"Không không, không phải, a nương..." Trần thị nghe xong lời này, vội vàng giải thích nói: "Lục tỷ nhi hiểu chuyện có lễ, ta rất thích. Chỉ là, nó hiện giờ có thân phận chính phi hoàng gia, ta sợ, là tức phụ không thể làm nhà mẹ có lực giúp đỡ cho nó..."
"Lời này, chúng ta liền đừng nói, ngươi vẫn luôn là người hiểu chuyện." Quý lão phu nhân vỗ tay Trần thị: "Nếu luận trợ lực từ thê tộc... Tuy rằng ta lớn tuổi, đến cùng không phải tai điếc mắt hoa, vẫn có vài phần nhãn lực. Từ lần Thất hoàng tử đến phủ mà xem, y xác thực có tình với lục tỷ nhi chúng ta. Ngươi cũng đừng lo lắng phủ chúng ta không thể trở thành lực giúp đỡ cho Thất hoàng tử, cái gì đều không so được tình ý thật lòng của chính mình. Mà lục tỷ nhi thông tuệ hiếu thuận, quá kế đến danh nghĩa của ngươi, cũng sẽ hiếu thuận với ngươi."
Lão phu nhân nhìn nàng, lại chậm rãi nói: "Tuy ta yêu thương Tùng ca nhi, nhưng bộ dáng kia của nó, xác thực không làm nhạc phụ của Thất hoàng tử được. Chuyện này, lòng ta rõ ràng."
"A nương..." Hốc mắt Trần thị ửng đỏ. Nàng tự nhiên hiểu ý tứ của lão phu nhân. Quá kế Quý Vân Lưu cho nàng, là cho phòng này của bọn họ trợ lực.
"Chuyện này, liền định như vậy đi. Chờ Chính ca nhi trở về, ngươi liền bảo nó lại đây, ta chính miệng thương lượng với nó." Lão phu nhân giải quyết dứt khoát.
Quý Thượng Thư vốn nghĩ hôm nay sau khi xong việc, liền thương lượng những chuyện của Hà thị và Quý Lục cùng với tam lão gia. Nào biết đâu ông vừa vào phủ, liền nghe hạ nhân ở chỗ cửa trong sinh động như thật mà bẩm báo lại chuyện của thất nương tử. Lời kia kể một cái đến rõ ràng minh bạch, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ! Vẻ mặt gió mát trăng thanh của Quý Thượng Thư lập tức hoá thành sấm sét ấm ầm! Tam phòng vậy mà dưỡng ra tiểu nương tử như vậy, còn lấy chết ép buộc mẫu thân ông! Quả thực có thể đưa đến đạo quan sống hết quãng đời còn lại, không được tự do!
Quý Đức Chính quyền cao chức trọng, ở Quý phủ, ông nói một hoàng toàn không người nào dám nói hai. Ông lập tức liền nâng khuôn mặt lạnh lẽo đi về phía chính viện. Ông đi vào thượng phòng của lão phu nhân, uống hai hớp trà, liền nói rõ ràng: "A nương, thất tỷ nhi lúc này phải đưa đi, đưa đến thôn trang!"
Lão phu nhân hơi do dự, thở dài: "Hiện giờ, kỳ thi hội sắp tới, chúng ta cũng phải băn khoăn đến tam ca nhi. Nó là đứa cực kỳ hiếu thuận... Mà nếu đưa thất nha đầu đến thôn trang, đây là trị ngọn không trị gốc." Rồi sau đó, lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nhắc những lời chính mình đã thương lượng với Trần thị cho đại lão gia nghe.
Tam lão gia Quý Xuân Tùng từ xưa đến nay lòng cao ngất, mắt lại thấp hơn so với tường vây. Đã nhiều ngày nay, ông ta được mọi người thưởng thức, lại nâng được tình yêu trong lòng vào phủ, đang ân ân ái ái, xuân phong đắc ý. Ông ta tiến vào cửa trong liền giống như đại lão gia, nghe hạ nhân miêu tả chuyện sau giờ Ngọ vô cùng nhuần nhuyễn!
