Cậu Ba liếc mắt một cái nhìn một lượt từ trên xuống dưới Thanh Nhã. Lại nói lúc này cả người cô còn đang ướt sũng làm cho quần áo cô bị dính chặt vào người, càng tôn lên từng đường cong trên cơ thể cô. Cô hiện tại chính là đặc biệt quyến rũ mê hoặc mắt nhìn của cậu Ba.
Thanh Nhã thấy cậu nhìn từ trên xuống dưới người mình thì nhanh lẹ đưa mắt nhìn xuống. Sau khi phản ứng kịp liền nhanh chóng đưa hai tay ra ôm ở trước ngực mà cảnh giác nhìn lên.
“ Cậu…cậu nhìn gì vậy? “.
Cậu Ba nhìn cô phản ứng dữ như vậy, trong mắt cảm thấy cô có chút đáng yêu! Cứ như con mèo bị chọc cho xù lông vậy. Làm cho cậu không thể không động lòng.
Cậu nhìn cô mà nở một nụ cười xấu xa, cất giọng thản nhiên vô tội nói.
“ Tôi nhìn đất, nhìn trời, nhìn mây… “.
Cậu Ba mặt dày trơ ra đó mà liếc nhìn xung quanh khiến cho Thanh Nhã không khỏi khó chịu, bực bội, nhíu mày dậm chân tại chỗ.
Cô không nói lại cậu, bèn quay mặt nhìn đi nơi khác.
Bỗng chốc một cơn gió lạnh lùa qua, vào lúc cả người cô còn đang ướt nhẹp liền khiến cho cả người Nhã run khẽ. Cô đưa hai tay lên xoa xoa bả vai, không khỏi rùng mình nhẹ.
Cảnh Bình đứng ở một bên để ý thấy hành động này của cô, biết cô hẳn là đang lạnh liền mở miệng đề nghị.
“ Tôi đi kiếm củi châm lửa. Chúng ta vẫn là nên thay đồ ướt ra, kẻo lại cảm lạnh “.
Nhã quay sang nhìn cậu, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cậu xoay người đi vào hướng trong rừng cây phía đằng sau.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của cậu, quay đầu lại nhìn ra phía bờ sông với những trận gió se lạnh nơi cảnh vật hoang sơ hẻo lánh. Cảm giác làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ảm đạm.
Cô đi tới một tảng đá lớn ở trên bờ mà ngồi xuống. Hai tay cô vẫn ôm chặt bờ vai gầy mảnh mai của mình.
Một lúc sau thì Cảnh Bình cũng trở lại. Cậu cầm theo trên tay mấy cành củi khô. Nhã vừa thấy cậu thì quay ra đưa mắt liếc nhìn từng hành động của cậu. Nhìn chăm chú lúc cậu dựng củi nhóm lửa lên. Động tác thuần thục nhanh lẹ dứt khoát khiến cho cô có phần cảm thán ở trong lòng.
Xem ra tên đại ác ma này cũng không phải dạng công tử bột chỉ biết đèn vở sách bút. Đang lúc cô ngồi một góc gật đầu nghiền ngẫm thì cậu Ba bên này cũng nhóm xong lửa. Cậu quay sang cất giọng khàn khàn.
“ Cởi đi! “.
Nhã nghe cậu nói, cả khuôn mặt từ ngây ra mà ngẩn cả người. Mở miệng chính là lắp ba lắp bắp không nói rõ câu.
“ C…cởi…cởi gì? “.
Cảnh Bình nhìn nét mặt ngây ngô của cô hỏi mình thì có chút buồn cười. Cậu hơi nghiêng đầu, thản nhiên trả lời.
“ Thì cởi xiêm y bên ngoài ra để hơ qua lửa cho nhanh khô. Chứ không Nhã tính mặc quần áo ướt dính vào người à? “.
Lí lẽ mới đầu nghe thì cảm thấy cũng có lí. Nhưng nghĩ kĩ thì Nhã vẫn cứ cảm thấy không đúng lắm. Cô hơi gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu. Theo phản xạ đưa tay ra che chắn trước ngực mà vội hắng giọng.
