Người đàn ông kia hỏi ra mới biết ông là một người dân ở huyện kề cạnh hòn đảo này. Thỉnh thoảng ông sẽ tới chỗ này săn bắn thú rừng.
“ May cho hai cô cậu đấy! Bình thường cứ hai lần một tuần tôi mới đi săn. Mà hôm nay vừa đúng hôm có tâm trạng đi săn. Con hổ này xem chừng to xác đây! Lát nữa tôi mang về lấy da hổ đem bán cũng không tồi! “.
Nghe giọng điệu ồm ồm vang to của người đàn ông, Nhã cùng Cảnh Bình khẽ liếc nhìn nhau một cái, xong Nhã lại nhìn lên chỗ người đàn ông mà cất tiếng hỏi.
“ Ông nói nhà ông ở gần đây. Vậy có tiện đưa chúng tôi về huyện Thanh Khê được không? Chúng tôi không may bị lật thuyền trôi đến đây “.
Cảnh Bình vừa nghe thấy trong lời Nhã nói một hai câu đều tự xưng là “ chúng tôi “ thì không khỏi mừng thầm ở trong lòng. Dù cho vết thương có đau đến cỡ nào cũng không để tâm mà ngồi một chỗ cười ngây ngốc.
Người đàn ông kia cũng là một người tốt, tính khí hào sảng lập tức đồng ý với hai người.
Ông nói: “ Được. Tôi thấy cậu trai này bị thương không nhẹ, tôi chèo thuyền tới đây, trên thuyền có một ít bột thuốc giảm đau, để cậu trai này băng bó vết thương xong rồi tôi chèo thuyền chở hai người về “.
Nhã vui mừng khôn siết, vẻ mặt cảm kích cúi đầu cảm ơn người đàn ông.
“ Cảm ơn ông! “.
“ Cảm ơn! “. Cảnh Bình cũng phụ họa theo mà khẽ giọng nói một tiếng.
Sau khi người đàn ông mang tới thuốc sát trùng cùng vải băng trắng, Nhã liền không nhiều lời ngồi xổm xuống, cô nhìn vùng bắp đùi loang lổ máu trông vô cùng khiếp sợ, lại cẩn thận kêu cậu một tiếng.
“ Cậu…cậu có tự băng được không? “.
Cảnh Bình vốn tự cảm thấy bản thân không nhằm nhò gì mấy chuyện này. Huống hồ cậu còn là trai tráng khỏe mạnh, làm sao có thể không tự xử lí vết thương cho được.
Có điều bây giờ trông nét mặt nghiêm trọng lo lắng của cô thế này, cậu thực sự có chút muốn làm tên mặt dày một lần.
Cảnh Bình vứt hết liêm sỉ sang một bên, nhăn mặt xuýt xoa kêu lên một tiếng.
“ A! Tôi…tôi nghĩ là tôi cần phiền Nhã rồi! “.
Nhã nghe cậu nói, nhìn sắc mặt nhăn nhó của cậu lại khiến cho cô càng thêm lo lắng hơn. Thực sự giống như con nai tơ mà tin sái cổ những gì cậu nói. Cô sốt ruột nhưng cũng rất e thẹn nói khẽ.
“ Vậy…vậy để tôi giúp cậu “.
Nói rồi, Nhã bèn cúi gằm mặt xuống, ánh mắt quan tâm xem xét chỗ bị hổ cắn của cậu. Vết cắn ở phần đùi cho nên bắt buộc phải vén quần lên đến đùi mới có thể bôi thuốc. Mặc dù có hơi ngại ngùng nhưng cũng không thể để mặc vết thương của cậu mà không cầm máu được.
Vậy nên Nhã chỉ có thể mím môi phá lệ, nhắm chặt mắt, tay cầm vào ống quần Cảnh Bình mà kéo lên.
Cảnh Bình nhìn thấy dáng vẻ này của Nhã thì không khỏi thích thú, khóe môi khẽ cong lên, tay đặt lên mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô mà trườn lên. Thuận lợi kéo quần lên tới đùi thì dừng lại.
Nhã có hơi giật mình mở mắt, lúc nhìn xuống bàn tay mình đang được một bàn tay khác đặt lên trên, lại lơ đãng đưa mắt nhìn từ bàn chân lên tới bắp đùi rắn chắc của cậu theo bản năng vội nhắm mắt lại lần nữa.
“ Tôi…tôi… “.
“ Sao vậy? Vẫn còn ngại à? Sau này sẽ không ngại nữa đâu “. Sau này em sẽ được nhìn thấy cả những chỗ khác nữa cho nên hãy làm quen đi.
