Tần Chân cảm thấy sau khi tiễn Lục Thư Nguyệt xong thì Trình Lục Dương hơi uể oải, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi nhưng không hề tập trung.
Cô dùng xiên trái cây xiên một miếng táo đưa cho anh: “Ăn không?”
Trình Lục Dương nhìn cũng không nhìn liền há miệng ăn, sau đó dường như rất vui vẻ nói với cô: “Được đấy, ngọt lắm.”
Tần Chân buông lỏng.
Một giây sau, anh Trình nhà cô lại nói bổ sung: “Mua lê ở đâu vậy? Lần sau mua thêm cân nữa.”
“…”
Thứ nhất, đồ chơi này hình như không gọi là lê. Thứ hai, táo này là do anh mua.
Tần Chân há miệng, cuối cùng chỉ nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều chút đi.”
Ti vi đang chiếu bộ phim thần tượng, nữ chính tức giận, nam chính cầm loa xin lỗi ở trước mặt mọi người, sau đó chân thành thâm tình mà hét to anh yêu em, nữ chính khóc sướt mướt, chạy xuống dưới, hai người ôm nhau thắm thiết.
Tần Chân bị sét đánh ngoài khét trong sống, quay đầu nhìn Trình Lục Dương, lại phát hiện anh vẫn mang dáng vẻ không tập trung như vậy.
Cô chọc chọc eo anh “Anh nói, nếu ngày nào đó hai chúng ta cãi nhau, anh có chủ động tới tìm em không?”
“Xem tình huống.”
“Cái gì gọi là xem tình huống?”
“Xem xem là ai mắc lỗi, nếu là anh có lỗi, dĩ nhiên anh sẽ tới tìm em; còn nếu là em có lỗi, vậy thì hẳn nên là em tới tìm anh.”
Tần Chân bĩu môi “Tình yêu cũng cần tính toán chi li thế sao? Ai có lỗi quan trọng đến thế sao?”
“Đương nhiên là có.” Giọng của Trình Lục Dương vang lên không nhanh không chậm trong tiếng hoan hô ầm ĩ trên ti vi: “Làm người phải tự mình biết mình, làm chuyện sai trái chính là làm chuyện sai trái. Có sai lầm một khi mắc phải, cho dù dùng cả đời để chuộc lỗi cũng không nhận được sự tha thứ của người khác, em nói điều này có quan trọng hay không?”
Tần Chân bỗng không nói nên lời.
Thật lâu sau, Trình Lục Dương mới từ từ quay đầu lại, vòng tay quanh hông cô, nhắm mắt tựa cằm vào vai cô, thầm thì: “Không sai, anh là người hẹp hòi lại ân oán rõ ràng như vậy đấy, em có chê anh không?”
Tần Chân hôn một cái vang dội vào mi tâm của anh, thẳng thắn trả lời: “Có!”
“…Trình Tần thị em đúng là minh chứng cho câu phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Tần Chân không vạch trần chân mày hơi nhíu lại của Trình Lục Dương mà chỉ cầm ngược lại tay anh, yên lặng tiếp tục xem ti vi.
Lời cô không nói ra chính là, thật ra cô và anh đều có chuyện canh cánh ở trong lòng.
Cảm giác cô độc trong ký ức lúc nhỏ của anh cô chưa từng trải qua, mà bởi vì cô đặt anh ở trong lòng nên nỗi xót xa này cũng đồng thời truyền vào trong trái tim cô.
****
Khi yêu một người thì bạn sẽ dần dần hiểu ra, cho dù rất nhiều chuyện chưa từng xảy ra với bạn, bạn cũng đồng thời trải qua cuộc sống của hai người. Những vui buồn hờn giận của người ấy, nụ cười và nước mắt của người ấy, tất cả đều trở thành những điều bạn ghi lòng tạc dạ.
Em kính trọng cha mẹ anh là vì em cám ơn họ đã đưa anh đến thế giới này, em mới có thể có được một Trình Lục Dương. Nhưng em cũng không thể tha thứ cha mẹ đã vứt bỏ anh suốt mười năm, nhẫn tâm bỏ anh lại cùng ông ngoại sống nương tựa vào nhau trong một thị trấn nhỏ suốt mười năm như vậy, thậm chí còn để cho anh khi còn tấm bé phải một mình đối mặt với sự qua đời của người thân yêu nhất.
Lúc nào anh cũng như một con nhím, người không biết sẽ cảm thấy anh là người khó sống chung, tính tình gàn dở.
