Editor: Thiếp
Lúc Trình Lục Dương chạy đến Âu Đình ở cao ốc Hoàn Mậu thì trên đường rất ít người lui tới, dưới ánh đèn đường lờ mờ cũng không thấy bóng dáng Tần Chân đâu.
Hắn nghe thấy có mấy người già đứng bên đường xì xào bàn tán với nhau: “Thanh niên bây giờ ấy, thật sự quá kinh khủng, vợ chồng cãi nhau cũng kéo đến trên đường mà cãi được đấy!”
“Còn không phải sao, cậu trai kia dữ thật đấy, lại có thể đánh vợ mình!”
“Tôi thấy cô gái đó cũng thật đáng thương, gặp phải ông chồng dữ dằn như thế, còn lấy chân đạp cô ấy nữa chứ, khóc lóc thế nào cũng chẳng tha cho cô ấy!”
Máu trong người Trình Lục Dương như đông lại, hắn xông mạnh lên phía trước hỏi mấy người kia: “Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu rồi?”
Cụ bà không hiểu hắn đang nói gì: “Cái gì cô ấy? Ai kia? Cậu đang nói gì thế?”
“Là cô gái bị đánh lúc nãy đấy! Vừa rồi cô ấy còn ở đây gọi cho tôi, bây giờ đi đâu rồi?” Trình Lục Dương gần như là hét lên, âm thanh lớn đến nỗi có thể dọa chết người ta.
“Đi rồi, vừa nãy đã bị dẫn đi rồi!” Cụ bà giật mình, chỉ vào góc đường.
Gân xanh Trình Lục Dương nổi lên, bị dẫn đi rồi? Mấy bà già này sao lại có thể bỏ mặc một cô gái yếu ớt bị phường lưu manh thổ phỉ trộm cướp dẫn đi như thế?
Vừa nghĩ đến tiếng khóc của người đó trong điện thoại, chân tay hắn lạnh toát lập tức.
Cái gì gọi là bị dẫn đi? Những người trên đường này đều bị ngu hết rồi sao? Vậy mà có thể để mặc tên khốn nạn kia làm nhục cô, sau đó bị hắn ta dẫn đi?
Trình Lục Dương nổi giận tại chỗ, cái cảm giác bật lực chậm rãi bò lên chân hắn, rồi nhanh chóng tỏa ra mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất cô chỉ gọi cho hắn, mà khi hắn liều mạng chạy đến nơi thì lại phát hiện ra sự thật cô đã bị tên khốn đưa đi…
Trình Lục Dương xém không thốt ra lời, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Một bà lão tốt bụng hỏi hắn: “Chàng trai, không sao đấy chứ? Cô gái nhỏ lúc nãy là gì của cậu à? Nhìn cũng thật đáng thương, bị chồng bắt nạt đến như vậy, mấy bà già chúng tôi chân tay đều già cả, chẳng tiện lên khuyên can…”
Xì xào cả một tràng, nhưng Trình Lục Dương chẳng nghe được câu nào.
Bà lão thấy hắn giống như bị đả kích lớn, bèn an ủi hắn: “Không sao không sao đâu, cảnh sát đã đến rồi, cô gái nhỏ chắc chắn không làm sao đâu!”
Trình Lục Dương định thần, ngẩng đầu hỏi, “Bà nói gì? Cảnh sát gì?”
“Không biết là ai báo cảnh sát, mấy già này còn chưa kịp gọi điện thì cảnh sát đã đến rồi.” Bà lão chỉ chỗ rẽ ở cuối phố, “Nhìn thấy không? Người đàn ông đó chẳng tìm đúng chỗ để đánh vợ rồi, đi hết đường này là đồn cảnh sát, lái xe một phút thôi cũng đến đây kịp. Vừa rồi chúng tôi đang định gọi điện, thì xe cảnh sát đã đến thẳng đây rồi — haiz, cậu chạy cái gì mà chạy?”
Bà lão còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy cậu thanh niên tuấn tú kia xoay người chạy tới góc đường, tốc độ rất đạt tiêu chuẩn, không được chọn vào đội tuyển quốc gia quả thật đáng tiếc.
***
Trái tim của Trình Lục Dương sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, chạy một mạch đến đồn cảnh sát ở cuối đường, bị cảnh sát cản lại cũng mặc kệ, không ngừng xông vào trong.
Trong đồn không ít người, có mấy căn phòng vẫn sáng đèn, nhưng hắn chạy vào mấy phòng rồi mà vẫn không thấy Tần Chân đâu, cuối cùng lúc suýt nữa bị người kéo ra, thì nhìn thấy bóng người trong căn phòng bên trái đầu tiên.
