Khi Tống Chi Hoạ trở lại trong viện chính mình, nỗi lòng vẫn là không yên. Nàng đỡ mặt bàn đứng một hồi lâu, mới bình phục tâm tư cuồn cuộn của mình xuống. Quý Thất nói, chỉ cần ở nơi đông người, chạm mặt nam tử, có tiếp xúc thân thể, nam tử kia liền phải nhận lấy ngươi, nâng ngươi vào phủ! Nếu không được, liền nghĩ biện pháp, té xuống hồ nước cùng với hắn, những thứ này... Đều có thể! Quý Thất còn nói, không có nam nhân nào chống đỡ được một nữ tử nhảy vào trong ngực!
Dao Dao thấy sắc mặt cô nương nhà mình chợt hồng, chợt trắng, cũng không biết nàng và thất nương tử khi đó ở trong phòng thương thảo cái gì, đành phải đi lên nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, người, người không có việc gì chứ?"
"Không..." Tống Chi Hoạ lấy lại tinh thần, "Ta không có việc gì."
Thê tử thương nhân, thiếp thất thế tử... Tống nương tử nắm chặt khăn trong tay, biểu tình kiên định. So với việc gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt, còn không bằng làm thiếp thất của Ninh thế tử. Ninh thế tử phong thái lỗi lạc như vậy, dù làm thiếp lại như thế nào!
Ngày này, sau giờ Ngọ, tam phu nhân Hà thị mang đủ ngân phiếu đi đến Yêu Nguyệt Viện. Không biết do trùng hợp, hay là Quý Vân Lưu cố ý, Hà thị chỉ cảm thấy bản thân hai lần lại đây, liền hai lần nhìn thấy nàng ta đang ăn yến huyết! Tim nàng chảy máu, oán niệm trong lòng không cách nào nói rõ, sợi oán khí kia khiến hốc mắt nàng đều đỏ lên.
Quý Lục nhìn nàng ta, thật ra cực kỳ lễ phép, cho người dâng trà và điểm tâm lên, mặt mang mỉm cười: "Nhị nương hôm nay tìm ta có chuyện gì?"
Hà thị bắt đầu tìm đề tài: "Những bánh lạnh mà hôm qua ngươi đưa tới thơm nồng trơn mềm, vô cùng không tệ, mẫu thân cũng rất thích..."
Quý Vân Lưu cười nói: "Nhị nương đã thích, chờ lát ta liền bảo Tô Anh làm nhiều thêm mấy cái, đưa qua cho ngài."
Hà thị thấy nàng tươi cười xinh đẹp, ngây người một chút, sợi oán niệm trong lòng lập tức giảm bớt một chút: "Lục tỷ nhi, mẫu thân biết ngươi là hài tử ngoan có lòng. Những chuyện trước kia, là mẫu thân không đúng, mẫu thân không nên chẳng quan tâm gì tới ngươi. Sau này, mẫu thân nhất định bồi thường cho ngươi thật tốt!"
Quý Vân Lưu "Ồ" một tiếng, nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Nhị nương có chuyện liền nói đi, giá cả rõ ràng, có thể giúp ta sẽ giúp."
Hà thị lại bị một bộ trấn định mà phun ra bốn chữ "Giá cả rõ ràng" của nàng làm nghẹn đến trướng đầy bụng. Người này nơi nào là tiểu thư khuê các gì! Đôi mắt lão phu nhân quả thực bị cứt chó dán lại! Người này chính là tiểu nhân đê tiện chỉ biết tiền bạc! Một nhà Quý phủ mọi người đều bị túi da và lời ngọt ngào của nàng ta lừa!
"Nhị nương đừng để ý..." Hà thị đang chửi rủa đến hung thần sát ác ở trong lòng, lại nghe được lời nói của Quý Lục: "Ta cũng không muốn nói đến tiền bạc. Chỉ là, giữa ta và Nhị nương, ngoại trừ tiền bạc, dường như cũng không có thứ khác để bàn."
