi lâu mới phát hiện Giang Thiệu Minh đang quan sát mình. Cô lấy làm lạ, vì ánh mắt của anh rất kì quái, nửa cười nửa không.
"Nhìn em kiểu gì vậy?"
"Em nói xem, cả ngày hôm nay em nhìn đến anh được mấy lần?"
"Ơ..." Lộ Chi Phán cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ giúp hai người bắt đầu có rào cản trong giao tiếp sao?
Giang Thiệu Minh làm bộ hờn mát, "Anh là chồng em, là người thân cận nhất với em, thế mà em chỉ chăm chăm để mắt đến con, em có nhìn anh cái nào đâu".
Anh đang ghen sao? Lộ Chi Phán hào hứng quan sát Giang Thiệu Minh từ đầu đến chân, "Tiểu Húc là con trai chúng ta đó."
Con trai cũng là người thân cận nhất kia mà, ai lại nói con mình như thế chứ?
"Con trai lớn lên rồi sẽ gặp được người quan trọng nhất đối với nó, còn anh mới là người ở bên em suốt cuộc đời."
Nói xong những lời này, Giang Thiệu Minh không hề phát hiện ra sắc mặt Lộ Chi Phán có chút biến đổi, bởi vì chính anh cũng đã khựng người lại. Hóa ra sâu thẳm trong lòng anh đã mặc định như vậy, anh muốn cùng cô đi hết quãng đường đời phía trước. Cô không phải là người vợ do bố mẹ cưới về cho anh, mà thực lòng anh đã nhận định như thế.
Bất luận hôm nay phát hiện ra điều gì không đúng, bất luận quá khứ của anh ẩn chứa bí mật gì, cũng đều không dính dáng tới hiện tại nữa. Anh chỉ cần đối xử tốt với bố mẹ, với vợ con của mình là được.
Lộ Chi Phán ngơ ngác nhìn Giang Thiệu Minh, như thể đang mải nghĩ điều gì, lại như thể chưa kịp phản ứng với lời nói của anh. Giang Thiệu Minh đi tới trước mặt cô, vuốt mái tóc cô, "Sao thế?".
Cô mím chặt bờ môi, bỗng nhào vào lòng anh.
Để cô ích kỷ như vậy một lần thôi, để cô được một lần lựa chọn hạnh phúc này cho riêng mình.
Giang Thiệu Minh cảm nhận rõ sự ỷ lại của cô, anh ôm cô thật chặt, bất đắc dĩ thở dài. Chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác hai người giống một cặp tình nhân hơn là vợ chồng. Nhưng không sao cả, bất luận thế nào, số phận đã định sẵn kiếp này hai người phải ở bên nhau.
"Thiệu Minh!"
"Ừ?"
"Đừng rời bỏ em."
Giang Thiệu Minh nhíu mày, rõ ràng đang cảm thấy lời nói của cô rất kì lạ.
"Nói đi, anh sẽ không rời bỏ em!"
"Được, anh sẽ không rời bỏ em!"
Thấy xe của Giang Thiệu Minh về đến nhà, Ôn Khả Vân lập tức ra đón cháu trai.
"Nói cho bà nghe, hôm này Tiểu Húc chơi có vui không?"
Thành Húc gật đầu đáp: "Vui lắm ạ", sau đó chìa chùm nho đến trước mặt bà nội, đắc ý khoe: "Bà ăn nho đi, cháu tự hái đấy!".
Ôn Khả Vân mở to hai mắt, vui vẻ nói: "Tiểu Húc nhà ta thật giỏi, tự mình hái được nho rồi!".
Được khen, nhóc Thành Húc thích chí nhào vào lòng bà nội.
Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán nhìn nhau cười. Có mặt Thành Húc, hai người họ liền bị thất sủng. Anh cầm tay cô đi vào nhà.
Ôn Khả Vân nhìn theo vợ chồng con trai, thấy giữa họ có một thứ cảm giác ấm áp không nói thành lời, trong lòng bà cũng bớt lo lắng hơn. Vừa vào nhà, Ôn Khả Vân liền vui vẻ khoe với chồng rằng Thành Húc đã hái nho về cho mình, tỏ ý không có phần cho ông nội. Ông Giang chỉ thở dài nhìn vợ, không biết học ai cái kiểu ấu trĩ đó.
Lộ Chi Phán thấy bố mẹ chồng ở bên nhau nhiều năm vẫn có thể hạnh phúc như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Ăn cơm xong, Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán lên phòng riêng nghỉ ngơi. Anh nằm trên giường, nhìn cô ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc. Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng lên, nhưng anh tuyệt nhiên không di dời ánh nhìn, cô đành làm bộ như không thấy, ngồi xuống tiếp tục lau tóc. Lát sau, Lộ Chi Phán cảm nhận được tóc mình bị cầm lấy. Giang Thiệu Minh cắm máy sấy, để độ nóng vừa phải, giúp cô sấy tóc.
