Nói đến Ninh Mộ Hoạ, Quý Vân Lưu dù lại nóng lòng vì sắc cũng yêu cầu giải thích chuyện này một chút: "Thất gia, lần này là Ninh biểu ca yểm hộ ta đến đây. Tuyến đường đến phủ Mục Vương đều bị người của Cảnh Vương giám thị. Vì dẫn dắt tai mắt người khác, Ninh biểu ca liền đưa thiệp đến cửa trước, Cửu Nương âm thầm mang ta trèo tường."
Ngọc Hành nhíu mày thật sâu: "Hôm nay ta vừa dời đến phủ mới, còn chưa kịp tăng số người canh gác, khiến cho Ngọc Lâm có cơ hội thừa nước đục thả câu... Nàng vừa nói Ngũ Hành trận trong viện là giả, dụ nàng lại đây sử dụng Khoá hồn trận mới là thật." Đồng tử hắn co rụt lại: "Chẳng lẽ Ngọc Lâm đã biết được nàng biết đạo pháp, cố ý muốn dẫn nàng lại đây?"
Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ: "Ngày đó ngoài phủ Trưởng công chúa, Cảnh Vương phái người đuổi giết ta. Ngày ấy có đạo nhân làm pháp, ta cũng đấu với hắn hai chiêu. Sau đó hắn ở yến Hạnh Hoa sử dụng phương pháp mượn vận, bị ta phá huỷ. Nếu hắn không ngu ngốc, hẳn đã đoán được."
Tâm tình sảng khoái vừa rồi vì làm chết đạo nhân kia của Ngọc Hành nháy mắt lại tan thành mây khói lần nữa. Sắc mặt hắn âm trầm, ôm Quý Vân Lưu vào trên giường trong phòng: "Nàng liền ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đi chính sảnh gặp Ninh Mộ Hoạ một lần."
Nếu Ngọc Lâm thật sự cố ý muốn dẫn Quý Vân Lưu tới nơi này giải trận, đợi chút chắc chắn có trọng binh tới đây, hoặc ngồi canh giữ ở nơi nào đó, thế tất muốn bắt giữ xe ngựa ra phủ! Nghĩ đến đây, Ngọc Hành liền muốn gọi Tịch Thiện lại đây thay quần áo vấn tóc cho chính mình.
Quý Vân Lưu giữ lấy cánh tay hắn: "Thất gia, tay ngài còn đang chảy máu, trước xử lý miệng vết thương một chút rồi hẵng đi ra ngoài. Trên đạo phù kia có sát khí, lúc trước vì Thất gia là huyết mạch hoàng gia trên người có chứa mây tía, mới có thể tương khắc với đạo phù. Chỉ là sát khí hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ đi vào trong cơ thể ngài. Nếu ngài không quan tâm xem như miệng vết thương bình thường, sát khí tất sẽ tổn thương lục phủ ngũ tạng của ngài."
Tay trái nàng mở bàn tay Ngọc Hành ra, tay phải rút khăn, đè ép miệng vết thương trong tay Ngọc Hành. Rồi nàng lấy ra hai lá đạo phù, trong miệng thấp giọng niệm một ít chú ngữ, cầm đạo phù chôn vào trong tay Ngọc Thất.
Rất nhanh, miệng vết thương trong tay Thất hoàng tử liền toát ra một tia khói đen, tiếp theo rất có quy luật kết vảy. Vài vết sẹo rất rõ ràng, máu đã không còn chảy ra.
Ngọc Hành nhìn đạo thuật giống như ảo thuật, không tự chủ được lên tiếng cảm thán: "Thuật đạo gia quả thật bác đại tinh thâm, khiến người khát vọng."
"Chỉ có thể xử lý những vết thương nhỏ do đạo pháp gây ra như thế này. Loại chuyện khởi tử hồi sinh vi phạm Thiên Đạo, không thể làm được." Quý Vân Lưu ngửa đầu, cầm lấy tay phải của Thất hoàng tử, tới tới lui lui sờ soạng một lượt. Nàng từ trên giường bước xuống, nhìn hắn, ánh mắt không rời khỏi mắt hắn: "Thất gia, hôm nay để tiểu nữ thay quần áo giúp Thất gia đi."