Định khi vừa gặp cô thì sẽ nắm lấy áo cô quát mắng cô một lát, một cô gái nửa đêm nửa hôm thì còn đi làm cái gì nữa? Không có nửa điểm ý thức an toàn nào sao? Nếu muốn tăng ca, thì trong lúc đêm dài lắm mộng một mình ở trung tâm thương mại thế này, chẳng lẽ không biết gọi taxi trước hay sao?
Hắn có đầy lô lốc câu nói chanh chua dấu trong bụng, tính khi thấy cô sẽ xả ra hết, nhưng không ngờ đợi đến một khắc đó, đến một chữ hắn cũng không thốt ra được.
Dưới ánh đèn sáng, người con gái kia ôm mặt ngồi dựa vào tường trên băng ghế, có một nữ cảnh sát ngồi bên cạnh bôi thuốc giúp cô. Ống quần cô bị vén lên tận đùi, lộ rõ khắp nơi đều bầm tím trầy da, vì làn da rất trắng, nên nhìn qua trông mà hoảng.
Hôm nay cô vốn mặc chiếc áo trắng ngắn tay, kết quả bị người ta kéo xé nhăn nhúm, bộ trang phục đông đen mà tây cũng đen, vô cùng bẩn, nhìn rất giống tên ăn mày, nơi bả vai bị sút chỉ, lộ ra bên vai trái trắng nõn xinh xắn… cùng dây áo lót nhỏ bé.
Nữ cảnh sát vừa bôi thuốc vừa an ủi cô, nhưng cô vẫn chỉ ôm lấy mặt mà không nói câu gì, nhìn thì không giống đang khóc, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.
Trong lòng Trình Lục Dương căng thẳng, bước vài bước tới, mở miệng gọi: “Tần Chân?”
Hắn có thể cảm nhận được người trước mặt lập tức cứng đờ lại, sau đó chậm rãi buông tay xuống, để lộ ra gương mặt trắng nõn ngầp tràn hoảng hốt lo sợ, thậm chí chỗ xương gò má còn bị trầy da đến ghê người, từng giọt máu đang rướm ra bên ngoài.
Nhìn thấy hắn đến, cuối cùng Tần Chân không kìm nén nổi mà rơi nước mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này chỉ biết thút tha thút thít khóc, đến một câu cũng nói không nên lời.
Nước mắt rơi xuống vết thương, càng khiến nó đau hơn, vẻ mặt của cô thoáng cái càng đáng thương hơn, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra ngoài.
Trình Lục Dương nghe thấy cô thấp giọng thút thít gọi tên hắn: “Trình… Trình Lục Dương…”
Trong nhãn cầu tối đen được phủ một làn nước mỏng, rất nhanh chẳng thấy rõ vẻ mặt ban đầu.
Trong người hắn phẫn nộ, cởi áo khoác âu phục ra đặt lên người cô, sau đó quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông bị còng tay ngồi trước bàn ghi chép, nhận ra hắn chính là người lần trước động tay động chân với Tần Chân ở Âu Đình, không nói gì liền bước đến.
Gã đàn ông nọ đưa lưng về phía hắn, đang khúm núm nhận mấy câu hỏi của cảnh sát, bỗng nhiên bị người đứng phía sau nắm chặt lấy tay, trong chớp mắt đã bị kéo ra khỏi ghế.
“Anh là…?” Lời còn chưa nói xong, hắn ta còn chưa rõ người kéo mình là ai, đã bị Trình Lục Dương nện xuống mặt bàn. Toàn bộ sách vở bút thước trên bàn rơi xuống đất, đến bản thân cảnh sát cũng thất kinh đứng dậy.
Trong văn phòng chỉ có hai người cảnh sát, nữ cảnh sát phụ trách bôi thuốc cho Tần Chân, nam cảnh sát phụ trách việc ghi chép, lúc này nhìn thấy hành vị bạo lực của Trình Lục Dương, bèn hét to lên: “Mau dừng lại!”
Nhưng Trình Lục Dương chẳng hề để ý đến bọn họ, chỉ quay đầu lại hỏi Tần Chân: “Là tay nào?’
Tần Chân hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, miệng mở to.
“Là tay nào chạm vào cô?” Trình Lục Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu, kéo lấy tay trái không bị còng vào tay vịn lên, “Là tay này?”
Tần Chân sợ run người, không dám trả lời. Còn gã đàn ông kia cũng bắt đầu ra sức giã dụa, một tay hắn bị còng vào tay vịn, không thể cử động, đánh đá loạn xạ cũng chỉ bất lợi.
