Chi đi vào nhà Trúc. Chỉ có mình Trúc ở thôi, nhưng là cả một căn nhà hơn một trăm mét vuông thế này! Trong khi ba mẹ con cô chỉ ở trong căn nhà vỏn vẹn bốn mươi mét vuông. Chi cảm thấy người mình run lên vì lạnh do ngấm mưa, nhưng nghĩ ngợi nhiều cũng không có ích gì, cô quay lại nhìn Trúc.
- Tại...sao...lại...hành...hạ...con...tôi?
Chi vừa nói vừa đánh vào người Trúc. Sau mỗi từ là đấm, hoặc nhéo, đủ thứ mà cô nghĩ sẽ làm Trúc đau được. Trúc chỉ biết tránh và đỡ. Không hiểu sao Chi lại phát hiện ra mọi chuyện sớm quá. Hay là bé Linh hoặc Ngọc tiết lộ ra điều này rồi?
- Em bình tĩnh nghe Trúc giải thích đã...
Trúc muốn Chi bình tĩnh một chút, vì Trúc chưa bao giờ có ác ý với Linh, mặc dù thời gian đầu hơi độc miệng với con bé một chút, thế nhưng có bao giờ Trúc để con bé bị hành hạ đâu. Mà những gì Trúc làm, Trúc đều bù đắp cho con bé rồi.
- Tôi chẳng có gì mà bình tĩnh cả. Tôi ngu ngốc mới tin cậu, lại còn cùng cậu làm chuyện đồi bại xấu hổ đó. Thế mà khi tôi sung sướng thì con tôi bị hành hạ sao? Con bé 13 tuổi thôi, nó biết gì mà cậu cư xử với nó như thế? Tôi nghĩ...tôi không thể đánh đổi con tôi mà hẹn ...
- Cậu im đi được không? Cậu cũng có thèm nghe tôi giải thích đâu!
Trúc cáu lên và quát Chi. Lần đầu tiên Chi thấy Trúc thực sự quát mình. Vốn dĩ cô đang bực trong người nên cô vẫn cố tỏ ra lì lợm, mặc dù cho bị quát thì cô cũng rất sợ.
- Tôi nhận là tôi có quát con bé, nhưng mà tôi đã bù đắp cho con bé rồi. Con bé bảo tôi phải tới chăm sóc cậu, và tôi đã làm theo. Còn chuyện hẹn hò, chẳng liên quan gì tới con bé, nếu mà cậu không thích thì tôi không ép. Tôi không còn gì để giải thích nữa.
Trúc nói một hồi rồi bỏ đi vào phòng. Tưởng chừng như không muốn nói chuyện nữa, nhưng hóa ra là mang đồ cho Chi thay. Dù gì thì nói, chuyện này sớm muộn Chi cũng sẽ phát hiện, chỉ có điều Chi phát hiện ra hơi sớm. Chi tưởng Trúc cũng nổi điên với mình không muốn nói chuyện nữa, nhưng khi thấy Trúc quay ra, cầm theo bộ đồ ngủ cho Chi, rồi gương mặt rất kiên nhẫn đem khăn tắm cho Chi thấm nước mưa, cô cũng hồi tâm lại một chút...
- Cho xin lỗi vì em... không kiềm chế được! - Chi ngượng ngùng nói khi được Trúc cần mẫn giúp mình.
- Không sao, ai nghe con mình bị vậy chẳng nổi điên. Chỉ có điều... tóc em có mùi gì vậy? - Trúc ngửi thấy mùi thuốc làm tóc...
- Em mới đi thay đổi, mặc kệ đi đã. Sao Trúc và Linh lại nói chuyện với nhau? - Chi vẫn bị tò mò với lời giải thích của Trúc. Rõ ràng Trúc có nhận là quát Linh, nhưng tại sao lại bù đắp và nghe lời Linh chứ?
- Con bé đọc được cuốn nhật ký của em, Trúc đã giữ lại cho em ở đây, nó nói nó muốn giận em vì em...từng có ý định chối bỏ nó. Và Trúc phải làm mọi cách để nó không được giận em đó thôi! - Trúc đưa Chi về phía ghế ngồi. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn rồi. Chẳng hiểu sao có thể mất bình tĩnh mà lao ngay tới đây được? Chi khẽ rùng mình...con bé đã đọc được cuốn nhật ký đó sao? Trong cuốn nhật ký đó có quá nhiều chuyện mà cô không muốn cho con bé đọc được. Ví dụ như quá khứ cô từng muốn phá thai, hoặc...chuyện cô và Trúc yêu nhau. Con bé sẽ không dị nghị chuyện đồng tính chứ?
