Thẩm Mạc Uy bị "Bệnh" như vậy lăn lộn đến thần sắc suy sút, cõi lòng tan nát, đau đớn khó nhịn đã làm ông ta ngựa chết trở thành ngựa sống mà chạy chữa. Trong phủ nhà mình, cháu ngoại gái ruột của chính mình, ông ta cũng không có lý do gì hoài nghi Quý Vân Lưu bảo mình dời đi hai bước là muốn ám sát ông ta.
Nếu bản thân thật bị hạ cổ, đối phương chỉ cần không quan tâm, chính là nhìn ông ta tìm chết.
Lập tức, Thẩm đại nhân làm thủ thế "Mời", cùng Quý Vân Lưu tới phía sau.
Bốn bề vắng lặng, Quý Vân Lưu không có tâm tư quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lúc trước, trong sảnh có cữu mẫu, Vân Lưu không tiện hỏi. Xin cữu cữu suy nghĩ cẩn thận một chút, trước khi từ Tứ Xuyên trở về, là ai không nỡ nhất, đau khổ năn nỉ cữu cữu lưu lại mà không thành."
"Không nỡ nhất..." Thẩm Mạc Uy vì một câu như vậy, tựa như nghĩ tới cái gì, cả người chấn động, bỗng nhiên mở to mắt: "Vân Lưu, ý của ngươi, rất có khả năng, người không nỡ để ta đi nhất là người đã hạ cổ với ta?"
Quý Lục đáp: "Đây cũng chỉ là ta phỏng đoán. Cổ loại thuật pháp này ở Miêu Cương gần như không truyền cho người ngoài. Cổ lại phân ra rất nhiều chủng loại, nếu muốn hạ cổ, người bị hạ còn cần có tiếp xúc gần với cổ thuật sư. Cữu cữu có thể cẩn thận kể lại cho ta một chút cảm giác khi ngài phát bệnh, còn có khi ra khỏi Thục Xuyên, có cảm giác hương vị đồ ăn quái dị khi ăn không."
Thẩm đại nhân bị đôi mắt quạnh quẽ lại sáng như tuyết của Quý Vân Lưu vừa nhìn, tức khắc quên mất phải giữ bí mật không muốn cho người biết này: "Khi đó ta trở về, A Y thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin ta không cần về kinh..."
A Y là một nữ tử Miêu tộc mà Thẩm Mạc Uy quen biết. Nàng lớn lên rất đẹp, nhưng thân thế lại vô cùng nhấp nhô. Năm năm trước, Thẩm Mạc Uy từ Minh Châu đến Ba Thục nhậm chức Tri Phủ, tiếp nhận vụ án nha môn đầu tiên chính là A Y. Số lượng cô nương Miêu tộc ở Ba Thục không ít, có điều cô nương Miêu tộc xuất giá lại vô cùng khó khăn, chỉ vì rất nhiều nơi ở Trung Khánh, bá tánh cho rằng trên người cô nương Miêu tộc toàn mang cổ, tránh như rắn rết.
Lúc ấy, ngọn nguồn hiện tượng này đã lâu, người Miêu tộc ở Trung Khánh nhận hết kỳ thị và nhục nhã, còn ép chết rất nhiều nữ tử Miêu tộc.
Sau khi Thẩm Mạc Uy tới Ba Thục, vừa vặn gặp gỡ A Y muốn nhảy sông tự sát. Sau khi cứu nàng, ông ta liền vì nàng, vì nữ tử Miêu tộc vô tội hàm oan, bắt đầu con đường giải oan.
Thẩm đại nhân cho rằng, việc cổ thuật này, còn có chuyện cô nương Miêu tộc sinh ra mang cổ chính là chuyện giả dối, đây là một loại lời nói hoang đường.
A Y biết được vị Tri Phủ này là một vị đại nhân yêu dân như con, không tin những việc kỳ lạ khác thường, vì thế mang theo một nhà ông ta, ở Ba Thục tìm nhà người Miêu tộc.
Châu huyện Ba Thục dưới sự quản chế của Thẩm Mạc Uy, chậm rãi cải thiện hiện tượng này. A Y và Thẩm đại nhân sau một thời gian dài cùng nhau làm công vụ, chậm rãi hiểu biết nhau, lâu ngày thấy chân tình. Có một ngày vì mưa to cản đường, hai người ở tạm một đêm trong nhà một gia đình Miêu tộc đồng hương của A Y. Đêm hôm đó, A Y lại mặc một bộ xiêm y vô cùng mỏng manh tới phòng Thẩm Mạc Uy...
