Người đến người đi, nhị phu nhân không thể ở trước mặt mọi người mà quở trách Trang tứ nương tử, đành phải thấp giọng nói: "Tứ tỷ nhi, vào đình, con cũng không thể có tâm tư lệch lạc phát giận gì với Quý Lục. Ba nhà chúng ta như vậy là kết quả tốt nhất! Con cũng không thể làm bậy!"
Nàng chỉ vào hồ nước đằng trước, dùng giọng điệu cực thấp nói: "Nhi lang tốt các nhà rất nhiều, chúng ta muốn dạng người nào không có. Trương gia kia chính là mặt hàng hạng ba! Lời của Dung ca nhi nói lần trước khi trờ về từ Đại Lý Tự con cũng nghe rồi, không phải a nương lừa con. Trương nhị lang kia bản thân liền chưa từng thật tình đối đãi với con!"
Hiện giờ, Trương nhị lang thê thảm như vậy, tự nhiên trong đó có một phần công lao của mẫu thân nàng. Trong lòng Trang Tứ đau nhức, trong miệng lại cười nói: "Mẫu thân, trước công chúng, nữ nhi tự nhiên biết tuân thủ bổn phận. Người yên tâm đi, nữ nhi không phải đã sớm buông nhị lang Trương gia xuống rồi sao? Nơi nào còn sẽ tức giận với lục nương tử kia? Nói thế nào, nàng ta cũng là vô tội nhất."
Nhị phu nhân ngẫm lại biểu hiện nhiều ngày qua của tứ cô nương, cảm thấy nàng ấy xác thực đã buông chuyện cũ năm xưa. Rồi nàng lại thấy Quý Tứ và Quý Lục cũng muốn ra đình hóng gió né tránh, cảm thấy cơ hội bắt chuyện với bọn họ không lớn, liền nói: "Được, chúng ta đi vào ngồi chút, uống một ngụm trà ăn hai khối điểm tâm."
Trang Nhược Nhàn vào trong đình, thấy Quý Tứ mang theo Quý Lục đang muốn bước ra chỗ cửa đình bên kia, nàng mở miệng cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Quý lục nương tử, thấy ta lại đây, ngươi vì sao lại vội vàng đi rồi, chẳng lẽ là làm chuyện gì không nhận ra người hay sao?"
Lời này vừa ra, lập tức liền náo nhiệt! Tô tam nương tử vốn dĩ đã đi ra ngoài, chân lại bước trở về, còn mang theo Đồng đại nương tử cùng trở về. Chao ôi, ngàn chờ vạn chờ, rốt cuộc đã tới!
Nhị phu nhân một hơi nhấc lên tới ngực, lại từ ngực nhấc tới cổ họng, trong lòng đập bịch bịch. Lời mới vừa rồi của nàng với nữ nhi nhà mình, có phải cũng như không nói? Nàng chỉ nghĩ không ra! Trương Nguyên Hủ kia rốt cuộc rót cho nữ nhi nhà mình thứ canh mê hồn gì! Nghĩ đến đây, nhị phu nhân chỉ hối hận hôm nay vì sao không nghe lời đại tẩu mà cấm túc đứa gây hoạ này ở nhà! Nàng túm chặt lấy tay Trang Tứ, nổi giận nói nhỏ một câu: "Tứ tỷ nhi! Đây là trong phủ Trưởng công chúa, con đã đáp ứng sẽ không tùy ý làm bậy!"
Quý Vân Vi nghe được lời của Trang Tứ, cũng xoay người lại, nhìn nàng ta lạnh lùng nói: "Trang tứ nương tử, rốt cuộc là ai làm chuyện không nhận ra người, bản thân cô không biết? Còn cần chúng ta tới nhắc nhở cô hay sao?"
Trang Nhược Nhàn bị vạch trần vết sẹo, trong lòng giận dữ, nơi nào lo lắng lời mẫu thân nhắc nhở, liền nói không lựa lời: "Quý tứ nương tử, ta hỏi chính là Quý Lục, nàng ta còn không nói chuyện, cô lại nói ẩu nói tả ở chỗ này. Vừa rồi nàng ta không phải có tật giật mình là cái gì!"
Người không có quy củ, nhắm mắt một cái liền có thể nói loạn như vậy, dù là tính tình tốt như Quý Vân Vi cũng tức giận đến mức thân thể đều run lên.
