Ôn Vãn về nhà gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, lúc này Tiêu Tiêu mới biết thân phận của Hạ Uyên, ngoài kinh ngạc ra cô luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi tiêu Vãn, mình thật sự không biết. Bình thường Hạ Uyên rất khiêm tốn, hơn nữa từ nhỏ nhị Hạ thiếu này rất ít ra ngoài ánh sáng, sau khi trưởng thành thì liền ra nước ngoài chữa bệnh, cho nên mình không nghĩ anh ta là nhị Hạ thiếu gia”.
“Không sao, dù sao đi nữa thì về sau cũng không gặp lại”. Nếu Tiêu Tiêu biết rõ thân phận của Hạ Uyên chắc chắn sẽ không giới thiệu cho mình, chỉ là bây giờ cô không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, ngược lại suy tư đến vấn đề khác.
Những lời của Hạ Trầm thật sự quá mập mờ, nhưng cô không cảm thấy quá mức đáng ghét, điều này làm cho Ôn Vãn cảm thấy khẩn trương, lo âu và một ít nguy hiểm.
Tiêu Tiêu vẫn còn buồn bực, một chút cũng không phát hiện Ôn Vãn khác thường, tiếp tục lòng đầy căm phẫn nói: “ Người này cũng quá giả bộ rồi, gia thế lớn như vậy còn chạy tới chỗ chúng ta giành chén cơm”.
Ôn Vãn khe khẽ cười: “Thật ra thì cậu đang mơ tưởng đến cái ghế của anh ta thôi”
Tiêu Tiêu phóng khoáng thừa nhận: “Nếu không phải là anh ta chợt nhảy dù, thì vị trí tổng giám đốc này nhất định là của mình, bàn về năng lực mình cũng đâu thua kém Hạ Uyên”.
Tiêu Tiêu nói xong không nhịn được lại than thở: "Chỉ là Hạ Uyên bị Hạ gia giành mất đi quyền lực không ít, thật ra Hạ gia chỉ có hai người con là con cả và Hạ Uyên, còn Hạ Trầm là con riêng. Ai bảo hiện tại Hạ Trầm làm chủ Hạ gia, Hạ Phong chết rồi, nếu Hạ Uyên cứng rắn không buông bỏ quyền lực thì người chết chắc chắn là anh ta.”
Nhịp tim Ôn Vãn chợt lỡ một nhịp đập, thì ra là còn có cả quan hệ này, không trách được mối quan hệ giữa Hạ Trầm với Hạ Uyên không tốt. . . . . . Nói như vậy , "Giết cha diệt huynh" này ngày càng trở thành sự thật rồi.
"Tiêu Tiêu,mình muốn trở về thăm cha”.
Ôn Vãn chợt mở miệng, Tiêu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người: "Không phải là mùa hè cậu mới trở về sao? Như thế nào năm nay lại ——"
"Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, về nhà giải sầu”.
Lập tức Tiêu Tiêu cười phá lên chọc cô: "Không phải là vì cậu đang tránh người nào chứ?"
Ôn muộn không có lên tiếng phủ nhận, thật ra thì chính cô cũng không nói rõ tại sao đột nhiên quyết định về nhà, chỉ là lúc này tâm tình có chút rối loạn , hoàn cảnh thôn quê rất tốt, vừa vặn thích hợp lắng đọng nội tâm đang dậy sóng của cô. Hơn nữa hôm nay báo chí lại đăng tin lá cải về cô, vừa đúng trở về lánh nạn.
Đại khái Tiêu Tiêu cũng muốn cô đến nơi này, gật đầu đồng ý nói: "Đi đi, dù sao việc làm bây giờ cũng kiếm không dễ”.
Trong tay Tiêu Tiêu có chìa khóa dự bị nhà Ôn Vãn, cô dặn dò Tiêu Tiêu nhớ cách hai ngày tới đây tưới nước cho hoa, còn có cái gì mà cá.., Tiêu Tiêu không bình tĩnh : "Biết, càng lúc càng giống bà già, cậu còn như vậy thật ế dài dài”.
Ôn Vãn thu dọn hành lí, rồi xế chiều xuất phát, đi rất gấp, giống như là đang trốn tránh người nào.
Cho đến khi lên xe buýt cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây là chuyến xe cuối cùng, đến huyện cô là sắc trời đã tối đen. Ôn Vãn dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trên đường điện thoại di động kêu, cô vừa cầm lên vừa nhìn phát hiện là Hạ Trầm.
Ôn Vãn không nhận, nhìn chằm chằm dãy số rồi trực tiếp tắt máy, mặc dù chuông điện thoại di động yên tĩnh trở lại, nhưng tim lại đập càng ngày càng loạn.
Điện thoại chỉ vang một lần liền ngừng, Hạ Trầm cũng không có gọi lại. Ôn Vãn cất di động xong, nhắm lần nữa nhưng không tài nào ngủ được.
-
Năm ngoái, căn phòng cũ của bà nội bị mưa dột, thừa dịp Ôn Vãn cho người sữa chữa lại còn có cả máy nước nóng, cho nên cho dù đã trễ thế này vẫn như cũ có nước nóng. Chỉ là trong phòng quá yên tĩnh, trong nhà không có một người, trước kia bà nội có nuôi chó con nhưng năm ngoái cũng chết rồi.
Nơi này, thứ thuộc về cô càng ngày càng ít đi, nhưng dù sao thì cũng là nhà cô. Ở đây cô không sợ bị người ta đưa đi hay đuổi ra ngoài.
Thời tiết vô cùng lạnh, ngoài cửa sổ là một ao cá, Ôn Vãn ngồi bên cạnh lau tóc, khắp nơi đều tối đen như mực. Tính khí bà nội không tốt, cho nên ngôi nhà tách biệt với các gia đình khác, xung quanh chỉ có nhà của cô, Ôn Vãn không dám ngồi lâu, rất nhanh đóng cửa lại.
Cô đi nấu đồ ăn cho mình, phát hiện không có lửa, trước kia mỗi lần trở lại cô ở cũng không lâu, cho nên căn bản không chuẩn bị gì cả..., với lại trong nhà hàng năm không có ai, hình như cũng không an toàn.
Ôn Vãn tùy tiện ăn một chút bánh bích quy mang tới đi ngủ, ban đêm nhiệt độ thấp, cả đêm đều ngủ không sâu.
Cô mở to mắt nhìn nóc nhà, không biết vì sao liền nghĩ tới năm ấy cô cùng Cố Minh Sâm trở về tảo mộ. Thật ra thì cô với Cố Minh Sâm trở về nhiều lần mà không nhớ rõ lắm, nhưng chuyện năm ấy lại rõ mồn một trước mắt, muốn quên cũng không quên được.
Nhớ khi đó, ngày thứ hai Cố Minh Sâm cũng không có đi tảo mộ ba cô, mà mang theo Kỷ Nhan vào trong rừng chơi. Xung quanh nơi này có rất nhiều núi lớn, đối với người lớn lên trong thành như Cố Minh Sâm và Kỷ Nhan thì có sức hút rất lớn.
