Trong số nữ quyến, có người chỉ vì bốn chữ "Thất hoàng tử phi" mà hành lễ chào hỏi với Quý Vân Lưu, cũng có người hai mắt nhìn nàng chằm chằm, đem phẫn hận viết lên mặt!
Đương kim Hoàng Đế Đại Chiêu tổng cộng có bảy nhi tử, Thái Tử, Nhị hoàng tử đều đã thành thân, Tam hoàng tử sớm chết bệnh, Tứ hoàng tử không được Hoàng Đế thích, Ngũ và Lục hoàng tử có mẹ đẻ hèn mọn, diện mạo cũng không được tốt. Chỉ dư lại duy nhất Thất hoàng tử Ngọc Hành này, dung mạo anh tuấn không nói, lại xuất thân cao quý chính thống, đúng là ý trung nhân của các tiểu nương tử vừa độ tuổi!
Hiện giờ giống như đánh mạt chược, rất nhiều quý nữ cảm thấy trong tay chính mình đang cầm một bộ cờ tốt, thế mà lại xảy ra một chuyện mang tính oanh tạc lớn như vậy, mạnh mẽ nhảy ra một người không ai nghe đến hay gặp qua, chen ngang trên đường, trở thành người thắng lớn, mọi người như thế nào sẽ cam tâm như thế nào mà tình nguyện! Một ít tiểu nương tử ngẫm lại vẫn cảm thấy đây là một đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Trần thị thấy Quý Vân Lưu đi về phía đám người chính mình, bước nhanh qua nghênh đón. Đợi khi nàng ấy mở miệng gọi một tiếng mẫu thân, lòng nàng tràn đầy kích động còn chưa bình phục, liên tục nắm lấy tay nàng ấy, bốn tay cùng nhau nắm thánh chỉ: "Hài tử ngoan, chúng ta nghênh thánh chỉ hồi phủ!"
Nhị hoàng tử có thể tùy tâm tùy tính mà tuyên đọc thánh chỉ, dù cho sau này Hoàng Đế trách tội, đến cùng sẽ không vì chuyện tuyên đọc thánh chỉ này mà gán cho y tội danh lớn gì. Nhưng bọn họ cũng không thể làm theo bản tính, lãnh thánh chỉ xong tiếp tục đợi ở chỗ này ăn ăn uống uống, ngắm hoa thưởng cảnh. Bọn họ phải trở về đặt thánh chỉ lên bàn thờ mà cúng bái!
Quý Vân Lưu tay nâng thánh chỉ, lên tiếng. Rồi sau đó, Quý Tứ và Văn Thụy Huyện Chủ cũng tới cười nói.
Trần thị nhân cơ hội nói lời cáo từ, Văn Thụy Huyện Chủ biết nguyên do trong đó, đành phải nói: "Tiếp đón không chu toàn."
Đầu này, tiểu đạo nhân bước chân như bay, tự mình chạy vội đến trước mặt Nhị hoàng tử đang bị mọi người vây quanh dưới gốc liễu: "Cảnh Vương điện hạ!"
Nhị hoàng tử ở giữa mọi người, vừa thấy tiểu đạo nhân mồ hôi đầy đầu chạy đến, trong lòng không hiểu được nhảy dựng lên, đẩy đám người muốn leo lên cành cao phía trước, đi nhanh về phía tiểu đạo nhân: "Có chuyện gì? Vội vội vàng vàng như vậy, là Sở đạo nhân bảo ngươi tới tìm ta?"
Tiểu đạo sĩ liều mạng gật đầu, đều không kịp chắp tay thi lễ: "Cảnh Vương điện hạ, gia sư, gia sư mời ngài đi đến lầu các một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn với nhau."
Dáng vẻ này, khiến Nhị hoàng tử không hề do dự. Hắn sải bước đi theo sau hắn ta, để hắn ta dẫn đường liền đi về phía lầu các.
Mọi người trong triều mới vừa rồi muốn nịnh bợ Cảnh Vương lại bị ném xuống một bên đều hai mặt nhìn nhau. Đây là lại muốn phát sinh chuyện gì? Nhị hoàng tử vội vàng rời đi theo một đạo sĩ, thật sự quái dị. Việc xảy ra một chuyện nối tiếp một chuyện, người xem hoa cả mắt. Yến ngắm hoa này, còn thật sự không uổng công đến một chuyến!
Trưởng công chúa cũng được nha hoàn bẩm báo chuyện Sở đạo nhân cho mời. Nàng thu liễm tươi cười, liền nhanh chân đi đến lầu các.
