Ngọc Hành nghĩ đến trong số những người hy sinh tại huyện Tùng Ninh đời trước có dáng vẻ một nữ tử bèn gật đầu: "Đưa đến cho ta xem thử."
Ninh Thạch lại đáp ứng một tiếng, sau đó phân phó cung nhân múc nước để Thất hoàng tử tắm gội rồi lui ra ngoài. Việc đầu tiên hắn phải làm là đến hỏi Tịch Thiện, lúc trước ở thôn trang Tạ gia Thất gia gặp phải chuyện gì mà khiến tâm tình và tính tình của ngài ấy đều thay đổi lớn!
Ngọc Hành đầu tiên là đánh một bộ quyền hoạt động gân cốt, sau đó tắm gội thay quần áo rồi mới đi đến thư phòng xem một ít việc đã phát sinh trong cung những ngày sau khi hắn rời đi.
Hắn ngồi sau bàn, thấy bình hoa ngọc lan ở góc tường bèn ngước mắt gọi người vào, sai hạ nhân đổi bình ngọc lan này thành hoa đào. Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhìn hoa đào hồng tươi kia, Thất hoàng tử vừa lòng mỉm cười. Ngón tay hắn vuốt ve chiếc khăn trắng, lật xem tin tức trên giấy.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Thạch gõ cửa, dẫn theo một nữ tử mặc y phục vải bố xanh tiến vào thư phòng.
Ngọc Hành ngồi sau bàn nhìn xem nữ tử đang quỳ một gối trên mặt đất: "Ngẩng đầu lên."
Nữ tử ngẩng đầu. Tuy trong mắt nàng ấy bình tĩnh, nhưng tự cho chính mình là phận hạ nhân nên không dám nhìn thẳng đương kim Thất hoàng tử. Ngọc Hành nhìn hàng mi của nàng ấy, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên Quý Vân Lưu thấy chính mình. Ánh mắt nàng nhìn chính mình cũng không tránh né, trong con ngươi sáng ngời kia mỗi lần đều ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Thế gian này ba ngàn phồn hoa rực rỡ, thật sự chỉ có duy nhất một Quý Vân Lưu nàng.
Ánh mắt của Ngọc Thất chuyển qua trên tay chân nàng ấy. Hắn thấy tay chân nàng ấy so với nữ tử bình thường đều thô khoẻ hơn một chút, nhưng lại không giống bộ dáng nữ nhân nông thôn sơn dã. Bộ dáng của nàng ấy cũng đoan chính, làm nha hoàn bình thường sẽ không khiến người khác hoài nghi. Hắn gật đầu nói với Ninh Thạch: "Ngươi đưa nàng ấy đến cho Bích Chu dạy dỗ quy củ mấy ngày, rồi đưa nàng đến bên người lục cô nương Quý phủ hầu hạ. Chỉ cần nhớ kỹ một việc, kính trọng Quý Lục giống như kính trọng ta."
Ninh Thạch vừa rồi đã từ cái miệng thêm mắm thêm muối của Tịch Thiện biết được chuyện "Thất hoàng tử và Quý lục nương tử tay cầm tay từ sương phòng Tạ phủ đi ra", nghe thấy lời này mày đều không động một chút, mang theo Cửu Nương lui xuống.
Sau khi từ cửa sau phủ Cảnh Vương ra ngoài, bước chân của Trương Nguyên Hủ vẫn không ổn. Gã sai vặt Cố Hạ vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn lên xe ngựa. Ngồi trong xe ngựa, Trương Nguyên Hủ nâng trà nóng, trong lòng lại giống như ăn một cân đá, lạnh lẽo rét run.
Trương Nguyên Hủ uống liên tục mấy ngụm, lại nghĩ đến hứa hẹn sau này của Nhị hoàng tử với chính mình, lúc này đáy lòng hắn mới chậm rãi ấm lên. Cưới Trang Tứ, vậy thì cưới Trang Tứ thôi. Như Nhị hoàng tử đã nói, đó chỉ là chuyện sắp xếp một cái sân cho một người ở.
Trương Nguyên Hủ nhìn nước trà xanh trong chén, miệng thở dài: "Một nhân vật xuất trần như ta đã định sẵn phải làm cho nữ nhi một nhà vì ta mà đau lòng khổ sở. Trời cao muốn ta đạt thành nghiệp lớn, thì cần phải hy sinh cái tôi. Vân Lưu, xin lỗi, ta chung quy chỉ có thể phụ nàng. Sau này nàng vào đạo quan, ta sẽ nhờ đạo nhân trong đạo quan đối xử tử tế với nàng." Nói xong, hắn nhắc mành xe lên nói với Cố Hạ bên ngoài: "Đi ngõ nhỏ Nhị Lý."