Những lời phía sau cậu chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nhưng những lời nói với cô cũng đủ khiến cho cô phải bối rối nhìn cậu khó hiểu.
“ Sao cậu lại nói như vậy? “.
Cô gái nhỏ đem khuôn mặt ngây thơ hỏi cậu.
Cảnh Bình nhịn cười bất đắc dĩ tìm một cái cớ để trả lời cô.
“ Thì vừa rồi Nhã cũng đã nhìn thấy rồi còn gì. Bôi thuốc cũng cần phải bôi chính xác. Cho nên Nhã không cần ngại như vậy “.
Tuy nghe trong lời của Cảnh Bình khiến cho Nhã cảm thấy còn nhiều ngờ vực nhưng ngẫm nghĩ cũng có lý. Cô đành gạt bỏ cái ngại ngùng, e thẹn của mình sang một bên, chuyên tâm cúi xuống nhắm tới vết thương của Cảnh Bình mà rắc bột thuốc lên. Cả quá trình cô đều chuyên tâm cố gắng không nhìn đi chỗ nào khác.
Cho tới tận khi vết thương đã được băng bó bằng vải trắng quấn quanh đùi cậu, Nhã mới nhẹ nhõm đứng dậy.
Cảnh Bình lúc này từ dưới mặt đất cố gắng đứng dậy, Nhã thấy vậy thì cũng đưa tay ra đỡ cậu. Cảnh Bình khập khiễng bước đi. Tranh thủ thời cơ mà vịn tay vào vai cô để cô đỡ mình đi.
“ Cảm ơn Nhã! “. Cảnh Bình vui vẻ lên tiếng nói khẽ.
Nhã im lặng không có nói gì. Trầm mặc một lúc Cảnh Bình vẫn là nhận ra trên khuôn mặt cô gái có nét trầm tư tâm sự, cậu do dự một hồi vẫn là quyết định nghiêm túc hỏi.
“ Có phải…Nhã vẫn còn để tâm đến chuyện kiếp trước gì đó không? “.
Nhã bị nói trúng tim đen, bước chân cũng tự nhiên mà dừng lại, ánh mắt lạc lõng lảo đảo nhìn liếc ngang liếc dọc.
Cảnh Bình thấy cô im lặng thì quay ra chau mày, dõng dạc lên tiếng khẳng định một cách chân thành.
“ Nhã! Tuy tôi không biết cái kiếp trước đó bản thân đã làm ra những gì, nhưng nếu thật sự tôi đã làm như vậy thì chắc chắn tôi của kiếp đó rất hận bản thân mình! “. Ngừng một lát, Cảnh Bình mới ôm chặt hai bả vai của Nhã, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô mà nói.
“ Nhã! Tôi ở kiếp này không phải là tôi của kiếp trước. Nếu là tôi ở kiếp trước mà có làm như vậy thì tôi đã chẳng thiết sống nữa rồi! Nhã biết không, mục đích để tôi tồn tại ở trên đời này chính là Nhã! Tôi chỉ biết đời này Cảnh Bình sẽ không phụ Nhã! Đó là sự thật. Trời đất chứng giám, Cảnh Bình tôi không nói sai nửa lời! Nhã! Cho Bình một cơ hội có được không? “.
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Cảnh Bình, Thanh Nhã nhất thời trở nên rối rắm không thể giải quyết. Cô khẽ lên tiếng.
“ Cậu… “.
Nhưng chưa kịp để Nhã kịp trả lời, Cảnh Bình trong lòng bất an liền ngắt lời cô.
“ Nhã chưa cần trả lời tôi ngay! Tôi có thể chờ. Chờ cho tới lúc Nhã có thể hoàn toàn gỡ bỏ những hiềm khích trong quá khứ…Tôi vẫn luôn ở phía sau chờ Nhã!! “.
Cảnh Bình đã nói đến mức này rồi, Nhã cũng không biết phải từ chối sao.
Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm tư rối bời, không khí lại bị cắt ngang bởi lời của người đàn ông đi săn ở đằng xa hét lớn vẫy tay với hai người họ.
“ Này! Tôi kiểm tra xong thuyền rồi! Có thể về rồi! “.
Cảnh Bình và Nhã vẫn là lên thuyền trở về trước. Suốt cả chặng đường ngồi trên thuyền không ai nói lời nào. Nhã ngồi ở đầu thuyền ánh mắt thất thần như đang suy nghĩ. Cảnh Bình lại không dám làm phiền cô, cứ như vậy chỉ dám liếc nhìn cô cho đến tận lúc về tới bến.