Tam lão gia không có công phu mặt ngoài tốt như đại lão gia, lập tức nhảy dựng lên tại cửa trong: "Thật là lật trời! Mẹ nó đứa nghiệp chướng này! Lúc trước ta nên ném nó vào sông cho chết đuối!" Trong lòng ông ta giận dữ, lửa đốt lên đỉnh đầu, dưới chân mang gió, một chút liền thổi đến Như Hồng Viện muốn tìm Hà thị hỏi tội!
Tam phu nhân ngồi trước bàn trang điểm mà rơi lệ. Nước mắt giống như suối nguồn vĩnh viễn không khô kiệt, xôn xao mà lăn xuống. Nàng thấy tam lão gia vào nhà liền "Oà" một tiếng nhào qua: "Lão gia, lão gia, người cứu nữ nhi chúng ta đi. Hiện giờ, thất tỷ nhi bị lão phu nhân nhốt ở chính viện. Ô ô, lão gia, người đi cầu xin lão phu nhân, cứu nữ nhi chúng ta..."
"Nhốt vào chính viện còn chưa đủ, còn phải đưa đến thôn trang!" Tam lão gia một chút cũng không dao động, vẻ mặt chán ghét đẩy nàng ta ra, "Ngươi nhìn xem nữ nhi tốt ngươi dạy ra, nữ nhi tốt mà ngươi chiều chuộng ra! Mặt mũi Quý phủ đều bị ném hết! Nên đưa nó tới thôn trang làm nó thanh tỉnh lại! Ngươi nhìn nó mà xem, ngươi nhìn nó mà xem, còn không bằng dã nha đầu nơi thâm sơn cùng cốc kia!"
"Lão gia..."
Hai người đang nói chuyện, người chính viện tới bẩm báo, lão phu nhân mời tam lão gia đi qua một chuyến. Quý Xuân Tùng giật mình ngẩn ra, vung tay áo liền đi đến chính viện.
Khi đến chính viện, tam lão gia thấy vẻ mặt nghiêm túc sắp đóng thành băng của đại lão gia, ông ta liền chột dạ, con mất dạy là lỗi của cha. Cho nên, chuyện nữ nhi không có gia giáo này, ông có thể đẩy toàn bộ sai lầm lên người Hà thị sao? Đại ca ông còn không ở trước mặt mẹ già liền đánh chết ông ta!
"A nương, đại ca..." Tam lão gia thấp giọng gọi một tiếng, liền một bộ dáng "Ta sai rồi": "Đại ca, chuyện thất tỷ nhi, nghiệp chướng kia, đứa nữ nhi bất hiếu kia, nó, nên dạy dỗ nó cho tốt! Nên cho nó một lần giáo huấn thật tốt!"
"Tùng ca nhi," Lão phu nhân ngồi trên giường nhỏ mở miệng: "Chuyện của thất tỷ nhi, lần ngày con cũng không cần lại cầu tình với ta..."
Tam lão gia liên tục nói lời linh tinh như sẽ không, không dám, cần thiết nghiêm trị.
"Lần này gọi con lại đây, còn có một chuyện." Lão phu nhân bắt đầu nói chuyện chính: "Hà thị như vậy, ta cảm thấy không thích hợp làm mẫu thân chân chính của lục tỷ nhi... Ta đã thương lượng với đại ca con, muốn quá kế lục tỷ nhi đến danh nghĩa Trần thị, không biết ý của con thế nào?"
"Quá kế?" Tam lão gia trợn to mắt, chớp hai mắt, ngây ngốc, dường như nghe không hiểu ý tứ những lời này: "A nương là nói, lục tỷ nhi sau này, sau này là hài tử của đại ca, chất nữ của ta?" Nữ nhi ruột biến thành chất nữ... Tam lão gia cảm thấy giờ phút này chính là chuyện nghìn lẻ một đêm! Đùa sao, đại ca ông lại không phải không có nữ nhi, muốn nữ nhi của ông ta làm gì! Lục tỷ nhi của ông hiện giờ cũng rất được lòng ông!
"Là để lục tỷ nhi quá kế cho Trần thị và đại ca con." Lão phu nhân đã hạ quyết tâm, "Mấy năm nay, lục tỷ nhi đã ăn không ít khổ cực. Hiện giờ nó đã trở lại, ta muốn bồi thường cho nó thật tốt, chờ sau khi lục tỷ nhi quá kế, chúng ta liền phân gia đi..."