Năng lực hiểu rõ như vậy, làm Hà thị chớp mắt một cái liền hoàn hồn. Nàng nâng mắt nhìn xem Quý Vân Lưu. Người này ngồi ở trước mặt chính mình, mặt không đổi sắc, một đôi mắt, yên lặng trong vắt như nước mùa thu, ý cười thong dong kia làm nàng từ đáy lòng than một tiếng. Thất tỷ nhi nhà mình, thật là học không nổi đón ý diễn tuồng như vậy.
Ý tứ mới vừa rồi, chính là không muốn có giao tình gì với chính mình. Thôi, nói tiền bạc liền nói tiền bạc vậy! Dùng hết lực ngàn quân, Hà thị bày ra vẻ tươi cười: "Là như thế này, lục tỷ nhi..." Tâm tư nhỏ đã bị chọc phá, nàng cũng không hàm hồ, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu liền đặt lên bàn, "Mẫu thân biết phủ Trưởng công chúa tặng thiệp của yến ngắm hoa cho ngươi và tứ tỷ nhi. Mẫu thân muốn ngươi mang theo thất tỷ nhi tới kiến thức một chút."
"Chuyện này..." Quý Vân Lưu cúi đầu xem chồng ngân phiếu trên bàn, lại ngẩng đầu xem khuôn mặt nàng ta. Hôm nay, giữa trán nàng ta có tướng vận may, có điều trong đỏ mang đen, lại có tướng tai nạn ngoài sáng.
"Được, nhị nương bảo ta mang, ta liền mang thất muội muội theo đi."
Quý Vân Lưu sảng khoái đáp ứng khiến Hà thị chớp hai mắt, nửa ngày còn không phản ứng lại.
"Nhị nương còn có việc sao?" Quý Lục thấy nàng ta ngồi ngơ ngác, lại hỏi một câu.
"Không, không..." Hà thị đứng lên, vô cùng cao hứng, "Vậy mẫu thân liền đi trước..."
"Nhị nương." Quý Vân Lưu gọi nàng ta lại. Thấy Hà thị xoay người, nàng nói: "Ta có thể mang theo thất muội muội đi cùng. Chẳng qua, nếu thất muội muội lại tự mình làm càn, ta xác thực không thể giúp, giá cả rõ ràng cũng không thể giúp chuyện này."
Tâm tư đầy người của Hà thị đều đặt trên việc Quý Thất có thể đến yến ngắm hoa. Nàng nghe được lời này, gật đầu, lại nhanh chóng đi rồi. Nàng phải đi chuẩn bị xiêm y và trang sức cho thất tỷ nhi!
Hồng Xảo nhìn Hà thị mang theo tâm tình nhảy nhót mà một đường rời đi, vừa thu thập ngân phiếu trên bàn theo lời Quý Vân Lưu phân phó, vừa thấp giọng hỏi: "Cô nương, người thật sự định mang theo thất nương tử đi sao? Tính tình của thất nương tử như vậy... Nếu ở bên trong xảy ra chuyện gì..."
"Ta không mang nàng ta đi, đều có người để cho nàng đi. Thôi, người đưa bạc lại đây cầu làm việc, không cần tự nhiên không lấy." Quý Vân Lưu đứng lên, vươn tay đỡ cổ đi vào phòng trong: "Ai, Cửu Nương, ngươi tới giúp ta xoa bóp cổ. Hôm qua hình như ta bị sái cổ, buổi sáng ấn ấn, hiện tại vẫn cảm thấy đau." Đêm qua, không chỉ Thất hoàng tử ngủ không ngon, ngay cả nàng, cũng là ngủ không ngon!
Người của phủ Trưởng công chúa tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Buổi sáng nhận được phân phó từ Trưởng công chúa, sau giờ Ngọ liền viết xong thiệp, đưa đến Quý phủ.
Lão phu nhân cầm thiệp cùng mời cả nhà, miệng cười đều không khép lại được. Hoàng Thượng muốn hạ thánh chỉ tứ hôn, Trưởng công chúa tặng thiệp mời đến yến ngắm hoa. Chuyện mừng một chuyện lại nối tiếp một chuyện, thật là cuồn cuộn không dứt, muốn làm rạng rỡ tổ tiên! Vì thế, bà ngồi xuống cùng Trần thị thương nghị danh sách người trong phủ đi đến yến ngắm hoa.