Cơn giận của Trình Lục Dương xông lên tận não, không hề nghĩ ngợi nhiều, tung ngay một cú đấm vào mặt hắn ta, “Đánh chết mày đồ thối tha không biết xấu hổ! Bảo mày ăn hiếp phụ nữ này! Bảo mày bị sắc làm mờ mắt này!”
Họ Trương kia sợ đến mức khóc thét lên: “Cứu với! Có người giết tôi! Anh cảnh sát mau cứu tôi với!”
Trình Lục Dương liên tiếp giáng đòn lên người hắn, tiếng thét nhưu giết heo vang vọng trong phòng.
Hai người cảnh sát liền xông lên giữ Trình Lục Dương lại, không để hắn tiếp tục đánh người.
Nam cảnh sát rốt ruột nói: “Anh bình tĩnh lại đi! Đây là đồn cảnh sát, có chuyện gì thì cứ để cảnh sát giải quyết! Nếu còn tiếp tục gây sự, có tin là tôi cũng còng tay anh lên đó không hả?”
Trình Lục Dương vừa giãy dụa vừa giận dữ hét lên: “Bắt tôi làm gì hả? Đồ cặn bã như thế nên bị đánh! Xem ra tôi còn chưa đánh chết hắn!”
Trong phòng lộn xộn cả lên, quả thật rất náo nhiệt. Rất nhanh bên cạnh lại có cảnh sát nghe tiếng mà đến, vừa gia nhập hàng ngũ kìm giữ Trình Lục Dương, vừa khuyên bảo hắn không nên kích động. Còn có cảnh sát tháo tay còng họ Trương kai ra, đẩy hắn qua phòng bên cạnh, cách xa người đàn ông đang còn phẫn nộ này.
Chính Trình Lục Dương cũng chẳng rõ cơn giận từ đâu đến mà lớn như vậy, luôn miệng mắng chửi, cho đến khi Tần Chân khập khiễng từ trên ghế bước đến, đưa tay kéo hắn lại, “Tôi không sao! Thật sự không sao!”
Mới vừa rồi hắn còn đang kịch liệt giãy dụa, ấy vậy mà lúc này đã lập tức dừng lại, cảnh sát thấy hắn không còn kíhc động như thế nữa, cũng chậm rãi buông hắn ra.
Tần Chân vừa lau nước mắt, vừa miễn cưỡng cười với hắn: “Anh xem, tôi vẫn tốt mà, thật sự không có sao mà!”
Một nửa bờ vai lộ ra bên ngoài, quần áo rách rưới, trên đùi trên mặt đều là mấy vết thương, ngay cả cánh tay đang giữ hắn cũng bị chảy máu do ngã mà ma xát với mặt đường… Đây là dáng vẻ không có sao ư?
Trình Lục Dương rất muốn mắng cô, lúc này mà còn giả vờ làm bánh bao sao?
Nhưng cô cứ nhìn hắn chăm chăm, hai mắt khóc sưng vù mà vẫn còn thuyết phục hắn, điều này làm hắn cảm thấy uất nghẹn, bởi vì hắn mắng không được, cũng không thể tiếp tục nổi giận ngập trời như lúc nãy được.
***
Cuối cùng, Trình Lục Dương phá lệ gọi điện cho Trình Húc Đông, để anh ta đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện này, còn mình thì dẫn Tần Chân đến bạnh viện trước.
Rất nhanh Trình Húc Đông đã lái xe đến, giày tây âu phục bước vào trong phòng, toàn thân toát lên vẻ cao quý mà điềm đạm.
Trình Lục Dương chỉ ném lại một câu: “Tên thối kia ở bên cạnh, nếu anh không ném hắn ta vào tù, thì tự em sẽ đánh hắn nhập viện!”
Nói xong, hắn cũng chẳng để tâm đến vẻ mặt có chút hứng thú của Trình Húc Đông, sau khi đưa Tần Chân ra khỏi cửa, liền hỏi cô một câu rất rõ ràng: “Cõng hay là bế?”
Tần Chân trợn mắt, “Cái gì?”
“Chân cô không thể đi nổi nữa rồi, cõng cô hay là bế cô đây?” Hắn nhẫn nại lặp lại một lần.
Thấy Tần Chân vẫn đứng ngây ra đó, hắn dứt khoát đi lên trước mặt cô, cúi người xuống, đưa lưng về phía cô: “Lên đi!”
Tần Chân giống như đang mơ, cứ như vậy bị hắn cõng ra khỏi cửa, vết thương trên mặt đau rát, trên đầu gối cũng tê rát đến giật mình. Nhưng Trình Lục Dương vẫn thận trọng cõng cô, miệng còn dặn cô: “Ôm lấy cổ tôi, nhìn cái dáng vẻ yếu ớt phải chết không sống này của cô, đừng có té mà ngã chết đấy!”
