Editor: Thiếp
Sáng ngày hôm sau, lúc Tần Chân đánh răng, xăm xoi vết thương trong gương, bỗng nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Lưu Trân Châu hoảng hốt hỏi cô: “Nghe nói tối qua cô gặp phải kẻ cuồng sắc hả? Còn vào đồn cảnh sát, bị thương nữa? Có nghiêm trọng không? Đã đến bệnh viện chưa? Bác sĩ nói sao? Có để lại sẹo không?”
Cô bắn liên thanh cả một tràng câu hỏi, Tần Chân nhanh chóng chặn lời cô lại, dở khóc dở cười nói: “Chầm chậm thôi, được không?” Cô đem chuyện tối qua ra nói sơ qua một lần, có thể nghe thấy Lưu Trân Châu sợ hãi rùng mình, vỗ ngực nói: “May mà có người báo công an, nếu không lần đầu tiên của cúc hoa của bà cô già còn trinh sẽ bị phá hủy trên tay một kẻ biến thái cuồng sex mất!”
Huyệt thái dương Tần Chân nhảy dựng lên, phía sau cúc hoa chẳng lẽ không phải là khuê nữ sao? Vì cái gì tới lượt cô thì biến thành bà cô già còn trinh đây?!
Lưu Trân Châu tiếp tục lải nhải: “Chị nói cô hay, 419 so với việc bị người ta hấp diêm ngay trên phố còn sướng hơn đấy! Cô xem cô cũng đã là nữ thanh niên lớn tuổi, vậy mà vẫn còn độc thân, hay là để chị giới thiệu cho cô mấy đối tượng nhé? Chỗ chị có mấy khách hàng mua nhà, người nào cũng không tệ, tuy tuổi có hơi lớn so với cô chút, nhưng đàn ông trưởng thành mới yêu thương người ta. Cô xem cô vẫn là hàng vừa ráp xong chưa bóc tem, giá thị trường chắc chắn không tệ, nếu không thì –“
“A, em mở ấm nước đã, nếu không sẽ trào mất!” Tần Chân nhanh chóng ngắt lời cô, “Chủ nhiệm chị nói vào trọng điểm có được không?”
“Hả? Trọng điểm chính là xem mắt –“
“Ây da, đã trào ra rồi!” Tần Chân giả vờ cần cúp máy.
“Được rồi được rồi được rồi, cô cứ gấp đi! Chị đây gọi đến là khuyên cô nghỉ ngơi tốt, hôm nay tha cho cô một ngày!” Lưu Trân Châu than thở một câu, “Nếu không quan tâm cô, ai thèm lo cô có gả được ra bên ngoài không kia chứ?”
Giọng của Tần Chân thấp xuống. “Được rồi, em biết chị quan tâm em mà.”
“Biết? Hừ, nếu biết thì mau bán thêm nhiều nhà cho chị! Cô không biết đấy thôi, mỗi tháng tôi nhìn công việc của mấy người các cô, chậc chậc, phải gọi là sốt ruột lắm. Không lừa cô chứ, cái cảm giác này quả thật so với việc cô bị người ta chà đạp còn đau đớn hơn gấp vạn lần!”
Thấy cô còn muốn nói tiếp, Tần Chân liền lấy cớ đi nấu mì, tắt điện thoại. Trong lòng biết rõ là Trình Lục Dương đem chuyện cô bị thương nói lại với Lưu Trân Châu, cho nên mới nhận được cuộc gọi này.
Bất kể là Lưu Trân Châu hay là Bạch Lộ, đều lo lắng chuyện chung thân đại sự thay cô, đương nhiên, người lo lắng nhất chính là Chúc đại nhân mẹ cô, mỗi lần gọi điện đến đều toàn nói về vấn đề này.
Ngẩng đầu nhìn cô gái trong gương, ngoại trừ mấy vết xước trên mặt, còn lại cũng có thể cố chịu được. Cô có chút ngơ ngác nhìn bản thân, rồi chậm rãi đưa tay lên sờ mặt mình.
Thật ra cũng không phải là phản đối việc tìm đối tượng, chỉ là luôn cảm thấy hôn nhân không phải đơn giản tìm một người bầu bạn, nếu hai tâm hồn không tương thích nhau, thì sau này sớm tối phải đối mặt với nhau như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chỉ là tìm mấy bạn nhỏ cùng nhau ăn cùng nhau ngủ cùng nhau thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi sao?
Trước đây là nhớ mãi không quên Mạnh Đường, cho nên chẳng để vào mắt người đàn ông nào khác, còn bây giờ thì sao? Cứ như thế, đột nhiên Tần Chân cảm giác vô cùng hoang mang.
***
Hôm sau là thứ bảy, Bạch Lộ gọi điện đến nhắc Tần Chân nên về nhà thăm bố mẹ.
Tần Chân nghỉ một ngày, để lỡ không ít tiến độ, đang còn ngồi trên sô pha dùng laptop kiểm tra tin tức bán nhà tháng này, khi nhận được điện thoại mới nhớ ra việc này, vỗ gáy một cái, vội vàng đẩy laptop sang một bên.
“Mày không nói chắc tao quên mất!” Cô chạy vụt vào phòng ngủ, lôi ra mấy bộ quần áo.
Thứ hai là sinh nhật của phu nhân Chúc Vân Chi nhà cô, vì hôm đó phải đi làm nên cô không thể về kịp, cho nên trước đó đã nói với Bạch Lộ, đợi thứ bảy chủ nhật sẽ về chúc mừng Chúc Vân Chi.
Bạch Lộ ở đầu dây thở ngắn than dài, “Tao mà là mẹ mày, thì nhất định sẽ nhét mày vào lại bụng, sau đó ngã cầu thang để sảy thai luôn! Để mày khỏi sinh ra làm đồ con gái bất hiếu không tiền đồ như thế!”
Tần Chân một tay cầm điện thoại, dùng tay còn lại nhanh chóng xếp quần áo, “Nói ít thôi, thật ra là mày muốn mang thai, đáng tiếc đến một thằng cũng chẳng kiếm nổi, mày cho mày là đức mẹ Maria, có thể còn trinh mà sinh con chắc?”
“Ha ha ha!” Bạch Lộ cười rộ lên, “Chỉ với điều kiện của chị mày đây, có thể vơ được một mẻ đàn ông, mày có tin tao chỉ cần ngoắc ngón tay, là lập tức có thể vẽ ra bố đứa bé không?”
