Những "Lệ thường" này nói đến nói đi chính là cho một số quan viên tiền boa. Dần dà, giữa quan lại và thương hộ cũng hình thành một loại giống như quy định bất thành văn.
Quan viên trong triều vì việc công kiếm lời riêng, đương kim Hoàng Đế cũng biết được đôi điều. Nhưng chỉ cần danh ngạch không lớn, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
"Thất điện hạ nếu có chỗ nào không rõ ràng lắm, đều có thể hỏi hạ quan." Trịnh Dật Phỉ thấy Ngọc Hành xem đến nhập thần, dò đầu qua cười.
Lần trước, ông ta chính là ngồi ở nơi này cùng Lễ Bộ Quý Đức Chính thanh toán phí dụng tu sửa phủ đệ của Thất hoàng tử. Khi đó, ông còn kỳ quái vì sao thân là Lễ Bộ, Quý Đức Chính lại lo lắng cố sức tính toán bạc vì Thất hoàng tử như vậy.
Thì ra ngày đó, chính mình ở ngự thư phòng nghe được "Cảnh Vương làm mai như vậy", chính là làm mai cho nhà Quý Đức Chính!
Trịnh Dật Phỉ nhìn Thất hoàng tử diện mạo anh tuấn, thân phận cao quý trước mắt, đầy lòng đầy mắt đều là tiếc hận.
Cảnh Vương ơi Cảnh Vương, nữ nhi nhà ta cũng như hoa tựa ngọc, vì sao ngài không giúp đỡ, làm mai cho tiểu nữ nhà ta? Dù chướng mắt đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam nữ nhi không phải xếp hàng chờ ngài làm mai sao!
Ngọc Thất không biết tâm tư dơ bẩn cuồn cuộn như hồng thuỷ trong lòng Trịnh Dật Phỉ. Hắn buông công văn trong tay, cười cười: "Trịnh đại nhân, ta coi tiệc Hạnh Hoa lần này dường như lớn hơn nhiều so với lần trước?"
Trịnh Dật Phỉ nghe vậy hơi khiếp sợ. Thất hoàng tử này thật sự không đơn giản. Không chỉ tuổi còn trẻ liền xem rõ mọi thứ trên công văn, vậy mà chỉ từ phí dụng liền nhìn ra Hạnh Hoa Yến lần này lớn hơn so với lần trước.
"Đúng vậy, ánh mắt Thất điện hạ thật sáng suốt. Bởi vì mấy ngày sau kỳ thi đình lần này, sẽ tới ngày sinh của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng liền nói muốn cả triều cùng vui. Tiệc Hạnh Hoa lần này tổ chức lớn hơn đúng là vì bao gồm tiệc sinh thần của Hoàng Hậu nương nương." Trịnh Thượng Thư lần lượt giải thích: "Tiệc Hạnh Hoa lần này không chỉ có tiến sĩ trong bảng, trọng thần cùng Cáo mệnh phu nhân trong triều đều sẽ đến."
Đến lúc đó, ông muốn phu nhân chính mình đem đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam... Đều dẫn theo, ở trước mặt Cảnh Vương lay động, để y làm mai thì tốt rồi!
Ngọc Hành thấy Hộ Bộ Thượng Thư xem chính mình, trong mắt đều loé ánh vàng, không thể hiểu được ứng phó hai câu, thoáng bàn bạc các phương diện cụ thể của tiệc Hạnh Hoa, liền đứng dậy cáo tứ.
Ra khỏi Hộ Bộ, hắn đang muốn về cung, trên đường lại vô cùng trùng hợp gặp được Đại Lý Tự Chính Khanh, Trần Đức Dục.
Trần đại nhân nhìn thấy Thất hoàng tử giống như người rớt vực thấy dây leo, kẻ chết đuối thấy gỗ nổi, quất roi ngựa, một đường "Thất điện hạ, Thất điện hạ..." đón lên, cùng y cưỡi ngựa trên đường lớn.
Ngọc Hành quay đầu nhìn phía sau Trần Đức Dục. Người ngựa mênh mông cuồn cuộn của Đại Lý Tự gần như điều động toàn bộ, ngược lại có điểm giống với Trạng Nguyên dạo phố.
"Trần đại nhân đây là muốn đi đâu?"
Trần Đức Dục vội vàng trả lời: "Hạ quan đang muốn đi đến Đông Cung của Thái Tử điện hạ."
Ngọc Hành hơi hơi kinh ngạc: "Trần đại nhân đi Đông Cung là..."