Khi Ôn Vãn trở lại từ mộ ba cô thì trời đã tối rồi, nhưng Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan vẫn chưa trở về, cô rất lo lắng, lại nghe người trong thôn nói Hạ Thiên sẽ có mưa, có lúc sẽ xảy ra lũ bất ngờ với sạc lỡ đất.
Ôn Vãn liền cầm đèn pin, dọc theo đường mòn lên núi tìm.
Thật ra cô rất sợ tối, cũng nhát gan, nhưng khi đó không biết vì sao sao cả người tràn đầy khí thế, lo lắng Cố Minh Sâm sẽ xảy ra chuyện.
Trong rừng tối đen như mực, lại an tĩnh dọa người, nghe người trong thôn nói trong rừng sâu có ma sẽ xuất hiện, nhưng Ôn Vãn vẫn nhắm mắt đi vào trong.
Lát nữa mưa xuống thật, mưa không lớn nhưng quần áo trên người cô đều ướt sũng.
Tại thời điểm Ôn Vãn tìm được Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan, bọn họ đang ngồi ở trong một sơn động nhỏ tựa sát vào nhau, trên mặt hai người không giống như cô tưởng tượng bất an với lo lắng, mà là hạnh phúc ngọt ngào bên nhau.
Một khắc kia Ôn Vãn cảm giác mình có chút đau, cô do dự có nên tiến về phía trước hay là bỏ đi, thì Cố Minh Sâm thấy cô.
Vốn Cố Minh Sâm đang cười nhàn nhạt, lập tức nụ cười trên mặt biến mất, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ, một đôi mắt lạnh nhạt từ xa xa nhìn cô, đại khái cảm thấy cô thật nhiều chuyện__.
Lúc trở về Cố Minh Sâm cõng Kỷ Nhan về, nghe nói cô không cẩn thận trặc chân, hai người hỏi han lẫn nhau, thỉnh thoảng cười khẽ.
Ôn Vãn liền lặng lẽ đi theo phía sau hai người.
Năng lượng đèn pin cầm tay có chút yếu đi, ánh sáng rất nhạt, cô lại muốn rọi đường cho Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan thấy để đi, nhưng không ngờ chính cô lại vấp phải đá ngã ngửa xuống.
Cổ chân đau dữ dội, cô ngồi tại chỗ, đại khái biết chính mình bị trẹo chân rồi.
Bởi vì cô dừng bước, Cố Minh Sâm cũng ngừng lại. Anh nhướng lông mày mắt lạnh nhìn cô, có chút không nhịn được: "Lạnh như thế, dừng lại làm gì?"
Ôn Vãn chần chờ, nói thật: "Tôi không cẩn thận, trẹo chân rồi."
"Nghiêm trọng không?" Kỷ nhan kinh ngạc giùng giằng muốn Cố Minh Sâm thả cô xuống. Cố Minh Sâm lại không chịu, thậm chí cũng không có đến gần cô giúp một tay nhìn một chút, chỉ nói: "Có thể đi không?"
Ôn Vãn thử giật giật, tâm đau, nhưng vẫn là cố nén đứng lên: "Ưmh, có thể. . . . . ."
Cố Minh Sâm cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ cõng Kỷ Nhan, đi về phía trước.
Lần đó Ôn Vãn quyết tâm chấm dứt đoạn tình say đắm nhưng vô vọng này.
-
Ngày thứ hai Ôn Vãn đi tới nhà cậu. Mang theo một ít quá khứ đau thương, trả lại cho cậu một bao tiền lì xì, cậu mợ cũng không kiêng dè, ở trước mặt cô liền rút ra liếc mắt nhìn, lập tức vui mừng miệng không khép lại được: "Hiện tại tiểu Vãn có bản lĩnh rồi, nếu ban đầu đi theo chúng ta, bây giờ làm sao có tiền đồ ."
Ôn Vãn chỉ cười, cậu mợ vội vàng tiến vào gian phòng đem bao tiền lì xì cất kín.
Cậu một mực ngồi bên cạnh hút thuốc, mới nhỏ giọng hỏi cô: "Minh Sâm không về với con? Hàng năm đều là hai người cùng về__” hắn nhìn mặt cô tràn đầy đau lòng, có lẽ là nhìn cô khí sắc không tốt.
Dù sao cậu cũng là quan hệ máu mủ, vẫn quan tâm đến cô, Ôn Vãn mím môi ngăn chặn cảm giác chua xót từ cổ họng ,lúc này mới cười gật đầu: "Chúng con rất tốt, cậu đừng lo lắng, tại anh ấy bận quá nhiều việc”.
"Bận cũng không thể tới thăm cha con được?." Cậu không đồng ý nhìn cô, thấy khí sắc Ôn Vãn không tốt, càng phát ra lo lắng, "Có phải Cố gia đối xử không tốt với con? Không môn đăng hộ đối . . . . . ."
Đây là lời lẽ tầm thường quá rồi, mỗi lần trở lại cậu đều hỏi như vậy, có lẽ là cảm thấy ban đầu không có chăm sóc tốt cho cô, sợ cô ăn nhờ ở đậu không dễ chịu. Ôn Vãn nhìn cậu, so với tuổi thật trong cậu già đi rất nhiều, hơn nữa cậu không quyền không thế, biết cô chịu uất ức, có thể làm gì chứ!
Cô kéo cánh tay cậu, hết sức chăm chú mà bảo cậu: "Con thật sự rất tốt , công việc cũng thuận lợi, Minh Sâm đối với con cũng tốt, cậu đừng lo lắng. Lâm Lâm đâu rồi, cậu?"
"Không biết chạy đi đâu rồi, không chịu học hành, mỗi ngày đều chạy đi lung tung." Nghe nhắc tới con gái mình, Mặt mày cậu liền xanh mét, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này, lại hỏi ôn Vãn, "Ban đầu các con kết hôn ta không tham dự, bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, nói nó có rảnh thì về một chuyến, con cũng biết nhiều lời đồn ra tiếng vào rất khó nghe”.
Đại khái Ôn Vãn cũng biết người ta dị nghị thế nào sau lưng, đơn giản là nói nhà chồng không xem cô ra gì….
Cô gật đầu một cái, giải thích qua loa với cậu: “Tại anh ấy bận quá, nếu rảnh con sẽ bảo anh ấy về một chuyến ạ”.
Cậu muốn nói thêm điều gì, thì mợ đã ra.
Bà đảy cậu một cái, tức giận trừng mắt nhìn cậu: "Cả ngày ông lo chuyện không đâu, chỉ cần tiểu Vãn chịu đựng tốt là được rồi, ông quản đuọcw sao. Hơn nữa, ban đầu nếu tiểu Vãn đi theo chúng ta, có thể có ngày hôm nay sao? Không biết chừng có thể gả cho tên đàu đường xó chợ, cả đời sanh con dưỡng cái rồi”.
Mắt cậu trừng thật lớn, nhưng vẫn không dám phản bà, cuối cùng chỉ nói: "Bà thì biết cái gì, nếu gả cho người không yêu tiểu Vãn, mới là sai lầm cả đời".