“Mày đang nói là bố đứa bé nhà người ta hả? Nè nè, tiểu thư Bạch Lộ bản lĩnh cũng cao thật đấy! Mấy ngày không gặp, tam quan với trung tiết* nát vụn cả rồi, trước đây là ngốc đến hết thuốc chữa, còn hôm nay thì tiến bộ rồi, muốn làm người thứ ba đấy à*?” Rốt cuộc Tần Chân cầm một cái váy lên, ném lên trên giường bắt đầu thay quần áo, “Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, mau đến đây, trên đường thể nào cũng bị trễ cho xem!”
(*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Trung tiết: chính là đạo đức bản thân)
(*Nguyên gốc là: “nhị đến bất trị” và “muốn làm tam nhi”, mà bên Trung 250 (nhị bách ngũ) là ám chỉ đồ ngốc, còn tam ngụ ý kẻ thứ ba không nói cũng biết nhỉ:3)
Bạch Lộ nói xoáy mấy câu rồi tắt máy, lái xe đến đón cô. Trước khi ra khỏi cửa, Tần Chân gọi điện cho Chúc Vân Chi, “Mẹ, con với Bạch Lộ hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Nhà của cô cũng ở thành phố B, nhưng chỉ là một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố B, trực thuộc thành phố B mà thôi. Từ thành phố B phải đi qua đường cao tốc, ước tính đại khái cũng phải đến ba bốn giờ.
Chúc Vân Chi lập tức cười tươi, “Khi nào thì về nhà đây? Có kịp cơm trưa không?”
“Kịp ạ, Bạch Lộ lái xe mà.” Tần Chân một tay mặc áo, kết quả lúc kéo đến khuỷu tay thì chạm phải vết thương, đau đến tê tái.
Chúc Vân Chi nghe thấy có điều gì không đúng, “Sao thế?”
“Không ạ, đụng phải tủ áo nên đau ấy mà.” Tần Chân thuận miệng biện lí do.
“Được rồi, mẹ với bố con sẽ đi chợ mua mấy món, chờ hai đứa về ăn một bữa thật ngon!” Vừa dứt lời, Tần Chân nghe thấy tiếng bà xé giọng gọi ông Tần.
Ông Tần là bố của Tần Chân, tên đầy đủ là Tần Kiếm Phong, cũng là nhân viên bị sa thải như Chúc Vân Chi. Hai người cũng giống những cặp bố mẹ bình thường khác trên khắp thiên hạ, nhiều tuổi là lại nói nhiều một chút, nhưng tình yêu với con gái thì không hề thay đổi.
Sau khi tắt điện thoại, Tần Chân ngẩn ngơ đứng trước gương một lát, mới phát hiện ra chiếc váy này không thể nào che khuất vết thương ở khuỷu tay, thế là đành đổi bộ khác, chọn một chiếc áo tay lửng cùng với chiếc quần lửng hơi rộng.
Hán tử thì cứ hán tử, dù sao so với làm họ lo lắng cũng còn tốt hơn.
***
Lúc Tần Chân mở cửa ngồi vào xe, Bạch Lộ còn định lải nhải cô chậm chạp như sên, nhưng lời vừa nói ra một nửa, bỗng thấy vết xước trên mặt cô, không khỏi sửng sốt, “Mặt mày sao vậy?”
“Bị chó cắn.” Tần Chân ngồi vào, khóa dây an toàn lại, “Mày không tin à, thật sự là bị chó điên cắn đó, chỉ thiếu cắn rớt đít mà thôi!”
“…” Bạch Lộ không tài nào nhịn nổi nữa, “Chị hai à chị có thể nói tiếng người không thế? Chúng ta không thể dùng ngôn ngữ tiên tiến và văn minh của nhân loại để giao lưu sao?”
“Được rồi được rồi được rồi, tao nói tao nói! Tối hôm trước gặp phải tên biến thái, mày cũng biết đó, chính là cái kẻ mấy lần tìm tao mua nhà, mượn cơ hội động chân động tay với tao ấy.”
“Thì có liên quan gì đến vết xước trên mặt mày không? Lần này hắn không động chân động tay nữa, mà đổi sang cắn à?” Bạch Lộ nghi ngờ hỏi cô.
Tần Chân nhìn vết trầy trên mặt mình qua gương chiếu hậu, “Không phải, sáng hôm thứ năm, thằng cha đó mò đến tìm Hoàng Y phòng tao, cô ấy nhát lắm, bị hắn dọa đến phát sợ, tao liền giúp cô ấy đuổi cầm thú đi. Kết quả là đến tối thằng điên đó lại chờ tao dưới lầu, muốn làm nhục tao ngay tại chỗ. Nếu không phải có người báo công an, thì hôm nay chưa chắc mày đã có thể trông thấy tao nguyên vẹn được…”
“Mẹ kiếp! Mày ại không nói với tao hả?” Bạch Lộ tức điên, “Tần Chân, mày thật sự cho mày là một thằng đàn ông hả? Cái gì gọi là cô gái nhút nhát, mày liền giúp cô ta đuổi cầm thú đi là sao? Mẹ nhà mày mày có thể biến lại thành con gái không hả? Có ai như mày phấn đấu quên mình đi giúp người ta, kết quả đem mình đưa vào miệng cọp không hả?”
“Là miệng sói, miệng sắc lang ấy.” Tần Chân vẫn còn tâm tư mà chỉnh cô.
Bạch Lộ giận đến nỗi đưa tay bóp cổ cô, lắc lắc cô đến choáng đầu hoa mắt, “Đồ khốn biến thái kia giờ ở đâu? Mau dẫn tao đi tìm hắn ta!”
“Đưa vào đồn rồi, không biết giờ đang ở đâu.”
Tần Chân nói hết lời, vất vả lắm mới đè chuyện này xuống được, nhưng gặp phải kiểu con gái cố chấp như Bạch Lộ, cô chỉ đành chấp nhận số phận bất hạnh, suốt đường về nhà bị lải nhải không ngừng.
Dọc đường đi, Bạch Lộ luôn muốn cô gọi điện hỏi Trình Lục Dương tay họ Trương kia thế nào, Tần Chân cũng chịu thua cô, đành lấy điện thoại ra gọi cho Trình Lục Dương.
***
Mới sáng sớm, điện thoại của Trình Lục Dương bỗng vang lên.
Hắn mơ mang lật người, lấy chăn phủ lên đầu, nhưng âm thanh ma quỷ kia cứ vang mãi không ngừng.
Hắn vất vả thò tay ra, nhắm mắt sờ soạng tủ đầu giường, sau đó không chút nghĩ nhiều tắt điện thoại đi.
Thằng bệnh nào sáng sớm thứ bảy gọi điện đến quấy rối giấc ngủ của người khác thế này?
Sau mấy giây ngắn ngủi, điện thoại lại vang lên, chủ nhân của nó không thèm nghe điện thoại mà dứt khoát ngắt kết nối.
