"Ý của Thất gia, người này trải qua một lần duyên phận cứu người lần này, động tình để bụng tứ tỷ tỷ sao?" Tay Quý Lục không ngừng, miệng cũng không ngừng: "Người này tên họ là gì, nhân phẩm như thế nào? Trong nhà có hôn phối hay không? Dù cho hắn động lòng với tứ tỷ tỷ, cũng phải hỏi ý của tứ tỷ tỷ một chút, cũng không thể tùy tiện liền kết đôi tứ tỷ tỷ..."
Ngọc Thất thấy lời của nàng như tiếng pháo trúc không ngừng, hơi hơi cong môi cười nói: "Nàng đừng lo lắng, người đưa Quý tứ nương tử trở về chính là nhân sĩ Tô Châu Giang Nam, họ Quân tên Tử Niệm, năm nay mười bảy, chưa có hôn phối. Hiện giờ, hắn ở tại một toà nhà trong ngõ nhỏ Đại Hỉ. Nếu luận nhân phẩm, dường như cũng không tệ. Kỳ thi hội năm nay, nếu hắn có thể trúng cao trung, thật ra là một nhân tài, kết đôi với tứ nương tử, cũng là một đoạn lương duyên."
Quý Lục nghe sáng tỏ ý tứ trong đó: "Thất gia tính toán tác hợp tứ tỷ tỷ và sĩ tử đi thi kia?"
Ngọc Thất không giấu giếm tính toán trong lòng: "Quân gia là nhà giàu đệ nhất Giang Nam. Nếu Quý tứ nương tử có ý cùng hắn kết duyên, xem như tứ tỷ phu của ta. Hiện giờ trong tay ta không có tiền bạc dư thừa, Quân gia chính là kho tiền ta suy nghĩ trong lòng. Nếu tứ nương tử vô tâm đối với Quân Tử Niệm, ta vốn cũng tính toán nhân sau khi hắn trúng cao trung, lung lạc Quân Tử Niệm này một phen... Hiện giờ, hắn để bụng Quý tứ nương tử, vừa lúc tài tử giai nhân, thân càng thêm thân, cũng vừa lúc để Quân Tử Niệm yên tâm ra sức vì ta..."
"Nói như thế, nếu trong lòng tứ tỷ tỷ có Quân Tử Niệm, xác thật là một đoạn lương duyên?"
"Xác thật như thế. Trong nhà Quân Tử Niệm chỉ còn một cha già, mẫu thân đã sớm qua đời. Đại lão gia Quân gia sợ kế thê làm người không tốt, nhiều năm như vậy cũng không tục huyền, việc nội trợ trong nhà tất cả đều do đại tẩu của Quân Tử Niệm quản..." Hắn bỗng nhiên ngừng lời, trong lòng bừng tỉnh, toàn thân rung động một chút, nheo mắt, thanh âm khàn khàn: "Vân Lưu! Nàng đang làm gì!"
"Thất gia," Quý Vân Lưu hơi ngửa đầu, đôi mắt cong cong. Nàng nghiêng đầu, mặt mày nhu tình như nước: "Thất gia, trên người chàng thật nóng nha."
Có mỹ nhân ở bên, như thế nào sẽ không nóng!
Thấy miệng Quý Vân Lưu phủ lên ngoài miệng chính mình, Ngọc Thất trực tiếp xoay người một cái, ôm lấy nàng. Hai mắt hắn sáng rực như sao trời lập loè trên không trung, giọng nói khàn khàn dễ nghe, không giống ngữ điệu ngày thường: "Vương phi muốn lấy thân báo đáp?"
Phần phật!
Trên mặt Quý Vân Lưu bị một câu đùa giỡn này ầm ầm nổ tung một đoá mây đỏ. Một rặng phấn hồng trên mặt kia thật sự như vừa mới bôi lên, làm mặt nàng đỏ giống như mông khỉ.
Ngón tay Ngọc Hành nhẹ điểm chóp mũi nàng, lộ ra một tia buồn cười, thần sắc bất đắc dĩ chợt loé qua: "Nàng rõ ràng da mặt mỏng cực kỳ xấu hổ, còn khăng khăng phải giả trang thành tay già đời tình trường. Vịt chết vẫn còn cứng mỏ, chơi vui sao?"
Không hổ là Thất hoàng tử, thận trọng tỉ mỉ, từ ngày đầu tiên thấy nàng chảy máu mũi lại khăng khăng nói chính mình là nóng trong người, liền biết bản lĩnh mạnh miệng của người này.