“ Cậu nói gì vậy chứ? Thay…thay đồ ở đây…thật không…hợp tình hợp lí chút nào! “.
Vừa nghe cô nói vậy, Cảnh Bình như hiểu ra được chỗ khó của cô. Biết hẳn là cô ngại cùng mình hai người ở đây mà không dám thay đồ. Cậu cười rộ lên một tiếng, vẻ mặt chính nhân quân tử điềm nhiên nói.
“ Nếu là ngại tôi thì không cần lo. Tôi sẽ đi ra chỗ kia tránh mặt. Nhã thay xiêm y bên ngoài ra thôi mà, cũng không phải là cởi hết nội y đâu “.
Lời cậu Ba nói khiến cho ai là phụ nữ cùng đều sẽ an tâm hơn. Lại nói ngày thường cậu ở trong phủ cũng luôn giữ hình tượng ôn nhu thiếu gia. Hơn nữa…Nhã vừa nghĩ đến bây giờ còn chưa phải là thời điểm cậu lên kế hoạch giành lấy vị trí cầm quyền trong phủ. Cho nên chắc hẳn sẽ không dám làm ra chuyện gì quá phép.
Nhã nhìn một lượt xuống quần áo ẩm ướt của mình. Đắn đo một hồi cuối cùng cô cũng hé miệng hướng đến chỗ cậu mà nói.
“ Vậy…vậy phiền cậu tránh mặt đi được không! “.
Cảnh Bình nhìn cô mỉm cười. Sau đó liền thẳng bước đi tới cạnh mép sông mà ngồi xuống nền cát. Hai tay cậu chống ra phía sau, hoàn toàn không có nhìn lại chỗ cô.
Thanh Nhã thấy cậu đã quay mặt đi thì mới an tâm mà từ từ cởi lớp xiêm y bên ngoài ra. Động tác mềm mại uyển chuyển quay lưng về phía cậu ngồi. Hai người hiện tại chính là đang quay lưng về phía nhau.
“ Xong chưa? “. Cậu Ba có chút căng thẳng không yên. Không hiểu sao lúc này tay chân cậu bủn rủn. Trong đầu liên tục có suy nghĩ không đứng đắn. Còn tưởng tượng ra cảnh cô cởi đồ nữa chứ! Cậu tự nhủ chắc mình điên mất rồi! Nên mới có cái suy nghĩ bậy bạ như vậy.
Nhã trút bỏ hết lớp xiêm y bên ngoài. Chỉ còn lại chiếc yếm đào mặc nội y bên trong che chắn vùng ngực đầy đặn đẫy đà của mình và chiếc quần ống trắng mỏng bên trong.
“ Tôi xong rồi! “. Nhã nhẹ giọng lên tiếng. Âm thanh cực kì dễ nghe.
Cảnh Bình đứng dậy quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi thả buông mái tóc dài của mình vắt chéo sang một bên mà dùng tay chải xuống. Tấm lưng trần trắng nõn mịn màng vô cùng gợi cảm. Dáng người nhìn từ phía sau của cô có thể nói là hơi gầy, lại mảnh mai yêu kiều thướt tha.
Thiếu nữ ngồi bên đốm lửa hơ quần áo khiến cho thiếu niên trai tráng như cậu Ba đây không thể không loạn nhịp. Giờ phút này không biết vành tai cậu đã đỏ ửng tự bao giờ. Cậu phải cố gắng lắm mới kiềm chế không để lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, xấu hổ của mình.
Cậu bước tới chỗ Nhã mà ngồi xuống chỗ đối diện cô, tay chân hơ trên đốm lửa không khỏi luống cuống. Thỉnh thoảng cậu lại không thể nhịn được mà ngẩng lên nhìn về phía Nhã.
Nhã ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp rối rắm của cậu cứ nhìm chằm chằm mình. Thấy Nhã phát hiện ra mình nhìn cô, Cảnh Bình như một đứa trẻ bị phát hiện tật xấu mà ngượng ngùng cúi vội mặt xuống nhìn ngọn lửa đang cháy.