Bị ngắt máy ba lần, nhưng người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng Trình Lục Dương cũng mở to mắt, nổi giận đùng đùng cầm điện thoại lên, lại nhìn thấy một dãy số quen thuộc… đến từ phụ thân đại nhân của hắn, Trình Viễn Hàng.
Mặt hắn nhất thời cứng lại, không chút do dự đặt điện thoại ở chế độ rung, rồi lập tức ngắt máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường. Sau một lúc nhắm mắt, lại từ từ mở mắt ra, không ngủ được.
Từ sau lần đầu khẩu kia, là cách đây nửa tháng, lần đầu tiên Trình Viễn Hàng gọi cho hắn.
Không đầy một lát sau, điện thoại ngừng rung, rồi khoảng một phút sau, lại vang lên lần nữa. Hắn cho rằng vẫn là Trình Viễn Hàng gọi đến, ai ngờ khi cầm lên nhìn, mới phát hiện ra là Lục Thư Nguyệt.
Xem ra hai vợ chồng này ngồi cùng nhau gọi điện cho hắn, biết hắn không muốn nhận điện thoại của Trình Viễn Hàng, vậy là mẹ hắn lập tức gọi đến.
Trình Lục Dương không nhúc nhích mà nhìn màn hình, giằng co một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh bắt máy, “A lô.”
***
Sau khi Phương Khải nhận mệnh lệnh của tổng giám đại nhân, nhanh chóng chạy đến đợi lệnh, lái xe đưa hắn về nhà lớn.
Hôm nay boss đặc biệt có “khí chất”, sắc mặt lạnh lùng ngồi ghế sau nghịch điện thoại, rất ra vẻ tổng tài thô bạo trong ngôn tình.
Phương Khải nhìn hắn từ trong gương chiếu hậu, tự cho là đã nhìn cẩn thận rồi, không bị phát hiện, ai dè một lúc sau, chợt nghe Trình Lục Dương thấp giọng hỏi: “Sao, cậu nhìn đủ rồi chứ?”
Suýt chút nữa Phương Khải nghẹn họng. Bình thường anh không có ưa thích gì khác, chỉ thích ở nhà chăm sóc mẹ già. Mẹ thích xem phim truyền hình, anh không có hứng thú lắm, chỉ thích ngồi trên sô pha đọc ngôn tình trên điện thoại.
Tối hôm qua đọc “Tiểu tâm can của tổng tài thô bạo”, đại tổng tài khí phách bắn tứ phía xé rách quần áo của thư ký bé nhỏ, sau đó tà mị cởi quần áo mình ra, hỏi một câu: “Em nhìn đủ rồi chứ?”
Tiếp sau đó đều là những cảnh nhìn mà ghê người, anh đọc mà huyết mạch như muốn phụt ra. Chỉ tiếc không thấy chương sau đâu, chỉ thấy tác giả nhắn lại nói bởi vì H quá nhiều mà bị mời đến đồn, cuối tuần này phải triệu tập lên đó thăm hỏi.
Phương Khải đấm ngực dậm chân, lại có thể rơi vào hố rồi!
Mà nay đột nhiên nghe Trình Lục Dương nói một câu như thế, trong đầu anh tự động đem tổng tài mãnh liệt kia biến thành tổng giám đại nhân nhà anh… có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sôi trào, Phương Khải cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Anh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt tiếp tục lại xe, “Đủ rồi, đủ rồi!”
Trình Lục Dương quét mắt nhìn anh một cái, “Gần đây mẹ cậu thế nào rồi?”
Phương Khải đang định trả lời thì thấy điện thoại Trình Lục Dương lại vang lên, thế là nhanh chóng im lặng.
Trình Lục Dương cúi đầu nhìn, là Tần Chân?
Vừa hay đã đến bên ngoài nhà lớn Trình gia, Trình Lục Dương bước xuống xe, đầu tiên bảo Phương Khải lái xe về, sau đó mới đi vào cửa, bắt máy, “A lô?”
***
Dưới sự ra hiệu của Bạch Lộ, Tần Chân chần chừ hỏi: “Chỉ là tôi muốn hỏi, cái gã họ Trương hôm đó sao rồi?”
“Họ Trương nào kia?” Rõ ràng Trình Lục Dương không hề để ý cô đang nói đến việc gì.
Người giúp việc trong nhà mở cửa lớn thay hắn, lúc hắn bước qua phòng nghỉ ngơi, thấy hai bố con Trình Húc Đông với Trình Viễn Hàng đang chơi bài, thế là đứng ngoài cửa phòng, không bước vào.
Rèm cửa mở rộng, bên trong bật điều hòa, cả căn phòng tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Hình như Trình Húc Đông cố ý phạm lỗi, nhường Trình Viễn Hàng một bước, sau đó ông bố giành được chiến thắng nhờ sự hiếu thuận của con trai, nhịn không được mà lộ ra nụ cười hiếm có.
Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn hai bố con cùng cười với nhau, lại nghe thấy Tần Chân nói: “Chính là… Chính là cái kẻ quấy rối tôi ấy!”
Trình Húc Đông nhận ra ngoài cửa có người, bèn nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc khẽ cười với hắn, “Lục Dương về rồi à?”
Vừa đúng lúc Lục Thư Nguyệt bưng dĩa trái cây đi ra, nhìn thấy con trai, cười đến nỗi cả khuôn mặt đều toát lên hơi thở vui sướng, “Lục Dương?”
Cảnh tượng tốt đẹp thế này, cả nhà cùng vui cùng mừng… Nhưng đó là trước khi ông ấy xuất hiện.
Trình Lục Dương thấy Trình Viễn Hàng vừa thấy hắn đến, liền mất tự nhiên nheo mắt lại, theo thói quen ông liền thu lại ý cười, bày ra bộ dạng nghiêm túc, mà trong ánh mắt còn mang theo sự xấu hổ lưu lại trong lần cãi nhau lúc trước.
Trình Lục Dương chậm rãi đi vào phòng, đứng lại, dùng giọng điệu hờ hững nói với Tần Chân: “Cô chờ tôi chút, để tôi hỏi Trình Húc Đông.”
Để điện thoại ra xa khỏi tai, hắn hỏi Trình Húc Đông: “Tên khốn hôm đó bắt vào đồn sao rồi?”
Trình Húc Đông cười, “Anh để người ta tố cáo hắn quấy rối tình dục, rồi bới lại mấy chuyện trước kia của hắn ra, mới chiều qua đưa hắn qua bên thành Nam rồi.”
Bên thành Nam chính là chỉ ngục giam.
“Mấy năm?”