"Tứ tỷ nhi! Con phải bận tâm thể diện!" Nhị phu nhân thật sự một phen sầu đến lửa đốt tới trên đỉnh đầu, hai hàng lông mày đều bị đốt đến không còn. Giờ phút này nàng chỉ muốn túm lấy nữ nhi nhà mình kéo đi. Trước mặt công chúng, nàng dùng lực véo như thế nào, túm ra sao, Trang Nhược Nhàn đều thờ ơ.
Quý Vân Vi tức giận đến mức muốn nói ra lời gì đó, bàn tay nàng bỗng nhiên bị người nắm chặt. Độ ấm kia thấm vào làn da, chui vào trong lòng. Quý Tứ vừa nhấc đầu, liền thấy Quý Vân Lưu nắm lấy tay chính mình, nhìn chăm chú Trang Nhược Nhàn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm: "Nếu Trang tứ nương tử nói ta có tật giật mình, nói ta làm chuyện nhận không ra người... Như thế, còn mong tứ nương tử giáp mặt nói rõ ràng. Bằng không, vô duyên vô cớ gán tội cho ta, ta phải đi Đại Lý Tự cáo trạng tứ nương tử phỉ báng hãm hại, ngậm máu phun người."
Trang Tứ giật giật miệng, vừa muốn mở miệng, lại bị Quý Vân Vi chặn họng: "Đúng vậy, Trang tứ nương tử, cô phải giáp mặt nói rõ ràng. Khi đó, Quý phủ chúng ta bởi vì Trương nhị lang phẩm đức không hợp, cáo trạng Trương gia với Đại Lý Tự, chẳng lẽ cái này kêu là nhận không ra người? Lục muội muội ta một lòng nhân đức, thấy tứ nương tử cô, muốn để cho cô một phần thể diện, rời khỏi đình né tránh cô, chẳng lẽ đây gọi là có tật giật mình hay sao?"
Quý Vân Vi bị Quý Vân Lưu nắm chặt tay, nghĩ kỹ càng sáng tỏ. Luận ai đúng ai sai ai có lý, bọn họ thân chính không sợ bóng tà, còn sợ Trang gia sao chứ? Quý Tứ ý nghĩ sáng trong mồm miệng rõ ràng, tự nhiên càng nói càng thuận miệng: "Nhị phu nhân, người dạy mãi không hề hối cải không chịu sửa đổi như tứ nương tử vậy, còn mong nhị phu nhân ngày sau quản giáo tốt lại mang ra ngoài! Miễn cho tỷ muội chúng ta bị nói đến phát lửa, một lời không cẩn thận liền nói ra chuyện không nhận ra người gì của tứ nương tử, vậy thật xin lỗi!"
Quý Vân Vi nhanh mồm dẻo miệng, trật tự lý lẽ không nhường chút nào, nói đến nhị phu nhân trong nháy mắt đều trợn mắt há mồm, không kịp phản ứng! Thì ra, thì ra... Thì ra Quý gia đều biết chuyện của Trang Nhược Nhàn và Trương Nguyên Hủ!
"Ta sao làm chuyện gì trái với lương tâm, các ngươi..." Nhị phu nhân thấy Trang tứ cô nương còn muốn nói, tóm lấy tay nàng ta, dùng hết toàn lực, trực tiếp hét lên một tiếng: "Đủ rồi! Tứ tỷ nhi, hôm nay ta xem thân thể con không khoẻ, chúng ta vẫn là sớm chút trở về đi thôi!" Nói xong, nàng gọi hai nha hoàn bên ngoài cùng nhau tới đỡ lấy Trang Tứ.
Nha hoàn trong phủ Trưởng công chúa lanh lợi, một vở diễn mới vừa rồi, đã sớm nhìn ra không thích hợp. Hiện giờ, nghe nhị phu nhân phân phó, lập tức tiến vào, giúp đỡ đưa người ra ngoài.