Cố Hạ lên tiếng, đánh xe ngựa rời đi.
Toàn bộ ngõ nhỏ Nhị Lý này đều là nơi mà một ít quan viên trong triều nuôi ngoại thất. Trương Nguyên Hủ ngồi trên xe ngựa xốc mành lên, đợi bên ngoài một căn nhà ngói đá xanh trong chốc lát, quả nhiên chờ được người hắn muốn chờ. Hắn khẽ cười một tiếng, nói với Cố Hạ: "Ngươi đi mời Quý tam lão gia đến trong xe này của ta ngồi chút, ta có lời muốn nói với ông ta."
............
Trong thượng phòng tại chính phòng của Quý phủ, Quý lão phu nhân hung tợn chỉ về phía tam phu nhân: "Ngươi người này, ngươi có phải muốn chọc tức thân xương cốt già này của ta chết đi mới vui phải không? Lúc trước, ngươi đưa lục nha đầu đến thôn trang cũng thôi, nhưng ngươi thế nhưng, thế nhưng ngay cả tiền tiêu vặt của nó đều cắt xén? Ngươi một người làm mẫu thân đến nông nỗi so đo mấy lượng bạc của nữ nhi? Quý gia khiến ngươi thiếu ăn hay là thiếu mặc? Ngươi một thương phụ không có kiến thức! Ngươi rốt cuộc có biết nếu chuyện này bị Ngự Sử tham tấu lên hậu quả là gì hay không!"
Bọn tiểu bối không có ở đây, Quý lão phu nhân nói đến nước miếng bay tứ tung, ước chừng nói mười lăm phút còn không dừng miệng. Tam phu nhân ngay cả lời biện giải đều không chen vào được, chỉ có thể bổ nhào trên mặt đất mà khóc mãi: "Lão phu nhân, con dâu oan uổng. Con dâu không hề cắt xén tiều tiêu vặt của lục tỷ nhi, nhất định là có người muốn oan uổng con dâu!"
Quý lão phu nhân tức giận thiếu chút nữa tắc thở: "Được được được, nếu ngươi chết không hối cải thì để bọn tiểu bối tiến vào đối chất với ngươi, nhìn xem gương mặt này của ngươi về sau đặt ở nơi nào!"
Vương thị tiến lên hai bước, dùng khăn che miệng, cười như không cười nói: "Đệ muội, chuyện này là thất tỷ nhi chính miệng nói với lão phu nhân. Chẳng lẽ muội cảm thấy thất tỷ nhi oan uổng muội? Muội đừng mạnh miệng nữa, nhanh nhận sai với lão phu nhân đi thôi."
Tam phu nhân ngàn tính vạn tính đều không tính đến chính mình bị nữ nhi ruột thịt thọc cho một đao. Một đao này thọc đến sắc mặt nàng ta trắng bệch: "Con con con, con dâu chỉ là cảm thấy lục tỷ nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu việc vặt nên tính toán giúp nó, giúp nó tích góp tiền tiêu vặt...."
"Choang!" Một chung trà nện xuống bên người tam phu nhân. Lão phu nhân cả giận nói: "Nghiệp chướng, ta hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, đem tất cả tiền tiêu vặt ngươi thua thiệt lục nha đầu trong hai năm nay tính cả vốn lẫn lời đều nhổ ra! Còn có, viện ngươi để thất nha đầu chiếm của lục nha đầu cũng dọn dẹp cho ta!"
Thượng phòng tại chính viện lửa giận ngập trời, nhưng trong viện Yêu Nguyệt lại là một mảnh hài hoà. Viện Yêu Nguyệt là về sau mới sửa chữa lại, vượt qua cửa thùy hoa thì có thể thấy hồ nước vườn hoa hành lang, là một viện cực kỳ có tình thơ ý hoạ. Dù sao, đối với việc một mình chiếm nơi ở rộng ba mẫu đất, Quý Vân Lưu rất vừa lòng. Phòng Tổng Thống cũng không xa xỉ như vậy!