“Có thể để thằng đó ở trong đấy đến khi lông tóc mọc dài.”
Trình Lục Dương hơi nhíu mày, “Lông tóc mọc dài?”
“Hắn dở trò với mấy cô bé, nhưng lúc ấy lại không chứng cứ.” Trình Húc Đông không nhanh không chậm cười, “Anh đây liền giúp hắn một phen, làm người tốt thì tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến phương Tây. Nếu hắn muốn vào đồn, mà chú lại mở miệng, thì tất nhiên anh cũng thành toàn cho hắn.”
Trình Lục Dương im lặng nhìn anh, sau đó lại bắt máy, dùng giọng điệu nghiền ngẫm hỏi người đối diện: “Có nghe thấy không? Ông anh thần thông quảng đại toàn thân bao phủ hào quang của tôi đã giúp cô báo thù rồi, có muốn đích thân cảm tạ không?”
Tần Chân nhanh chóng lắc đầu, “Không cần không cần, anh thay tôi cám ơn anh ấy là được rồi, còn nữa…” Cô dừng lại, vô cùng nghiêm túc nói, “Còn nữa, tôi cũng muốn cám ơn anh.”
“Cám ơn tôi cái gì? Tôi đâu có giúp cô đưa tên chó chết kia vào thành Nam, còn phán quyết tội danh có thể tống vào tù nhiều năm như vậy.”
“Dù sao cũng là cám ơn anh.” Tần Chân cười phá lên.
Tại tình huống mà người làm cha hoàn toàn bị phớt lờ biến thành không khí, vẻ mặt của Trình Viễn Hàng sầm xuống, nghe thấy Trình Lục Dương còn muốn uể oải trêu chọc đối phương, cuối cùng ông không nhịn được mà mở miệng, “Về đã lâu rồi, mày định gọi điện đến khi nào?”
Giọng điệu rất nghiêm khắc, còn mang theo sự tức giận.
Lúc này Trình Lục Dương như mới nhìn thấy ông, kinh ngạc nhướn máy đối mắt với ông, “Ồ, đây không phải là ông Trình sao?”
Di động chậm rãi đưa ra xa tai, nhưng vẫn chưa ngắt kết nối.
Ở đầu dây Tần Chân ngẩn ra, cũng không tắt điện thoại, chỉ nghe bọn họ nói chuyện.
Trình Viễn Hàng thẹn quá hóa giận, “Cái gì là ông Trình hả? Trình Lục Dương, mày có biết chữ hiếu không hả? Thấy bố mày mày không thưa, còn dám càn rỡ như thế…”
“Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt đặt mạnh dĩa lên bàn, giữ chặt lấy tay ông, “Trước đó ông đã đồng ý với tôi thế nào rồi?”
Đối mắt với cái nhìn cảnh cáo của vợ, Trình Viễn Hàng dừng lại, cuối cùng cũng thu lại tính khí, lạnh lùng nói: “Bà xem con trai tốt của bà đấy, vừa về đến nhà đã dở chứng!”
Trình Lục Dương như cười như không nhìn ông, “Không gọi ông là ông Trình, thì gọi ông là gì? Ông quên rồi à? Lần trước ông nói với tôi, muốn tôi sau này đừng cho rằng là con của ông, tôi đây không phải vâng theo chỉ dụ sao?”
“Mày–” Tính khí Trình Viễn Hàng không tốt, bị hắn đâm một nhát như vậy, tức đến nỗi sắc mặt biến đổi.
“Húc Đông, đưa em con ra phòng khách!” Lục Thư Nguyệt ngắt lời ông, nhanh chóng bảo anh trai đưa em trai đi, sau đó tự mình đối phó với ông già cứng đầu này.
Quả thật bà chỉ muốn nhéo lỗ tai hạt dưa của hai cha con này, đúng là hai cái đầu trâu mà! Hai con trâu hồ đồ ngốc nghếch, không biết nhìn xa chút nào!
Trình Lục Dương kính trọng Lục Thư Nguyệt vô cùng, thấy bà tức giận, liền cười xòa hai tiếng, tự mình vào phòng khách.
Tần Chân ở đầu bên kia gọi thử một tiếng: “Trình Lục Dương?” Lúc này hắn mới hay mình chưa tắt máy, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi lọt vào tai cô, hắn nhướn mày, lập tức ngắt kết nối.
Tần Chân nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, chậm rãi quay đầu sang nhìn Bạch Lộ.
Bạch Lộ vừa lái xe vừa hỏi cô: “Kết quả hỏi sao rồi? Thế nào?” Cô cứ thế trả lời: “Trình Lục Dương để người ta nhốt hắn vào ngục thành Nam rồi, nói là để cho hắn ngồi trong đó đến lông tóc mọc dài.”
Bạch Lộ thắng xe gấp, “Gì? Nhanh như vậy đã tống vào ngục rồi? Mày nói Trình Lục Dương không phải là cái vị tổng giám mồm thối đến mức khiến người ta muốn băm vằm nó ra đấy chứ?”
Tần Chân gật đầu.
Sự thật này khiến Bạch Lộ nghẹn hòng nhìn trân, “Cừ thật, lai lịch của anh ta cũng thật không nhỏ, nói có mấy câu mà cũng có bản lĩnh tống người vào nhà giam… Người ấy nhìn trúng mày quả thật không có mắt, hỏng cả tám kiếp mất rồi! Há há, tao bắt đầu đồng tình với anh ta rồi…” Cô tự mình lẩm bẩm cả nửa ngày, rồi đột nhiên nghi hoặc nhìn Tần Chân, “Nhưng mà cái mặt không vui này của mày là có chuyện gì vậy?”
Tần Chân nhìn gương chiếu hậu, cô có vẻ không vui sao?
Dọc đường về nhà, cô đều ủ rũ, bên tai còn vang vọng đoạn đối thoại nghe từ nhà họ Trình.
Bầu không khí giương nỏ tuốt kiếm này là đã xảy ra chuyện gì rồi?… Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ trải qua bầu không khí như vậy ở nhà mình, đó là đối thoại giữa người nhà với nhau sao?
Nghĩ đến đây, cô nhớ lại lần trước Trình Lục Dương kể chuyện liên quan đến anh trai cho cô, chỉ mấy lời ít ỏi, nhưng chứa đầy ngưỡng mộ.
Rốt cuộc là hắn sống trong một gia đình như thế nào?
Tần Chân thừa nhận, bản thân vì Trình Lục Dương mà có chút thất thần.
Dường như hắn có rất nhiều bí mật, còn cô lại nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu nguyên do.