Những ngón tay đang cầm khăn tắm của cô khựng lại. Cô hơi nghiêng đầu nhìn qua tấm gương khung tím sẫm kiểu cổ. Người đàn ông trong gương mặc chiếc áo choàng tắm trắng muốt, thong thả sấy tóc cho cô gái. Hình ảnh hài hòa toát lên khí chất thanh tao của cả hai.
Lộ Chi Phán yên lặng quan sát chính mình và Giang Thiệu Minh trong gương, chợt cảm thấy hóa ra những việc hết sức bình dị như vậy cũng mang lại một cảm giác ấm áp lạ kì. Trước kia, cô từng cho rằng chỉ những sự kiện rầm rộ mới có thể chứng minh mức độ sâu đậm tình yêu, mới có thể khiến tình cảm càng thêm nóng bỏng. Nhưng giờ cô đã biết, mọi thé không cần quá phức tạp, những điều nhỏ bé nhất cũng đủ để nói lên tất cả.
Cảm nhận được mái tóc mềm mại trơn tuột trên đầu ngón tay, Giang Thiệu Minh bây giờ mới hiểu vì sao có rất nhiều người đàn ông thích phụ nữ để tóc dài.
Mái tóc được sấy khô còn vương lại chút hơi ấm. Anh bỏ máy sấy xuống, đặt hai tay lên vai cô, xoay người cô đối diện với tấm gương.
"Giờ có thể tiếp tục nhìn được rồi!"
Anh vừa nói vừa mỉm cười khiến gò má cô thoáng ửng đỏ. Cô xấu hổ muốn đứng dậy nhưng anh đã giữ cô lại, bởi vì lúc này anh đang chăm chú nhìn vào hình ảnh hai người trong gương, tựa hồ rất hài lòng.
Lộ Chi Phán càng thêm lúng túng, "Em muốn đi ngủ".
Giang Thiệu Minh nhướn mày, cười đầy ẩn ý, "Chắc không?".
Chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô lên khiến cô giật mình kêu lên tiếng. Khi định thần lại, cô đã bị anh đặt trên giường. Giang Thiệu Minh cúi xuống bên tai cô, thì thầm: "Anh muốn có một đứa con gái".
Sáng hôm sau, Lộ Chi Phán tỉnh lại khá muộn. Nửa giường trống không bên cạnh đã lạnh ngắt, Giang Thiệu Minh rời đi từ lúc nào mà cô cũng không biết, đúng là đêm qua cô đã ngủ say quên cả trời đất. Cô ảo não ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể dưới tấm chăn, gương mặt bất giác ửng hồng. Cô kéo chăn trùm kín đầu. Một người phụ nữ đã kết hôn vài năm chắc chắn phải quá quen thuộc với việc này, vậy mà cô vẫn không thể tỏ ra tự nhiên được. Cô thở dài, chậm rãi rời giường mặc quần áo rồi xuống lầu.
Ôn Khả Vân lúc này đang ngồi ở sofa đan áo len. Gần đây bà nổi hứng thích đan lát nên mua len về để đan cho cháu nội một chiếc áo.
Lộ Chi Phán bước xuống cầu thang, cảm thấy ngượng ngùng vì dậy muộn, cô vừa gãi đầu vừa cười, "Mẹ!".
Ôn Khả Vân cười vẻ thần bí, "Sáng nay Thiệu Minh dậy muộn, không kịp đưa Tiểu Húc đi học mà vội vàng đến công ty luôn, cuối cùng ông nội phải đưa thằng bé đi".
Tuy giọng nói của bà rất bình thường nhưng Lộ Chi Phán vẫn có thể cảm nhận được ý tứ trêu chọc trong đó.
Thấy con dâu khó xử, Ôn Khả Vân mới chịu thôi. Bà vỗ vai Lộ Chi Phán, nói: "Được rồi, chắc con đói rồi phải không? Mau đi ăn đi!".
Nghe vậy, Lộ Chi Phán như chợt nhớ ra điều gì, "Mẹ, sáng nay chồng con đã ăn chưa?".
Ôn Khả Vân ngẩn ra một lát rồi nói: "Nó đi vội nên không ăn".
Lộ Chi Phán lập tức vào bếp, ăn qua loa bữa sáng mà dì giúp việc đã chuẩn bị, sau đó bắt đầu làm vài món ăn và hầm canh. Ôn Khả Vân vừa ngồi đan áo vừa quan sát con dâu tất bật trong bếp, nét mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện.