"Phân gia?"
"Phân gia?"
Chuyện này, Quý Thượng Thư và tam lão gia hoàn toàn ngốc ra. Vì sao náo loạn đến nông nỗi muốn phân gia rồi?
Quý Thượng Thư suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, thở dài một tiếng: "A nương, nếu phân gia, phần của ta... Liền bồi thường cho tam đệ một ít đi." Ý định của lão phu nhân cũng là trứng gà không bỏ chung trong một cái rổ. Quý Lục gả cho Thất hoàng tử, phong cảnh sau này đó là ngàn tốt vạn tốt, tổ tông Quý gia hiển linh. Nếu sau này Thất hoàng tử thật sự tham gia vào việc đoạt vị, một cái vô ý, thua hết cả bàn cờ. Hiện giờ Quý phủ phân gia, cũng có thể bảo toàn cho hai đứa đệ đệ của ông.
"Đại ca?" Tam lão gia vẫn là mơ màng hồ đồ, không phải thất tỷ nhi làm sai sao? Như thế nào liền biến thành lục tỷ nhi phải quá kế, còn muốn phân gia?
"Được rồi, nó là đệ đệ con, con đúng là muốn nhường cho nó nhiều một chút." Lão phu nhân tự mình nói với đại lão gia, "Chính ca nhi, lúc này phân gia, sau này, ta vẫn ở chỗ của con. Kho riêng kia của ta cũng không để lại, toàn bộ đều lấy ra, phân cho các tỷ nhi ca nhi. Sau này, con ăn gạo tẻ ta ăn gạo tẻ, con uống cháo loãng, ta liền uống cháo loãng!"
"A nương!" Tam lão gia là người hiếu thảo cỡ nào, lập tức liền nói: "A nương, nhi tử nuôi người!"
"Không cần." Lão phu nhân xuống giường, vươn tay để Quý Xuân Tùng đỡ chính mình, thong thả nói với ông ta sau khi quá kế và phân gia, ông có thể phân được những gì. Quý tam lão gia nghe mẫu thân ông nói, nhanh chóng tính toán trong lòng, một lòng hai phần việc, thuận buồm xuôi gió. Kết quả, ông phát hiện sau khi chính mình phân gia, vậy mà có thể nhiều hơn một nửa gia tài so với đại lão gia!
"Lời này, chúng ta liền đừng nói, ngươi vẫn luôn là người hiểu chuyện." Quý lão phu nhân vỗ tay Trần thị: "Nếu luận trợ lực từ thê tộc... Tuy rằng ta lớn tuổi, đến cùng không phải tai điếc mắt hoa, vẫn có vài phần nhãn lực. Từ lần Thất hoàng tử đến phủ mà xem, y xác thực có tình với lục tỷ nhi chúng ta. Ngươi cũng đừng lo lắng phủ chúng ta không thể trở thành lực giúp đỡ cho Thất hoàng tử, cái gì đều không so được tình ý thật lòng của chính mình. Mà lục tỷ nhi thông tuệ hiếu thuận, quá kế đến danh nghĩa của ngươi, cũng sẽ hiếu thuận với ngươi."
Lão phu nhân nhìn nàng, lại chậm rãi nói: "Tuy ta yêu thương Tùng ca nhi, nhưng bộ dáng kia của nó, xác thực không làm nhạc phụ của Thất hoàng tử được. Chuyện này, lòng ta rõ ràng."
"A nương..." Hốc mắt Trần thị ửng đỏ. Nàng tự nhiên hiểu ý tứ của lão phu nhân. Quá kế Quý Vân Lưu cho nàng, là cho phòng này của bọn họ trợ lực.
"Chuyện này, liền định như vậy đi. Chờ Chính ca nhi trở về, ngươi liền bảo nó lại đây, ta chính miệng thương lượng với nó." Lão phu nhân giải quyết dứt khoát.
Quý Thượng Thư vốn nghĩ hôm nay sau khi xong việc, liền thương lượng những chuyện của Hà thị và Quý Lục cùng với tam lão gia. Nào biết đâu ông vừa vào phủ, liền nghe hạ nhân ở chỗ cửa trong sinh động như thật mà bẩm báo lại chuyện của thất nương tử. Lời kia kể một cái đến rõ ràng minh bạch, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ! Vẻ mặt gió mát trăng thanh của Quý Thượng Thư lập tức hoá thành sấm sét ấm ầm! Tam phòng vậy mà dưỡng ra tiểu nương tử như vậy, còn lấy chết ép buộc mẫu thân ông! Quả thực có thể đưa đến đạo quan sống hết quãng đời còn lại, không được tự do!