Sáng ngày hôm sau, lúc Tần Chân đánh răng, xăm xoi vết thương trong gương, bỗng nhận được điện thoại của Lưu Trân Châu.
Lưu Trân Châu hoảng hốt hỏi cô: “Nghe nói tối qua cô gặp phải kẻ cuồng sắc hả? Còn vào đồn cảnh sát, bị thương nữa? Có nghiêm trọng không? Đã đến bệnh viện chưa? Bác sĩ nói sao? Có để lại sẹo không?”
Cô bắn liên thanh cả một tràng câu hỏi, Tần Chân nhanh chóng chặn lời cô lại, dở khóc dở cười nói: “Chầm chậm thôi, được không?” Cô đem chuyện tối qua ra nói sơ qua một lần, có thể nghe thấy Lưu Trân Châu sợ hãi rùng mình, vỗ ngực nói: “May mà có người báo công an, nếu không lần đầu tiên của cúc hoa của bà cô già còn trinh sẽ bị phá hủy trên tay một kẻ biến thái cuồng sex mất!”
Huyệt thái dương Tần Chân nhảy dựng lên, phía sau cúc hoa chẳng lẽ không phải là khuê nữ sao? Vì cái gì tới lượt cô thì biến thành bà cô già còn trinh đây?!
Lưu Trân Châu tiếp tục lải nhải: “Chị nói cô hay, 419 so với việc bị người ta hấp diêm ngay trên phố còn sướng hơn đấy! Cô xem cô cũng đã là nữ thanh niên lớn tuổi, vậy mà vẫn còn độc thân, hay là để chị giới thiệu cho cô mấy đối tượng nhé? Chỗ chị có mấy khách hàng mua nhà, người nào cũng không tệ, tuy tuổi có hơi lớn so với cô chút, nhưng đàn ông trưởng thành mới yêu thương người ta. Cô xem cô vẫn là hàng vừa ráp xong chưa bóc tem, giá thị trường chắc chắn không tệ, nếu không thì –“
“A, em mở ấm nước đã, nếu không sẽ trào mất!” Tần Chân nhanh chóng ngắt lời cô, “Chủ nhiệm chị nói vào trọng điểm có được không?”
“Hả? Trọng điểm chính là xem mắt –“
“Ây da, đã trào ra rồi!” Tần Chân giả vờ cần cúp máy.
“Được rồi được rồi được rồi, cô cứ gấp đi! Chị đây gọi đến là khuyên cô nghỉ ngơi tốt, hôm nay tha cho cô một ngày!” Lưu Trân Châu than thở một câu, “Nếu không quan tâm cô, ai thèm lo cô có gả được ra bên ngoài không kia chứ?”
Giọng của Tần Chân thấp xuống. “Được rồi, em biết chị quan tâm em mà.”
“Biết? Hừ, nếu biết thì mau bán thêm nhiều nhà cho chị! Cô không biết đấy thôi, mỗi tháng tôi nhìn công việc của mấy người các cô, chậc chậc, phải gọi là sốt ruột lắm. Không lừa cô chứ, cái cảm giác này quả thật so với việc cô bị người ta chà đạp còn đau đớn hơn gấp vạn lần!”
Thấy cô còn muốn nói tiếp, Tần Chân liền lấy cớ đi nấu mì, tắt điện thoại. Trong lòng biết rõ là Trình Lục Dương đem chuyện cô bị thương nói lại với Lưu Trân Châu, cho nên mới nhận được cuộc gọi này.
Bất kể là Lưu Trân Châu hay là Bạch Lộ, đều lo lắng chuyện chung thân đại sự thay cô, đương nhiên, người lo lắng nhất chính là Chúc đại nhân mẹ cô, mỗi lần gọi điện đến đều toàn nói về vấn đề này.
Ngẩng đầu nhìn cô gái trong gương, ngoại trừ mấy vết xước trên mặt, còn lại cũng có thể cố chịu được. Cô có chút ngơ ngác nhìn bản thân, rồi chậm rãi đưa tay lên sờ mặt mình.
Thật ra cũng không phải là phản đối việc tìm đối tượng, chỉ là luôn cảm thấy hôn nhân không phải đơn giản tìm một người bầu bạn, nếu hai tâm hồn không tương thích nhau, thì sau này sớm tối phải đối mặt với nhau như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chỉ là tìm mấy bạn nhỏ cùng nhau ăn cùng nhau ngủ cùng nhau thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi sao?
Trước đây là nhớ mãi không quên Mạnh Đường, cho nên chẳng để vào mắt người đàn ông nào khác, còn bây giờ thì sao? Cứ như thế, đột nhiên Tần Chân cảm giác vô cùng hoang mang.
***
Hôm sau là thứ bảy, Bạch Lộ gọi điện đến nhắc Tần Chân nên về nhà thăm bố mẹ.
Tần Chân nghỉ một ngày, để lỡ không ít tiến độ, đang còn ngồi trên sô pha dùng laptop kiểm tra tin tức bán nhà tháng này, khi nhận được điện thoại mới nhớ ra việc này, vỗ gáy một cái, vội vàng đẩy laptop sang một bên.
“Mày không nói chắc tao quên mất!” Cô chạy vụt vào phòng ngủ, lôi ra mấy bộ quần áo.
Thứ hai là sinh nhật của phu nhân Chúc Vân Chi nhà cô, vì hôm đó phải đi làm nên cô không thể về kịp, cho nên trước đó đã nói với Bạch Lộ, đợi thứ bảy chủ nhật sẽ về chúc mừng Chúc Vân Chi.
Bạch Lộ ở đầu dây thở ngắn than dài, “Tao mà là mẹ mày, thì nhất định sẽ nhét mày vào lại bụng, sau đó ngã cầu thang để sảy thai luôn! Để mày khỏi sinh ra làm đồ con gái bất hiếu không tiền đồ như thế!”
Tần Chân một tay cầm điện thoại, dùng tay còn lại nhanh chóng xếp quần áo, “Nói ít thôi, thật ra là mày muốn mang thai, đáng tiếc đến một thằng cũng chẳng kiếm nổi, mày cho mày là đức mẹ Maria, có thể còn trinh mà sinh con chắc?”
“Ha ha ha!” Bạch Lộ cười rộ lên, “Chỉ với điều kiện của chị mày đây, có thể vơ được một mẻ đàn ông, mày có tin tao chỉ cần ngoắc ngón tay, là lập tức có thể vẽ ra bố đứa bé không?”