Khi Quý Lục lên núi Tử Hà, Lâm ma ma đã mang theo bà tử trong thôn trang trở về trước. Vốn dĩ bà cũng đã nén giận, chiếu theo ý tứ của Hà thị quét dọn Đông sương phòng trong viện Khuynh Vân chờ lục nương tử trở về. Lúc mới nghe đại phu nhân phân phó nói muốn sắp xếp cho Quý Vân Lưu ở viện Yêu Nguyệt, bà cũng vui mừng ra mặt, bước chân không chạm đất liền mang người chạy vội tới nơi này dọn dẹp!
Khi Lâm ma ma rời đi, Quý Vân Lưu chỉ dặn một chuyện: Đem những thứ trên giường nàng, cũng chính là chăn gối linh tinh, toàn bộ đổi thành màu lam.
Ngũ Hành của nàng thuộc Thủy, ở trong núi Tử Hà thì thôi. Hiện giờ chính thức vào ở nơi này, tự nhiên muốn chỉnh phong thủy của viện này đến mức hài lòng. Sau đó, Quý Lục ngồi trong vườn hoa phía trước chờ sân được thu dọn xong. Đồng thời, nàng lật quyển sách của hồi môn mà mẫu thân "nàng" lưu lại, tính toán xem nàng còn bao nhiêu bạc có thể sử dụng.
Nàng hiện tại cần tiền không có tiền, muốn người không có người, ông xã tương lai của nàng chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tiền, không có bao nhiêu người. Một người nghèo hai bàn tay trắng như vậy muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, có chút... khó khăn đây!
Sắc trời không còn sớm, Hồng Xảo đang nghĩ ngợi xem nên tới khuyên cô nương trở về hay là cầm đèn lại đây, thì thấy Lâm ma ma nhanh chân bước tới, vội vàng nói: "Cô nương, trời đều tối đen, vẫn nên vào nhà hẵng xem tiếp. Người xem như vậy rất hại mắt."
"Sân thu dọn xong rồi?" Quý Vân Lưu hỏi.
Lâm ma ma đỡ nàng dậy nói: "Đã thu dọn xong thượng phòng, phần còn lại còn phải muộn chút nữa. Cô nương, người vẫn nên vào phòng trước đã, ngồi như vậy hao tổn tinh thần lại tổn thương thân thể, bệnh phong hàn của người mới khỏi không lâu đấy!"
Ninh Thạch lại đáp ứng một tiếng, sau đó phân phó cung nhân múc nước để Thất hoàng tử tắm gội rồi lui ra ngoài. Việc đầu tiên hắn phải làm là đến hỏi Tịch Thiện, lúc trước ở thôn trang Tạ gia Thất gia gặp phải chuyện gì mà khiến tâm tình và tính tình của ngài ấy đều thay đổi lớn!
Ngọc Hành đầu tiên là đánh một bộ quyền hoạt động gân cốt, sau đó tắm gội thay quần áo rồi mới đi đến thư phòng xem một ít việc đã phát sinh trong cung những ngày sau khi hắn rời đi.
Hắn ngồi sau bàn, thấy bình hoa ngọc lan ở góc tường bèn ngước mắt gọi người vào, sai hạ nhân đổi bình ngọc lan này thành hoa đào. Nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Nhìn hoa đào hồng tươi kia, Thất hoàng tử vừa lòng mỉm cười. Ngón tay hắn vuốt ve chiếc khăn trắng, lật xem tin tức trên giấy.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Thạch gõ cửa, dẫn theo một nữ tử mặc y phục vải bố xanh tiến vào thư phòng.
Ngọc Hành ngồi sau bàn nhìn xem nữ tử đang quỳ một gối trên mặt đất: "Ngẩng đầu lên."
Nữ tử ngẩng đầu. Tuy trong mắt nàng ấy bình tĩnh, nhưng tự cho chính mình là phận hạ nhân nên không dám nhìn thẳng đương kim Thất hoàng tử. Ngọc Hành nhìn hàng mi của nàng ấy, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên Quý Vân Lưu thấy chính mình. Ánh mắt nàng nhìn chính mình cũng không tránh né, trong con ngươi sáng ngời kia mỗi lần đều ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa khác nhau. Thế gian này ba ngàn phồn hoa rực rỡ, thật sự chỉ có duy nhất một Quý Vân Lưu nàng.