- Em đang suy nghĩ điều gì? Không muốn đánh Trúc nữa sao? Làm Trúc mới hít hơi đợi bị ăn đòn!
Trúc đẩy đầu Chi vào vai mình. Chẳng hiểu sao Trúc luôn muốn tạo cho Chi sự quan tâm nhiều nhất có thể. Cả Linh nữa, nhưng Trúc chỉ sợ họ không tiếp nhận mình, và chỉ có thể lén lút hẹn hò với Chi như vậy.
- Không...em chỉ sợ...con bé sẽ ghê tởm em vì em từng có những hành động đó! - Chi buồn tủi nói.
Sớm muộn, con bé cũng đã phải chịu đựng quá nhiều ở trường cũ rồi, thế nhưng giờ là Linh đọc tận mắt những gì mẹ nó viết, chắc hẳn nó đau lòng lắm. Bản thân là mẹ, còn thấy ghê tởm chính bản thân mình, nói gì tới đứa bé vô tội kia.
- Tưởng em còn bận giận Trúc, hóa ra giờ sợ con giận mình à? Linh không giận em đâu, nó dùng cách đó để bắt Trúc tìm tới em thôi! - Trúc sớm biết, chỉ là giả ngốc thôi. Hai mẹ con họ dễ bị lừa thật.
- Vậy sao? Trúc biết con bé cố tình mà vẫn làm à?
Chi giật mình khi nghe Trúc nói thêm về Linh. Hóa ra mọi chuyện trong đầu Trúc đều tính toán hết được, nhưng tại sao gương mặt của Trúc lúc nào cũng ngốc nghếch, tạo cho Chi cảm giác như Trúc chẳng mấy khi suy nghĩ sâu xa.
- Hừm.. vì bản thân cũng muốn, nên có việc gì đâu! - Trúc nhún vai.
- Trúc làm vậy, nghĩa là em đang nợ Trúc quá nhiều nhỉ? Thế em chữa thận năm xưa cũng là mẹ Trúc chi trả sao? - Chi lại hỏi tiếp.
- Không những thế, mà em còn sử dụng một bên thận của Trúc nhé! - Trúc nói rồi tự vạch áo lên.
Chi hoảng hốt nhìn thấy vết sẹo của Trúc giống hệt vết sẹo của mình. Hôm nọ vì quá cuồng nhiệt, cô chẳng thèm để ý những thứ xung quanh hai người. Mà giờ Trúc nói cô mới nhận ra được.
- Vậy... mình đừng hẹn hò nữa được không?
Chi im lặng một hồi, rồi cũng quyết định nói ra câu này. Dù là tiếc nuối, nhưng cô không nói thì cảm thấy mình thật không có lòng tự trọng.
- Vì sao? Trúc có làm gì sai à? - Trúc theo bản năng hoảng sợ, nhìn lại Chi. Vì họ mất quá nhiều thời gian để có thể quay trở về với nhau, sao có thể nói dừng là dừng được. Quá khứ đau buồn kia chưa được phép dừng lại sao?
- Em phải trả nợ xong hết cho Trúc đã, rồi sau đó, hẹn hò hay ở chung cũng được hết!
Chi thở dài một cái. Có lẽ số tiền nợ đó cô phải còng lưng ra mà trả, cô còn biết mình sống được nhờ một phần cơ thể của Trúc nữa. Sao có thể trả nợ một sớm một chiều được? Sống mà cảm giác mình đang nợ nần ai đó thật khó chịu, Chi có cảm giác mình không được sống một cách trọn vẹn. - Em tính trả cho tới bao giờ? Nếu như Trúc không muốn lấy tiền, mà Trúc cần thứ khác thì sao? Em nói như vậy, giống như thể Trúc dùng tiền mua em! - Trúc tự động bỏ tay ra khỏi người Chi. Gương mặt bắt đầu tối lại vì buồn.