“Mày đang nói là bố đứa bé nhà người ta hả? Nè nè, tiểu thư Bạch Lộ bản lĩnh cũng cao thật đấy! Mấy ngày không gặp, tam quan với trung tiết* nát vụn cả rồi, trước đây là ngốc đến hết thuốc chữa, còn hôm nay thì tiến bộ rồi, muốn làm người thứ ba đấy à*?” Rốt cuộc Tần Chân cầm một cái váy lên, ném lên trên giường bắt đầu thay quần áo, “Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, mau đến đây, trên đường thể nào cũng bị trễ cho xem!”
(*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Trung tiết: chính là đạo đức bản thân)
(*Nguyên gốc là: “nhị đến bất trị” và “muốn làm tam nhi”, mà bên Trung 250 (nhị bách ngũ) là ám chỉ đồ ngốc, còn tam ngụ ý kẻ thứ ba không nói cũng biết nhỉ:3)
Bạch Lộ nói xoáy mấy câu rồi tắt máy, lái xe đến đón cô. Trước khi ra khỏi cửa, Tần Chân gọi điện cho Chúc Vân Chi, “Mẹ, con với Bạch Lộ hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Nhà của cô cũng ở thành phố B, nhưng chỉ là một thị trấn nhỏ bên cạnh thành phố B, trực thuộc thành phố B mà thôi. Từ thành phố B phải đi qua đường cao tốc, ước tính đại khái cũng phải đến ba bốn giờ.
Chúc Vân Chi lập tức cười tươi, “Khi nào thì về nhà đây? Có kịp cơm trưa không?”
“Kịp ạ, Bạch Lộ lái xe mà.” Tần Chân một tay mặc áo, kết quả lúc kéo đến khuỷu tay thì chạm phải vết thương, đau đến tê tái.
Chúc Vân Chi nghe thấy có điều gì không đúng, “Sao thế?”
“Không ạ, đụng phải tủ áo nên đau ấy mà.” Tần Chân thuận miệng biện lí do.
“Được rồi, mẹ với bố con sẽ đi chợ mua mấy món, chờ hai đứa về ăn một bữa thật ngon!” Vừa dứt lời, Tần Chân nghe thấy tiếng bà xé giọng gọi ông Tần.
Ông Tần là bố của Tần Chân, tên đầy đủ là Tần Kiếm Phong, cũng là nhân viên bị sa thải như Chúc Vân Chi. Hai người cũng giống những cặp bố mẹ bình thường khác trên khắp thiên hạ, nhiều tuổi là lại nói nhiều một chút, nhưng tình yêu với con gái thì không hề thay đổi.
Sau khi tắt điện thoại, Tần Chân ngẩn ngơ đứng trước gương một lát, mới phát hiện ra chiếc váy này không thể nào che khuất vết thương ở khuỷu tay, thế là đành đổi bộ khác, chọn một chiếc áo tay lửng cùng với chiếc quần lửng hơi rộng.
Hán tử thì cứ hán tử, dù sao so với làm họ lo lắng cũng còn tốt hơn.
***
Lúc Tần Chân mở cửa ngồi vào xe, Bạch Lộ còn định lải nhải cô chậm chạp như sên, nhưng lời vừa nói ra một nửa, bỗng thấy vết xước trên mặt cô, không khỏi sửng sốt, “Mặt mày sao vậy?”
“Bị chó cắn.” Tần Chân ngồi vào, khóa dây an toàn lại, “Mày không tin à, thật sự là bị chó điên cắn đó, chỉ thiếu cắn rớt đít mà thôi!”
“…” Bạch Lộ không tài nào nhịn nổi nữa, “Chị hai à chị có thể nói tiếng người không thế? Chúng ta không thể dùng ngôn ngữ tiên tiến và văn minh của nhân loại để giao lưu sao?”
“Được rồi được rồi được rồi, tao nói tao nói! Tối hôm trước gặp phải tên biến thái, mày cũng biết đó, chính là cái kẻ mấy lần tìm tao mua nhà, mượn cơ hội động chân động tay với tao ấy.”
“Thì có liên quan gì đến vết xước trên mặt mày không? Lần này hắn không động chân động tay nữa, mà đổi sang cắn à?” Bạch Lộ nghi ngờ hỏi cô.
Tần Chân nhìn vết trầy trên mặt mình qua gương chiếu hậu, “Không phải, sáng hôm thứ năm, thằng cha đó mò đến tìm Hoàng Y phòng tao, cô ấy nhát lắm, bị hắn dọa đến phát sợ, tao liền giúp cô ấy đuổi cầm thú đi. Kết quả là đến tối thằng điên đó lại chờ tao dưới lầu, muốn làm nhục tao ngay tại chỗ. Nếu không phải có người báo công an, thì hôm nay chưa chắc mày đã có thể trông thấy tao nguyên vẹn được…”
“Mẹ kiếp! Mày ại không nói với tao hả?” Bạch Lộ tức điên, “Tần Chân, mày thật sự cho mày là một thằng đàn ông hả? Cái gì gọi là cô gái nhút nhát, mày liền giúp cô ta đuổi cầm thú đi là sao? Mẹ nhà mày mày có thể biến lại thành con gái không hả? Có ai như mày phấn đấu quên mình đi giúp người ta, kết quả đem mình đưa vào miệng cọp không hả?”
“Là miệng sói, miệng sắc lang ấy.” Tần Chân vẫn còn tâm tư mà chỉnh cô.
Bạch Lộ giận đến nỗi đưa tay bóp cổ cô, lắc lắc cô đến choáng đầu hoa mắt, “Đồ khốn biến thái kia giờ ở đâu? Mau dẫn tao đi tìm hắn ta!”
“Đưa vào đồn rồi, không biết giờ đang ở đâu.”
Tần Chân nói hết lời, vất vả lắm mới đè chuyện này xuống được, nhưng gặp phải kiểu con gái cố chấp như Bạch Lộ, cô chỉ đành chấp nhận số phận bất hạnh, suốt đường về nhà bị lải nhải không ngừng.
Dọc đường đi, Bạch Lộ luôn muốn cô gọi điện hỏi Trình Lục Dương tay họ Trương kia thế nào, Tần Chân cũng chịu thua cô, đành lấy điện thoại ra gọi cho Trình Lục Dương.
***
Mới sáng sớm, điện thoại của Trình Lục Dương bỗng vang lên.
Hắn mơ mang lật người, lấy chăn phủ lên đầu, nhưng âm thanh ma quỷ kia cứ vang mãi không ngừng.
Hắn vất vả thò tay ra, nhắm mắt sờ soạng tủ đầu giường, sau đó không chút nghĩ nhiều tắt điện thoại đi.
Thằng bệnh nào sáng sớm thứ bảy gọi điện đến quấy rối giấc ngủ của người khác thế này?
Sau mấy giây ngắn ngủi, điện thoại lại vang lên, chủ nhân của nó không thèm nghe điện thoại mà dứt khoát ngắt kết nối.