Bên trên tuy viết cùng mời cả nhà, nhưng đến cùng không thể thật sự cả phủ đều không quan tâm mà đi qua. Nhiều người cũng loạn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mất mặt đều là nhà chính mình!
"Nhị tỷ nhi đã đính hôn, hiện giờ áo cưới còn chưa thêu xong. Yến ngắm hoa này, nó liền không đi." Trần thị từ đầu liền bỏ qua nữ nhi chính mình.
"Cũng tốt, tóm là là tiểu nương tử đã đính hôn." Lão phu nhân theo tiếng.
Trần thị nghĩ tới nghĩ lui, không an ổn nhất vẫn là Quý Thất kia: "Lão phu nhân, thất tỷ nhi... Đại yến trong phủ Trưởng công chúa lần này, có lẽ Thất hoàng tử cũng sẽ ở đó, lần trước thất tỷ nhi làm ra chuyện như vậy, lần này đi chỉ sợ..."
"Hoàng Thượng tự mình tứ hôn, Thất hoàng tử là tỷ phu của nó! Không phải tùy ý nó ở đó cóc nhìn trời mà vọng tưởng!" Lão phu nhân nhớ tới việc này, vẫn là một ngụm hờn dỗi: "Đừng để nó đi cũng tốt, miễn lại gây chuyện."
"Vậy biểu cô nương..."
Lão phu nhân nghĩ nghĩ: "Cũng đừng để nó đi, yến ngắm hoa các nhà là đều huân quý. Ai, Chi Hoạ cũng là hài tử mệnh khổ. Sau này, ngươi chú ý nhiều hơn một chút, nếu là nhà thương nhân có nhân phẩm tốt, cũng không sao. Chỉ cần thiếu niên kia nhân phẩm tốt chút, đừng để nó chịu ấm ức."
"Vâng..." Trần thị lên tiếng.
Không bao lâu, chuyện phủ Trưởng công chúa đưa thiệp mời cả nhà đều bị toàn bộ nữ quyến biết được. Hà thị nghe được hạ nhân ở cửa trong bẩm báo, từng câu từng chữ giống như chủy thủ, thọc đến nàng máu chảy như rót, trái tim đều run rẩy! Buổi trưa nàng vừa đưa một vạn lượng ngân phiếu cho Quý Vân Lưu, sau giờ Ngọ liền thu được thiệp mời của phủ Trưởng công chúa! Một vạn lượng này, nàng rõ ràng, rõ ràng một phân tiền cũng không cần tốn!
Dao Dao thấy sắc mặt cô nương nhà mình chợt hồng, chợt trắng, cũng không biết nàng và thất nương tử khi đó ở trong phòng thương thảo cái gì, đành phải đi lên nhẹ giọng hỏi: "Cô nương, người, người không có việc gì chứ?"
"Không..." Tống Chi Hoạ lấy lại tinh thần, "Ta không có việc gì."
Thê tử thương nhân, thiếp thất thế tử... Tống nương tử nắm chặt khăn trong tay, biểu tình kiên định. So với việc gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt, còn không bằng làm thiếp thất của Ninh thế tử. Ninh thế tử phong thái lỗi lạc như vậy, dù làm thiếp lại như thế nào!
Ngày này, sau giờ Ngọ, tam phu nhân Hà thị mang đủ ngân phiếu đi đến Yêu Nguyệt Viện. Không biết do trùng hợp, hay là Quý Vân Lưu cố ý, Hà thị chỉ cảm thấy bản thân hai lần lại đây, liền hai lần nhìn thấy nàng ta đang ăn yến huyết! Tim nàng chảy máu, oán niệm trong lòng không cách nào nói rõ, sợi oán khí kia khiến hốc mắt nàng đều đỏ lên.
Quý Lục nhìn nàng ta, thật ra cực kỳ lễ phép, cho người dâng trà và điểm tâm lên, mặt mang mỉm cười: "Nhị nương hôm nay tìm ta có chuyện gì?"
Hà thị bắt đầu tìm đề tài: "Những bánh lạnh mà hôm qua ngươi đưa tới thơm nồng trơn mềm, vô cùng không tệ, mẫu thân cũng rất thích..."
Quý Vân Lưu cười nói: "Nhị nương đã thích, chờ lát ta liền bảo Tô Anh làm nhiều thêm mấy cái, đưa qua cho ngài."