Thanh thế to lớn như vậy, Thái Tử phạm vào chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện tiết lộ đề thi, Đại Lý Tự có chứng cứ thực chất, chứng minh là Thái Tử làm?
"Việc nhỏ bình thường." Trần Đức Dục cười nói: "Thất điện hạ không bằng đi cùng hạ quan?"
Ngọc Hành hơi ngẩng đầu nhìn phía chân trời. Tâm trí của hắn đã không phải thiếu niên mười lăm tuổi, biểu tình trên mặt cùng tâm tư loanh quanh lòng vòng của Đại Lý Tự Khanh chạy không thoát mắt hắn.
Chuyện Thái Tử phạm phải chỉ sợ rất khó giải quyết, mà Hoàng Đế bao che cho Thái Tử lại là việc mọi người đều biết. Trần Đức Dục không dám không điều tra rõ vụ án, đành phải tìm chính mình làm khiên chắn. Một khi hậu quả quá nghiêm trọng, cũng có chính mình cùng ông ta gánh vác.
Vũng nước đục này hắn vốn không muốn lội vào, nhưng chính hắn thầm muốn lung lạc Đại Lý Tự...
Ngọc Hành đếm xong mây bay ở chân trời phía Đông, quay đầu lại, nhẹ giọng cười nói: "Trần đại nhân, lần này ta theo Trần đại nhân đi một chuyến đến Đông Cung, sẽ không trực tiếp bị trói tới trước mặt phụ hoàng ta, nói ta hãm hại đại ca ta chứ?"
Giữa người sáng mắt không nói tiếng lóng, sắc mặt Trần Đức Dục trở nên đỏ bừng. Cũng may mặt ông ta đen, cho nên không bị người nhìn ra cái gì.
Ông ta một bụng ý nghĩ xấu cũng là bị buộc bất đắc dĩ, chuyện không có biện pháp. Có mật báo nói trong điện Kim Vũ tại Đông Cung của Thái Tử giấu hai mươi vạn lượng ngân phiếu có được từ Đậu Niệm Bách mua đề thi. Hoàng Đế lại nói chuyện đề thi phải điều tra rõ ràng, cũng không thể oan uổng ai.
Chuyện này, ngày đó dù Hoàng Đế không để Mạnh Phủ thừa nói ra tình hình thực tế phía sau, nhưng ở đấy ai không nghe ra việc bán đề thi chính là ý của Đổng Chiêm sĩ cùng Thái Tử!
Hiện giờ nếu nâng chứng cứ vô cùng xác thực tới cho Hoàng Đế xem, Hoàng Đế không chừng vì bảo toàn Thái Tử, dưới cơn giận dữ liền đem chính mình...
Thân là thần tử lại không có cửa đền đáp tổ quốc, ông ta bắt gian thần không được, không bắt đầu sỏ cũng không ổn, thật là trái phải không thể, thật sự khó làm!
"Thất điện hạ..." Trần Đức Dục vẻ mặt đưa đám, nhẹ giọng nói: "Hạ quan như thế nào xếp đặt tội danh cho ngài. Hạ quan công chính nghiêm minh, tuyệt không oan uổng một ai, còn mong Thất điện hạ minh giám. Không dối gạt Thất điện hạ, là hạ quan tra được chứng cứ của Đậu Niệm Bách lần trước, lúc này mới muốn đi Đông Cung... Hạ quan mời Thất điện hạ cùng đi, thật sự là, thật sự là do hạ quan sợ hãi!"
Ngọc Hành cười nói: "Trần đại nhân chính là trụ cột trong triều, trọng tình trọng nghĩa, nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Nếu có chứng cứ rõ ràng, xử lý theo lẽ công bằng, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thưởng phạt phân minh. Ta vừa lúc đã lâu không tìm Thái Tử đại ca ôn chuyện, lần này thật ra có thể cùng đường với Trần đại nhân."
Trần Đức Dục mừng rõ.
Nhìn một cái, nhìn một cái! Người xuất thân hoàng gia chính là không bình thường. Lời này nói ra, chính mình nghe thật sự thoải mái, thật sự sảng khoái!
Lập tức, ông ta mở miệng, những lời ca ngợi trong bụng liền cuồn cuộn trào ra.
Thất hoàng tử nói Trần đại nhân thanh liêm như gương. Trần đại nhân khen Thất hoàng tử thanh cao chính trực.
Hai người dường như làm chưa đã việc lần đó ở chính đường Đại Lý Tự, mở to hai mắt mạnh mẽ oan uổng Trương nhị lang không có chứng cứ, mở miệng khách khí, thổi phồng lẫn nhau, một đường đi về hướng Đông Cung của Thái Tử.