A Y rất dịu dàng, rất hiểu ý săn sóc, chưa bao giờ yêu cầu Thẩm đại nhân cho nàng ta một danh phận, cũng chưa bao giờ cưỡng cầu Thẩm Mạc Uy ở bên cạnh chính mình thế nào. Mỗi lần ông ta đi đến chỗ nàng, A Y luôn nấu một bàn đồ ăn ngon, dịu dàng điềm tĩnh làm bạn cùng ông ta.
Bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, có đôi khi chơi đùa cũng rất có sức sống, cùng Thẩm phu nhân cứng nhắc giữ quy củ đó là khác biệt trời đất. Thẩm đại nhân cảm thấy bản thân cũng trở nên phấn chấn có tinh thần.
Tình cảm như vậy duy trì bốn năm, ông ta vì mãn nhiệm kỳ, lúc này liền phải về kinh. Thẩm Mạc Uy vì thế cáo biệt với A Y, A Y đau khổ cầu ông ta lưu lại. Ông ta chỉ cần tới kinh thành liền tiền đồ vô lượng, sao có thể lưu lại.
"Khi đó, ta cho A Y một số bạc, để nàng tìm một gia đình trong sạch, áo cơm không lo, gả đi. Một lần cuối cùng A Y nấu cơm cho ta, nói là thay ta đưa tiễn. Lúc ấy ta uống rất nhiều rượu, lại ăn một dĩa trứng xào, cảm thấy hương vị rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý..."
Thẩm đại nhân mang vẻ mặt vừa không thể tin tưởng vừa bực mình nói xong, liền thấy Quý Vân Lưu nắm cánh tay ông ta lên. Không biết nàng từ nơi nào móc ra một thanh chuỷ thủ, cắt qua cánh tay ông ta.
"Vân Lưu!" Thân là một vị trưởng bối, kể với cháu ngoại gái của bản thân chuyện đặt mua ngoại thất bên ngoài, đã không sáng rọi thế nào. Hiện giờ còn bị cháu ngoại gái trực tiếp cắt cánh tay, chảy ra nhiều máu tươi như vậy, doạ Thẩm đại nhân nhảy dựng: "Ngươi đây là muốn làm gì?"
Trong tay Quý Vân Lưu không chỉ có chuỷ thủ, ngay cả chén sứ trắng đựng nước hoà lá bùa vừa rồi nàng cũng mang theo lại đây.
Máu tươi chảy vào trong chén sứ trắng, rất nhanh liền được non nửa chén.
Thẩm đại nhân tuy thấy Quý Vân Lưu vô cùng thản nhiên trấn định đứng bên cạnh chính mình, tóm lại vẫn cảm thấy hơi không yên tâm. Đứa cháu ngoại gái này ông ta lúc trước không chú ý nhiều. Ông ta rời kinh chín năm, người đã từng là một đứa bé còn hôi sữa, hiện giờ vì sao sẽ hiểu được thuật đạo phù này... Hơn nữa tuổi nhỏ như vậy, thật sự có thể giải được cổ trên người ông ta sao?
Thẩm đại nhân cẩn thận hỏi: "Vân Lưu, ngươi làm sao hiểu cổ thuật? Chủng loại cổ của ta, rốt cuộc là cổ gì?"
"Chiếu theo miêu tả của cữu cữu tới xem, A Y đối với cữu cữu là thật lòng. Nàng ta muốn nhất chính là khiến cữu cữu lưu tại Trung Khánh, lưu lại bên cạnh nàng. Cho nên, trên người cữu cữu trúng hẳn là Tình cổ." Quý Vân Lưu không ngẩng đầu, từ trong túi tiền lấy ra một lá đạo phù, kẹp trên đầu ngón tay mặc niệm chú ngữ lắc lắc. Đạo phù rất nhanh liền cháy hoàn toàn, rơi trong chén sứ trắng. Rồi sau đó, Thẩm Mạc Uy liền thấy một con sâu màu đen bò ra từ chén máu. Ông ta bỗng cảm thấy ghê tởm, ôm bụng, đôi mắt đăm đăm: "Tình cổ này, rốt cuộc là loại cổ gì? A Y, A Y vậy mà thật sự hiểu cổ, thật sự biết hạ cổ... Nhiều năm như vậy, ta vậy mà bị nàng, bị nàng ta lợi dụng che mắt..."