Quý Đức Chính quyền cao chức trọng, ở Quý phủ, ông nói một hoàng toàn không người nào dám nói hai. Ông lập tức liền nâng khuôn mặt lạnh lẽo đi về phía chính viện. Ông đi vào thượng phòng của lão phu nhân, uống hai hớp trà, liền nói rõ ràng: "A nương, thất tỷ nhi lúc này phải đưa đi, đưa đến thôn trang!"
Lão phu nhân hơi do dự, thở dài: "Hiện giờ, kỳ thi hội sắp tới, chúng ta cũng phải băn khoăn đến tam ca nhi. Nó là đứa cực kỳ hiếu thuận... Mà nếu đưa thất nha đầu đến thôn trang, đây là trị ngọn không trị gốc." Rồi sau đó, lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nhắc những lời chính mình đã thương lượng với Trần thị cho đại lão gia nghe.
Tam lão gia Quý Xuân Tùng từ xưa đến nay lòng cao ngất, mắt lại thấp hơn so với tường vây. Đã nhiều ngày nay, ông ta được mọi người thưởng thức, lại nâng được tình yêu trong lòng vào phủ, đang ân ân ái ái, xuân phong đắc ý. Ông ta tiến vào cửa trong liền giống như đại lão gia, nghe hạ nhân miêu tả chuyện sau giờ Ngọ vô cùng nhuần nhuyễn!
Tam lão gia không có công phu mặt ngoài tốt như đại lão gia, lập tức nhảy dựng lên tại cửa trong: "Thật là lật trời! Mẹ nó đứa nghiệp chướng này! Lúc trước ta nên ném nó vào sông cho chết đuối!" Trong lòng ông ta giận dữ, lửa đốt lên đỉnh đầu, dưới chân mang gió, một chút liền thổi đến Như Hồng Viện muốn tìm Hà thị hỏi tội!
Tam phu nhân ngồi trước bàn trang điểm mà rơi lệ. Nước mắt giống như suối nguồn vĩnh viễn không khô kiệt, xôn xao mà lăn xuống. Nàng thấy tam lão gia vào nhà liền "Oà" một tiếng nhào qua: "Lão gia, lão gia, người cứu nữ nhi chúng ta đi. Hiện giờ, thất tỷ nhi bị lão phu nhân nhốt ở chính viện. Ô ô, lão gia, người đi cầu xin lão phu nhân, cứu nữ nhi chúng ta..."
"Nhốt vào chính viện còn chưa đủ, còn phải đưa đến thôn trang!" Tam lão gia một chút cũng không dao động, vẻ mặt chán ghét đẩy nàng ta ra, "Ngươi nhìn xem nữ nhi tốt ngươi dạy ra, nữ nhi tốt mà ngươi chiều chuộng ra! Mặt mũi Quý phủ đều bị ném hết! Nên đưa nó tới thôn trang làm nó thanh tỉnh lại! Ngươi nhìn nó mà xem, ngươi nhìn nó mà xem, còn không bằng dã nha đầu nơi thâm sơn cùng cốc kia!"
"Lão gia..."
Hai người đang nói chuyện, người chính viện tới bẩm báo, lão phu nhân mời tam lão gia đi qua một chuyến. Quý Xuân Tùng giật mình ngẩn ra, vung tay áo liền đi đến chính viện.
Khi đến chính viện, tam lão gia thấy vẻ mặt nghiêm túc sắp đóng thành băng của đại lão gia, ông ta liền chột dạ, con mất dạy là lỗi của cha. Cho nên, chuyện nữ nhi không có gia giáo này, ông có thể đẩy toàn bộ sai lầm lên người Hà thị sao? Đại ca ông còn không ở trước mặt mẹ già liền đánh chết ông ta!