Tới Đông Cung của Thái Tử, Trần Đức Dục có hậu trường là Thất hoàng tử liền thêm chút can đảm, có ngự chỉ chính miệng Hoàng Đế muốn điều tra rõ án này, tự mình dẫn người chạy về điện Kim Vũ, lục soát ra hai mươi vạn lượng.
Thái Tử nhìn "Chứng cứ vô cùng xác thực như thế", lại ngu xuẩn cũng biết, đây là có người đang hãm hại hắn!
"Là ai to gan, thế nhưng sờ sờ vu oan giá hoạ cho bổn Thái Tử!" Ngọc Tranh giận không thể át: "Bổn cung hiểu chuyện biết lý lẽ, như thế nào mua bán đề thi hội? Đây là chuyện không màng luật pháp cùng thể diện hoàng gia!"
Thất hoàng tử nhìn điện Kim Vũ tráng lệ huy hoàng, nhàn nhạt nói: "Người mật báo này thật ra hiếm có, vậy mà có thể báo vị trí giấu ngân phiếu không sai một phân."
Một câu bừng tỉnh Trần Đức Dục.
Đúng vậy, người mật báo kia thế nhưng có thể biết rõ ràng, không sai chút nào! Thì ra không chỉ Thái Tử đang bị ông ta nắm giữ, ngay cả chính ông ta cũng bị người mật báo xếp đặt, làm một quân cờ thôi!
Thái Tử lại nghe không hiểu ý tứ trong đó, ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm Ngọc Thất: "Thất ca nhi, bổn cung chính là ca ca ruột của ngươi, ngươi thế nhưng oan uổng hãm hại bổn cung! Trong mắt không có kỷ cương như thế, ngươi phải chịu tội gì?!"
Ngọc Hành hiện giờ lại không sợ vị Thái Tử bị Nhị hoàng tử lợi dụng ngược này. Hắn nâng bước đến bên người Ngọc Tranh, kề sát lỗ tai Thái Tử, dùng âm thanh cực nhỏ chỉ hai người nghe thấy nói: "Nếu ta biết được cách cục trong cung đại ca, có thể xếp nhân thủ vào Đông Cung, ta làm cũng không phải hãm hại đơn giản như vậy."
Quan viên trong triều vì việc công kiếm lời riêng, đương kim Hoàng Đế cũng biết được đôi điều. Nhưng chỉ cần danh ngạch không lớn, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà thôi.
"Thất điện hạ nếu có chỗ nào không rõ ràng lắm, đều có thể hỏi hạ quan." Trịnh Dật Phỉ thấy Ngọc Hành xem đến nhập thần, dò đầu qua cười.
Lần trước, ông ta chính là ngồi ở nơi này cùng Lễ Bộ Quý Đức Chính thanh toán phí dụng tu sửa phủ đệ của Thất hoàng tử. Khi đó, ông còn kỳ quái vì sao thân là Lễ Bộ, Quý Đức Chính lại lo lắng cố sức tính toán bạc vì Thất hoàng tử như vậy.
Thì ra ngày đó, chính mình ở ngự thư phòng nghe được "Cảnh Vương làm mai như vậy", chính là làm mai cho nhà Quý Đức Chính!
Trịnh Dật Phỉ nhìn Thất hoàng tử diện mạo anh tuấn, thân phận cao quý trước mắt, đầy lòng đầy mắt đều là tiếc hận.
Cảnh Vương ơi Cảnh Vương, nữ nhi nhà ta cũng như hoa tựa ngọc, vì sao ngài không giúp đỡ, làm mai cho tiểu nữ nhà ta? Dù chướng mắt đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam nữ nhi không phải xếp hàng chờ ngài làm mai sao!
Ngọc Thất không biết tâm tư dơ bẩn cuồn cuộn như hồng thuỷ trong lòng Trịnh Dật Phỉ. Hắn buông công văn trong tay, cười cười: "Trịnh đại nhân, ta coi tiệc Hạnh Hoa lần này dường như lớn hơn nhiều so với lần trước?"
Trịnh Dật Phỉ nghe vậy hơi khiếp sợ. Thất hoàng tử này thật sự không đơn giản. Không chỉ tuổi còn trẻ liền xem rõ mọi thứ trên công văn, vậy mà chỉ từ phí dụng liền nhìn ra Hạnh Hoa Yến lần này lớn hơn so với lần trước.