Trúc không phản đối nếu như Chi nói Chi cần thời gian suy nghĩ cho việc hẹn hò cùng Trúc, đương nhiên ai cũng có cái quyền đó rồi, thế nhưng điều khiến Trúc ghét nhất đó là Chi xem trọng vấn đề tiền bạc. Những khoản nợ kéo dài từ 1999 tới giờ, thì trả cho tới khi nào? Trong khi lúc đó cả hai người đều không nói chuyện với nhau, Chi không biết mình được giúp đỡ từ Trúc mà nghĩ mình được hãng bảo hiểm tài trợ. Chi đâu có lợi dụng gì Trúc? Sao cô ấy phải làm quá mọi chuyện lên?
- Em có lòng tự trọng của em chứ? Trúc giận sao?
Chi thấy Trúc tự động rời khỏi cơ thể mình, cô vốn dĩ sợ cảm giác bị Trúc rời đi lắm. Trúc đang cần cô, nhưng cô cũng sợ Trúc sẽ rời mình. Tình yêu là từ hai phía, cái gì cũng là từ hai phía chứ không thể mình cô tự quyết được.
- Đương nhiên là giận, em nói thế như thể bao lâu nay em được nữ nhân nuôi dưỡng à? Nếu như vậy sao Trúc không đến quán em mà ăn rồi mỗi ngày quẳng một bịch tiền vào đó cho giống cái gọi là nữ nhân nuôi dưỡng?
Trúc bực bội quay người về chỗ khác. Cái cô gái kia đúng là có sức mạnh phi thường, có thể khiến Trúc buồn, có thể khiến Trúc cảm thấy không vui, có thể cảm thấy thất vọng, hoặc đau đớn. Trúc biết Chi ngượng ngùng, thế nhưng sao có thể nói không cần là không cần như vậy được chứ?
- Thôi được rồi, nếu không muốn em trả bằng tiền, thì Trúc muốn em trả bằng gì? - Chi tiến tới gần Trúc, vỗ về đứa trẻ ngốc nghếch này một chút. Nếu như cô nhận ra sớm một chút, và giá như cô nghĩ cho Trúc một chút thì mọi chuyện đã khác rồi.
Trúc quay lại nhìn Chi, ánh mắt vẫn giận dữ lắm, nhưng nhìn nhau một hồi lâu, nhìn gương mặt của Chi, Trúc lại không muốn giận hờn nữa, hoặc không muốn giận hờn, chỉ muốn ôm Chi một cái.
- Em và Linh đến đây ở! - Trúc nói một câu, hoặc cũng có thể coi đây là ra lệnh, hoặc cũng có thể coi đây là lời mời?
Chi nghĩ ngợi một hồi, sao có thể trơ trẽn như vậy được nhỉ? Liệu cô làm thế có sai không?
- Cái đó em không biết được đâu, em còn ở với mẹ mà. Mẹ ...
Chi đang tính dùng mẹ để có thể bảo vệ cho mình, thế nhưng cô lại thấy Trúc lấy điện thoại ra, mở thứ gì đó, rồi đưa cho cô nhìn.
Những bức ảnh này chụp lại những bức thư mà mẹ cô viết, và những bức thư ấy là gửi cho Trúc sao?
Thấy Chi có vẻ há hốc miệng, thế nên Trúc đành giải thích.
- Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều, thực ra mẹ biết hết, mẹ đã tìm và nói Trúc không được làm thế, nhưng mà... em biết đó, mẹ cũng chịu thua độ lì của Trúc...
Chi đọc từng bức thư một, hóa ra mẹ đã tìm cách gửi trả số tiền mà Trúc đã giúp đỡ, thế nhưng không thành công vì Trúc là một đứa trẻ ương bướng. Hóa ra là mẹ rõ Trúc từng ấy thời gian Trúc vẫn quan tâm cô, dõi theo cô cho tới khi cô nói những lời lẽ đấy. Sự quan tâm ấy tiếp tục được nối lại cho tới khi cô và cậu ta gặp mặt, hay là từ khi bé Linh học ở lớp đấy? Cô có cảm giác như cả thế giới biết, còn cô không biết.
- Ở đây, Trúc có chịu nổi ba mẹ con em không? Mẹ dù có khỏi bệnh, nhưng không thể khỏe lại như trước, em ...
Chi định nói thì bị cướp lời.
