Mọi thứ ổn thoả, Quý Vân Lưu quỳ trên mặt đất kính trà với Quý Đức Chính và Trần thị, ở trước mặt mọi người vô cùng rõ ràng mà gọi một câu: "Phụ thân, mẫu thân."
Quý đại gia nghĩ đến Thất hoàng tử phi sau này đang quỳ gối trước mặt chính mình, gọi chính mình là phụ thân, đường đường Thượng Thư nhị phẩm lại đỏ hồng hốc mắt, cầm lấy chung trà cất cao giọng nói: "Ai, hài tử ngoan!" Ông nhờ vào việc uống trà mới che giấu đi sự thất thố của chính mình.
Trần thị cũng không phải Thượng Thư trong triều, không có định lực tốt như vậy. Nàng thấy nữ nhi bảo bối của chính mình, ngày sau sẽ là nhân trung long phượng, lại đang quỳ trên mặt đất kính trà cho chính mình, hai mắt đều là nước, tiếp nhận chung trà liên tục nói: "Tốt tốt tốt... Hài tử ngoan của ta."
Quý Lục dâng lên hai ly trà, nhận trở về hai bao lì xì lớn. Ngày này, nàng cũng coi như nhận tổ quy tông. Người làm chứng trong tộc cũng uống lên chung trà Quý Lục kính, nhét cho nàng một phong bì đỏ. Lại thêm đại ca nhi, nhị ca nhi đại phòng, đại nữ nhi thế tử phi phủ Dư Bá, nhị nữ nhi của Trần thị, mọi người đều cười khanh khách đưa lễ gặp mặt, Quý Lục xác thực thu hoạch phong phú.
Hai mắt tam lão ra đẫm lệ, xôn xao chảy xuống. Sau đó, ông ta càng là lôi kéo tay của đại lão gia, nói, đại ca ngươi phải đối xử tử tế với lục tỷ nhi. Vẻ mặt tam phu nhân giả như thế nào đều giả không ra biểu tình khổ sở. Nàng cảm thấy chính mình là người ngay thẳng, hiện giờ trong lòng vui sướng kích động, ngày đại hỉ như vậy, ngoại trừ ngửa mặt lên trời cười to, thật sự không nghĩ ra phương thức biểu đạt nào khác, làm bộ làm tịch thật sự quá làm khó nàng. Cuối cùng, không có biện pháp, Hà thị liền véo đùi chính mình hai cái, mới miễn cưỡng bày ra hai giọt nước mắt, đi lên lôi kéo tay Trần thị, nói câu, đại tẩu, là ta xin lỗi lục tỷ nhi.
Trần thị nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, lôi kéo tay Quý Vân Lưu nói chuyện, trong lòng lại có một tia cười lạnh. Dạ minh châu đặt trong gạch ngói, Hà thị bị bùn che mờ mắt, nâng niu ngói nát, ném dạ minh châu, vậy mà còn đắc chí! Ngu xuẩn!
Một ngày quá kế và phân gia vội vàng mà qua. Một hồi đại sự của Quý gia, ngoại trừ người trong tòa nhà biết được lại không có động tĩnh nào khác.
Đêm đó, Trần thị tự mình qua Yêu Nguyệt Viện, nhìn xem nơi này còn thiếu cái gì, nên bổ sung thêm cái gì. Mẹ con hai người lôi kéo tay nói chút chuyện riêng tư, rồi sau đó, Trần thị thấp giọng nghiêm túc nói với Quý Lục: "Lục tỷ nhi, mẫu thân không nói lời trái lương tâm với con, mẫu thân và con ăn ngay nói thật. Nhưng lời này, mẹ con chúng ta tự mình nói với nhau, sau này không thể truyền ngoài, được chứ?"
Quý Vân Lưu thấy nàng giọng điệu dịu dàng như tơ, ánh mắt chân thành, liền cười nói: "Mẫu thân nói thẳng, nữ nhi nhất định ghi nhớ lời của mẫu thân."
Trần Thị xem nàng. Trong cặp mắt đen nhánh kia, tất cả đều là ý cười ấm áp. Từ một ít lời nói mới vừa rồi xem ra, tuy đứa nhỏ này mười ba tuổi, khí độ và đoan trang một chút cũng không thua đại nữ nhi đã lấy chồng làm thế tử phi từ lâu của mình.
