Câu hỏi của Thiều trực tiếp đánh vào góc tim sâu bên trong suy nghĩ mà Nhã bấy lâu nay vẫn luôn giấu nhẹm đi.
Thú thực, đến giờ phút này nếu không có câu hỏi của Thiều thì có lẽ Nhã sẽ chẳng bao giờ cân nhắc đề cập đến vấn đề này ở trong lòng.
Phải rồi! Rốt cuộc thì cô có tình cảm với người đó hay không?
Đây vẫn luôn là nút thắt, là thứ khiến cho cô phải đau đầu đấu tranh tư tưởng.
Có đôi lúc tưởng chừng như tâm thức cô đã ý thức được tình cảm thật của mình. Nhưng rồi cứ vào lúc nhận thức ấy thì một tia lí trí tỉnh táo ở trong đầu đã ngay lập tức ngăn cô lại cái ý nghĩ ngang trái ấy.
Nhưng rồi thì sao chứ? Cho đến thời khắc khi Thiều hỏi cô rằng cô có tình ý gì với cậu Ba hay không…Cô vẫn là không thể ngăn được tiếng gọi của trái tim mình.
Từng nhịp đập lúc này trở nên loạn nhịp, căng thẳng có, bồn chồn có, thổn thức cũng có.
Nhã im lặng một hồi lâu không có ý định trả lời câu hỏi của Thiều.
Điều này càng làm cho Thiều tin vào trực giác của mình hơn. Rằng Nhã cũng có tình cảm nam nữ với Cảnh Bình.
Thiều từ từ giãn khẽ hai hàng lông mày, thở dài một hơi mới thấp giọng lên tiếng.
“ Tôi biết rồi! Nhưng tôi sẽ không vì thế mà bỏ cuộc…Từ trước tới nay tôi vốn không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Tôi muốn hai chúng ta cạnh tranh công bằng “.
Nhã có thể cảm nhận được ánh mắt kiên quyết từ phía đối phương. Còn có thái độ thập phần nghiêm túc ấy khiến cho cô vô cùng bối rối.
Nên mở miệng thế nào đây? Nên nói là cô không hề có ý định cướp cậu Ba khỏi Thiều? Hay căn bản là cô không có dũng khí để dành lấy?
Cảm giác rối bời không biết mở lời ra sao. Nhã mấp máy môi định lên tiếng giải thích, lại thấy người kia nhanh chóng chặn họng mình, ngông lên một tiếng mà tuyên bố.
“ Cứ vậy đi! Dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng chấp nhận “.
Nói xong, Thiều quay phắt mặt, nhấc chân xoay người bỏ đi.
Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng Thiều với ánh mắt phức tạp, tâm tình phiền não mà thở dài nặng trĩu.
…
Mỗi năm, vào độ cuối hè, huyện Thanh Khê lại nao nức tổ chức hội chèo thuyền ngắm cảnh sông nước ở con sông lớn < Bích Thủy > chảy ngang qua huyện.
Mới sáng tinh mơ, gà gáy cất tiếng “ cục ta cục tác “. Mọi người trong huyện đã nô nức xắm xỉnh quần áo đẹp đi tham dự lễ hội.
Nhà họ Lý cũng không ngoại lệ.
Trong nhà mấy người đàn bà như bà Cả, bà Hai, bà Ba đều đã đứng tuổi, vậy nên mấy cái thú vui dành cho người trẻ này cả ba bà đều không ham hố, hứng thú gì cả.
Riêng có bà Tư tuổi tác không tính là nhiều, vẫn còn ở độ xuân sắc cho nên vẫn rất ham vui. Chỉ là bởi vướng bận cậu Tư còn nhỏ cần có người chăm bẵm nên ý niệm đi lễ hội chèo thuyền cũng đành phải gác lại.