"Mẫu thân!" Trang tứ cô nương bị kéo tay, vẻ mặt không tình nguyện, thẳng tắp bị kéo ra ngoài. Nàng chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì tới yến ngắm hoa này gặp gỡ Trương nhị lang. Khi còn chưa đi đến núi Tử Hà, thiệp mời trong phủ Trưởng công chúa cũng đã phân ra ngoài. Trang gia có thiệp, Trương nhị lang bởi vì thủ đoạn kết giao lợi hại, cũng nhận được thiệp mời. Nửa tháng trước, bọn họ liền hẹn ước tốt ở nơi này gặp mặt một lần! Thời cơ như vậy, nàng sao có thể bỏ qua! Nàng từng nói, kiếp này, không phải Trương nhị lang không gả!
Đi ra đình, bên ngoài đối diện với Văn Thụy Huyện Chủ đang đi tới.
Văn Thụy Huyện Chủ thấy nhị phu nhân và nha hoàn dây dưa dây cà với Trang Tứ, kỳ quái nói: "Các ngươi đây là đi nơi nào, bộ dáng làm sao lại hoảng loạn như thế?"
"Huyện Chủ!" Tứ cô nương mừng rỡ, không màng quy củ gì đó, tiến lên vài bước liền khóc ròng mà nói: "Huyện Chủ giúp ta, ta ta ta..."
Nữ nhân vì việc tình ái, thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Nhị phu nhân, đây là làm sao vậy?" Văn Thụy Huyện Chủ càng thêm kỳ quái: "Là thân thể tứ nương tử không khoẻ sao?"
"Đúng vậy!" Nhị phu nhân hành lễ: "Thân thể tứ tỷ nhi không ổn lắm, ta đang muốn đưa nó về..." Chữ "Phủ" này còn chưa nói ra, liền thấy Trang Tứ đã tránh thoát tay nhị phu nhân, một đường chạy như điên mà đi.
Nhị phu nhân và hai nha hoàn bởi vì hành lễ, lực đạo trên tay không nắm giữ tốt, khiến cho nữ nhi nhà mình trốn thoát. Tứ nương tử như gà con xổng chuồng, không màng đằng trước có nguy hiểm gì, một đường dũng mãnh chạy về đám nam quyến phía bên kia hồ nước!
Nhị phu nhân quả thực bị doạ đến luống cuống: "Ngăn lại, ngăn nó lại!"
"Ngăn Trang tứ cô nương lại!"" Văn Thụy Huyện Chủ cũng lạnh giọng phân phó những nha hoàn đó. Xảy ra chuyện xấu gì, phủ bọn họ cũng bị người lên án.
Nàng chỉ vào hồ nước đằng trước, dùng giọng điệu cực thấp nói: "Nhi lang tốt các nhà rất nhiều, chúng ta muốn dạng người nào không có. Trương gia kia chính là mặt hàng hạng ba! Lời của Dung ca nhi nói lần trước khi trờ về từ Đại Lý Tự con cũng nghe rồi, không phải a nương lừa con. Trương nhị lang kia bản thân liền chưa từng thật tình đối đãi với con!"
Hiện giờ, Trương nhị lang thê thảm như vậy, tự nhiên trong đó có một phần công lao của mẫu thân nàng. Trong lòng Trang Tứ đau nhức, trong miệng lại cười nói: "Mẫu thân, trước công chúng, nữ nhi tự nhiên biết tuân thủ bổn phận. Người yên tâm đi, nữ nhi không phải đã sớm buông nhị lang Trương gia xuống rồi sao? Nơi nào còn sẽ tức giận với lục nương tử kia? Nói thế nào, nàng ta cũng là vô tội nhất."
Nhị phu nhân ngẫm lại biểu hiện nhiều ngày qua của tứ cô nương, cảm thấy nàng ấy xác thực đã buông chuyện cũ năm xưa. Rồi nàng lại thấy Quý Tứ và Quý Lục cũng muốn ra đình hóng gió né tránh, cảm thấy cơ hội bắt chuyện với bọn họ không lớn, liền nói: "Được, chúng ta đi vào ngồi chút, uống một ngụm trà ăn hai khối điểm tâm."
Trang Nhược Nhàn vào trong đình, thấy Quý Tứ mang theo Quý Lục đang muốn bước ra chỗ cửa đình bên kia, nàng mở miệng cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Quý lục nương tử, thấy ta lại đây, ngươi vì sao lại vội vàng đi rồi, chẳng lẽ là làm chuyện gì không nhận ra người hay sao?"