"Lục tỷ nhi," Trần thị nhìn nàng, giọng điệu càng thêm mềm nhẹ, đối với đứa nữ nhi này càng thêm vừa lòng: "Có một chuyện, mẫu thân muốn nói cho con. Sau khi con biết được, chúng ta trước hết đặt ở trong bụng, đừng nói ra ngoài... Chính là, mấy ngày trước đây, phụ thân con khi làm việc đã từng sao chép thánh chỉ Hoàng Thượng tự tay viết. Mà trong thánh chỉ kia, bên trên viết đó là hôn sự của con..."
"Mẫu thân?" Quý Vân Lưu làm như chính mình không chút nào biết đến, nhìn Trần thị kinh ngạc ngờ vực hô một câu. Có điều, nàng xác thực không biết Hoàng Đế đã nghĩ xong thánh chỉ, phỏng chừng việc này, Ngọc Hành cũng không biết.
"Đúng vậy, bên trong viết chính là hôn sự của con. Hoàng Thượng tứ hôn con cho Thất hoàng tử." Trần thị nắm lấy tay Quý Lục, muốn cảm thụ xem giờ khắc này đứa nhỏ này có kích động giống như chính mình lúc trước nghe được việc này hay không. Nhưng nàng chỉ thấy trong mắt nàng ấy hiện lên thần sắc kinh hỉ nhàn nhạt, không có bộ dáng thất thố như chính mình tưởng tượng.
Qua nửa ngày, nàng mới nghe được thanh âm của nàng ấy: "Mẫu thân, hôn sự của nữ nhi, nữ nhi hoàn toàn dựa vào mẫu thân đại nhân và phụ thân đại nhân làm chủ."
Trần thị nhìn nữ nhi trầm tĩnh nhu hoà, chậm rãi nói: "Con gả vào hoàng gia là phúc khí của Quý phủ chúng ta. Chỉ là trong hoàng gia không thể so với trong phủ chúng ta, hoàng gia quy củ rất nhiều, sau này con chắc chắn phải vất vả một chút... Có điều con yên tâm, a nương sẽ luôn ở bên cạnh con. Sau này nếu con bị ấm ức gì cũng không cần sợ. Dù là hoàng gia, chúng ta cũng không sợ."
Thấy Quý Vân Lưu nắm tay chính mình gật đầu, nàng lại nói: "Phụ thân con bọn họ chỉ xem triều đình. Bên ngoài, phụ thân con chắc chắn toàn lực trợ giúp Thất hoàng tử. Nhưng nữ nhân chúng ta, a nương không có kiến thức xa như vậy. A nương nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một chuyện, phàm là Thất hoàng tử nếu vì thấy phủ chúng ta dòng dõi không xứng đôi với hoàng gia mà coi nhẹ con, con chỉ cần nói cho a nương. A nương dù là dốc hết mọi thứ, nhất định không để con chịu ấm ức..."
Nói chuyện, nói rất nhiều, Trần thị đem toàn bộ lời thương lượng nhiều ngày nay với đại lão gia toàn bộ đều nói ra. Nàng đã tính toán tốt, nhị ca nhi của nàng đã đính hôn, lại còn chưa lập gia đình. Chỉ cần nó vừa thành gia, liền cho hai đứa ca nhi đều cầu chức quan ngoại phóng. Vì Đại Chiêu có pháp luật, cả cha mẹ đều khoẻ mạnh thì không thể phân gia. Bằng không, nàng cũng tính toán phân gia rồi. Sau đó, chính mình và Quý Thượng Thư một lòng liền trù tính vì Quý Lục và Quý phủ.
Quý Vân Lưu lẳng lặng mà nghe, trong lòng cũng chậm rãi nổi lên một luồng tư vị ê ẩm. Nàng lẻ loi một mình độc hành nhiều năm như vậy, các thứ như tình thương của mẹ tìm kiếm trong trí nhớ đều không có. Hiện giờ, Trần thị thật tình đối đãi, cả tính toán xấu nhất đều đã đưa ra, nàng sao có thể không cảm động. Người đều có tim, chỉ cần biết đối phương là thật tình đối đãi chính mình, cũng sẽ để đối phương nhìn thấy sự thật lòng của bản thân.
"A nương," Quý Vân Lưu khẽ tựa vào đầu vai Trần thị: "Người đừng lo lắng, Thất hoàng tử sẽ không vì dòng dõi mà coi thường nữ nhi."