Thành ra cuối cùng trong nhà chỉ còn có cậu Cả cùng vợ Cả thứ là Liễu, cậu Hai, cậu Ba. Vì mợ Cả Lan tính tình trầm tư lại an nhàn, không quá thích những nơi sôi nổi này nên không có tham gia. Ngoài người trong nhà ra thì còn có thêm hai vị khách không hẹn mà đến là Thiều và Bùi Thiêm.
Vốn dĩ hôm nay là ngày hội đông vui, nhưng Nhã lại bị sắp xếp giao việc bếp núc nên không có đi cùng.
Nào ngờ lúc đoàn người chuẩn bị đi, Thanh Nhã còn đang nhặt rau ở trong bếp liền bất ngờ bị một lực tay lớn lôi kéo đứng dậy.
Lúc cô giật mình ngẩng lên vậy mà lại nhìn thấy hóa ra là Bùi Thiêm. Cô kinh ngạc ngơ ngơ hỏi hắn.
“ Là anh? Anh tới đây làm gì? Tôi tưởng… “.
Lời còn chưa có nói hết, đã thấy Bùi Thiêm mỉm cười nhếch mép, kéo tay cô tự nhiên mà đi ra khỏi phòng bếp.
Khi Thanh Nhã còn chưa có hiểu chuyện gì thì đã thấy người đàn ông lôi kéo cô dừng lại ở trước cửa phòng cô. Nhã không khỏi nghi hoặc, đem ánh mắt ngờ vực nhìn khẽ sang Bùi Thiềm.
Lại thấy hắn quay sang, lấy từ trong chiếc tay nải đen được bọc kĩ hắn vẫn luôn cầm ở bên tay trái mà giờ Nhã mới phát hiện ra.
Hắn đặt bọc túi vào tay cô, cất giọng vui tính nói.
“ Cô vào thay đi. Tôi đi ra chợ huyện, thấy nó hợp với cô nên tiện tay mua. Mặc xong rồi tôi đưa cô đi tham gia hội “.
Nhã thấy hắn cười dịu dàng, đối với cô mỉm cười còn nháy mắt làm ra vẻ đùa cợt khiến cho cô hơi ngây ra một chút, ngẩn người nhìn xuống bọc vải trong tay.
Bùi Thiêm thấy cô còn tỏ ra chần chừ trầm ngâm thì vội hối thúc cô.
“ Ây ây! Cô mau đi thay đi! Còn lâu la nữa là hết hội bây giờ! “.
Thanh Nhã không hiểu tại sao nhưng thấy hắn hối thúc xối xả như vậy cũng theo bản năng không suy nghĩ gì mà đi vào bên trong phòng, xoay đầu hướng ra phía ngoài cửa nhìn thoáng qua hắn một cái, thấy hắn cười khẩy với mình cô liền đóng sập cửa lại.
Nhã đi vào trong phòng cởi bọc vải Bùi Thiêm đưa cho mình mở ra. Lại bất ngờ thấy ở bên trong túi vải có một bộ xiêm y màu xanh lam nhạt. Chiếc áo tấc ống tay rộng được làm kì công, tuy không quá sặc sỡ, chỉ một màu lam nhạt nhưng tổng thể lại tạo ra cảm giác tiểu thư đài các, tao nhã thuận mắt. Nhờ vào những bông hoa lan được thuê đính bên góc trái áo. Cùng bộ với chiếc quần vải nhung lụa ống rộng cùng màu.
Nhã ngắm nhìn bộ xiêm y xinh đẹp trước mặt, không khỏi ngẩn ra một chút. Sau đó liền bừng ngộ, cầm lên bộ đồ thử ướm lên người mình. Cô có chút bất ngờ. Vậy mà lại vừa cỡ với cô?
Cũng không biết Bùi Thiêm hắn là tình cờ biết được cỡ đo quần áo của cô, hay ra làm sao?
Nhã ngây ra suy tư, lại nghe thấy người bên ngoài vang lên tiếng hối thúc.
“ Cô xong chưa Nhã? “.
Nhã giật mình, do dự một hồi liền đưa tay lên cởi từng nút áo trên người ra, mặc vào bộ xiêm y màu lam nhạt.