“ May cho hai cô cậu đấy! Bình thường cứ hai lần một tuần tôi mới đi săn. Mà hôm nay vừa đúng hôm có tâm trạng đi săn. Con hổ này xem chừng to xác đây! Lát nữa tôi mang về lấy da hổ đem bán cũng không tồi! “.
Nghe giọng điệu ồm ồm vang to của người đàn ông, Nhã cùng Cảnh Bình khẽ liếc nhìn nhau một cái, xong Nhã lại nhìn lên chỗ người đàn ông mà cất tiếng hỏi.
“ Ông nói nhà ông ở gần đây. Vậy có tiện đưa chúng tôi về huyện Thanh Khê được không? Chúng tôi không may bị lật thuyền trôi đến đây “.
Cảnh Bình vừa nghe thấy trong lời Nhã nói một hai câu đều tự xưng là “ chúng tôi “ thì không khỏi mừng thầm ở trong lòng. Dù cho vết thương có đau đến cỡ nào cũng không để tâm mà ngồi một chỗ cười ngây ngốc.
Người đàn ông kia cũng là một người tốt, tính khí hào sảng lập tức đồng ý với hai người.
Ông nói: “ Được. Tôi thấy cậu trai này bị thương không nhẹ, tôi chèo thuyền tới đây, trên thuyền có một ít bột thuốc giảm đau, để cậu trai này băng bó vết thương xong rồi tôi chèo thuyền chở hai người về “.
Nhã vui mừng khôn siết, vẻ mặt cảm kích cúi đầu cảm ơn người đàn ông.
“ Cảm ơn ông! “.
“ Cảm ơn! “. Cảnh Bình cũng phụ họa theo mà khẽ giọng nói một tiếng.
Sau khi người đàn ông mang tới thuốc sát trùng cùng vải băng trắng, Nhã liền không nhiều lời ngồi xổm xuống, cô nhìn vùng bắp đùi loang lổ máu trông vô cùng khiếp sợ, lại cẩn thận kêu cậu một tiếng.
“ Cậu…cậu có tự băng được không? “.
Cảnh Bình vốn tự cảm thấy bản thân không nhằm nhò gì mấy chuyện này. Huống hồ cậu còn là trai tráng khỏe mạnh, làm sao có thể không tự xử lí vết thương cho được.
Có điều bây giờ trông nét mặt nghiêm trọng lo lắng của cô thế này, cậu thực sự có chút muốn làm tên mặt dày một lần.
Cảnh Bình vứt hết liêm sỉ sang một bên, nhăn mặt xuýt xoa kêu lên một tiếng.
“ A! Tôi…tôi nghĩ là tôi cần phiền Nhã rồi! “.
Nhã nghe cậu nói, nhìn sắc mặt nhăn nhó của cậu lại khiến cho cô càng thêm lo lắng hơn. Thực sự giống như con nai tơ mà tin sái cổ những gì cậu nói. Cô sốt ruột nhưng cũng rất e thẹn nói khẽ.
“ Vậy…vậy để tôi giúp cậu “.
Nói rồi, Nhã bèn cúi gằm mặt xuống, ánh mắt quan tâm xem xét chỗ bị hổ cắn của cậu. Vết cắn ở phần đùi cho nên bắt buộc phải vén quần lên đến đùi mới có thể bôi thuốc. Mặc dù có hơi ngại ngùng nhưng cũng không thể để mặc vết thương của cậu mà không cầm máu được.
Vậy nên Nhã chỉ có thể mím môi phá lệ, nhắm chặt mắt, tay cầm vào ống quần Cảnh Bình mà kéo lên.
Cảnh Bình nhìn thấy dáng vẻ này của Nhã thì không khỏi thích thú, khóe môi khẽ cong lên, tay đặt lên mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô mà trườn lên. Thuận lợi kéo quần lên tới đùi thì dừng lại.
Nhã có hơi giật mình mở mắt, lúc nhìn xuống bàn tay mình đang được một bàn tay khác đặt lên trên, lại lơ đãng đưa mắt nhìn từ bàn chân lên tới bắp đùi rắn chắc của cậu theo bản năng vội nhắm mắt lại lần nữa.
“ Tôi…tôi… “.
“ Sao vậy? Vẫn còn ngại à? Sau này sẽ không ngại nữa đâu “. Sau này em sẽ được nhìn thấy cả những chỗ khác nữa cho nên hãy làm quen đi.