Nhưng khi em tiến vào thế giới của anh, em mới phát hiện gai nhọn kia chính là những tổn thương mà anh đã trải qua, dưới vỏ ngoài cứng rắn của anh là một trái tim yếu đuối hơn so với bất kỳ ai.
Trình Lục Dương, em rất muốn ôm lấy anh, vào cái năm anh mười một tuổi ấy, vào cái ngày anh trải qua việc hoảng loạn nhất trong đời mình ấy, nếu như có thể, em hy vọng có thể ôm lấy anh của ngày hôm đó.
Sau đó, từ lúc vũ trụ mông muội cho đến khi thế giới hủy diệt cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Trái tim em rất đau vì anh.
—Nhật ký Tần Chân. Ngày đầu tiên gặp mẹ Trình.
*****
Tần Chân ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, cuối cùng cũng đi lại bình thường. Bác sĩ dặn cô ít đi lại, có thể dưỡng thì cứ tiếp tục dưỡng, dù sao có câu thương gân động cốt một trăm ngày, nay còn chưa được một nửa thời gian đâu.
Nhưng mà sao mà cô ngồi không được? Năn nỉ rất lâu, cuối cùng Trình Lục Dương mới đồng ý sau bữa cơm tối sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo một vòng.
Không xa ngoài tiểu khu có một con sông chảy ngang qua thành phố B, mười mấy năm trước do công nghiệp phát triển đã bị ô nhiễm, là đối tượng cải tạo trọng điểm của chính phủ gần mười năm nay. Hiện giờ đê đã được tu sửa, đêm nào đèn màu muôn màu muôn vẻ cũng được bật sáng đúng giờ, hai bên bờ sông là đường dành cho người đi bộ thật dài và uốn lượn như trong công viên.
Hai người cứ thế chậm rãi bước đi trên con đường đá, dưới bờ sông là tiếng nước chảy hân hoan, dọc đường trừ cây cối rậm rạp và những luống hoa mùa này đã sớm héo tàn, cũng chỉ còn lại băng ghế dài màu trắng an tĩnh cùng chiếc đèn đường bằng đồng thau kiểu cổ.
Đã sắp vào đông, thời tiết chuyển sang lạnh, người đến bờ sông rất ít, cho nên nơi này rất yên tĩnh, chỉ có hai người sánh vai nhau tản bộ.
Trời tối sớm, đèn đường cũng được thắp lên sớm.
Lúc hai người đi đến dưới một chiếc đèn đường thì vô số bóng đèn màu được treo trên lan can hai bên bờ sông đột nhiên sáng lên, lấy màu bạc và màu xanh da trời làm chủ đạo, ánh sáng lấp lánh không ngừng hiện lên theo hình giọt nước rơi xuống, rực rỡ tươi đẹp.
Tần Chân thoắt cái liền cảm thấy vui vẻ, chỉ vào hai “dải lụa màu” liên tục uốn lượn đến nơi xa kia, hăng hái nói với Trình Lục Dương: “Anh nhìn kìa, thật đẹp, có giống cảnh trong phim “Frozen” không?”
Cô đang nhớ đến cảnh Elsa dùng phép thuật tạo ra lâu đài băng rực rỡ, băng tuyết trong suốt và đơn điệu bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ trong nháy mắt.
Trình Lục Dương bình tĩnh nhìn theo hướng tay cô chỉ … trừ hai màu ánh sáng ra thì không còn gì khác.
Anh khẽ cười: “Giống.”
Có lẽ … giống đi?
Anh chưa từng xem “Frozen”, mà cho dù có xem thì e là cũng không hiểu cái mà Tần Chân gọi là xinh đẹp.
Tần Chân kéo anh nhoài người lên lan can, mặc cho gió trên sông thổi loạn mái tóc, cười hì hì nói: “Trước kia lúc nào cũng ngồi xe điện ngầm hoặc xe buýt, mỗi lần tan ca về nhà đều không nhìn thấy con sông này, may mà anh ở trung tâm thành phố, nếu không em cũng không biết nơi này vào buổi tối lại đẹp như vậy!”
Trình Lục Dương cười khẽ, giúp cô vén tóc bị gió thổi bay ra sau tai: “Vậy thì lấy anh đi, sau này mỗi ngày đều đến xem.”
“Anh nghĩ hay nhỉ!”
“Ừ, nghĩ vô cùng hay, lấy anh không tốt sao? Ở trung tâm thành phố, mỗi ngày đến xem những cảnh em thích, tiện thể…” Anh dừng một chút, giọng nói nhẹ đi mấy phần “tiện thể, giúp anh nhìn luôn phần của anh.”