Hoả khí của Ngọc Hành vì Ngọc Lâm mang tới ngay lập tức bị một tiếng Thất gia mềm mại này làm dịu, tiêu tán. Tâm hồn hắn bị mê hoặc, hai mắt, thậm chí một lòng đều ở trên người Quý Vân Lưu, ánh mắt sáng quắc: "Vân Lưu, nàng rốt cuộc là tiên tử Nhuỵ cung tại nhân gian, hay là Thường Nga Nguyệt điện xuống hạ giới? Nàng không có nguyên nhân đi vào nơi này, đi vào bên người ta, có thể nào chung quy có một ngày nàng cũng sẽ không có nguyên do rời ta mà đi?"
Mặc kệ là tiên tử Nhuỵ cung hay là Thường Nga Nguyệt điện, đều kém quá xa thần côn thế kỷ hai mươi mốt. Nghĩ đến ngày đó ở trong núi nói cái gì "Ta đến từ ngoài mây trắng, trong Thiên cung" những lời bấm tay nói bừa này, Quý Vân Lưu dù là da mặt dày, nghe lại những lời này, vẫn có chút đỏ mặt. Rồi nghe được câu tiếp theo, nàng vươn tay ôm lấy Ngọc Thất: "Ta chính là ta, theo Ngọc Hành chàng cùng ngày bị Thiên Đạo đưa tới cùng nối kiếp này, Quý Vân Lưu."
Chữ "Lưu" này bao phủ trong môi của Thất hoàng tử.
Quý vân Lưu lần đầu gọi hắn là Ngọc Hành, hắn thật vui vẻ. Quý Vân Lưu nói cùng hắn cùng nối kiếp này, hắn càng thêm vui sướng... Thật là... Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.
Lần thay quần áo này là trong cảnh nàng nhón chân buộc đai hôn chàng một cái, chàng cúi đầu gọi nàng lại hôn một cái mà hoàn thành. Công trình to lớn đến mức làm mấy người bên ngoài cho rằng Thất hoàng tử muốn ném Ninh thế tử ở chính sảnh, ôm lục nương tử nghỉ ngơi trước.
Đợi Thất hoàng tử tinh thần sáng láng lôi kéo lục nương tử ra ngoài, đám người Tịch Thiện mỗi người sắc mặt cổ quái hành lễ.
"Không cần ta đưa nàng trở về sao?" Thất hoàng tử hỏi lại lần nữa.
Quý Vân Lưu lắc đầu: "Chàng vẫn là cùng Ninh biểu ca bàn bạc chuyện đêm nay nên giải thích với Hoàng Thượng như thế nào đi."
Người Thất hoàng tử hận nhất kiếp trước kiếp này đó là Ngọc Lâm, tuyệt không gì sánh nổi!
Hắn nhìn Quý Vân Lưu được Cửu Nương đỡ lấy, phất tay cáo từ với chính mình rồi biến mất sau tường viện, sắc mặt giống như lật sách nháy mắt rét lạnh đến mức tận cùng: "Phân phó xuống, chuyện ngày Thất Tịch gậy ông đập lưng ông với Ngọc Lâm, ta muốn tuyệt đối không có sơ sót!"
Đợi Ninh Thạch đáp ứng một tiếng thật mạnh, lúc này Ngọc Hành mới dẫn đầu đi về phía chính sảnh.
.......
Trong phủ Cảnh Vương, Nhị hoàng tử nghe đạo nhân kia phái người tới bẩm báo, tinh thần chấn động, sai Trương Hoà đi gọi Thuận Thiên Phủ dẫn người đi phủ Mục Vương.
"Ninh Mộ Hoạ suốt đêm giá xe ngựa thẳng vào phủ Mục Vương, nếu bên trong không có Quý Lục, ta chết cũng không tin. Sai người canh giữ đường ra phủ, liền lấy danh nghĩa trong kinh có đạo tặc, điều tra xe ngựa của Ninh Mộ Hoạ!"
Sau khi Trương Hoà rời đi, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh phái người đến Phủ Thuận Thiên, sai bộ khoái gác đêm bên trong tụ tập đi đến đường từ Quý phủ đến phủ Mục Vương.
Nhóm bộ khoái ngồi xổm chỗ góc tường âm u, chờ rồi chờ, đợi hồi lâu, nhón chân mong chờ, chờ đến tử sĩ che mặt vội vàng chạy đến: "Ninh thế tử không đi qua nơi này, xe ngựa từ phủ Mục Vương ra ngoài, thẳng hướng phủ Ninh Bá, các ngươi nhanh đuổi theo!"