Nhị hoàng tử và nàng gặp nhau ở cửa, hai người nghiêm trọng liếc nhìn nhau một cái, một trước một sau lên lầu.
Phủ công chúa chiếm đất đai rất rộng, trong đó lầu các có mái hiên cửa sổ thấp thoáng, phòng ở kín đáo, che khuất lan can ngọc đỏ. Lúc này, trên lầu, Sở đạo nhân đã thay Nhị hoàng tử gieo bốc một quẻ.
Trưởng công chúa lên lầu, bước vào sương phòng sát cửa sổ. Nàng thấy Sở đạo nhân ngồi xếp bằng, liền mở miệng hỏi: "Ngươi bốc quẻ gì? Bốc quẻ cho ai?"
Sở đạo nhân nhìn xem Nhị hoàng tử phía sau Trưởng công chúa: "Quẻ này là vì Cảnh Vương điện hạ mà bốc, là quẻ Bĩ, cửu tứ, ý tứ là, thuận theo mệnh trời mới sẽ không có hoạ."
"Thuận theo mệnh trời?" Ngọc Lâm vừa nghe quẻ này liền nhảy dựng lên: "Sở đạo nhân, cái gì gọi là thuận theo mệnh trời? Làm thế nào thuận theo mệnh trời?"
Sở đạo nhân ăn ngay nói thật theo ý quẻ: "Có mạng không có tai hoạ, đây là bảo điện hạ không cần phạm sai lầm mới có mạng! Điện hạ..."
Nhị hoàng tử chụp lên bàn giận dữ nói: "Hai mươi lăm năm trước, khi đại ca sinh ra, đạo nhân kia trong núi Tử Hà nói, đại ca là mệnh chân long sau này! Vừa sinh ra, đại ca liền được lập làm hoàng thái tôn! Nhiều năm như vậy, Thái Tử chỉ lo giữ lấy tên tuổi, vẫn luôn chơi bời lêu lổng. Ta vì đại ca lo lắng mà hao tâm tốn sức, ta tận tâm tận lực phụ tá huynh ấy, chẳng lẽ còn gọi là không thuận theo mệnh trời!"
"Cảnh Vương điện hạ, đây là ý quẻ." Sở đạo nhân trước mắt mỏi mệt. Hắn vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, chỉ vào Thất hoàng tử đang nói chuyện bên hồ nước, dường như không tin, lại tựa như nhận mệnh: "Hôm nay, ta thấy diện mạo của Thất hoàng tử, cảm thấy tướng mạo của y cũng rất kỳ quái, không phù hợp với bát tự. Ta làm một phen đạo pháp nhỏ, thấy mây tía trên người y, mà mây tía có thế vờn quanh, là ý hộ thể. Đạo pháp có nói, tử khí đông lai, có thế Đế Vương, ta sợ mệnh cách này của Thất hoàng tử... Có biến!"
"Cái gì!" Nhị hoàng tử bị lời nói nửa vời vừa nghe được này nói đến ra mồ hôi lạnh: "Mệnh cách của hắn có biến... Cái gì gọi là mệnh cách có biến."
"Trước đó, tướng mạo của Thất điện hạ cực quý nhưng có tổn hại, hiện giờ dường như lại có thế đang đền bù phần tổn hại bị trừ đi này. Bát tự của y, vốn ở năm nhược quán có kiếp nạn lớn, mà hiện giờ... Tướng mạo này lại không giống tướng có kiếp nạn..." Sở đạo nhân bẩm báo toàn bộ chính mình biết được: "Còn có lục nương tử Quý phủ kia, tướng mạo cực quý như vậy, nhất định không phải chủ nhân của sinh thần bát tự mà Cảnh Vương điện hạ ngài đã mang đến!"
"Đây là ý gì..." Trong đầu Ngọc Lâm ong ong nổ vang, cả người đều muốn té xỉu: "Ngươi nói vậy là ý gì? Mệnh cách Ngọc Hành có biến, còn có thế Đế Vương, tướng mạo Quý Lục cực quý, chẳng lẽ là tướng vượng phu?"
Sở đạo nhân trang trọng gật đầu: "Đúng là ý này!"
Nhị hoàng tử một tay đỡ tường, lập tức một luồng khí lạnh lẽo dâng lên từ chỗ gang bàn chân. Hắn giống như mắc bệnh sốt rét, toàn thân đều đang run rẩy.
Đồ vô lại a!
Đi theo bên người hắn như thế nào tất cả đều là một đám ngốc còn không tự biết, đồ ngu xuẩn khốn khiếp làm việc bất lợi a!
