Đút dược cho nàng, hắn lại nói: "Vả lại, nàng sau này là thê tử của ta, nàng và ta phu thê một thể, nếu phu ngại thê dơ bẩn, không phải càng thêm buồn cười?"
Quý Vân Lưu uống dược, nháy đôi mắt nhìn Thất hoàng tử gần trong gang tấc. Ngay cả dược ở trong miệng là hương vị gì, súyt nữa nàng đều quên mất: "Thất gia, lời này, ngài lặp lại lần nữa?"
Ngọc Hành khẽ bật cười: "Sau này, bất luận nàng ra sao, ta đều không chê."
Giọng nói như khói, tản trong không khí liền không thấy, chỉ là phần rung động do lời nói này mang tới đi vào tận trong lòng không tan. Ngay cả người đàn ông bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra lời như vậy, cũng cảm thấy đáng quý. Huống chi đây là nhi tử thứ bảy của hoàng gia đã quen được mọi người vây quanh, lấy bản thân làm trung tâm! Quý Vân Lưu vươn tay, cầm lấy cổ tay hắn. Con ngươi đen nhánh của nàng nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Thất gia, lời này ngài phải nhớ rõ, về sau chúng ta là phu thê một thể, không coi nhẹ lẫn nhau." Nắm lấy tay người, tuyệt đối sẽ không để người lại đi!
Đút dược xong, Ngọc Thất đỡ nàng nằm nghiêng trên đùi chính mình, nói với nàng chuyện chính mà bản thân đến đây hôm nay: "Chuyện nàng và ta bị thích khách cùng nhau bắt đi, bị Ngọc Lâm lộ ra khiến a cha ta biết được. Nhị ca tốt của ta mấy ngày trước ở ngự thư phòng, vừa khóc vừa muốn ta chịu trách nhiệm cho danh dự trong sạch của nàng, nhất quyết khiến a cha tứ hôn, để ta cưới nàng. Hiện giờ, vụ án này của Trương phủ vừa xong, qua một đoạn thời gian, trong cung đại khái liền sẽ phái người tới Quý phủ, hạ chỉ tứ hôn."
"Nhị ca ngài vừa khóc vừa muốn ngài cưới ta?" Quý Vân Lưu gối đầu lên chân Ngọc Hành, nhẹ nhàng giật giật miệng: "Hắn không phải hận ngài tận xương, muốn giết ngài sao? Vì sao còn làm mai cho ngài? Nơi này của ta, mấy hôm trước còn bị bọn họ phái một nha hoàn tới làm kẻ nằm vùng đấy! Hắn cũng rất kỳ quái, trước một bộ sau một bộ."
"Nằm vùng?"
"À, chính là gian tế!"
Ngọc Hành nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc: "Nha hoàn kia đâu?"
"Nhốt vào phòng phía Đông rồi."
"Người này không giữ lại được." Ngọc Hành vuốt ve sợi tóc của nàng: "Sớm xử lý nàng ta đi."
Quý Vân Lưu vươn tay, cầm lấy cái tay làm cho trán nàng hơi ngứa kia, kéo xuống, đặt trong đôi tay của chính mình mà thưởng thức: "Theo lời nha đầu kia, mỗi tháng còn muốn đi ra ngoài báo lại một ít việc trong viện của ta. Nếu xử lý người này, chỉ sợ lại đưa tới một người khác, khó lòng phòng bị, trước tiên vẫn là giữ lại đã."
Ngọc Hành nghe xong, ngẫm nghĩ, gật đầu: "Được, vậy trước liền giữ lại, về sau xem hắn ta lại chơi trò gì." Hắn thấy nàng xem đường nét trong tay chính mình, lại thấy ngón tay mảnh khảnh của nàng theo một đường chỉ tay rất dài mà nhẹ nhàng khắc xuống. Cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay làm Ngọc Hành trở tay nắm ngược lại tay nàng: "Nàng đang khắc cái gì trong tay ta?"
Quý Vân Lưu bị nắm tay, chớp mắt hai cái với hắn, lời âu yếm trong phim truyền hình lưu loát tuôn ra: "Khắc hoạ tâm ý đối với thất gia ngài. Ngón tay của Thất gia đẹp, đeo nhẫn đôi khẳng định càng đẹp mắt." Thật ra, nàng là khắc hoạ đường sinh mệnh của hắn. Hắn có mệnh chết sớm, cần đến nơi nào mượn chút sinh cơ mới tốt.