Mặc xong bộ xiêm y lung linh, Nhã bước tới trước gương đồng ngắm nhìn mình một lượt. Cảm thấy vô cùng hài lòng, bộ đồ vừa khít với dáng người thon gọn của cô. Tôn lên dáng người chuẩn đẹp với từng đường cong mềm mại của cô.
Nhưng lúc này Thanh Nhã nhìn lên lại cảm thấy đầu tóc mình buông xõa có chút bù xù. Thế là cô gái nhỏ nhanh chóng tìm ở trong kệ tủ gỗ, vô tình bàn tay vơ tới chiếc trâm vàng khắc hình phượng hoàng trên đó. Suy nghĩ đắn đo một hồi Thanh Nhã không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lên chiếc trâm. Cô tết tóc thành hình bối tròn sau đầu, sau đó cài gọn tóc lại bằng chiếc trâm vàng lấp lánh.
Lúc cánh cửa kêu “ cạch “ một tiếng, Bùi Thiêm ở bên ngoài đứng đợi đã lâu liền ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên tia kinh diễm không khỏi sửng sốt một phen.
Hắn mở to hai con mắt, vẻ mặt ngơ ngơ đơ ra nhìn chằm chằm về phía Thanh Nhã. Vốn hắn đã thấy bộ xiêm y kia rất đẹp rồi, nhưng không ngờ khi mặc lên người cô lại đẹp mỹ miều đến như vậy!
Nhân gian thường có câu “ người đẹp vì lụa “. Nhưng theo như hắn thấy trường hợp này nên đổi lại mới đúng. “ Lụa đẹp vì người! “. Mỹ nhân trong mắt hiện lên đẹp một cách thanh tao thoát tục. Giai nhân trước mặt hiếm khi được chiêm ngưỡng lần hai trong đời.
Bùi Thiêm nhoẻn miệng cười, đi tới nắm tay Nhã kéo cô đi cùng mình. Trong nụ cười lộ ra vẻ vui tươi rạng rỡ của thiếu niên.
Thú thực, đến giờ phút này nếu không có câu hỏi của Thiều thì có lẽ Nhã sẽ chẳng bao giờ cân nhắc đề cập đến vấn đề này ở trong lòng.
Phải rồi! Rốt cuộc thì cô có tình cảm với người đó hay không?
Đây vẫn luôn là nút thắt, là thứ khiến cho cô phải đau đầu đấu tranh tư tưởng.
Có đôi lúc tưởng chừng như tâm thức cô đã ý thức được tình cảm thật của mình. Nhưng rồi cứ vào lúc nhận thức ấy thì một tia lí trí tỉnh táo ở trong đầu đã ngay lập tức ngăn cô lại cái ý nghĩ ngang trái ấy.
Nhưng rồi thì sao chứ? Cho đến thời khắc khi Thiều hỏi cô rằng cô có tình ý gì với cậu Ba hay không…Cô vẫn là không thể ngăn được tiếng gọi của trái tim mình.
Từng nhịp đập lúc này trở nên loạn nhịp, căng thẳng có, bồn chồn có, thổn thức cũng có.
Nhã im lặng một hồi lâu không có ý định trả lời câu hỏi của Thiều.
Điều này càng làm cho Thiều tin vào trực giác của mình hơn. Rằng Nhã cũng có tình cảm nam nữ với Cảnh Bình.
Thiều từ từ giãn khẽ hai hàng lông mày, thở dài một hơi mới thấp giọng lên tiếng.
“ Tôi biết rồi! Nhưng tôi sẽ không vì thế mà bỏ cuộc…Từ trước tới nay tôi vốn không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ. Tôi muốn hai chúng ta cạnh tranh công bằng “.
Nhã có thể cảm nhận được ánh mắt kiên quyết từ phía đối phương. Còn có thái độ thập phần nghiêm túc ấy khiến cho cô vô cùng bối rối.