- Em khổ đủ rồi, sống hưởng thủ đi, em thích thì Trúc vẫn có thể giúp em tìm lại những gì mà thanh xuân em không có, còn mẹ thì để Trúc lo, em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở bên Trúc thôi!
Trúc vuốt nhẹ cằm Chi, cả hai không nói gì với nhau thêm nữa, họ chỉ nhìn nhau như vậy.
13 năm Chi để lỡ đi thanh xuân của mình, Trúc gặp lại con cô, tưởng chừng như Trúc sẽ biến thành một giáo viên kinh khủng nhất, tàn độc nhất, nhưng Trúc làm vậy, chỉ muốn nhìn vào ánh mắt của Linh, giúp Trúc nhớ tới Chi nhiều hơn. Trúc chọn làm giáo viên không phải vì Trúc yêu thích nghề đấy. Emily từng nói rằng, nếu Trúc muốn yêu thương một ai đó, thì nên học cách chăm sóc cho họ bằng mọi khả năng của Trúc. Khi chọn thi đại học, Trúc đã chọn thi sư phạm, để có thể trở thành một giáo viên dù lương chẳng đủ ăn, thế nhưng Trúc nghĩ, chỉ có làm vậy, thì Trúc mới có thể gặp Linh. Dù mở đầu, Trúc tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong lòng lại nhanh chóng làm thủ tục cho xong để Linh học ở một môi trường mới, tốt hơn, và được Trúc đặc biệt bảo vệ!
Chi nghĩ, những gì cô viết vào cuốn nhật ký ấy chưa bao giờ sai. Cô từng cầu ước, rằng một ngày nào đó cô và Trúc sẽ trở thành một gia đình, vì con gái cô cần một người như Trúc để con bé có thể cảm giác an tâm về gia đình mình hơn. Cô không thể nói gì, không biết cảm ơn Trúc như thế nào cho đủ, cô chỉ muốn ở bên Trúc, chăm sóc cho Trúc từng ngày thôi. Cô có thể không phải làm gì, nhưng điều cơ bản như bữa cơm, chuẩn bị quần áo, ... cô có thể làm được hết và cô cũng không muốn có ai chuẩn bị những thứ đó cho Trúc ngoài cô!
p/s: xin lỗi các bạn vì end sớm, mình chuẩn bị đi học lại rồi nên không có thời gian viết nữa, nhưng mình sẽ vẫn viết truyện khác nha ^^
- Tại...sao...lại...hành...hạ...con...tôi?
Chi vừa nói vừa đánh vào người Trúc. Sau mỗi từ là đấm, hoặc nhéo, đủ thứ mà cô nghĩ sẽ làm Trúc đau được. Trúc chỉ biết tránh và đỡ. Không hiểu sao Chi lại phát hiện ra mọi chuyện sớm quá. Hay là bé Linh hoặc Ngọc tiết lộ ra điều này rồi?
- Em bình tĩnh nghe Trúc giải thích đã...
Trúc muốn Chi bình tĩnh một chút, vì Trúc chưa bao giờ có ác ý với Linh, mặc dù thời gian đầu hơi độc miệng với con bé một chút, thế nhưng có bao giờ Trúc để con bé bị hành hạ đâu. Mà những gì Trúc làm, Trúc đều bù đắp cho con bé rồi.
- Tôi chẳng có gì mà bình tĩnh cả. Tôi ngu ngốc mới tin cậu, lại còn cùng cậu làm chuyện đồi bại xấu hổ đó. Thế mà khi tôi sung sướng thì con tôi bị hành hạ sao? Con bé 13 tuổi thôi, nó biết gì mà cậu cư xử với nó như thế? Tôi nghĩ...tôi không thể đánh đổi con tôi mà hẹn ...
- Cậu im đi được không? Cậu cũng có thèm nghe tôi giải thích đâu!
Trúc cáu lên và quát Chi. Lần đầu tiên Chi thấy Trúc thực sự quát mình. Vốn dĩ cô đang bực trong người nên cô vẫn cố tỏ ra lì lợm, mặc dù cho bị quát thì cô cũng rất sợ.
- Tôi nhận là tôi có quát con bé, nhưng mà tôi đã bù đắp cho con bé rồi. Con bé bảo tôi phải tới chăm sóc cậu, và tôi đã làm theo. Còn chuyện hẹn hò, chẳng liên quan gì tới con bé, nếu mà cậu không thích thì tôi không ép. Tôi không còn gì để giải thích nữa.