Bọn bộ khoái hai mặt nhìn nhau, vừa định hỏi một câu có thủ lệnh không? Còn chưa kịp nói cái gì, tử sĩ che mặt một chân đá vào trên người một gã bộ khoái: "Lấy tiền tài của Cảnh Vương lại không tiêu tai thay Cảnh Vương, cẩn thận ta bẩm báo Cảnh Vương cắt đầu các ngươi!"
Tử sĩ này công phu cực cao, một cú đá khiến bộ khoái kia tựa như chân đều gãy mất. Các bộ khoái khác không dám hỏi lại, nửa đêm như vậy, cũng chính là người của Cảnh Vương mới dám ra đây làm mưa làm gió, lập tức mang theo người ngựa liền chạy về phía đường thông đến phủ Ninh Bá.
Đám bộ khoái chân trước vừa đi, Cửu Nương cõng Quý Vân Lưu sau lưng liền từ trên nóc nhà một bên phóng qua: "Cô nương, Nhị hoàng tử vậy mà còn có thể xếp vào nhân thủ tại Thuận Thiên Phủ. Lúc trước việc đuổi giết ngoài phủ Trưởng công chúa liền làm qua loa như vậy, vẫn luôn chưa điều tra rõ chân tướng, hẳn là vì Cảnh Vương từ giữa làm khó dễ. Cảnh Vương này thật sự đáng giận!"
Quý Vân Lưu một mực liếc qua những bộ khoái đã đi xa đó "Ừm" một tiếng, từ trong eo rút khăn đè miệng vết thương cho Ngọc Hành lúc trước ra: "Ngọc Lâm xác thật rất chán ghét."
Ngôi vị Hoàng Đế chỉ có một, con đường tranh đích vốn là máu tanh tàn nhẫn lục thân không nhận. Giữa chư vị hoàng tử âm thầm chơi thủ đoạn như thế nào nàng vốn đều không thèm để ý. Được làm vua thua làm giặc, ai cũng không nói được ai âm độc. Nhưng mà, đảo đi đảo lại năm lần bảy lượt đụng đến nàng, còn sờ sờ gây trở ngại con đường yêu đương bình thường giữa nàng và bạn trai, chuyện này liền không thể nhịn!
Không thể nhịn được nữa vậy không cần lại nhịn!
"Chúng ta trở về nhanh chút, ta đói bụng, cũng cực kỳ mệt mỏi. Trước khi tắm rửa đi ngủ ngược Ngọc Lâm còn phải cần một ít thời gian nữa."
Ngọc Hành nhíu mày thật sâu: "Hôm nay ta vừa dời đến phủ mới, còn chưa kịp tăng số người canh gác, khiến cho Ngọc Lâm có cơ hội thừa nước đục thả câu... Nàng vừa nói Ngũ Hành trận trong viện là giả, dụ nàng lại đây sử dụng Khoá hồn trận mới là thật." Đồng tử hắn co rụt lại: "Chẳng lẽ Ngọc Lâm đã biết được nàng biết đạo pháp, cố ý muốn dẫn nàng lại đây?"
Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ: "Ngày đó ngoài phủ Trưởng công chúa, Cảnh Vương phái người đuổi giết ta. Ngày ấy có đạo nhân làm pháp, ta cũng đấu với hắn hai chiêu. Sau đó hắn ở yến Hạnh Hoa sử dụng phương pháp mượn vận, bị ta phá huỷ. Nếu hắn không ngu ngốc, hẳn đã đoán được."
Tâm tình sảng khoái vừa rồi vì làm chết đạo nhân kia của Ngọc Hành nháy mắt lại tan thành mây khói lần nữa. Sắc mặt hắn âm trầm, ôm Quý Vân Lưu vào trên giường trong phòng: "Nàng liền ở chỗ này nghỉ ngơi trong chốc lát, ta đi chính sảnh gặp Ninh Mộ Hoạ một lần."
Nếu Ngọc Lâm thật sự cố ý muốn dẫn Quý Vân Lưu tới nơi này giải trận, đợi chút chắc chắn có trọng binh tới đây, hoặc ngồi canh giữ ở nơi nào đó, thế tất muốn bắt giữ xe ngựa ra phủ! Nghĩ đến đây, Ngọc Hành liền muốn gọi Tịch Thiện lại đây thay quần áo vấn tóc cho chính mình.