Miệng vẫn xấu xa như trước, nhưng hành động lại rất nghiêm túc, thậm chí còn cẩn thận tránh toàn bộ vị trí bị thương của cô, chỉ vững vàng cõng cô.
Cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cảm giác đáng sợ khi bị người khác xâm phạm vẫn còn trong lòng, nhưng trong đêm yên tĩnh thế này, sau khi gặp cơn ác mộng kia, ngay cả cô cũng không thể tin được là Trình Lục Dương lại nghe cuộc điện thoại kia, sau đó từ xa chạy đến đây.
Đèn bên đường đem bóng của hai người họ kéo dài, trên mặt đất là tư thế thân mật khắng khít, rồi sau đó lảo đảo, loạng choạng đi lên phía trước.
Tần Chân chậm rãi dán mặt trên lưng hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp dưới làn vải mỏng, cuối cùng không kiềm chế được mà khóc nấc lên, từng chút rơi xuống, vô cùng mãnh liệt.
Cô cứ ngỡ là mình hết đời rồi, bị tên khốn kia xâm phạm, cả đời sau này đều mang theo cảm giác ghê tởm đáng sợ kia.
Lúc ấy trên phố ít người qua lại, cô bất lực nhìn những người kia, nghe bọn họ bảo nhau đây là chuyện gia đình, không ai đi đến giúp đỡ, chỉ cảm thấy cả trái tim đều chìm xuống.
Rồi sau đó xe cảnh sát đến, lúc cô bị đánh ngã ra đất thì có người xông đến kéo kẻ trên người cô ra, sau đó đỡ cô lên xe. Rồi sau đó đầu óc cô trống rỗng ngồi trong phòng, hoảng sợ ôm lấy mặt, hoàn toàn không lấy lại tinh thần nổi.
Cho đến khi Trình Lục Dương chạy đến.
Cho đến khi hắn gọi tên cô, sau đó kích động xông lên đánh gã đàn ông nọ.
Cuối cùng Tần Chân cũng tìm lại được một ít lý trí.
Còn lúc này, hắn cõng cô như vậy, không nói câu gì chỉ bước đi về phía trước, bóng lưng kiên cố ấy giống như bất kể có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể đỡ được.
Nước mắt cô thi nhau rơi xuống, thậm chí làm ướt cả áo sơ mi trắng của hắn, tí tách, tí tách, rơi xuống trên vai hắn.
Trình Lục Dương siết chặt bàn tay, nắm lấy chận cô không nói gì, chỉ bước đi nhanh hơn, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: “Có phải rất đau không?”
Cô lắc đầu, khóc càng dữ hơn, nức nở đáp: “Đừng đến bệnh viện!”
“Bị thương như thế này, sao có thể không đến bệnh viện được chứ?”
Cô vẫn lắc đầu, “Không đến bệnh viện!” Lặp lại những lời lúc nãy.
Hắn cũng không cãi nhau với cô nữa, ngược lại lần đầu thuận theo yêu cầu của cô, “Được rồi, không đến bệnh viện, không đến bệnh viện nữa.” Giống như dỗ một đứa trẻ, hắn nói, “Tôi đi mua thuốc cho cô, chúng ta về nhà bôi thuốc, được không?”
Gió đêm đem âm thanh của hắn thổi qua bên tai, dịu dàng dễ nghe giống như một bài ca dao chưa từng nghe qua.
Tần Chân dán mặt trên lưng hắn, khóc trong im lặng, nhưng trái tim còn đang treo lơ lửng trên không trung đột nhiên rơi mạnh xuống dưới, giống như tất cả tai họa vừa rồi cuối cùng cũng cách xa cô.
Trình Lục Dương cảm nhận được sự ướt át nóng ấm trên lưng, không biết nên nói gì. Cho đến bây giờ hắn không biết an ủi một người phải làm như thế nào, lúc này cảm thấy bất lực muốn chết.
Hắn chỉ có thể cõng cô bước từng bước dưới ánh đèn mờ, sau đó nói cho cô biết: “Đi đến đầu phố chúng ta lái xe về, nhanh thôi, đừng sợ. Đến gần nhà cô chúng ta sẽ mua thuốc, không đau lâu đâu!”
Tần Chân liên tục gật đầu, sau đó khóc không ngừng, mặc dù đến ngay bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình khóc vì điều gì.
Thật là một buổi tối bết bát đến cùng cực.