Lời này vừa ra, lập tức liền náo nhiệt! Tô tam nương tử vốn dĩ đã đi ra ngoài, chân lại bước trở về, còn mang theo Đồng đại nương tử cùng trở về. Chao ôi, ngàn chờ vạn chờ, rốt cuộc đã tới!
Nhị phu nhân một hơi nhấc lên tới ngực, lại từ ngực nhấc tới cổ họng, trong lòng đập bịch bịch. Lời mới vừa rồi của nàng với nữ nhi nhà mình, có phải cũng như không nói? Nàng chỉ nghĩ không ra! Trương Nguyên Hủ kia rốt cuộc rót cho nữ nhi nhà mình thứ canh mê hồn gì! Nghĩ đến đây, nhị phu nhân chỉ hối hận hôm nay vì sao không nghe lời đại tẩu mà cấm túc đứa gây hoạ này ở nhà! Nàng túm chặt lấy tay Trang Tứ, nổi giận nói nhỏ một câu: "Tứ tỷ nhi! Đây là trong phủ Trưởng công chúa, con đã đáp ứng sẽ không tùy ý làm bậy!"
Quý Vân Vi nghe được lời của Trang Tứ, cũng xoay người lại, nhìn nàng ta lạnh lùng nói: "Trang tứ nương tử, rốt cuộc là ai làm chuyện không nhận ra người, bản thân cô không biết? Còn cần chúng ta tới nhắc nhở cô hay sao?"
Trang Nhược Nhàn bị vạch trần vết sẹo, trong lòng giận dữ, nơi nào lo lắng lời mẫu thân nhắc nhở, liền nói không lựa lời: "Quý tứ nương tử, ta hỏi chính là Quý Lục, nàng ta còn không nói chuyện, cô lại nói ẩu nói tả ở chỗ này. Vừa rồi nàng ta không phải có tật giật mình là cái gì!"
Người không có quy củ, nhắm mắt một cái liền có thể nói loạn như vậy, dù là tính tình tốt như Quý Vân Vi cũng tức giận đến mức thân thể đều run lên.
"Tứ tỷ nhi! Con phải bận tâm thể diện!" Nhị phu nhân thật sự một phen sầu đến lửa đốt tới trên đỉnh đầu, hai hàng lông mày đều bị đốt đến không còn. Giờ phút này nàng chỉ muốn túm lấy nữ nhi nhà mình kéo đi. Trước mặt công chúng, nàng dùng lực véo như thế nào, túm ra sao, Trang Nhược Nhàn đều thờ ơ.
Quý Vân Vi tức giận đến mức muốn nói ra lời gì đó, bàn tay nàng bỗng nhiên bị người nắm chặt. Độ ấm kia thấm vào làn da, chui vào trong lòng. Quý Tứ vừa nhấc đầu, liền thấy Quý Vân Lưu nắm lấy tay chính mình, nhìn chăm chú Trang Nhược Nhàn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm: "Nếu Trang tứ nương tử nói ta có tật giật mình, nói ta làm chuyện nhận không ra người... Như thế, còn mong tứ nương tử giáp mặt nói rõ ràng. Bằng không, vô duyên vô cớ gán tội cho ta, ta phải đi Đại Lý Tự cáo trạng tứ nương tử phỉ báng hãm hại, ngậm máu phun người."
Trang Tứ giật giật miệng, vừa muốn mở miệng, lại bị Quý Vân Vi chặn họng: "Đúng vậy, Trang tứ nương tử, cô phải giáp mặt nói rõ ràng. Khi đó, Quý phủ chúng ta bởi vì Trương nhị lang phẩm đức không hợp, cáo trạng Trương gia với Đại Lý Tự, chẳng lẽ cái này kêu là nhận không ra người? Lục muội muội ta một lòng nhân đức, thấy tứ nương tử cô, muốn để cho cô một phần thể diện, rời khỏi đình né tránh cô, chẳng lẽ đây gọi là có tật giật mình hay sao?"
Quý Vân Vi bị Quý Vân Lưu nắm chặt tay, nghĩ kỹ càng sáng tỏ. Luận ai đúng ai sai ai có lý, bọn họ thân chính không sợ bóng tà, còn sợ Trang gia sao chứ? Quý Tứ ý nghĩ sáng trong mồm miệng rõ ràng, tự nhiên càng nói càng thuận miệng: "Nhị phu nhân, người dạy mãi không hề hối cải không chịu sửa đổi như tứ nương tử vậy, còn mong nhị phu nhân ngày sau quản giáo tốt lại mang ra ngoài! Miễn cho tỷ muội chúng ta bị nói đến phát lửa, một lời không cẩn thận liền nói ra chuyện không nhận ra người gì của tứ nương tử, vậy thật xin lỗi!"