Hắn làm việc ổn thoả nhanh chóng, một việc hôn nhân cực kỳ không có khả năng bị hắn thúc đẩy đến không hề sơ hở. Nhưng liền tính hắn năng lực phi phàm, giống như thần tiên, cũng không thắng nổi đám được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều bên người này! Một đám tính tình khốn khiếp vụng về như lợn!
Diêm Vương hủy trên tay tiểu quỷ, thật là ông Trời mù một đôi mắt!
Gã sai vặt bên cạnh xem sắc mặt Cảnh Vương âm u không rõ, đi vài bước qua dìu y. Hắn còn chưa đi đến, liền bị một chân của Nhị hoàng tử đá lăn quay trên mặt đất.
Lửa giận của Ngọc Lâm đốt tới đỉnh đầu, phun ra hốc mắt, đầu não của hắn phát choáng, mồ hôi ứa ra. Nhưng nơi này là trong phủ Trưởng công chúa, hắn không được làm càn, càng không thể rút kiếm ra, từng kiếm, từng kiếm liền thọc chết gã thần côn này đến xuyên tim lạnh lẽo! Đã chết còn phải thọc thêm mấy kiếm!
Nhị hoàng tử thở ra hít vào, hít vào thở ra, lặp lại vài lần, ổn định tâm thần: "Sở đạo nhân, hiện tại có biện pháp nào không! Khiến Ngọc Hành chết, khiến Ngọc Hành không thể sống!"
"Nhị ca nhi!" Trưởng công chúa hơi chau mày, mặt lộ vẻ không vui: "Ngươi và thất ca nhi là huynh đệ ruột thịt, sao có thể huynh đệ tương tàn! Nếu thất ca nhi có bất trắc gì, lần này ta nhất định không bảo vệ ngươi nữa!"
Nhị hoàng tử nhìn sắc mặt không lành của Trưởng công chúa, lại nhìn xem Sở đạo nhân tiên phong đạo cốt, dùng nửa ngày đè ép lửa giận, liền chắp tay thi lễ: "Là ta làm càn, còn mong Trưởng công chúa cô cô đừng so đo với ta. Thân thể chất nhi không khoẻ, liền cáo từ trước."
Ngọc Lâm ra khỏi lầu các, còn chưa xuất phủ, liền nghiến răng nghiến lợi phân phó người hầu một bên: "Triệu tập tử sĩ cho ta! Hôm nay, Quý Lục kia, không thể để nàng ta trở lại Quý phủ cho ta!"
Đương kim Hoàng Đế Đại Chiêu tổng cộng có bảy nhi tử, Thái Tử, Nhị hoàng tử đều đã thành thân, Tam hoàng tử sớm chết bệnh, Tứ hoàng tử không được Hoàng Đế thích, Ngũ và Lục hoàng tử có mẹ đẻ hèn mọn, diện mạo cũng không được tốt. Chỉ dư lại duy nhất Thất hoàng tử Ngọc Hành này, dung mạo anh tuấn không nói, lại xuất thân cao quý chính thống, đúng là ý trung nhân của các tiểu nương tử vừa độ tuổi!
Hiện giờ giống như đánh mạt chược, rất nhiều quý nữ cảm thấy trong tay chính mình đang cầm một bộ cờ tốt, thế mà lại xảy ra một chuyện mang tính oanh tạc lớn như vậy, mạnh mẽ nhảy ra một người không ai nghe đến hay gặp qua, chen ngang trên đường, trở thành người thắng lớn, mọi người như thế nào sẽ cam tâm như thế nào mà tình nguyện! Một ít tiểu nương tử ngẫm lại vẫn cảm thấy đây là một đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Trần thị thấy Quý Vân Lưu đi về phía đám người chính mình, bước nhanh qua nghênh đón. Đợi khi nàng ấy mở miệng gọi một tiếng mẫu thân, lòng nàng tràn đầy kích động còn chưa bình phục, liên tục nắm lấy tay nàng ấy, bốn tay cùng nhau nắm thánh chỉ: "Hài tử ngoan, chúng ta nghênh thánh chỉ hồi phủ!"
Nhị hoàng tử có thể tùy tâm tùy tính mà tuyên đọc thánh chỉ, dù cho sau này Hoàng Đế trách tội, đến cùng sẽ không vì chuyện tuyên đọc thánh chỉ này mà gán cho y tội danh lớn gì. Nhưng bọn họ cũng không thể làm theo bản tính, lãnh thánh chỉ xong tiếp tục đợi ở chỗ này ăn ăn uống uống, ngắm hoa thưởng cảnh. Bọn họ phải trở về đặt thánh chỉ lên bàn thờ mà cúng bái!