Tần Chân chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, nụ cười trên mặt bỗng biến mất: “…Em không cố ý.”
Lúc nào anh cũng tỏ vẻ cà lơ phất phơ, thường làm cô vô thức quên mất sự thật mắt anh không được tốt.
Đèn màu trong mắt anh sẽ có màu gì? Trắng xóa? Không có gì đặc sắc, chẳng qua là một trong rất nhiều cảnh đen trắng mà thôi.
Tần Chân hơi luống cuống rồi căng thẳng nói: “thật ra cũng không có gì đẹp, chỉ là mấy cái đèn lãng phí năng lượng quốc gia, bật ở chỗ này cũng không có ai nhìn, ai mà thèm chứ? Em thấy cần phải báo cáo lên các ngành có liên quan, những năng lượng này để cung cấp cho vùng núi thì tốt bao nhiêu! Lúc nãy em chỉ tùy tiện nói thôi, thực ra thì không có –”
“Tần Chân.” Trình Lục Dương cúi đầu cười, điềm tĩnh ngắt lời cô “Anh không sao.”
“Em không nói anh làm sao, em chỉ nói thật ra em cũng chẳng thích lắm — ”
“Tần Chân.” Anh lại ngắt lời cô, kéo cô vào lòng, dùng cánh tay ôm lấy cô, chẳng biết làm sao nói: “Thích chính là thích, đẹp chính là đẹp, em cho là em nói dối như vậy thì anh sẽ rất biết ơn em sao?”
Anh giả vờ tức giận lấy trán cụng cô, thấy cô bị đau mà đưa tay che trán, ra vẻ “sao anh lại như vậy” khiến anh không khỏi bật cười ha hả.
Anh kéo tay cô ra, nhìn khoảng da không biết là bị anh cụng đỏ hay là bị cô dụi đỏ, đến gần thổi hai cái: “Mới vậy mà đỏ rồi? Có đau không?”
Tần Chân sửng sốt: “Làm sao anh biết … đỏ?”
“Màu sắc có mức độ, với anh thì bóng đậm nhạt chính là màu sắc.”
Vẻ mặt của Trình Lục Dương nhàn nhạt, trong mắt chỉ có bóng dáng của một mình cô, anh sờ vào chân mày của Tần Chân: “Chỗ này rất đậm, chứng tỏ chân mày của Trình Tần thị nhà anh rất đẹp.”
Anh sờ mặt Tần Chân: “Chỗ này hơi đậm, chứng tỏ Trình Tần thị nhà anh hiện đang đỏ mặt.”
Anh chạm vào môi Tần Chân: “Còn chỗ này nhất định là đỏ tươi mềm mại, giống như màu hoa anh đào, anh có thể tưởng tượng ra được.”
Cuối cùng, anh còn hôn lên đôi mắt Tần Chân: “Khỏi phải nói, chỗ này nhất định cũng sáng lấp lánh như sao trên trời, nếu không sao có thể có thị lực tốt như vậy, ngoảnh đầu lại chỉ chọn đúng một ngọn đèn tàn là anh chứ?”
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn anh như kẻ ngốc.
Trình Lục Dương bị dáng vẻ kia của cô chọc cười, vừa lắc đầu vừa chọc vào đầu cô: “Còn đang áy náy vì lời nói lúc nãy hả?”
Tần Chân lặng lẽ gật gật đầu.
Thế là người trước mặt bỗng nhiên cầm hai vai cô rồi xoay người lại, để mặt cô hướng về phía bờ sông, còn anh thì tựa sát vào lưng cô.
Trình Lục Dương kéo tay Tần Chân, dọc theo bờ sông chỉ về những chiếc đèn màu rất xa rất xa ở đầu kia, hỏi: “Đó là màu gì?”
“… Màu lam, màu trắng.”
Anh lại nắm tay cô chỉ về phía cây cối bên kia sông: “Đó là màu gì?”
“Màu xanh biếc.”
“Thế bầu trời có màu gì?”
“Màu xanh đen.”
“Thế bảng hiệu màu gì?”
“Màu đỏ.”
Trình Lục Dương nắm tay cô, chỉ vào từng cái từng cái trong tầm mắt, còn Tần Chân thì một năm một mười trả lời màu sắc của những thứ kia.
Cô không hiểu lắm Trình Lục Dương muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo sự dẫn dắt của anh, cuối cùng, Trình Lục Dương thu tay về, chậm rãi từ sau lưng vòng qua eo cô, cúi đầu cười ra tiếng.