Ánh mắt của Ngọc Thất chuyển qua trên tay chân nàng ấy. Hắn thấy tay chân nàng ấy so với nữ tử bình thường đều thô khoẻ hơn một chút, nhưng lại không giống bộ dáng nữ nhân nông thôn sơn dã. Bộ dáng của nàng ấy cũng đoan chính, làm nha hoàn bình thường sẽ không khiến người khác hoài nghi. Hắn gật đầu nói với Ninh Thạch: "Ngươi đưa nàng ấy đến cho Bích Chu dạy dỗ quy củ mấy ngày, rồi đưa nàng đến bên người lục cô nương Quý phủ hầu hạ. Chỉ cần nhớ kỹ một việc, kính trọng Quý Lục giống như kính trọng ta."
Ninh Thạch vừa rồi đã từ cái miệng thêm mắm thêm muối của Tịch Thiện biết được chuyện "Thất hoàng tử và Quý lục nương tử tay cầm tay từ sương phòng Tạ phủ đi ra", nghe thấy lời này mày đều không động một chút, mang theo Cửu Nương lui xuống.
Sau khi từ cửa sau phủ Cảnh Vương ra ngoài, bước chân của Trương Nguyên Hủ vẫn không ổn. Gã sai vặt Cố Hạ vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn lên xe ngựa. Ngồi trong xe ngựa, Trương Nguyên Hủ nâng trà nóng, trong lòng lại giống như ăn một cân đá, lạnh lẽo rét run.
Trương Nguyên Hủ uống liên tục mấy ngụm, lại nghĩ đến hứa hẹn sau này của Nhị hoàng tử với chính mình, lúc này đáy lòng hắn mới chậm rãi ấm lên. Cưới Trang Tứ, vậy thì cưới Trang Tứ thôi. Như Nhị hoàng tử đã nói, đó chỉ là chuyện sắp xếp một cái sân cho một người ở.
Trương Nguyên Hủ nhìn nước trà xanh trong chén, miệng thở dài: "Một nhân vật xuất trần như ta đã định sẵn phải làm cho nữ nhi một nhà vì ta mà đau lòng khổ sở. Trời cao muốn ta đạt thành nghiệp lớn, thì cần phải hy sinh cái tôi. Vân Lưu, xin lỗi, ta chung quy chỉ có thể phụ nàng. Sau này nàng vào đạo quan, ta sẽ nhờ đạo nhân trong đạo quan đối xử tử tế với nàng." Nói xong, hắn nhắc mành xe lên nói với Cố Hạ bên ngoài: "Đi ngõ nhỏ Nhị Lý."
Cố Hạ lên tiếng, đánh xe ngựa rời đi.
Toàn bộ ngõ nhỏ Nhị Lý này đều là nơi mà một ít quan viên trong triều nuôi ngoại thất. Trương Nguyên Hủ ngồi trên xe ngựa xốc mành lên, đợi bên ngoài một căn nhà ngói đá xanh trong chốc lát, quả nhiên chờ được người hắn muốn chờ. Hắn khẽ cười một tiếng, nói với Cố Hạ: "Ngươi đi mời Quý tam lão gia đến trong xe này của ta ngồi chút, ta có lời muốn nói với ông ta."
............
Trong thượng phòng tại chính phòng của Quý phủ, Quý lão phu nhân hung tợn chỉ về phía tam phu nhân: "Ngươi người này, ngươi có phải muốn chọc tức thân xương cốt già này của ta chết đi mới vui phải không? Lúc trước, ngươi đưa lục nha đầu đến thôn trang cũng thôi, nhưng ngươi thế nhưng, thế nhưng ngay cả tiền tiêu vặt của nó đều cắt xén? Ngươi một người làm mẫu thân đến nông nỗi so đo mấy lượng bạc của nữ nhi? Quý gia khiến ngươi thiếu ăn hay là thiếu mặc? Ngươi một thương phụ không có kiến thức! Ngươi rốt cuộc có biết nếu chuyện này bị Ngự Sử tham tấu lên hậu quả là gì hay không!"
Bọn tiểu bối không có ở đây, Quý lão phu nhân nói đến nước miếng bay tứ tung, ước chừng nói mười lăm phút còn không dừng miệng. Tam phu nhân ngay cả lời biện giải đều không chen vào được, chỉ có thể bổ nhào trên mặt đất mà khóc mãi: "Lão phu nhân, con dâu oan uổng. Con dâu không hề cắt xén tiều tiêu vặt của lục tỷ nhi, nhất định là có người muốn oan uổng con dâu!"