"A nương, đại ca..." Tam lão gia thấp giọng gọi một tiếng, liền một bộ dáng "Ta sai rồi": "Đại ca, chuyện thất tỷ nhi, nghiệp chướng kia, đứa nữ nhi bất hiếu kia, nó, nên dạy dỗ nó cho tốt! Nên cho nó một lần giáo huấn thật tốt!"
"Tùng ca nhi," Lão phu nhân ngồi trên giường nhỏ mở miệng: "Chuyện của thất tỷ nhi, lần ngày con cũng không cần lại cầu tình với ta..."
Tam lão gia liên tục nói lời linh tinh như sẽ không, không dám, cần thiết nghiêm trị.
"Lần này gọi con lại đây, còn có một chuyện." Lão phu nhân bắt đầu nói chuyện chính: "Hà thị như vậy, ta cảm thấy không thích hợp làm mẫu thân chân chính của lục tỷ nhi... Ta đã thương lượng với đại ca con, muốn quá kế lục tỷ nhi đến danh nghĩa Trần thị, không biết ý của con thế nào?"
"Quá kế?" Tam lão gia trợn to mắt, chớp hai mắt, ngây ngốc, dường như nghe không hiểu ý tứ những lời này: "A nương là nói, lục tỷ nhi sau này, sau này là hài tử của đại ca, chất nữ của ta?" Nữ nhi ruột biến thành chất nữ... Tam lão gia cảm thấy giờ phút này chính là chuyện nghìn lẻ một đêm! Đùa sao, đại ca ông lại không phải không có nữ nhi, muốn nữ nhi của ông ta làm gì! Lục tỷ nhi của ông hiện giờ cũng rất được lòng ông!
"Là để lục tỷ nhi quá kế cho Trần thị và đại ca con." Lão phu nhân đã hạ quyết tâm, "Mấy năm nay, lục tỷ nhi đã ăn không ít khổ cực. Hiện giờ nó đã trở lại, ta muốn bồi thường cho nó thật tốt, chờ sau khi lục tỷ nhi quá kế, chúng ta liền phân gia đi..."
"Phân gia?"
"Phân gia?"
Chuyện này, Quý Thượng Thư và tam lão gia hoàn toàn ngốc ra. Vì sao náo loạn đến nông nỗi muốn phân gia rồi?
Quý Thượng Thư suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, thở dài một tiếng: "A nương, nếu phân gia, phần của ta... Liền bồi thường cho tam đệ một ít đi." Ý định của lão phu nhân cũng là trứng gà không bỏ chung trong một cái rổ. Quý Lục gả cho Thất hoàng tử, phong cảnh sau này đó là ngàn tốt vạn tốt, tổ tông Quý gia hiển linh. Nếu sau này Thất hoàng tử thật sự tham gia vào việc đoạt vị, một cái vô ý, thua hết cả bàn cờ. Hiện giờ Quý phủ phân gia, cũng có thể bảo toàn cho hai đứa đệ đệ của ông.
"Đại ca?" Tam lão gia vẫn là mơ màng hồ đồ, không phải thất tỷ nhi làm sai sao? Như thế nào liền biến thành lục tỷ nhi phải quá kế, còn muốn phân gia?
"Được rồi, nó là đệ đệ con, con đúng là muốn nhường cho nó nhiều một chút." Lão phu nhân tự mình nói với đại lão gia, "Chính ca nhi, lúc này phân gia, sau này, ta vẫn ở chỗ của con. Kho riêng kia của ta cũng không để lại, toàn bộ đều lấy ra, phân cho các tỷ nhi ca nhi. Sau này, con ăn gạo tẻ ta ăn gạo tẻ, con uống cháo loãng, ta liền uống cháo loãng!"
"A nương!" Tam lão gia là người hiếu thảo cỡ nào, lập tức liền nói: "A nương, nhi tử nuôi người!"
"Không cần." Lão phu nhân xuống giường, vươn tay để Quý Xuân Tùng đỡ chính mình, thong thả nói với ông ta sau khi quá kế và phân gia, ông có thể phân được những gì. Quý tam lão gia nghe mẫu thân ông nói, nhanh chóng tính toán trong lòng, một lòng hai phần việc, thuận buồm xuôi gió. Kết quả, ông phát hiện sau khi chính mình phân gia, vậy mà có thể nhiều hơn một nửa gia tài so với đại lão gia!
/369
|