Quý Vân Lưu giữ lấy cánh tay hắn: "Thất gia, tay ngài còn đang chảy máu, trước xử lý miệng vết thương một chút rồi hẵng đi ra ngoài. Trên đạo phù kia có sát khí, lúc trước vì Thất gia là huyết mạch hoàng gia trên người có chứa mây tía, mới có thể tương khắc với đạo phù. Chỉ là sát khí hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ đi vào trong cơ thể ngài. Nếu ngài không quan tâm xem như miệng vết thương bình thường, sát khí tất sẽ tổn thương lục phủ ngũ tạng của ngài."
Tay trái nàng mở bàn tay Ngọc Hành ra, tay phải rút khăn, đè ép miệng vết thương trong tay Ngọc Hành. Rồi nàng lấy ra hai lá đạo phù, trong miệng thấp giọng niệm một ít chú ngữ, cầm đạo phù chôn vào trong tay Ngọc Thất.
Rất nhanh, miệng vết thương trong tay Thất hoàng tử liền toát ra một tia khói đen, tiếp theo rất có quy luật kết vảy. Vài vết sẹo rất rõ ràng, máu đã không còn chảy ra.
Ngọc Hành nhìn đạo thuật giống như ảo thuật, không tự chủ được lên tiếng cảm thán: "Thuật đạo gia quả thật bác đại tinh thâm, khiến người khát vọng."
"Chỉ có thể xử lý những vết thương nhỏ do đạo pháp gây ra như thế này. Loại chuyện khởi tử hồi sinh vi phạm Thiên Đạo, không thể làm được." Quý Vân Lưu ngửa đầu, cầm lấy tay phải của Thất hoàng tử, tới tới lui lui sờ soạng một lượt. Nàng từ trên giường bước xuống, nhìn hắn, ánh mắt không rời khỏi mắt hắn: "Thất gia, hôm nay để tiểu nữ thay quần áo giúp Thất gia đi."
Hoả khí của Ngọc Hành vì Ngọc Lâm mang tới ngay lập tức bị một tiếng Thất gia mềm mại này làm dịu, tiêu tán. Tâm hồn hắn bị mê hoặc, hai mắt, thậm chí một lòng đều ở trên người Quý Vân Lưu, ánh mắt sáng quắc: "Vân Lưu, nàng rốt cuộc là tiên tử Nhuỵ cung tại nhân gian, hay là Thường Nga Nguyệt điện xuống hạ giới? Nàng không có nguyên nhân đi vào nơi này, đi vào bên người ta, có thể nào chung quy có một ngày nàng cũng sẽ không có nguyên do rời ta mà đi?"
Mặc kệ là tiên tử Nhuỵ cung hay là Thường Nga Nguyệt điện, đều kém quá xa thần côn thế kỷ hai mươi mốt. Nghĩ đến ngày đó ở trong núi nói cái gì "Ta đến từ ngoài mây trắng, trong Thiên cung" những lời bấm tay nói bừa này, Quý Vân Lưu dù là da mặt dày, nghe lại những lời này, vẫn có chút đỏ mặt. Rồi nghe được câu tiếp theo, nàng vươn tay ôm lấy Ngọc Thất: "Ta chính là ta, theo Ngọc Hành chàng cùng ngày bị Thiên Đạo đưa tới cùng nối kiếp này, Quý Vân Lưu."
Chữ "Lưu" này bao phủ trong môi của Thất hoàng tử.
Quý vân Lưu lần đầu gọi hắn là Ngọc Hành, hắn thật vui vẻ. Quý Vân Lưu nói cùng hắn cùng nối kiếp này, hắn càng thêm vui sướng... Thật là... Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.
Lần thay quần áo này là trong cảnh nàng nhón chân buộc đai hôn chàng một cái, chàng cúi đầu gọi nàng lại hôn một cái mà hoàn thành. Công trình to lớn đến mức làm mấy người bên ngoài cho rằng Thất hoàng tử muốn ném Ninh thế tử ở chính sảnh, ôm lục nương tử nghỉ ngơi trước.
Đợi Thất hoàng tử tinh thần sáng láng lôi kéo lục nương tử ra ngoài, đám người Tịch Thiện mỗi người sắc mặt cổ quái hành lễ.
"Không cần ta đưa nàng trở về sao?" Thất hoàng tử hỏi lại lần nữa.
Quý Vân Lưu lắc đầu: "Chàng vẫn là cùng Ninh biểu ca bàn bạc chuyện đêm nay nên giải thích với Hoàng Thượng như thế nào đi."
Người Thất hoàng tử hận nhất kiếp trước kiếp này đó là Ngọc Lâm, tuyệt không gì sánh nổi!