Quý lão phu nhân tức giận thiếu chút nữa tắc thở: "Được được được, nếu ngươi chết không hối cải thì để bọn tiểu bối tiến vào đối chất với ngươi, nhìn xem gương mặt này của ngươi về sau đặt ở nơi nào!"
Vương thị tiến lên hai bước, dùng khăn che miệng, cười như không cười nói: "Đệ muội, chuyện này là thất tỷ nhi chính miệng nói với lão phu nhân. Chẳng lẽ muội cảm thấy thất tỷ nhi oan uổng muội? Muội đừng mạnh miệng nữa, nhanh nhận sai với lão phu nhân đi thôi."
Tam phu nhân ngàn tính vạn tính đều không tính đến chính mình bị nữ nhi ruột thịt thọc cho một đao. Một đao này thọc đến sắc mặt nàng ta trắng bệch: "Con con con, con dâu chỉ là cảm thấy lục tỷ nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu việc vặt nên tính toán giúp nó, giúp nó tích góp tiền tiêu vặt...."
"Choang!" Một chung trà nện xuống bên người tam phu nhân. Lão phu nhân cả giận nói: "Nghiệp chướng, ta hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, đem tất cả tiền tiêu vặt ngươi thua thiệt lục nha đầu trong hai năm nay tính cả vốn lẫn lời đều nhổ ra! Còn có, viện ngươi để thất nha đầu chiếm của lục nha đầu cũng dọn dẹp cho ta!"
Thượng phòng tại chính viện lửa giận ngập trời, nhưng trong viện Yêu Nguyệt lại là một mảnh hài hoà. Viện Yêu Nguyệt là về sau mới sửa chữa lại, vượt qua cửa thùy hoa thì có thể thấy hồ nước vườn hoa hành lang, là một viện cực kỳ có tình thơ ý hoạ. Dù sao, đối với việc một mình chiếm nơi ở rộng ba mẫu đất, Quý Vân Lưu rất vừa lòng. Phòng Tổng Thống cũng không xa xỉ như vậy!
Khi Quý Lục lên núi Tử Hà, Lâm ma ma đã mang theo bà tử trong thôn trang trở về trước. Vốn dĩ bà cũng đã nén giận, chiếu theo ý tứ của Hà thị quét dọn Đông sương phòng trong viện Khuynh Vân chờ lục nương tử trở về. Lúc mới nghe đại phu nhân phân phó nói muốn sắp xếp cho Quý Vân Lưu ở viện Yêu Nguyệt, bà cũng vui mừng ra mặt, bước chân không chạm đất liền mang người chạy vội tới nơi này dọn dẹp!
Khi Lâm ma ma rời đi, Quý Vân Lưu chỉ dặn một chuyện: Đem những thứ trên giường nàng, cũng chính là chăn gối linh tinh, toàn bộ đổi thành màu lam.
Ngũ Hành của nàng thuộc Thủy, ở trong núi Tử Hà thì thôi. Hiện giờ chính thức vào ở nơi này, tự nhiên muốn chỉnh phong thủy của viện này đến mức hài lòng. Sau đó, Quý Lục ngồi trong vườn hoa phía trước chờ sân được thu dọn xong. Đồng thời, nàng lật quyển sách của hồi môn mà mẫu thân "nàng" lưu lại, tính toán xem nàng còn bao nhiêu bạc có thể sử dụng.
Nàng hiện tại cần tiền không có tiền, muốn người không có người, ông xã tương lai của nàng chỉ sợ cũng không có bao nhiêu tiền, không có bao nhiêu người. Một người nghèo hai bàn tay trắng như vậy muốn ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, có chút... khó khăn đây!
Sắc trời không còn sớm, Hồng Xảo đang nghĩ ngợi xem nên tới khuyên cô nương trở về hay là cầm đèn lại đây, thì thấy Lâm ma ma nhanh chân bước tới, vội vàng nói: "Cô nương, trời đều tối đen, vẫn nên vào nhà hẵng xem tiếp. Người xem như vậy rất hại mắt."
"Sân thu dọn xong rồi?" Quý Vân Lưu hỏi.
Lâm ma ma đỡ nàng dậy nói: "Đã thu dọn xong thượng phòng, phần còn lại còn phải muộn chút nữa. Cô nương, người vẫn nên vào phòng trước đã, ngồi như vậy hao tổn tinh thần lại tổn thương thân thể, bệnh phong hàn của người mới khỏi không lâu đấy!"
/369
|