Lúc Trình Lục Dương chạy đến Âu Đình ở cao ốc Hoàn Mậu thì trên đường rất ít người lui tới, dưới ánh đèn đường lờ mờ cũng không thấy bóng dáng Tần Chân đâu.
Hắn nghe thấy có mấy người già đứng bên đường xì xào bàn tán với nhau: “Thanh niên bây giờ ấy, thật sự quá kinh khủng, vợ chồng cãi nhau cũng kéo đến trên đường mà cãi được đấy!”
“Còn không phải sao, cậu trai kia dữ thật đấy, lại có thể đánh vợ mình!”
“Tôi thấy cô gái đó cũng thật đáng thương, gặp phải ông chồng dữ dằn như thế, còn lấy chân đạp cô ấy nữa chứ, khóc lóc thế nào cũng chẳng tha cho cô ấy!”
Máu trong người Trình Lục Dương như đông lại, hắn xông mạnh lên phía trước hỏi mấy người kia: “Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu rồi?”
Cụ bà không hiểu hắn đang nói gì: “Cái gì cô ấy? Ai kia? Cậu đang nói gì thế?”
“Là cô gái bị đánh lúc nãy đấy! Vừa rồi cô ấy còn ở đây gọi cho tôi, bây giờ đi đâu rồi?” Trình Lục Dương gần như là hét lên, âm thanh lớn đến nỗi có thể dọa chết người ta.
“Đi rồi, vừa nãy đã bị dẫn đi rồi!” Cụ bà giật mình, chỉ vào góc đường.
Gân xanh Trình Lục Dương nổi lên, bị dẫn đi rồi? Mấy bà già này sao lại có thể bỏ mặc một cô gái yếu ớt bị phường lưu manh thổ phỉ trộm cướp dẫn đi như thế?
Vừa nghĩ đến tiếng khóc của người đó trong điện thoại, chân tay hắn lạnh toát lập tức.
Cái gì gọi là bị dẫn đi? Những người trên đường này đều bị ngu hết rồi sao? Vậy mà có thể để mặc tên khốn nạn kia làm nhục cô, sau đó bị hắn ta dẫn đi?
Trình Lục Dương nổi giận tại chỗ, cái cảm giác bật lực chậm rãi bò lên chân hắn, rồi nhanh chóng tỏa ra mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất cô chỉ gọi cho hắn, mà khi hắn liều mạng chạy đến nơi thì lại phát hiện ra sự thật cô đã bị tên khốn đưa đi…
Trình Lục Dương xém không thốt ra lời, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, trong đầu trống rỗng.
Một bà lão tốt bụng hỏi hắn: “Chàng trai, không sao đấy chứ? Cô gái nhỏ lúc nãy là gì của cậu à? Nhìn cũng thật đáng thương, bị chồng bắt nạt đến như vậy, mấy bà già chúng tôi chân tay đều già cả, chẳng tiện lên khuyên can…”
Xì xào cả một tràng, nhưng Trình Lục Dương chẳng nghe được câu nào.
Bà lão thấy hắn giống như bị đả kích lớn, bèn an ủi hắn: “Không sao không sao đâu, cảnh sát đã đến rồi, cô gái nhỏ chắc chắn không làm sao đâu!”
Trình Lục Dương định thần, ngẩng đầu hỏi, “Bà nói gì? Cảnh sát gì?”
“Không biết là ai báo cảnh sát, mấy già này còn chưa kịp gọi điện thì cảnh sát đã đến rồi.” Bà lão chỉ chỗ rẽ ở cuối phố, “Nhìn thấy không? Người đàn ông đó chẳng tìm đúng chỗ để đánh vợ rồi, đi hết đường này là đồn cảnh sát, lái xe một phút thôi cũng đến đây kịp. Vừa rồi chúng tôi đang định gọi điện, thì xe cảnh sát đã đến thẳng đây rồi — haiz, cậu chạy cái gì mà chạy?”
Bà lão còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy cậu thanh niên tuấn tú kia xoay người chạy tới góc đường, tốc độ rất đạt tiêu chuẩn, không được chọn vào đội tuyển quốc gia quả thật đáng tiếc.
***
Trái tim của Trình Lục Dương sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, chạy một mạch đến đồn cảnh sát ở cuối đường, bị cảnh sát cản lại cũng mặc kệ, không ngừng xông vào trong.
Trong đồn không ít người, có mấy căn phòng vẫn sáng đèn, nhưng hắn chạy vào mấy phòng rồi mà vẫn không thấy Tần Chân đâu, cuối cùng lúc suýt nữa bị người kéo ra, thì nhìn thấy bóng người trong căn phòng bên trái đầu tiên.