Trần thị đỡ lấy cánh tay của nàng, cười khẽ: "Tổ mẫu con nói, lần trước Thất hoàng tử tới phủ, bà ấy nhìn ra được, Thất hoàng tử là có tình với con, như thế ta liền yên tâm chút. Mà việc hôn nhân của các con là ngự tứ, con nâng thánh chỉ tiến vào vương phủ, cũng là bảo đảm tốt nhất. Có điều, tổ mẫu con nói rất đúng, bất kể chuyện gì trên thế gian này đều không thắng nổi tình ý của bản thân. Thất hoàng tử thật tình thích con, mới là tốt nhất thoả đáng nhất." Chỉ là nàng nghĩ đến, có khả năng Thất hoàng tử nhìn trúng chính là vẻ ngoài này của Quý Lục, trong lòng lại một trận ngũ vị tạp trần không hiểu được. Bề ngoài của nữ tử là quan trọng, nhưng hồng nhan dễ già, dựa vào túi da chung quy không phải kế lâu dài.
Quý Vân Lưu cảm nhận được tâm tình không yên của Trần thị khi nàng ấy khẽ vuốt ve chính mình, nàng liền duỗi tay sờ lên cổ, từ trong cổ rút ra một sợi tơ hồng, mang theo khối bạch ngọc ra: "A nương, chuyện này, nữ nhi cũng chỉ nói với một mình người."
Trần thị vừa thấy ngọc bội này, mở to mắt, mang theo kinh ngạc: "Đây..." Ngọc bội có phẩm chất như vậy, chạm trổ như vậy, người sáng suốt vừa nhìn, liền biết đây là xuất từ phủ Nội Vụ trong cung! Hiện giờ nữ nhi nhà mình tùy thân mang theo trên người, kết hợp đối tượng đang đàm luận hiện giờ tới xem, ngọc này là của ai, Trần thị tự nhiên có thể đoán được bảy tám phần!
Quả nhiên, nàng lại nghe được Quý Vân Lưu tiếp tục nói: "Ngọc này, lúc trước ở biệt viện núi Tử Hà, Thất hoàng tử đã tặng một lần. Nữ nhi cảm thấy thu ngọc bội như vậy không hợp lễ nghĩa, bởi vậy đưa trở lại... Rồi sau đó, tại thôn trang dưới núi, Thất hoàng tử lại tự tay tặng một lần..."
Trần thị nhìn đôi mắt đen nhánh của Quý Vân Lưu, ôm trái tim đang đập bùm bùm, chỉ cảm thấy thanh âm kia mờ mịt bay bay, toàn bộ chui vào trong lỗ tai chính mình: "Thất hoàng tử ở thôn trang chính miệng nói, y muốn cưới con."
Quý đại gia nghĩ đến Thất hoàng tử phi sau này đang quỳ gối trước mặt chính mình, gọi chính mình là phụ thân, đường đường Thượng Thư nhị phẩm lại đỏ hồng hốc mắt, cầm lấy chung trà cất cao giọng nói: "Ai, hài tử ngoan!" Ông nhờ vào việc uống trà mới che giấu đi sự thất thố của chính mình.
Trần thị cũng không phải Thượng Thư trong triều, không có định lực tốt như vậy. Nàng thấy nữ nhi bảo bối của chính mình, ngày sau sẽ là nhân trung long phượng, lại đang quỳ trên mặt đất kính trà cho chính mình, hai mắt đều là nước, tiếp nhận chung trà liên tục nói: "Tốt tốt tốt... Hài tử ngoan của ta."
Quý Lục dâng lên hai ly trà, nhận trở về hai bao lì xì lớn. Ngày này, nàng cũng coi như nhận tổ quy tông. Người làm chứng trong tộc cũng uống lên chung trà Quý Lục kính, nhét cho nàng một phong bì đỏ. Lại thêm đại ca nhi, nhị ca nhi đại phòng, đại nữ nhi thế tử phi phủ Dư Bá, nhị nữ nhi của Trần thị, mọi người đều cười khanh khách đưa lễ gặp mặt, Quý Lục xác thực thu hoạch phong phú.
Hai mắt tam lão ra đẫm lệ, xôn xao chảy xuống. Sau đó, ông ta càng là lôi kéo tay của đại lão gia, nói, đại ca ngươi phải đối xử tử tế với lục tỷ nhi. Vẻ mặt tam phu nhân giả như thế nào đều giả không ra biểu tình khổ sở. Nàng cảm thấy chính mình là người ngay thẳng, hiện giờ trong lòng vui sướng kích động, ngày đại hỉ như vậy, ngoại trừ ngửa mặt lên trời cười to, thật sự không nghĩ ra phương thức biểu đạt nào khác, làm bộ làm tịch thật sự quá làm khó nàng. Cuối cùng, không có biện pháp, Hà thị liền véo đùi chính mình hai cái, mới miễn cưỡng bày ra hai giọt nước mắt, đi lên lôi kéo tay Trần thị, nói câu, đại tẩu, là ta xin lỗi lục tỷ nhi.
