Tạ Phi Ngang tay nâng chiếu chỉ khâm điểm của Hoàng Đế, cưỡi ngựa bờm đỏ yên vàng, một đường dưới sự mở đường của cờ trống, dẫn Bảng Nhãn, Thám Hoa cùng tiến sĩ phía sau, mênh mông cuồn cuộn dạo hết phố Vinh An.
Đúng là, gió xuân phi ngựa sướng vô tận, hoa thắm Trường An ngắm cả ngày*!
*Trích từ "Đăng khoa hậu" (Sau khi thi đỗ) - Mạnh Giao.
Các tiểu nương tử chưa đính hôn ở trong tửu lầu xem mấy vị thiếu niên lang dáng vẻ anh tuấn, lập tức đỏ mặt.
Ngũ cô nương tự biết thân phận, ngược lại cũng không có khả năng mơ mộng hão huyền Tạ Phi Ngang dẫn đầu kia. Nàng chỉ trộm quan sát trong số những người đỗ tam giáp xem có thiếu niên lang vừa độ tuổi hay không. Mẹ đẻ nàng vốn chính là nha hoàn hầu phòng mà nhị phu nhân an bài. Nha hoàn trung thành, sau khi sinh một nữ nhi làm chỗ dựa, mỗi khi hầu hạ nhị lão gia xong đều quy củ uống canh tránh thai.
Ngũ nương tử nghĩ đến thái độ ngày thường nhị phu nhân đối với chính mình, mặc dù kém so với tứ nương tử con vợ cả, nhưng cũng không khắc nghiệt nàng. Bởi vậy, nàng tự thấy lão phu nhân và mẫu thân nhà mình có lẽ cũng có thể thay nàng tìm một vị phu quân tiến sĩ nhà nghèo.
"Hiện trường phát sóng trực tiếp" Trạng Nguyên dạo phố ở cổ đại đối với Quý Vân Lưu mà nói, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhã gian trong tửu lầu có hoàn cảnh tốt, nâng trà thơm ăn điểm tâm, xem cảnh dạo phố rầm rộ dưới lầu, ý tứ trong cảnh bất đồng, nỗi lòng cũng bất đồng, lại thật ra thích thú.
Giữa lúc nói nói cười cười, ngũ nương tử đột nhiên chỉ vào một người trong đám người trên đường nói: "Nhìn kìa, đó chính là nhị lang Trương gia?"
Trương Nguyên Hủ từng đính hôn từ trong bụng mẹ cùng Quý Vân Lưu. Lúc trước, mỗi dịp tết nhất lễ lạc cũng đều phải đến Quý phủ, các tiểu nương tử trong phủ đều nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Ngũ nương tử lại nhìn xem, chắc chắn nói: "Thật là nhị gia Trương gia! Hiện giờ sao lại biến thành bộ dáng tang thương như thế?"
Trạng Nguyên Tạ Phi Ngang đang đi qua trước tửu lầu, Thám Hoa phong độ nhẹ nhàng cưỡi con ngựa trắng, các tiểu nương tử lá gan lớn chút liền từ trên lầu ném khăn trong tay xuống.
Trước đó Quý phủ cũng phái người báo cho Quân gia, tiểu nương tử Quý phủ ngồi trong tửu lầu nào, nhã gian nào. Hiện giờ tới trước tửu lầu, Quân Tử Niệm tất nhiên theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Quý Vân Vi trên lầu.
Ngũ nương tử thấy Quân Tử Niệm ngẩng đầu, bỏ qua Trương Nguyên Hủ người này, cầm lấy cánh tay tứ nương tử liên tục cười nói: "Tứ tỷ tỷ, tứ tỷ phu đang tìm tỷ kìa, nhanh ném khăn xuống đi, tứ tỷ phu nhất định sẽ đón được!"
Quý Vân Vi đầy mặt đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng không chịu đáp ứng.