Quý Vân Lưu tay nâng thánh chỉ, lên tiếng. Rồi sau đó, Quý Tứ và Văn Thụy Huyện Chủ cũng tới cười nói.
Trần thị nhân cơ hội nói lời cáo từ, Văn Thụy Huyện Chủ biết nguyên do trong đó, đành phải nói: "Tiếp đón không chu toàn."
Đầu này, tiểu đạo nhân bước chân như bay, tự mình chạy vội đến trước mặt Nhị hoàng tử đang bị mọi người vây quanh dưới gốc liễu: "Cảnh Vương điện hạ!"
Nhị hoàng tử ở giữa mọi người, vừa thấy tiểu đạo nhân mồ hôi đầy đầu chạy đến, trong lòng không hiểu được nhảy dựng lên, đẩy đám người muốn leo lên cành cao phía trước, đi nhanh về phía tiểu đạo nhân: "Có chuyện gì? Vội vội vàng vàng như vậy, là Sở đạo nhân bảo ngươi tới tìm ta?"
Tiểu đạo sĩ liều mạng gật đầu, đều không kịp chắp tay thi lễ: "Cảnh Vương điện hạ, gia sư, gia sư mời ngài đi đến lầu các một chuyến, có chuyện quan trọng cần bàn với nhau."
Dáng vẻ này, khiến Nhị hoàng tử không hề do dự. Hắn sải bước đi theo sau hắn ta, để hắn ta dẫn đường liền đi về phía lầu các.
Mọi người trong triều mới vừa rồi muốn nịnh bợ Cảnh Vương lại bị ném xuống một bên đều hai mặt nhìn nhau. Đây là lại muốn phát sinh chuyện gì? Nhị hoàng tử vội vàng rời đi theo một đạo sĩ, thật sự quái dị. Việc xảy ra một chuyện nối tiếp một chuyện, người xem hoa cả mắt. Yến ngắm hoa này, còn thật sự không uổng công đến một chuyến!
Trưởng công chúa cũng được nha hoàn bẩm báo chuyện Sở đạo nhân cho mời. Nàng thu liễm tươi cười, liền nhanh chân đi đến lầu các.
Nhị hoàng tử và nàng gặp nhau ở cửa, hai người nghiêm trọng liếc nhìn nhau một cái, một trước một sau lên lầu.
Phủ công chúa chiếm đất đai rất rộng, trong đó lầu các có mái hiên cửa sổ thấp thoáng, phòng ở kín đáo, che khuất lan can ngọc đỏ. Lúc này, trên lầu, Sở đạo nhân đã thay Nhị hoàng tử gieo bốc một quẻ.
Trưởng công chúa lên lầu, bước vào sương phòng sát cửa sổ. Nàng thấy Sở đạo nhân ngồi xếp bằng, liền mở miệng hỏi: "Ngươi bốc quẻ gì? Bốc quẻ cho ai?"
Sở đạo nhân nhìn xem Nhị hoàng tử phía sau Trưởng công chúa: "Quẻ này là vì Cảnh Vương điện hạ mà bốc, là quẻ Bĩ, cửu tứ, ý tứ là, thuận theo mệnh trời mới sẽ không có hoạ."
"Thuận theo mệnh trời?" Ngọc Lâm vừa nghe quẻ này liền nhảy dựng lên: "Sở đạo nhân, cái gì gọi là thuận theo mệnh trời? Làm thế nào thuận theo mệnh trời?"
Sở đạo nhân ăn ngay nói thật theo ý quẻ: "Có mạng không có tai hoạ, đây là bảo điện hạ không cần phạm sai lầm mới có mạng! Điện hạ..."
Nhị hoàng tử chụp lên bàn giận dữ nói: "Hai mươi lăm năm trước, khi đại ca sinh ra, đạo nhân kia trong núi Tử Hà nói, đại ca là mệnh chân long sau này! Vừa sinh ra, đại ca liền được lập làm hoàng thái tôn! Nhiều năm như vậy, Thái Tử chỉ lo giữ lấy tên tuổi, vẫn luôn chơi bời lêu lổng. Ta vì đại ca lo lắng mà hao tâm tốn sức, ta tận tâm tận lực phụ tá huynh ấy, chẳng lẽ còn gọi là không thuận theo mệnh trời!"