Trúc nói một hồi rồi bỏ đi vào phòng. Tưởng chừng như không muốn nói chuyện nữa, nhưng hóa ra là mang đồ cho Chi thay. Dù gì thì nói, chuyện này sớm muộn Chi cũng sẽ phát hiện, chỉ có điều Chi phát hiện ra hơi sớm. Chi tưởng Trúc cũng nổi điên với mình không muốn nói chuyện nữa, nhưng khi thấy Trúc quay ra, cầm theo bộ đồ ngủ cho Chi, rồi gương mặt rất kiên nhẫn đem khăn tắm cho Chi thấm nước mưa, cô cũng hồi tâm lại một chút...
- Cho xin lỗi vì em... không kiềm chế được! - Chi ngượng ngùng nói khi được Trúc cần mẫn giúp mình.
- Không sao, ai nghe con mình bị vậy chẳng nổi điên. Chỉ có điều... tóc em có mùi gì vậy? - Trúc ngửi thấy mùi thuốc làm tóc...
- Em mới đi thay đổi, mặc kệ đi đã. Sao Trúc và Linh lại nói chuyện với nhau? - Chi vẫn bị tò mò với lời giải thích của Trúc. Rõ ràng Trúc có nhận là quát Linh, nhưng tại sao lại bù đắp và nghe lời Linh chứ?
- Con bé đọc được cuốn nhật ký của em, Trúc đã giữ lại cho em ở đây, nó nói nó muốn giận em vì em...từng có ý định chối bỏ nó. Và Trúc phải làm mọi cách để nó không được giận em đó thôi! - Trúc đưa Chi về phía ghế ngồi. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn rồi. Chẳng hiểu sao có thể mất bình tĩnh mà lao ngay tới đây được? Chi khẽ rùng mình...con bé đã đọc được cuốn nhật ký đó sao? Trong cuốn nhật ký đó có quá nhiều chuyện mà cô không muốn cho con bé đọc được. Ví dụ như quá khứ cô từng muốn phá thai, hoặc...chuyện cô và Trúc yêu nhau. Con bé sẽ không dị nghị chuyện đồng tính chứ?
- Em đang suy nghĩ điều gì? Không muốn đánh Trúc nữa sao? Làm Trúc mới hít hơi đợi bị ăn đòn!
Trúc đẩy đầu Chi vào vai mình. Chẳng hiểu sao Trúc luôn muốn tạo cho Chi sự quan tâm nhiều nhất có thể. Cả Linh nữa, nhưng Trúc chỉ sợ họ không tiếp nhận mình, và chỉ có thể lén lút hẹn hò với Chi như vậy.
- Không...em chỉ sợ...con bé sẽ ghê tởm em vì em từng có những hành động đó! - Chi buồn tủi nói.
Sớm muộn, con bé cũng đã phải chịu đựng quá nhiều ở trường cũ rồi, thế nhưng giờ là Linh đọc tận mắt những gì mẹ nó viết, chắc hẳn nó đau lòng lắm. Bản thân là mẹ, còn thấy ghê tởm chính bản thân mình, nói gì tới đứa bé vô tội kia.
- Tưởng em còn bận giận Trúc, hóa ra giờ sợ con giận mình à? Linh không giận em đâu, nó dùng cách đó để bắt Trúc tìm tới em thôi! - Trúc sớm biết, chỉ là giả ngốc thôi. Hai mẹ con họ dễ bị lừa thật.
- Vậy sao? Trúc biết con bé cố tình mà vẫn làm à?
Chi giật mình khi nghe Trúc nói thêm về Linh. Hóa ra mọi chuyện trong đầu Trúc đều tính toán hết được, nhưng tại sao gương mặt của Trúc lúc nào cũng ngốc nghếch, tạo cho Chi cảm giác như Trúc chẳng mấy khi suy nghĩ sâu xa.
- Hừm.. vì bản thân cũng muốn, nên có việc gì đâu! - Trúc nhún vai.
- Trúc làm vậy, nghĩa là em đang nợ Trúc quá nhiều nhỉ? Thế em chữa thận năm xưa cũng là mẹ Trúc chi trả sao? - Chi lại hỏi tiếp.
