Cát Quẻ

Chương 352 - Nửa đêm có thích khách

/369


Tạ Tam đi sâu phân tích nhưng Thất hoàng tử vẫn im lặng như cũ.

"Thất gia?" Tam thiếu đành hỏi lại một tiếng.

"Phụ hoàng luôn chủ trương đại loạn đại trị*, hiện giờ ngoài sáng lòng người trong triều không yên, trong tối còn có phản tặc Giang Hạ, trong kinh lại xuất hiện một đạo nhân không ai biết..." Ngọc Hành trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt sâu thẳm, thấp giọng nói, "Trong khoảng thời gian ngắn, Hoàng Thượng hẳn sẽ không có tính toán lập Thái Tử. Chúng ta bình tĩnh xem biến là được, không thể rêu rao khiến người chú ý."

*Đại loạn đại trị: Ý chỉ sau đại loạn tất có thay đổi cục diện chính trị lớn. Đây là quy luật tất yếu, loạn thế - đổi chính trị luân phiên phát sinh.

Nói đến đạo nhân kia, Ngọc Hành bỗng nhiên cảm thấy chính hắn ngồi ở nơi này thương thảo vị trí Thái Tử gì đó quả thật là ăn no dửng mỡ. Hiện giờ, rõ ràng đạo nhân muốn hạ độc thủ với Quý Vân Lưu còn chưa tìm được, hắn nhiều lời bàn bạc về vị trí Đông Cung cái gì!

"Vậy Thất gia, ngài nói..." Tạ Tam ghé sát vào hắn hỏi, "An Vương liệu có khôi phục lại vị trí Đông Cung?"

"Sẽ không." Ngọc Hành nói chắc chắn, "Mặc dù Hoàng Thượng có quyết định này, chỉ sợ Ngọc Lâm cũng sẽ khiến Hoàng Đế triệt tiêu quyết định này."

Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, "Gió quá lớn, ngươi cũng đừng chạy qua chạy lại, sai người đưa lời nhắn về nhà, đêm nay liền ngủ lại nơi này đi."

"Ôi chao!" Tạ tam thiếu mừng rỡ, "Thất gia, ta có thể tự mình chọn một sân viện sao?"

Mục Vương dọn vào Vương phủ lâu như vậy, hắn còn chưa bao giờ ngủ lại ở phủ Mục Vương đâu! Đợi chút nữa, hắn liền phái người gọi Cẩm Vương qua, cùng nhau thử xem thức ăn của phủ Mục Vương!

"Ngươi ở tại viện Tinh Vân, không có viện khác!" Thất hoàng tử không cho thời gian thương lượng, định viện cho người ta rồi khoanh tay đi ra ngoài. Trên đường trở về, hạ nhân đến bẩm báo, Ninh thế tử tới, nói là tới đón phu nhân y về phủ.

Ngọc Hành "Ừ" một tiếng, phân phó gã sai vặt dẫn Ninh thế tử vào, bản thân hắn dừng bước ở cửa thuỳ hoa nhìn về phía trước.

Dưới mái hiên vắng lặng phủ đầy tuyết, có sáu chiếc đèn cung đình đỏ thẫm tương xứng, chiếu rọi hai mỹ quyến như hoa đang ngồi trên ghế lan trong sân chuyện trò vui vẻ. Cách quá xa, Mục Vương cũng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ là trong chốc lát ngươi lay ta, trong chốc lát ta dựa ngươi, hai người tươi cười vui vẻ hoàn toàn không có bộ dáng gì của tiểu thư khuê các. Bỗng nhiên hắn cảm thấy năm tháng yên tĩnh, thế gian an ổn cũng đã đủ rồi.



"Mục Vương điện hạ!" Ninh thế tử một thân áo choàng xám, được hạ nhân dẫn tới trước cửa thuỳ hoa. Hắn chắp tay hành lễ, sau khi ngẩng đầu cũng thấy hai người đang trò chuyện vui sướng bên trong. Nhìn chăm chú vào thê tử xinh đẹp nhà mình, nụ cười phát ra từ nội tâm tràn đầy gương mặt Ninh Mộ Hoạ: "Trời lạnh như vậy, lại còn ở bên ngoài ngắm tuyết đêm, là hạ quan quá nuông chiều nàng."

"Xem ra hai người còn muốn nói chuyện một lát nữa." Ngọc Hành cúi đầu, thấy trong tay hắn cầm một chiếc áo choàng lông khác, nhẹ nhàng tự nhiên dẫn đường nói, "Chúng ta sang bên cạnh ngồi chút đi. Thu năm rồi người trong phủ ta có ủ một vò rượu quế hoa, bảo bọn họ đào lên cùng nhau nếm thử."

Nam nhân ngồi cùng nhau, thảo luận đơn giản vẫn là chuyện nước nhà và thiên hạ. Về vị trí Thái Tử Đông Cung, ý của Ninh Mộ Hoạ và Tạ Phi Ngang không có gì bất đồng. Hiện giờ tình thế rất tốt, hôm nay, sau giờ Ngọ, Cảnh Vương bắt đầu thăm viếng nhạc phụ Tần tướng của hắn, rõ ràng cũng có ý mượn sức. Không chỉ Cảnh Vương, ngay cả Tứ hoàng tử cũng được Hình Bộ Thượng Thư nhìn trúng, cố ý bồi dưỡng. Cho nên, Thất hoàng tử vẫn cần nhân cơ hội, lung lạc lòng người trong triều một chút.