Ngũ nương tử nói với Quý Vân Lưu: "Tứ tỷ tỷ thẹn thùng, lục muội muội mau tới giúp ta một chút!"
Ra tới chính là muốn chơi tận hứng, Quý Vân Lưu không lạc hậu, cùng ngũ nương tử xúi giục Quý Vân Vi: "Tứ tỷ tỷ, tỷ lại không ném, tứ tỷ phu vừa đi qua đã có thể không đón được."
Ngay cả nhị nương tử cũng đứng cười nói: "Trên mặt đất đều ném đầy khăn, những người khác đều không sợ, tứ muội muội ngược lại còn thẹn thùng."
Quý Vân Vi ngó ra ngoài xem Quân Tử Niệm, phát hiện ánh mắt đối phương cũng đang thuận theo nhìn nàng cười. Nàng tự mình cổ vũ làm hăng hái tinh thần, vo khăn thành một đoàn, ném về hướng Quân Tử Niệm!
Quân Tử Niệm không bỏ sót nhất cử nhất động của nàng. Nàng vừa ném như vậy, hắn theo bản năng liền duỗi tay đón lấy. Không nghiêng không lệch, khăn kia nhẹ nhàng bay bay từ cửa sổ dừng trên tay Quân Tử Niệm. Hắn cầm khăn đặt dưới mũi ngửi ngửi, rồi nhét vào trong đai lưng chính mình.
"Xôn xao!"
Không chỉ trên lầu tiếng người sôi trào, ngay cả đám người dưới lầu cũng sôi trào.
Thám Hoa lang anh tuấn như vậy công khai đón lấy khăn của tiểu nương tử trên lầu!
"Thám Hoa lang đón lấy chính là khăn của tiểu nương tử nhà ai?"
"Thám Hoa lang không phải đính hôn? Sao lại không màng thể diện đón nhận khăn của tiểu nương tử người ta!"
"Cô thật là có điều không biết. Nhã gian tửu lầu kia, đó là Quý phủ đặt. Ta đoán người ném khăn trên lầu chính là tứ nương tử Quý phủ đã đính hôn cùng Thám Hoa lang!"
"Quý phủ? Đó là phủ Quý Thượng Thư mà lục nương tử trong phủ được Hoàng Thượng tứ hôn cho Thất hoàng tử?"
"Đúng vậy. Ta nói cho cô, bà nương của bà con xa của ta làm việc trong Quý phủ, nói từng may mắn gặp qua lục nương tử một lần. Theo bà ấy nói dung mạo của Quý lục nương tử đó là đẹp nhất!"
"Vài vị trên lầu kia nếu thật là tiểu nương tử Quý phủ, chẳng lẽ vị mặc y phục lụa đào chính là lục nương tử?"
Đám người dưới lầu thảo luận sôi nổi, nhìn chằm chằm mấy tiểu nương tử cạnh cửa sổ tửu lầu. Toàn bộ đưa ra được một kết luận, lục nương tử có dung mạo như vậy, trách không được có thể được tứ hôn cho Thất hoàng tử!
Đám người nhiều chuyện nói đến hứng thú, cũng không có người chú ý tới một bên còn có một Trương nhị lang từng đính hôn cùng lục nương tử Quý phủ.
Trương Nguyên Hủ bỗng nhiên nghe được "Quý phủ", đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại về hướng trên lầu.
Hơn một tháng không thấy, Quý Vân Lưu váy lụa đào tóc đen, khuôn mặt dường như càng trắng nõn nở nang chút, trong cặp mắt đào hoa kia toát ra đều là sáng rọi, cả người đặc biệt loá mắt. Nếu người này còn chưa giải trừ hôn ước với chính mình, còn chưa tứ hôn cho Thất hoàng tử, vẫn là thê tử sau này của chính mình...
Trương Nhị lang nhìn nhìn, đều sắp ngây ngốc.