Quý Vân Vi nhanh mồm dẻo miệng, trật tự lý lẽ không nhường chút nào, nói đến nhị phu nhân trong nháy mắt đều trợn mắt há mồm, không kịp phản ứng! Thì ra, thì ra... Thì ra Quý gia đều biết chuyện của Trang Nhược Nhàn và Trương Nguyên Hủ!
"Ta sao làm chuyện gì trái với lương tâm, các ngươi..." Nhị phu nhân thấy Trang tứ cô nương còn muốn nói, tóm lấy tay nàng ta, dùng hết toàn lực, trực tiếp hét lên một tiếng: "Đủ rồi! Tứ tỷ nhi, hôm nay ta xem thân thể con không khoẻ, chúng ta vẫn là sớm chút trở về đi thôi!" Nói xong, nàng gọi hai nha hoàn bên ngoài cùng nhau tới đỡ lấy Trang Tứ.
Nha hoàn trong phủ Trưởng công chúa lanh lợi, một vở diễn mới vừa rồi, đã sớm nhìn ra không thích hợp. Hiện giờ, nghe nhị phu nhân phân phó, lập tức tiến vào, giúp đỡ đưa người ra ngoài.
"Mẫu thân!" Trang tứ cô nương bị kéo tay, vẻ mặt không tình nguyện, thẳng tắp bị kéo ra ngoài. Nàng chuẩn bị lâu như vậy, chính là vì tới yến ngắm hoa này gặp gỡ Trương nhị lang. Khi còn chưa đi đến núi Tử Hà, thiệp mời trong phủ Trưởng công chúa cũng đã phân ra ngoài. Trang gia có thiệp, Trương nhị lang bởi vì thủ đoạn kết giao lợi hại, cũng nhận được thiệp mời. Nửa tháng trước, bọn họ liền hẹn ước tốt ở nơi này gặp mặt một lần! Thời cơ như vậy, nàng sao có thể bỏ qua! Nàng từng nói, kiếp này, không phải Trương nhị lang không gả!
Đi ra đình, bên ngoài đối diện với Văn Thụy Huyện Chủ đang đi tới.
Văn Thụy Huyện Chủ thấy nhị phu nhân và nha hoàn dây dưa dây cà với Trang Tứ, kỳ quái nói: "Các ngươi đây là đi nơi nào, bộ dáng làm sao lại hoảng loạn như thế?"
"Huyện Chủ!" Tứ cô nương mừng rỡ, không màng quy củ gì đó, tiến lên vài bước liền khóc ròng mà nói: "Huyện Chủ giúp ta, ta ta ta..."
Nữ nhân vì việc tình ái, thật là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
"Nhị phu nhân, đây là làm sao vậy?" Văn Thụy Huyện Chủ càng thêm kỳ quái: "Là thân thể tứ nương tử không khoẻ sao?"
"Đúng vậy!" Nhị phu nhân hành lễ: "Thân thể tứ tỷ nhi không ổn lắm, ta đang muốn đưa nó về..." Chữ "Phủ" này còn chưa nói ra, liền thấy Trang Tứ đã tránh thoát tay nhị phu nhân, một đường chạy như điên mà đi.
Nhị phu nhân và hai nha hoàn bởi vì hành lễ, lực đạo trên tay không nắm giữ tốt, khiến cho nữ nhi nhà mình trốn thoát. Tứ nương tử như gà con xổng chuồng, không màng đằng trước có nguy hiểm gì, một đường dũng mãnh chạy về đám nam quyến phía bên kia hồ nước!
Nhị phu nhân quả thực bị doạ đến luống cuống: "Ngăn lại, ngăn nó lại!"
"Ngăn Trang tứ cô nương lại!"" Văn Thụy Huyện Chủ cũng lạnh giọng phân phó những nha hoàn đó. Xảy ra chuyện xấu gì, phủ bọn họ cũng bị người lên án.
/369
|