Thanh Nhã: “…”
Thanh Nhã thấy cậu nhìn từ trên xuống dưới người mình thì nhanh lẹ đưa mắt nhìn xuống. Sau khi phản ứng kịp liền nhanh chóng đưa hai tay ra ôm ở trước ngực mà cảnh giác nhìn lên.
“ Cậu…cậu nhìn gì vậy? “.
Cậu Ba nhìn cô phản ứng dữ như vậy, trong mắt cảm thấy cô có chút đáng yêu! Cứ như con mèo bị chọc cho xù lông vậy. Làm cho cậu không thể không động lòng.
Cậu nhìn cô mà nở một nụ cười xấu xa, cất giọng thản nhiên vô tội nói.
“ Tôi nhìn đất, nhìn trời, nhìn mây… “.
Cậu Ba mặt dày trơ ra đó mà liếc nhìn xung quanh khiến cho Thanh Nhã không khỏi khó chịu, bực bội, nhíu mày dậm chân tại chỗ.
Cô không nói lại cậu, bèn quay mặt nhìn đi nơi khác.
Bỗng chốc một cơn gió lạnh lùa qua, vào lúc cả người cô còn đang ướt nhẹp liền khiến cho cả người Nhã run khẽ. Cô đưa hai tay lên xoa xoa bả vai, không khỏi rùng mình nhẹ.
Cảnh Bình đứng ở một bên để ý thấy hành động này của cô, biết cô hẳn là đang lạnh liền mở miệng đề nghị.
“ Tôi đi kiếm củi châm lửa. Chúng ta vẫn là nên thay đồ ướt ra, kẻo lại cảm lạnh “.
Nhã quay sang nhìn cậu, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy cậu xoay người đi vào hướng trong rừng cây phía đằng sau.
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của cậu, quay đầu lại nhìn ra phía bờ sông với những trận gió se lạnh nơi cảnh vật hoang sơ hẻo lánh. Cảm giác làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ảm đạm.
Cô đi tới một tảng đá lớn ở trên bờ mà ngồi xuống. Hai tay cô vẫn ôm chặt bờ vai gầy mảnh mai của mình.
Một lúc sau thì Cảnh Bình cũng trở lại. Cậu cầm theo trên tay mấy cành củi khô. Nhã vừa thấy cậu thì quay ra đưa mắt liếc nhìn từng hành động của cậu. Nhìn chăm chú lúc cậu dựng củi nhóm lửa lên. Động tác thuần thục nhanh lẹ dứt khoát khiến cho cô có phần cảm thán ở trong lòng.
Xem ra tên đại ác ma này cũng không phải dạng công tử bột chỉ biết đèn vở sách bút. Đang lúc cô ngồi một góc gật đầu nghiền ngẫm thì cậu Ba bên này cũng nhóm xong lửa. Cậu quay sang cất giọng khàn khàn.
“ Cởi đi! “.
Nhã nghe cậu nói, cả khuôn mặt từ ngây ra mà ngẩn cả người. Mở miệng chính là lắp ba lắp bắp không nói rõ câu.
“ C…cởi…cởi gì? “.
Cảnh Bình nhìn nét mặt ngây ngô của cô hỏi mình thì có chút buồn cười. Cậu hơi nghiêng đầu, thản nhiên trả lời.
“ Thì cởi xiêm y bên ngoài ra để hơ qua lửa cho nhanh khô. Chứ không Nhã tính mặc quần áo ướt dính vào người à? “.
Lí lẽ mới đầu nghe thì cảm thấy cũng có lí. Nhưng nghĩ kĩ thì Nhã vẫn cứ cảm thấy không đúng lắm. Cô hơi gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu. Theo phản xạ đưa tay ra che chắn trước ngực mà vội hắng giọng.
“ Cậu nói gì vậy chứ? Thay…thay đồ ở đây…thật không…hợp tình hợp lí chút nào! “.