Trần thị nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, lôi kéo tay Quý Vân Lưu nói chuyện, trong lòng lại có một tia cười lạnh. Dạ minh châu đặt trong gạch ngói, Hà thị bị bùn che mờ mắt, nâng niu ngói nát, ném dạ minh châu, vậy mà còn đắc chí! Ngu xuẩn!
Một ngày quá kế và phân gia vội vàng mà qua. Một hồi đại sự của Quý gia, ngoại trừ người trong tòa nhà biết được lại không có động tĩnh nào khác.
Đêm đó, Trần thị tự mình qua Yêu Nguyệt Viện, nhìn xem nơi này còn thiếu cái gì, nên bổ sung thêm cái gì. Mẹ con hai người lôi kéo tay nói chút chuyện riêng tư, rồi sau đó, Trần thị thấp giọng nghiêm túc nói với Quý Lục: "Lục tỷ nhi, mẫu thân không nói lời trái lương tâm với con, mẫu thân và con ăn ngay nói thật. Nhưng lời này, mẹ con chúng ta tự mình nói với nhau, sau này không thể truyền ngoài, được chứ?"
Quý Vân Lưu thấy nàng giọng điệu dịu dàng như tơ, ánh mắt chân thành, liền cười nói: "Mẫu thân nói thẳng, nữ nhi nhất định ghi nhớ lời của mẫu thân."
Trần Thị xem nàng. Trong cặp mắt đen nhánh kia, tất cả đều là ý cười ấm áp. Từ một ít lời nói mới vừa rồi xem ra, tuy đứa nhỏ này mười ba tuổi, khí độ và đoan trang một chút cũng không thua đại nữ nhi đã lấy chồng làm thế tử phi từ lâu của mình.
"Lục tỷ nhi," Trần thị nhìn nàng, giọng điệu càng thêm mềm nhẹ, đối với đứa nữ nhi này càng thêm vừa lòng: "Có một chuyện, mẫu thân muốn nói cho con. Sau khi con biết được, chúng ta trước hết đặt ở trong bụng, đừng nói ra ngoài... Chính là, mấy ngày trước đây, phụ thân con khi làm việc đã từng sao chép thánh chỉ Hoàng Thượng tự tay viết. Mà trong thánh chỉ kia, bên trên viết đó là hôn sự của con..."
"Mẫu thân?" Quý Vân Lưu làm như chính mình không chút nào biết đến, nhìn Trần thị kinh ngạc ngờ vực hô một câu. Có điều, nàng xác thực không biết Hoàng Đế đã nghĩ xong thánh chỉ, phỏng chừng việc này, Ngọc Hành cũng không biết.
"Đúng vậy, bên trong viết chính là hôn sự của con. Hoàng Thượng tứ hôn con cho Thất hoàng tử." Trần thị nắm lấy tay Quý Lục, muốn cảm thụ xem giờ khắc này đứa nhỏ này có kích động giống như chính mình lúc trước nghe được việc này hay không. Nhưng nàng chỉ thấy trong mắt nàng ấy hiện lên thần sắc kinh hỉ nhàn nhạt, không có bộ dáng thất thố như chính mình tưởng tượng.
Qua nửa ngày, nàng mới nghe được thanh âm của nàng ấy: "Mẫu thân, hôn sự của nữ nhi, nữ nhi hoàn toàn dựa vào mẫu thân đại nhân và phụ thân đại nhân làm chủ."
Trần thị nhìn nữ nhi trầm tĩnh nhu hoà, chậm rãi nói: "Con gả vào hoàng gia là phúc khí của Quý phủ chúng ta. Chỉ là trong hoàng gia không thể so với trong phủ chúng ta, hoàng gia quy củ rất nhiều, sau này con chắc chắn phải vất vả một chút... Có điều con yên tâm, a nương sẽ luôn ở bên cạnh con. Sau này nếu con bị ấm ức gì cũng không cần sợ. Dù là hoàng gia, chúng ta cũng không sợ."
Thấy Quý Vân Lưu nắm tay chính mình gật đầu, nàng lại nói: "Phụ thân con bọn họ chỉ xem triều đình. Bên ngoài, phụ thân con chắc chắn toàn lực trợ giúp Thất hoàng tử. Nhưng nữ nhân chúng ta, a nương không có kiến thức xa như vậy. A nương nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một chuyện, phàm là Thất hoàng tử nếu vì thấy phủ chúng ta dòng dõi không xứng đôi với hoàng gia mà coi nhẹ con, con chỉ cần nói cho a nương. A nương dù là dốc hết mọi thứ, nhất định không để con chịu ấm ức..."