Ngọc Hành ngồi trên ghế, một ly rượu hoa quế vào bụng, không tiếp lời. Đời trước, hắn tâm tâm niệm niệm nên làm thế nào kéo Thái Tử xuống vị trí Đông Cung. Nhưng hôm nay, tâm nguyện đã thành, ngoại trừ nỗi khiếp sợ ban đầu sau khi biết tin, hắn vậy mà không cảm thấy vui sướng gì lắm. Đại Chiêu hiện giờ xem như loạn trong giặc ngoài, trong triều đảng phái phân tranh, Thái Tử lại bị "đưa vào lãnh cung", phản tặc Giang Hạ có nhân cơ hội ngo ngoe rục rịch hay không?

"Ta nghĩ, ta hẳn hiểu rõ ý của Thất gia." Ninh Mộ Hoạ thấy Ngọc Hành không nói lời nào, tiếp lời, "Vì vị trí Đông Cung để trống, lòng người trong triều tan rã, hạ quan tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không kéo dài việc lập trữ lâu lắm..."

Hai người đang nói, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng kêu liên tục: "Có thích khách --- Có thích khách ---- Người mau tới ---"

Ngọc Hành và Ninh Mộ Hoạ nghe được tiếng kêu, đột nhiên đứng lên chạy ra bên ngoài. Phủ Mục Vương quản hạ nhân cực nghiêm, hạ nhân tuyệt đối sẽ không dám lấy việc này làm trò đùa.

Tịch Thiện cầm bội kiếm của Ngọc Hành chạy vào, trong lòng run sợ: "Điện hạ, thích khách từ tường Tây nhảy lên, bị người phát hiện. Thị vệ nói, xem bộ dáng thích khách, dường như đang tìm người!"

"Lục nương tử đâu?"

"Phu nhân ta đâu?"

Ngọc Hành vươn tay tiếp nhận bội kiếm, cùng Ninh Mộ Hoạ bước chân gấp rút chạy về phía viện Lăng Vân, đồng thời mở miệng vội hỏi.

"Lục nương tử và Ninh thiếu phu nhân ở viện Lăng Vân, tiểu nhân đã phái người đi canh gác nơi đó..."

Tịch Thiện vừa nói xong, chỗ tường ngăn liền truyền đến tiếng đánh nhau. Bên kia tường chính là viện Lăng Vân. Nơi hai người bàn bạc chính sự cách viện Lăng Vân không xa, trong lòng Ngọc Hành và Ninh Mộ Hoạ trầm xuống. Bọn họ chạy đến đã không kịp, chân vội đạp lên tường liền thả người bay vọt lên.

Trong tường, mười mấy người y phục đen vây quanh Cửu Nương và Lưu Nguyệt, hung thần ác sát. Mà hai người bọn họ giữ trước cửa phòng chính của viện Lăng Vân, phòng ngừa thích khách đi vào. Phía sau có thị vệ phủ Mục Vương, cũng đang cầm đao đánh nhau với thích khách.



Thích khách có nhiệm vụ trong người, ra tay với Cửu Nương và Lưu Nguyệt từng chiêu đều là không chừa đường lui. Mắt thấy Cửu Nương và Lưu Nguyệt đã sắp không chống đỡ được.

Trong phòng chính tối đen, Quý Vân Lưu bảo vệ Tần nhị nương tử phía sau, hé cửa sổ, xem tuyết bay múa như mưa bên ngoài, thanh thế thật là chiến cuộc kinh người.

Nhị nương tử vừa rồi bị mười mấy người nhảy tường doạ đến đau bụng. Nàng nắm lấy bả vai Quý Lục, nhẹ giọng hỏi: "Sư cô bà, trong túi tiền của người còn đạo phù không?"

Quý Vân Lưu sờ vạt áo rỗng tuếch, nháy mắt muốn khóc: "Không có, túi tiền cũng không có. Hôm qua ném toàn bộ ở Đại Lý Tự rồi..." Bộ quần áo trên người hiện giờ còn là phủ Mục Vương chuẩn bị cho nàng đây.

Nghe lục nương tử nói như vậy, Tần nhị nương tử nhìn đám thích khách thế tới rào rạt kia, kiên quyết lấy ra bùa tam giác treo trên cổ: "Một khi đã như vậy, sư cô bà vẫn nên trốn ra sau ta đi. Tóm lại, ta còn có một lá đạo phù ông bác cho, nói thế nào so với người tay trói gà không chặt, hẳn tốt hơn chút."

Quý Vân Lưu: ...

Quả nhiên là mang thai ngốc ba năm mà?!

Quý Lục vô cùng đau đớn gầm nhẹ: "Lá bùa này của ngươi là bùa bình an!"

......

"Trong phòng!" Ngọc Hành vừa thấy tình hình trong viện, lập tức hô lên với Ninh Mộ Hoạ: "Ta yểm hộ, ngươi vào trong coi hai người một chút!"

"Được!" Ninh Mộ Hoạ sốt ruột cho thê tử, lên tiếng đáp lời xong liền kéo pháo hiệu trong eo ra, bắn thẳng về phía chân trời. Sau đó, cầm bội đao, đứng mũi chịu sào nhảy lên, đánh nhau với mấy gã thích khách.

Thân hình Thất hoàng tử như đại bàng giương cánh, thả người nhảy xuống tường. Khi hắn nhảy xuống, nương lực từ chỗ cao, chân mang vỏ kiếm ném về phía thích khách gạt ngã thích khách kia trên mặt đất. Sau đó, Ngọc Hành theo sát sau Ninh thế tử, thay y chặn lại tất cả công kích của thích khách, che chở y đi tới.

Tịch Thiện theo sau, từ cửa thuỳ hoa vọt vào, thân hình nhanh chóng quấn lấy thích khách giao đấu.

/369

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status