Định khi vừa gặp cô thì sẽ nắm lấy áo cô quát mắng cô một lát, một cô gái nửa đêm nửa hôm thì còn đi làm cái gì nữa? Không có nửa điểm ý thức an toàn nào sao? Nếu muốn tăng ca, thì trong lúc đêm dài lắm mộng một mình ở trung tâm thương mại thế này, chẳng lẽ không biết gọi taxi trước hay sao?
Hắn có đầy lô lốc câu nói chanh chua dấu trong bụng, tính khi thấy cô sẽ xả ra hết, nhưng không ngờ đợi đến một khắc đó, đến một chữ hắn cũng không thốt ra được.
Dưới ánh đèn sáng, người con gái kia ôm mặt ngồi dựa vào tường trên băng ghế, có một nữ cảnh sát ngồi bên cạnh bôi thuốc giúp cô. Ống quần cô bị vén lên tận đùi, lộ rõ khắp nơi đều bầm tím trầy da, vì làn da rất trắng, nên nhìn qua trông mà hoảng.
Hôm nay cô vốn mặc chiếc áo trắng ngắn tay, kết quả bị người ta kéo xé nhăn nhúm, bộ trang phục đông đen mà tây cũng đen, vô cùng bẩn, nhìn rất giống tên ăn mày, nơi bả vai bị sút chỉ, lộ ra bên vai trái trắng nõn xinh xắn… cùng dây áo lót nhỏ bé.
Nữ cảnh sát vừa bôi thuốc vừa an ủi cô, nhưng cô vẫn chỉ ôm lấy mặt mà không nói câu gì, nhìn thì không giống đang khóc, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì.
Trong lòng Trình Lục Dương căng thẳng, bước vài bước tới, mở miệng gọi: “Tần Chân?”
Hắn có thể cảm nhận được người trước mặt lập tức cứng đờ lại, sau đó chậm rãi buông tay xuống, để lộ ra gương mặt trắng nõn ngầp tràn hoảng hốt lo sợ, thậm chí chỗ xương gò má còn bị trầy da đến ghê người, từng giọt máu đang rướm ra bên ngoài.
Nhìn thấy hắn đến, cuối cùng Tần Chân không kìm nén nổi mà rơi nước mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này chỉ biết thút tha thút thít khóc, đến một câu cũng nói không nên lời.
Nước mắt rơi xuống vết thương, càng khiến nó đau hơn, vẻ mặt của cô thoáng cái càng đáng thương hơn, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra ngoài.
Trình Lục Dương nghe thấy cô thấp giọng thút thít gọi tên hắn: “Trình… Trình Lục Dương…”
Trong nhãn cầu tối đen được phủ một làn nước mỏng, rất nhanh chẳng thấy rõ vẻ mặt ban đầu.
Trong người hắn phẫn nộ, cởi áo khoác âu phục ra đặt lên người cô, sau đó quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông bị còng tay ngồi trước bàn ghi chép, nhận ra hắn chính là người lần trước động tay động chân với Tần Chân ở Âu Đình, không nói gì liền bước đến.
Gã đàn ông nọ đưa lưng về phía hắn, đang khúm núm nhận mấy câu hỏi của cảnh sát, bỗng nhiên bị người đứng phía sau nắm chặt lấy tay, trong chớp mắt đã bị kéo ra khỏi ghế.
“Anh là…?” Lời còn chưa nói xong, hắn ta còn chưa rõ người kéo mình là ai, đã bị Trình Lục Dương nện xuống mặt bàn. Toàn bộ sách vở bút thước trên bàn rơi xuống đất, đến bản thân cảnh sát cũng thất kinh đứng dậy.
Trong văn phòng chỉ có hai người cảnh sát, nữ cảnh sát phụ trách bôi thuốc cho Tần Chân, nam cảnh sát phụ trách việc ghi chép, lúc này nhìn thấy hành vị bạo lực của Trình Lục Dương, bèn hét to lên: “Mau dừng lại!”
Nhưng Trình Lục Dương chẳng hề để ý đến bọn họ, chỉ quay đầu lại hỏi Tần Chân: “Là tay nào?’
Tần Chân hai mắt ngấn lệ nhìn hắn, miệng mở to.
“Là tay nào chạm vào cô?” Trình Lục Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu, kéo lấy tay trái không bị còng vào tay vịn lên, “Là tay này?”
Tần Chân sợ run người, không dám trả lời. Còn gã đàn ông kia cũng bắt đầu ra sức giã dụa, một tay hắn bị còng vào tay vịn, không thể cử động, đánh đá loạn xạ cũng chỉ bất lợi.