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của gã sai vặt: "Lão gia, có một phong thư gửi tới từ Ba Thục."
"Là của ai?"
"Phía trên viết là A Y."
Thẩm đại nhân lập tức đứng lên, cũng mặc kệ máu còn đang nhỏ tí tách, mở cửa sương phòng ra, vươn tay liền đoạt lấy: "Lấy tới, là vừa đưa đến?"
Gã sai vặt tất cung tất kính: "Đúng vậy, người gác cổng vừa đưa lại đây."
"Rầm" Thẩm Mạc Uy rất nhanh đóng sầm cửa, gấp không chờ nổi mở phong thư kia ra. Thư rất dài, nữ tử đầu tiên là triền miên nói nỗi khổ tương tư của chính mình. Rồi sau đó, nàng bảo ông ta về Trung Khánh, nói nàng sẽ vẫn luôn ở chỗ cũ chờ ông ta...
Thẩm Mạc Uy lật lật, lật đến một tờ cuối cùng, phía trên quả nhiên viết: Thẩm lang, có phải thời điểm chàng nghĩ đến ta sẽ đau lòng, nỗi đau khổ không thể chịu đựng được kia, tựa như khi ta nghe được tin chàng muốn bỏ ta lại mà đi, đau thấu tim. Nương nói đúng, tất cả nam tử trong thiên hạ toàn ỷ vào vô tri. Chỉ có khống chế được các ngươi, các ngươi mới có thể vĩnh viễn không rời khỏi ta... Nếu trong vòng hai tháng chàng không trở lại, chàng sẽ vỡ tim mà chết..."
"Người đàn bà độc ác này!" Thẩm đại nhân sờ lên ngực chính mình. Vị trí đau đớn vừa rồi, hiện tại lại dường như vì thư này lại nổi lên cơn đau. Sắc mặt ông ta nhăn nhó, hận không thể hiện tại liền hoá thành lệ quỷ, vượt qua ngàn núi vạn sông, bay tới Ba Thục đồng quy vu tận cùng A Y.
Nếu bản thân thật bị hạ cổ, đối phương chỉ cần không quan tâm, chính là nhìn ông ta tìm chết.
Lập tức, Thẩm đại nhân làm thủ thế "Mời", cùng Quý Vân Lưu tới phía sau.
Bốn bề vắng lặng, Quý Vân Lưu không có tâm tư quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lúc trước, trong sảnh có cữu mẫu, Vân Lưu không tiện hỏi. Xin cữu cữu suy nghĩ cẩn thận một chút, trước khi từ Tứ Xuyên trở về, là ai không nỡ nhất, đau khổ năn nỉ cữu cữu lưu lại mà không thành."
"Không nỡ nhất..." Thẩm Mạc Uy vì một câu như vậy, tựa như nghĩ tới cái gì, cả người chấn động, bỗng nhiên mở to mắt: "Vân Lưu, ý của ngươi, rất có khả năng, người không nỡ để ta đi nhất là người đã hạ cổ với ta?"
Quý Lục đáp: "Đây cũng chỉ là ta phỏng đoán. Cổ loại thuật pháp này ở Miêu Cương gần như không truyền cho người ngoài. Cổ lại phân ra rất nhiều chủng loại, nếu muốn hạ cổ, người bị hạ còn cần có tiếp xúc gần với cổ thuật sư. Cữu cữu có thể cẩn thận kể lại cho ta một chút cảm giác khi ngài phát bệnh, còn có khi ra khỏi Thục Xuyên, có cảm giác hương vị đồ ăn quái dị khi ăn không."
Thẩm đại nhân bị đôi mắt quạnh quẽ lại sáng như tuyết của Quý Vân Lưu vừa nhìn, tức khắc quên mất phải giữ bí mật không muốn cho người biết này: "Khi đó ta trở về, A Y thậm chí quỳ trên mặt đất cầu xin ta không cần về kinh..."