Nên mở miệng thế nào đây? Nên nói là cô không hề có ý định cướp cậu Ba khỏi Thiều? Hay căn bản là cô không có dũng khí để dành lấy?
Cảm giác rối bời không biết mở lời ra sao. Nhã mấp máy môi định lên tiếng giải thích, lại thấy người kia nhanh chóng chặn họng mình, ngông lên một tiếng mà tuyên bố.
“ Cứ vậy đi! Dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng chấp nhận “.
Nói xong, Thiều quay phắt mặt, nhấc chân xoay người bỏ đi.
Thanh Nhã nhìn theo bóng lưng Thiều với ánh mắt phức tạp, tâm tình phiền não mà thở dài nặng trĩu.
…
Mỗi năm, vào độ cuối hè, huyện Thanh Khê lại nao nức tổ chức hội chèo thuyền ngắm cảnh sông nước ở con sông lớn < Bích Thủy > chảy ngang qua huyện.
Mới sáng tinh mơ, gà gáy cất tiếng “ cục ta cục tác “. Mọi người trong huyện đã nô nức xắm xỉnh quần áo đẹp đi tham dự lễ hội.
Nhà họ Lý cũng không ngoại lệ.
Trong nhà mấy người đàn bà như bà Cả, bà Hai, bà Ba đều đã đứng tuổi, vậy nên mấy cái thú vui dành cho người trẻ này cả ba bà đều không ham hố, hứng thú gì cả.
Riêng có bà Tư tuổi tác không tính là nhiều, vẫn còn ở độ xuân sắc cho nên vẫn rất ham vui. Chỉ là bởi vướng bận cậu Tư còn nhỏ cần có người chăm bẵm nên ý niệm đi lễ hội chèo thuyền cũng đành phải gác lại.
Thành ra cuối cùng trong nhà chỉ còn có cậu Cả cùng vợ Cả thứ là Liễu, cậu Hai, cậu Ba. Vì mợ Cả Lan tính tình trầm tư lại an nhàn, không quá thích những nơi sôi nổi này nên không có tham gia. Ngoài người trong nhà ra thì còn có thêm hai vị khách không hẹn mà đến là Thiều và Bùi Thiêm.
Vốn dĩ hôm nay là ngày hội đông vui, nhưng Nhã lại bị sắp xếp giao việc bếp núc nên không có đi cùng.
Nào ngờ lúc đoàn người chuẩn bị đi, Thanh Nhã còn đang nhặt rau ở trong bếp liền bất ngờ bị một lực tay lớn lôi kéo đứng dậy.
Lúc cô giật mình ngẩng lên vậy mà lại nhìn thấy hóa ra là Bùi Thiêm. Cô kinh ngạc ngơ ngơ hỏi hắn.
“ Là anh? Anh tới đây làm gì? Tôi tưởng… “.
Lời còn chưa có nói hết, đã thấy Bùi Thiêm mỉm cười nhếch mép, kéo tay cô tự nhiên mà đi ra khỏi phòng bếp.
Khi Thanh Nhã còn chưa có hiểu chuyện gì thì đã thấy người đàn ông lôi kéo cô dừng lại ở trước cửa phòng cô. Nhã không khỏi nghi hoặc, đem ánh mắt ngờ vực nhìn khẽ sang Bùi Thiềm.
Lại thấy hắn quay sang, lấy từ trong chiếc tay nải đen được bọc kĩ hắn vẫn luôn cầm ở bên tay trái mà giờ Nhã mới phát hiện ra.
Hắn đặt bọc túi vào tay cô, cất giọng vui tính nói.
“ Cô vào thay đi. Tôi đi ra chợ huyện, thấy nó hợp với cô nên tiện tay mua. Mặc xong rồi tôi đưa cô đi tham gia hội “.
Nhã thấy hắn cười dịu dàng, đối với cô mỉm cười còn nháy mắt làm ra vẻ đùa cợt khiến cho cô hơi ngây ra một chút, ngẩn người nhìn xuống bọc vải trong tay.