Vừa nghe cô nói vậy, Cảnh Bình như hiểu ra được chỗ khó của cô. Biết hẳn là cô ngại cùng mình hai người ở đây mà không dám thay đồ. Cậu cười rộ lên một tiếng, vẻ mặt chính nhân quân tử điềm nhiên nói.
“ Nếu là ngại tôi thì không cần lo. Tôi sẽ đi ra chỗ kia tránh mặt. Nhã thay xiêm y bên ngoài ra thôi mà, cũng không phải là cởi hết nội y đâu “.
Lời cậu Ba nói khiến cho ai là phụ nữ cùng đều sẽ an tâm hơn. Lại nói ngày thường cậu ở trong phủ cũng luôn giữ hình tượng ôn nhu thiếu gia. Hơn nữa…Nhã vừa nghĩ đến bây giờ còn chưa phải là thời điểm cậu lên kế hoạch giành lấy vị trí cầm quyền trong phủ. Cho nên chắc hẳn sẽ không dám làm ra chuyện gì quá phép.
Nhã nhìn một lượt xuống quần áo ẩm ướt của mình. Đắn đo một hồi cuối cùng cô cũng hé miệng hướng đến chỗ cậu mà nói.
“ Vậy…vậy phiền cậu tránh mặt đi được không! “.
Cảnh Bình nhìn cô mỉm cười. Sau đó liền thẳng bước đi tới cạnh mép sông mà ngồi xuống nền cát. Hai tay cậu chống ra phía sau, hoàn toàn không có nhìn lại chỗ cô.
Thanh Nhã thấy cậu đã quay mặt đi thì mới an tâm mà từ từ cởi lớp xiêm y bên ngoài ra. Động tác mềm mại uyển chuyển quay lưng về phía cậu ngồi. Hai người hiện tại chính là đang quay lưng về phía nhau.
“ Xong chưa? “. Cậu Ba có chút căng thẳng không yên. Không hiểu sao lúc này tay chân cậu bủn rủn. Trong đầu liên tục có suy nghĩ không đứng đắn. Còn tưởng tượng ra cảnh cô cởi đồ nữa chứ! Cậu tự nhủ chắc mình điên mất rồi! Nên mới có cái suy nghĩ bậy bạ như vậy.
Nhã trút bỏ hết lớp xiêm y bên ngoài. Chỉ còn lại chiếc yếm đào mặc nội y bên trong che chắn vùng ngực đầy đặn đẫy đà của mình và chiếc quần ống trắng mỏng bên trong.
“ Tôi xong rồi! “. Nhã nhẹ giọng lên tiếng. Âm thanh cực kì dễ nghe.
Cảnh Bình đứng dậy quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái đang ngồi thả buông mái tóc dài của mình vắt chéo sang một bên mà dùng tay chải xuống. Tấm lưng trần trắng nõn mịn màng vô cùng gợi cảm. Dáng người nhìn từ phía sau của cô có thể nói là hơi gầy, lại mảnh mai yêu kiều thướt tha.
Thiếu nữ ngồi bên đốm lửa hơ quần áo khiến cho thiếu niên trai tráng như cậu Ba đây không thể không loạn nhịp. Giờ phút này không biết vành tai cậu đã đỏ ửng tự bao giờ. Cậu phải cố gắng lắm mới kiềm chế không để lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng, xấu hổ của mình.
Cậu bước tới chỗ Nhã mà ngồi xuống chỗ đối diện cô, tay chân hơ trên đốm lửa không khỏi luống cuống. Thỉnh thoảng cậu lại không thể nhịn được mà ngẩng lên nhìn về phía Nhã.
Nhã ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt phức tạp rối rắm của cậu cứ nhìm chằm chằm mình. Thấy Nhã phát hiện ra mình nhìn cô, Cảnh Bình như một đứa trẻ bị phát hiện tật xấu mà ngượng ngùng cúi vội mặt xuống nhìn ngọn lửa đang cháy.
Thanh Nhã: “…”
/62
|