Một đám tiểu nương tử trên lầu thấy Quân tam thiếu phối hợp đón lấy khăn mà Quý Vân Vi ném xuống như thế, mọi người đều vây quanh tứ nương tử giễu cợt một phen. Đang nói đến cao hứng, ngũ nương tử đột nhiên nói: "Lục muội muội, Trương nhị lang đang nhìn muội..."
Quý Vân Lưu cúi đầu xem hắn.
Trương Nguyên Hủ thân mặc áo đơn xanh lá, đầu thắt băng vải bố xanh, trên mặt vàng như nến, thân hình khô gầy, hoàn toàn không có khí chất thư sinh nho nhã như ngọc ở núi Tử Hà lúc trước.
Người dựa vào trang phục, còn phải dựa vào khí chất.
Người này, khi ra hình ra dạng đã bị Ngọc Hành ném mười con phố, hiện giờ nghèo túng ở trên phố, cùng y càng là khác nhau như mây bay với bùn lầy.
Nói một câu tục tĩu, Thất hoàng tử dù móc cứt mũi cũng đẹp hơn so với hắn ta!
Quý Vân Vi thấy ánh mắt hắn ta to gan không né tránh, mặt trầm xuống: "Hắn thật là người không biết xấu hổ không cần da mặt. Chính mình làm ra loại chuyện này, hôm nay còn có mặt mũi nhìn chằm chằm người khác không bỏ!"
Quý Vân Lưu thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói: "Cũng chỉ còn có thể cách phố nhìn xem."
Ngũ nương tử cười khúc khích: "Lục muội muội, muội thật đúng là..."
Nhị nương tử cũng nhịn không được cười: "Lời này của lục muội muội nói cũng không sai, còn không phải chỉ còn có thể cách phố coi một chút mà thôi."
Đội ngũ dạo phố đã đi xa, bốn tiểu nương tử cũng không hề đứng trước cửa sổ, từng người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tứ nương tử nhìn Quý Lục chậm rãi nói: "Lần trước Văn Thuỵ Huyện Chủ đến phủ làm khách, vốn định hỏi thăm thương thế của muội, sau đó mới biết được muội tiến cung. Ngày ấy nàng ấy nói với ta, Trang gia tính toán gả Trang tứ cô nương cho Trương nhị lang..."
"Cái gì?" Ngũ cô nương trợn to mắt: "Trương nhị lang người như vậy, Trang gia thế nhưng còn gả tiểu nương tử trong phủ cho hắn..."
Tứ nương tử nói: "Ngũ muội muội, muội có điều không biết. Ngày đó ở phủ Trưởng công chúa, tứ nương tử liền vừa chạy vừa khóc, khóc lóc muốn Trang nhị phu nhân thành toàn cho nàng ấy và Trương nhị lang. Văn Thuỵ Huyện Chủ nói, ngày ấy sau khi hồi phủ, tứ nương tử càng là muốn chết muốn sống, tuyệt thực năm ngày một giọt nước không uống. Trang nhị phu nhân không còn biện pháp khác, mới đau khổ cầu Trang lão phu nhân gả thấp tứ cô nương cho Trương nhị lang."
Ngũ nương tử nghe được quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng: "Trang tứ nương tử này sợ là bị thần kinh rồi."
Quý Vân Lưu nghĩ đến lầu tiên nhìn thấy Trang Nhược Nhàn.
Nàng ta đầu nặng chân nhẹ nền tảng cạn, hình dạng xương cốt không đều dễ dàng té ngã, lỗ tai nhỏ nghe không vào lời khuyên. Mệnh có cốt cách tướng mạo như vậy, liền giống như lần đầu tiên nàng phán đoán, Trang tứ nương tử cuộc đời này sợ đều sẽ không thuận lợi.
Gả cho Trương nhị lang, chỉ sợ mới là bắt đầu của sinh hoạt gian khổ.
----------
Đăng khoa hậu
Tích nhật ác xúc bất túc khoa,
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.
Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Dịch nghĩa
Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết,
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc.
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.