Bùi Thiêm thấy cô còn tỏ ra chần chừ trầm ngâm thì vội hối thúc cô.
“ Ây ây! Cô mau đi thay đi! Còn lâu la nữa là hết hội bây giờ! “.
Thanh Nhã không hiểu tại sao nhưng thấy hắn hối thúc xối xả như vậy cũng theo bản năng không suy nghĩ gì mà đi vào bên trong phòng, xoay đầu hướng ra phía ngoài cửa nhìn thoáng qua hắn một cái, thấy hắn cười khẩy với mình cô liền đóng sập cửa lại.
Nhã đi vào trong phòng cởi bọc vải Bùi Thiêm đưa cho mình mở ra. Lại bất ngờ thấy ở bên trong túi vải có một bộ xiêm y màu xanh lam nhạt. Chiếc áo tấc ống tay rộng được làm kì công, tuy không quá sặc sỡ, chỉ một màu lam nhạt nhưng tổng thể lại tạo ra cảm giác tiểu thư đài các, tao nhã thuận mắt. Nhờ vào những bông hoa lan được thuê đính bên góc trái áo. Cùng bộ với chiếc quần vải nhung lụa ống rộng cùng màu.
Nhã ngắm nhìn bộ xiêm y xinh đẹp trước mặt, không khỏi ngẩn ra một chút. Sau đó liền bừng ngộ, cầm lên bộ đồ thử ướm lên người mình. Cô có chút bất ngờ. Vậy mà lại vừa cỡ với cô?
Cũng không biết Bùi Thiêm hắn là tình cờ biết được cỡ đo quần áo của cô, hay ra làm sao?
Nhã ngây ra suy tư, lại nghe thấy người bên ngoài vang lên tiếng hối thúc.
“ Cô xong chưa Nhã? “.
Nhã giật mình, do dự một hồi liền đưa tay lên cởi từng nút áo trên người ra, mặc vào bộ xiêm y màu lam nhạt.
Mặc xong bộ xiêm y lung linh, Nhã bước tới trước gương đồng ngắm nhìn mình một lượt. Cảm thấy vô cùng hài lòng, bộ đồ vừa khít với dáng người thon gọn của cô. Tôn lên dáng người chuẩn đẹp với từng đường cong mềm mại của cô.
Nhưng lúc này Thanh Nhã nhìn lên lại cảm thấy đầu tóc mình buông xõa có chút bù xù. Thế là cô gái nhỏ nhanh chóng tìm ở trong kệ tủ gỗ, vô tình bàn tay vơ tới chiếc trâm vàng khắc hình phượng hoàng trên đó. Suy nghĩ đắn đo một hồi Thanh Nhã không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lên chiếc trâm. Cô tết tóc thành hình bối tròn sau đầu, sau đó cài gọn tóc lại bằng chiếc trâm vàng lấp lánh.
Lúc cánh cửa kêu “ cạch “ một tiếng, Bùi Thiêm ở bên ngoài đứng đợi đã lâu liền ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên tia kinh diễm không khỏi sửng sốt một phen.
Hắn mở to hai con mắt, vẻ mặt ngơ ngơ đơ ra nhìn chằm chằm về phía Thanh Nhã. Vốn hắn đã thấy bộ xiêm y kia rất đẹp rồi, nhưng không ngờ khi mặc lên người cô lại đẹp mỹ miều đến như vậy!
Nhân gian thường có câu “ người đẹp vì lụa “. Nhưng theo như hắn thấy trường hợp này nên đổi lại mới đúng. “ Lụa đẹp vì người! “. Mỹ nhân trong mắt hiện lên đẹp một cách thanh tao thoát tục. Giai nhân trước mặt hiếm khi được chiêm ngưỡng lần hai trong đời.
Bùi Thiêm nhoẻn miệng cười, đi tới nắm tay Nhã kéo cô đi cùng mình. Trong nụ cười lộ ra vẻ vui tươi rạng rỡ của thiếu niên.
/62
|