Quý Lục há to miệng, ngơ ngác ngây dại!
Trêu bạn trai không thành ngược lại bị trêu...
Thiếu niên lang, nói tốt, ngài nói lời trái lòng và rụt rè đâu?! Kẻ sĩ ba ngày không gặp, da mặt ngài đã tiến bộ vượt bậc, chủ nghĩa phong kiến đều không ngăn được ngài, cần đạn pháo của chủ nghĩa đến quốc oanh tạc a!
Ngọc Hành thấy nàng choáng váng, thấp thấp cười, hôn nàng một cái, liền chuyển người qua một bên, phủ thêm áo ngoài: "Nàng ngủ trước đi, ta đi ra ngoài đánh một bộ quyền..."
Thấy người xốc màn đi ra ngoài, Quý Vân Lưu che chăn rụt vào trong. Vốn định thấy bộ dáng quẫn bách của hắn, lại để hắn đùa giỡn chính mình, nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của chính mình, thật là lỗ nặng muốn chết!
Có điều chỉ trong chốc lát, nàng lại lần nữa từ trong chăn chui ra, ôm chăn lòng tràn đầy ấm áp mà cười. Lại nói, người này nửa đêm đi ra ngoài làm sao không phải suy nghĩ vì chính mình.
Tình thuộc đôi bên, không về chính mình.
Nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt chưa bao giờ mang não, điểm này, thông thấu khéo đưa đẩy không biết xấu hổ như Quý Vân Lưu vậy mà cũng không cách nào may mắn thoát khỏi!
Mới vừa rồi, giọng điệu Ngọc Hành là thanh nhã tuyệt luân không mang theo một tia khói lửa nhân gian, nhưng thật ra hắn cũng là đầy người khô nóng. Mở cửa, ra khỏi phòng, hắn trực tiếp đứng nơi bãi đất trống dưới hành lang bắt đầu đánh quyền.
Thất hoàng tử vừa đánh quyền, trong miệng vừa niệm "Đạo Đức Kinh". Đợi khi hắn bình phục dục hoả trong lòng, mồ hôi nhỏ giọt trở về phòng, Quý Lục đã nhắm mắt nằm trên giường ngủ rồi.
Ngọc Thất chậm rãi đi qua, dưới ánh nến sáng tỏ mà xem nàng. Hắn duỗi tay vuốt ve mặt nàng trong chốc lát, thấp giọng cười, hôn lên trán nàng rồi ra khỏi buồng trong, cầm lấy áo choàng Hồng Xảo đặt bên ngoài, lại ra khỏi tường Tây Yêu Nguyệt Viện.
Lên xe ngựa, Ngọc Hành phân phó Ninh Thạch: "Đợi chút ngươi liền phái người nhìn chằm chằm Quân Tử Niệm. Mọi thứ cuộc sống hàng ngày của hắn, đều toàn bộ bẩm báo lại đây cho ta."
Ninh Thạch lên tiếng, an tĩnh đánh xe. Hắn hầu hạ Thất hoàng tử lâu như vậy, biết Thất hoàng tử lòng mang ngôi vị Hoàng Đế. Việc đoạt đích, nói đến nói đi, quan trọng nhất chính là bạc. Thiên hạ không có người ngại bạc quá nhiều, ngay cả Hoàng Đế đứng đầu bốn biển đều thiếu bạc. Y muốn nhìn chằm chằm Quân Tử Niệm, ước chừng chính là vì danh hiệu nhà giàu đệ nhất Giang Nam của Quân gia kia.
Ngọc Hành ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến chuyện chưa đắc thủ lúc trước của phủ Chiêm sĩ.
Phủ Chiêm sĩ tiết lộ đề thi, hắn chưa bắt được nhược điểm. Như vậy, chỉ có thể lại xuống tay từ trên người Đậu Niệm Bách. Hắn lựa chọn Quân Tử Niệm, lựa chọn Quân gia làm túi tiền trên đường đoạt đích của hắn, như vậy Nhị hoàng tử có khả năng liền sẽ lựa chọn Đậu gia này. Đậu Niệm Bách lần này chính là tốn số tiền lớn, mà nam nhân thích lưu luyến thanh lâu như vậy, muốn bắt lấy nhược điểm càng dễ dàng chút!
...........