"Đúng vậy, ánh mắt Thất điện hạ thật sáng suốt. Bởi vì mấy ngày sau kỳ thi đình lần này, sẽ tới ngày sinh của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng liền nói muốn cả triều cùng vui. Tiệc Hạnh Hoa lần này tổ chức lớn hơn đúng là vì bao gồm tiệc sinh thần của Hoàng Hậu nương nương." Trịnh Thượng Thư lần lượt giải thích: "Tiệc Hạnh Hoa lần này không chỉ có tiến sĩ trong bảng, trọng thần cùng Cáo mệnh phu nhân trong triều đều sẽ đến."
Đến lúc đó, ông muốn phu nhân chính mình đem đại nữ nhi, nhị nữ nhi, tam... Đều dẫn theo, ở trước mặt Cảnh Vương lay động, để y làm mai thì tốt rồi!
Ngọc Hành thấy Hộ Bộ Thượng Thư xem chính mình, trong mắt đều loé ánh vàng, không thể hiểu được ứng phó hai câu, thoáng bàn bạc các phương diện cụ thể của tiệc Hạnh Hoa, liền đứng dậy cáo tứ.
Ra khỏi Hộ Bộ, hắn đang muốn về cung, trên đường lại vô cùng trùng hợp gặp được Đại Lý Tự Chính Khanh, Trần Đức Dục.
Trần đại nhân nhìn thấy Thất hoàng tử giống như người rớt vực thấy dây leo, kẻ chết đuối thấy gỗ nổi, quất roi ngựa, một đường "Thất điện hạ, Thất điện hạ..." đón lên, cùng y cưỡi ngựa trên đường lớn.
Ngọc Hành quay đầu nhìn phía sau Trần Đức Dục. Người ngựa mênh mông cuồn cuộn của Đại Lý Tự gần như điều động toàn bộ, ngược lại có điểm giống với Trạng Nguyên dạo phố.
"Trần đại nhân đây là muốn đi đâu?"
Trần Đức Dục vội vàng trả lời: "Hạ quan đang muốn đi đến Đông Cung của Thái Tử điện hạ."
Ngọc Hành hơi hơi kinh ngạc: "Trần đại nhân đi Đông Cung là..."
Thanh thế to lớn như vậy, Thái Tử phạm vào chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện tiết lộ đề thi, Đại Lý Tự có chứng cứ thực chất, chứng minh là Thái Tử làm?
"Việc nhỏ bình thường." Trần Đức Dục cười nói: "Thất điện hạ không bằng đi cùng hạ quan?"
Ngọc Hành hơi ngẩng đầu nhìn phía chân trời. Tâm trí của hắn đã không phải thiếu niên mười lăm tuổi, biểu tình trên mặt cùng tâm tư loanh quanh lòng vòng của Đại Lý Tự Khanh chạy không thoát mắt hắn.
Chuyện Thái Tử phạm phải chỉ sợ rất khó giải quyết, mà Hoàng Đế bao che cho Thái Tử lại là việc mọi người đều biết. Trần Đức Dục không dám không điều tra rõ vụ án, đành phải tìm chính mình làm khiên chắn. Một khi hậu quả quá nghiêm trọng, cũng có chính mình cùng ông ta gánh vác.
Vũng nước đục này hắn vốn không muốn lội vào, nhưng chính hắn thầm muốn lung lạc Đại Lý Tự...
Ngọc Hành đếm xong mây bay ở chân trời phía Đông, quay đầu lại, nhẹ giọng cười nói: "Trần đại nhân, lần này ta theo Trần đại nhân đi một chuyến đến Đông Cung, sẽ không trực tiếp bị trói tới trước mặt phụ hoàng ta, nói ta hãm hại đại ca ta chứ?"
Giữa người sáng mắt không nói tiếng lóng, sắc mặt Trần Đức Dục trở nên đỏ bừng. Cũng may mặt ông ta đen, cho nên không bị người nhìn ra cái gì.
Ông ta một bụng ý nghĩ xấu cũng là bị buộc bất đắc dĩ, chuyện không có biện pháp. Có mật báo nói trong điện Kim Vũ tại Đông Cung của Thái Tử giấu hai mươi vạn lượng ngân phiếu có được từ Đậu Niệm Bách mua đề thi. Hoàng Đế lại nói chuyện đề thi phải điều tra rõ ràng, cũng không thể oan uổng ai.
Chuyện này, ngày đó dù Hoàng Đế không để Mạnh Phủ thừa nói ra tình hình thực tế phía sau, nhưng ở đấy ai không nghe ra việc bán đề thi chính là ý của Đổng Chiêm sĩ cùng Thái Tử!