- Không những thế, mà em còn sử dụng một bên thận của Trúc nhé! - Trúc nói rồi tự vạch áo lên.
Chi hoảng hốt nhìn thấy vết sẹo của Trúc giống hệt vết sẹo của mình. Hôm nọ vì quá cuồng nhiệt, cô chẳng thèm để ý những thứ xung quanh hai người. Mà giờ Trúc nói cô mới nhận ra được.
- Vậy... mình đừng hẹn hò nữa được không?
Chi im lặng một hồi, rồi cũng quyết định nói ra câu này. Dù là tiếc nuối, nhưng cô không nói thì cảm thấy mình thật không có lòng tự trọng.
- Vì sao? Trúc có làm gì sai à? - Trúc theo bản năng hoảng sợ, nhìn lại Chi. Vì họ mất quá nhiều thời gian để có thể quay trở về với nhau, sao có thể nói dừng là dừng được. Quá khứ đau buồn kia chưa được phép dừng lại sao?
- Em phải trả nợ xong hết cho Trúc đã, rồi sau đó, hẹn hò hay ở chung cũng được hết!
Chi thở dài một cái. Có lẽ số tiền nợ đó cô phải còng lưng ra mà trả, cô còn biết mình sống được nhờ một phần cơ thể của Trúc nữa. Sao có thể trả nợ một sớm một chiều được? Sống mà cảm giác mình đang nợ nần ai đó thật khó chịu, Chi có cảm giác mình không được sống một cách trọn vẹn. - Em tính trả cho tới bao giờ? Nếu như Trúc không muốn lấy tiền, mà Trúc cần thứ khác thì sao? Em nói như vậy, giống như thể Trúc dùng tiền mua em! - Trúc tự động bỏ tay ra khỏi người Chi. Gương mặt bắt đầu tối lại vì buồn.
Trúc không phản đối nếu như Chi nói Chi cần thời gian suy nghĩ cho việc hẹn hò cùng Trúc, đương nhiên ai cũng có cái quyền đó rồi, thế nhưng điều khiến Trúc ghét nhất đó là Chi xem trọng vấn đề tiền bạc. Những khoản nợ kéo dài từ 1999 tới giờ, thì trả cho tới khi nào? Trong khi lúc đó cả hai người đều không nói chuyện với nhau, Chi không biết mình được giúp đỡ từ Trúc mà nghĩ mình được hãng bảo hiểm tài trợ. Chi đâu có lợi dụng gì Trúc? Sao cô ấy phải làm quá mọi chuyện lên?
- Em có lòng tự trọng của em chứ? Trúc giận sao?
Chi thấy Trúc tự động rời khỏi cơ thể mình, cô vốn dĩ sợ cảm giác bị Trúc rời đi lắm. Trúc đang cần cô, nhưng cô cũng sợ Trúc sẽ rời mình. Tình yêu là từ hai phía, cái gì cũng là từ hai phía chứ không thể mình cô tự quyết được.
- Đương nhiên là giận, em nói thế như thể bao lâu nay em được nữ nhân nuôi dưỡng à? Nếu như vậy sao Trúc không đến quán em mà ăn rồi mỗi ngày quẳng một bịch tiền vào đó cho giống cái gọi là nữ nhân nuôi dưỡng?
Trúc bực bội quay người về chỗ khác. Cái cô gái kia đúng là có sức mạnh phi thường, có thể khiến Trúc buồn, có thể khiến Trúc cảm thấy không vui, có thể cảm thấy thất vọng, hoặc đau đớn. Trúc biết Chi ngượng ngùng, thế nhưng sao có thể nói không cần là không cần như vậy được chứ?
- Thôi được rồi, nếu không muốn em trả bằng tiền, thì Trúc muốn em trả bằng gì? - Chi tiến tới gần Trúc, vỗ về đứa trẻ ngốc nghếch này một chút. Nếu như cô nhận ra sớm một chút, và giá như cô nghĩ cho Trúc một chút thì mọi chuyện đã khác rồi.
Trúc quay lại nhìn Chi, ánh mắt vẫn giận dữ lắm, nhưng nhìn nhau một hồi lâu, nhìn gương mặt của Chi, Trúc lại không muốn giận hờn nữa, hoặc không muốn giận hờn, chỉ muốn ôm Chi một cái.