Quân tử Niệm một đường chậm rãi bước đi trên phố. Ước chừng đi một canh giờ, hắn mới từ Quý phủ đi đến toà nhà cư trú tạm thời của hắn. Cũng may xiêm y của hắn là lúc trước lão hán nhà nông cho mượn, nếu còn ăn mặc trang phục hoa lệ trước đó, không chừng đã bị những ma bài bạc và tửu quỷ trong ngõ nhỏ đánh cướp rồi!
Quân Tử Niệm một đường từ cửa lớn trở về phòng nghỉ. Quản gia trong toà nhà là từ Giang Nam theo đến, ấn theo phân phó của Quân lão gia chiếu cố cuộc sống sinh hoạt ẩm thực hàng ngày của Quân tam thiếu. Lúc canh ba ông rốt cuộc nhìn thấy Quân Tử Niệm, lão lệ tung hoành đi lên nghênh đón: "Thiếu gia, thiếu gia ngài đã trở lại, lão nô lo lắng hỏng rồi..."
Nhưng thấy Quân Tử Niệm bộ dáng mất hồn mất vía chỉ lo đi về phía trước, ứng đều không ứng một tiếng, quản gia lập tức đưa mắt dò hỏi Cố Hạ đã xảy ra chuyện gì?
Cố Hạ có khổ không nói nên lời. Chuyện như vậy, thiếu gia nhà hắn không nói, hắn làm sao có thể đi nói lung tung. Hắn chỉ có thể nhanh chóng theo sau, lại phân phó người hầu trong viện múc nước nâng bồn, để Quân Tử Niệm tắm gội thay quần áo.
Người một khi động tâm, kích thích sợi tình ý kia, liền giống như nước sông cuồn cuộn phá tan đê đập, làm thế nào cũng không ngăn được!
Sau khi Quân Tử Niệm tắm gội, nằm trên giường nửa ngày, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là tình cảnh như mộng như ảo ở thôn trang nhà nông trước đó.
Còn chưa từng nói qua một câu với nàng, gặp qua một lần, liền đoạn tuyệt tình duyên?
Không! Giữa bọn họ ngay cả tình duyên cũng chưa từng có, đâu ra nói đến đoạn tuyệt...
Tình này không cách nào tiêu trừ, mới hạ mày lại dâng đầy đầu óc.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Quân Tam thiếu quặn đau, vội vàng nhắm mắt lại không hề suy nghĩ. Hắn trằn trọc, không biết khi nào ngủ thiếp đi, nhưng mà trong mộng, tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ kia.
Ngọc Thất thấy lời của nàng như tiếng pháo trúc không ngừng, hơi hơi cong môi cười nói: "Nàng đừng lo lắng, người đưa Quý tứ nương tử trở về chính là nhân sĩ Tô Châu Giang Nam, họ Quân tên Tử Niệm, năm nay mười bảy, chưa có hôn phối. Hiện giờ, hắn ở tại một toà nhà trong ngõ nhỏ Đại Hỉ. Nếu luận nhân phẩm, dường như cũng không tệ. Kỳ thi hội năm nay, nếu hắn có thể trúng cao trung, thật ra là một nhân tài, kết đôi với tứ nương tử, cũng là một đoạn lương duyên."
Quý Lục nghe sáng tỏ ý tứ trong đó: "Thất gia tính toán tác hợp tứ tỷ tỷ và sĩ tử đi thi kia?"
Ngọc Thất không giấu giếm tính toán trong lòng: "Quân gia là nhà giàu đệ nhất Giang Nam. Nếu Quý tứ nương tử có ý cùng hắn kết duyên, xem như tứ tỷ phu của ta. Hiện giờ trong tay ta không có tiền bạc dư thừa, Quân gia chính là kho tiền ta suy nghĩ trong lòng. Nếu tứ nương tử vô tâm đối với Quân Tử Niệm, ta vốn cũng tính toán nhân sau khi hắn trúng cao trung, lung lạc Quân Tử Niệm này một phen... Hiện giờ, hắn để bụng Quý tứ nương tử, vừa lúc tài tử giai nhân, thân càng thêm thân, cũng vừa lúc để Quân Tử Niệm yên tâm ra sức vì ta..."
"Nói như thế, nếu trong lòng tứ tỷ tỷ có Quân Tử Niệm, xác thật là một đoạn lương duyên?"