"Cảnh Vương điện hạ, đây là ý quẻ." Sở đạo nhân trước mắt mỏi mệt. Hắn vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, chỉ vào Thất hoàng tử đang nói chuyện bên hồ nước, dường như không tin, lại tựa như nhận mệnh: "Hôm nay, ta thấy diện mạo của Thất hoàng tử, cảm thấy tướng mạo của y cũng rất kỳ quái, không phù hợp với bát tự. Ta làm một phen đạo pháp nhỏ, thấy mây tía trên người y, mà mây tía có thế vờn quanh, là ý hộ thể. Đạo pháp có nói, tử khí đông lai, có thế Đế Vương, ta sợ mệnh cách này của Thất hoàng tử... Có biến!"
"Cái gì!" Nhị hoàng tử bị lời nói nửa vời vừa nghe được này nói đến ra mồ hôi lạnh: "Mệnh cách của hắn có biến... Cái gì gọi là mệnh cách có biến."
"Trước đó, tướng mạo của Thất điện hạ cực quý nhưng có tổn hại, hiện giờ dường như lại có thế đang đền bù phần tổn hại bị trừ đi này. Bát tự của y, vốn ở năm nhược quán có kiếp nạn lớn, mà hiện giờ... Tướng mạo này lại không giống tướng có kiếp nạn..." Sở đạo nhân bẩm báo toàn bộ chính mình biết được: "Còn có lục nương tử Quý phủ kia, tướng mạo cực quý như vậy, nhất định không phải chủ nhân của sinh thần bát tự mà Cảnh Vương điện hạ ngài đã mang đến!"
"Đây là ý gì..." Trong đầu Ngọc Lâm ong ong nổ vang, cả người đều muốn té xỉu: "Ngươi nói vậy là ý gì? Mệnh cách Ngọc Hành có biến, còn có thế Đế Vương, tướng mạo Quý Lục cực quý, chẳng lẽ là tướng vượng phu?"
Sở đạo nhân trang trọng gật đầu: "Đúng là ý này!"
Nhị hoàng tử một tay đỡ tường, lập tức một luồng khí lạnh lẽo dâng lên từ chỗ gang bàn chân. Hắn giống như mắc bệnh sốt rét, toàn thân đều đang run rẩy.
Đồ vô lại a!
Đi theo bên người hắn như thế nào tất cả đều là một đám ngốc còn không tự biết, đồ ngu xuẩn khốn khiếp làm việc bất lợi a!
Hắn làm việc ổn thoả nhanh chóng, một việc hôn nhân cực kỳ không có khả năng bị hắn thúc đẩy đến không hề sơ hở. Nhưng liền tính hắn năng lực phi phàm, giống như thần tiên, cũng không thắng nổi đám được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều bên người này! Một đám tính tình khốn khiếp vụng về như lợn!
Diêm Vương hủy trên tay tiểu quỷ, thật là ông Trời mù một đôi mắt!
Gã sai vặt bên cạnh xem sắc mặt Cảnh Vương âm u không rõ, đi vài bước qua dìu y. Hắn còn chưa đi đến, liền bị một chân của Nhị hoàng tử đá lăn quay trên mặt đất.
Lửa giận của Ngọc Lâm đốt tới đỉnh đầu, phun ra hốc mắt, đầu não của hắn phát choáng, mồ hôi ứa ra. Nhưng nơi này là trong phủ Trưởng công chúa, hắn không được làm càn, càng không thể rút kiếm ra, từng kiếm, từng kiếm liền thọc chết gã thần côn này đến xuyên tim lạnh lẽo! Đã chết còn phải thọc thêm mấy kiếm!
Nhị hoàng tử thở ra hít vào, hít vào thở ra, lặp lại vài lần, ổn định tâm thần: "Sở đạo nhân, hiện tại có biện pháp nào không! Khiến Ngọc Hành chết, khiến Ngọc Hành không thể sống!"
"Nhị ca nhi!" Trưởng công chúa hơi chau mày, mặt lộ vẻ không vui: "Ngươi và thất ca nhi là huynh đệ ruột thịt, sao có thể huynh đệ tương tàn! Nếu thất ca nhi có bất trắc gì, lần này ta nhất định không bảo vệ ngươi nữa!"
Nhị hoàng tử nhìn sắc mặt không lành của Trưởng công chúa, lại nhìn xem Sở đạo nhân tiên phong đạo cốt, dùng nửa ngày đè ép lửa giận, liền chắp tay thi lễ: "Là ta làm càn, còn mong Trưởng công chúa cô cô đừng so đo với ta. Thân thể chất nhi không khoẻ, liền cáo từ trước."
Ngọc Lâm ra khỏi lầu các, còn chưa xuất phủ, liền nghiến răng nghiến lợi phân phó người hầu một bên: "Triệu tập tử sĩ cho ta! Hôm nay, Quý Lục kia, không thể để nàng ta trở lại Quý phủ cho ta!"
/369
|