Những lời phía sau cậu chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nhưng những lời nói với cô cũng đủ khiến cho cô phải bối rối nhìn cậu khó hiểu.
“ Sao cậu lại nói như vậy? “.
Cô gái nhỏ đem khuôn mặt ngây thơ hỏi cậu.
Cảnh Bình nhịn cười bất đắc dĩ tìm một cái cớ để trả lời cô.
“ Thì vừa rồi Nhã cũng đã nhìn thấy rồi còn gì. Bôi thuốc cũng cần phải bôi chính xác. Cho nên Nhã không cần ngại như vậy “.
Tuy nghe trong lời của Cảnh Bình khiến cho Nhã cảm thấy còn nhiều ngờ vực nhưng ngẫm nghĩ cũng có lý. Cô đành gạt bỏ cái ngại ngùng, e thẹn của mình sang một bên, chuyên tâm cúi xuống nhắm tới vết thương của Cảnh Bình mà rắc bột thuốc lên. Cả quá trình cô đều chuyên tâm cố gắng không nhìn đi chỗ nào khác.
Cho tới tận khi vết thương đã được băng bó bằng vải trắng quấn quanh đùi cậu, Nhã mới nhẹ nhõm đứng dậy.
Cảnh Bình lúc này từ dưới mặt đất cố gắng đứng dậy, Nhã thấy vậy thì cũng đưa tay ra đỡ cậu. Cảnh Bình khập khiễng bước đi. Tranh thủ thời cơ mà vịn tay vào vai cô để cô đỡ mình đi.
“ Cảm ơn Nhã! “. Cảnh Bình vui vẻ lên tiếng nói khẽ.
Nhã im lặng không có nói gì. Trầm mặc một lúc Cảnh Bình vẫn là nhận ra trên khuôn mặt cô gái có nét trầm tư tâm sự, cậu do dự một hồi vẫn là quyết định nghiêm túc hỏi.
“ Có phải…Nhã vẫn còn để tâm đến chuyện kiếp trước gì đó không? “.
Nhã bị nói trúng tim đen, bước chân cũng tự nhiên mà dừng lại, ánh mắt lạc lõng lảo đảo nhìn liếc ngang liếc dọc.
Cảnh Bình thấy cô im lặng thì quay ra chau mày, dõng dạc lên tiếng khẳng định một cách chân thành.
“ Nhã! Tuy tôi không biết cái kiếp trước đó bản thân đã làm ra những gì, nhưng nếu thật sự tôi đã làm như vậy thì chắc chắn tôi của kiếp đó rất hận bản thân mình! “. Ngừng một lát, Cảnh Bình mới ôm chặt hai bả vai của Nhã, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô mà nói.
“ Nhã! Tôi ở kiếp này không phải là tôi của kiếp trước. Nếu là tôi ở kiếp trước mà có làm như vậy thì tôi đã chẳng thiết sống nữa rồi! Nhã biết không, mục đích để tôi tồn tại ở trên đời này chính là Nhã! Tôi chỉ biết đời này Cảnh Bình sẽ không phụ Nhã! Đó là sự thật. Trời đất chứng giám, Cảnh Bình tôi không nói sai nửa lời! Nhã! Cho Bình một cơ hội có được không? “.
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Cảnh Bình, Thanh Nhã nhất thời trở nên rối rắm không thể giải quyết. Cô khẽ lên tiếng.
“ Cậu… “.
Nhưng chưa kịp để Nhã kịp trả lời, Cảnh Bình trong lòng bất an liền ngắt lời cô.
“ Nhã chưa cần trả lời tôi ngay! Tôi có thể chờ. Chờ cho tới lúc Nhã có thể hoàn toàn gỡ bỏ những hiềm khích trong quá khứ…Tôi vẫn luôn ở phía sau chờ Nhã!! “.
Cảnh Bình đã nói đến mức này rồi, Nhã cũng không biết phải từ chối sao.
Ngay khi hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm tư rối bời, không khí lại bị cắt ngang bởi lời của người đàn ông đi săn ở đằng xa hét lớn vẫy tay với hai người họ.
“ Này! Tôi kiểm tra xong thuyền rồi! Có thể về rồi! “.
Cảnh Bình và Nhã vẫn là lên thuyền trở về trước. Suốt cả chặng đường ngồi trên thuyền không ai nói lời nào. Nhã ngồi ở đầu thuyền ánh mắt thất thần như đang suy nghĩ. Cảnh Bình lại không dám làm phiền cô, cứ như vậy chỉ dám liếc nhìn cô cho đến tận lúc về tới bến.
/62
|