"Xác thật như thế. Trong nhà Quân Tử Niệm chỉ còn một cha già, mẫu thân đã sớm qua đời. Đại lão gia Quân gia sợ kế thê làm người không tốt, nhiều năm như vậy cũng không tục huyền, việc nội trợ trong nhà tất cả đều do đại tẩu của Quân Tử Niệm quản..." Hắn bỗng nhiên ngừng lời, trong lòng bừng tỉnh, toàn thân rung động một chút, nheo mắt, thanh âm khàn khàn: "Vân Lưu! Nàng đang làm gì!"
"Thất gia," Quý Vân Lưu hơi ngửa đầu, đôi mắt cong cong. Nàng nghiêng đầu, mặt mày nhu tình như nước: "Thất gia, trên người chàng thật nóng nha."
Có mỹ nhân ở bên, như thế nào sẽ không nóng!
Thấy miệng Quý Vân Lưu phủ lên ngoài miệng chính mình, Ngọc Thất trực tiếp xoay người một cái, ôm lấy nàng. Hai mắt hắn sáng rực như sao trời lập loè trên không trung, giọng nói khàn khàn dễ nghe, không giống ngữ điệu ngày thường: "Vương phi muốn lấy thân báo đáp?"
Phần phật!
Trên mặt Quý Vân Lưu bị một câu đùa giỡn này ầm ầm nổ tung một đoá mây đỏ. Một rặng phấn hồng trên mặt kia thật sự như vừa mới bôi lên, làm mặt nàng đỏ giống như mông khỉ.
Ngón tay Ngọc Hành nhẹ điểm chóp mũi nàng, lộ ra một tia buồn cười, thần sắc bất đắc dĩ chợt loé qua: "Nàng rõ ràng da mặt mỏng cực kỳ xấu hổ, còn khăng khăng phải giả trang thành tay già đời tình trường. Vịt chết vẫn còn cứng mỏ, chơi vui sao?"
Không hổ là Thất hoàng tử, thận trọng tỉ mỉ, từ ngày đầu tiên thấy nàng chảy máu mũi lại khăng khăng nói chính mình là nóng trong người, liền biết bản lĩnh mạnh miệng của người này.
Quý Lục há to miệng, ngơ ngác ngây dại!
Trêu bạn trai không thành ngược lại bị trêu...
Thiếu niên lang, nói tốt, ngài nói lời trái lòng và rụt rè đâu?! Kẻ sĩ ba ngày không gặp, da mặt ngài đã tiến bộ vượt bậc, chủ nghĩa phong kiến đều không ngăn được ngài, cần đạn pháo của chủ nghĩa đến quốc oanh tạc a!
Ngọc Hành thấy nàng choáng váng, thấp thấp cười, hôn nàng một cái, liền chuyển người qua một bên, phủ thêm áo ngoài: "Nàng ngủ trước đi, ta đi ra ngoài đánh một bộ quyền..."
Thấy người xốc màn đi ra ngoài, Quý Vân Lưu che chăn rụt vào trong. Vốn định thấy bộ dáng quẫn bách của hắn, lại để hắn đùa giỡn chính mình, nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của chính mình, thật là lỗ nặng muốn chết!
Có điều chỉ trong chốc lát, nàng lại lần nữa từ trong chăn chui ra, ôm chăn lòng tràn đầy ấm áp mà cười. Lại nói, người này nửa đêm đi ra ngoài làm sao không phải suy nghĩ vì chính mình.
Tình thuộc đôi bên, không về chính mình.
Nữ nhân trong tình yêu cuồng nhiệt chưa bao giờ mang não, điểm này, thông thấu khéo đưa đẩy không biết xấu hổ như Quý Vân Lưu vậy mà cũng không cách nào may mắn thoát khỏi!
Mới vừa rồi, giọng điệu Ngọc Hành là thanh nhã tuyệt luân không mang theo một tia khói lửa nhân gian, nhưng thật ra hắn cũng là đầy người khô nóng. Mở cửa, ra khỏi phòng, hắn trực tiếp đứng nơi bãi đất trống dưới hành lang bắt đầu đánh quyền.
Thất hoàng tử vừa đánh quyền, trong miệng vừa niệm "Đạo Đức Kinh". Đợi khi hắn bình phục dục hoả trong lòng, mồ hôi nhỏ giọt trở về phòng, Quý Lục đã nhắm mắt nằm trên giường ngủ rồi.