"Nhẫn đôi?" Ngọc Hành nhìn ngón tay nàng và chính mình, ngẫm rồi nghĩ. Nhẫn đôi, chính là ý một cặp nhẫn? Phải rồi, hắn và nàng chính là trời sinh một đôi. Như thế, vậy cho người chế tạo một cặp nhẫn thôi.
Hai người buông tay ra, Quý Lục lại hỏi: "Thất gia, Cảnh Vương vì sao đi xin thánh chỉ chỉ hôn cho chúng ta?"
Nói đến chuyện này, Ngọc Hành cười: "Bởi vì hắn hận ta tận xương. Nếu không phải bởi vì hận ta, chuyện mai mối này, chỉ sợ hắn còn không đi làm cho chúng ta. Hiện giờ cũng tốt, có thánh chỉ, hôn sự này chính là nước chảy thành sông."
"À!" Quý Vân Lưu không phải nguyên chủ, nghĩ trước sau, liền hiểu rõ mục đích Cảnh Vương làm như vậy. "Hoá ra, trong mắt hắn, ta chính là không chịu nổi như vậy, hoàn toàn không xứng đôi với ngài vị Thất hoàng tử này nhỉ!" Người phàm ngu xuẩn!
Thấy nàng tức giận, trong lòng Ngọc Thất nổi lên từng dòng tình cảm dịu dàng: "Ngọc Lâm kiến thức thiển cận, không biết nguyên do trong đó, chỉ dùng ý tưởng bình thường suy xét chuyện này, tự nhiên thành chuyện tốt của chúng ta..." Lời nói đến một nửa, hắn liền thấy Quý Vân Lưu nhăn mày lại, toàn thân run rẩy, vội hỏi: "Như thế nào, rất đau?"
Độ cao chân này đem trở thành gối đầu đặt cổ lên cũng khó chịu, Quý Vân Lưu dời đầu khỏi chân Ngọc Hành, toàn bộ thân thể rụt vào trong, cuộn vào trong chăn, nhẹ giọng nói một câu: "Gối chân quá cao rồi."
Quý Lục khép mắt lại chờ đau đớn ở bụng nhỏ qua đi, liền cảm giác được một làn gió lạnh ập tới. Nàng mở mắt ra, ánh mắt vừa lúc đối diện Ngọc Thất đang nằm vào trong ổ chăn.
"Ngài..." Quý Vân Lưu khó có lúc kinh ngạc đến mức đôi mắt đều mở to. Thiếu niên lang, ngươi cởi quần áo nằm lên giường là ý tứ gì?! Hiện tại chúng ta liền phát triển đến nông nỗi muốn cùng chung chăn gối?
Cánh tay dài của Ngọc Hành cong qua, ôm Quý Lục vào trong lòng ngực chính mình. Tay phải hắn đặt xuống phía dưới, cầm lấy bình nước nóng trong chăn, đặt lên đầu giường. Rồi hắn lại duỗi tay vào, bàn tay dán lên bụng nhỏ của nàng, cách quần áo thay nàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Như vậy sẽ ngủ ngon chút, ngủ đi, tỉnh lại liền không đau nữa."
Bộ dáng tự nhiên mặt dày vô sỉ như thế... Làm Quý Vân Lưu đều sắp không quen biết hắn!
Hai người nằm nghiêng đối diện nhau, khoảng cách không quá nửa tấc, Quý Vân Lưu thẳng tắp mà nhìn hắn. Con ngươi trong suốt đen bóng kia của hắn, giống như rơi đầy ánh sao nhỏ vụn: "Thất gia, ngài có biết ngài như vậy sẽ làm ta..." Tràn ra hay không...
"Ừm?" Ngọc Hành thấy nàng nói đến một nửa, lên tiếng: "Sẽ làm nàng như thế nào?"
"Sẽ chiều hư ta." Đầu Quý Vân Lưu áp xuống, gối lên khủyu tay hắn, để chính mình thoải mái mà nằm. Có tiểu thịt tươi bên cạnh, sẽ tràn ra gì đó... Gặp quỷ đi thôi!
Khoé miệng Ngọc Hành hơi hơi nhếch lên, hôn nhẹ lên trán nàng: "Vậy liền chiều hư nàng thôi."