Bị ngắt máy ba lần, nhưng người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng Trình Lục Dương cũng mở to mắt, nổi giận đùng đùng cầm điện thoại lên, lại nhìn thấy một dãy số quen thuộc… đến từ phụ thân đại nhân của hắn, Trình Viễn Hàng.
Mặt hắn nhất thời cứng lại, không chút do dự đặt điện thoại ở chế độ rung, rồi lập tức ngắt máy, ném điện thoại lên tủ đầu giường. Sau một lúc nhắm mắt, lại từ từ mở mắt ra, không ngủ được.
Từ sau lần đầu khẩu kia, là cách đây nửa tháng, lần đầu tiên Trình Viễn Hàng gọi cho hắn.
Không đầy một lát sau, điện thoại ngừng rung, rồi khoảng một phút sau, lại vang lên lần nữa. Hắn cho rằng vẫn là Trình Viễn Hàng gọi đến, ai ngờ khi cầm lên nhìn, mới phát hiện ra là Lục Thư Nguyệt.
Xem ra hai vợ chồng này ngồi cùng nhau gọi điện cho hắn, biết hắn không muốn nhận điện thoại của Trình Viễn Hàng, vậy là mẹ hắn lập tức gọi đến.
Trình Lục Dương không nhúc nhích mà nhìn màn hình, giằng co một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh bắt máy, “A lô.”
***
Sau khi Phương Khải nhận mệnh lệnh của tổng giám đại nhân, nhanh chóng chạy đến đợi lệnh, lái xe đưa hắn về nhà lớn.
Hôm nay boss đặc biệt có “khí chất”, sắc mặt lạnh lùng ngồi ghế sau nghịch điện thoại, rất ra vẻ tổng tài thô bạo trong ngôn tình.
Phương Khải nhìn hắn từ trong gương chiếu hậu, tự cho là đã nhìn cẩn thận rồi, không bị phát hiện, ai dè một lúc sau, chợt nghe Trình Lục Dương thấp giọng hỏi: “Sao, cậu nhìn đủ rồi chứ?”
Suýt chút nữa Phương Khải nghẹn họng. Bình thường anh không có ưa thích gì khác, chỉ thích ở nhà chăm sóc mẹ già. Mẹ thích xem phim truyền hình, anh không có hứng thú lắm, chỉ thích ngồi trên sô pha đọc ngôn tình trên điện thoại.
Tối hôm qua đọc “Tiểu tâm can của tổng tài thô bạo”, đại tổng tài khí phách bắn tứ phía xé rách quần áo của thư ký bé nhỏ, sau đó tà mị cởi quần áo mình ra, hỏi một câu: “Em nhìn đủ rồi chứ?”
Tiếp sau đó đều là những cảnh nhìn mà ghê người, anh đọc mà huyết mạch như muốn phụt ra. Chỉ tiếc không thấy chương sau đâu, chỉ thấy tác giả nhắn lại nói bởi vì H quá nhiều mà bị mời đến đồn, cuối tuần này phải triệu tập lên đó thăm hỏi.
Phương Khải đấm ngực dậm chân, lại có thể rơi vào hố rồi!
Mà nay đột nhiên nghe Trình Lục Dương nói một câu như thế, trong đầu anh tự động đem tổng tài mãnh liệt kia biến thành tổng giám đại nhân nhà anh… có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sôi trào, Phương Khải cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Anh nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt tiếp tục lại xe, “Đủ rồi, đủ rồi!”
Trình Lục Dương quét mắt nhìn anh một cái, “Gần đây mẹ cậu thế nào rồi?”
Phương Khải đang định trả lời thì thấy điện thoại Trình Lục Dương lại vang lên, thế là nhanh chóng im lặng.
Trình Lục Dương cúi đầu nhìn, là Tần Chân?
Vừa hay đã đến bên ngoài nhà lớn Trình gia, Trình Lục Dương bước xuống xe, đầu tiên bảo Phương Khải lái xe về, sau đó mới đi vào cửa, bắt máy, “A lô?”
***
Dưới sự ra hiệu của Bạch Lộ, Tần Chân chần chừ hỏi: “Chỉ là tôi muốn hỏi, cái gã họ Trương hôm đó sao rồi?”
“Họ Trương nào kia?” Rõ ràng Trình Lục Dương không hề để ý cô đang nói đến việc gì.
Người giúp việc trong nhà mở cửa lớn thay hắn, lúc hắn bước qua phòng nghỉ ngơi, thấy hai bố con Trình Húc Đông với Trình Viễn Hàng đang chơi bài, thế là đứng ngoài cửa phòng, không bước vào.
Rèm cửa mở rộng, bên trong bật điều hòa, cả căn phòng tràn ngập ánh mặt trời ấm áp.
Hình như Trình Húc Đông cố ý phạm lỗi, nhường Trình Viễn Hàng một bước, sau đó ông bố giành được chiến thắng nhờ sự hiếu thuận của con trai, nhịn không được mà lộ ra nụ cười hiếm có.
Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn hai bố con cùng cười với nhau, lại nghe thấy Tần Chân nói: “Chính là… Chính là cái kẻ quấy rối tôi ấy!”
Trình Húc Đông nhận ra ngoài cửa có người, bèn nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc khẽ cười với hắn, “Lục Dương về rồi à?”
Vừa đúng lúc Lục Thư Nguyệt bưng dĩa trái cây đi ra, nhìn thấy con trai, cười đến nỗi cả khuôn mặt đều toát lên hơi thở vui sướng, “Lục Dương?”
Cảnh tượng tốt đẹp thế này, cả nhà cùng vui cùng mừng… Nhưng đó là trước khi ông ấy xuất hiện.
Trình Lục Dương thấy Trình Viễn Hàng vừa thấy hắn đến, liền mất tự nhiên nheo mắt lại, theo thói quen ông liền thu lại ý cười, bày ra bộ dạng nghiêm túc, mà trong ánh mắt còn mang theo sự xấu hổ lưu lại trong lần cãi nhau lúc trước.
Trình Lục Dương chậm rãi đi vào phòng, đứng lại, dùng giọng điệu hờ hững nói với Tần Chân: “Cô chờ tôi chút, để tôi hỏi Trình Húc Đông.”
Để điện thoại ra xa khỏi tai, hắn hỏi Trình Húc Đông: “Tên khốn hôm đó bắt vào đồn sao rồi?”
Trình Húc Đông cười, “Anh để người ta tố cáo hắn quấy rối tình dục, rồi bới lại mấy chuyện trước kia của hắn ra, mới chiều qua đưa hắn qua bên thành Nam rồi.”