Mỗi lần trở lại Ôn Vãn đều nghe hai người bọn họ cãi vả oán trách, chờ họ nói đủ rồi mới đứng lên: “Con về trước đây”.
Mợ vội vàng đi tới: "Tiểu vãn, mợ có chuyện muốn nói với con”.
"Năm nay Lâm Lâm cũng đã 18 tuổi rồi, nó học hành không được, ta muốn để nó đi với con đén Thanh Châu, có công việc gì thích hợp không__?
Bà chưa nói xong cậu liền cắt đứt: "Nó mới mười bảy tuổi! ai dám tuyển dụng, không phải bà muốn tiểu Vãn gặp phiền toái sao?”
Mợ lại bắt đầu trợn mắt, âm thanh cực cao: "Qua hết năm không phải 18 rồi sao? Hơn nữa, tiểu Vãn làm việc ở bệnh viện, xem thử sắp xếp công việc y tá cho Lâm Lâm.”
Lần này Ôn Vãn không nhịn nổi nữa, cô khó xử liếc nhìn mợ: "Y tá. . . . . . Phải có bằng cấp."
Mặt của mợ lập tức liền đen: "Tiểu vãn, con chỉ có một người thân là cậu. Con nhớ cho rõ, năm ấy khi sinh Lâm Lâm, nếu không phải ta tiết kiệm tiền cho con ăn mặc, học hành, tạo điều kiện cho con, thì nhất định so với hiện tại Lâm Lâm thông minh hơn nhiều, không như bây giờ.”
Ôn Vãn cúi đầu, lòng bàn tay cuộn chặt lại, móng tay bấm vào da thịt, rất đau. Cô không mở miệng phản bác mợ, mặc dù sự thật không giống như bà nói, nhưng ban đầu là cậu đã nuôi dưỡng cô là sự thật, nếu như cô hơn thua với bà ấy, thì người cuối cùng khổ sở cũng chính là cậu.
Ôn Vãn mở miệng cắt đứt hai người đang cãi vả, nói: "Để con xem một chút trong bệnh viện có công việc gì thích hợp với Lâm Lâm không, y tá thì không được, cậu mợ cũng biết bệnh viện con đang làm rồi đấy, sợ Lâm Lâm không làm được”.
Sắc mặt của bà lúc này mới không đen nữa, liền lôi kéo không để cho cô đi: "Để mợ nấu đồ ăn ngon cho con, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.”
Ôn Vãn nhìn bóng lưng bà vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp ,lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên giữa người và người trừ lợi ích ra, căn bản chẳng tồn tại gì cả.
-
Quét xong mộ của bố, Ôn Vãn cũng không còn lập tức rời đi, lần này trở về cô muốn ở nhà một thời gian, cô không muốn nghĩ những thứ đang diễn ra ở Thanh Châu.
Điện thoại di động từ đó trở đi cũng không reng nữa, mà cô cũng không để ý tới nó, chợt sực nhớ phải gọi cho Tiêu Tiêu xem có công việc gì thích hợp cho Lâm lâm không, lúc này mới tìm dây sạc điện cắm vào. Vừa mở máy, liền hiện ra một đống tin nhắn, trong đó nhiều nhất là của Tiêu Tiêu, có vài tin là của Cố Minh Sâm, duy chỉ có Hạ Trầm là một tin nhắn độc nhất: Trả lời điện thoại”.
Xem kìa, lại là bộ dáng ra lệnh, cô không thèm, trực tiếp xóa tin nhắn
Tiêu Tiêu ở trong điện thoại nghe cô muốn tìm việc làm cho Lâm Lâm, trong lòng có chút bất mãn: "Không phải là mình không muốn giúp cậu, chỉ là Lâm Lâm mới 17 tuổi, cũng quá nhỏ rồi.”
Ôn Vãn cũng biết mình làm khó: "Mình tính cho Lâm Lâm học một cái gì đó, rồi đợi Lâm Lâm đủ 18 tuổi, mình sẽ tính tiếp.”
Tiêu Tiêu bày tỏ đồng ý, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại thần thần bí bí hỏi: "Hạ Trầm gọi điện thoại cho cậu rồi sao?"
"Không có ——" Ôn Vãn cảm giác Tiêu Tiêu muốn nói gì, tim không khỏi đập rộn lên.
Quả nhiên Tiêu Tiêu cười có thâm ý khác, giọng điệu lả lướt, dáng vẻ trêu chọc : "Anh ta đối với cậu đặc biệt nha, ngày đó chính mình làm mồi nhử, đi tới lão thầy thuốc Trung y, vừa nghe Hạ tiên sinh an bài. Ông ta liền lập tức khám cho mình trước. Nghe đâu, muốn gặp ông ta phải xếp lịch trước nửa năm. Tiểu Vãn, nếu nói cậu và Hạ Trầm không có gì, mình không tin!”
Ôn Vãn nhớ tới lần trước Hạ Trầm nói như vậy, , trong lòng hơi khác thường, nhưng vẫn là không nói gì.
Tiêu Tiêu lại cười ra tiếng: "Anh ta biết khi nào thì kỳ kinh nguyệt của cậu đến, còn biết cậu đau bụng kinh. Có phải hai người muốn làm chuyện gì tốt, nhưng lại bị thân thích đến thăm?”
Ôn Vãn nuốt ngụm nước miếng, chột dạ phản bác: "Đương nhiên là không rồi, mình không cẩn thận nên lỡ miệng nói với anh ta ——"
“Không cẩn thận." Tiêu Tiêu tiếp tục giễu cợt cô, "Thế nào cậu lại không cẩn thận, để cho tổng giám đốc đại nhân biết đây.”
Ôn Vãn trợn mắt chất vấn Tiêu Tiêu: "Bản chất của cậu cũng quá thô bỉ rồi, cậu cũng muốn chiếm đoạt anh chàng Hạ Uyên kia cơ mà.”
"Hứ." Không biết có phải nói trúng tâm tư Tiêu Tiêu không, mà nhất thời cô không lên tiếng .
Ôn Vãn xem thời gian không còn sớm, lại cùng cô tùy tiện nói mấy câu rồi cúp máy, cuối cung do dự có nên gọi điện cám ơn Hạ Trầm hay không, nằm trên giường lăn qua lăn lại suy nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi….
-
Mới sáng sớm Ôn Vãn bị tiếng gõ cửa đánh thức, mở mắt hoảng hốt một hồi lâu, bầu trời bên ngoài mới còn chưa thấy mặt trời nhô lên, còn đậm sương mù, tiếng gõ cửa ngày càng to hơn, hừ, sớm như vậy, ai lại chạy tới vào giờ này chứ?
Ôn Vãn cầm áo khoác ngoài mặc vào, tùy tiện sửa sang lại quần áo một chút mới mới chạy đi.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài lại là A Tước với Hạ .
Thiếu chút nữa Ôn Vãn cho là mình vẫn còn đang nằm mơ, ở đó giật mình, nhất thời không biết nói gì.
Hiển nhiên A Tước gõ cửa một cái, theo thói quen chào một tiếng: " Bác sĩ Ôn ."