Trong phòng yên tĩnh, hương khí lượn lờ.
Sống lại một đời, mọi chuyện hài lòng làm Thất hoàng tử nổi ý muốn dốc hết tâm tư. Hắn nằm trên giường, ôm lấy ý trung nhân của chính mình, nhìn tấm màn bên trên, dùng âm thanh cực nhỏ nói: "Vân Lưu, nàng có biết, khi ta còn nhỏ liền có một giấc mộng. Khi ta năm tuổi, bị mang lên đại điện xem quần thần quỳ bái phụ hoàng ta, cảnh tượng vạn người đồng loạt quỳ xuống làm ta khó thể quên được. Quân vương ngồi trên long ỷ chí tôn kia chỉ cần vẫy ống tay áo, vạn dân thiên hạ đều nguyện giống như trẻ nhỏ vì y mà hoan hô chạy vội. Từ khi đó, ta liền thề, một ngày kia, ta cũng muốn bước lên vị trí liếc mắt núi sông bốn phương kia, khiến quần thần vì ta mà quỳ rạp xuống đất dập đầu, làm lê dân thiên hạ vì ta mà hoan hô hò hét."
"Vì tâm nguyện đó, ta cực khổ tìm người phụ tá, tranh đấu với Nhị hoàng tử, tìm chứng cứ hủy Thái Tử, không tiếc khổ tâm kiệt sức, vì nó mà trả giá tất cả, thậm chí là rơi đầu mất mạng. Nhưng mà, thời gian năm năm, ta trả giá tất cả, cuối cùng không thể thành." Trong lòng hắn kích động, bộc lộ chân tình, nhìn đỉnh đầu của nàng, ánh mắt như sao trời: "Lúc này đây, nàng từ "Thiên cung" tới tương trợ ta. Từ khi gặp nàng, mọi chuyện của ta được như ý nguyện, lòng nghĩ chuyện thành, đợi ta đạt được tâm nguyện trong lòng, ngồi lên bảo toạ chí tôn kia, Vân Lưu... Ta nhất định phải tự tay mang lên mũ phượng Hoàng Hậu cho nàng, cùng nàng thưởng thức giang sơn tú lệ dưới chân!"
Quý Vân Lưu uống dược, nháy đôi mắt nhìn Thất hoàng tử gần trong gang tấc. Ngay cả dược ở trong miệng là hương vị gì, súyt nữa nàng đều quên mất: "Thất gia, lời này, ngài lặp lại lần nữa?"
Ngọc Hành khẽ bật cười: "Sau này, bất luận nàng ra sao, ta đều không chê."
Giọng nói như khói, tản trong không khí liền không thấy, chỉ là phần rung động do lời nói này mang tới đi vào tận trong lòng không tan. Ngay cả người đàn ông bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra lời như vậy, cũng cảm thấy đáng quý. Huống chi đây là nhi tử thứ bảy của hoàng gia đã quen được mọi người vây quanh, lấy bản thân làm trung tâm! Quý Vân Lưu vươn tay, cầm lấy cổ tay hắn. Con ngươi đen nhánh của nàng nhìn hắn chăm chú, chậm rãi nói: "Thất gia, lời này ngài phải nhớ rõ, về sau chúng ta là phu thê một thể, không coi nhẹ lẫn nhau." Nắm lấy tay người, tuyệt đối sẽ không để người lại đi!
Đút dược xong, Ngọc Thất đỡ nàng nằm nghiêng trên đùi chính mình, nói với nàng chuyện chính mà bản thân đến đây hôm nay: "Chuyện nàng và ta bị thích khách cùng nhau bắt đi, bị Ngọc Lâm lộ ra khiến a cha ta biết được. Nhị ca tốt của ta mấy ngày trước ở ngự thư phòng, vừa khóc vừa muốn ta chịu trách nhiệm cho danh dự trong sạch của nàng, nhất quyết khiến a cha tứ hôn, để ta cưới nàng. Hiện giờ, vụ án này của Trương phủ vừa xong, qua một đoạn thời gian, trong cung đại khái liền sẽ phái người tới Quý phủ, hạ chỉ tứ hôn."