Cơn giận của Trình Lục Dương xông lên tận não, không hề nghĩ ngợi nhiều, tung ngay một cú đấm vào mặt hắn ta, “Đánh chết mày đồ thối tha không biết xấu hổ! Bảo mày ăn hiếp phụ nữ này! Bảo mày bị sắc làm mờ mắt này!”
Họ Trương kia sợ đến mức khóc thét lên: “Cứu với! Có người giết tôi! Anh cảnh sát mau cứu tôi với!”
Trình Lục Dương liên tiếp giáng đòn lên người hắn, tiếng thét nhưu giết heo vang vọng trong phòng.
Hai người cảnh sát liền xông lên giữ Trình Lục Dương lại, không để hắn tiếp tục đánh người.
Nam cảnh sát rốt ruột nói: “Anh bình tĩnh lại đi! Đây là đồn cảnh sát, có chuyện gì thì cứ để cảnh sát giải quyết! Nếu còn tiếp tục gây sự, có tin là tôi cũng còng tay anh lên đó không hả?”
Trình Lục Dương vừa giãy dụa vừa giận dữ hét lên: “Bắt tôi làm gì hả? Đồ cặn bã như thế nên bị đánh! Xem ra tôi còn chưa đánh chết hắn!”
Trong phòng lộn xộn cả lên, quả thật rất náo nhiệt. Rất nhanh bên cạnh lại có cảnh sát nghe tiếng mà đến, vừa gia nhập hàng ngũ kìm giữ Trình Lục Dương, vừa khuyên bảo hắn không nên kích động. Còn có cảnh sát tháo tay còng họ Trương kai ra, đẩy hắn qua phòng bên cạnh, cách xa người đàn ông đang còn phẫn nộ này.
Chính Trình Lục Dương cũng chẳng rõ cơn giận từ đâu đến mà lớn như vậy, luôn miệng mắng chửi, cho đến khi Tần Chân khập khiễng từ trên ghế bước đến, đưa tay kéo hắn lại, “Tôi không sao! Thật sự không sao!”
Mới vừa rồi hắn còn đang kịch liệt giãy dụa, ấy vậy mà lúc này đã lập tức dừng lại, cảnh sát thấy hắn không còn kíhc động như thế nữa, cũng chậm rãi buông hắn ra.
Tần Chân vừa lau nước mắt, vừa miễn cưỡng cười với hắn: “Anh xem, tôi vẫn tốt mà, thật sự không có sao mà!”
Một nửa bờ vai lộ ra bên ngoài, quần áo rách rưới, trên đùi trên mặt đều là mấy vết thương, ngay cả cánh tay đang giữ hắn cũng bị chảy máu do ngã mà ma xát với mặt đường… Đây là dáng vẻ không có sao ư?
Trình Lục Dương rất muốn mắng cô, lúc này mà còn giả vờ làm bánh bao sao?
Nhưng cô cứ nhìn hắn chăm chăm, hai mắt khóc sưng vù mà vẫn còn thuyết phục hắn, điều này làm hắn cảm thấy uất nghẹn, bởi vì hắn mắng không được, cũng không thể tiếp tục nổi giận ngập trời như lúc nãy được.
***
Cuối cùng, Trình Lục Dương phá lệ gọi điện cho Trình Húc Đông, để anh ta đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện này, còn mình thì dẫn Tần Chân đến bạnh viện trước.
Rất nhanh Trình Húc Đông đã lái xe đến, giày tây âu phục bước vào trong phòng, toàn thân toát lên vẻ cao quý mà điềm đạm.
Trình Lục Dương chỉ ném lại một câu: “Tên thối kia ở bên cạnh, nếu anh không ném hắn ta vào tù, thì tự em sẽ đánh hắn nhập viện!”
Nói xong, hắn cũng chẳng để tâm đến vẻ mặt có chút hứng thú của Trình Húc Đông, sau khi đưa Tần Chân ra khỏi cửa, liền hỏi cô một câu rất rõ ràng: “Cõng hay là bế?”
Tần Chân trợn mắt, “Cái gì?”
“Chân cô không thể đi nổi nữa rồi, cõng cô hay là bế cô đây?” Hắn nhẫn nại lặp lại một lần.
Thấy Tần Chân vẫn đứng ngây ra đó, hắn dứt khoát đi lên trước mặt cô, cúi người xuống, đưa lưng về phía cô: “Lên đi!”
Tần Chân giống như đang mơ, cứ như vậy bị hắn cõng ra khỏi cửa, vết thương trên mặt đau rát, trên đầu gối cũng tê rát đến giật mình. Nhưng Trình Lục Dương vẫn thận trọng cõng cô, miệng còn dặn cô: “Ôm lấy cổ tôi, nhìn cái dáng vẻ yếu ớt phải chết không sống này của cô, đừng có té mà ngã chết đấy!”