Ôn Vãn liếc nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh, anh hơi nhíu lông mày cũng đang quan sát cô, môi nhàn nhạt khạc ra khói thuốc, trên người vẫn như cũ, trong xẹt trong màu đen, anh cao lớn đứng trước cửa, mùa đông lạnh giá, làn khói trắng bay lượn lờ, sương mù còn chưa tan, rất đẹp mắt có chút không chân thật
A Tước nhìn hai người, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Chúng tôi chạy đến nửa đêm mới tới được đây, không biết có thể vào trong nghỉ ngơi không?”
Lúc này Ôn Vãn mới phát hiện ra cả hai người họ đều mệt mỏi, cách đó không xa ở ven đường có chiếc xe màu đen của Hạ Trầm, cô siết chặt cánh cửa, chần chờ có nên mời họ vào nhà: ". . . . . . Vào đi."
A Tước gật đầu một cái, cầm trong tay không ít đồ, đã dẫn đầu tiến vào.
Hạ Trầm vo thuốc lá lại mới nhấc chân đi tới, trực tiếp đi ngang qua cô, không liếc nhìn , chỉ thấp giọng khạc ra một câu: "Không nói tiếng nào bỏ chạy, nếu có lần sau nữa, trực tiếp cắt đứt chân của em."
". . . . . ." Ôn Vãn dùng sức cắn cắn môi!
-
Ba người ngồi ở trong nhà không khí có chút xấu hổ, vốn A Tước không nói nhiều, Hạ Trầm lại càng không nói, mỗi lần thấy cô đều là “làm” nhiều hơn “nói”. Ôn Vãn muốn đi pha trà cho hai người họ, chợt nhớ nơi này không có trà, cuối cùng liền thôi, cùng hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ.
A Tước vẫn sống lưng thẳng tắp quan sát chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào di ảnh của bố cô.
Ôn Vãn nhận thấy được tầm mắt của anh, nhỏ giọng giải thích: "Đây là ta bố tôi."
A Tước mím môi, ánh mắt phức tạp gật đầu một cái: "Cô và bố rất giống."
Hạ Trầm cũng liếc nhìn theo, rất nhanh thu hồi tầm mắt: "Không có gì ăn sao? Đói bụng."
Ôn Vãn thầm nghĩ người này đúng là mặt dày, đến nhà người ta không báo trước một tiếng, lại còn sai bảo đông tây! Đương nhiên cô không thể đuổi họ ra ngoài, vì vậy nói: "Nơi này đã lâu không có người ở, tôi đi mua đồ nấu cho hai anh ăn.”
Hạ Trầm đứng lên, A Tước theo bản năng cũng muốn đi theo, bị anh đè lại bả vai ngăn lại.
"Tôi đi với em." Hạ Trầm nói như vậy , nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra điều gì, Ôn Vãn không khỏi run lên, không phải người này đang tính toán chuyện gì chứ?”
Thời điểm Ôn Vãn thay quần áo, Hạ Trầm nhướn mắt ra hiệu cho A Tước lấy bức di ảnh của bố cô bỏ vào túi bành tô.
-
Trên đường đi Ôn Vãn cố ý giữ khoảng cách với Hạ Trầm, lần này đúng là kỳ quái, Hạ Trầm chỉ nhìn cô cười, nụ cười thật chói mắt mà.
Rốt cuộc Ôn Vãn không thể nhịn được nữa, dừng lại nhìn anh chằm chằm: "Anh tới đây làm gì”
Hạ Trầm vân đạm phong khinh nói: "Tìm em."
". . . . . ."
" Về sau nếu đi đâu, ít nhất em phải báo cho tôi một tiếng." Hạ Trầm nói lời này thì mắt thẳng tắp nhìn vào cô, cũng không lùi bước cũng không né tránh, giống như lời anh nói đều là thật, giọng nói nghiêm túc cố chấp.
Ôn Vãn bị anh nói trái tim liền đập loạn, người này cũng quá miệng lưỡi rồi, không khéo cô sẽ bị anh ta đốn ngã mất. Cô xoay người bước nhanh về phía trước, dứt khoát không cùng anh ba hoa nữa.
Hạ Trầm lại bước nhanh đi lên, rất dứt khoát bắt lấy tay của cô bỏ vào trong túi áo bành tô của mình.
Ôn Vãn nhướng lông mày lên, ánh mắt từ cánh tay quấn quýt của hai người dời lên trên người anh, cuối cùng nhìn vào đáy mắt đang cười của anh, chỉ nghe anh giọng trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Bởi vì nhớ em."
Hô hấp Ôn Vãn hơi chậm lại, anh sán lại gần một chút, cơ hồ môi muốn dán lên môi: "Tôi nhớ em, nghĩ đến không kịp đợi em trở về, không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm tới cửa."
Toàn thân Ôn Vãn cứng ngắc tại chỗ giống như tượng hóa thạch, cô chỉ muốn nói nhưng vừa mở miệng liền đụng phải môi anh, hơi thở dính lấy nhau tư thế mập mờ, lại còn ở ven đường.
Ôn Vãn lý trí đẩy anh ra, thế nhưng anh lại từng bước từng bước mà ép sát , cánh tay quấn lấy cô dùng sức ép vào người anh, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại.
Vốn Ôn Vãn còn đang sót lại một ít lý trí, bị anh hôn nhiệt liệt, khuấy đảo môi cô phá đi bức tường kiên cố của cô, anh bá đạo cạy mở hàm răng cô, thần tốc tiến vào lưỡi giao lưỡi.
Ôn Vãn cũng không dám thở mạnh, thân thể càng lúc càng nóng, toàn thân ngày càng mềm đi.
Cuối cùng cô gục lên trên ngực anh, mệt mỏi không còn chút sức lực, rõ ràng là anh hôn cô trước, thế nào mà cô lại chẳng còn sinh khí chứ.
Hiển nhiên Hạ Trầm rất hài lòng bộ dạng này của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng, anh có cảm giác thành công khác thường: "Thoải mái? Tối nay sẽ để cho em thoải mái hơn ——"
Toàn thân Ôn Vãn nóng bừng, một chưởng đẩy anh ra thật xa: "Đi chết đi."
Nơi này mặc dù là ở nông thôn, nhưng giao thông cũng tốt, hai người đi một hồi liền đi đến chợ. Ôn Vãn chút lại mua rau cải, lại mua lò vi ba, Hạ Trầm đi phía sau phụ xách đồ, thấy cô thuần phục trả giá, chờ đi xa mới cười ôm bả vai cô: "Như vậy giống cô vợ nhỏ quá, thật muốn lấy về nhà."
Lời kia vừa thốt ra, hai người cũng ngây ngẩn cả người.
Hạ Trầm cũng không ý thức được mình lại nói ra lời này, bốn mắt đụng vào nhau, nhất thời có chút xấu hổ.
Vừa vặn có người gọi Ôn Vãn, lúc này mới phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ là Ôn Vãn vừa thấy người đối diện, sắc mặt càng khó coi hơn : "Cậu."
Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Trầm, lại thấy anh ôm Ôn Vãn thân mật, chỉ hơi nghĩ một chút liền thật thà mà cười: "Nhất định là Minh Sâm rồi !"
“Không sao, dù sao đi nữa thì về sau cũng không gặp lại”. Nếu Tiêu Tiêu biết rõ thân phận của Hạ Uyên chắc chắn sẽ không giới thiệu cho mình, chỉ là bây giờ cô không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, ngược lại suy tư đến vấn đề khác.
Những lời của Hạ Trầm thật sự quá mập mờ, nhưng cô không cảm thấy quá mức đáng ghét, điều này làm cho Ôn Vãn cảm thấy khẩn trương, lo âu và một ít nguy hiểm.
Tiêu Tiêu vẫn còn buồn bực, một chút cũng không phát hiện Ôn Vãn khác thường, tiếp tục lòng đầy căm phẫn nói: “ Người này cũng quá giả bộ rồi, gia thế lớn như vậy còn chạy tới chỗ chúng ta giành chén cơm”.
Ôn Vãn khe khẽ cười: “Thật ra thì cậu đang mơ tưởng đến cái ghế của anh ta thôi”
Tiêu Tiêu phóng khoáng thừa nhận: “Nếu không phải là anh ta chợt nhảy dù, thì vị trí tổng giám đốc này nhất định là của mình, bàn về năng lực mình cũng đâu thua kém Hạ Uyên”.
Tiêu Tiêu nói xong không nhịn được lại than thở: "Chỉ là Hạ Uyên bị Hạ gia giành mất đi quyền lực không ít, thật ra Hạ gia chỉ có hai người con là con cả và Hạ Uyên, còn Hạ Trầm là con riêng. Ai bảo hiện tại Hạ Trầm làm chủ Hạ gia, Hạ Phong chết rồi, nếu Hạ Uyên cứng rắn không buông bỏ quyền lực thì người chết chắc chắn là anh ta.”
Nhịp tim Ôn Vãn chợt lỡ một nhịp đập, thì ra là còn có cả quan hệ này, không trách được mối quan hệ giữa Hạ Trầm với Hạ Uyên không tốt. . . . . . Nói như vậy , "Giết cha diệt huynh" này ngày càng trở thành sự thật rồi.
"Tiêu Tiêu,mình muốn trở về thăm cha”.
Ôn Vãn chợt mở miệng, Tiêu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người: "Không phải là mùa hè cậu mới trở về sao? Như thế nào năm nay lại ——"
"Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, về nhà giải sầu”.
Lập tức Tiêu Tiêu cười phá lên chọc cô: "Không phải là vì cậu đang tránh người nào chứ?"
Ôn muộn không có lên tiếng phủ nhận, thật ra thì chính cô cũng không nói rõ tại sao đột nhiên quyết định về nhà, chỉ là lúc này tâm tình có chút rối loạn , hoàn cảnh thôn quê rất tốt, vừa vặn thích hợp lắng đọng nội tâm đang dậy sóng của cô. Hơn nữa hôm nay báo chí lại đăng tin lá cải về cô, vừa đúng trở về lánh nạn.
Đại khái Tiêu Tiêu cũng muốn cô đến nơi này, gật đầu đồng ý nói: "Đi đi, dù sao việc làm bây giờ cũng kiếm không dễ”.
Trong tay Tiêu Tiêu có chìa khóa dự bị nhà Ôn Vãn, cô dặn dò Tiêu Tiêu nhớ cách hai ngày tới đây tưới nước cho hoa, còn có cái gì mà cá.., Tiêu Tiêu không bình tĩnh : "Biết, càng lúc càng giống bà già, cậu còn như vậy thật ế dài dài”.
Ôn Vãn thu dọn hành lí, rồi xế chiều xuất phát, đi rất gấp, giống như là đang trốn tránh người nào.
Cho đến khi lên xe buýt cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây là chuyến xe cuối cùng, đến huyện cô là sắc trời đã tối đen. Ôn Vãn dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trên đường điện thoại di động kêu, cô vừa cầm lên vừa nhìn phát hiện là Hạ Trầm.
Ôn Vãn không nhận, nhìn chằm chằm dãy số rồi trực tiếp tắt máy, mặc dù chuông điện thoại di động yên tĩnh trở lại, nhưng tim lại đập càng ngày càng loạn.
Điện thoại chỉ vang một lần liền ngừng, Hạ Trầm cũng không có gọi lại. Ôn Vãn cất di động xong, nhắm lần nữa nhưng không tài nào ngủ được.
-
Năm ngoái, căn phòng cũ của bà nội bị mưa dột, thừa dịp Ôn Vãn cho người sữa chữa lại còn có cả máy nước nóng, cho nên cho dù đã trễ thế này vẫn như cũ có nước nóng. Chỉ là trong phòng quá yên tĩnh, trong nhà không có một người, trước kia bà nội có nuôi chó con nhưng năm ngoái cũng chết rồi.
Nơi này, thứ thuộc về cô càng ngày càng ít đi, nhưng dù sao thì cũng là nhà cô. Ở đây cô không sợ bị người ta đưa đi hay đuổi ra ngoài.
Thời tiết vô cùng lạnh, ngoài cửa sổ là một ao cá, Ôn Vãn ngồi bên cạnh lau tóc, khắp nơi đều tối đen như mực. Tính khí bà nội không tốt, cho nên ngôi nhà tách biệt với các gia đình khác, xung quanh chỉ có nhà của cô, Ôn Vãn không dám ngồi lâu, rất nhanh đóng cửa lại.
Cô đi nấu đồ ăn cho mình, phát hiện không có lửa, trước kia mỗi lần trở lại cô ở cũng không lâu, cho nên căn bản không chuẩn bị gì cả..., với lại trong nhà hàng năm không có ai, hình như cũng không an toàn.
Ôn Vãn tùy tiện ăn một chút bánh bích quy mang tới đi ngủ, ban đêm nhiệt độ thấp, cả đêm đều ngủ không sâu.
Cô mở to mắt nhìn nóc nhà, không biết vì sao liền nghĩ tới năm ấy cô cùng Cố Minh Sâm trở về tảo mộ. Thật ra thì cô với Cố Minh Sâm trở về nhiều lần mà không nhớ rõ lắm, nhưng chuyện năm ấy lại rõ mồn một trước mắt, muốn quên cũng không quên được.
Nhớ khi đó, ngày thứ hai Cố Minh Sâm cũng không có đi tảo mộ ba cô, mà mang theo Kỷ Nhan vào trong rừng chơi. Xung quanh nơi này có rất nhiều núi lớn, đối với người lớn lên trong thành như Cố Minh Sâm và Kỷ Nhan thì có sức hút rất lớn.
Khi Ôn Vãn trở lại từ mộ ba cô thì trời đã tối rồi, nhưng Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan vẫn chưa trở về, cô rất lo lắng, lại nghe người trong thôn nói Hạ Thiên sẽ có mưa, có lúc sẽ xảy ra lũ bất ngờ với sạc lỡ đất.