Ngọc Thất chậm rãi đi qua, dưới ánh nến sáng tỏ mà xem nàng. Hắn duỗi tay vuốt ve mặt nàng trong chốc lát, thấp giọng cười, hôn lên trán nàng rồi ra khỏi buồng trong, cầm lấy áo choàng Hồng Xảo đặt bên ngoài, lại ra khỏi tường Tây Yêu Nguyệt Viện.
Lên xe ngựa, Ngọc Hành phân phó Ninh Thạch: "Đợi chút ngươi liền phái người nhìn chằm chằm Quân Tử Niệm. Mọi thứ cuộc sống hàng ngày của hắn, đều toàn bộ bẩm báo lại đây cho ta."
Ninh Thạch lên tiếng, an tĩnh đánh xe. Hắn hầu hạ Thất hoàng tử lâu như vậy, biết Thất hoàng tử lòng mang ngôi vị Hoàng Đế. Việc đoạt đích, nói đến nói đi, quan trọng nhất chính là bạc. Thiên hạ không có người ngại bạc quá nhiều, ngay cả Hoàng Đế đứng đầu bốn biển đều thiếu bạc. Y muốn nhìn chằm chằm Quân Tử Niệm, ước chừng chính là vì danh hiệu nhà giàu đệ nhất Giang Nam của Quân gia kia.
Ngọc Hành ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến chuyện chưa đắc thủ lúc trước của phủ Chiêm sĩ.
Phủ Chiêm sĩ tiết lộ đề thi, hắn chưa bắt được nhược điểm. Như vậy, chỉ có thể lại xuống tay từ trên người Đậu Niệm Bách. Hắn lựa chọn Quân Tử Niệm, lựa chọn Quân gia làm túi tiền trên đường đoạt đích của hắn, như vậy Nhị hoàng tử có khả năng liền sẽ lựa chọn Đậu gia này. Đậu Niệm Bách lần này chính là tốn số tiền lớn, mà nam nhân thích lưu luyến thanh lâu như vậy, muốn bắt lấy nhược điểm càng dễ dàng chút!
...........
Quân tử Niệm một đường chậm rãi bước đi trên phố. Ước chừng đi một canh giờ, hắn mới từ Quý phủ đi đến toà nhà cư trú tạm thời của hắn. Cũng may xiêm y của hắn là lúc trước lão hán nhà nông cho mượn, nếu còn ăn mặc trang phục hoa lệ trước đó, không chừng đã bị những ma bài bạc và tửu quỷ trong ngõ nhỏ đánh cướp rồi!
Quân Tử Niệm một đường từ cửa lớn trở về phòng nghỉ. Quản gia trong toà nhà là từ Giang Nam theo đến, ấn theo phân phó của Quân lão gia chiếu cố cuộc sống sinh hoạt ẩm thực hàng ngày của Quân tam thiếu. Lúc canh ba ông rốt cuộc nhìn thấy Quân Tử Niệm, lão lệ tung hoành đi lên nghênh đón: "Thiếu gia, thiếu gia ngài đã trở lại, lão nô lo lắng hỏng rồi..."
Nhưng thấy Quân Tử Niệm bộ dáng mất hồn mất vía chỉ lo đi về phía trước, ứng đều không ứng một tiếng, quản gia lập tức đưa mắt dò hỏi Cố Hạ đã xảy ra chuyện gì?
Cố Hạ có khổ không nói nên lời. Chuyện như vậy, thiếu gia nhà hắn không nói, hắn làm sao có thể đi nói lung tung. Hắn chỉ có thể nhanh chóng theo sau, lại phân phó người hầu trong viện múc nước nâng bồn, để Quân Tử Niệm tắm gội thay quần áo.
Người một khi động tâm, kích thích sợi tình ý kia, liền giống như nước sông cuồn cuộn phá tan đê đập, làm thế nào cũng không ngăn được!
Sau khi Quân Tử Niệm tắm gội, nằm trên giường nửa ngày, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là tình cảnh như mộng như ảo ở thôn trang nhà nông trước đó.
Còn chưa từng nói qua một câu với nàng, gặp qua một lần, liền đoạn tuyệt tình duyên?
Không! Giữa bọn họ ngay cả tình duyên cũng chưa từng có, đâu ra nói đến đoạn tuyệt...
Tình này không cách nào tiêu trừ, mới hạ mày lại dâng đầy đầu óc.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Quân Tam thiếu quặn đau, vội vàng nhắm mắt lại không hề suy nghĩ. Hắn trằn trọc, không biết khi nào ngủ thiếp đi, nhưng mà trong mộng, tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ kia.
/369
|