Hà thị thấy nàng tươi cười xinh đẹp, ngây người một chút, sợi oán niệm trong lòng lập tức giảm bớt một chút: "Lục tỷ nhi, mẫu thân biết ngươi là hài tử ngoan có lòng. Những chuyện trước kia, là mẫu thân không đúng, mẫu thân không nên chẳng quan tâm gì tới ngươi. Sau này, mẫu thân nhất định bồi thường cho ngươi thật tốt!"
Quý Vân Lưu "Ồ" một tiếng, nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Nhị nương có chuyện liền nói đi, giá cả rõ ràng, có thể giúp ta sẽ giúp."
Hà thị lại bị một bộ trấn định mà phun ra bốn chữ "Giá cả rõ ràng" của nàng làm nghẹn đến trướng đầy bụng. Người này nơi nào là tiểu thư khuê các gì! Đôi mắt lão phu nhân quả thực bị cứt chó dán lại! Người này chính là tiểu nhân đê tiện chỉ biết tiền bạc! Một nhà Quý phủ mọi người đều bị túi da và lời ngọt ngào của nàng ta lừa!
"Nhị nương đừng để ý..." Hà thị đang chửi rủa đến hung thần sát ác ở trong lòng, lại nghe được lời nói của Quý Lục: "Ta cũng không muốn nói đến tiền bạc. Chỉ là, giữa ta và Nhị nương, ngoại trừ tiền bạc, dường như cũng không có thứ khác để bàn."
Năng lực hiểu rõ như vậy, làm Hà thị chớp mắt một cái liền hoàn hồn. Nàng nâng mắt nhìn xem Quý Vân Lưu. Người này ngồi ở trước mặt chính mình, mặt không đổi sắc, một đôi mắt, yên lặng trong vắt như nước mùa thu, ý cười thong dong kia làm nàng từ đáy lòng than một tiếng. Thất tỷ nhi nhà mình, thật là học không nổi đón ý diễn tuồng như vậy.
Ý tứ mới vừa rồi, chính là không muốn có giao tình gì với chính mình. Thôi, nói tiền bạc liền nói tiền bạc vậy! Dùng hết lực ngàn quân, Hà thị bày ra vẻ tươi cười: "Là như thế này, lục tỷ nhi..." Tâm tư nhỏ đã bị chọc phá, nàng cũng không hàm hồ, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu liền đặt lên bàn, "Mẫu thân biết phủ Trưởng công chúa tặng thiệp của yến ngắm hoa cho ngươi và tứ tỷ nhi. Mẫu thân muốn ngươi mang theo thất tỷ nhi tới kiến thức một chút."
"Chuyện này..." Quý Vân Lưu cúi đầu xem chồng ngân phiếu trên bàn, lại ngẩng đầu xem khuôn mặt nàng ta. Hôm nay, giữa trán nàng ta có tướng vận may, có điều trong đỏ mang đen, lại có tướng tai nạn ngoài sáng.
"Được, nhị nương bảo ta mang, ta liền mang thất muội muội theo đi."
Quý Vân Lưu sảng khoái đáp ứng khiến Hà thị chớp hai mắt, nửa ngày còn không phản ứng lại.
"Nhị nương còn có việc sao?" Quý Lục thấy nàng ta ngồi ngơ ngác, lại hỏi một câu.
"Không, không..." Hà thị đứng lên, vô cùng cao hứng, "Vậy mẫu thân liền đi trước..."
"Nhị nương." Quý Vân Lưu gọi nàng ta lại. Thấy Hà thị xoay người, nàng nói: "Ta có thể mang theo thất muội muội đi cùng. Chẳng qua, nếu thất muội muội lại tự mình làm càn, ta xác thực không thể giúp, giá cả rõ ràng cũng không thể giúp chuyện này."
Tâm tư đầy người của Hà thị đều đặt trên việc Quý Thất có thể đến yến ngắm hoa. Nàng nghe được lời này, gật đầu, lại nhanh chóng đi rồi. Nàng phải đi chuẩn bị xiêm y và trang sức cho thất tỷ nhi!