Ôn Vãn liền cầm đèn pin, dọc theo đường mòn lên núi tìm.
Thật ra cô rất sợ tối, cũng nhát gan, nhưng khi đó không biết vì sao sao cả người tràn đầy khí thế, lo lắng Cố Minh Sâm sẽ xảy ra chuyện.
Trong rừng tối đen như mực, lại an tĩnh dọa người, nghe người trong thôn nói trong rừng sâu có ma sẽ xuất hiện, nhưng Ôn Vãn vẫn nhắm mắt đi vào trong.
Lát nữa mưa xuống thật, mưa không lớn nhưng quần áo trên người cô đều ướt sũng.
Tại thời điểm Ôn Vãn tìm được Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan, bọn họ đang ngồi ở trong một sơn động nhỏ tựa sát vào nhau, trên mặt hai người không giống như cô tưởng tượng bất an với lo lắng, mà là hạnh phúc ngọt ngào bên nhau.
Một khắc kia Ôn Vãn cảm giác mình có chút đau, cô do dự có nên tiến về phía trước hay là bỏ đi, thì Cố Minh Sâm thấy cô.
Vốn Cố Minh Sâm đang cười nhàn nhạt, lập tức nụ cười trên mặt biến mất, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ, một đôi mắt lạnh nhạt từ xa xa nhìn cô, đại khái cảm thấy cô thật nhiều chuyện__.
Lúc trở về Cố Minh Sâm cõng Kỷ Nhan về, nghe nói cô không cẩn thận trặc chân, hai người hỏi han lẫn nhau, thỉnh thoảng cười khẽ.
Ôn Vãn liền lặng lẽ đi theo phía sau hai người.
Năng lượng đèn pin cầm tay có chút yếu đi, ánh sáng rất nhạt, cô lại muốn rọi đường cho Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan thấy để đi, nhưng không ngờ chính cô lại vấp phải đá ngã ngửa xuống.
Cổ chân đau dữ dội, cô ngồi tại chỗ, đại khái biết chính mình bị trẹo chân rồi.
Bởi vì cô dừng bước, Cố Minh Sâm cũng ngừng lại. Anh nhướng lông mày mắt lạnh nhìn cô, có chút không nhịn được: "Lạnh như thế, dừng lại làm gì?"
Ôn Vãn chần chờ, nói thật: "Tôi không cẩn thận, trẹo chân rồi."
"Nghiêm trọng không?" Kỷ nhan kinh ngạc giùng giằng muốn Cố Minh Sâm thả cô xuống. Cố Minh Sâm lại không chịu, thậm chí cũng không có đến gần cô giúp một tay nhìn một chút, chỉ nói: "Có thể đi không?"
Ôn Vãn thử giật giật, tâm đau, nhưng vẫn là cố nén đứng lên: "Ưmh, có thể. . . . . ."
Cố Minh Sâm cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ cõng Kỷ Nhan, đi về phía trước.
Lần đó Ôn Vãn quyết tâm chấm dứt đoạn tình say đắm nhưng vô vọng này.
-
Ngày thứ hai Ôn Vãn đi tới nhà cậu. Mang theo một ít quá khứ đau thương, trả lại cho cậu một bao tiền lì xì, cậu mợ cũng không kiêng dè, ở trước mặt cô liền rút ra liếc mắt nhìn, lập tức vui mừng miệng không khép lại được: "Hiện tại tiểu Vãn có bản lĩnh rồi, nếu ban đầu đi theo chúng ta, bây giờ làm sao có tiền đồ ."
Ôn Vãn chỉ cười, cậu mợ vội vàng tiến vào gian phòng đem bao tiền lì xì cất kín.
Cậu một mực ngồi bên cạnh hút thuốc, mới nhỏ giọng hỏi cô: "Minh Sâm không về với con? Hàng năm đều là hai người cùng về__” hắn nhìn mặt cô tràn đầy đau lòng, có lẽ là nhìn cô khí sắc không tốt.
Dù sao cậu cũng là quan hệ máu mủ, vẫn quan tâm đến cô, Ôn Vãn mím môi ngăn chặn cảm giác chua xót từ cổ họng ,lúc này mới cười gật đầu: "Chúng con rất tốt, cậu đừng lo lắng, tại anh ấy bận quá nhiều việc”.
"Bận cũng không thể tới thăm cha con được?." Cậu không đồng ý nhìn cô, thấy khí sắc Ôn Vãn không tốt, càng phát ra lo lắng, "Có phải Cố gia đối xử không tốt với con? Không môn đăng hộ đối . . . . . ."
Đây là lời lẽ tầm thường quá rồi, mỗi lần trở lại cậu đều hỏi như vậy, có lẽ là cảm thấy ban đầu không có chăm sóc tốt cho cô, sợ cô ăn nhờ ở đậu không dễ chịu. Ôn Vãn nhìn cậu, so với tuổi thật trong cậu già đi rất nhiều, hơn nữa cậu không quyền không thế, biết cô chịu uất ức, có thể làm gì chứ!
Cô kéo cánh tay cậu, hết sức chăm chú mà bảo cậu: "Con thật sự rất tốt , công việc cũng thuận lợi, Minh Sâm đối với con cũng tốt, cậu đừng lo lắng. Lâm Lâm đâu rồi, cậu?"
"Không biết chạy đi đâu rồi, không chịu học hành, mỗi ngày đều chạy đi lung tung." Nghe nhắc tới con gái mình, Mặt mày cậu liền xanh mét, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này, lại hỏi ôn Vãn, "Ban đầu các con kết hôn ta không tham dự, bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, nói nó có rảnh thì về một chuyến, con cũng biết nhiều lời đồn ra tiếng vào rất khó nghe”.
Đại khái Ôn Vãn cũng biết người ta dị nghị thế nào sau lưng, đơn giản là nói nhà chồng không xem cô ra gì….
Cô gật đầu một cái, giải thích qua loa với cậu: “Tại anh ấy bận quá, nếu rảnh con sẽ bảo anh ấy về một chuyến ạ”.
Cậu muốn nói thêm điều gì, thì mợ đã ra.
Bà đảy cậu một cái, tức giận trừng mắt nhìn cậu: "Cả ngày ông lo chuyện không đâu, chỉ cần tiểu Vãn chịu đựng tốt là được rồi, ông quản đuọcw sao. Hơn nữa, ban đầu nếu tiểu Vãn đi theo chúng ta, có thể có ngày hôm nay sao? Không biết chừng có thể gả cho tên đàu đường xó chợ, cả đời sanh con dưỡng cái rồi”.
Mắt cậu trừng thật lớn, nhưng vẫn không dám phản bà, cuối cùng chỉ nói: "Bà thì biết cái gì, nếu gả cho người không yêu tiểu Vãn, mới là sai lầm cả đời".
Mỗi lần trở lại Ôn Vãn đều nghe hai người bọn họ cãi vả oán trách, chờ họ nói đủ rồi mới đứng lên: “Con về trước đây”.
Mợ vội vàng đi tới: "Tiểu vãn, mợ có chuyện muốn nói với con”.