Làm xong xuôi hết thảy thì đã gần trưa, Lộ Chi Phán đựng đồ ăn vào bình giữ nhiệt rồi rời khỏi nhà, gọi tài xế đưa mình tới công ty của Giang Thiệu Minh. Đây là lần đầu tiên cô đến đó, vốn định tạo bất ngờ cho anh nhưng thật không dễ dàng. Muốn vào được công ty, cô vẫn phải đến quầy lễ tân xưng danh, rồi đợi lễ tân gọi điện lên bộ phận thư kí để thông báo tới Giang Thiệu Minh.
Lát sau, có một người đàn ông rất trẻ đi thang máy xuống đón Lộ Chi Phán. Anh ta đối với cô rất lễ độ nhưng không hề nói bất cứ một câu dư thừa nào.
Ra khỏi thang máy, trông thấy cảnh tượng mọi người bận tới bận lui, cô bắt đầu lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Giang Thiệu Minh. Tới phòng làm việc của anh, cô đẩy cửa bước vào đã lên tiếng: "Anh cũng thật "VIP" quá đi. Muốn gặp được anh còn phải thông qua mấy trạm kiểm soát".
Giang Thiệu Minh rời khỏi ghế, đi về phía cô, nhỏ giọng giải thích: "Quy định cần thiết thì vẫn phải tuân theo, nếu không, ai cũng có thể lên đây tìm anh thì sẽ rất phiền phức".
Lộ Chi Phán mỉm cười, "Em biết chứ, nói đùa vậy thôi, anh cần gì mà nghiêm túc như vậy...".
"Biết mà em còn làm mặt giận à?" Anh phụng phịu.
Cô đi về phía bàn làm việc của anh, vừa đi vừa nói: "Thì vốn định đến đột xuất để kiểm tra xem anh có giấu người đẹp nào ở đây không. Ấy vậy mà phải thông báo trước mới được lên gặp anh, chẳng hóa ra hôm nay em mất công rồi sao! Không tức giận mới lạ đó".
"Vậy để anh lệnh xuống cho nhân viên biết, từ nay về sau hễ em đến liền để em lên đây tự do. Em muốn tới kiểm tra lúc nào thì đến, được chưa?"
"Cũng được!" Cô cười, lấy đồ ăn trong bình giữ nhiệt ra.
Giang Thiệu Minh bỗng nhiên tiến lại gần, ôm cô từ sau lưng, thì thầm: "Em nên yên tâm mới phải. Em cũng thấy rồi đấy, bộ phận thư kí phần lớn là nam giới. Có bốn cô thì hai cô đã kết hôn, hai cô độc thân kia lại không xinh đẹp bằng em. Anh là người thông minh, sao có thể đưa ra quyết định sai lầm được chứ?".
"Thôi thôi được rồi, ở đâu ra cái kiểu tự khen mình như thế? Ngồi xuống ăn cơm đi!"
Lúc này Giang Thiệu Minh mới buông tay ra. Anh cũng biết cô không hề tức giận. Sáng nay vừa dậy anh liền đến công ty, không ăn sáng nhưng cũng không thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì bụng đã đói meo.
Lộ Chi Phán đưa đũa cho anh, "Mẹ nói sáng nay anh không kịp ăn gì nên bảo em mang đến cho anh".
"Nghĩa là nếu mẹ không bảo thì em không mang hả?", anh nếm thử một miếng rồi nói: "Đồ ăn mẹ làm hình như không phải vị này".
"Vị giác của anh có vấn đề rồi!"
Giang Thiệu Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn vợ mà lắc đầu cười.
Lộ Chi Phán cũng ngồi xuống cùng ăn với anh. Mùi vị tạm ổn, cô chỉ không biết anh có thích hay không thôi.
"Ngon không?"
"Mẹ nấu đương nhiên là ngon rồi!"
Cô trừng mắt lườm anh.
Giang Thiệu Minh bật cười, "Ngon lắm, anh rất thích. Hài lòng chưa?".
Lúc này sắc mặt của cô mới trở nên tươi tỉnh.
Ăn cơm xong, Lộ Chi Phán đang định thu dọn bát đũa thì Giang Thiệu Minh đã ngăn cô lại để tự mình dọn dẹp.
"Em đến đây có quấy rầy anh làm việc không?"
"Không đâu", anh thốt lên. "Chẳng những không quấy rầy mà anh còn rất vui."
Lộ Chi Phán tươi cười, "Vậy thì em...".
"Không cần đâu." Chưa đợi cô nói hết, anh đã ngắt lời, "Em cứ làm việc của em, không cần lo cho anh. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, rắc rối vậy làm gì".
Cô gật đầu.
Anh biết rõ, một bữa cơm nhìn qua có vẻ đơn giản, người ăn thì thấy nhanh, nhưng người làm đã phải tốn rất nhiều công sức và thời gian. Anh không muốn cô vất vả.
Hai người ngồi trò chuyện một lát, sau đó, anh đưa cô rời khỏi văn phòng.
/33
|