Hồng Xảo nhìn Hà thị mang theo tâm tình nhảy nhót mà một đường rời đi, vừa thu thập ngân phiếu trên bàn theo lời Quý Vân Lưu phân phó, vừa thấp giọng hỏi: "Cô nương, người thật sự định mang theo thất nương tử đi sao? Tính tình của thất nương tử như vậy... Nếu ở bên trong xảy ra chuyện gì..."
"Ta không mang nàng ta đi, đều có người để cho nàng đi. Thôi, người đưa bạc lại đây cầu làm việc, không cần tự nhiên không lấy." Quý Vân Lưu đứng lên, vươn tay đỡ cổ đi vào phòng trong: "Ai, Cửu Nương, ngươi tới giúp ta xoa bóp cổ. Hôm qua hình như ta bị sái cổ, buổi sáng ấn ấn, hiện tại vẫn cảm thấy đau." Đêm qua, không chỉ Thất hoàng tử ngủ không ngon, ngay cả nàng, cũng là ngủ không ngon!
Người của phủ Trưởng công chúa tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Buổi sáng nhận được phân phó từ Trưởng công chúa, sau giờ Ngọ liền viết xong thiệp, đưa đến Quý phủ.
Lão phu nhân cầm thiệp cùng mời cả nhà, miệng cười đều không khép lại được. Hoàng Thượng muốn hạ thánh chỉ tứ hôn, Trưởng công chúa tặng thiệp mời đến yến ngắm hoa. Chuyện mừng một chuyện lại nối tiếp một chuyện, thật là cuồn cuộn không dứt, muốn làm rạng rỡ tổ tiên! Vì thế, bà ngồi xuống cùng Trần thị thương nghị danh sách người trong phủ đi đến yến ngắm hoa.
Bên trên tuy viết cùng mời cả nhà, nhưng đến cùng không thể thật sự cả phủ đều không quan tâm mà đi qua. Nhiều người cũng loạn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mất mặt đều là nhà chính mình!
"Nhị tỷ nhi đã đính hôn, hiện giờ áo cưới còn chưa thêu xong. Yến ngắm hoa này, nó liền không đi." Trần thị từ đầu liền bỏ qua nữ nhi chính mình.
"Cũng tốt, tóm là là tiểu nương tử đã đính hôn." Lão phu nhân theo tiếng.
Trần thị nghĩ tới nghĩ lui, không an ổn nhất vẫn là Quý Thất kia: "Lão phu nhân, thất tỷ nhi... Đại yến trong phủ Trưởng công chúa lần này, có lẽ Thất hoàng tử cũng sẽ ở đó, lần trước thất tỷ nhi làm ra chuyện như vậy, lần này đi chỉ sợ..."
"Hoàng Thượng tự mình tứ hôn, Thất hoàng tử là tỷ phu của nó! Không phải tùy ý nó ở đó cóc nhìn trời mà vọng tưởng!" Lão phu nhân nhớ tới việc này, vẫn là một ngụm hờn dỗi: "Đừng để nó đi cũng tốt, miễn lại gây chuyện."
"Vậy biểu cô nương..."
Lão phu nhân nghĩ nghĩ: "Cũng đừng để nó đi, yến ngắm hoa các nhà là đều huân quý. Ai, Chi Hoạ cũng là hài tử mệnh khổ. Sau này, ngươi chú ý nhiều hơn một chút, nếu là nhà thương nhân có nhân phẩm tốt, cũng không sao. Chỉ cần thiếu niên kia nhân phẩm tốt chút, đừng để nó chịu ấm ức."
"Vâng..." Trần thị lên tiếng.
Không bao lâu, chuyện phủ Trưởng công chúa đưa thiệp mời cả nhà đều bị toàn bộ nữ quyến biết được. Hà thị nghe được hạ nhân ở cửa trong bẩm báo, từng câu từng chữ giống như chủy thủ, thọc đến nàng máu chảy như rót, trái tim đều run rẩy! Buổi trưa nàng vừa đưa một vạn lượng ngân phiếu cho Quý Vân Lưu, sau giờ Ngọ liền thu được thiệp mời của phủ Trưởng công chúa! Một vạn lượng này, nàng rõ ràng, rõ ràng một phân tiền cũng không cần tốn!
/369
|