“Đèn có màu lam màu trắng, cây có màu xanh biếc, bầu trời có màu xanh đen, bảng hiệu có màu đỏ… Em xem, cho dù không có cảm giác màu sắc rồi, anh cũng có thể biết rõ màu sắc của chúng, với anh thì có cảm giác màu sắc hay không thì có gì khác nhau đâu?”
“Nhưng –”
“Không nhưng nhị gì hết. Trừ phi có một ngày em không muốn làm đôi mắt của anh, không muốn ở bên cạnh anh, nói cho anh biết màu sắc của thế giới này, có lẽ ngày đó anh mới hiểu rằng mình không giống với người khác.” Trình Lục Dương vững vàng ngắt lời cô: “Em sẽ như vậy sao?”
Tần Chân vội la lên: “Dĩ nhiên là không!”
“Vậy thì đúng rồi, đôi mắt của anh đã nói sẽ không bỏ anh đi, cái này không phải là mọi việc thuận lợi sao? Trình Tần thị nhà anh tuy học hành không giỏi nhưng hơn ở thị lực tốt, như vậy là có thể giúp anh thu hết màu sắc của thế giới này vào trong mắt rồi.”
Trình Lục Dương từ từ siết cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi, chóp mũi ngập tràn hương thơm quen thuộc của cô.
Bởi vì mấy ngày này luôn ở cùng nhau, sữa tắm và dầu gội cô dùng đều là của anh, cho nên mùi hương trên người cũng trở nên giống hệt anh.
Trình Lục Dương bỗng nhiên cảm thấy ngửi mùi hương này làm anh vô cùng yên tâm, giống như trong cuộc đời có thêm một người, cùng chia sẻ vui buồn hờn giận với anh, xoa dịu những tích tụ trong lòng anh.
Cơn gió cuối thu thổi rì rào qua những tán cây, nước sông cũng theo đó mà róc rách trôi, băng qua cầu vượt thành phố, một đường chảy về nơi phương xa vô định.
Trình Lục Dương sợ Tần Chân đi đường lâu mệt mỏi, liền kéo cô ngồi xuống băng ghế dài màu trắng ven đường, cùng cô ngẩng đầu ngắm những ngôi sao thưa thớt.
Tần Chân hỏi anh: “Anh nói xem, ngôi sao nào sáng nhất?”
Trình Lục Dương ngẩng đầu giả vờ nhìn chăm chú, thật lâu sau mới nghiêm túc quay sang nhìn cô, ôm lấy vai cô: “Ngôi sao này sáng nhất.”
Tần Chân sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì nựng mặt anh: “Anh Trình thật biết nói chuyện.”
“Đúng mà, trên trời có ngàn vạn ngôi sao, nhưng trong mắt anh chỉ thấy có một ngôi này mà thôi!” Trình Lục Dương cũng nựng mặt cô “Cho dù có một ngày anh không nhìn được màu gì nữa, em vẫn là ngôi sao sáng nhất trong mắt anh.”
Bởi vì từ đầu đến cuối, trong trái tim này chỉ có em, trong đôi mắt này cũng chỉ nhìn thấy em.
Trên đường về nhà, anh khoác áo khoác lên người Tần Chân, sau đó xoa xoa bàn tay hơi lạnh của cô, ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao hả, anh Trình nhà em đủ đẹp trai không? Nhất định là em đã mong đợi rất lâu rồi, hôm nay anh liền hoàn thành giấc mộng của em, để em làm nữ chính phim thần tượng một lần.”
Tần Chân phì cười, vô cùng “ngây thơ” chỉ vào tai anh: “Í, chỗ này sao đỏ vậy?”
Roẹt roẹt, mặt của anh chàng phim thần tượng cũng đỏ lên.
Tần Chân cười ha hả, bị anh chàng thẹn quá hóa giận ôm ngang người, thở hổn hển xông vào tiểu khu: “Trình Tần thị em lại dám cười nhạo đại trượng phu, xem anh về nhà trừng phạt em thế nào!”
“Da mặt em dày lắm, không đỏ đâu!” Tần Chân cũng điên cùng anh, ôm lấy cổ anh cười ha ha.
“Vậy anh đánh đòn, xem nó có đỏ không.”
“Đồ lưu manh!”
“Khen hay lắm!”
“Xí!”
“M u a!”
“Ha ha ha ha…” Tần Chân cười đến khó kiềm chế.
Thật tốt, ở chung với anh dường như đã quên mất hình tượng là cái thứ gì, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải bận tâm ánh mắt của người khác.