Nói chuyện, nói rất nhiều, Trần thị đem toàn bộ lời thương lượng nhiều ngày nay với đại lão gia toàn bộ đều nói ra. Nàng đã tính toán tốt, nhị ca nhi của nàng đã đính hôn, lại còn chưa lập gia đình. Chỉ cần nó vừa thành gia, liền cho hai đứa ca nhi đều cầu chức quan ngoại phóng. Vì Đại Chiêu có pháp luật, cả cha mẹ đều khoẻ mạnh thì không thể phân gia. Bằng không, nàng cũng tính toán phân gia rồi. Sau đó, chính mình và Quý Thượng Thư một lòng liền trù tính vì Quý Lục và Quý phủ.
Quý Vân Lưu lẳng lặng mà nghe, trong lòng cũng chậm rãi nổi lên một luồng tư vị ê ẩm. Nàng lẻ loi một mình độc hành nhiều năm như vậy, các thứ như tình thương của mẹ tìm kiếm trong trí nhớ đều không có. Hiện giờ, Trần thị thật tình đối đãi, cả tính toán xấu nhất đều đã đưa ra, nàng sao có thể không cảm động. Người đều có tim, chỉ cần biết đối phương là thật tình đối đãi chính mình, cũng sẽ để đối phương nhìn thấy sự thật lòng của bản thân.
"A nương," Quý Vân Lưu khẽ tựa vào đầu vai Trần thị: "Người đừng lo lắng, Thất hoàng tử sẽ không vì dòng dõi mà coi thường nữ nhi."
Trần thị đỡ lấy cánh tay của nàng, cười khẽ: "Tổ mẫu con nói, lần trước Thất hoàng tử tới phủ, bà ấy nhìn ra được, Thất hoàng tử là có tình với con, như thế ta liền yên tâm chút. Mà việc hôn nhân của các con là ngự tứ, con nâng thánh chỉ tiến vào vương phủ, cũng là bảo đảm tốt nhất. Có điều, tổ mẫu con nói rất đúng, bất kể chuyện gì trên thế gian này đều không thắng nổi tình ý của bản thân. Thất hoàng tử thật tình thích con, mới là tốt nhất thoả đáng nhất." Chỉ là nàng nghĩ đến, có khả năng Thất hoàng tử nhìn trúng chính là vẻ ngoài này của Quý Lục, trong lòng lại một trận ngũ vị tạp trần không hiểu được. Bề ngoài của nữ tử là quan trọng, nhưng hồng nhan dễ già, dựa vào túi da chung quy không phải kế lâu dài.
Quý Vân Lưu cảm nhận được tâm tình không yên của Trần thị khi nàng ấy khẽ vuốt ve chính mình, nàng liền duỗi tay sờ lên cổ, từ trong cổ rút ra một sợi tơ hồng, mang theo khối bạch ngọc ra: "A nương, chuyện này, nữ nhi cũng chỉ nói với một mình người."
Trần thị vừa thấy ngọc bội này, mở to mắt, mang theo kinh ngạc: "Đây..." Ngọc bội có phẩm chất như vậy, chạm trổ như vậy, người sáng suốt vừa nhìn, liền biết đây là xuất từ phủ Nội Vụ trong cung! Hiện giờ nữ nhi nhà mình tùy thân mang theo trên người, kết hợp đối tượng đang đàm luận hiện giờ tới xem, ngọc này là của ai, Trần thị tự nhiên có thể đoán được bảy tám phần!
Quả nhiên, nàng lại nghe được Quý Vân Lưu tiếp tục nói: "Ngọc này, lúc trước ở biệt viện núi Tử Hà, Thất hoàng tử đã tặng một lần. Nữ nhi cảm thấy thu ngọc bội như vậy không hợp lễ nghĩa, bởi vậy đưa trở lại... Rồi sau đó, tại thôn trang dưới núi, Thất hoàng tử lại tự tay tặng một lần..."
Trần thị nhìn đôi mắt đen nhánh của Quý Vân Lưu, ôm trái tim đang đập bùm bùm, chỉ cảm thấy thanh âm kia mờ mịt bay bay, toàn bộ chui vào trong lỗ tai chính mình: "Thất hoàng tử ở thôn trang chính miệng nói, y muốn cưới con."
/369
|