Dịch thơ
Thi cử gian nan bao đắng cay
Vui mừng tên viết bảng vàng đây.
Gió xuân phi ngựa sướng vô tận
Hoa thắm Tràng An ngắm cả ngày.
Đúng là, gió xuân phi ngựa sướng vô tận, hoa thắm Trường An ngắm cả ngày*!
*Trích từ "Đăng khoa hậu" (Sau khi thi đỗ) - Mạnh Giao.
Các tiểu nương tử chưa đính hôn ở trong tửu lầu xem mấy vị thiếu niên lang dáng vẻ anh tuấn, lập tức đỏ mặt.
Ngũ cô nương tự biết thân phận, ngược lại cũng không có khả năng mơ mộng hão huyền Tạ Phi Ngang dẫn đầu kia. Nàng chỉ trộm quan sát trong số những người đỗ tam giáp xem có thiếu niên lang vừa độ tuổi hay không. Mẹ đẻ nàng vốn chính là nha hoàn hầu phòng mà nhị phu nhân an bài. Nha hoàn trung thành, sau khi sinh một nữ nhi làm chỗ dựa, mỗi khi hầu hạ nhị lão gia xong đều quy củ uống canh tránh thai.
Ngũ nương tử nghĩ đến thái độ ngày thường nhị phu nhân đối với chính mình, mặc dù kém so với tứ nương tử con vợ cả, nhưng cũng không khắc nghiệt nàng. Bởi vậy, nàng tự thấy lão phu nhân và mẫu thân nhà mình có lẽ cũng có thể thay nàng tìm một vị phu quân tiến sĩ nhà nghèo.
"Hiện trường phát sóng trực tiếp" Trạng Nguyên dạo phố ở cổ đại đối với Quý Vân Lưu mà nói, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhã gian trong tửu lầu có hoàn cảnh tốt, nâng trà thơm ăn điểm tâm, xem cảnh dạo phố rầm rộ dưới lầu, ý tứ trong cảnh bất đồng, nỗi lòng cũng bất đồng, lại thật ra thích thú.
Giữa lúc nói nói cười cười, ngũ nương tử đột nhiên chỉ vào một người trong đám người trên đường nói: "Nhìn kìa, đó chính là nhị lang Trương gia?"
Trương Nguyên Hủ từng đính hôn từ trong bụng mẹ cùng Quý Vân Lưu. Lúc trước, mỗi dịp tết nhất lễ lạc cũng đều phải đến Quý phủ, các tiểu nương tử trong phủ đều nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Ngũ nương tử lại nhìn xem, chắc chắn nói: "Thật là nhị gia Trương gia! Hiện giờ sao lại biến thành bộ dáng tang thương như thế?"
Trạng Nguyên Tạ Phi Ngang đang đi qua trước tửu lầu, Thám Hoa phong độ nhẹ nhàng cưỡi con ngựa trắng, các tiểu nương tử lá gan lớn chút liền từ trên lầu ném khăn trong tay xuống.
Trước đó Quý phủ cũng phái người báo cho Quân gia, tiểu nương tử Quý phủ ngồi trong tửu lầu nào, nhã gian nào. Hiện giờ tới trước tửu lầu, Quân Tử Niệm tất nhiên theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Quý Vân Vi trên lầu.
Ngũ nương tử thấy Quân Tử Niệm ngẩng đầu, bỏ qua Trương Nguyên Hủ người này, cầm lấy cánh tay tứ nương tử liên tục cười nói: "Tứ tỷ tỷ, tứ tỷ phu đang tìm tỷ kìa, nhanh ném khăn xuống đi, tứ tỷ phu nhất định sẽ đón được!"
Quý Vân Vi đầy mặt đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng không chịu đáp ứng.
Ngũ nương tử nói với Quý Vân Lưu: "Tứ tỷ tỷ thẹn thùng, lục muội muội mau tới giúp ta một chút!"