Cô dùng xiên trái cây xiên một miếng táo đưa cho anh: “Ăn không?”
Trình Lục Dương nhìn cũng không nhìn liền há miệng ăn, sau đó dường như rất vui vẻ nói với cô: “Được đấy, ngọt lắm.”
Tần Chân buông lỏng.
Một giây sau, anh Trình nhà cô lại nói bổ sung: “Mua lê ở đâu vậy? Lần sau mua thêm cân nữa.”
“…”
Thứ nhất, đồ chơi này hình như không gọi là lê. Thứ hai, táo này là do anh mua.
Tần Chân há miệng, cuối cùng chỉ nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều chút đi.”
Ti vi đang chiếu bộ phim thần tượng, nữ chính tức giận, nam chính cầm loa xin lỗi ở trước mặt mọi người, sau đó chân thành thâm tình mà hét to anh yêu em, nữ chính khóc sướt mướt, chạy xuống dưới, hai người ôm nhau thắm thiết.
Tần Chân bị sét đánh ngoài khét trong sống, quay đầu nhìn Trình Lục Dương, lại phát hiện anh vẫn mang dáng vẻ không tập trung như vậy.
Cô chọc chọc eo anh “Anh nói, nếu ngày nào đó hai chúng ta cãi nhau, anh có chủ động tới tìm em không?”
“Xem tình huống.”
“Cái gì gọi là xem tình huống?”
“Xem xem là ai mắc lỗi, nếu là anh có lỗi, dĩ nhiên anh sẽ tới tìm em; còn nếu là em có lỗi, vậy thì hẳn nên là em tới tìm anh.”
Tần Chân bĩu môi “Tình yêu cũng cần tính toán chi li thế sao? Ai có lỗi quan trọng đến thế sao?”
“Đương nhiên là có.” Giọng của Trình Lục Dương vang lên không nhanh không chậm trong tiếng hoan hô ầm ĩ trên ti vi: “Làm người phải tự mình biết mình, làm chuyện sai trái chính là làm chuyện sai trái. Có sai lầm một khi mắc phải, cho dù dùng cả đời để chuộc lỗi cũng không nhận được sự tha thứ của người khác, em nói điều này có quan trọng hay không?”
Tần Chân bỗng không nói nên lời.
Thật lâu sau, Trình Lục Dương mới từ từ quay đầu lại, vòng tay quanh hông cô, nhắm mắt tựa cằm vào vai cô, thầm thì: “Không sai, anh là người hẹp hòi lại ân oán rõ ràng như vậy đấy, em có chê anh không?”
Tần Chân hôn một cái vang dội vào mi tâm của anh, thẳng thắn trả lời: “Có!”
“…Trình Tần thị em đúng là minh chứng cho câu phụ nữ nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Tần Chân không vạch trần chân mày hơi nhíu lại của Trình Lục Dương mà chỉ cầm ngược lại tay anh, yên lặng tiếp tục xem ti vi.
Lời cô không nói ra chính là, thật ra cô và anh đều có chuyện canh cánh ở trong lòng.
Cảm giác cô độc trong ký ức lúc nhỏ của anh cô chưa từng trải qua, mà bởi vì cô đặt anh ở trong lòng nên nỗi xót xa này cũng đồng thời truyền vào trong trái tim cô.
****
Khi yêu một người thì bạn sẽ dần dần hiểu ra, cho dù rất nhiều chuyện chưa từng xảy ra với bạn, bạn cũng đồng thời trải qua cuộc sống của hai người. Những vui buồn hờn giận của người ấy, nụ cười và nước mắt của người ấy, tất cả đều trở thành những điều bạn ghi lòng tạc dạ.
Em kính trọng cha mẹ anh là vì em cám ơn họ đã đưa anh đến thế giới này, em mới có thể có được một Trình Lục Dương. Nhưng em cũng không thể tha thứ cha mẹ đã vứt bỏ anh suốt mười năm, nhẫn tâm bỏ anh lại cùng ông ngoại sống nương tựa vào nhau trong một thị trấn nhỏ suốt mười năm như vậy, thậm chí còn để cho anh khi còn tấm bé phải một mình đối mặt với sự qua đời của người thân yêu nhất.
Lúc nào anh cũng như một con nhím, người không biết sẽ cảm thấy anh là người khó sống chung, tính tình gàn dở.
Nhưng khi em tiến vào thế giới của anh, em mới phát hiện gai nhọn kia chính là những tổn thương mà anh đã trải qua, dưới vỏ ngoài cứng rắn của anh là một trái tim yếu đuối hơn so với bất kỳ ai.