A Y là một nữ tử Miêu tộc mà Thẩm Mạc Uy quen biết. Nàng lớn lên rất đẹp, nhưng thân thế lại vô cùng nhấp nhô. Năm năm trước, Thẩm Mạc Uy từ Minh Châu đến Ba Thục nhậm chức Tri Phủ, tiếp nhận vụ án nha môn đầu tiên chính là A Y. Số lượng cô nương Miêu tộc ở Ba Thục không ít, có điều cô nương Miêu tộc xuất giá lại vô cùng khó khăn, chỉ vì rất nhiều nơi ở Trung Khánh, bá tánh cho rằng trên người cô nương Miêu tộc toàn mang cổ, tránh như rắn rết.
Lúc ấy, ngọn nguồn hiện tượng này đã lâu, người Miêu tộc ở Trung Khánh nhận hết kỳ thị và nhục nhã, còn ép chết rất nhiều nữ tử Miêu tộc.
Sau khi Thẩm Mạc Uy tới Ba Thục, vừa vặn gặp gỡ A Y muốn nhảy sông tự sát. Sau khi cứu nàng, ông ta liền vì nàng, vì nữ tử Miêu tộc vô tội hàm oan, bắt đầu con đường giải oan.
Thẩm đại nhân cho rằng, việc cổ thuật này, còn có chuyện cô nương Miêu tộc sinh ra mang cổ chính là chuyện giả dối, đây là một loại lời nói hoang đường.
A Y biết được vị Tri Phủ này là một vị đại nhân yêu dân như con, không tin những việc kỳ lạ khác thường, vì thế mang theo một nhà ông ta, ở Ba Thục tìm nhà người Miêu tộc.
Châu huyện Ba Thục dưới sự quản chế của Thẩm Mạc Uy, chậm rãi cải thiện hiện tượng này. A Y và Thẩm đại nhân sau một thời gian dài cùng nhau làm công vụ, chậm rãi hiểu biết nhau, lâu ngày thấy chân tình. Có một ngày vì mưa to cản đường, hai người ở tạm một đêm trong nhà một gia đình Miêu tộc đồng hương của A Y. Đêm hôm đó, A Y lại mặc một bộ xiêm y vô cùng mỏng manh tới phòng Thẩm Mạc Uy...
A Y rất dịu dàng, rất hiểu ý săn sóc, chưa bao giờ yêu cầu Thẩm đại nhân cho nàng ta một danh phận, cũng chưa bao giờ cưỡng cầu Thẩm Mạc Uy ở bên cạnh chính mình thế nào. Mỗi lần ông ta đi đến chỗ nàng, A Y luôn nấu một bàn đồ ăn ngon, dịu dàng điềm tĩnh làm bạn cùng ông ta.
Bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, có đôi khi chơi đùa cũng rất có sức sống, cùng Thẩm phu nhân cứng nhắc giữ quy củ đó là khác biệt trời đất. Thẩm đại nhân cảm thấy bản thân cũng trở nên phấn chấn có tinh thần.
Tình cảm như vậy duy trì bốn năm, ông ta vì mãn nhiệm kỳ, lúc này liền phải về kinh. Thẩm Mạc Uy vì thế cáo biệt với A Y, A Y đau khổ cầu ông ta lưu lại. Ông ta chỉ cần tới kinh thành liền tiền đồ vô lượng, sao có thể lưu lại.
"Khi đó, ta cho A Y một số bạc, để nàng tìm một gia đình trong sạch, áo cơm không lo, gả đi. Một lần cuối cùng A Y nấu cơm cho ta, nói là thay ta đưa tiễn. Lúc ấy ta uống rất nhiều rượu, lại ăn một dĩa trứng xào, cảm thấy hương vị rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý..."
Thẩm đại nhân mang vẻ mặt vừa không thể tin tưởng vừa bực mình nói xong, liền thấy Quý Vân Lưu nắm cánh tay ông ta lên. Không biết nàng từ nơi nào móc ra một thanh chuỷ thủ, cắt qua cánh tay ông ta.
"Vân Lưu!" Thân là một vị trưởng bối, kể với cháu ngoại gái của bản thân chuyện đặt mua ngoại thất bên ngoài, đã không sáng rọi thế nào. Hiện giờ còn bị cháu ngoại gái trực tiếp cắt cánh tay, chảy ra nhiều máu tươi như vậy, doạ Thẩm đại nhân nhảy dựng: "Ngươi đây là muốn làm gì?"