Miệng vẫn xấu xa như trước, nhưng hành động lại rất nghiêm túc, thậm chí còn cẩn thận tránh toàn bộ vị trí bị thương của cô, chỉ vững vàng cõng cô.
Cảnh tượng mạo hiểm vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cảm giác đáng sợ khi bị người khác xâm phạm vẫn còn trong lòng, nhưng trong đêm yên tĩnh thế này, sau khi gặp cơn ác mộng kia, ngay cả cô cũng không thể tin được là Trình Lục Dương lại nghe cuộc điện thoại kia, sau đó từ xa chạy đến đây.
Đèn bên đường đem bóng của hai người họ kéo dài, trên mặt đất là tư thế thân mật khắng khít, rồi sau đó lảo đảo, loạng choạng đi lên phía trước.
Tần Chân chậm rãi dán mặt trên lưng hắn, cảm nhận nhiệt độ ấm áp dưới làn vải mỏng, cuối cùng không kiềm chế được mà khóc nấc lên, từng chút rơi xuống, vô cùng mãnh liệt.
Cô cứ ngỡ là mình hết đời rồi, bị tên khốn kia xâm phạm, cả đời sau này đều mang theo cảm giác ghê tởm đáng sợ kia.
Lúc ấy trên phố ít người qua lại, cô bất lực nhìn những người kia, nghe bọn họ bảo nhau đây là chuyện gia đình, không ai đi đến giúp đỡ, chỉ cảm thấy cả trái tim đều chìm xuống.
Rồi sau đó xe cảnh sát đến, lúc cô bị đánh ngã ra đất thì có người xông đến kéo kẻ trên người cô ra, sau đó đỡ cô lên xe. Rồi sau đó đầu óc cô trống rỗng ngồi trong phòng, hoảng sợ ôm lấy mặt, hoàn toàn không lấy lại tinh thần nổi.
Cho đến khi Trình Lục Dương chạy đến.
Cho đến khi hắn gọi tên cô, sau đó kích động xông lên đánh gã đàn ông nọ.
Cuối cùng Tần Chân cũng tìm lại được một ít lý trí.
Còn lúc này, hắn cõng cô như vậy, không nói câu gì chỉ bước đi về phía trước, bóng lưng kiên cố ấy giống như bất kể có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể đỡ được.
Nước mắt cô thi nhau rơi xuống, thậm chí làm ướt cả áo sơ mi trắng của hắn, tí tách, tí tách, rơi xuống trên vai hắn.
Trình Lục Dương siết chặt bàn tay, nắm lấy chận cô không nói gì, chỉ bước đi nhanh hơn, một hồi lâu sau mới hỏi một câu: “Có phải rất đau không?”
Cô lắc đầu, khóc càng dữ hơn, nức nở đáp: “Đừng đến bệnh viện!”
“Bị thương như thế này, sao có thể không đến bệnh viện được chứ?”
Cô vẫn lắc đầu, “Không đến bệnh viện!” Lặp lại những lời lúc nãy.
Hắn cũng không cãi nhau với cô nữa, ngược lại lần đầu thuận theo yêu cầu của cô, “Được rồi, không đến bệnh viện, không đến bệnh viện nữa.” Giống như dỗ một đứa trẻ, hắn nói, “Tôi đi mua thuốc cho cô, chúng ta về nhà bôi thuốc, được không?”
Gió đêm đem âm thanh của hắn thổi qua bên tai, dịu dàng dễ nghe giống như một bài ca dao chưa từng nghe qua.
Tần Chân dán mặt trên lưng hắn, khóc trong im lặng, nhưng trái tim còn đang treo lơ lửng trên không trung đột nhiên rơi mạnh xuống dưới, giống như tất cả tai họa vừa rồi cuối cùng cũng cách xa cô.
Trình Lục Dương cảm nhận được sự ướt át nóng ấm trên lưng, không biết nên nói gì. Cho đến bây giờ hắn không biết an ủi một người phải làm như thế nào, lúc này cảm thấy bất lực muốn chết.
Hắn chỉ có thể cõng cô bước từng bước dưới ánh đèn mờ, sau đó nói cho cô biết: “Đi đến đầu phố chúng ta lái xe về, nhanh thôi, đừng sợ. Đến gần nhà cô chúng ta sẽ mua thuốc, không đau lâu đâu!”
Tần Chân liên tục gật đầu, sau đó khóc không ngừng, mặc dù đến ngay bản thân cô cũng không biết rốt cuộc mình khóc vì điều gì.
Thật là một buổi tối bết bát đến cùng cực.
/86
|