"Nhị ca ngài vừa khóc vừa muốn ngài cưới ta?" Quý Vân Lưu gối đầu lên chân Ngọc Hành, nhẹ nhàng giật giật miệng: "Hắn không phải hận ngài tận xương, muốn giết ngài sao? Vì sao còn làm mai cho ngài? Nơi này của ta, mấy hôm trước còn bị bọn họ phái một nha hoàn tới làm kẻ nằm vùng đấy! Hắn cũng rất kỳ quái, trước một bộ sau một bộ."
"Nằm vùng?"
"À, chính là gian tế!"
Ngọc Hành nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm túc: "Nha hoàn kia đâu?"
"Nhốt vào phòng phía Đông rồi."
"Người này không giữ lại được." Ngọc Hành vuốt ve sợi tóc của nàng: "Sớm xử lý nàng ta đi."
Quý Vân Lưu vươn tay, cầm lấy cái tay làm cho trán nàng hơi ngứa kia, kéo xuống, đặt trong đôi tay của chính mình mà thưởng thức: "Theo lời nha đầu kia, mỗi tháng còn muốn đi ra ngoài báo lại một ít việc trong viện của ta. Nếu xử lý người này, chỉ sợ lại đưa tới một người khác, khó lòng phòng bị, trước tiên vẫn là giữ lại đã."
Ngọc Hành nghe xong, ngẫm nghĩ, gật đầu: "Được, vậy trước liền giữ lại, về sau xem hắn ta lại chơi trò gì." Hắn thấy nàng xem đường nét trong tay chính mình, lại thấy ngón tay mảnh khảnh của nàng theo một đường chỉ tay rất dài mà nhẹ nhàng khắc xuống. Cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay làm Ngọc Hành trở tay nắm ngược lại tay nàng: "Nàng đang khắc cái gì trong tay ta?"
Quý Vân Lưu bị nắm tay, chớp mắt hai cái với hắn, lời âu yếm trong phim truyền hình lưu loát tuôn ra: "Khắc hoạ tâm ý đối với thất gia ngài. Ngón tay của Thất gia đẹp, đeo nhẫn đôi khẳng định càng đẹp mắt." Thật ra, nàng là khắc hoạ đường sinh mệnh của hắn. Hắn có mệnh chết sớm, cần đến nơi nào mượn chút sinh cơ mới tốt.
"Nhẫn đôi?" Ngọc Hành nhìn ngón tay nàng và chính mình, ngẫm rồi nghĩ. Nhẫn đôi, chính là ý một cặp nhẫn? Phải rồi, hắn và nàng chính là trời sinh một đôi. Như thế, vậy cho người chế tạo một cặp nhẫn thôi.
Hai người buông tay ra, Quý Lục lại hỏi: "Thất gia, Cảnh Vương vì sao đi xin thánh chỉ chỉ hôn cho chúng ta?"
Nói đến chuyện này, Ngọc Hành cười: "Bởi vì hắn hận ta tận xương. Nếu không phải bởi vì hận ta, chuyện mai mối này, chỉ sợ hắn còn không đi làm cho chúng ta. Hiện giờ cũng tốt, có thánh chỉ, hôn sự này chính là nước chảy thành sông."
"À!" Quý Vân Lưu không phải nguyên chủ, nghĩ trước sau, liền hiểu rõ mục đích Cảnh Vương làm như vậy. "Hoá ra, trong mắt hắn, ta chính là không chịu nổi như vậy, hoàn toàn không xứng đôi với ngài vị Thất hoàng tử này nhỉ!" Người phàm ngu xuẩn!
Thấy nàng tức giận, trong lòng Ngọc Thất nổi lên từng dòng tình cảm dịu dàng: "Ngọc Lâm kiến thức thiển cận, không biết nguyên do trong đó, chỉ dùng ý tưởng bình thường suy xét chuyện này, tự nhiên thành chuyện tốt của chúng ta..." Lời nói đến một nửa, hắn liền thấy Quý Vân Lưu nhăn mày lại, toàn thân run rẩy, vội hỏi: "Như thế nào, rất đau?"
Độ cao chân này đem trở thành gối đầu đặt cổ lên cũng khó chịu, Quý Vân Lưu dời đầu khỏi chân Ngọc Hành, toàn bộ thân thể rụt vào trong, cuộn vào trong chăn, nhẹ giọng nói một câu: "Gối chân quá cao rồi."