Hiện giờ nếu nâng chứng cứ vô cùng xác thực tới cho Hoàng Đế xem, Hoàng Đế không chừng vì bảo toàn Thái Tử, dưới cơn giận dữ liền đem chính mình...
Thân là thần tử lại không có cửa đền đáp tổ quốc, ông ta bắt gian thần không được, không bắt đầu sỏ cũng không ổn, thật là trái phải không thể, thật sự khó làm!
"Thất điện hạ..." Trần Đức Dục vẻ mặt đưa đám, nhẹ giọng nói: "Hạ quan như thế nào xếp đặt tội danh cho ngài. Hạ quan công chính nghiêm minh, tuyệt không oan uổng một ai, còn mong Thất điện hạ minh giám. Không dối gạt Thất điện hạ, là hạ quan tra được chứng cứ của Đậu Niệm Bách lần trước, lúc này mới muốn đi Đông Cung... Hạ quan mời Thất điện hạ cùng đi, thật sự là, thật sự là do hạ quan sợ hãi!"
Ngọc Hành cười nói: "Trần đại nhân chính là trụ cột trong triều, trọng tình trọng nghĩa, nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Nếu có chứng cứ rõ ràng, xử lý theo lẽ công bằng, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ thưởng phạt phân minh. Ta vừa lúc đã lâu không tìm Thái Tử đại ca ôn chuyện, lần này thật ra có thể cùng đường với Trần đại nhân."
Trần Đức Dục mừng rõ.
Nhìn một cái, nhìn một cái! Người xuất thân hoàng gia chính là không bình thường. Lời này nói ra, chính mình nghe thật sự thoải mái, thật sự sảng khoái!
Lập tức, ông ta mở miệng, những lời ca ngợi trong bụng liền cuồn cuộn trào ra.
Thất hoàng tử nói Trần đại nhân thanh liêm như gương. Trần đại nhân khen Thất hoàng tử thanh cao chính trực.
Hai người dường như làm chưa đã việc lần đó ở chính đường Đại Lý Tự, mở to hai mắt mạnh mẽ oan uổng Trương nhị lang không có chứng cứ, mở miệng khách khí, thổi phồng lẫn nhau, một đường đi về hướng Đông Cung của Thái Tử.
Tới Đông Cung của Thái Tử, Trần Đức Dục có hậu trường là Thất hoàng tử liền thêm chút can đảm, có ngự chỉ chính miệng Hoàng Đế muốn điều tra rõ án này, tự mình dẫn người chạy về điện Kim Vũ, lục soát ra hai mươi vạn lượng.
Thái Tử nhìn "Chứng cứ vô cùng xác thực như thế", lại ngu xuẩn cũng biết, đây là có người đang hãm hại hắn!
"Là ai to gan, thế nhưng sờ sờ vu oan giá hoạ cho bổn Thái Tử!" Ngọc Tranh giận không thể át: "Bổn cung hiểu chuyện biết lý lẽ, như thế nào mua bán đề thi hội? Đây là chuyện không màng luật pháp cùng thể diện hoàng gia!"
Thất hoàng tử nhìn điện Kim Vũ tráng lệ huy hoàng, nhàn nhạt nói: "Người mật báo này thật ra hiếm có, vậy mà có thể báo vị trí giấu ngân phiếu không sai một phân."
Một câu bừng tỉnh Trần Đức Dục.
Đúng vậy, người mật báo kia thế nhưng có thể biết rõ ràng, không sai chút nào! Thì ra không chỉ Thái Tử đang bị ông ta nắm giữ, ngay cả chính ông ta cũng bị người mật báo xếp đặt, làm một quân cờ thôi!
Thái Tử lại nghe không hiểu ý tứ trong đó, ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm Ngọc Thất: "Thất ca nhi, bổn cung chính là ca ca ruột của ngươi, ngươi thế nhưng oan uổng hãm hại bổn cung! Trong mắt không có kỷ cương như thế, ngươi phải chịu tội gì?!"
Ngọc Hành hiện giờ lại không sợ vị Thái Tử bị Nhị hoàng tử lợi dụng ngược này. Hắn nâng bước đến bên người Ngọc Tranh, kề sát lỗ tai Thái Tử, dùng âm thanh cực nhỏ chỉ hai người nghe thấy nói: "Nếu ta biết được cách cục trong cung đại ca, có thể xếp nhân thủ vào Đông Cung, ta làm cũng không phải hãm hại đơn giản như vậy."
/369
|