Bên thành Nam chính là chỉ ngục giam.
“Mấy năm?”
“Có thể để thằng đó ở trong đấy đến khi lông tóc mọc dài.”
Trình Lục Dương hơi nhíu mày, “Lông tóc mọc dài?”
“Hắn dở trò với mấy cô bé, nhưng lúc ấy lại không chứng cứ.” Trình Húc Đông không nhanh không chậm cười, “Anh đây liền giúp hắn một phen, làm người tốt thì tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến phương Tây. Nếu hắn muốn vào đồn, mà chú lại mở miệng, thì tất nhiên anh cũng thành toàn cho hắn.”
Trình Lục Dương im lặng nhìn anh, sau đó lại bắt máy, dùng giọng điệu nghiền ngẫm hỏi người đối diện: “Có nghe thấy không? Ông anh thần thông quảng đại toàn thân bao phủ hào quang của tôi đã giúp cô báo thù rồi, có muốn đích thân cảm tạ không?”
Tần Chân nhanh chóng lắc đầu, “Không cần không cần, anh thay tôi cám ơn anh ấy là được rồi, còn nữa…” Cô dừng lại, vô cùng nghiêm túc nói, “Còn nữa, tôi cũng muốn cám ơn anh.”
“Cám ơn tôi cái gì? Tôi đâu có giúp cô đưa tên chó chết kia vào thành Nam, còn phán quyết tội danh có thể tống vào tù nhiều năm như vậy.”
“Dù sao cũng là cám ơn anh.” Tần Chân cười phá lên.
Tại tình huống mà người làm cha hoàn toàn bị phớt lờ biến thành không khí, vẻ mặt của Trình Viễn Hàng sầm xuống, nghe thấy Trình Lục Dương còn muốn uể oải trêu chọc đối phương, cuối cùng ông không nhịn được mà mở miệng, “Về đã lâu rồi, mày định gọi điện đến khi nào?”
Giọng điệu rất nghiêm khắc, còn mang theo sự tức giận.
Lúc này Trình Lục Dương như mới nhìn thấy ông, kinh ngạc nhướn máy đối mắt với ông, “Ồ, đây không phải là ông Trình sao?”
Di động chậm rãi đưa ra xa tai, nhưng vẫn chưa ngắt kết nối.
Ở đầu dây Tần Chân ngẩn ra, cũng không tắt điện thoại, chỉ nghe bọn họ nói chuyện.
Trình Viễn Hàng thẹn quá hóa giận, “Cái gì là ông Trình hả? Trình Lục Dương, mày có biết chữ hiếu không hả? Thấy bố mày mày không thưa, còn dám càn rỡ như thế…”
“Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt đặt mạnh dĩa lên bàn, giữ chặt lấy tay ông, “Trước đó ông đã đồng ý với tôi thế nào rồi?”
Đối mắt với cái nhìn cảnh cáo của vợ, Trình Viễn Hàng dừng lại, cuối cùng cũng thu lại tính khí, lạnh lùng nói: “Bà xem con trai tốt của bà đấy, vừa về đến nhà đã dở chứng!”
Trình Lục Dương như cười như không nhìn ông, “Không gọi ông là ông Trình, thì gọi ông là gì? Ông quên rồi à? Lần trước ông nói với tôi, muốn tôi sau này đừng cho rằng là con của ông, tôi đây không phải vâng theo chỉ dụ sao?”
“Mày–” Tính khí Trình Viễn Hàng không tốt, bị hắn đâm một nhát như vậy, tức đến nỗi sắc mặt biến đổi.
“Húc Đông, đưa em con ra phòng khách!” Lục Thư Nguyệt ngắt lời ông, nhanh chóng bảo anh trai đưa em trai đi, sau đó tự mình đối phó với ông già cứng đầu này.
Quả thật bà chỉ muốn nhéo lỗ tai hạt dưa của hai cha con này, đúng là hai cái đầu trâu mà! Hai con trâu hồ đồ ngốc nghếch, không biết nhìn xa chút nào!
Trình Lục Dương kính trọng Lục Thư Nguyệt vô cùng, thấy bà tức giận, liền cười xòa hai tiếng, tự mình vào phòng khách.
Tần Chân ở đầu bên kia gọi thử một tiếng: “Trình Lục Dương?” Lúc này hắn mới hay mình chưa tắt máy, nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi lọt vào tai cô, hắn nhướn mày, lập tức ngắt kết nối.
Tần Chân nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, chậm rãi quay đầu sang nhìn Bạch Lộ.
Bạch Lộ vừa lái xe vừa hỏi cô: “Kết quả hỏi sao rồi? Thế nào?” Cô cứ thế trả lời: “Trình Lục Dương để người ta nhốt hắn vào ngục thành Nam rồi, nói là để cho hắn ngồi trong đó đến lông tóc mọc dài.”
Bạch Lộ thắng xe gấp, “Gì? Nhanh như vậy đã tống vào ngục rồi? Mày nói Trình Lục Dương không phải là cái vị tổng giám mồm thối đến mức khiến người ta muốn băm vằm nó ra đấy chứ?”
Tần Chân gật đầu.
Sự thật này khiến Bạch Lộ nghẹn hòng nhìn trân, “Cừ thật, lai lịch của anh ta cũng thật không nhỏ, nói có mấy câu mà cũng có bản lĩnh tống người vào nhà giam… Người ấy nhìn trúng mày quả thật không có mắt, hỏng cả tám kiếp mất rồi! Há há, tao bắt đầu đồng tình với anh ta rồi…” Cô tự mình lẩm bẩm cả nửa ngày, rồi đột nhiên nghi hoặc nhìn Tần Chân, “Nhưng mà cái mặt không vui này của mày là có chuyện gì vậy?”
Tần Chân nhìn gương chiếu hậu, cô có vẻ không vui sao?
Dọc đường về nhà, cô đều ủ rũ, bên tai còn vang vọng đoạn đối thoại nghe từ nhà họ Trình.
Bầu không khí giương nỏ tuốt kiếm này là đã xảy ra chuyện gì rồi?… Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ trải qua bầu không khí như vậy ở nhà mình, đó là đối thoại giữa người nhà với nhau sao?
Nghĩ đến đây, cô nhớ lại lần trước Trình Lục Dương kể chuyện liên quan đến anh trai cho cô, chỉ mấy lời ít ỏi, nhưng chứa đầy ngưỡng mộ.
Rốt cuộc là hắn sống trong một gia đình như thế nào?
Tần Chân thừa nhận, bản thân vì Trình Lục Dương mà có chút thất thần.
Dường như hắn có rất nhiều bí mật, còn cô lại nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu nguyên do.
/86
|