- Em và Linh đến đây ở! - Trúc nói một câu, hoặc cũng có thể coi đây là ra lệnh, hoặc cũng có thể coi đây là lời mời?
Chi nghĩ ngợi một hồi, sao có thể trơ trẽn như vậy được nhỉ? Liệu cô làm thế có sai không?
- Cái đó em không biết được đâu, em còn ở với mẹ mà. Mẹ ...
Chi đang tính dùng mẹ để có thể bảo vệ cho mình, thế nhưng cô lại thấy Trúc lấy điện thoại ra, mở thứ gì đó, rồi đưa cho cô nhìn.
Những bức ảnh này chụp lại những bức thư mà mẹ cô viết, và những bức thư ấy là gửi cho Trúc sao?
Thấy Chi có vẻ há hốc miệng, thế nên Trúc đành giải thích.
- Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều, thực ra mẹ biết hết, mẹ đã tìm và nói Trúc không được làm thế, nhưng mà... em biết đó, mẹ cũng chịu thua độ lì của Trúc...
Chi đọc từng bức thư một, hóa ra mẹ đã tìm cách gửi trả số tiền mà Trúc đã giúp đỡ, thế nhưng không thành công vì Trúc là một đứa trẻ ương bướng. Hóa ra là mẹ rõ Trúc từng ấy thời gian Trúc vẫn quan tâm cô, dõi theo cô cho tới khi cô nói những lời lẽ đấy. Sự quan tâm ấy tiếp tục được nối lại cho tới khi cô và cậu ta gặp mặt, hay là từ khi bé Linh học ở lớp đấy? Cô có cảm giác như cả thế giới biết, còn cô không biết.
- Ở đây, Trúc có chịu nổi ba mẹ con em không? Mẹ dù có khỏi bệnh, nhưng không thể khỏe lại như trước, em ...
Chi định nói thì bị cướp lời.
- Em khổ đủ rồi, sống hưởng thủ đi, em thích thì Trúc vẫn có thể giúp em tìm lại những gì mà thanh xuân em không có, còn mẹ thì để Trúc lo, em không cần phải làm gì cả, chỉ cần ở bên Trúc thôi!
Trúc vuốt nhẹ cằm Chi, cả hai không nói gì với nhau thêm nữa, họ chỉ nhìn nhau như vậy.
13 năm Chi để lỡ đi thanh xuân của mình, Trúc gặp lại con cô, tưởng chừng như Trúc sẽ biến thành một giáo viên kinh khủng nhất, tàn độc nhất, nhưng Trúc làm vậy, chỉ muốn nhìn vào ánh mắt của Linh, giúp Trúc nhớ tới Chi nhiều hơn. Trúc chọn làm giáo viên không phải vì Trúc yêu thích nghề đấy. Emily từng nói rằng, nếu Trúc muốn yêu thương một ai đó, thì nên học cách chăm sóc cho họ bằng mọi khả năng của Trúc. Khi chọn thi đại học, Trúc đã chọn thi sư phạm, để có thể trở thành một giáo viên dù lương chẳng đủ ăn, thế nhưng Trúc nghĩ, chỉ có làm vậy, thì Trúc mới có thể gặp Linh. Dù mở đầu, Trúc tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong lòng lại nhanh chóng làm thủ tục cho xong để Linh học ở một môi trường mới, tốt hơn, và được Trúc đặc biệt bảo vệ!
Chi nghĩ, những gì cô viết vào cuốn nhật ký ấy chưa bao giờ sai. Cô từng cầu ước, rằng một ngày nào đó cô và Trúc sẽ trở thành một gia đình, vì con gái cô cần một người như Trúc để con bé có thể cảm giác an tâm về gia đình mình hơn. Cô không thể nói gì, không biết cảm ơn Trúc như thế nào cho đủ, cô chỉ muốn ở bên Trúc, chăm sóc cho Trúc từng ngày thôi. Cô có thể không phải làm gì, nhưng điều cơ bản như bữa cơm, chuẩn bị quần áo, ... cô có thể làm được hết và cô cũng không muốn có ai chuẩn bị những thứ đó cho Trúc ngoài cô!
p/s: xin lỗi các bạn vì end sớm, mình chuẩn bị đi học lại rồi nên không có thời gian viết nữa, nhưng mình sẽ vẫn viết truyện khác nha ^^
/26
|