"Năm nay Lâm Lâm cũng đã 18 tuổi rồi, nó học hành không được, ta muốn để nó đi với con đén Thanh Châu, có công việc gì thích hợp không__?
Bà chưa nói xong cậu liền cắt đứt: "Nó mới mười bảy tuổi! ai dám tuyển dụng, không phải bà muốn tiểu Vãn gặp phiền toái sao?”
Mợ lại bắt đầu trợn mắt, âm thanh cực cao: "Qua hết năm không phải 18 rồi sao? Hơn nữa, tiểu Vãn làm việc ở bệnh viện, xem thử sắp xếp công việc y tá cho Lâm Lâm.”
Lần này Ôn Vãn không nhịn nổi nữa, cô khó xử liếc nhìn mợ: "Y tá. . . . . . Phải có bằng cấp."
Mặt của mợ lập tức liền đen: "Tiểu vãn, con chỉ có một người thân là cậu. Con nhớ cho rõ, năm ấy khi sinh Lâm Lâm, nếu không phải ta tiết kiệm tiền cho con ăn mặc, học hành, tạo điều kiện cho con, thì nhất định so với hiện tại Lâm Lâm thông minh hơn nhiều, không như bây giờ.”
Ôn Vãn cúi đầu, lòng bàn tay cuộn chặt lại, móng tay bấm vào da thịt, rất đau. Cô không mở miệng phản bác mợ, mặc dù sự thật không giống như bà nói, nhưng ban đầu là cậu đã nuôi dưỡng cô là sự thật, nếu như cô hơn thua với bà ấy, thì người cuối cùng khổ sở cũng chính là cậu.
Ôn Vãn mở miệng cắt đứt hai người đang cãi vả, nói: "Để con xem một chút trong bệnh viện có công việc gì thích hợp với Lâm Lâm không, y tá thì không được, cậu mợ cũng biết bệnh viện con đang làm rồi đấy, sợ Lâm Lâm không làm được”.
Sắc mặt của bà lúc này mới không đen nữa, liền lôi kéo không để cho cô đi: "Để mợ nấu đồ ăn ngon cho con, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.”
Ôn Vãn nhìn bóng lưng bà vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp ,lặng lẽ thở dài.
Quả nhiên giữa người và người trừ lợi ích ra, căn bản chẳng tồn tại gì cả.
-
Quét xong mộ của bố, Ôn Vãn cũng không còn lập tức rời đi, lần này trở về cô muốn ở nhà một thời gian, cô không muốn nghĩ những thứ đang diễn ra ở Thanh Châu.
Điện thoại di động từ đó trở đi cũng không reng nữa, mà cô cũng không để ý tới nó, chợt sực nhớ phải gọi cho Tiêu Tiêu xem có công việc gì thích hợp cho Lâm lâm không, lúc này mới tìm dây sạc điện cắm vào. Vừa mở máy, liền hiện ra một đống tin nhắn, trong đó nhiều nhất là của Tiêu Tiêu, có vài tin là của Cố Minh Sâm, duy chỉ có Hạ Trầm là một tin nhắn độc nhất: Trả lời điện thoại”.
Xem kìa, lại là bộ dáng ra lệnh, cô không thèm, trực tiếp xóa tin nhắn
Tiêu Tiêu ở trong điện thoại nghe cô muốn tìm việc làm cho Lâm Lâm, trong lòng có chút bất mãn: "Không phải là mình không muốn giúp cậu, chỉ là Lâm Lâm mới 17 tuổi, cũng quá nhỏ rồi.”
Ôn Vãn cũng biết mình làm khó: "Mình tính cho Lâm Lâm học một cái gì đó, rồi đợi Lâm Lâm đủ 18 tuổi, mình sẽ tính tiếp.”
Tiêu Tiêu bày tỏ đồng ý, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại thần thần bí bí hỏi: "Hạ Trầm gọi điện thoại cho cậu rồi sao?"
"Không có ——" Ôn Vãn cảm giác Tiêu Tiêu muốn nói gì, tim không khỏi đập rộn lên.
Quả nhiên Tiêu Tiêu cười có thâm ý khác, giọng điệu lả lướt, dáng vẻ trêu chọc : "Anh ta đối với cậu đặc biệt nha, ngày đó chính mình làm mồi nhử, đi tới lão thầy thuốc Trung y, vừa nghe Hạ tiên sinh an bài. Ông ta liền lập tức khám cho mình trước. Nghe đâu, muốn gặp ông ta phải xếp lịch trước nửa năm. Tiểu Vãn, nếu nói cậu và Hạ Trầm không có gì, mình không tin!”
Ôn Vãn nhớ tới lần trước Hạ Trầm nói như vậy, , trong lòng hơi khác thường, nhưng vẫn là không nói gì.
Tiêu Tiêu lại cười ra tiếng: "Anh ta biết khi nào thì kỳ kinh nguyệt của cậu đến, còn biết cậu đau bụng kinh. Có phải hai người muốn làm chuyện gì tốt, nhưng lại bị thân thích đến thăm?”
Ôn Vãn nuốt ngụm nước miếng, chột dạ phản bác: "Đương nhiên là không rồi, mình không cẩn thận nên lỡ miệng nói với anh ta ——"
“Không cẩn thận." Tiêu Tiêu tiếp tục giễu cợt cô, "Thế nào cậu lại không cẩn thận, để cho tổng giám đốc đại nhân biết đây.”
Ôn Vãn trợn mắt chất vấn Tiêu Tiêu: "Bản chất của cậu cũng quá thô bỉ rồi, cậu cũng muốn chiếm đoạt anh chàng Hạ Uyên kia cơ mà.”
"Hứ." Không biết có phải nói trúng tâm tư Tiêu Tiêu không, mà nhất thời cô không lên tiếng .
Ôn Vãn xem thời gian không còn sớm, lại cùng cô tùy tiện nói mấy câu rồi cúp máy, cuối cung do dự có nên gọi điện cám ơn Hạ Trầm hay không, nằm trên giường lăn qua lăn lại suy nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi….
-
Mới sáng sớm Ôn Vãn bị tiếng gõ cửa đánh thức, mở mắt hoảng hốt một hồi lâu, bầu trời bên ngoài mới còn chưa thấy mặt trời nhô lên, còn đậm sương mù, tiếng gõ cửa ngày càng to hơn, hừ, sớm như vậy, ai lại chạy tới vào giờ này chứ?
Ôn Vãn cầm áo khoác ngoài mặc vào, tùy tiện sửa sang lại quần áo một chút mới mới chạy đi.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài lại là A Tước với Hạ .
Thiếu chút nữa Ôn Vãn cho là mình vẫn còn đang nằm mơ, ở đó giật mình, nhất thời không biết nói gì.
Hiển nhiên A Tước gõ cửa một cái, theo thói quen chào một tiếng: " Bác sĩ Ôn ."