Trình Lục Dương, em rất muốn ôm lấy anh, vào cái năm anh mười một tuổi ấy, vào cái ngày anh trải qua việc hoảng loạn nhất trong đời mình ấy, nếu như có thể, em hy vọng có thể ôm lấy anh của ngày hôm đó.
Sau đó, từ lúc vũ trụ mông muội cho đến khi thế giới hủy diệt cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Trái tim em rất đau vì anh.
—Nhật ký Tần Chân. Ngày đầu tiên gặp mẹ Trình.
*****
Tần Chân ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, cuối cùng cũng đi lại bình thường. Bác sĩ dặn cô ít đi lại, có thể dưỡng thì cứ tiếp tục dưỡng, dù sao có câu thương gân động cốt một trăm ngày, nay còn chưa được một nửa thời gian đâu.
Nhưng mà sao mà cô ngồi không được? Năn nỉ rất lâu, cuối cùng Trình Lục Dương mới đồng ý sau bữa cơm tối sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo một vòng.
Không xa ngoài tiểu khu có một con sông chảy ngang qua thành phố B, mười mấy năm trước do công nghiệp phát triển đã bị ô nhiễm, là đối tượng cải tạo trọng điểm của chính phủ gần mười năm nay. Hiện giờ đê đã được tu sửa, đêm nào đèn màu muôn màu muôn vẻ cũng được bật sáng đúng giờ, hai bên bờ sông là đường dành cho người đi bộ thật dài và uốn lượn như trong công viên.
Hai người cứ thế chậm rãi bước đi trên con đường đá, dưới bờ sông là tiếng nước chảy hân hoan, dọc đường trừ cây cối rậm rạp và những luống hoa mùa này đã sớm héo tàn, cũng chỉ còn lại băng ghế dài màu trắng an tĩnh cùng chiếc đèn đường bằng đồng thau kiểu cổ.
Đã sắp vào đông, thời tiết chuyển sang lạnh, người đến bờ sông rất ít, cho nên nơi này rất yên tĩnh, chỉ có hai người sánh vai nhau tản bộ.
Trời tối sớm, đèn đường cũng được thắp lên sớm.
Lúc hai người đi đến dưới một chiếc đèn đường thì vô số bóng đèn màu được treo trên lan can hai bên bờ sông đột nhiên sáng lên, lấy màu bạc và màu xanh da trời làm chủ đạo, ánh sáng lấp lánh không ngừng hiện lên theo hình giọt nước rơi xuống, rực rỡ tươi đẹp.
Tần Chân thoắt cái liền cảm thấy vui vẻ, chỉ vào hai “dải lụa màu” liên tục uốn lượn đến nơi xa kia, hăng hái nói với Trình Lục Dương: “Anh nhìn kìa, thật đẹp, có giống cảnh trong phim “Frozen” không?”
Cô đang nhớ đến cảnh Elsa dùng phép thuật tạo ra lâu đài băng rực rỡ, băng tuyết trong suốt và đơn điệu bỗng trở nên muôn màu muôn vẻ, vô cùng rực rỡ trong nháy mắt.
Trình Lục Dương bình tĩnh nhìn theo hướng tay cô chỉ … trừ hai màu ánh sáng ra thì không còn gì khác.
Anh khẽ cười: “Giống.”
Có lẽ … giống đi?
Anh chưa từng xem “Frozen”, mà cho dù có xem thì e là cũng không hiểu cái mà Tần Chân gọi là xinh đẹp.
Tần Chân kéo anh nhoài người lên lan can, mặc cho gió trên sông thổi loạn mái tóc, cười hì hì nói: “Trước kia lúc nào cũng ngồi xe điện ngầm hoặc xe buýt, mỗi lần tan ca về nhà đều không nhìn thấy con sông này, may mà anh ở trung tâm thành phố, nếu không em cũng không biết nơi này vào buổi tối lại đẹp như vậy!”
Trình Lục Dương cười khẽ, giúp cô vén tóc bị gió thổi bay ra sau tai: “Vậy thì lấy anh đi, sau này mỗi ngày đều đến xem.”
“Anh nghĩ hay nhỉ!”
“Ừ, nghĩ vô cùng hay, lấy anh không tốt sao? Ở trung tâm thành phố, mỗi ngày đến xem những cảnh em thích, tiện thể…” Anh dừng một chút, giọng nói nhẹ đi mấy phần “tiện thể, giúp anh nhìn luôn phần của anh.”