Trong tay Quý Vân Lưu không chỉ có chuỷ thủ, ngay cả chén sứ trắng đựng nước hoà lá bùa vừa rồi nàng cũng mang theo lại đây.
Máu tươi chảy vào trong chén sứ trắng, rất nhanh liền được non nửa chén.
Thẩm đại nhân tuy thấy Quý Vân Lưu vô cùng thản nhiên trấn định đứng bên cạnh chính mình, tóm lại vẫn cảm thấy hơi không yên tâm. Đứa cháu ngoại gái này ông ta lúc trước không chú ý nhiều. Ông ta rời kinh chín năm, người đã từng là một đứa bé còn hôi sữa, hiện giờ vì sao sẽ hiểu được thuật đạo phù này... Hơn nữa tuổi nhỏ như vậy, thật sự có thể giải được cổ trên người ông ta sao?
Thẩm đại nhân cẩn thận hỏi: "Vân Lưu, ngươi làm sao hiểu cổ thuật? Chủng loại cổ của ta, rốt cuộc là cổ gì?"
"Chiếu theo miêu tả của cữu cữu tới xem, A Y đối với cữu cữu là thật lòng. Nàng ta muốn nhất chính là khiến cữu cữu lưu tại Trung Khánh, lưu lại bên cạnh nàng. Cho nên, trên người cữu cữu trúng hẳn là Tình cổ." Quý Vân Lưu không ngẩng đầu, từ trong túi tiền lấy ra một lá đạo phù, kẹp trên đầu ngón tay mặc niệm chú ngữ lắc lắc. Đạo phù rất nhanh liền cháy hoàn toàn, rơi trong chén sứ trắng. Rồi sau đó, Thẩm Mạc Uy liền thấy một con sâu màu đen bò ra từ chén máu. Ông ta bỗng cảm thấy ghê tởm, ôm bụng, đôi mắt đăm đăm: "Tình cổ này, rốt cuộc là loại cổ gì? A Y, A Y vậy mà thật sự hiểu cổ, thật sự biết hạ cổ... Nhiều năm như vậy, ta vậy mà bị nàng, bị nàng ta lợi dụng che mắt..."
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của gã sai vặt: "Lão gia, có một phong thư gửi tới từ Ba Thục."
"Là của ai?"
"Phía trên viết là A Y."
Thẩm đại nhân lập tức đứng lên, cũng mặc kệ máu còn đang nhỏ tí tách, mở cửa sương phòng ra, vươn tay liền đoạt lấy: "Lấy tới, là vừa đưa đến?"
Gã sai vặt tất cung tất kính: "Đúng vậy, người gác cổng vừa đưa lại đây."
"Rầm" Thẩm Mạc Uy rất nhanh đóng sầm cửa, gấp không chờ nổi mở phong thư kia ra. Thư rất dài, nữ tử đầu tiên là triền miên nói nỗi khổ tương tư của chính mình. Rồi sau đó, nàng bảo ông ta về Trung Khánh, nói nàng sẽ vẫn luôn ở chỗ cũ chờ ông ta...
Thẩm Mạc Uy lật lật, lật đến một tờ cuối cùng, phía trên quả nhiên viết: Thẩm lang, có phải thời điểm chàng nghĩ đến ta sẽ đau lòng, nỗi đau khổ không thể chịu đựng được kia, tựa như khi ta nghe được tin chàng muốn bỏ ta lại mà đi, đau thấu tim. Nương nói đúng, tất cả nam tử trong thiên hạ toàn ỷ vào vô tri. Chỉ có khống chế được các ngươi, các ngươi mới có thể vĩnh viễn không rời khỏi ta... Nếu trong vòng hai tháng chàng không trở lại, chàng sẽ vỡ tim mà chết..."
"Người đàn bà độc ác này!" Thẩm đại nhân sờ lên ngực chính mình. Vị trí đau đớn vừa rồi, hiện tại lại dường như vì thư này lại nổi lên cơn đau. Sắc mặt ông ta nhăn nhó, hận không thể hiện tại liền hoá thành lệ quỷ, vượt qua ngàn núi vạn sông, bay tới Ba Thục đồng quy vu tận cùng A Y.
/369
|