Ôn Vãn liếc nhìn người đàn ông đang hút thuốc bên cạnh, anh hơi nhíu lông mày cũng đang quan sát cô, môi nhàn nhạt khạc ra khói thuốc, trên người vẫn như cũ, trong xẹt trong màu đen, anh cao lớn đứng trước cửa, mùa đông lạnh giá, làn khói trắng bay lượn lờ, sương mù còn chưa tan, rất đẹp mắt có chút không chân thật
A Tước nhìn hai người, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Chúng tôi chạy đến nửa đêm mới tới được đây, không biết có thể vào trong nghỉ ngơi không?”
Lúc này Ôn Vãn mới phát hiện ra cả hai người họ đều mệt mỏi, cách đó không xa ở ven đường có chiếc xe màu đen của Hạ Trầm, cô siết chặt cánh cửa, chần chờ có nên mời họ vào nhà: ". . . . . . Vào đi."
A Tước gật đầu một cái, cầm trong tay không ít đồ, đã dẫn đầu tiến vào.
Hạ Trầm vo thuốc lá lại mới nhấc chân đi tới, trực tiếp đi ngang qua cô, không liếc nhìn , chỉ thấp giọng khạc ra một câu: "Không nói tiếng nào bỏ chạy, nếu có lần sau nữa, trực tiếp cắt đứt chân của em."
". . . . . ." Ôn Vãn dùng sức cắn cắn môi!
-
Ba người ngồi ở trong nhà không khí có chút xấu hổ, vốn A Tước không nói nhiều, Hạ Trầm lại càng không nói, mỗi lần thấy cô đều là “làm” nhiều hơn “nói”. Ôn Vãn muốn đi pha trà cho hai người họ, chợt nhớ nơi này không có trà, cuối cùng liền thôi, cùng hai người họ mắt to trừng mắt nhỏ.
A Tước vẫn sống lưng thẳng tắp quan sát chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào di ảnh của bố cô.
Ôn Vãn nhận thấy được tầm mắt của anh, nhỏ giọng giải thích: "Đây là ta bố tôi."
A Tước mím môi, ánh mắt phức tạp gật đầu một cái: "Cô và bố rất giống."
Hạ Trầm cũng liếc nhìn theo, rất nhanh thu hồi tầm mắt: "Không có gì ăn sao? Đói bụng."
Ôn Vãn thầm nghĩ người này đúng là mặt dày, đến nhà người ta không báo trước một tiếng, lại còn sai bảo đông tây! Đương nhiên cô không thể đuổi họ ra ngoài, vì vậy nói: "Nơi này đã lâu không có người ở, tôi đi mua đồ nấu cho hai anh ăn.”
Hạ Trầm đứng lên, A Tước theo bản năng cũng muốn đi theo, bị anh đè lại bả vai ngăn lại.
"Tôi đi với em." Hạ Trầm nói như vậy , nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra điều gì, Ôn Vãn không khỏi run lên, không phải người này đang tính toán chuyện gì chứ?”
Thời điểm Ôn Vãn thay quần áo, Hạ Trầm nhướn mắt ra hiệu cho A Tước lấy bức di ảnh của bố cô bỏ vào túi bành tô.
-
Trên đường đi Ôn Vãn cố ý giữ khoảng cách với Hạ Trầm, lần này đúng là kỳ quái, Hạ Trầm chỉ nhìn cô cười, nụ cười thật chói mắt mà.
Rốt cuộc Ôn Vãn không thể nhịn được nữa, dừng lại nhìn anh chằm chằm: "Anh tới đây làm gì”
Hạ Trầm vân đạm phong khinh nói: "Tìm em."
". . . . . ."
" Về sau nếu đi đâu, ít nhất em phải báo cho tôi một tiếng." Hạ Trầm nói lời này thì mắt thẳng tắp nhìn vào cô, cũng không lùi bước cũng không né tránh, giống như lời anh nói đều là thật, giọng nói nghiêm túc cố chấp.
Ôn Vãn bị anh nói trái tim liền đập loạn, người này cũng quá miệng lưỡi rồi, không khéo cô sẽ bị anh ta đốn ngã mất. Cô xoay người bước nhanh về phía trước, dứt khoát không cùng anh ba hoa nữa.
Hạ Trầm lại bước nhanh đi lên, rất dứt khoát bắt lấy tay của cô bỏ vào trong túi áo bành tô của mình.
Ôn Vãn nhướng lông mày lên, ánh mắt từ cánh tay quấn quýt của hai người dời lên trên người anh, cuối cùng nhìn vào đáy mắt đang cười của anh, chỉ nghe anh giọng trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Bởi vì nhớ em."
Hô hấp Ôn Vãn hơi chậm lại, anh sán lại gần một chút, cơ hồ môi muốn dán lên môi: "Tôi nhớ em, nghĩ đến không kịp đợi em trở về, không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm tới cửa."
Toàn thân Ôn Vãn cứng ngắc tại chỗ giống như tượng hóa thạch, cô chỉ muốn nói nhưng vừa mở miệng liền đụng phải môi anh, hơi thở dính lấy nhau tư thế mập mờ, lại còn ở ven đường.
Ôn Vãn lý trí đẩy anh ra, thế nhưng anh lại từng bước từng bước mà ép sát , cánh tay quấn lấy cô dùng sức ép vào người anh, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại.
Vốn Ôn Vãn còn đang sót lại một ít lý trí, bị anh hôn nhiệt liệt, khuấy đảo môi cô phá đi bức tường kiên cố của cô, anh bá đạo cạy mở hàm răng cô, thần tốc tiến vào lưỡi giao lưỡi.
Ôn Vãn cũng không dám thở mạnh, thân thể càng lúc càng nóng, toàn thân ngày càng mềm đi.
Cuối cùng cô gục lên trên ngực anh, mệt mỏi không còn chút sức lực, rõ ràng là anh hôn cô trước, thế nào mà cô lại chẳng còn sinh khí chứ.
Hiển nhiên Hạ Trầm rất hài lòng bộ dạng này của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng, anh có cảm giác thành công khác thường: "Thoải mái? Tối nay sẽ để cho em thoải mái hơn ——"
Toàn thân Ôn Vãn nóng bừng, một chưởng đẩy anh ra thật xa: "Đi chết đi."
Nơi này mặc dù là ở nông thôn, nhưng giao thông cũng tốt, hai người đi một hồi liền đi đến chợ. Ôn Vãn chút lại mua rau cải, lại mua lò vi ba, Hạ Trầm đi phía sau phụ xách đồ, thấy cô thuần phục trả giá, chờ đi xa mới cười ôm bả vai cô: "Như vậy giống cô vợ nhỏ quá, thật muốn lấy về nhà."
Lời kia vừa thốt ra, hai người cũng ngây ngẩn cả người.
Hạ Trầm cũng không ý thức được mình lại nói ra lời này, bốn mắt đụng vào nhau, nhất thời có chút xấu hổ.
Vừa vặn có người gọi Ôn Vãn, lúc này mới phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ là Ôn Vãn vừa thấy người đối diện, sắc mặt càng khó coi hơn : "Cậu."
Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Trầm, lại thấy anh ôm Ôn Vãn thân mật, chỉ hơi nghĩ một chút liền thật thà mà cười: "Nhất định là Minh Sâm rồi !"
/103
|