Tần Chân chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, nụ cười trên mặt bỗng biến mất: “…Em không cố ý.”
Lúc nào anh cũng tỏ vẻ cà lơ phất phơ, thường làm cô vô thức quên mất sự thật mắt anh không được tốt.
Đèn màu trong mắt anh sẽ có màu gì? Trắng xóa? Không có gì đặc sắc, chẳng qua là một trong rất nhiều cảnh đen trắng mà thôi.
Tần Chân hơi luống cuống rồi căng thẳng nói: “thật ra cũng không có gì đẹp, chỉ là mấy cái đèn lãng phí năng lượng quốc gia, bật ở chỗ này cũng không có ai nhìn, ai mà thèm chứ? Em thấy cần phải báo cáo lên các ngành có liên quan, những năng lượng này để cung cấp cho vùng núi thì tốt bao nhiêu! Lúc nãy em chỉ tùy tiện nói thôi, thực ra thì không có –”
“Tần Chân.” Trình Lục Dương cúi đầu cười, điềm tĩnh ngắt lời cô “Anh không sao.”
“Em không nói anh làm sao, em chỉ nói thật ra em cũng chẳng thích lắm — ”
“Tần Chân.” Anh lại ngắt lời cô, kéo cô vào lòng, dùng cánh tay ôm lấy cô, chẳng biết làm sao nói: “Thích chính là thích, đẹp chính là đẹp, em cho là em nói dối như vậy thì anh sẽ rất biết ơn em sao?”
Anh giả vờ tức giận lấy trán cụng cô, thấy cô bị đau mà đưa tay che trán, ra vẻ “sao anh lại như vậy” khiến anh không khỏi bật cười ha hả.
Anh kéo tay cô ra, nhìn khoảng da không biết là bị anh cụng đỏ hay là bị cô dụi đỏ, đến gần thổi hai cái: “Mới vậy mà đỏ rồi? Có đau không?”
Tần Chân sửng sốt: “Làm sao anh biết … đỏ?”
“Màu sắc có mức độ, với anh thì bóng đậm nhạt chính là màu sắc.”
Vẻ mặt của Trình Lục Dương nhàn nhạt, trong mắt chỉ có bóng dáng của một mình cô, anh sờ vào chân mày của Tần Chân: “Chỗ này rất đậm, chứng tỏ chân mày của Trình Tần thị nhà anh rất đẹp.”
Anh sờ mặt Tần Chân: “Chỗ này hơi đậm, chứng tỏ Trình Tần thị nhà anh hiện đang đỏ mặt.”
Anh chạm vào môi Tần Chân: “Còn chỗ này nhất định là đỏ tươi mềm mại, giống như màu hoa anh đào, anh có thể tưởng tượng ra được.”
Cuối cùng, anh còn hôn lên đôi mắt Tần Chân: “Khỏi phải nói, chỗ này nhất định cũng sáng lấp lánh như sao trên trời, nếu không sao có thể có thị lực tốt như vậy, ngoảnh đầu lại chỉ chọn đúng một ngọn đèn tàn là anh chứ?”
Tần Chân ngẩn ngơ nhìn anh như kẻ ngốc.
Trình Lục Dương bị dáng vẻ kia của cô chọc cười, vừa lắc đầu vừa chọc vào đầu cô: “Còn đang áy náy vì lời nói lúc nãy hả?”
Tần Chân lặng lẽ gật gật đầu.
Thế là người trước mặt bỗng nhiên cầm hai vai cô rồi xoay người lại, để mặt cô hướng về phía bờ sông, còn anh thì tựa sát vào lưng cô.
Trình Lục Dương kéo tay Tần Chân, dọc theo bờ sông chỉ về những chiếc đèn màu rất xa rất xa ở đầu kia, hỏi: “Đó là màu gì?”
“… Màu lam, màu trắng.”
Anh lại nắm tay cô chỉ về phía cây cối bên kia sông: “Đó là màu gì?”
“Màu xanh biếc.”
“Thế bầu trời có màu gì?”
“Màu xanh đen.”
“Thế bảng hiệu màu gì?”
“Màu đỏ.”
Trình Lục Dương nắm tay cô, chỉ vào từng cái từng cái trong tầm mắt, còn Tần Chân thì một năm một mười trả lời màu sắc của những thứ kia.
Cô không hiểu lắm Trình Lục Dương muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo sự dẫn dắt của anh, cuối cùng, Trình Lục Dương thu tay về, chậm rãi từ sau lưng vòng qua eo cô, cúi đầu cười ra tiếng.