Ra tới chính là muốn chơi tận hứng, Quý Vân Lưu không lạc hậu, cùng ngũ nương tử xúi giục Quý Vân Vi: "Tứ tỷ tỷ, tỷ lại không ném, tứ tỷ phu vừa đi qua đã có thể không đón được."
Ngay cả nhị nương tử cũng đứng cười nói: "Trên mặt đất đều ném đầy khăn, những người khác đều không sợ, tứ muội muội ngược lại còn thẹn thùng."
Quý Vân Vi ngó ra ngoài xem Quân Tử Niệm, phát hiện ánh mắt đối phương cũng đang thuận theo nhìn nàng cười. Nàng tự mình cổ vũ làm hăng hái tinh thần, vo khăn thành một đoàn, ném về hướng Quân Tử Niệm!
Quân Tử Niệm không bỏ sót nhất cử nhất động của nàng. Nàng vừa ném như vậy, hắn theo bản năng liền duỗi tay đón lấy. Không nghiêng không lệch, khăn kia nhẹ nhàng bay bay từ cửa sổ dừng trên tay Quân Tử Niệm. Hắn cầm khăn đặt dưới mũi ngửi ngửi, rồi nhét vào trong đai lưng chính mình.
"Xôn xao!"
Không chỉ trên lầu tiếng người sôi trào, ngay cả đám người dưới lầu cũng sôi trào.
Thám Hoa lang anh tuấn như vậy công khai đón lấy khăn của tiểu nương tử trên lầu!
"Thám Hoa lang đón lấy chính là khăn của tiểu nương tử nhà ai?"
"Thám Hoa lang không phải đính hôn? Sao lại không màng thể diện đón nhận khăn của tiểu nương tử người ta!"
"Cô thật là có điều không biết. Nhã gian tửu lầu kia, đó là Quý phủ đặt. Ta đoán người ném khăn trên lầu chính là tứ nương tử Quý phủ đã đính hôn cùng Thám Hoa lang!"
"Quý phủ? Đó là phủ Quý Thượng Thư mà lục nương tử trong phủ được Hoàng Thượng tứ hôn cho Thất hoàng tử?"
"Đúng vậy. Ta nói cho cô, bà nương của bà con xa của ta làm việc trong Quý phủ, nói từng may mắn gặp qua lục nương tử một lần. Theo bà ấy nói dung mạo của Quý lục nương tử đó là đẹp nhất!"
"Vài vị trên lầu kia nếu thật là tiểu nương tử Quý phủ, chẳng lẽ vị mặc y phục lụa đào chính là lục nương tử?"
Đám người dưới lầu thảo luận sôi nổi, nhìn chằm chằm mấy tiểu nương tử cạnh cửa sổ tửu lầu. Toàn bộ đưa ra được một kết luận, lục nương tử có dung mạo như vậy, trách không được có thể được tứ hôn cho Thất hoàng tử!
Đám người nhiều chuyện nói đến hứng thú, cũng không có người chú ý tới một bên còn có một Trương nhị lang từng đính hôn cùng lục nương tử Quý phủ.
Trương Nguyên Hủ bỗng nhiên nghe được "Quý phủ", đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lại về hướng trên lầu.
Hơn một tháng không thấy, Quý Vân Lưu váy lụa đào tóc đen, khuôn mặt dường như càng trắng nõn nở nang chút, trong cặp mắt đào hoa kia toát ra đều là sáng rọi, cả người đặc biệt loá mắt. Nếu người này còn chưa giải trừ hôn ước với chính mình, còn chưa tứ hôn cho Thất hoàng tử, vẫn là thê tử sau này của chính mình...
Trương Nhị lang nhìn nhìn, đều sắp ngây ngốc.
Một đám tiểu nương tử trên lầu thấy Quân tam thiếu phối hợp đón lấy khăn mà Quý Vân Vi ném xuống như thế, mọi người đều vây quanh tứ nương tử giễu cợt một phen. Đang nói đến cao hứng, ngũ nương tử đột nhiên nói: "Lục muội muội, Trương nhị lang đang nhìn muội..."