Quý Lục khép mắt lại chờ đau đớn ở bụng nhỏ qua đi, liền cảm giác được một làn gió lạnh ập tới. Nàng mở mắt ra, ánh mắt vừa lúc đối diện Ngọc Thất đang nằm vào trong ổ chăn.
"Ngài..." Quý Vân Lưu khó có lúc kinh ngạc đến mức đôi mắt đều mở to. Thiếu niên lang, ngươi cởi quần áo nằm lên giường là ý tứ gì?! Hiện tại chúng ta liền phát triển đến nông nỗi muốn cùng chung chăn gối?
Cánh tay dài của Ngọc Hành cong qua, ôm Quý Lục vào trong lòng ngực chính mình. Tay phải hắn đặt xuống phía dưới, cầm lấy bình nước nóng trong chăn, đặt lên đầu giường. Rồi hắn lại duỗi tay vào, bàn tay dán lên bụng nhỏ của nàng, cách quần áo thay nàng xoa xoa, nhẹ giọng nói: "Như vậy sẽ ngủ ngon chút, ngủ đi, tỉnh lại liền không đau nữa."
Bộ dáng tự nhiên mặt dày vô sỉ như thế... Làm Quý Vân Lưu đều sắp không quen biết hắn!
Hai người nằm nghiêng đối diện nhau, khoảng cách không quá nửa tấc, Quý Vân Lưu thẳng tắp mà nhìn hắn. Con ngươi trong suốt đen bóng kia của hắn, giống như rơi đầy ánh sao nhỏ vụn: "Thất gia, ngài có biết ngài như vậy sẽ làm ta..." Tràn ra hay không...
"Ừm?" Ngọc Hành thấy nàng nói đến một nửa, lên tiếng: "Sẽ làm nàng như thế nào?"
"Sẽ chiều hư ta." Đầu Quý Vân Lưu áp xuống, gối lên khủyu tay hắn, để chính mình thoải mái mà nằm. Có tiểu thịt tươi bên cạnh, sẽ tràn ra gì đó... Gặp quỷ đi thôi!
Khoé miệng Ngọc Hành hơi hơi nhếch lên, hôn nhẹ lên trán nàng: "Vậy liền chiều hư nàng thôi."
Trong phòng yên tĩnh, hương khí lượn lờ.
Sống lại một đời, mọi chuyện hài lòng làm Thất hoàng tử nổi ý muốn dốc hết tâm tư. Hắn nằm trên giường, ôm lấy ý trung nhân của chính mình, nhìn tấm màn bên trên, dùng âm thanh cực nhỏ nói: "Vân Lưu, nàng có biết, khi ta còn nhỏ liền có một giấc mộng. Khi ta năm tuổi, bị mang lên đại điện xem quần thần quỳ bái phụ hoàng ta, cảnh tượng vạn người đồng loạt quỳ xuống làm ta khó thể quên được. Quân vương ngồi trên long ỷ chí tôn kia chỉ cần vẫy ống tay áo, vạn dân thiên hạ đều nguyện giống như trẻ nhỏ vì y mà hoan hô chạy vội. Từ khi đó, ta liền thề, một ngày kia, ta cũng muốn bước lên vị trí liếc mắt núi sông bốn phương kia, khiến quần thần vì ta mà quỳ rạp xuống đất dập đầu, làm lê dân thiên hạ vì ta mà hoan hô hò hét."
"Vì tâm nguyện đó, ta cực khổ tìm người phụ tá, tranh đấu với Nhị hoàng tử, tìm chứng cứ hủy Thái Tử, không tiếc khổ tâm kiệt sức, vì nó mà trả giá tất cả, thậm chí là rơi đầu mất mạng. Nhưng mà, thời gian năm năm, ta trả giá tất cả, cuối cùng không thể thành." Trong lòng hắn kích động, bộc lộ chân tình, nhìn đỉnh đầu của nàng, ánh mắt như sao trời: "Lúc này đây, nàng từ "Thiên cung" tới tương trợ ta. Từ khi gặp nàng, mọi chuyện của ta được như ý nguyện, lòng nghĩ chuyện thành, đợi ta đạt được tâm nguyện trong lòng, ngồi lên bảo toạ chí tôn kia, Vân Lưu... Ta nhất định phải tự tay mang lên mũ phượng Hoàng Hậu cho nàng, cùng nàng thưởng thức giang sơn tú lệ dưới chân!"
/369
|