“Đèn có màu lam màu trắng, cây có màu xanh biếc, bầu trời có màu xanh đen, bảng hiệu có màu đỏ… Em xem, cho dù không có cảm giác màu sắc rồi, anh cũng có thể biết rõ màu sắc của chúng, với anh thì có cảm giác màu sắc hay không thì có gì khác nhau đâu?”
“Nhưng –”
“Không nhưng nhị gì hết. Trừ phi có một ngày em không muốn làm đôi mắt của anh, không muốn ở bên cạnh anh, nói cho anh biết màu sắc của thế giới này, có lẽ ngày đó anh mới hiểu rằng mình không giống với người khác.” Trình Lục Dương vững vàng ngắt lời cô: “Em sẽ như vậy sao?”
Tần Chân vội la lên: “Dĩ nhiên là không!”
“Vậy thì đúng rồi, đôi mắt của anh đã nói sẽ không bỏ anh đi, cái này không phải là mọi việc thuận lợi sao? Trình Tần thị nhà anh tuy học hành không giỏi nhưng hơn ở thị lực tốt, như vậy là có thể giúp anh thu hết màu sắc của thế giới này vào trong mắt rồi.”
Trình Lục Dương từ từ siết cánh tay, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi, chóp mũi ngập tràn hương thơm quen thuộc của cô.
Bởi vì mấy ngày này luôn ở cùng nhau, sữa tắm và dầu gội cô dùng đều là của anh, cho nên mùi hương trên người cũng trở nên giống hệt anh.
Trình Lục Dương bỗng nhiên cảm thấy ngửi mùi hương này làm anh vô cùng yên tâm, giống như trong cuộc đời có thêm một người, cùng chia sẻ vui buồn hờn giận với anh, xoa dịu những tích tụ trong lòng anh.
Cơn gió cuối thu thổi rì rào qua những tán cây, nước sông cũng theo đó mà róc rách trôi, băng qua cầu vượt thành phố, một đường chảy về nơi phương xa vô định.
Trình Lục Dương sợ Tần Chân đi đường lâu mệt mỏi, liền kéo cô ngồi xuống băng ghế dài màu trắng ven đường, cùng cô ngẩng đầu ngắm những ngôi sao thưa thớt.
Tần Chân hỏi anh: “Anh nói xem, ngôi sao nào sáng nhất?”
Trình Lục Dương ngẩng đầu giả vờ nhìn chăm chú, thật lâu sau mới nghiêm túc quay sang nhìn cô, ôm lấy vai cô: “Ngôi sao này sáng nhất.”
Tần Chân sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì nựng mặt anh: “Anh Trình thật biết nói chuyện.”
“Đúng mà, trên trời có ngàn vạn ngôi sao, nhưng trong mắt anh chỉ thấy có một ngôi này mà thôi!” Trình Lục Dương cũng nựng mặt cô “Cho dù có một ngày anh không nhìn được màu gì nữa, em vẫn là ngôi sao sáng nhất trong mắt anh.”
Bởi vì từ đầu đến cuối, trong trái tim này chỉ có em, trong đôi mắt này cũng chỉ nhìn thấy em.
Trên đường về nhà, anh khoác áo khoác lên người Tần Chân, sau đó xoa xoa bàn tay hơi lạnh của cô, ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao hả, anh Trình nhà em đủ đẹp trai không? Nhất định là em đã mong đợi rất lâu rồi, hôm nay anh liền hoàn thành giấc mộng của em, để em làm nữ chính phim thần tượng một lần.”
Tần Chân phì cười, vô cùng “ngây thơ” chỉ vào tai anh: “Í, chỗ này sao đỏ vậy?”
Roẹt roẹt, mặt của anh chàng phim thần tượng cũng đỏ lên.
Tần Chân cười ha hả, bị anh chàng thẹn quá hóa giận ôm ngang người, thở hổn hển xông vào tiểu khu: “Trình Tần thị em lại dám cười nhạo đại trượng phu, xem anh về nhà trừng phạt em thế nào!”
“Da mặt em dày lắm, không đỏ đâu!” Tần Chân cũng điên cùng anh, ôm lấy cổ anh cười ha ha.
“Vậy anh đánh đòn, xem nó có đỏ không.”
“Đồ lưu manh!”
“Khen hay lắm!”
“Xí!”
“M u a!”
“Ha ha ha ha…” Tần Chân cười đến khó kiềm chế.
Thật tốt, ở chung với anh dường như đã quên mất hình tượng là cái thứ gì, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải bận tâm ánh mắt của người khác.
/86
|