Quý Vân Lưu cúi đầu xem hắn.
Trương Nguyên Hủ thân mặc áo đơn xanh lá, đầu thắt băng vải bố xanh, trên mặt vàng như nến, thân hình khô gầy, hoàn toàn không có khí chất thư sinh nho nhã như ngọc ở núi Tử Hà lúc trước.
Người dựa vào trang phục, còn phải dựa vào khí chất.
Người này, khi ra hình ra dạng đã bị Ngọc Hành ném mười con phố, hiện giờ nghèo túng ở trên phố, cùng y càng là khác nhau như mây bay với bùn lầy.
Nói một câu tục tĩu, Thất hoàng tử dù móc cứt mũi cũng đẹp hơn so với hắn ta!
Quý Vân Vi thấy ánh mắt hắn ta to gan không né tránh, mặt trầm xuống: "Hắn thật là người không biết xấu hổ không cần da mặt. Chính mình làm ra loại chuyện này, hôm nay còn có mặt mũi nhìn chằm chằm người khác không bỏ!"
Quý Vân Lưu thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói: "Cũng chỉ còn có thể cách phố nhìn xem."
Ngũ nương tử cười khúc khích: "Lục muội muội, muội thật đúng là..."
Nhị nương tử cũng nhịn không được cười: "Lời này của lục muội muội nói cũng không sai, còn không phải chỉ còn có thể cách phố coi một chút mà thôi."
Đội ngũ dạo phố đã đi xa, bốn tiểu nương tử cũng không hề đứng trước cửa sổ, từng người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tứ nương tử nhìn Quý Lục chậm rãi nói: "Lần trước Văn Thuỵ Huyện Chủ đến phủ làm khách, vốn định hỏi thăm thương thế của muội, sau đó mới biết được muội tiến cung. Ngày ấy nàng ấy nói với ta, Trang gia tính toán gả Trang tứ cô nương cho Trương nhị lang..."
"Cái gì?" Ngũ cô nương trợn to mắt: "Trương nhị lang người như vậy, Trang gia thế nhưng còn gả tiểu nương tử trong phủ cho hắn..."
Tứ nương tử nói: "Ngũ muội muội, muội có điều không biết. Ngày đó ở phủ Trưởng công chúa, tứ nương tử liền vừa chạy vừa khóc, khóc lóc muốn Trang nhị phu nhân thành toàn cho nàng ấy và Trương nhị lang. Văn Thuỵ Huyện Chủ nói, ngày ấy sau khi hồi phủ, tứ nương tử càng là muốn chết muốn sống, tuyệt thực năm ngày một giọt nước không uống. Trang nhị phu nhân không còn biện pháp khác, mới đau khổ cầu Trang lão phu nhân gả thấp tứ cô nương cho Trương nhị lang."
Ngũ nương tử nghe được quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng: "Trang tứ nương tử này sợ là bị thần kinh rồi."
Quý Vân Lưu nghĩ đến lầu tiên nhìn thấy Trang Nhược Nhàn.
Nàng ta đầu nặng chân nhẹ nền tảng cạn, hình dạng xương cốt không đều dễ dàng té ngã, lỗ tai nhỏ nghe không vào lời khuyên. Mệnh có cốt cách tướng mạo như vậy, liền giống như lần đầu tiên nàng phán đoán, Trang tứ nương tử cuộc đời này sợ đều sẽ không thuận lợi.
Gả cho Trương nhị lang, chỉ sợ mới là bắt đầu của sinh hoạt gian khổ.
----------
Đăng khoa hậu
Tích nhật ác xúc bất túc khoa,
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.
Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Dịch nghĩa
Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết,
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc.
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi,
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.
Dịch thơ
Thi cử gian nan bao đắng cay
Vui mừng tên viết bảng vàng đây.
Gió xuân phi ngựa sướng vô tận
Hoa thắm Tràng An ngắm cả ngày.
/369
|