Hắn nhìn Quý Vân Lưu được Cửu Nương đỡ lấy, phất tay cáo từ với chính mình rồi biến mất sau tường viện, sắc mặt giống như lật sách nháy mắt rét lạnh đến mức tận cùng: "Phân phó xuống, chuyện ngày Thất Tịch gậy ông đập lưng ông với Ngọc Lâm, ta muốn tuyệt đối không có sơ sót!"
Đợi Ninh Thạch đáp ứng một tiếng thật mạnh, lúc này Ngọc Hành mới dẫn đầu đi về phía chính sảnh.
.......
Trong phủ Cảnh Vương, Nhị hoàng tử nghe đạo nhân kia phái người tới bẩm báo, tinh thần chấn động, sai Trương Hoà đi gọi Thuận Thiên Phủ dẫn người đi phủ Mục Vương.
"Ninh Mộ Hoạ suốt đêm giá xe ngựa thẳng vào phủ Mục Vương, nếu bên trong không có Quý Lục, ta chết cũng không tin. Sai người canh giữ đường ra phủ, liền lấy danh nghĩa trong kinh có đạo tặc, điều tra xe ngựa của Ninh Mộ Hoạ!"
Sau khi Trương Hoà rời đi, động tác nhanh nhẹn, rất nhanh phái người đến Phủ Thuận Thiên, sai bộ khoái gác đêm bên trong tụ tập đi đến đường từ Quý phủ đến phủ Mục Vương.
Nhóm bộ khoái ngồi xổm chỗ góc tường âm u, chờ rồi chờ, đợi hồi lâu, nhón chân mong chờ, chờ đến tử sĩ che mặt vội vàng chạy đến: "Ninh thế tử không đi qua nơi này, xe ngựa từ phủ Mục Vương ra ngoài, thẳng hướng phủ Ninh Bá, các ngươi nhanh đuổi theo!"
Bọn bộ khoái hai mặt nhìn nhau, vừa định hỏi một câu có thủ lệnh không? Còn chưa kịp nói cái gì, tử sĩ che mặt một chân đá vào trên người một gã bộ khoái: "Lấy tiền tài của Cảnh Vương lại không tiêu tai thay Cảnh Vương, cẩn thận ta bẩm báo Cảnh Vương cắt đầu các ngươi!"
Tử sĩ này công phu cực cao, một cú đá khiến bộ khoái kia tựa như chân đều gãy mất. Các bộ khoái khác không dám hỏi lại, nửa đêm như vậy, cũng chính là người của Cảnh Vương mới dám ra đây làm mưa làm gió, lập tức mang theo người ngựa liền chạy về phía đường thông đến phủ Ninh Bá.
Đám bộ khoái chân trước vừa đi, Cửu Nương cõng Quý Vân Lưu sau lưng liền từ trên nóc nhà một bên phóng qua: "Cô nương, Nhị hoàng tử vậy mà còn có thể xếp vào nhân thủ tại Thuận Thiên Phủ. Lúc trước việc đuổi giết ngoài phủ Trưởng công chúa liền làm qua loa như vậy, vẫn luôn chưa điều tra rõ chân tướng, hẳn là vì Cảnh Vương từ giữa làm khó dễ. Cảnh Vương này thật sự đáng giận!"
Quý Vân Lưu một mực liếc qua những bộ khoái đã đi xa đó "Ừm" một tiếng, từ trong eo rút khăn đè miệng vết thương cho Ngọc Hành lúc trước ra: "Ngọc Lâm xác thật rất chán ghét."
Ngôi vị Hoàng Đế chỉ có một, con đường tranh đích vốn là máu tanh tàn nhẫn lục thân không nhận. Giữa chư vị hoàng tử âm thầm chơi thủ đoạn như thế nào nàng vốn đều không thèm để ý. Được làm vua thua làm giặc, ai cũng không nói được ai âm độc. Nhưng mà, đảo đi đảo lại năm lần bảy lượt đụng đến nàng, còn sờ sờ gây trở ngại con đường yêu đương bình thường giữa nàng và bạn trai, chuyện này liền không thể nhịn!
Không thể nhịn được nữa vậy không cần lại nhịn!
"Chúng ta trở về nhanh chút, ta đói bụng, cũng cực kỳ mệt mỏi. Trước khi tắm rửa đi ngủ ngược Ngọc Lâm còn phải cần một ít thời gian nữa."
/369
|